Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-436
Chương 436: Cự tuyệt
Nghê Chiến bọn họ, vợ chồng Tống Quốc Cường, tất cả đều xuống xe.
Vợ chồng Lạc Kiệt Hy cũng xuống xe, trong lòng Tống Vĩnh Nhi hơi ngứa ngáy, lập tức mở cửa xe, xuống xe với Lăng Ngạo.
Vừa rồi, xuyên qua cửa kính tối đen, cảnh sắc sáng sủa tươi đẹp động lòng người, lúc này xuống xe nhìn hết một lượt, mới phát hiện cảnh sắc chân thực còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ánh sáng ngọc hồ lay động, hoa quỳnh thướt tha say sưa nhảy nhót.
Bóng dáng yểu điệu của thiếu nữ, cùng với thân ảnh nhã tuấn của chàng trai như tô điểm thêm sắc đẹp trong màn đêm sâu thẳm nơi đảo Nguyệt Nha.
Vô số tinh linh ảo diệu lướt qua tựa như mộng ảo, ai nấy đều vươn tay vui vẻ bắt lấy đom đóm dày đặc, nhưng lại không muốn làm tổn thương chúng, tình nguyện thả chúng bay ra khỏi lòng bàn tay.
“Mẹ ơi! Đẹp quá hà! Sao nơi này lại có nhiều đom đóm như vậy chứ?”
Tống Vĩnh Nhi kích động vui đùa, dáng vẻ linh động hệt như con nai nhỏ chạy vào khe suối, y như lần đầu tiên Lăng Ngạo gặp cô, trẻ trung tràn đầy sức sống!
Lăng Ngạo sợ cô ngã, theo sát suốt chặn đường, cảnh đẹp trước mắt không đẹp bằng bóng dáng xinh đẹp của cô ở trong mắt anh.
Hai má Nghê Tịch Nguyệt đỏ ửng nói: “Mùa hạ hằng năm, ở đây sẽ có rất nhiều đom đóm, là do phụ hoàng con sắp xếp đó.”
“Oa! Rất lãng mạn nha!”
Tống Vĩnh Nhi vừa bắt lấy đom đóm, vừa hâm hộ tình yêu của ba mẹ chồng.
Vợ chồng Tống Quốc Cường cứ mải mê chụp hình tự sướng, sau đó vui vẻ chia sẻ trên mạng xã hội.
Trước kia, ông luôn cảm thấy bản ông bị dị tật không thể sinh con là chuyện tổn hại đến tôn nghiêm của đàn ông, nhưng hiện tại, toàn bộ thế giới đều biết con gái nuôi của ông là công chúa Hoa Kỳ Quốc, hơn nữa con gái của ông lúc nào cũng nhớ thương ông cả, ông cảm thấy đây là chuyện rất đáng tự hào.
Không chỉ tự hào vì ông đã nuôi lớn một cô công chúa, mà càng tự hào hơn chính là công chúa do ông nuôi lớn còn có thể thúc đẩy sự thống nhất toàn vẹn của lãnh thổ, đây là một chuyện khiến con dân nước nhà chờ mong nhất.
Thanh Ninh và Cố Duyên, còn có Trần Tín, Nghê Chiến bọn họ, trong cơn mưa đom đóm, bọn họ vui vẻ chơi đùa giả làm đại bàng và những chú gà con, hai cặp xếp thành hàng, Trần Tín là một con gà mái già, che chở ba người phía sau, mà Trần An thì làm đại bàn, cùng chơi đùa với bọn họ.
Tiếng gọi, tiếng mừng rỡ, tiếng cảm thán, âm thanh vui đùa du dương, bộc lộ cảm xúc hạnh phúc.
Đặt bản thân vào trong cảnh tượng này, Tống Vĩnh Nhi có hơi chua xót, cô xoay người lại nhào vào lòng Lăng Ngạo, để Lăng Ngạo ôm lấy cô.
Cô nâng cằm có hơi ngựng ngùng nhìn Lăng Ngạo, ánh mắt đọng lại như hồ nước: “Ông chú à, phụ hoàng bọn họ sắp phải kết hôn rồi, anh nghĩ chúng ta nên tặng quà gì cho bọn họ đây?”
Lăng Ngạo nhìn cô mê đắm, có hơi khô miệng: “Nếu có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa thì tốt rồi, bọn họ thích món quà này nhất.”
