Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-292
Chương 292: Chí bảo
Bạch Ly Thu rất nhanh liền rời khỏi.
Khi Tống Vĩnh Nhi biết thì Bạch Ly Mạt từ thư phòng đi vào, sau đó đằng sau dẫn theo một người đàn ông lạ mặc vest.
Cô đã đọc lời nhắn của Bạch Ly Thu, đương nhiên biết Bạch Ly Mạt không có khả năng để mình đi, nếu không Bạch Ly Thu sẽ không nghĩ cách đón cô đến chỗ đó của anh ta.
Vậy thì người đàn ông mặc vest là ai?
Trong lòng bắt đầu dấy lên ý cảnh giác, thật ra sau khi chú sắp đến, cô càng muốn trân trọng bảo toàn chính mình.
“Anh ta chính là người của hải quan?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Bạch Ly Mạt, nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt trong trẻo.
Cô biết bản thân thuộc tuýp cô nhóc như tờ giấy trắng, cho nên ở trước mặt người đàn ông mưu mô tính toán thâm sâu như thế này đều cố gắng che đậy sự thăm dò tận sâu trong đáy mắt.
Bạch Ly Mạt giơ tay ra, khẽ kéo bím tóc của cô, lại nhanh chóng buông ra, cười nói: “Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước, lát nữa hai người nói chuyện xong, tôi sắp xếp người đưa em đến sân bay.”
Người đàn ông mặc vest khẽ mỉm cười, đối với Tống Vĩnh Nhi rất lịch sự cúi người, nói: “Cô Tống.”
Tiếng Ninh Quốc của anh ta rất chuẩn, ánh mắt rất trầm tĩnh, nhìn trông giống như biển lớn, có thể chứa đựng tất cả, hiểu rõ tất cả.
Tống Vĩnh Nhi nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám đậm của anh ta, đột nhiên mở to mắt, thật kỳ lạ, sát gần người đàn ông này, nghe giọng nói dịu dàng như gió biển của anh ta, lại nhìn vào mắt của anh ta, lại có cảm giác thoải mái sau khi rút bỏ được gánh nặng.
Hơn nữa trên người của người đàn ông này chính là có một loại khí chất như vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ buông lòng phòng bị xuống, cảm giác rất thoải mái.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, lại dùng tiếng Mạc Ly Quốc nói với Bạch Ly Mạt: “Điện hạ, xin người yên tâm, cô ấy tâm tính thuần khiết, không tốn quá nhiều sức thì có thể thôi miên cô ấy rồi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe không hiểu, trong lòng lẳng lặng cảnh giác!
Người đàn ông này là trưởng quan cao cấp của cục an ninh ở Mạc Ly Quốc, thuật đọc tâm và thuật thôi miên đều cực kỳ siêu, anh ta mới liếc mắt, có thể nói trái tim của Tống Vĩnh Nhi thuần khiết, lời nói như vậy, hoặc ít hoặc nhiều khiến Bạch Ly Mạt an tâm.
Anh ta nhếch môi, thâm ý liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, lại nói với người đàn ông: “Sau khi xong việc, nhất định có trọng thưởng.”
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Tống Vĩnh Nhi và người đàn ông đó.
Người đàn ông đến trước bàn bệt quỳ ngồi xuống, lấy ra hai bản đăng ký xuất cảnh của khách du lịch, chữ Ninh Quốc, đưa cho Tống Vĩnh Nhi, còn có một chiếc bút nói: “Cô Tống, cô điền trước đi.”
Tống Vĩnh Nhi bán tín bán nghi liếc nhìn, nhìn thấy bên trên đều là một vài tư liệu theo quy định, chỉ cần điền thông tin chứng minh thư và hộ khẩu vào đó là được.
Vì thế cầm bút, rất nghiêm túc bắt đầu điền tên họ của mình.
Khi điền được một phần ba, người đàn ông bỗng bật cười thành tiếng, nói: “Thì ra cô Tống là con gái độc nhất trong nhà.”
