Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-457
Chương 457: Ghi âm
Thời điểm Tống Vĩnh Nhi mở mắt ra, Lăng Ngạo đã không còn bên cạnh.
Cô sửng sốt một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều, miệng tươi cười chạy vào nhà tắm rồi lại chạy ra, nhẹ giọng hô: “Ông chú ~! Ông chú ~!”
Trong phòng trống trơn!
Kỳ lạ, hôm nay phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đi chụp ảnh cưới, bọn Nghê Chiến cũng về thành phố M cả rồi, anh có thể đi đâu được chứ?
Trong nháy mắt cửa phòng vừa mở, hai người hầu nhỏ tuổi nhưng xinh xắn đứng chờ bên ngoài bước đến.
“Công chúa.”
“Công chúa.”
Các cô hành lễ với Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc hỏi: “Hai người thấy thái tử đâu không?”
Một người trong số họ trả lời: “Điện hạ đã sai hai người chúng tôi đứng ở đây chờ người rời giường, điện hạ nói, có để lại một thứ ở bên gối cho người.”
Một dự cảm bất an nảy lên trong lòng cô, Tống Vĩnh Nhi nắm chặt khuông cửa, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh ấy đang ở đâu?”
Người hầu đáp lời: “Ngài ấy đã mặc thường phục và quải ba lô đi rồi.”
Chuyện của thái tử, người hầu như các cô có quyền hỏi đến hay sao? Cho nên, anh đã đi đâu các cô đương nhiên không biết, Tống Vĩnh Nhi có thể đoán được.
“Lăng Ngạo! Anh là tên khốn kiếp!”
Âm thanh Tống Vĩnh Nhi run rẩy, sao anh lại có thể lừa cô? Sao lại lừa cô hết lần này đến lần khác?
Cô xoay người đi về phía giường lớn, lần này nhìn kĩ mới thấy được cái máy ghi âm mà Lăng Ngạo đặt bên gối, cô mặt lạnh đi đến cầm đồ lên nhưng không nghe liền mà điện cho Lăng Ngạo liên tục.
Tắt máy rồi!
Anh lại dám tắt điện thoại!
Cả người Tống Vĩnh Nhi thấy có chút không tốt, cô mở bút ghi âm lên, rất nhanh giọng nói quyến rũ thuộc về Lăng Ngạo, tựa như thần chú khiến cô nhớ nhung khôn xiết bỗng chốc cất lên——
“Ha ha, bé ngoan, em đừng giận, hít sâu vào từ từ nghe tôi nói. Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ về những gì ông ngoại nói, ông nói làm vua không nhất thiết phải thực sự đứng trước mặt con dân, mà là bất kể tôi có đứng ở đâu, con dân cũng có thể cảm nhận được phước lành và yên bình mà tôi mang lại. Ông nội đã dùng ván cờ dạy cho tôi biết rằng, dùng vũ lực để tiêu diệt dối thủ rất dễ, nhưng khi tiêu diệt rồi, liệu một mình độc đại có thể tồn tại lâu dài hay không. Đứng ở lập trường của một vị vua, rồi nhìn vấn đề ở Hoa Kỳ, kỳ thực rất dễ có đáp án. Muốn thu phục lòng dân không phải dựa vào vũ lực, nếu vậy thì chỉ lấy được một đất nước lạnh lẽo, không có tình người, lòng người bất ổn, mầm họa cũng sẽ tồn tại. Đứng ở lập trường của con dân, tôi không muốn họ phải trải qua cảnh tàn khốc, sống trong lo sợ ăn bữa nay lo bữa mai như vậy, tôi không muốn chiến tranh xảy ra, tôi muốn người dân cùng một lòng, muốn người hoa kỳ đoàn kết cùng khát vọng được trở