Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-294
Chương 294: Tin cô
Sau bữa tối, Bạch Ly Mạt cần phải giải quyết một vài chuyện trong quân đội.
anh ta không phải kiểu người cứ hễ yêu đương vào liền trở nên trì độn, cả ngày nay anh ta đã quanh quẩn bên Tống Vĩnh Nhi rồi, lúc này đêm đã khuya, cũng nên giải quyết những vấn đề quân sự tồn đọng ban ngày.
anh ta dỗ Tống Vĩnh Nhi nằm xuống giường, lấy ra một chiếc điện thoại không thể kết nối Internet nhưng đã tải sẵn rất nhiều bộ phim tiếng Ninh Quốc, cùng một chiếc máy tính bảng với vô số game một người để cô dành thời gian chơi.
“Ngoan, anh phải làm việc mấy tiếng liền ở thư phòng nữa, nếu không đợi được thì em đi ngủ trước đi.”
anh ta vén chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt lưu luyến không thôi.
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, không vui nói: “Đừng mặc kệ em mà, em chẳng nhớ gì hết cả, cũng không biết đường đi xung quanh.”
“Đừng lo, anh sẽ không đi đâu hết, anh ở ngay bên ngoài thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần em hét một tiếng là anh sẽ xuất hiện ngay”
“Hì hì, được!”
“Ngoan!”
anh ta cúi đầu hôn lên trán cô một lần nữa, giằng co một hồi, anh ta mới rời đi.
Tống Vĩnh Nhi bất động, ngây ngốc ngồi nguyên một chỗ.
Sau khi xác định được trong không gian tĩnh lặng văng vẳng tiếng nói chuyện điện thoại từ gian phòng kế bên vọng lại, cô bỗng hung hăng cấu víu chiếc chăn rồi lao vào phòng tắm vặn vòi nước, bàn tay trắng nõn không ngừng lấy nước chà xát thật mạnh lên trán, hết lần này đến lần khác!
Cô một lần nữa lao ra khỏi phòng tắm, đi đến bên ghế quý phi, thân hình nhỏ bé cúi rạp xuống rồi từ từ chui vào gầm giường!
Khó khăn lắm mới mò được một chiếc hộp nhung đựng nhẫn màu hồng, cô mở nó ra,thấy chiếc nhẫn sapphire còn nguyên vẹn trong đó, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống.
“Huhu ~ ông chú ~ em xin lỗi!”
“Huhu ~ Em không muốn để anh ta hôn em đâu, nhưng em không còn cách nào khác. Nếu không làm vậy, em không biết anh ta sẽ dùng cách nào đối phó với em nữa … Em chỉ có thể kiềm chế anh ta bằng cách thế này mới bảo vệ được bản thân, đợi Bạch Ly Thu đón em đi, nếu không một khi chọc giận anh ta, em không thể tưởng tượng nổi chuyện gì kinh khủng sẽ xảy ra…”
“Huhu ~ ông chú, anh ta hôn lên trán em, anh sẽ tha thứ cho em chứ? Sẽ tha cho em chứ? Huhu ~”
Đôi mắt trong veo phát hiện được một vị trí vô cùng đặc biệt ở dưới gầm giường sau đó nhét hộp nhẫn vào chỗ đó.
Nhìn như vậy giống như tự nhiên bị rơi vào đó, rồi nó bị kẹp giữa chân giường và tường, cho dù cung nữ có đến lau chùi dọn dẹp đi chăng nữa thì máy hút bụi cũng không thể hút nó ra được.
Khi Bạch Ly Mạt quay lại thì đã ba giờ sáng.
Việc quân sự quá bận rộn, anh ta không có thời gian để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, anh ta cũng không cần quá bận tâm về cô nhóc kia nữa. Từ giờ anh ta sẽ là quản gia riêng của cô, cô muốn gì anh ta sẽ đích thân giúp cô hoàn thành, anh ta thích việc cung phụng cô, làm người hầu cận cho cô.
Rạng sáng hôm sau
Tống Vĩnh Nhi mở mắt, giống hệt hôm qua, thức dậy trong trạng thái gối đầu lên cánh tay Bạch Ly Mạt.
Tuy nhiên lần này, thay vì hoảng hốt sợ hãi bỏ chạy, cô lại giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên và chọc nhẹ hai lần vào má Bạch Ly Mạt.
Bạch Ly Mạt sống trong quân đội đã nhiều năm, là một người vô cùng đa nghi.
anh ta đã thức dậy từ lâu, cô có động tĩnh gì anh ta đều biết. Khi anh ta cảm thấy người con gái bé nhỏ trong lòng rất tự nhiên, không chút cứng ngắc sợ hãi run rẩy hay có những biểu hiện bài xích mình, rồi lại cảm giác được cô đang nghịch ngợm dùng ngón tay trêu chọc gò má mình, tâm trạng của anh ta bỗng chốc trở nên tốt đẹp không kể xiết!
anh ta tin chắc rằng cô hoàn đoàn quên sạch mọi chuyện trong quá khứ!
anh ta mở mắt mỉm cười nhìn cô, trái tim rung động liền sẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng yêu kiều của cô!