Anh ta nhìn mục thành viên trong gia đình mà cô viết, trong đó còn có chồng, Lăng Ngạo, cố tình lơ đi không nhắc, lại nói: “Cô Tống bây giờ ở nước ngoài, thiết nghĩ rất nhớ nhung người nhà?”
Một câu nói, đánh vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Tống Vĩnh Nhi sững người, ngước mắt nhìn anh ta: “Ừm, người thân của mình, sống cùng nhau lâu như vậy, sao có thể không nhớ mong được chứ?”
“Thật ra, tôi cũng có một cô em gái, tuổi tác tương đương với cô Tống. Nó rất đáng yêu, lần đầu tiên ra ngoài khi lên đại học, còn bởi vì nhớ nhà gây nên chuyện chê cười, không biết cô Tống có phải cũng như thế không.”
“Chuyện gì? Cô ấy học đại học ở nơi khác sao? Tôi học ở nhà. Trong một thành phố.”
“Con bé à, ha ha ha…”
Người đàn ông cuối cùng ôn văn nhã nhặn nhìn cô, nói rồi nói, dẫn dắt cảm xúc của Tống Vĩnh Nhi, ai cũng không chú ý đến, trong trà hoa trên bàn đó, dưới ấm đã bỏ ít hương liệu rất đặc biệt.
Đặt phần trà hoa này trước mặt Tống Vĩnh Nhi, hoa cỏ bên trong cũng rất ít người thấy qua.
Cuộc trò chuyện này, kéo dài một ngày.
Buổi trưa, cung nữ chỉ đưa một phần bữa trưa vào, là của người đàn ông đó.
Bởi vì Tống Vĩnh Nhi đã yên tĩnh nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Trên cổ tay và một số huyệt vị ở phần đầu của cô, còn bị người đàn ông cắm kim màu bạc.
Khi gần đến sẩm tối, người đàn ông rút ngân châm trên người Tống Vĩnh Nhi ra, xoay người mở cửa lớn thư phòng.
Cả ngày hôm nay, Bạch Ly Mạt đều ngồi không yên, thấp thỏm, anh ta cái gì cũng không làm, không có đi đâu cả, chỉ ở cửa đợi người đàn ông mở cửa ra.
Vừa nhìn thấy, trái tim của anh ta cũng nảy lên: “Như, như thế nào rồi?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, hành lễ xong, nhỏ giọng nói: “Điện hạ lúc sau có thể thăm dò. Chắc là không có vấn đề gì. Chỉ là thôi miên như này không phải cách lâu dài, không gian tiềm thức của con người vô cùng lớn, có lẽ cái gì kích thích vào thì cô ấy có thể hoàn toàn nhớ ra. Cho nên, tôi kiến nghị điện hạ mỗi tháng đều để tôi tiến hành thôi miên cô Tống một lần. Cứ lặp lại như thế, thì có thể khiến người trong lòng cô ấy cùng quá khứ, vĩnh viễn ngủ say trong sâu thẳm tâm linh của cô ấy.”
Bạch Ly Mạt nhíu mày, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói với người đàn ông: “Phía Hoàng hậu, trôi qua nhiều năm như vậy có phải cũng là anh không ngừng thôi miên với bà ấy sao?”
Sắc mặt của người đàn ông bỗng hơi lạnh, trong lúc tư lự, chỉ nói: “Thân làm thần tử, lệnh vua khó cưỡng!”
Một câu này, Bạch Ly Mạt hiểu rồi: “Nếu như có một lần trong đó, anh không có gia trì thôi miên cho Hoàng hậu, bà ấy có phải có thể sẽ nhớ lại hay không?”
Người đàn ông không dám trả lời.
Bởi vì anh nhớ ban đầu khi sư phụ vừa mới qua đời, anh ta tiếp nhận nhiệm vụ thôi miên Hoàng hậu, bởi vì sức không đủ, thất bại một lần, Hoàng hậu đã quậy rất dữ, kiên quyết muốn về nước.
“Điện hạ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, xin cáo lui trước.” Người đàn ông hành lễ rồi đi.
