Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Tháng 8, năm 2010.
Vân Kinh, trời hanh vật khô, trong không khí không có cơn gió nào.
Chân Minh Châu kéo hành lý ra sảnh lớn sân bay, ngước mắt nhìn trái phải, một tay đút vào túi quần, đi đến khu hút thuốc bên ngoài
Bên ngoài, hút thuốc khu không nhiều người lắm.
Cô tiện tay đẩy hành lý vào một góc tường, cúi lấy một điếu thuốc ra, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cả người có tinh thần hơn một chút. Đường dài mệt nhọc cộng thêm ngủ không đủ, trên máy bay cô luôn ngủ gật, thật sự rất mệt.
Lúc này điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn một cái, bắt máy, ngáp gọi: “Tần Lộ.”
“Làm sao?” Kia đầu truyền giọng trong trẻo của con gái.
“Cửa số 3.” Chân Minh Châu đáp một tiếng, ánh mắt liếc đến cửa kính cách hai bước, cả người đột nhiên có chút thất thần, quay đầu nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh: “Anh này, cho tôi mượn bật lửa một chút. ”
Người đàn ông liếc nhìn cô môtn cái, ánh mắt hơi phức tạp, không từ chối.
Cô gái trước mắt tuổi không lớn, mặc áo thin cior chữ V màu đen và quần jean, tóc tai có chút loạn, nhìn sắc mặt có chút lạnh lùng, lại không làm người chán ghét. Cô có một đôi mắt to như mắt mèo, con ngươi đen nhánh, thật xinh đẹp.
Chân Minh Châu lấy bật lưat, ngón tay xinh đẹp thon dài kẹp điếu thuốc, ánh mắt lại nhìn về phía cửa kính lần nữa, giống như một cái chợp mắt vừa rồi, là ảo giác của cô.
Tay cầm hành lý chạy đến.
Hai bóng người bước ra.
Một nam một nữ.
Thanh niên đi bên trái, cách cô không xa, áo sơ mi trắng và quần tối màu, cả người cao gầy, gương mặt trắng nõn tuấn tú, cảnh đẹp ý vui.
Cô gái sóng vai đi cùng anh, nghiêng đầu nói chuyện, tươi cười dịu dàng.
Hai ngón tay Chân Minh Châu tay kẹp thuốc lá, kéo hành lý.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá trực tiếp, hoặc có lẽ là hành động của cô làm ra chút tiếng động, nên thoe bản nằn hai người đang nói chuyện quay lại nhìn cô.
Lần này, Chân Minh Châu thấy rõ gương mặt của chàng trai, mặt mày như họa, trong sáng sâu sắc.
Bước chân Trình Nghiên Ninh dừng lại, Triệu Yên Nhiên đi bên cạnh anh phát hiện, nhìn theo tầm mắt anh, do dự cười hỏi: “Người quen à?”
Một tiếng nhỏ này làm không khí thay đổi.
Trình Nghiên Ninh thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh: “Không phải, đi thôi.”
“A.” Triệu Yên Nhiên vội vàng đuổi theo bước chân của anh, đi hai bước theo bản năng quah đầu lại nhìn, cô gái trong tầm mắt đem mẩu thuốc lá dụi xuống gạt tàn.
Cô ta cười nói: “Đáng tiếc lớn lên đẹp như vậy.”
Hút thuốc, không là cô gái tốt lành gì.
Cô ta ma xui quỷ khiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nhấc mắt, phát hiện Trình Nghiên Ninh giống như không nghe cô ta nói chuyện, cũng không hề có ý nói tiếp.
Giống như mình có chút nhàm chán, Triệu Yên Nhiên thu hồi suy nghĩ.
——
Chân Minh Châu dụi tàn thuốc, đợi hai phút.
Tần Lộ đến đón cô, vào nội thành.
Xe đi từ đường cao tốc, Tần Lộ ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, bất đắc dĩ cười nói: “Sao ra ngoài đi chơi mà giống như ném nửa cái mạng, héo thành như vậy?”
“Quá nóng.” Chân Minh Châu nâng mắt lên, thất thần.
Tần Lộ bĩu môi, phụ họa nói: “Còn không phải sao, vừa đi cảm giác như phải lột da, còn nóng một thời gian nữa.”
“Đáng buồn chính là, huấn luyện quân sự vẫn chưa kết thúc.” Chân Minh Châu cười khẽ.
“Hả.” Tần Lộ kêu rên một tiếng.
Hai người là bạn bốn năm, không lâu sau, một năm trước, vì ngồi cùng bàn, quan hệ không tồi. Tần Lộ đi lối tắt thi vài đại học điện ảnh Hoa Hạ, Chân Minh Châu trúng tuyển vài đại học ngoại ngữ chuyên nghiệp Vân Kinh.
Trước mắt hai người đều cầm thư thông báo trúng tuyển, thời gian khai giảng không xa lắm.
Tần Lộ nhắc mãi mở điều hòa trong xe.
Gió lạnh dần tới……
Chân Minh Châu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời màu xanh trắng, ánh mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, là một ngày rất bình thường ở Vân Kinh.
Cô mơ màng sắp ngủ, mơ lại năm 2006.
Ở An thành.