Ngay khi anh ta sắp chạm vào cô, một ngón tay giơ lên trán dùng sức cản anh ta lại, khiến anh ta càng ngày càng cách xa má cô!
anh ta bất lực nhìn cô: “Hôn một cái đi nào!”
Cô cười lắc đầu, nũng nịu: “Không phải anh nói cho em thời gian thích ứng sao? Hay là anh cho rằng em là người tuỳ tiện?”
Bạch Ly Mạt nhìn dáng vẻ lanh lợi đáng yêu của cô, liền cảm thấy có nhìn ngắm thế nào cũng không đủ.
Làm sao cô nhóc này lại có thể khiến anh ta yêu thích đến vậy? Ngay cả khi từ chối cũng khiến anh ta cảm thấy dễ chịu.
Thôi vậy, nhẫn nhịn một chút, anh ta tin rằng những ngày tháng có thể hoàn toàn chiếm giữ cô sẽ không còn xa nữa!
Sau bữa sáng, Bạch Ly Mạt rời đi.
Cô nói muốn đi lại xung quanh nhưng anh ta không yên tâm, cô nói mọi người có thể đi theo để bảo vệ cô nhưng anh ta cũng vẫn không yên tâm.
Suy cho cùng, anh ta sợ cô phát hiện mọi thứ xung quanh từng nhành cây kẽ lá đều là những thứ xa lạ, xa lạ đến mức không có cảm giác quen thuộc chút nào. anh ta sợ cô phát hiện ra rằng những người ở đây đều nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu gì cả!
anh ta đã nhờ ông ngoại tìm cho một vài cung nữ tài giỏi có thể nói tiếng Ninh Quốc, tuy nhiên những người mới nhập cung bắt buộc phải trải qua quá trình đăng ký và huấn luyện, nhanh nhất cũng phải mất một tuần
Sau hàng trăm cách năn nỉ, anh ta cuối cùng cũng đồng ý sẽ cho phép cô tản bộ trong khuôn viên của thư phòng.
Lo sợ đại hoàng tử phi cùng những người khác sẽ gây khó dễ cho cô, anh ta cũng ra lệnh cấm túc tất cả phụ nữ tại tẩm điện trong một ngày, không được phép rời khỏi phòng của mình.
anh ta phái một nhóm người đến bao vây khuôn viên gian phòng, nếu có bất kì nữ nhân nào thuộc tẩm điện đến quấy rầy sự yên tĩnh của Tống Vĩnh Nhi, trực tiếp giết làm gương!
Vì vậy, sau khi Bạch Ly Mạt rời đi, nhân lúc ánh mặt trời bỏng rát ban trưa chưa hoàn toàn bao phủ, Tống Vĩnh Nhi đã tự mình chuyển một chiếc ghế vào trong để hóng gió, phơi nắng, ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, mây trắng trời xanh.
Nếu như không phơi nắng, cô có cảm giác bản thân sắp mốc đến nơi rồi.
Không một cung nữ hầu hạ nào mở miệng nói chuyện cả.
Cô nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không để ý đến cô.
Tống Vĩnh Nhi buồn chán, vừa sưởi nắng vừa lẩm bẩm một vài từ tiếng Mạc Ly Quốc mà cô đã học thuộc.
Mấy từ này là những từ mà người đàn ông thôi miên cô đã nói với Bạch Ly Mạt lúc cô giả vờ ngủ.
Trí nhớ của cô có hạn, cô chỉ có thể ghi nhớ một ít, cô không biết nó có hữu ích hay không, có quan trọng hay không. Giá mà gặp Bạch Ly Thu thì tốt rồi, có thể trực tiếp hỏi Bạch Ly Thu những từ này có nghĩa gì.
———
Sau 20 giờ bay vượt đại dương, cuối cùng chuyến bay của đám người Lăng Ngạo cũng đã đến Đức.
Sau khi xuống máy bay liền mở điện thoại lên.
Còn chưa kịp nhìn thời gian, chỉnh lại múi giờ, anh liền nhận được một email riêng từ Bạch Ly Thu.
Email chỉ có mấy câu nhưng từng câu từng chữ đều khiến cho người ta hoảng sợ!
“Bạch Ly Mạt cưỡng ép Vĩnh Nhi, Vĩnh Nhi cắt cổ tay tự sát, được cứu, vẫn còn trong sạch, tạm thời an toàn. Tôi đã đến thăm cô ấy, đang nghĩ cách đưa cô ấy về chỗ tôi, đợi anh đến, tôi sẽ tìm cách đưa cô ấy đoàn tụ với anh. Cô ấy đã biết được là anh sẽ đến, chắc chắn sẽ cố gắng bảo vệ bản thân để đợi anh. Nhận được email mau chóng hồi âm”
Nhìn những dòng này, hơi thở của Lăng Ngạo hoàn toàn trở nên gấp gáp.