Bạch Ly Mạt bước vào trong phòng, nhìn cô gái yên tĩnh ngủ trên giường, giơ tay vuốt ve gương mặt của cô, hôn nhẹ lên trán của cô: “Tống Vĩnh Nhi, về sau em chỉ là của mình tôi, đợi tôi kế thừa đại nghiệp, tôi cũng nguyện giải tán những phi tử đó, giữ lại một mình em.”
Màn đêm dần dần nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong ngày, bầu trời quang đãng, 4-5 ngôi sao, trăng tròn sáng nhàn nhạt, treo ở đó.
Bạch Ly Mạt cứ căng thẳng túc trực bên cô như thế.
Cung nữ và người hầu trong cung đại Hoàng tử đều đang rôm rả bình luận: Đại hoàng tử rất si mê cô gái này.
Đại hoàng tử phi cùng các phi tử của trắc điện đã đến thăm dò 2-3 lần, có người còn nịnh đại hoàng tử trực tiếp nói đưa cạnh bồi bổ thân tử cho em gái mới đến, nhưng đều bị Bạch Ly Mạt từ chối bên ngoài thư phòng.
Mà lúc này, khi đến bữa tối, lông mi cong cong như cánh bướm của Tống Vĩnh Nhi hơi rung lên, từ từ mở hai mắt.
“Chí Bảo!”
Bạch Ly Mạt đột nhiên gọi một tiếng, kích động nhìn cô.
Tống Vĩnh Nhi mặt mày ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh, gọi tôi?”
“Phải, tên của em là Chí Bảo, là vợ của tôi! Tôi đương nhiên sẽ gọi em như vậy!”
Trái tim của Bạch Ly Mạt căng thẳng, sợ cô phản bác, tuy nhiên nhớ đến người đàn ông kia nói phải thăm dò cô, mắt của anh không khỏi dừng ở chiếc nhẫn đeo ngón áp út trên tay trái của cô: “Chiếc nhẫn này là tôi tặng em, nhưng em nói không thích, tôi cho người làm lại cái khác cho em, giúp em đeo lên, có được không?”
Bạch Ly Thu rất nhanh liền rời khỏi.
Khi Tống Vĩnh Nhi biết thì Bạch Ly Mạt từ thư phòng đi vào, sau đó đằng sau dẫn theo một người đàn ông lạ mặc vest.
Cô đã đọc lời nhắn của Bạch Ly Thu, đương nhiên biết Bạch Ly Mạt không có khả năng để mình đi, nếu không Bạch Ly Thu sẽ không nghĩ cách đón cô đến chỗ đó của anh ta.
Vậy thì người đàn ông mặc vest là ai?
Trong lòng bắt đầu dấy lên ý cảnh giác, thật ra sau khi chú sắp đến, cô càng muốn trân trọng bảo toàn chính mình.
“Anh ta chính là người của hải quan?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Bạch Ly Mạt, nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt trong trẻo.
Cô biết bản thân thuộc tuýp cô nhóc như tờ giấy trắng, cho nên ở trước mặt người đàn ông mưu mô tính toán thâm sâu như thế này đều cố gắng che đậy sự thăm dò tận sâu trong đáy mắt.
Bạch Ly Mạt giơ tay ra, khẽ kéo bím tóc của cô, lại nhanh chóng buông ra, cười nói: “Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước, lát nữa hai người nói chuyện xong, tôi sắp xếp người đưa em đến sân bay.”
Người đàn ông mặc vest khẽ mỉm cười, đối với Tống Vĩnh Nhi rất lịch sự cúi người, nói: “Cô Tống.”
Tiếng Ninh Quốc của anh ta rất chuẩn, ánh mắt rất trầm tĩnh, nhìn trông giống như biển lớn, có thể chứa đựng tất cả, hiểu rõ tất cả.
Tống Vĩnh Nhi nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám đậm của anh ta, đột nhiên mở to mắt, thật kỳ lạ, sát gần người đàn ông này, nghe giọng nói dịu dàng như gió biển của anh ta, lại nhìn vào mắt của anh ta, lại có cảm giác thoải mái sau khi rút bỏ được gánh nặng.