“Anh.” Hai má Tống Vĩnh Nhi đỏ hồng, trong màn đêm sâu thẳm càng thêm mê ly: “Sao anh lại, ưm~”
Câu còn lại kia, anh không muốn nghe.
Suy nghĩ nhỏ nhoi đó của cô cứ quanh quẩn trong bụng anh, cô không cần nói hết câu, anh cũng có thể hiểu rõ tường tận.
Cúi đầu bắt lấy cánh môi cô, anh hôn cô một cách dịu dàng trìu mến.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng mỉm cười cho qua, sau đó lại tiếp tục đùa vui, hệt như chuyện bọn họ thấy được là một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
Màn đêm càng sâu thẳm, hồ Nguyệt Nha xinh đẹp thâm thẳm càng thêm động lòng người.
Sau hồ là một tiểu trúc hoa viên, đó chính là biệt thự đảo Nguyệt Nha.
Hành lý và đồ đạc của mọi người đều được cung nhân đưa đến phòng riêng của từng người, vợ chồng Nghê Tử Dương tuổi cũng đã cao nên sau khi tạm biệt bọn nhỏ thì lập tức về phòng nghỉ ngơi, vợ chồng Tống Quốc Cường cũng mệt mỏi, tham quan một chút rồi cũng đi ngủ luôn.
Nghê Chiến không ngủ được vì thế lôi kéo Thanh Ninh, Trần Tín, còn có Cố Duyên, bốn người ở lầu một đại sảnh cùng chơi mạc chược.
Nghê Tịch Nguyệt thì đi ngủ.
Tống Vĩnh Nhi cũng đi ngủ.
Trên nóc biệt thự, dưới bầu trời đầy sao vô tận, một cặp ba con có dung mạo ưu tú đang ngồi lắc lư hai chân, cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của đảo Nguyệt Nha, còn có một dãy cảnh đêm thăm thẳm trước cung đình.
Bên cạnh hai người đều có những lon bia.
Phía sau truyền đến mùi thịt nước thoang thoảng, Phú Nhất và Trần An đang tận tâm giúp đỡ bệ hạ và điện hạ làm đồ ăn khuya.
“Cảm giác thật tốt, ngồi cùng với con trai như thế này, cùng nhau ngắm bầu trời đêm như vậy, hệt như giấc mộng vậy.”
Tâm trạng của Lạc Kiệt Hy rất vui vẻ, ông cũng đang tính chút chuyện nhỏ nhặt, nghĩ phải nên làm sao để nhường lại ngôi vị.
Ông lại nghĩ tới ngày đại hôn với Nghê Tịch Nguyệt sẽ trực tiếp công bố với toàn thế giới chuyện Lăng Ngạo sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại sợ tính khí thất thường của đứa nhỏ này sẽ khiến ông mất mặt trước thế giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt di chuyển, dòng suy nghĩ càng thêm phức tạp.
Lăng Ngạo uống xuống một ngụm bia, ánh mắt u tĩnh chăm chú nhìn về phương xa: “Bé ngoan không muốn có con sớm, em ấy còn có ước mơ, có nhiều nơi muốn tới. Một hoàng cung nhỏ nhoi như vậy sao có thể chứa đầy con tim của em ấy đây. Em ấy không giống với tôi, tôi quen ở một nơi còn em ấy thì từng trãi qua rất nhiều thứ, từng có nhiều kiến thức, có nhiều mộng tưởng của thiếu nữ đôi mươi. Cho nên, tôi đã đồng ý với em ấy, trước khi mang thai, em ấy muốn đi đâu làm gì thì tôi cũng sẽ đi cùng em ấy.
Lạc Kiệt Hy muốn nói một câu nhưng lại không thể thốt nên lời.
Thậm chí ông còn bắt đầu nghi ngờ, cái thằng nhóc này có phải đã sớm biết hết tâm tư của ông, cho nên mới mở miệng chặn họng ông trước?
“Ông đoán đúng rồi.”
Lăng Ngạo nhìn ông một cái, sau đó đắc ý cười nói: “Khi ông nói muốn cùng tôi vừa uống bia vừa ngắm nhìn cảnh sắc đêm khuya thì tôi đã đoán ra ông muốn nói cái gì rồi.”