về, tôi muốn lấy lại một biển đảo toàn vẹn, đầy ấp tình người. Bé ngoan, ông nội nói đúng, trách nhiệm của mỗi người từ khi sinh ra đã được định sẵn, có trốn cũng không thoát. Lam Tư Pháp là cha ruột của em, sự thật này không thể một cái thông cáo nói bỏ là bỏ, nếu ông ta gặp chuyện, em cũng sẽ rất lo lắng, nhất là bây giờ có khả năng ông ta đã bị Hà Kỳ Lộ đầu độc. Ông ta vốn cũng không biết em được sinh ra, Ông ta rất kinh ngạc khi thấy em xuất hiện rồi lại không muốn em rời đi, ông ta như vậy là vì không có một người nào thật lòng thương yêu ông ta, giúp đỡ người đáng thương như ông ta. Suy nghĩ như thế, tôi thấy ông ta cũng chỉ là người bị hại, khi ông ta không còn chỗ dựa, em lại rời khỏi ông ta, như vậy trên đời này không còn ai có thể cứu giúp ông ta rồi. bé ngoan, vì con của chúng ta, vì hôn sự của phụ hoàng và mẫu hậu, tôi hứa với em, bảy ngày sau tôi nhất định sẽ trở về. Xin em hãy tin tôi, xin mọi người cũng hãy tin tôi, xin đừng ngăn cản tôi, cũng đừng phái người chi viện, tôi tự có cách của mình. Bé ngoan, chờ tôi trở về sẽ nhận lỗi với em! Tôi yêu em! Chăm sóc thật tốt cho bản thân!”
Trái tim Tống Vĩnh Nhi vốn đã tan vỡ, nghe ghi âm của Lăng Ngạo trong lòng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Từ xưa đến nay chưa ai nói với cô rằng, Lam Tư Pháp là bị hạ Kỳ lộ đầu độc.
Ông chú thật hiểu cô, nếu trong tương lai cô mới biết được chân tướng nhưng bấy giờ Hoa Kỳ đã bị Ninh Quốc dùng vũ lực thu phục, con dân Hoa Kỳ tử thương vô số, phụ hoàng cô cũng đi đời nhà ma, cô sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa.
Lam Tư Pháp chưa nuôi cô ngày nào, nhưng ông ta đã cho cô sinh mệnh.
Khi hoàng hôn dần xuống, bọn người Lạc Kiệt Hy cũng quay trở về.
Vừa về đến đã thấy Tống Vĩnh Nhi ngồi xếp bằng trên ghế salon, ôm một cái gối trong lòng, cả người không có chút tinh thần nào, trầm mặc không nói gì.
Vợ chồng Nghê Tử Dương thả chậm cước bộ có chút kinh ngạc.
Nghê Tịch Nguyệt liếc nhìn xung quanh, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt còn chưa kịp tẩy, trông bà ta còn quyến rũ hơn bình thường: “Vĩnh Nhi! Sao có mình con ở đây? Tiểu Ngạo đâu rồi?”
Mắt Tống Vĩnh Nhi nháy nháy mấy cái, vẻ mặt có chút cô đơn.
Cô duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra, đưa cái bút ghi âm lên nói: “Anh ấy thừa lúc con ngủ trưa đã đi rồi, anh để lại cho con cái này.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng dậy khỏi ghế salon, vừa đi lên lầu vừa nói: “Bữa tối kêu người hầu đem vào phòng cho con, con mệt quá, muốn ngủ một chút.”
Nghê Tịch Nguyệt đưa bút ghi âm cho Lạc Kiệt Hy, bà ta tiến đến dìu Tống Vĩnh Nhi lên lầu, xác định cô đã lên giường rồi mới lật đật chạy xuống dưới.
Bà lo lắng vô cùng, nghiến răng nghiến lợi thúc giục Lạc Kiệt Hy: “Mau mở lên nhanh lên! Nghe xem thằng bé nói cái gì?”
