Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
"Anh họ, chẳng lẽ anh sợ chị dâu bị em quyến rũ mới không cho chị dâu nhìn em?"
Tần Tư Lăng chỉ hừ lạnh rồi kéo Trình Nhiễm rời đi. Trước khi đến chỗ rẽ, cô nhân cơ hội ngoảnh mặt lại, thấy Tần Minh vẫn hướng ánh mắt nhìn chằm về phía mình. Thậm chí, cô còn thấy anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý gì đó.
Vừa ra đến xe, Tần Tư Lăng nhanh chóng nhét Trình Nhiễm vào bên trong. Có vẻ như cơn ghen của hắn lại bộc phát rồi.
"Tên đó rất nguy hiểm. Tốt nhất từ giờ em nên tránh xa nó ra."
"Nguy hiểm thật hay anh đang ghen?"
Thực ra thì là cả hai. Tần Tư Lăng vừa thấy dè chừng và vừa cảm thấy Tần Minh kia rất nguy hiểm nên không muốn cho cô tiếp xúc gần. Nếu như sau này xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể đối phó được.
Vậy là ngày hôm ấy Tần Tư Lăng đã cùng Trình Nhiễm trở lại tập đoàn Bách Hải Thụy Đằng. Khi bước vào đại sảnh thì khung cảnh nơi đây khiến cho Trình Nhiễm không khỏi phì cười. Trước màn hình lớn quảng cáo được treo ảnh của Tần Tư Lăng với dòng chữ "tưởng niệm chủ tịch đời thứ 3 của Bách Hải Thụy Đằng qua đời". Không những vậy, còn có rất nhiều vòng hoa và danh sách những người đến viếng.
Tần Tư Lăng đeo kính râm, từ từ tiến đến bục tổ chức sự kiện kia. Trước con mắt của tất cả mọi người, Tần Tư Lăng nhấc bức ảnh thờ của mình lên ngắm nhìn.
"Tư Lăng... Anh... Nhớ phải bình tĩnh đấy."
Cô có thể hiểu cảm giác của Tần Tư Lăng hiện tại. Hắn vẫn sống sờ sờ ra thế này mà người khác lại có thể thờ hắn như vậy, chẳng khác gì người đã chết. Nếu là cô thì cô cũng chẳng chấp nhận nổi.
"Bức hình này quá xấu. Tên nào không có mắt đặt cái bức ảnh này ở đây thế? Không có chút thẩm mĩ nào cả."
Trình Nhiễm cứ tưởng rằng Tần Tư Lăng sẽ sốc khi nhìn thấy cảnh này, hóa ra là hắn chê ảnh bức ảnh này của hắn chụp không đẹp.
Đúng là cái con người kì lạ. Đến thời khắc nào rồi mà còn đi xem ảnh đẹp hay không?
Thấy hai người đang đứng chắn ngang, một nhân viên đi tới muốn mở lời kêu hai người lui xuống. Lúc này, Tần Tư Lăng mới từ từ tháo kính râm ra rồi quay người lại.
Tất cả những nhân viên và vị khách phía sau đều mở to mắt kinh ngạc. Có người còn hoảng đến nỗi ngã hẳn xuống sàn... Chỉ tội anh nhân viên vừa nãy mới mở lời đứng gần nhất thì sốc đến nỗi ngất tại chỗ.
"Chủ... Chủ tịch..."
Tần Tư Lăng giơ tấm hình của mình lên rồi nói.
"Sau ngày hôm nay kêu cái kẻ làm cho tôi bức ảnh xấu như vậy đến gặp tôi. Còn nữa, thông báo toàn bộ tin tức... 15 phút sau mở cuộc họp hội đồng quản trị gấp!"
Khi Tần Tư Lăng vừa dứt lời thì tất cả mọi người mất mấy giây để định hình lại rồi ai nấy vội vã chạy đi làm việc.
Tin tức Tần Tư Lăng trở về lan rộng khắp cả tập đoàn. Chỉ 10 phút ngắn ngủi mà các cổ đông đã có mặt tại phòng họp. Ai cũng biết vị chủ tịch này là người rất ghét trễ giờ và đặc biệt ghét những kẻ đâm sau lưng. Không phải suy đoán cũng biết, việc đầu tiên Tần Tư Lăng bắt đầu cuộc họp chính là "hỏi thăm" những vị cổ đông đã bỏ phiếu cho Tần Minh thay thế hắn đảm nhiệm.
