Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-349
Chương 349: Xảo quyệt
Lăng Ngạo thè lưỡi đáng yêu, mỉm cười kéo thẳng đầu, bắt đầu làm việc.
Khúc Thi Văn nhanh chóng đi vào bếp thu xếp, bởi vì Cố Duyên có học thư pháp nên được Tống Vĩnh Nhi giữ lại, yêu cầu cô ấy chỉ mình.
Cố Duyên giúp cô nhúng mực, chớp mắt với cô nói: “Văn phòng tứ bảo(*) được nghiên cứu sâu rộng, đến từ nước T. Cho nên, tốt nhất cô nên luyện viết chữ nước T bằng cách viết bút lông.”
Văn phòng tứ bảo*: bút, nghiên, giấy, mực.
“Nhìn không ra đấy, cô còn có một chút sính ngoại như vậy.”
Tống Vĩnh Nhi cười nhạt, những lời cô nói ra có vẻ thản nhiên, nhưng lại khiến Cố Duyên khựng lại một lúc.
Con ngươi đen sáng lóe lên, thấy Cố Duyên có chút khó chịu khi bị mình nói, Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Tuy nhiên đừng lo, tôi chỉ nói chơi thôi. Thật ra, tôi cũng thích văn hóa nước T.”
“Ôi, ha ha!” Cố Duyên cũng cười.
Tống Vĩnh Nhi ngồi đó, nhấc cây bút lông lên đúng chuẩn, nhưng cô chậm chạp không chịu viết.
Vầng hào quang màu trắng đung đưa trên người cô, bao phủ khí chất cao quý như sen, ngay cả mái tóc xõa trên vai cũng được uốn, xếp tầng tinh xảo và phong tình.
Đôi mày cau có hơi cau lại, môi đỏ răng trắng, cả hơi thở cũng như thung lũng ngập tràn ánh nắng.
Vẻ đẹp như vậy, chả trách cậu tư lại dốc hết chân tình.
Cố Duyên nhìn cô chăm chú, một lúc lâu, nói: “mợ chủ muốn viết từ nào?”
Tống Vĩnh Nhi nhướng mắt, đôi lông mi xinh đẹp khẽ động, kiên định nhìn cô: “Chữ Tin. Tin trong tin tưởng. Chỉ là tôi đột nhiên quên ký tự nước T của nó, nửa bên phải chắc là có một vài đường ngang.”
Cô chu miệng khó chịu, đưa chiếc móng chó sói nhỏ bé trong tay tới cho Cố Duyên: “Cô đọc thơ và sách ở trong cung đình từ nhỏ, nhất định là giỏi viết. Chi bằng cô viết thử một chữ đi, tôi sẽ sao chép.”
Cố Duyên cầm bút, đi đến, nghiêm túc bắt đầu viết bên cạnh cô.
“Thưa mợ chủ, chữ tin bên cạnh chữ nhân, thêm chữ ngôn. Chữ ngôn có một điểm và một ngang, tiếp đến là hai ngang, một vuông.”
Cố Duyên vừa nói vừa viết cẩn thận.
Kỹ năng thư pháp của cô ấy rất điêu luyện, có vẻ là đã từng được đào tạo đặc biệt.
Trong khi cô ấy viết, Tống Vĩnh Nhi lắng nghe rất cẩn thận, quan sát rất kỹ biểu hiện của Cố Duyên.
Với một nét mực, một chữ cái nhỏ xinh đã xuất hiện ở trước mặt cô.
“Thật đẹp.”
Tống Vĩnh Nhi nhận lấy cây bút trong sự ngưỡng mộ, lại nói: “Tôi nghe nói các ký tự của nước T rất tinh tế. Ký tự tin này bao gồm nhân và ngôn. Tôi không biết nó có nghĩa gì.”
Cố Duyên bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Tống Vĩnh Nhi, im lặng trong hai giây: “Tôi cũng không hiểu lắm.”
Tống Vĩnh Nhi viết, bên dưới dòng chữ Cố Duyên đã viết, cô theo sau.
Cô là lần đầu tiên viết nên hiệu quả đương nhiên không khả quan.
