Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-448
Chương 448: Nói dối
Lạc Kiệt Hy đang thưởng thức chén canh, thì bỗng nhiên chuyển đề tài, trong giọng điệu bình tĩnh mang theo chút vui vẻ, nhìn chằm chằm Nghê Tử Dương: “Ba, tôi luôn yêu thương thằng Chiến, hơn nữa tôi rất để ý đến hôn sự của nó. Không biết ngài nghĩ như thế nào về Duyên Duyên?”
Cô Duyên là con gái của Phú Nhất.
Nghê Tử Dương rất coi trọng con gái của Phú Nhất, muốn cô ta tương lai sẽ làm chủ mẫu của nhà họ Nghê.
Kiều Trạm Đông dựa vào cái gì mà không vừa mắt Trần Tín làm ngự thị chứ?
Lạc Kiệt Hy vừa mở miệng, Lăng Ngạo liền biết, bữa cơm này hiện tại bốc lên mùi thuốc súng ngùn ngụt rồi.
Kiều Trạm Đông trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng vẫn không chút động tĩnh tựa như không nghe không nhìn thấy gì.
Nghê Tử Dương vẫn luôn như một đóa hoa sen thanh khiết, nói chuyện với người nhỏ tuổi, lúc nào cũng mang theo thiện ý. Ông có thâm ý khác liếc nhìn Nghê Chiến, ánh mắt uyển chuyển nói: “Nhà họ Nghê chúng ta đối với việc chọn dâu luôn phụ thuộc vào ý muốn của Nghê Chiến. Có thể thấy Nghê Chiến yêu thích Cô Duyên, vợ thần cũng thích Cô Duyên. Thần đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Lạc Kiệt Hy biết chắc sẽ như vậy!
Ông đắc ý cười cười, đảo mắt nhìn qua mọi người: “Đúng thế, nhân phẩm của chú Yến Bắc không cần phải nghi ngờ! Phụ hoàng ta với ông gắn bó cả một đời, là minh chứng tốt nhất! Phú Nhất ở cạnh ta lâu như vậy, càng là người có công lớn! Cố Duyên được di truyền từ cha, sao có thể kém cạnh được chứ?
Phú Nhất vội nói: “Bệ hạ quá khen rồi.”
Lạc Kiệt Hy nhanh chóng nói tiếp: “Vậy thì nói Trần An cùng Trần Tín đi, tuổi còn nhỏ đã bị đưa đi, không ai dạy bảo, nhưng chính trực lại ăn vào trong xương, thông minh hơn người, hai đứa tinh thông mọi thứ, đa tài đa nghệ, bây giờ danh môn vọng tộc đời thứ hai, không tìm được người nào vừa có bản lĩnh lại hiếu thảo như họ đâu!”
Nghê Chiến gật đầu liên tục:”Lần trước con bị ám sát trên đường cao tốc, nếu không phải Trần An và Trần Tín có thân thủ tốt, đánh bại nhiều người, thì con đã sớm đi chầu ông bà theo anh trai rồi!”
“Cái đó là chuyện họ nên làm thôi, cậu Nghê không cần khách khí.” Phú Nhất vội vàng đáp lại: “Thân là thủ hạ, bảo vệ chủ nhân an toàn là điều căn bản nhất, bọ nó chỉ làm điều nên làm thôi.”
Phu nhân Nghê vừa nghe cháu trai lần trước được cứu sống bởi hai anh em họ, lúc này vui mừng khen ngợi: “Dù là chuyện nên phải làm, nhưng chưa chắc người trẻ tuổi nào cũng làm được! Điều này thấy rõ, Trần An cùng Trần Tín đều rất đáng quý!”
Bà bưng ly rượu sâm banh trước mặt lên, quay về Phú Nhất nói: “Đại Nhân Phú Nhất, cảm ơn hai đứa trẻ nhà ngài. Tương lai nếu chúng ta thật sự trở thành thông gia, ông cứ yên tâm, Nghê Chiến nhà chúng ta từ nhỏ đã rất tốt bụng, cả đời cũng sẽ đối xử tốt với Duyên Duyên.”
Được mẹ của phu nhân Nguyệt Nha đích thân chúc rượu, Phú Nhất rất nở mày nở mặt.