Hầu như hơn nửa số người đều giơ tay, nhưng mặt ai cũng cúi gằm xuống không dám đối diện với hắn.
"Đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy sự việc này xảy ra. Tôi không mong các vị lại mắc sai lầm thêm một lần nào nữa. Bách Hải Thụy Đằng không chứa chấp những thành phần như vậy."
Cuộc họp căng thẳng kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cho ai nấy đều toát hết mồ hôi. Nhân viên và thư kí chạy loạn lên để đem tài liệu đến cho các vị cổ đông báo cáo. Những ai trong khi Tần Tư Lăng vắng mặt đã giở trò đều bị hắn đào thải, không có cửa cho thêm cơ hội.
Bách Hải Thụy Đằng sở dĩ đi được đến ngày hôm nay cũng là nhờ năng lực và mục tiêu làm việc khắt khe. Chỉ một ngày sơ suất đã không thể chấp nhận được.
Trình Nhiễm trong lúc đợi Tần Tư Lăng họp thì đi vào phòng chủ tịch nằm trên ghế sopha nghỉ một chút. Mãi đến tầm chiều tối, cô ngủ được giấc dài thì Tư Lăng mới đi ra, đưa cô đến Biệt Viện Tần Gia.
Nhận được tin tức cháu trai và cháu dâu về, Tần lão phu nhân và Tần lão gia đã đứng sẵn sàng ở cửa đợi.
Vừa trông thấy hai người, Tần lão phu nhân vui đến nỗi bật khóc. Tuy nhiên, cứ tưởng bà chạy đến hỏi han Tần Tư Lăng trước, thật không ngờ là bà lại đi về phía của Trình Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, cuối cùng con cũng về rồi... Bà nội lo chết mất. Thời gian qua con ở đâu? Sao cơ thể lại gầy đi như vậy? Tiểu Lăng không chăm sóc tốt cho con à?"
"Con không sao đâu bà. Con và Tư Lăng gặp may nên mới được quý nhân phù trợ qua được kiếp nạn này."
"Nào, vào đây. Bà đi kêu đầu bếp làm mấy món tẩm bổ cho con rồi."
Tần Tư Lăn hoàn toàn bị ngó lơ. Hắn chỉ thở dài chẳng muốn nói. Rốt cuộc hắn là cháu ruột hay vợ hắn là cháu ruột của bà đây?
Thật là... Chẳng muốn nói...
Bữa cơm hôm ấy của Tần Gia lại quay trở về trạng thái yên bình và vui vẻ như trước đây.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng cũng trở về quỹ đạo vốn có. Tuy nhiên, cô vẫn tiếc cho chuyến hưởng tuần trăng mật của hai người. Tần Tư Lăng đề nghị cuối năm sẽ dẫn cô đi lần nữa nhưng Trình Nhiễm vẫn bị ám ảnh bởi vụ máy bay nên đã miễn cưỡng từ chối.
Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm đúng là cặp đôi cuồng công việc hệt như nhau. Điều này khiến cho quản gia cũng chẳng biết khuyên can như thế nào nữa. Ngoại trừ hai ngày cuối tuần thì hai người làm việc cuồng nhiệt từ sáng đến tận tối mới về. Mặc dù vẫn ngồi dùng bữa cùng nhau nhưng trong bữa cơm, Trình Nhiễm liên tục hỏi Tần Tư Lăng về tiến độ công việc và Tần Tư Lăng lại vui vẻ trả lời.
Cái cuộc hôn nhân chỉ có công việc khiến cho đến cả Tần lão phu nhân cũng cảm thấy rất là đau đầu.
Thấm thoắt đã được một thời gian trôi qua. Hôm ấy Trình Nhiễm vô tình mở lịch ghi chép kì kinh nguyệt của cô ra xem. Lúc này cô mới sực nhớ ra bản thân đã trễ ngày "rụng dâu". Do tính chất công việc mà cô không để ý mấy.