Viết xong, cô tự giễu cười: “Đã nói luyện thư pháp thực ra không phải luyện thư pháp, mà là luyện tâm, tu thân dưỡng tính. Nhìn chữ của tôi đi, dù tôi đã viết chúng rất cẩn thận, chúng cũng lộ ra sự lười biếng, không hòa nhập, chúng rất giống với tính cách không tim không phổi của tôi. Nét chữ của cô thì vừa chắc vừa đẹp. Lần đầu tiên khi cô cầm bút lên, cô đã hình dung được cách di chuyển nét tiếp theo, từng bước, từng lớp một, cấu trúc gọn gàng. Nếu không biết cô từ trước, nhìn thấy cô viết, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô là một cô gái tỉ mỉ và sắc sảo.”
Cố Duyên mỉm cười cứng ngắc: “mợ chủ nói đùa rồi, lần đầu cô thực hành thư pháp, viết được như thế này đã là khá tốt. Thậm chí nếu cô viết nhiều hơn thì sẽ tốt hơn thôi.”
“Tôi đang nói về chữ của cô.”
“Tôi đã luyện tập rất nhiều, đó là lý do tại sao…”
“Cô không chỉ chăm chỉ luyện thư pháp thôi đúng không?”
“Gì cơ?”
Cố Duyên sửng sốt, hiển nhiên là cô không hiểu ý của Tống Vĩnh Nhi.
Mà Tống Vĩnh Nhi lại nhướng mày, dính một ít mực, tiếp tục liên hệ chữ “Tin”.
Vừa viết vừa nói: “Sự chăm chỉ của cô khiến tôi cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tuổi còn trẻ mà cô đã giỏi về mọi mặt, như thể cô đang tự tạo áp lực cho bản thân vậy. Thật ra theo gia thế của gia đình cô, cô rõ ràng không cần phải sống quá khó khăn. Cô nói mục tiêu của cô là phu nhân Nguyệt Nha, cô muốn trở thành một nhân vật giống như bà ấy, nhưng đây không phải là lý do để cô cải thiện bản thân. Đặc biệt cô còn là con gái út của đại nhân Phú Nhất, hai người con trai của ông ấy đều ở bên ngoài, còn cô là ký thác ở bên cạnh, tất nhiên sẽ ôm cô trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, không muốn cô vất vả như vậy. Cô còn nhỏ tuổi đã thi đậu Chính tứ phẩm, còn có chỗ đứng vững chắc trong cung. Lần đầu tiên ra khỏi hoàng cung, người yêu lại còn là anh Nghê Chiến, đồng nghĩa với việc cô còn có sự giúp đỡ của nhà họ Nghê ở ngoài cung. Cố Duyên, khẩu vị của cô không hề nhỏ tí nào. Tất cả những điều này dường như là vô tình, nhưng nó lại xảy ra giống như những từ cô viết, từng nét một, như thể cô đã đoán được từ trước, diễn ra một cách tự nhiên!”
Sau khi Tống Vĩnh Nhi nói xong, người đàn ông làm việc ở bàn cách đó không xa dần dần vạch ra một đường vòng cung duyên dáng từ khuôn miệng yên lặng của anh.
Mà sắc mặt của Cố Duyên hơi tái đi, cô ấy cười ngây ngô, nói: “Tôi thật may mắn khi mà có thể gặp được một người như cậu Nghê, tôi sẽ trân trọng điều đó.”
Cô cười ngây ngô, như thể cô không hiểu ý của Tống Vĩnh Nhi.
Nhưng lúc này Tống Vĩnh Nhi cũng không muốn giả bộ nữa, nhìn thẳng vào mắt Cố Duyên, con ngươi nóng bỏng không hề lảng tránh, như thiêu đốt mặt Cố Duyên, khiến cô ấy nhất thời xấu hổ không biết nên nói gì. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRU MTRUYEN. N ET #
Lúc này Nghê Chiến mới đẩy cửa phòng làm việc ra, ánh mắt trong veo quét qua quang cảnh bên trong, ngã vào người Cố Duyên, nở nụ cười thật tươi sải bước đi vào.
“Duyên Duyên!”
Cố Duyên nhào thẳng đến chỗ Nghê Chiến, dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh: “Cậu Nghê!”
Sự háo hức đó khiến Nghê Chiến giật mình, sau đó háo hức bắt lấy tay cô.
