Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
"Ba, Thanh Xảo đang mang thai... Làm sao có thể bắt cô ấy được chứ..."
Cơ thể của Đỗ Thanh Xảo lúc này run bần bật nấp vào trong lòng của Tần Thiến.
Tất cả là tại Trình Nhiễm mới khiến cho cô ta ra nông nỗi này. Cô ta định đổ hết tội cho Trình Nhiễm vì đã đẩy cô ta ngã cầu thang. Mặt khác lợi dụng cơ hội này bỏ luôn đứa bé trong bụng luôn. Điều mà cô ta không ngờ tới là Trình Nhiễm lại kéo cô ta lại để bản thân ngã xuống.
Con khốn đó... Vậy mà lại dám đi trước một bước...
Tần lão phu nhân đã không ưa Tần Thiến từ lâu cũng đâm ra ghét cái bản mặt của Đỗ Thanh Xảo. Trước đây khi Tư Lăng nhận Tần Thiến làm con nuôi thì bà đã phản đối. Nhưng mà vẫn không thể nào thay đổi quyết định của cháu trai. Nếu đã nhận nuôi thì thôi đi, Tần Tư Lăng lại còn giao một vị trí quản lí trong tập đoàn cho Tần Thiến đảm nhiệm. Theo như người của Tần lão phu nhân báo lại thì Tần Thiến chẳng có chút tài cán gì, không những thế còn hay ăn chặn của công. Rất nhiều lần bà đã cảnh cáo Tư Lăng rồi nhưng đứa cháu trai này của bà vẫn cho là chuyện nhỏ. Số tiền đó cũng chẳng phải lớn lao gì.
Giờ thì hay rồi, đúng là nuôi ong tay áo. Càng nghĩ Tần lão phu nhân càng tức tối.
Tần Tư Lăng chẳng để ý đến mấy người này tranh luận ra sao nữa. Trình Nhiễm đang còn chưa biết nguy hiểm ra sao. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ôm cô chạy ra ngoài.
"Mau, lái xe đến đây nhanh!"
Tất cả còn lại đứng đó nhìn Tần Tư Lăng vội rời đi. Tần lão phu nhân giao chuyện này cho Tần lão gia rồi cùng gia đình nhà Trình Nhiễm đi theo. Hôn lễ của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng đúng là có một không hai. Ban đầu, chú rể bị bắt rồi làm lễ luôn ở sở cảnh sát. Còn hiện tại cô dâu lại ngã cầu thang phải nhập viện... Đến cả Tần lão phu nhân cũng chẳng tin được không ngay là ngày đẹp giống như lời thầy bói nói. Rồi mấy hôm nữa bà phải cho người đi gông cổ cái lão thầy bói rởm đó lại mới được.
.........
Chiếc giường bệnh của Trình Nhiễm được các bác sĩ đẩy nhanh vào phòng cấp cứu. Trên người của Tần Tư Lăng dính bê bết máu nhưng lúc này dừng như hắn không hề cảm giác bẩn gì cả. Nhìn Trình Nhiễm được đẩy vào căn phòng đó mà Tần Tư Lăng lại nhớ đến cảnh tượng rất nhiều năm về trước. Hắn cảm thấy rất sợ hãi mỗi khi đặt chân đến bệnh viện.
Năm đó, ba mẹ hắn cũng được đưa đến đây nhưng lại không hề qua khỏi. Cuộc đời của hắn cũng vì thế bước sang sự tối tăm.
Hơn ai hết, ông cụ Trình chính là người lo lắng cho Trình Nhiễm nhất. Cháu gái của ông từ xưa đến nay chưa từng bị tổn hại như vậy. Đến đánh ông còn không nỡ...
"Tư Lăng, ta muốn chuyện này phải được giải quyết rõ. Cháu gái ta... Nhất định phải lấy lại được công bằng. Cho dù nhà ta không có quyền thế hay giàu có, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ai dám làm hại cháu ta."
Tần Tư Lăng vẫn còn sốc nên không phản ứng gì. Tần lão phu nhân vội vàng thay hắn đáp lại.
"Ông thông gia, cứ yên tâm. Chuyện này gia đình chúng tôi sẽ giải quyết cho Trình Nhiễm một công đạo."
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa trước mặt cũng đã được bác sĩ mở ra. Tần Tư Lăng chính là người chạy đến đầu tiên.
Mọi người khi biết tình trạng của cô không sao thì mới gỡ bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng xuống. Tần Tư Lăng vẫn chưa thể nào mà hết lo lắng được. Đối với hắn thì chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho hắn đủ sốc rồi.
Theo như lời dặn của bác sĩ thì Trình nhiễm sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào. Cả gia đình đã đợi cô lâu như vậy mà vẫn không có tí tiến triển gì hết. Chính vì thế Tần lão phu nhân đề nghị mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút. Nếu như Trình Nhiễm tỉnh lại mới còn có sức mà chăm sóc cho con bé.