Chính vì thế mà cuối tuần, cô nhân lúc Tần Tư Lăng đi gặp đối tác liền lẻn đến bệnh viện kiểm tra xem. Kết quả ngoài dự đoán... Vị bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm thông báo với cô.
"Cô Trình, cô đã có thai được hơn tháng rồi. Cô có thấy gần đây cơ thể thay đổi gì không?"
"Tôi ăn ngon, ngủ kĩ... Nhưng gần đây thật sự tôi rất thèm ăn, mà lại ăn rất nhiều nữa, giấc ngủ cũng hơn trước."
"Vậy cô rất may mắn đấy. Thường thì những người phụ nữ mang thai tâm trạng thay đổi thấy thường, có trường hợp ốm nghén nặng, cũng có trường hợp nhẹ. Tùy vào cơ thể của mỗi người mà có những tình trạng khác nhau."
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Trình Nhiễm thẫn thờ đi ra khỏi phòng khám. Chắc phải qua tháng nữa cô sẽ đi xét nghiệm giới tính của đứa bé. Nếu là con gái, cô sẽ thông báo cho Tần Tư Lăng. Còn nếu là con trai thì... Đương nhiên cô sẽ giấu giếm rồi. Đợi đến khi cái bụng to ra, không còn cách nào khác, Tần Tư Lăng chỉ có thể để cô sinh đứa bé ra mà thôi.
Bất giác, Trình Nhiễm đưa tay đặt lên bụng của mình.
Có con rồi... Thật tốt quá...
Cô sẽ phải thông báo cho bà nội biết để cùng lên kế hoạch giấu giếm Tần Tư Lăng, nếu không cô sợ chỉ mình cô thì sẽ bị hắn phát hiện ra sớm mất.
Người ta có thai thì chồng yêu, chồng lo, còn cô lại nơm nớp lo sợ chồng bỏ đứa bé.
Người ta thì trọng nam khinh nữ, còn Tần Tư Lăng lại ngược lại trọng nữ khinh nam.
Đối với cô thì con nào cũng là con.
Sao mà số của cô lại khổ thế không biết...
Tần Tư Lăng chỉ hừ lạnh rồi kéo Trình Nhiễm rời đi. Trước khi đến chỗ rẽ, cô nhân cơ hội ngoảnh mặt lại, thấy Tần Minh vẫn hướng ánh mắt nhìn chằm về phía mình. Thậm chí, cô còn thấy anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý gì đó.
Vừa ra đến xe, Tần Tư Lăng nhanh chóng nhét Trình Nhiễm vào bên trong. Có vẻ như cơn ghen của hắn lại bộc phát rồi.
"Tên đó rất nguy hiểm. Tốt nhất từ giờ em nên tránh xa nó ra."
"Nguy hiểm thật hay anh đang ghen?"
Thực ra thì là cả hai. Tần Tư Lăng vừa thấy dè chừng và vừa cảm thấy Tần Minh kia rất nguy hiểm nên không muốn cho cô tiếp xúc gần. Nếu như sau này xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể đối phó được.
Vậy là ngày hôm ấy Tần Tư Lăng đã cùng Trình Nhiễm trở lại tập đoàn Bách Hải Thụy Đằng. Khi bước vào đại sảnh thì khung cảnh nơi đây khiến cho Trình Nhiễm không khỏi phì cười. Trước màn hình lớn quảng cáo được treo ảnh của Tần Tư Lăng với dòng chữ "tưởng niệm chủ tịch đời thứ 3 của Bách Hải Thụy Đằng qua đời". Không những vậy, còn có rất nhiều vòng hoa và danh sách những người đến viếng.
Tần Tư Lăng đeo kính râm, từ từ tiến đến bục tổ chức sự kiện kia. Trước con mắt của tất cả mọi người, Tần Tư Lăng nhấc bức ảnh thờ của mình lên ngắm nhìn.
"Tư Lăng... Anh... Nhớ phải bình tĩnh đấy."
Cô có thể hiểu cảm giác của Tần Tư Lăng hiện tại. Hắn vẫn sống sờ sờ ra thế này mà người khác lại có thể thờ hắn như vậy, chẳng khác gì người đã chết. Nếu là cô thì cô cũng chẳng chấp nhận nổi.