Cô chủ động như vậy, quả thực khiến anh rất vui.
Nghê Chiến nhìn Cố Duyên với vẻ vui mừng, nói: “Duyên Duyên, phương pháp em nói với anh thực sự rất hiệu quả. Anh đã yêu cầu bộ phận tài chính của trụ sở chính của Nghê thị âm thầm gửi cho anh một báo cáo tài chính trong năm qua. Buổi tối có thể nhận được, lúc đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhé!”
“Nghê Chiến!”
Lăng Ngạo đột ngột ngắt lời họ, nhìn anh ta một cách sắc bén: “Chính cậu đã khởi nghiệp, trung thực mở cửa hàng. Cậu tìm thứ đó để làm gì!”
Các số liệu tài chính của mọi công ty đều là bí mật kinh doanh.
Đặc biệt là báo cáo tài chính của hội sở chính trong năm qua, sau khi có số liệu này, e rằng ngoài nhân viên tài chính thì chỉ giới hạn trong số ít cổ đông hội đồng quản trị mà thôi!
Bây giờ, Nghê Chiến thực sự muốn lấy thứ đó?
Đó là việc mà nhiều điệp viên thương mại mơ ước!
Đối mặt với những nghi ngờ của Lăng Ngạo, Nghê Chiến cười nói: “Vẫn là Duyên Duyên giúp em đấy. Cô ấy cho biết, người dân mỗi vùng có sở thích và mức tiêu dùng nữ trang khác nhau, nhưng báo cáo tài chính do trụ sở chính của Nghê thị tính toán cũng có thể thấy xu hướng và chủng loại tiêu dùng trung bình. Chúng ta sẽ bán những loại trang sức có doanh số cao. Chúng ta không bán những loại không được ưa chuộng. Nếu anh mở cửa kinh doanh, cửa hàng sẽ có đầy đủ các mặt hàng hot, việc kinh doanh đương nhiên sẽ bùng nổ!”
Cố Duyên đỏ mặt, tiến lại gần Nghê Chiến một chút: “Em cũng chỉ thông minh một chút thôi, nếu có thể giúp được gì cho anh thì em cũng mãn nguyện rồi!”
Lăng Ngạo thè lưỡi đáng yêu, mỉm cười kéo thẳng đầu, bắt đầu làm việc.
Khúc Thi Văn nhanh chóng đi vào bếp thu xếp, bởi vì Cố Duyên có học thư pháp nên được Tống Vĩnh Nhi giữ lại, yêu cầu cô ấy chỉ mình.
Cố Duyên giúp cô nhúng mực, chớp mắt với cô nói: “Văn phòng tứ bảo(*) được nghiên cứu sâu rộng, đến từ nước T. Cho nên, tốt nhất cô nên luyện viết chữ nước T bằng cách viết bút lông.”
Văn phòng tứ bảo*: bút, nghiên, giấy, mực.
“Nhìn không ra đấy, cô còn có một chút sính ngoại như vậy.”
Tống Vĩnh Nhi cười nhạt, những lời cô nói ra có vẻ thản nhiên, nhưng lại khiến Cố Duyên khựng lại một lúc.
Con ngươi đen sáng lóe lên, thấy Cố Duyên có chút khó chịu khi bị mình nói, Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Tuy nhiên đừng lo, tôi chỉ nói chơi thôi. Thật ra, tôi cũng thích văn hóa nước T.”
“Ôi, ha ha!” Cố Duyên cũng cười.
Tống Vĩnh Nhi ngồi đó, nhấc cây bút lông lên đúng chuẩn, nhưng cô chậm chạp không chịu viết.
Vầng hào quang màu trắng đung đưa trên người cô, bao phủ khí chất cao quý như sen, ngay cả mái tóc xõa trên vai cũng được uốn, xếp tầng tinh xảo và phong tình.
Đôi mày cau có hơi cau lại, môi đỏ răng trắng, cả hơi thở cũng như thung lũng ngập tràn ánh nắng.
Vẻ đẹp như vậy, chả trách cậu tư lại dốc hết chân tình.
Cố Duyên nhìn cô chăm chú, một lúc lâu, nói: “mợ chủ muốn viết từ nào?”