Vậy là sau lời thuyết phục của bà, ai cũng đều dần rời khỏi. Riêng có mỗi Tần Tư Lăng ngồi đó nắm lấy tay của Trình Nhiễm không có nhúc nhích gì hết.
"Tiểu Lăng, ta sẽ bảo hộ tá chăm sóc con bé... Cháu..."
"Bà về trước nghỉ ngơi đi. Cháu sẽ ở lại với cô ấy."
"Được rồi. Đừng để bản thân lo lắng quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe."
Cửa phòng được khép lại, không gian lại trở về yên tĩnh. Tần Tư Lăng lặng người chăm chú nhìn Trình Nhiễm. Đầu cô bị quấn băng trắng, không hiểu sao hắn thấy tim lại nhói một cái. Nghĩ lại cái cảnh mà hắn tận mắt nhìn thấy cô nằm đó, Tần Tư Lăng thậm chí còn không thể hít thở nổi.
Hắn đã nhận ra tình cảm của mình cho Trình Nhiễm rồi.
Nửa ngày qua đi mà Tần Tư Lăng vẫn ngồi yên tại chỗ. Cũng may, Trình Nhiễm hình như biết hắn đang chịu khổ như vậy nên đã tỉnh lại.
"Tư... Lăng?"
Tần Tư Lăng cảm thấy rất vui mừng. Hắn đứng dậy, giúp cô chỉnh lại giường rồi gối để cô thấy thoải mái hơn. Trình Nhiễm vừa mới nhúc nhích cơ thể thì cô thấy mỏi nhức tận đến các dây thần kinh. Không phải cô yếu đuối, chút vết thương như này không là gì, nhưng mà lăn từ tầng 2 xuống biết bao nhiêu bậc cầu thang... Con người bằng xương bằng thịt thì đương nhiên sẽ thấy đau.
"Tỉnh dậy là tốt. Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Có, cả người đau ê ẩm."
Nhìn cái bản mặt như đùa của Trình Nhiễm lại khiến cho Tần Tư Lăng thấy không vui. Hắn biết, với bản lĩnh của cô thì không thể nào mà bị đẩy ngã như thế được. Đã vậy Đỗ Thanh Xảo kia lại đang mang thai sức lực không thể nào bằng người thường.
"Có phải em tự ngã xuống đúng không?"
"Làm... Làm gì có..."
Nhìn thấy cái biểu hiện này của Trình Nhiễm, Tần Tư Lăng biết ngay là cô đang nói dối. Hắn lập tức sa sầm nét mặt.
"Em có biết rằng không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều lo lắng cho em không? Sao em lại hành động ngu ngốc như thế? Em..."
Phải cố gắng lắm Tần Tư Lăng mới có thể bình tĩnh được. Cuối cùng hắn không nhịn nổi mà phải đi ra ngoài một lúc. Hắn sợ bản thân ở lại sẽ bị cô chọc giận cho tức điên lên rồi không biết làm ra những hành động gì nữa.
Trình Nhiễm biết Tần Tư Lăng lo lắng cho mình nhưng cô cũng hết cách. Nếu lúc đó, hoặc là cô ngã xuống, hoặc là Đỗ Thanh Xảo ngã xuống không thì cô ta se bày đủ trò để làm sao có thể đổ tội cho cô. Mọi việc xảy ra cũng chỉ là cô bất đắc dĩ mà thôi.
Trình Nhiễm cứ ngồi trong phòng bệnh, thẫn thờ chẳng biết qua bao lâu. Tần Tư Lăng cuối cùng cũng quay lại. Cô muốn lên tiếng xin lỗi hắn nhưng lại bị hắn lên tiếng trước.
"Suy nghĩ thông chưa?"
Mặc dù Trình Nhiễm không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu. Thấy cô hiếm khi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâm ra Tần Tư Lăng cũng xuôi xuôi.
"Hôn lễ hôm nay gián đoạn. Dù sao cũng đã qua, để tôi thu xếp công việc rồi đưa em đi hưởng tuần trăng mật."
"Thật sao?"
Do vì nhận được tin vui quá nên Trình Nhiễm cử động mạnh chạm đến vết thương. Cô kêu lên một tiếng rồi cau mày lại. Tần Tư Lăng vẫn nghiêm nghị không chút thương tình, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Xin lỗi tôi đi!"
"Hả?"
"Em khiến tôi lo lắng, lại thêm chút tức giận. Vì vậy, mau xin lỗi đi."
Nghe được những lời này, Trình Nhiễm phải đứng hình mất mấy giây. Đây có phải Tần tiên sinh trong lời đồn không? Sao... Hôm nay có chút trẻ con dễ thương thế nhỉ?