Cũng khiến cho Lạc Kiệt Hy thấy nở mày nở mặt, dù sao Phú Nhất cũng là người của ông mà!
Phú Nhất nhanh chóng cầm lấy ly rượu vẫn chưa động tới lên, rồi đứng lên đón lấy ly rượu của phu nhân Nghê: “Phu nhân Nghê quá khách khí! Tương lai con gái tôi có thể gả vào nhà họ Nghê là phúc khí tám đời mới có được, tôi đã xem cậu Nghê từ nhỏ tới lớn, bản tính như thế nào tôi rất rõ. Hiếm thấy nhà họ Nghê không chê, tôi xin thay mặt Duyên Duyên cảm ơn các ngài!”
Phú Nhất ngửa đầu uống cạn hết ly rượu vang đỏ.
Phu nhân Nghê nhìn ông rồi mỉm cười ngồi xuống.
Đúng lúc này, Lạc Kiệt Hy thấy bầu không khí đã chín muồi liền tung đòn: “Nghe nói lần trước ngươi đến phủ Đại tướng quân hỏi cưới cho Trần Tín, chuyện đó như thế nào rồi?”
Lời vừa nói ra, toàn tường đều lúng túng!
Bệ hạ nói chuyện mà mặt không thèm đỏ, tim cũng không thèm đập mạnh!
Tống Vĩnh Nhi nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nhích đến gần Lăng Ngạo, bản năng nói với cô rằng sắp có chiến tranh bùng nổ!
Phú Nhất có chút lúng túng, ngượng ngập nở nụ cười: “Hôm đó…Tướng quân Trạm Đông chắc là bận công việc nên không có ở trong phủ!”
Kiều Trạm Đông trên mặt cũng hiện lên chút khó xử, ông ta ngước mắt nhìn về phía Phú Nhất, nói: “Lúc đại nhân Phú Nhất đến, tôi lại ở quân bộ. Sau khi trở về mới nghe nói lại, tôi vẫn luôn muốn điện thoại cho ngài, nhưng vì quá bận nên đã quên mất. Thực sự xin lỗi ngài!”
Bọn người Nghê Chiến không ai dám mở lời, vì họ biết tất cả đều là nói dối.
Trên mặt Phú Nhất vẫn là nụ cười nhạt như lúc đầu, trong lòng ông ta lại có chút không vui: “Đúng vậy, tướng quân Trạm Đông trăm công nghìn việc, đương nhiên sẽ bận hơn một cả một ngự thị như tôi.”
Kiều Trạm Đông: “…”
Mấy chữ trăm công nghìn việc này, ông ta không dám nhận!
Lạc Kiệt Hy nói: “Nếu hôm đó đã bỏ lỡ, vậy thì nhân lúc này có ta cùng ba vợ ta ở đây, Phú Nhất, Trần Tín, Thanh Ninh cũng đều ở đây, có chuyện gì thì ông cứ nói ngay lúc này, đỡ phải sau này mọi người đều bận bịu trăm công nghìn việc lại quên mất. Chuyện kết hôn của bọn nhỏ không thể chậm trễ được.”
Phú Nhất trong lòng biết rõ bệ hạ có lòng giúp đỡ cho ông.
Chỉ cần một lần duy nhất là đủ.
Phú Nhất cũng là người có chủ trương, ông ta cũng không muốn hết lần này đến lần khác đều không hỏi cưới được dâu như vậy, như là đang ép con gái nhà người ta gả tới vậy!
Chẳng bằng ông cứ dứt khoát không lên tiếng nữa! .
Đam Mỹ H Văn
Lạc Kiệt Hy sao lại không biết trong lòng Phú Nhất rất uất ức kia chứ?
Thấy ông ta không nói gì, Lạc Kiệt Hy hất cằm, giúp ông ta nói ra ý định muốn hỏi cưới: “Ta thấy Trần Tín cùng Thanh Ninh rất xứng đôi, ta còn nghe nói Thanh Ninh đã thầm mến Trần Tín đã nhiều năm nay! Chú Trạm Đông, chi bằng bây giờ ta sẽ làm người se duyên, mở lời thay Phú Nhất hỏi cưới Thanh Ninh nhà ngươi!”