"Bức hình này quá xấu. Tên nào không có mắt đặt cái bức ảnh này ở đây thế? Không có chút thẩm mĩ nào cả."
Trình Nhiễm cứ tưởng rằng Tần Tư Lăng sẽ sốc khi nhìn thấy cảnh này, hóa ra là hắn chê ảnh bức ảnh này của hắn chụp không đẹp.
Đúng là cái con người kì lạ. Đến thời khắc nào rồi mà còn đi xem ảnh đẹp hay không?
Thấy hai người đang đứng chắn ngang, một nhân viên đi tới muốn mở lời kêu hai người lui xuống. Lúc này, Tần Tư Lăng mới từ từ tháo kính râm ra rồi quay người lại.
Tất cả những nhân viên và vị khách phía sau đều mở to mắt kinh ngạc. Có người còn hoảng đến nỗi ngã hẳn xuống sàn... Chỉ tội anh nhân viên vừa nãy mới mở lời đứng gần nhất thì sốc đến nỗi ngất tại chỗ.
"Chủ... Chủ tịch..."
Tần Tư Lăng giơ tấm hình của mình lên rồi nói.
"Sau ngày hôm nay kêu cái kẻ làm cho tôi bức ảnh xấu như vậy đến gặp tôi. Còn nữa, thông báo toàn bộ tin tức... 15 phút sau mở cuộc họp hội đồng quản trị gấp!"
Khi Tần Tư Lăng vừa dứt lời thì tất cả mọi người mất mấy giây để định hình lại rồi ai nấy vội vã chạy đi làm việc.
Tin tức Tần Tư Lăng trở về lan rộng khắp cả tập đoàn. Chỉ 10 phút ngắn ngủi mà các cổ đông đã có mặt tại phòng họp. Ai cũng biết vị chủ tịch này là người rất ghét trễ giờ và đặc biệt ghét những kẻ đâm sau lưng. Không phải suy đoán cũng biết, việc đầu tiên Tần Tư Lăng bắt đầu cuộc họp chính là "hỏi thăm" những vị cổ đông đã bỏ phiếu cho Tần Minh thay thế hắn đảm nhiệm.
Hầu như hơn nửa số người đều giơ tay, nhưng mặt ai cũng cúi gằm xuống không dám đối diện với hắn.
"Đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy sự việc này xảy ra. Tôi không mong các vị lại mắc sai lầm thêm một lần nào nữa. Bách Hải Thụy Đằng không chứa chấp những thành phần như vậy."
Cuộc họp căng thẳng kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cho ai nấy đều toát hết mồ hôi. Nhân viên và thư kí chạy loạn lên để đem tài liệu đến cho các vị cổ đông báo cáo. Những ai trong khi Tần Tư Lăng vắng mặt đã giở trò đều bị hắn đào thải, không có cửa cho thêm cơ hội.
Bách Hải Thụy Đằng sở dĩ đi được đến ngày hôm nay cũng là nhờ năng lực và mục tiêu làm việc khắt khe. Chỉ một ngày sơ suất đã không thể chấp nhận được.
Trình Nhiễm trong lúc đợi Tần Tư Lăng họp thì đi vào phòng chủ tịch nằm trên ghế sopha nghỉ một chút. Mãi đến tầm chiều tối, cô ngủ được giấc dài thì Tư Lăng mới đi ra, đưa cô đến Biệt Viện Tần Gia.
Nhận được tin tức cháu trai và cháu dâu về, Tần lão phu nhân và Tần lão gia đã đứng sẵn sàng ở cửa đợi.
Vừa trông thấy hai người, Tần lão phu nhân vui đến nỗi bật khóc. Tuy nhiên, cứ tưởng bà chạy đến hỏi han Tần Tư Lăng trước, thật không ngờ là bà lại đi về phía của Trình Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, cuối cùng con cũng về rồi... Bà nội lo chết mất. Thời gian qua con ở đâu? Sao cơ thể lại gầy đi như vậy? Tiểu Lăng không chăm sóc tốt cho con à?"