******
Cơ thể của Đỗ Thanh Xảo lúc này run bần bật nấp vào trong lòng của Tần Thiến.
Tất cả là tại Trình Nhiễm mới khiến cho cô ta ra nông nỗi này. Cô ta định đổ hết tội cho Trình Nhiễm vì đã đẩy cô ta ngã cầu thang. Mặt khác lợi dụng cơ hội này bỏ luôn đứa bé trong bụng luôn. Điều mà cô ta không ngờ tới là Trình Nhiễm lại kéo cô ta lại để bản thân ngã xuống.
Con khốn đó... Vậy mà lại dám đi trước một bước...
Tần lão phu nhân đã không ưa Tần Thiến từ lâu cũng đâm ra ghét cái bản mặt của Đỗ Thanh Xảo. Trước đây khi Tư Lăng nhận Tần Thiến làm con nuôi thì bà đã phản đối. Nhưng mà vẫn không thể nào thay đổi quyết định của cháu trai. Nếu đã nhận nuôi thì thôi đi, Tần Tư Lăng lại còn giao một vị trí quản lí trong tập đoàn cho Tần Thiến đảm nhiệm. Theo như người của Tần lão phu nhân báo lại thì Tần Thiến chẳng có chút tài cán gì, không những thế còn hay ăn chặn của công. Rất nhiều lần bà đã cảnh cáo Tư Lăng rồi nhưng đứa cháu trai này của bà vẫn cho là chuyện nhỏ. Số tiền đó cũng chẳng phải lớn lao gì.
Giờ thì hay rồi, đúng là nuôi ong tay áo. Càng nghĩ Tần lão phu nhân càng tức tối.
Tần Tư Lăng chẳng để ý đến mấy người này tranh luận ra sao nữa. Trình Nhiễm đang còn chưa biết nguy hiểm ra sao. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ôm cô chạy ra ngoài.
"Mau, lái xe đến đây nhanh!"
Tất cả còn lại đứng đó nhìn Tần Tư Lăng vội rời đi. Tần lão phu nhân giao chuyện này cho Tần lão gia rồi cùng gia đình nhà Trình Nhiễm đi theo. Hôn lễ của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng đúng là có một không hai. Ban đầu, chú rể bị bắt rồi làm lễ luôn ở sở cảnh sát. Còn hiện tại cô dâu lại ngã cầu thang phải nhập viện... Đến cả Tần lão phu nhân cũng chẳng tin được không ngay là ngày đẹp giống như lời thầy bói nói. Rồi mấy hôm nữa bà phải cho người đi gông cổ cái lão thầy bói rởm đó lại mới được.
.........
Chiếc giường bệnh của Trình Nhiễm được các bác sĩ đẩy nhanh vào phòng cấp cứu. Trên người của Tần Tư Lăng dính bê bết máu nhưng lúc này dừng như hắn không hề cảm giác bẩn gì cả. Nhìn Trình Nhiễm được đẩy vào căn phòng đó mà Tần Tư Lăng lại nhớ đến cảnh tượng rất nhiều năm về trước. Hắn cảm thấy rất sợ hãi mỗi khi đặt chân đến bệnh viện.
Năm đó, ba mẹ hắn cũng được đưa đến đây nhưng lại không hề qua khỏi. Cuộc đời của hắn cũng vì thế bước sang sự tối tăm.
Hơn ai hết, ông cụ Trình chính là người lo lắng cho Trình Nhiễm nhất. Cháu gái của ông từ xưa đến nay chưa từng bị tổn hại như vậy. Đến đánh ông còn không nỡ...
"Tư Lăng, ta muốn chuyện này phải được giải quyết rõ. Cháu gái ta... Nhất định phải lấy lại được công bằng. Cho dù nhà ta không có quyền thế hay giàu có, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ai dám làm hại cháu ta."
Tần Tư Lăng vẫn còn sốc nên không phản ứng gì. Tần lão phu nhân vội vàng thay hắn đáp lại.
"Ông thông gia, cứ yên tâm. Chuyện này gia đình chúng tôi sẽ giải quyết cho Trình Nhiễm một công đạo."
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa trước mặt cũng đã được bác sĩ mở ra. Tần Tư Lăng chính là người chạy đến đầu tiên.
Mọi người khi biết tình trạng của cô không sao thì mới gỡ bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng xuống. Tần Tư Lăng vẫn chưa thể nào mà hết lo lắng được. Đối với hắn thì chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho hắn đủ sốc rồi.
Theo như lời dặn của bác sĩ thì Trình nhiễm sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào. Cả gia đình đã đợi cô lâu như vậy mà vẫn không có tí tiến triển gì hết. Chính vì thế Tần lão phu nhân đề nghị mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút. Nếu như Trình Nhiễm tỉnh lại mới còn có sức mà chăm sóc cho con bé.