Lạc Kiệt Hy nhíu mày, giận giữ nhìn người hầu xung quanh, người hầu lập tức hoảng sợ lùi về phía sau né tránh, Phú Nhất kiểm tra xác định không có người ngoài, Lạc Kiệt Hy mới mở bút ghi âm ra, âm lượng vừa đủ để người ngồi gần mới nghe được.
Nghe xong, Nghê Tịch Nguyệt tức giận không thôi: “Thằng bé này sao lại tùy hứng như vậy, giống ai vậy chứ?”
“Giống người họ Lạc chúng ta mà.” Lạc Kiệt Hy buộc miệng nói: “Anh sẽ phái người âm thầm bảo hộ nó, em đừng lo.”
Tuy là nói vậy, nhưng Lạc Kiệt Hy cũng lo muốn chết.
Ông ta đã có tuổi rồi, con trai bảo bối đến nửa đời rồi ông mới nhận về được đó!
Vẻ mặt lạnh lùng, ông không có tâm trạng ăn cơm, quay đầu nói với Phú Nhất: “Gọi Thế Phương đến phòng sách gặp ta.”
Đợi Phú Nhất gật đầu xong, Lạc Kiệt Hy mới vỗ vai Nghê Tịch Nguyệt: “Em với cha mẹ vợ ăn cơm trước đi, anh lên lầu trước.”
Nghê Tịch Nguyệt cắn răng nói: “Đặt vé máy bay, em muốn đi bắt nó về!”
“Hồ đồ!” Lạc Kiệt Hy dữ dằn nói với bà ta, sau đó vội vàng xin lỗi: “Ngoan, thằng bé có ý đồ của mình, bác cả cùng năm chỉ có cháu gái không có cháu trai, tiểu Lăng là người kế thừa duy nhất của nhà họ Lạc, nhà họ Lạc chúng ta vì dân vì nước làm rất nhiều chuyện tốt, ông trời nhất định sẽ không bạt đãi chúng ta đâu, tiểu Ngạo nhất định sẽ bình an trở về.”
Thời điểm Tống Vĩnh Nhi mở mắt ra, Lăng Ngạo đã không còn bên cạnh.
Cô sửng sốt một chút nhưng cũng không nghĩ nhiều, miệng tươi cười chạy vào nhà tắm rồi lại chạy ra, nhẹ giọng hô: “Ông chú ~! Ông chú ~!”
Trong phòng trống trơn!
Kỳ lạ, hôm nay phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đi chụp ảnh cưới, bọn Nghê Chiến cũng về thành phố M cả rồi, anh có thể đi đâu được chứ?
Trong nháy mắt cửa phòng vừa mở, hai người hầu nhỏ tuổi nhưng xinh xắn đứng chờ bên ngoài bước đến.
“Công chúa.”
“Công chúa.”
Các cô hành lễ với Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc hỏi: “Hai người thấy thái tử đâu không?”
Một người trong số họ trả lời: “Điện hạ đã sai hai người chúng tôi đứng ở đây chờ người rời giường, điện hạ nói, có để lại một thứ ở bên gối cho người.”
Một dự cảm bất an nảy lên trong lòng cô, Tống Vĩnh Nhi nắm chặt khuông cửa, cố giữ bình tĩnh nói: “Anh ấy đang ở đâu?”
Người hầu đáp lời: “Ngài ấy đã mặc thường phục và quải ba lô đi rồi.”
Chuyện của thái tử, người hầu như các cô có quyền hỏi đến hay sao? Cho nên, anh đã đi đâu các cô đương nhiên không biết, Tống Vĩnh Nhi có thể đoán được.
“Lăng Ngạo! Anh là tên khốn kiếp!”
Âm thanh Tống Vĩnh Nhi run rẩy, sao anh lại có thể lừa cô? Sao lại lừa cô hết lần này đến lần khác?
Cô xoay người đi về phía giường lớn, lần này nhìn kĩ mới thấy được cái máy ghi âm mà Lăng Ngạo đặt bên gối, cô mặt lạnh đi đến cầm đồ lên nhưng không nghe liền mà điện cho Lăng Ngạo liên tục.