Lạc Kiệt Hy thở dài một tiếng: “Ta nợ mẹ con nhiều lắm, hôm nay con cũng thấy hết cả rồi, em ấy ăn vong tình đan cũng không quên đi ta, ta cũng không muốn chậm trễ nữa. Chúng ta vì cái quốc gia này mà đã dâng hết toàn bộ thanh xuân mà con cũng đã quay trở lại, trên vai con và Vĩnh Nhi đều có sứ mệnh phải gánh vác, con không thể để cho ta và mẹ con sống những ngày tháng thế ngoại đào nguyên được sao?”
Lăng Ngạo nở nụ cười: “Ông cảm thấy là mẹ không quên được ông là vì bà ấy đã chiến thắng vong tình đan sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lạc Kiệt Hy sửng sốt một chút.
Ánh mắt Lăng Ngạo khẽ động, lộng lẫy mê người, sau hai giây thì gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên ông nhất định phải quý trọng bà ấy, sẽ không có ai trên thế gian này yêu thương ông như bà ấy đâu.”
Lạc Kiệt Hy gật đầu: “Con hiểu được thì tốt rồi, ta tính đợi tới ngày đại hôn với mẹ con thì…”
“Tôi hiểu được điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ thay ông gánh vác hết mọi chuyện.”
Lăng Ngạo liếc mắt, nghiêm túc nhìn ông một cái: “Không phải tôi ích kỷ mà là tôi đang nói thật, bây giờ Bé Ngoan không thể thay thế mẹ mà ngay cả tôi cũng không thể thay thế ông được. Nhìn vào thì ông luôn bị tôi ghét bỏ, luôn bị ông nội áp chế, nhưng trên thực tế, chúng ta đều rất rõ ràng, ông làm hoàng đế rất nỗ lực cố gắng, đạt được kết quả tốt. Bé Ngoan còn có nhiều thứ cần phải học hỏi từ mẹ mà tôi cũng có quá nhiều thứ phải học tập ở ông.”
Lạc Kiệt Hy giật mình, đáy lòng dâng lên niềm hạnh phúc mãnh liệt, đó là thái độ làm người của ông được đứa con trai mình khen ngợi, ông kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn: “Con, con muốn học tập ta?”
Nghê Chiến bọn họ, vợ chồng Tống Quốc Cường, tất cả đều xuống xe.
Vợ chồng Lạc Kiệt Hy cũng xuống xe, trong lòng Tống Vĩnh Nhi hơi ngứa ngáy, lập tức mở cửa xe, xuống xe với Lăng Ngạo.
Vừa rồi, xuyên qua cửa kính tối đen, cảnh sắc sáng sủa tươi đẹp động lòng người, lúc này xuống xe nhìn hết một lượt, mới phát hiện cảnh sắc chân thực còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ánh sáng ngọc hồ lay động, hoa quỳnh thướt tha say sưa nhảy nhót.
Bóng dáng yểu điệu của thiếu nữ, cùng với thân ảnh nhã tuấn của chàng trai như tô điểm thêm sắc đẹp trong màn đêm sâu thẳm nơi đảo Nguyệt Nha.
Vô số tinh linh ảo diệu lướt qua tựa như mộng ảo, ai nấy đều vươn tay vui vẻ bắt lấy đom đóm dày đặc, nhưng lại không muốn làm tổn thương chúng, tình nguyện thả chúng bay ra khỏi lòng bàn tay.
“Mẹ ơi! Đẹp quá hà! Sao nơi này lại có nhiều đom đóm như vậy chứ?”
Tống Vĩnh Nhi kích động vui đùa, dáng vẻ linh động hệt như con nai nhỏ chạy vào khe suối, y như lần đầu tiên Lăng Ngạo gặp cô, trẻ trung tràn đầy sức sống!
Lăng Ngạo sợ cô ngã, theo sát suốt chặn đường, cảnh đẹp trước mắt không đẹp bằng bóng dáng xinh đẹp của cô ở trong mắt anh.
Hai má Nghê Tịch Nguyệt đỏ ửng nói: “Mùa hạ hằng năm, ở đây sẽ có rất nhiều đom đóm, là do phụ hoàng con sắp xếp đó.”
“Oa! Rất lãng mạn nha!”
Tống Vĩnh Nhi vừa bắt lấy đom đóm, vừa hâm hộ tình yêu của ba mẹ chồng.