Vậy là sau lời thuyết phục của bà, ai cũng đều dần rời khỏi. Riêng có mỗi Tần Tư Lăng ngồi đó nắm lấy tay của Trình Nhiễm không có nhúc nhích gì hết.
"Tiểu Lăng, ta sẽ bảo hộ tá chăm sóc con bé... Cháu..."
"Bà về trước nghỉ ngơi đi. Cháu sẽ ở lại với cô ấy."
"Được rồi. Đừng để bản thân lo lắng quá mà ảnh hưởng tới sức khỏe."
Cửa phòng được khép lại, không gian lại trở về yên tĩnh. Tần Tư Lăng lặng người chăm chú nhìn Trình Nhiễm. Đầu cô bị quấn băng trắng, không hiểu sao hắn thấy tim lại nhói một cái. Nghĩ lại cái cảnh mà hắn tận mắt nhìn thấy cô nằm đó, Tần Tư Lăng thậm chí còn không thể hít thở nổi.
Hắn đã nhận ra tình cảm của mình cho Trình Nhiễm rồi.
Nửa ngày qua đi mà Tần Tư Lăng vẫn ngồi yên tại chỗ. Cũng may, Trình Nhiễm hình như biết hắn đang chịu khổ như vậy nên đã tỉnh lại.
"Tư... Lăng?"
Tần Tư Lăng cảm thấy rất vui mừng. Hắn đứng dậy, giúp cô chỉnh lại giường rồi gối để cô thấy thoải mái hơn. Trình Nhiễm vừa mới nhúc nhích cơ thể thì cô thấy mỏi nhức tận đến các dây thần kinh. Không phải cô yếu đuối, chút vết thương như này không là gì, nhưng mà lăn từ tầng 2 xuống biết bao nhiêu bậc cầu thang... Con người bằng xương bằng thịt thì đương nhiên sẽ thấy đau.
"Tỉnh dậy là tốt. Em có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Có, cả người đau ê ẩm."
Nhìn cái bản mặt như đùa của Trình Nhiễm lại khiến cho Tần Tư Lăng thấy không vui. Hắn biết, với bản lĩnh của cô thì không thể nào mà bị đẩy ngã như thế được. Đã vậy Đỗ Thanh Xảo kia lại đang mang thai sức lực không thể nào bằng người thường.
"Có phải em tự ngã xuống đúng không?"
"Làm... Làm gì có..."
Nhìn thấy cái biểu hiện này của Trình Nhiễm, Tần Tư Lăng biết ngay là cô đang nói dối. Hắn lập tức sa sầm nét mặt.
"Em có biết rằng không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều lo lắng cho em không? Sao em lại hành động ngu ngốc như thế? Em..."
Phải cố gắng lắm Tần Tư Lăng mới có thể bình tĩnh được. Cuối cùng hắn không nhịn nổi mà phải đi ra ngoài một lúc. Hắn sợ bản thân ở lại sẽ bị cô chọc giận cho tức điên lên rồi không biết làm ra những hành động gì nữa.
Trình Nhiễm biết Tần Tư Lăng lo lắng cho mình nhưng cô cũng hết cách. Nếu lúc đó, hoặc là cô ngã xuống, hoặc là Đỗ Thanh Xảo ngã xuống không thì cô ta se bày đủ trò để làm sao có thể đổ tội cho cô. Mọi việc xảy ra cũng chỉ là cô bất đắc dĩ mà thôi.
Trình Nhiễm cứ ngồi trong phòng bệnh, thẫn thờ chẳng biết qua bao lâu. Tần Tư Lăng cuối cùng cũng quay lại. Cô muốn lên tiếng xin lỗi hắn nhưng lại bị hắn lên tiếng trước.
"Suy nghĩ thông chưa?"
Mặc dù Trình Nhiễm không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu. Thấy cô hiếm khi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy đâm ra Tần Tư Lăng cũng xuôi xuôi.
"Hôn lễ hôm nay gián đoạn. Dù sao cũng đã qua, để tôi thu xếp công việc rồi đưa em đi hưởng tuần trăng mật."
"Thật sao?"
Do vì nhận được tin vui quá nên Trình Nhiễm cử động mạnh chạm đến vết thương. Cô kêu lên một tiếng rồi cau mày lại. Tần Tư Lăng vẫn nghiêm nghị không chút thương tình, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Xin lỗi tôi đi!"
"Hả?"
"Em khiến tôi lo lắng, lại thêm chút tức giận. Vì vậy, mau xin lỗi đi."
Nghe được những lời này, Trình Nhiễm phải đứng hình mất mấy giây. Đây có phải Tần tiên sinh trong lời đồn không? Sao... Hôm nay có chút trẻ con dễ thương thế nhỉ?
******