Hỏi cưới mà giống như đang ép buộc người ta vậy.
Kiều Trạm Đông liếc nhìn Nghê Tử Dương, Nghê Tử Dương hiểu ý cười cười, nhìn Kiều Trạm Đông: “Trần Tín là đứa trẻ tốt, mấy ngày nay tôi đã xem rồi, bản tính rất lương thiện.”
Bọn họ đều là người đã nhìn vô số kiểu người, bản chất một con người ra sao, chỉ cần họ nhìn sơ qua liền có thể hiểu rõ.
Kiều Trạm Đông nhớ đến trước đó Lăng Ngạo đã đồng ý sẽ trả tự do cho Trần Tín, nghĩ lại cháu gái của ông rất nặng tình với Trần Tín, ông ta đứng lên, cầm ly rượu nói: “Vậy thì cảm ơn bệ hạ đã chọn cho Thanh Ninh nhà tôi một mối hôn nhân tốt.”
“Ha ha ha, tốt! Đây là chuyện rất tốt!” Lạc Kiệt Hy cười ha ha, vui mừng không ngớt.
Trong lòng thì lại nghĩ: Trước tiên cứ để Kiều Trạm Đông đáp ứng cuộc hôn nhân này, về sau sẽ để Trần Tín vào cung làm ngự hầu, khi đó Kiều Trạm Đông chắc cũng sắp xuống mồ rồi, thế giới sẽ à của người trẻ tuổi, bọn họ muốn gì thì làm đó, tổ tiên mất rồi còn ngăn cản được nữa chắc?
Trong đôi mắt sáng lạn của Lạc Kiệt Hy lóe lên một tia âm hiểm, âm thầm đắc ý.
Phú Nhất là ngự hầu của ông, tình như anh em.
Lăng Ngạo là con ruột ông, càng không thể dứt bỏ.
Xã hội này còn tồn tại rất nhiều gián điệp ngoại bang, lòng người lại khó nắm bắt, chỉ khi Trần An, Trần Tín làm ngự hầu, chăm sóc con trai ông từ việc nhỏ đến lớn, như vậy ông mới hoàn toàn yên tâm được.
Lạc Kiệt Hy đang thưởng thức chén canh, thì bỗng nhiên chuyển đề tài, trong giọng điệu bình tĩnh mang theo chút vui vẻ, nhìn chằm chằm Nghê Tử Dương: “Ba, tôi luôn yêu thương thằng Chiến, hơn nữa tôi rất để ý đến hôn sự của nó. Không biết ngài nghĩ như thế nào về Duyên Duyên?”
Cô Duyên là con gái của Phú Nhất.
Nghê Tử Dương rất coi trọng con gái của Phú Nhất, muốn cô ta tương lai sẽ làm chủ mẫu của nhà họ Nghê.
Kiều Trạm Đông dựa vào cái gì mà không vừa mắt Trần Tín làm ngự thị chứ?
Lạc Kiệt Hy vừa mở miệng, Lăng Ngạo liền biết, bữa cơm này hiện tại bốc lên mùi thuốc súng ngùn ngụt rồi.
Kiều Trạm Đông trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng vẫn không chút động tĩnh tựa như không nghe không nhìn thấy gì.
Nghê Tử Dương vẫn luôn như một đóa hoa sen thanh khiết, nói chuyện với người nhỏ tuổi, lúc nào cũng mang theo thiện ý. Ông có thâm ý khác liếc nhìn Nghê Chiến, ánh mắt uyển chuyển nói: “Nhà họ Nghê chúng ta đối với việc chọn dâu luôn phụ thuộc vào ý muốn của Nghê Chiến. Có thể thấy Nghê Chiến yêu thích Cô Duyên, vợ thần cũng thích Cô Duyên. Thần đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Lạc Kiệt Hy biết chắc sẽ như vậy!
Ông đắc ý cười cười, đảo mắt nhìn qua mọi người: “Đúng thế, nhân phẩm của chú Yến Bắc không cần phải nghi ngờ! Phụ hoàng ta với ông gắn bó cả một đời, là minh chứng tốt nhất! Phú Nhất ở cạnh ta lâu như vậy, càng là người có công lớn! Cố Duyên được di truyền từ cha, sao có thể kém cạnh được chứ?