Vân Kinh, trời hanh vật khô, trong không khí không có cơn gió nào.
Chân Minh Châu kéo hành lý ra sảnh lớn sân bay, ngước mắt nhìn trái phải, một tay đút vào túi quần, đi đến khu hút thuốc bên ngoài
Bên ngoài, hút thuốc khu không nhiều người lắm.
Cô tiện tay đẩy hành lý vào một góc tường, cúi lấy một điếu thuốc ra, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cả người có tinh thần hơn một chút. Đường dài mệt nhọc cộng thêm ngủ không đủ, trên máy bay cô luôn ngủ gật, thật sự rất mệt.
Lúc này điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn một cái, bắt máy, ngáp gọi: “Tần Lộ.”
“Làm sao?” Kia đầu truyền giọng trong trẻo của con gái.
“Cửa số 3.” Chân Minh Châu đáp một tiếng, ánh mắt liếc đến cửa kính cách hai bước, cả người đột nhiên có chút thất thần, quay đầu nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh: “Anh này, cho tôi mượn bật lửa một chút. ”
Người đàn ông liếc nhìn cô môtn cái, ánh mắt hơi phức tạp, không từ chối.
Cô gái trước mắt tuổi không lớn, mặc áo thin cior chữ V màu đen và quần jean, tóc tai có chút loạn, nhìn sắc mặt có chút lạnh lùng, lại không làm người chán ghét. Cô có một đôi mắt to như mắt mèo, con ngươi đen nhánh, thật xinh đẹp.
Chân Minh Châu lấy bật lưat, ngón tay xinh đẹp thon dài kẹp điếu thuốc, ánh mắt lại nhìn về phía cửa kính lần nữa, giống như một cái chợp mắt vừa rồi, là ảo giác của cô.
Tay cầm hành lý chạy đến.
Hai bóng người bước ra.
Một nam một nữ.
Thanh niên đi bên trái, cách cô không xa, áo sơ mi trắng và quần tối màu, cả người cao gầy, gương mặt trắng nõn tuấn tú, cảnh đẹp ý vui.
Cô gái sóng vai đi cùng anh, nghiêng đầu nói chuyện, tươi cười dịu dàng.
Hai ngón tay Chân Minh Châu tay kẹp thuốc lá, kéo hành lý.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá trực tiếp, hoặc có lẽ là hành động của cô làm ra chút tiếng động, nên thoe bản nằn hai người đang nói chuyện quay lại nhìn cô.
Lần này, Chân Minh Châu thấy rõ gương mặt của chàng trai, mặt mày như họa, trong sáng sâu sắc.
Bước chân Trình Nghiên Ninh dừng lại, Triệu Yên Nhiên đi bên cạnh anh phát hiện, nhìn theo tầm mắt anh, do dự cười hỏi: “Người quen à?”
Một tiếng nhỏ này làm không khí thay đổi.
Trình Nghiên Ninh thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh: “Không phải, đi thôi.”
“A.” Triệu Yên Nhiên vội vàng đuổi theo bước chân của anh, đi hai bước theo bản năng quah đầu lại nhìn, cô gái trong tầm mắt đem mẩu thuốc lá dụi xuống gạt tàn.
Cô ta cười nói: “Đáng tiếc lớn lên đẹp như vậy.”
Hút thuốc, không là cô gái tốt lành gì.
Cô ta ma xui quỷ khiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nhấc mắt, phát hiện Trình Nghiên Ninh giống như không nghe cô ta nói chuyện, cũng không hề có ý nói tiếp.
Giống như mình có chút nhàm chán, Triệu Yên Nhiên thu hồi suy nghĩ.
——
Chân Minh Châu dụi tàn thuốc, đợi hai phút.
Tần Lộ đến đón cô, vào nội thành.
Xe đi từ đường cao tốc, Tần Lộ ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, bất đắc dĩ cười nói: “Sao ra ngoài đi chơi mà giống như ném nửa cái mạng, héo thành như vậy?”
“Quá nóng.” Chân Minh Châu nâng mắt lên, thất thần.
Tần Lộ bĩu môi, phụ họa nói: “Còn không phải sao, vừa đi cảm giác như phải lột da, còn nóng một thời gian nữa.”
“Đáng buồn chính là, huấn luyện quân sự vẫn chưa kết thúc.” Chân Minh Châu cười khẽ.
“Hả.” Tần Lộ kêu rên một tiếng.
Hai người là bạn bốn năm, không lâu sau, một năm trước, vì ngồi cùng bàn, quan hệ không tồi. Tần Lộ đi lối tắt thi vài đại học điện ảnh Hoa Hạ, Chân Minh Châu trúng tuyển vài đại học ngoại ngữ chuyên nghiệp Vân Kinh.
Trước mắt hai người đều cầm thư thông báo trúng tuyển, thời gian khai giảng không xa lắm.
Tần Lộ nhắc mãi mở điều hòa trong xe.
Gió lạnh dần tới……
Chân Minh Châu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời màu xanh trắng, ánh mặt trời bị ngăn cách bên ngoài, là một ngày rất bình thường ở Vân Kinh.
Cô mơ màng sắp ngủ, mơ lại năm 2006.
Ở An thành.