"Con không sao đâu bà. Con và Tư Lăng gặp may nên mới được quý nhân phù trợ qua được kiếp nạn này."
"Nào, vào đây. Bà đi kêu đầu bếp làm mấy món tẩm bổ cho con rồi."
Tần Tư Lăn hoàn toàn bị ngó lơ. Hắn chỉ thở dài chẳng muốn nói. Rốt cuộc hắn là cháu ruột hay vợ hắn là cháu ruột của bà đây?
Thật là... Chẳng muốn nói...
Bữa cơm hôm ấy của Tần Gia lại quay trở về trạng thái yên bình và vui vẻ như trước đây.
Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng cuộc sống của Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng cũng trở về quỹ đạo vốn có. Tuy nhiên, cô vẫn tiếc cho chuyến hưởng tuần trăng mật của hai người. Tần Tư Lăng đề nghị cuối năm sẽ dẫn cô đi lần nữa nhưng Trình Nhiễm vẫn bị ám ảnh bởi vụ máy bay nên đã miễn cưỡng từ chối.
Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm đúng là cặp đôi cuồng công việc hệt như nhau. Điều này khiến cho quản gia cũng chẳng biết khuyên can như thế nào nữa. Ngoại trừ hai ngày cuối tuần thì hai người làm việc cuồng nhiệt từ sáng đến tận tối mới về. Mặc dù vẫn ngồi dùng bữa cùng nhau nhưng trong bữa cơm, Trình Nhiễm liên tục hỏi Tần Tư Lăng về tiến độ công việc và Tần Tư Lăng lại vui vẻ trả lời.
Cái cuộc hôn nhân chỉ có công việc khiến cho đến cả Tần lão phu nhân cũng cảm thấy rất là đau đầu.
Thấm thoắt đã được một thời gian trôi qua. Hôm ấy Trình Nhiễm vô tình mở lịch ghi chép kì kinh nguyệt của cô ra xem. Lúc này cô mới sực nhớ ra bản thân đã trễ ngày "rụng dâu". Do tính chất công việc mà cô không để ý mấy.
Chính vì thế mà cuối tuần, cô nhân lúc Tần Tư Lăng đi gặp đối tác liền lẻn đến bệnh viện kiểm tra xem. Kết quả ngoài dự đoán... Vị bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm thông báo với cô.
"Cô Trình, cô đã có thai được hơn tháng rồi. Cô có thấy gần đây cơ thể thay đổi gì không?"
"Tôi ăn ngon, ngủ kĩ... Nhưng gần đây thật sự tôi rất thèm ăn, mà lại ăn rất nhiều nữa, giấc ngủ cũng hơn trước."
"Vậy cô rất may mắn đấy. Thường thì những người phụ nữ mang thai tâm trạng thay đổi thấy thường, có trường hợp ốm nghén nặng, cũng có trường hợp nhẹ. Tùy vào cơ thể của mỗi người mà có những tình trạng khác nhau."
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Trình Nhiễm thẫn thờ đi ra khỏi phòng khám. Chắc phải qua tháng nữa cô sẽ đi xét nghiệm giới tính của đứa bé. Nếu là con gái, cô sẽ thông báo cho Tần Tư Lăng. Còn nếu là con trai thì... Đương nhiên cô sẽ giấu giếm rồi. Đợi đến khi cái bụng to ra, không còn cách nào khác, Tần Tư Lăng chỉ có thể để cô sinh đứa bé ra mà thôi.
Bất giác, Trình Nhiễm đưa tay đặt lên bụng của mình.
Có con rồi... Thật tốt quá...
Cô sẽ phải thông báo cho bà nội biết để cùng lên kế hoạch giấu giếm Tần Tư Lăng, nếu không cô sợ chỉ mình cô thì sẽ bị hắn phát hiện ra sớm mất.
Người ta có thai thì chồng yêu, chồng lo, còn cô lại nơm nớp lo sợ chồng bỏ đứa bé.
Người ta thì trọng nam khinh nữ, còn Tần Tư Lăng lại ngược lại trọng nữ khinh nam.
Đối với cô thì con nào cũng là con.
Sao mà số của cô lại khổ thế không biết...