Phú Nhất vội nói: “Bệ hạ quá khen rồi.”
Lạc Kiệt Hy nhanh chóng nói tiếp: “Vậy thì nói Trần An cùng Trần Tín đi, tuổi còn nhỏ đã bị đưa đi, không ai dạy bảo, nhưng chính trực lại ăn vào trong xương, thông minh hơn người, hai đứa tinh thông mọi thứ, đa tài đa nghệ, bây giờ danh môn vọng tộc đời thứ hai, không tìm được người nào vừa có bản lĩnh lại hiếu thảo như họ đâu!”
Nghê Chiến gật đầu liên tục:”Lần trước con bị ám sát trên đường cao tốc, nếu không phải Trần An và Trần Tín có thân thủ tốt, đánh bại nhiều người, thì con đã sớm đi chầu ông bà theo anh trai rồi!”
“Cái đó là chuyện họ nên làm thôi, cậu Nghê không cần khách khí.” Phú Nhất vội vàng đáp lại: “Thân là thủ hạ, bảo vệ chủ nhân an toàn là điều căn bản nhất, bọ nó chỉ làm điều nên làm thôi.”
Phu nhân Nghê vừa nghe cháu trai lần trước được cứu sống bởi hai anh em họ, lúc này vui mừng khen ngợi: “Dù là chuyện nên phải làm, nhưng chưa chắc người trẻ tuổi nào cũng làm được! Điều này thấy rõ, Trần An cùng Trần Tín đều rất đáng quý!”
Bà bưng ly rượu sâm banh trước mặt lên, quay về Phú Nhất nói: “Đại Nhân Phú Nhất, cảm ơn hai đứa trẻ nhà ngài. Tương lai nếu chúng ta thật sự trở thành thông gia, ông cứ yên tâm, Nghê Chiến nhà chúng ta từ nhỏ đã rất tốt bụng, cả đời cũng sẽ đối xử tốt với Duyên Duyên.”
Được mẹ của phu nhân Nguyệt Nha đích thân chúc rượu, Phú Nhất rất nở mày nở mặt.
Cũng khiến cho Lạc Kiệt Hy thấy nở mày nở mặt, dù sao Phú Nhất cũng là người của ông mà!
Phú Nhất nhanh chóng cầm lấy ly rượu vẫn chưa động tới lên, rồi đứng lên đón lấy ly rượu của phu nhân Nghê: “Phu nhân Nghê quá khách khí! Tương lai con gái tôi có thể gả vào nhà họ Nghê là phúc khí tám đời mới có được, tôi đã xem cậu Nghê từ nhỏ tới lớn, bản tính như thế nào tôi rất rõ. Hiếm thấy nhà họ Nghê không chê, tôi xin thay mặt Duyên Duyên cảm ơn các ngài!”
Phú Nhất ngửa đầu uống cạn hết ly rượu vang đỏ.
Phu nhân Nghê nhìn ông rồi mỉm cười ngồi xuống.
Đúng lúc này, Lạc Kiệt Hy thấy bầu không khí đã chín muồi liền tung đòn: “Nghe nói lần trước ngươi đến phủ Đại tướng quân hỏi cưới cho Trần Tín, chuyện đó như thế nào rồi?”
Lời vừa nói ra, toàn tường đều lúng túng!
Bệ hạ nói chuyện mà mặt không thèm đỏ, tim cũng không thèm đập mạnh!
Tống Vĩnh Nhi nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nhích đến gần Lăng Ngạo, bản năng nói với cô rằng sắp có chiến tranh bùng nổ!
Phú Nhất có chút lúng túng, ngượng ngập nở nụ cười: “Hôm đó…Tướng quân Trạm Đông chắc là bận công việc nên không có ở trong phủ!”
Kiều Trạm Đông trên mặt cũng hiện lên chút khó xử, ông ta ngước mắt nhìn về phía Phú Nhất, nói: “Lúc đại nhân Phú Nhất đến, tôi lại ở quân bộ. Sau khi trở về mới nghe nói lại, tôi vẫn luôn muốn điện thoại cho ngài, nhưng vì quá bận nên đã quên mất. Thực sự xin lỗi ngài!”