Tống Vĩnh Nhi nhướng mắt, đôi lông mi xinh đẹp khẽ động, kiên định nhìn cô: “Chữ Tin. Tin trong tin tưởng. Chỉ là tôi đột nhiên quên ký tự nước T của nó, nửa bên phải chắc là có một vài đường ngang.”
Cô chu miệng khó chịu, đưa chiếc móng chó sói nhỏ bé trong tay tới cho Cố Duyên: “Cô đọc thơ và sách ở trong cung đình từ nhỏ, nhất định là giỏi viết. Chi bằng cô viết thử một chữ đi, tôi sẽ sao chép.”
Cố Duyên cầm bút, đi đến, nghiêm túc bắt đầu viết bên cạnh cô.
“Thưa mợ chủ, chữ tin bên cạnh chữ nhân, thêm chữ ngôn. Chữ ngôn có một điểm và một ngang, tiếp đến là hai ngang, một vuông.”
Cố Duyên vừa nói vừa viết cẩn thận.
Kỹ năng thư pháp của cô ấy rất điêu luyện, có vẻ là đã từng được đào tạo đặc biệt.
Trong khi cô ấy viết, Tống Vĩnh Nhi lắng nghe rất cẩn thận, quan sát rất kỹ biểu hiện của Cố Duyên.
Với một nét mực, một chữ cái nhỏ xinh đã xuất hiện ở trước mặt cô.
“Thật đẹp.”
Tống Vĩnh Nhi nhận lấy cây bút trong sự ngưỡng mộ, lại nói: “Tôi nghe nói các ký tự của nước T rất tinh tế. Ký tự tin này bao gồm nhân và ngôn. Tôi không biết nó có nghĩa gì.”
Cố Duyên bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Tống Vĩnh Nhi, im lặng trong hai giây: “Tôi cũng không hiểu lắm.”
Tống Vĩnh Nhi viết, bên dưới dòng chữ Cố Duyên đã viết, cô theo sau.
Cô là lần đầu tiên viết nên hiệu quả đương nhiên không khả quan.
Viết xong, cô tự giễu cười: “Đã nói luyện thư pháp thực ra không phải luyện thư pháp, mà là luyện tâm, tu thân dưỡng tính. Nhìn chữ của tôi đi, dù tôi đã viết chúng rất cẩn thận, chúng cũng lộ ra sự lười biếng, không hòa nhập, chúng rất giống với tính cách không tim không phổi của tôi. Nét chữ của cô thì vừa chắc vừa đẹp. Lần đầu tiên khi cô cầm bút lên, cô đã hình dung được cách di chuyển nét tiếp theo, từng bước, từng lớp một, cấu trúc gọn gàng. Nếu không biết cô từ trước, nhìn thấy cô viết, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô là một cô gái tỉ mỉ và sắc sảo.”
Cố Duyên mỉm cười cứng ngắc: “mợ chủ nói đùa rồi, lần đầu cô thực hành thư pháp, viết được như thế này đã là khá tốt. Thậm chí nếu cô viết nhiều hơn thì sẽ tốt hơn thôi.”
“Tôi đang nói về chữ của cô.”
“Tôi đã luyện tập rất nhiều, đó là lý do tại sao…”
“Cô không chỉ chăm chỉ luyện thư pháp thôi đúng không?”
“Gì cơ?”
Cố Duyên sửng sốt, hiển nhiên là cô không hiểu ý của Tống Vĩnh Nhi.
Mà Tống Vĩnh Nhi lại nhướng mày, dính một ít mực, tiếp tục liên hệ chữ “Tin”.
Vừa viết vừa nói: “Sự chăm chỉ của cô khiến tôi cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, tuổi còn trẻ mà cô đã giỏi về mọi mặt, như thể cô đang tự tạo áp lực cho bản thân vậy. Thật ra theo gia thế của gia đình cô, cô rõ ràng không cần phải sống quá khó khăn. Cô nói mục tiêu của cô là phu nhân Nguyệt Nha, cô muốn trở thành một nhân vật giống như bà ấy, nhưng đây không phải là lý do để cô cải thiện bản thân. Đặc biệt cô còn là con gái út của đại nhân Phú Nhất, hai người con trai của ông ấy đều ở bên ngoài, còn cô là ký thác ở bên cạnh, tất nhiên sẽ ôm cô trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, không muốn cô vất vả như vậy. Cô còn nhỏ tuổi đã thi đậu Chính tứ phẩm, còn có chỗ đứng vững chắc trong cung. Lần đầu tiên ra khỏi hoàng cung, người yêu lại còn là anh Nghê Chiến, đồng nghĩa với việc cô còn có sự giúp đỡ của nhà họ Nghê ở ngoài cung. Cố Duyên, khẩu vị của cô không hề nhỏ tí nào. Tất cả những điều này dường như là vô tình, nhưng nó lại xảy ra giống như những từ cô viết, từng nét một, như thể cô đã đoán được từ trước, diễn ra một cách tự nhiên!”