Vợ chồng Tống Quốc Cường cứ mải mê chụp hình tự sướng, sau đó vui vẻ chia sẻ trên mạng xã hội.
Trước kia, ông luôn cảm thấy bản ông bị dị tật không thể sinh con là chuyện tổn hại đến tôn nghiêm của đàn ông, nhưng hiện tại, toàn bộ thế giới đều biết con gái nuôi của ông là công chúa Hoa Kỳ Quốc, hơn nữa con gái của ông lúc nào cũng nhớ thương ông cả, ông cảm thấy đây là chuyện rất đáng tự hào.
Không chỉ tự hào vì ông đã nuôi lớn một cô công chúa, mà càng tự hào hơn chính là công chúa do ông nuôi lớn còn có thể thúc đẩy sự thống nhất toàn vẹn của lãnh thổ, đây là một chuyện khiến con dân nước nhà chờ mong nhất.
Thanh Ninh và Cố Duyên, còn có Trần Tín, Nghê Chiến bọn họ, trong cơn mưa đom đóm, bọn họ vui vẻ chơi đùa giả làm đại bàng và những chú gà con, hai cặp xếp thành hàng, Trần Tín là một con gà mái già, che chở ba người phía sau, mà Trần An thì làm đại bàn, cùng chơi đùa với bọn họ.
Tiếng gọi, tiếng mừng rỡ, tiếng cảm thán, âm thanh vui đùa du dương, bộc lộ cảm xúc hạnh phúc.
Đặt bản thân vào trong cảnh tượng này, Tống Vĩnh Nhi có hơi chua xót, cô xoay người lại nhào vào lòng Lăng Ngạo, để Lăng Ngạo ôm lấy cô.
Cô nâng cằm có hơi ngựng ngùng nhìn Lăng Ngạo, ánh mắt đọng lại như hồ nước: “Ông chú à, phụ hoàng bọn họ sắp phải kết hôn rồi, anh nghĩ chúng ta nên tặng quà gì cho bọn họ đây?”
Lăng Ngạo nhìn cô mê đắm, có hơi khô miệng: “Nếu có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa thì tốt rồi, bọn họ thích món quà này nhất.”
“Anh.” Hai má Tống Vĩnh Nhi đỏ hồng, trong màn đêm sâu thẳm càng thêm mê ly: “Sao anh lại, ưm~”
Câu còn lại kia, anh không muốn nghe.
Suy nghĩ nhỏ nhoi đó của cô cứ quanh quẩn trong bụng anh, cô không cần nói hết câu, anh cũng có thể hiểu rõ tường tận.
Cúi đầu bắt lấy cánh môi cô, anh hôn cô một cách dịu dàng trìu mến.
Mọi người xung quanh thấy vậy cũng mỉm cười cho qua, sau đó lại tiếp tục đùa vui, hệt như chuyện bọn họ thấy được là một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
Màn đêm càng sâu thẳm, hồ Nguyệt Nha xinh đẹp thâm thẳm càng thêm động lòng người.
Sau hồ là một tiểu trúc hoa viên, đó chính là biệt thự đảo Nguyệt Nha.
Hành lý và đồ đạc của mọi người đều được cung nhân đưa đến phòng riêng của từng người, vợ chồng Nghê Tử Dương tuổi cũng đã cao nên sau khi tạm biệt bọn nhỏ thì lập tức về phòng nghỉ ngơi, vợ chồng Tống Quốc Cường cũng mệt mỏi, tham quan một chút rồi cũng đi ngủ luôn.
Nghê Chiến không ngủ được vì thế lôi kéo Thanh Ninh, Trần Tín, còn có Cố Duyên, bốn người ở lầu một đại sảnh cùng chơi mạc chược.
Nghê Tịch Nguyệt thì đi ngủ.
Tống Vĩnh Nhi cũng đi ngủ.
Trên nóc biệt thự, dưới bầu trời đầy sao vô tận, một cặp ba con có dung mạo ưu tú đang ngồi lắc lư hai chân, cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp của đảo Nguyệt Nha, còn có một dãy cảnh đêm thăm thẳm trước cung đình.
Bên cạnh hai người đều có những lon bia.
Phía sau truyền đến mùi thịt nước thoang thoảng, Phú Nhất và Trần An đang tận tâm giúp đỡ bệ hạ và điện hạ làm đồ ăn khuya.