Bọn người Nghê Chiến không ai dám mở lời, vì họ biết tất cả đều là nói dối.
Trên mặt Phú Nhất vẫn là nụ cười nhạt như lúc đầu, trong lòng ông ta lại có chút không vui: “Đúng vậy, tướng quân Trạm Đông trăm công nghìn việc, đương nhiên sẽ bận hơn một cả một ngự thị như tôi.”
Kiều Trạm Đông: “…”
Mấy chữ trăm công nghìn việc này, ông ta không dám nhận!
Lạc Kiệt Hy nói: “Nếu hôm đó đã bỏ lỡ, vậy thì nhân lúc này có ta cùng ba vợ ta ở đây, Phú Nhất, Trần Tín, Thanh Ninh cũng đều ở đây, có chuyện gì thì ông cứ nói ngay lúc này, đỡ phải sau này mọi người đều bận bịu trăm công nghìn việc lại quên mất. Chuyện kết hôn của bọn nhỏ không thể chậm trễ được.”
Phú Nhất trong lòng biết rõ bệ hạ có lòng giúp đỡ cho ông.
Chỉ cần một lần duy nhất là đủ.
Phú Nhất cũng là người có chủ trương, ông ta cũng không muốn hết lần này đến lần khác đều không hỏi cưới được dâu như vậy, như là đang ép con gái nhà người ta gả tới vậy!
Chẳng bằng ông cứ dứt khoát không lên tiếng nữa! .
Đam Mỹ H Văn
Lạc Kiệt Hy sao lại không biết trong lòng Phú Nhất rất uất ức kia chứ?
Thấy ông ta không nói gì, Lạc Kiệt Hy hất cằm, giúp ông ta nói ra ý định muốn hỏi cưới: “Ta thấy Trần Tín cùng Thanh Ninh rất xứng đôi, ta còn nghe nói Thanh Ninh đã thầm mến Trần Tín đã nhiều năm nay! Chú Trạm Đông, chi bằng bây giờ ta sẽ làm người se duyên, mở lời thay Phú Nhất hỏi cưới Thanh Ninh nhà ngươi!”
Hỏi cưới mà giống như đang ép buộc người ta vậy.
Kiều Trạm Đông liếc nhìn Nghê Tử Dương, Nghê Tử Dương hiểu ý cười cười, nhìn Kiều Trạm Đông: “Trần Tín là đứa trẻ tốt, mấy ngày nay tôi đã xem rồi, bản tính rất lương thiện.”
Bọn họ đều là người đã nhìn vô số kiểu người, bản chất một con người ra sao, chỉ cần họ nhìn sơ qua liền có thể hiểu rõ.
Kiều Trạm Đông nhớ đến trước đó Lăng Ngạo đã đồng ý sẽ trả tự do cho Trần Tín, nghĩ lại cháu gái của ông rất nặng tình với Trần Tín, ông ta đứng lên, cầm ly rượu nói: “Vậy thì cảm ơn bệ hạ đã chọn cho Thanh Ninh nhà tôi một mối hôn nhân tốt.”
“Ha ha ha, tốt! Đây là chuyện rất tốt!” Lạc Kiệt Hy cười ha ha, vui mừng không ngớt.
Trong lòng thì lại nghĩ: Trước tiên cứ để Kiều Trạm Đông đáp ứng cuộc hôn nhân này, về sau sẽ để Trần Tín vào cung làm ngự hầu, khi đó Kiều Trạm Đông chắc cũng sắp xuống mồ rồi, thế giới sẽ à của người trẻ tuổi, bọn họ muốn gì thì làm đó, tổ tiên mất rồi còn ngăn cản được nữa chắc?
Trong đôi mắt sáng lạn của Lạc Kiệt Hy lóe lên một tia âm hiểm, âm thầm đắc ý.
Phú Nhất là ngự hầu của ông, tình như anh em.
Lăng Ngạo là con ruột ông, càng không thể dứt bỏ.
Xã hội này còn tồn tại rất nhiều gián điệp ngoại bang, lòng người lại khó nắm bắt, chỉ khi Trần An, Trần Tín làm ngự hầu, chăm sóc con trai ông từ việc nhỏ đến lớn, như vậy ông mới hoàn toàn yên tâm được.