Hơn nữa trên người của người đàn ông này chính là có một loại khí chất như vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ buông lòng phòng bị xuống, cảm giác rất thoải mái.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, lại dùng tiếng Mạc Ly Quốc nói với Bạch Ly Mạt: “Điện hạ, xin người yên tâm, cô ấy tâm tính thuần khiết, không tốn quá nhiều sức thì có thể thôi miên cô ấy rồi.”
Tống Vĩnh Nhi nghe không hiểu, trong lòng lẳng lặng cảnh giác!
Người đàn ông này là trưởng quan cao cấp của cục an ninh ở Mạc Ly Quốc, thuật đọc tâm và thuật thôi miên đều cực kỳ siêu, anh ta mới liếc mắt, có thể nói trái tim của Tống Vĩnh Nhi thuần khiết, lời nói như vậy, hoặc ít hoặc nhiều khiến Bạch Ly Mạt an tâm.
Anh ta nhếch môi, thâm ý liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, lại nói với người đàn ông: “Sau khi xong việc, nhất định có trọng thưởng.”
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Tống Vĩnh Nhi và người đàn ông đó.
Người đàn ông đến trước bàn bệt quỳ ngồi xuống, lấy ra hai bản đăng ký xuất cảnh của khách du lịch, chữ Ninh Quốc, đưa cho Tống Vĩnh Nhi, còn có một chiếc bút nói: “Cô Tống, cô điền trước đi.”
Tống Vĩnh Nhi bán tín bán nghi liếc nhìn, nhìn thấy bên trên đều là một vài tư liệu theo quy định, chỉ cần điền thông tin chứng minh thư và hộ khẩu vào đó là được.
Vì thế cầm bút, rất nghiêm túc bắt đầu điền tên họ của mình.
Khi điền được một phần ba, người đàn ông bỗng bật cười thành tiếng, nói: “Thì ra cô Tống là con gái độc nhất trong nhà.”
Anh ta nhìn mục thành viên trong gia đình mà cô viết, trong đó còn có chồng, Lăng Ngạo, cố tình lơ đi không nhắc, lại nói: “Cô Tống bây giờ ở nước ngoài, thiết nghĩ rất nhớ nhung người nhà?”
Một câu nói, đánh vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Tống Vĩnh Nhi sững người, ngước mắt nhìn anh ta: “Ừm, người thân của mình, sống cùng nhau lâu như vậy, sao có thể không nhớ mong được chứ?”
“Thật ra, tôi cũng có một cô em gái, tuổi tác tương đương với cô Tống. Nó rất đáng yêu, lần đầu tiên ra ngoài khi lên đại học, còn bởi vì nhớ nhà gây nên chuyện chê cười, không biết cô Tống có phải cũng như thế không.”
“Chuyện gì? Cô ấy học đại học ở nơi khác sao? Tôi học ở nhà. Trong một thành phố.”
“Con bé à, ha ha ha…”
Người đàn ông cuối cùng ôn văn nhã nhặn nhìn cô, nói rồi nói, dẫn dắt cảm xúc của Tống Vĩnh Nhi, ai cũng không chú ý đến, trong trà hoa trên bàn đó, dưới ấm đã bỏ ít hương liệu rất đặc biệt.
Đặt phần trà hoa này trước mặt Tống Vĩnh Nhi, hoa cỏ bên trong cũng rất ít người thấy qua.
Cuộc trò chuyện này, kéo dài một ngày.
Buổi trưa, cung nữ chỉ đưa một phần bữa trưa vào, là của người đàn ông đó.
Bởi vì Tống Vĩnh Nhi đã yên tĩnh nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Trên cổ tay và một số huyệt vị ở phần đầu của cô, còn bị người đàn ông cắm kim màu bạc.
Khi gần đến sẩm tối, người đàn ông rút ngân châm trên người Tống Vĩnh Nhi ra, xoay người mở cửa lớn thư phòng.
Cả ngày hôm nay, Bạch Ly Mạt đều ngồi không yên, thấp thỏm, anh ta cái gì cũng không làm, không có đi đâu cả, chỉ ở cửa đợi người đàn ông mở cửa ra.