Tắt máy rồi!
Anh lại dám tắt điện thoại!
Cả người Tống Vĩnh Nhi thấy có chút không tốt, cô mở bút ghi âm lên, rất nhanh giọng nói quyến rũ thuộc về Lăng Ngạo, tựa như thần chú khiến cô nhớ nhung khôn xiết bỗng chốc cất lên——
“Ha ha, bé ngoan, em đừng giận, hít sâu vào từ từ nghe tôi nói. Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ về những gì ông ngoại nói, ông nói làm vua không nhất thiết phải thực sự đứng trước mặt con dân, mà là bất kể tôi có đứng ở đâu, con dân cũng có thể cảm nhận được phước lành và yên bình mà tôi mang lại. Ông nội đã dùng ván cờ dạy cho tôi biết rằng, dùng vũ lực để tiêu diệt dối thủ rất dễ, nhưng khi tiêu diệt rồi, liệu một mình độc đại có thể tồn tại lâu dài hay không. Đứng ở lập trường của một vị vua, rồi nhìn vấn đề ở Hoa Kỳ, kỳ thực rất dễ có đáp án. Muốn thu phục lòng dân không phải dựa vào vũ lực, nếu vậy thì chỉ lấy được một đất nước lạnh lẽo, không có tình người, lòng người bất ổn, mầm họa cũng sẽ tồn tại. Đứng ở lập trường của con dân, tôi không muốn họ phải trải qua cảnh tàn khốc, sống trong lo sợ ăn bữa nay lo bữa mai như vậy, tôi không muốn chiến tranh xảy ra, tôi muốn người dân cùng một lòng, muốn người hoa kỳ đoàn kết cùng khát vọng được trở về, tôi muốn lấy lại một biển đảo toàn vẹn, đầy ấp tình người. Bé ngoan, ông nội nói đúng, trách nhiệm của mỗi người từ khi sinh ra đã được định sẵn, có trốn cũng không thoát. Lam Tư Pháp là cha ruột của em, sự thật này không thể một cái thông cáo nói bỏ là bỏ, nếu ông ta gặp chuyện, em cũng sẽ rất lo lắng, nhất là bây giờ có khả năng ông ta đã bị Hà Kỳ Lộ đầu độc. Ông ta vốn cũng không biết em được sinh ra, Ông ta rất kinh ngạc khi thấy em xuất hiện rồi lại không muốn em rời đi, ông ta như vậy là vì không có một người nào thật lòng thương yêu ông ta, giúp đỡ người đáng thương như ông ta. Suy nghĩ như thế, tôi thấy ông ta cũng chỉ là người bị hại, khi ông ta không còn chỗ dựa, em lại rời khỏi ông ta, như vậy trên đời này không còn ai có thể cứu giúp ông ta rồi. bé ngoan, vì con của chúng ta, vì hôn sự của phụ hoàng và mẫu hậu, tôi hứa với em, bảy ngày sau tôi nhất định sẽ trở về. Xin em hãy tin tôi, xin mọi người cũng hãy tin tôi, xin đừng ngăn cản tôi, cũng đừng phái người chi viện, tôi tự có cách của mình. Bé ngoan, chờ tôi trở về sẽ nhận lỗi với em! Tôi yêu em! Chăm sóc thật tốt cho bản thân!”
Trái tim Tống Vĩnh Nhi vốn đã tan vỡ, nghe ghi âm của Lăng Ngạo trong lòng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Từ xưa đến nay chưa ai nói với cô rằng, Lam Tư Pháp là bị hạ Kỳ lộ đầu độc.
Ông chú thật hiểu cô, nếu trong tương lai cô mới biết được chân tướng nhưng bấy giờ Hoa Kỳ đã bị Ninh Quốc dùng vũ lực thu phục, con dân Hoa Kỳ tử thương vô số, phụ hoàng cô cũng đi đời nhà ma, cô sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa.