Sau khi Tống Vĩnh Nhi nói xong, người đàn ông làm việc ở bàn cách đó không xa dần dần vạch ra một đường vòng cung duyên dáng từ khuôn miệng yên lặng của anh.
Mà sắc mặt của Cố Duyên hơi tái đi, cô ấy cười ngây ngô, nói: “Tôi thật may mắn khi mà có thể gặp được một người như cậu Nghê, tôi sẽ trân trọng điều đó.”
Cô cười ngây ngô, như thể cô không hiểu ý của Tống Vĩnh Nhi.
Nhưng lúc này Tống Vĩnh Nhi cũng không muốn giả bộ nữa, nhìn thẳng vào mắt Cố Duyên, con ngươi nóng bỏng không hề lảng tránh, như thiêu đốt mặt Cố Duyên, khiến cô ấy nhất thời xấu hổ không biết nên nói gì. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRU MTRUYEN. N ET #
Lúc này Nghê Chiến mới đẩy cửa phòng làm việc ra, ánh mắt trong veo quét qua quang cảnh bên trong, ngã vào người Cố Duyên, nở nụ cười thật tươi sải bước đi vào.
“Duyên Duyên!”
Cố Duyên nhào thẳng đến chỗ Nghê Chiến, dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh: “Cậu Nghê!”
Sự háo hức đó khiến Nghê Chiến giật mình, sau đó háo hức bắt lấy tay cô.
Cô chủ động như vậy, quả thực khiến anh rất vui.
Nghê Chiến nhìn Cố Duyên với vẻ vui mừng, nói: “Duyên Duyên, phương pháp em nói với anh thực sự rất hiệu quả. Anh đã yêu cầu bộ phận tài chính của trụ sở chính của Nghê thị âm thầm gửi cho anh một báo cáo tài chính trong năm qua. Buổi tối có thể nhận được, lúc đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhé!”
“Nghê Chiến!”
Lăng Ngạo đột ngột ngắt lời họ, nhìn anh ta một cách sắc bén: “Chính cậu đã khởi nghiệp, trung thực mở cửa hàng. Cậu tìm thứ đó để làm gì!”
Các số liệu tài chính của mọi công ty đều là bí mật kinh doanh.
Đặc biệt là báo cáo tài chính của hội sở chính trong năm qua, sau khi có số liệu này, e rằng ngoài nhân viên tài chính thì chỉ giới hạn trong số ít cổ đông hội đồng quản trị mà thôi!
Bây giờ, Nghê Chiến thực sự muốn lấy thứ đó?
Đó là việc mà nhiều điệp viên thương mại mơ ước!
Đối mặt với những nghi ngờ của Lăng Ngạo, Nghê Chiến cười nói: “Vẫn là Duyên Duyên giúp em đấy. Cô ấy cho biết, người dân mỗi vùng có sở thích và mức tiêu dùng nữ trang khác nhau, nhưng báo cáo tài chính do trụ sở chính của Nghê thị tính toán cũng có thể thấy xu hướng và chủng loại tiêu dùng trung bình. Chúng ta sẽ bán những loại trang sức có doanh số cao. Chúng ta không bán những loại không được ưa chuộng. Nếu anh mở cửa kinh doanh, cửa hàng sẽ có đầy đủ các mặt hàng hot, việc kinh doanh đương nhiên sẽ bùng nổ!”
Cố Duyên đỏ mặt, tiến lại gần Nghê Chiến một chút: “Em cũng chỉ thông minh một chút thôi, nếu có thể giúp được gì cho anh thì em cũng mãn nguyện rồi!”