Vừa nhìn thấy, trái tim của anh ta cũng nảy lên: “Như, như thế nào rồi?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, hành lễ xong, nhỏ giọng nói: “Điện hạ lúc sau có thể thăm dò. Chắc là không có vấn đề gì. Chỉ là thôi miên như này không phải cách lâu dài, không gian tiềm thức của con người vô cùng lớn, có lẽ cái gì kích thích vào thì cô ấy có thể hoàn toàn nhớ ra. Cho nên, tôi kiến nghị điện hạ mỗi tháng đều để tôi tiến hành thôi miên cô Tống một lần. Cứ lặp lại như thế, thì có thể khiến người trong lòng cô ấy cùng quá khứ, vĩnh viễn ngủ say trong sâu thẳm tâm linh của cô ấy.”
Bạch Ly Mạt nhíu mày, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói với người đàn ông: “Phía Hoàng hậu, trôi qua nhiều năm như vậy có phải cũng là anh không ngừng thôi miên với bà ấy sao?”
Sắc mặt của người đàn ông bỗng hơi lạnh, trong lúc tư lự, chỉ nói: “Thân làm thần tử, lệnh vua khó cưỡng!”
Một câu này, Bạch Ly Mạt hiểu rồi: “Nếu như có một lần trong đó, anh không có gia trì thôi miên cho Hoàng hậu, bà ấy có phải có thể sẽ nhớ lại hay không?”
Người đàn ông không dám trả lời.
Bởi vì anh nhớ ban đầu khi sư phụ vừa mới qua đời, anh ta tiếp nhận nhiệm vụ thôi miên Hoàng hậu, bởi vì sức không đủ, thất bại một lần, Hoàng hậu đã quậy rất dữ, kiên quyết muốn về nước.
“Điện hạ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, xin cáo lui trước.” Người đàn ông hành lễ rồi đi.
Bạch Ly Mạt bước vào trong phòng, nhìn cô gái yên tĩnh ngủ trên giường, giơ tay vuốt ve gương mặt của cô, hôn nhẹ lên trán của cô: “Tống Vĩnh Nhi, về sau em chỉ là của mình tôi, đợi tôi kế thừa đại nghiệp, tôi cũng nguyện giải tán những phi tử đó, giữ lại một mình em.”
Màn đêm dần dần nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong ngày, bầu trời quang đãng, 4-5 ngôi sao, trăng tròn sáng nhàn nhạt, treo ở đó.
Bạch Ly Mạt cứ căng thẳng túc trực bên cô như thế.
Cung nữ và người hầu trong cung đại Hoàng tử đều đang rôm rả bình luận: Đại hoàng tử rất si mê cô gái này.
Đại hoàng tử phi cùng các phi tử của trắc điện đã đến thăm dò 2-3 lần, có người còn nịnh đại hoàng tử trực tiếp nói đưa cạnh bồi bổ thân tử cho em gái mới đến, nhưng đều bị Bạch Ly Mạt từ chối bên ngoài thư phòng.
Mà lúc này, khi đến bữa tối, lông mi cong cong như cánh bướm của Tống Vĩnh Nhi hơi rung lên, từ từ mở hai mắt.
“Chí Bảo!”
Bạch Ly Mạt đột nhiên gọi một tiếng, kích động nhìn cô.
Tống Vĩnh Nhi mặt mày ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh, gọi tôi?”
“Phải, tên của em là Chí Bảo, là vợ của tôi! Tôi đương nhiên sẽ gọi em như vậy!”
Trái tim của Bạch Ly Mạt căng thẳng, sợ cô phản bác, tuy nhiên nhớ đến người đàn ông kia nói phải thăm dò cô, mắt của anh không khỏi dừng ở chiếc nhẫn đeo ngón áp út trên tay trái của cô: “Chiếc nhẫn này là tôi tặng em, nhưng em nói không thích, tôi cho người làm lại cái khác cho em, giúp em đeo lên, có được không?”