Lam Tư Pháp chưa nuôi cô ngày nào, nhưng ông ta đã cho cô sinh mệnh.
Khi hoàng hôn dần xuống, bọn người Lạc Kiệt Hy cũng quay trở về.
Vừa về đến đã thấy Tống Vĩnh Nhi ngồi xếp bằng trên ghế salon, ôm một cái gối trong lòng, cả người không có chút tinh thần nào, trầm mặc không nói gì.
Vợ chồng Nghê Tử Dương thả chậm cước bộ có chút kinh ngạc.
Nghê Tịch Nguyệt liếc nhìn xung quanh, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt còn chưa kịp tẩy, trông bà ta còn quyến rũ hơn bình thường: “Vĩnh Nhi! Sao có mình con ở đây? Tiểu Ngạo đâu rồi?”
Mắt Tống Vĩnh Nhi nháy nháy mấy cái, vẻ mặt có chút cô đơn.
Cô duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra, đưa cái bút ghi âm lên nói: “Anh ấy thừa lúc con ngủ trưa đã đi rồi, anh để lại cho con cái này.”
Nói xong, cô chậm rãi đứng dậy khỏi ghế salon, vừa đi lên lầu vừa nói: “Bữa tối kêu người hầu đem vào phòng cho con, con mệt quá, muốn ngủ một chút.”
Nghê Tịch Nguyệt đưa bút ghi âm cho Lạc Kiệt Hy, bà ta tiến đến dìu Tống Vĩnh Nhi lên lầu, xác định cô đã lên giường rồi mới lật đật chạy xuống dưới.
Bà lo lắng vô cùng, nghiến răng nghiến lợi thúc giục Lạc Kiệt Hy: “Mau mở lên nhanh lên! Nghe xem thằng bé nói cái gì?”
Lạc Kiệt Hy nhíu mày, giận giữ nhìn người hầu xung quanh, người hầu lập tức hoảng sợ lùi về phía sau né tránh, Phú Nhất kiểm tra xác định không có người ngoài, Lạc Kiệt Hy mới mở bút ghi âm ra, âm lượng vừa đủ để người ngồi gần mới nghe được.
Nghe xong, Nghê Tịch Nguyệt tức giận không thôi: “Thằng bé này sao lại tùy hứng như vậy, giống ai vậy chứ?”
“Giống người họ Lạc chúng ta mà.” Lạc Kiệt Hy buộc miệng nói: “Anh sẽ phái người âm thầm bảo hộ nó, em đừng lo.”
Tuy là nói vậy, nhưng Lạc Kiệt Hy cũng lo muốn chết.
Ông ta đã có tuổi rồi, con trai bảo bối đến nửa đời rồi ông mới nhận về được đó!
Vẻ mặt lạnh lùng, ông không có tâm trạng ăn cơm, quay đầu nói với Phú Nhất: “Gọi Thế Phương đến phòng sách gặp ta.”
Đợi Phú Nhất gật đầu xong, Lạc Kiệt Hy mới vỗ vai Nghê Tịch Nguyệt: “Em với cha mẹ vợ ăn cơm trước đi, anh lên lầu trước.”
Nghê Tịch Nguyệt cắn răng nói: “Đặt vé máy bay, em muốn đi bắt nó về!”
“Hồ đồ!” Lạc Kiệt Hy dữ dằn nói với bà ta, sau đó vội vàng xin lỗi: “Ngoan, thằng bé có ý đồ của mình, bác cả cùng năm chỉ có cháu gái không có cháu trai, tiểu Lăng là người kế thừa duy nhất của nhà họ Lạc, nhà họ Lạc chúng ta vì dân vì nước làm rất nhiều chuyện tốt, ông trời nhất định sẽ không bạt đãi chúng ta đâu, tiểu Ngạo nhất định sẽ bình an trở về.”