“Cảm giác thật tốt, ngồi cùng với con trai như thế này, cùng nhau ngắm bầu trời đêm như vậy, hệt như giấc mộng vậy.”
Tâm trạng của Lạc Kiệt Hy rất vui vẻ, ông cũng đang tính chút chuyện nhỏ nhặt, nghĩ phải nên làm sao để nhường lại ngôi vị.
Ông lại nghĩ tới ngày đại hôn với Nghê Tịch Nguyệt sẽ trực tiếp công bố với toàn thế giới chuyện Lăng Ngạo sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, lại sợ tính khí thất thường của đứa nhỏ này sẽ khiến ông mất mặt trước thế giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt di chuyển, dòng suy nghĩ càng thêm phức tạp.
Lăng Ngạo uống xuống một ngụm bia, ánh mắt u tĩnh chăm chú nhìn về phương xa: “Bé ngoan không muốn có con sớm, em ấy còn có ước mơ, có nhiều nơi muốn tới. Một hoàng cung nhỏ nhoi như vậy sao có thể chứa đầy con tim của em ấy đây. Em ấy không giống với tôi, tôi quen ở một nơi còn em ấy thì từng trãi qua rất nhiều thứ, từng có nhiều kiến thức, có nhiều mộng tưởng của thiếu nữ đôi mươi. Cho nên, tôi đã đồng ý với em ấy, trước khi mang thai, em ấy muốn đi đâu làm gì thì tôi cũng sẽ đi cùng em ấy.
Lạc Kiệt Hy muốn nói một câu nhưng lại không thể thốt nên lời.
Thậm chí ông còn bắt đầu nghi ngờ, cái thằng nhóc này có phải đã sớm biết hết tâm tư của ông, cho nên mới mở miệng chặn họng ông trước?
“Ông đoán đúng rồi.”
Lăng Ngạo nhìn ông một cái, sau đó đắc ý cười nói: “Khi ông nói muốn cùng tôi vừa uống bia vừa ngắm nhìn cảnh sắc đêm khuya thì tôi đã đoán ra ông muốn nói cái gì rồi.”
Lạc Kiệt Hy thở dài một tiếng: “Ta nợ mẹ con nhiều lắm, hôm nay con cũng thấy hết cả rồi, em ấy ăn vong tình đan cũng không quên đi ta, ta cũng không muốn chậm trễ nữa. Chúng ta vì cái quốc gia này mà đã dâng hết toàn bộ thanh xuân mà con cũng đã quay trở lại, trên vai con và Vĩnh Nhi đều có sứ mệnh phải gánh vác, con không thể để cho ta và mẹ con sống những ngày tháng thế ngoại đào nguyên được sao?”
Lăng Ngạo nở nụ cười: “Ông cảm thấy là mẹ không quên được ông là vì bà ấy đã chiến thắng vong tình đan sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lạc Kiệt Hy sửng sốt một chút.
Ánh mắt Lăng Ngạo khẽ động, lộng lẫy mê người, sau hai giây thì gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên ông nhất định phải quý trọng bà ấy, sẽ không có ai trên thế gian này yêu thương ông như bà ấy đâu.”
Lạc Kiệt Hy gật đầu: “Con hiểu được thì tốt rồi, ta tính đợi tới ngày đại hôn với mẹ con thì…”
“Tôi hiểu được điều đó cũng không có nghĩa là tôi sẽ thay ông gánh vác hết mọi chuyện.”
Lăng Ngạo liếc mắt, nghiêm túc nhìn ông một cái: “Không phải tôi ích kỷ mà là tôi đang nói thật, bây giờ Bé Ngoan không thể thay thế mẹ mà ngay cả tôi cũng không thể thay thế ông được. Nhìn vào thì ông luôn bị tôi ghét bỏ, luôn bị ông nội áp chế, nhưng trên thực tế, chúng ta đều rất rõ ràng, ông làm hoàng đế rất nỗ lực cố gắng, đạt được kết quả tốt. Bé Ngoan còn có nhiều thứ cần phải học hỏi từ mẹ mà tôi cũng có quá nhiều thứ phải học tập ở ông.”
Lạc Kiệt Hy giật mình, đáy lòng dâng lên niềm hạnh phúc mãnh liệt, đó là thái độ làm người của ông được đứa con trai mình khen ngợi, ông kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn: “Con, con muốn học tập ta?”