Dưới sức lực dồn nén của bản thân điện thoại gần như bị nghiền nát, trong đầu anh đã nung nấu ý định băm vằm Bạch Ly Mạt ra thành trăm mảnh!
Sau bữa tối, Bạch Ly Mạt cần phải giải quyết một vài chuyện trong quân đội.
anh ta không phải kiểu người cứ hễ yêu đương vào liền trở nên trì độn, cả ngày nay anh ta đã quanh quẩn bên Tống Vĩnh Nhi rồi, lúc này đêm đã khuya, cũng nên giải quyết những vấn đề quân sự tồn đọng ban ngày.
anh ta dỗ Tống Vĩnh Nhi nằm xuống giường, lấy ra một chiếc điện thoại không thể kết nối Internet nhưng đã tải sẵn rất nhiều bộ phim tiếng Ninh Quốc, cùng một chiếc máy tính bảng với vô số game một người để cô dành thời gian chơi.
“Ngoan, anh phải làm việc mấy tiếng liền ở thư phòng nữa, nếu không đợi được thì em đi ngủ trước đi.”
anh ta vén chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt lưu luyến không thôi.
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, không vui nói: “Đừng mặc kệ em mà, em chẳng nhớ gì hết cả, cũng không biết đường đi xung quanh.”
“Đừng lo, anh sẽ không đi đâu hết, anh ở ngay bên ngoài thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần em hét một tiếng là anh sẽ xuất hiện ngay”
“Hì hì, được!”
“Ngoan!”
anh ta cúi đầu hôn lên trán cô một lần nữa, giằng co một hồi, anh ta mới rời đi.
Tống Vĩnh Nhi bất động, ngây ngốc ngồi nguyên một chỗ.
Sau khi xác định được trong không gian tĩnh lặng văng vẳng tiếng nói chuyện điện thoại từ gian phòng kế bên vọng lại, cô bỗng hung hăng cấu víu chiếc chăn rồi lao vào phòng tắm vặn vòi nước, bàn tay trắng nõn không ngừng lấy nước chà xát thật mạnh lên trán, hết lần này đến lần khác!
Cô một lần nữa lao ra khỏi phòng tắm, đi đến bên ghế quý phi, thân hình nhỏ bé cúi rạp xuống rồi từ từ chui vào gầm giường!
Khó khăn lắm mới mò được một chiếc hộp nhung đựng nhẫn màu hồng, cô mở nó ra,thấy chiếc nhẫn sapphire còn nguyên vẹn trong đó, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống.
“Huhu ~ ông chú ~ em xin lỗi!”
“Huhu ~ Em không muốn để anh ta hôn em đâu, nhưng em không còn cách nào khác. Nếu không làm vậy, em không biết anh ta sẽ dùng cách nào đối phó với em nữa … Em chỉ có thể kiềm chế anh ta bằng cách thế này mới bảo vệ được bản thân, đợi Bạch Ly Thu đón em đi, nếu không một khi chọc giận anh ta, em không thể tưởng tượng nổi chuyện gì kinh khủng sẽ xảy ra…”
“Huhu ~ ông chú, anh ta hôn lên trán em, anh sẽ tha thứ cho em chứ? Sẽ tha cho em chứ? Huhu ~”
Đôi mắt trong veo phát hiện được một vị trí vô cùng đặc biệt ở dưới gầm giường sau đó nhét hộp nhẫn vào chỗ đó.
Nhìn như vậy giống như tự nhiên bị rơi vào đó, rồi nó bị kẹp giữa chân giường và tường, cho dù cung nữ có đến lau chùi dọn dẹp đi chăng nữa thì máy hút bụi cũng không thể hút nó ra được.
Khi Bạch Ly Mạt quay lại thì đã ba giờ sáng.
Việc quân sự quá bận rộn, anh ta không có thời gian để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, anh ta cũng không cần quá bận tâm về cô nhóc kia nữa. Từ giờ anh ta sẽ là quản gia riêng của cô, cô muốn gì anh ta sẽ đích thân giúp cô hoàn thành, anh ta thích việc cung phụng cô, làm người hầu cận cho cô.
Rạng sáng hôm sau
Tống Vĩnh Nhi mở mắt, giống hệt hôm qua, thức dậy trong trạng thái gối đầu lên cánh tay Bạch Ly Mạt.
Tuy nhiên lần này, thay vì hoảng hốt sợ hãi bỏ chạy, cô lại giơ ngón trỏ mảnh khảnh lên và chọc nhẹ hai lần vào má Bạch Ly Mạt.
Bạch Ly Mạt sống trong quân đội đã nhiều năm, là một người vô cùng đa nghi.
anh ta đã thức dậy từ lâu, cô có động tĩnh gì anh ta đều biết. Khi anh ta cảm thấy người con gái bé nhỏ trong lòng rất tự nhiên, không chút cứng ngắc sợ hãi run rẩy hay có những biểu hiện bài xích mình, rồi lại cảm giác được cô đang nghịch ngợm dùng ngón tay trêu chọc gò má mình, tâm trạng của anh ta bỗng chốc trở nên tốt đẹp không kể xiết!
anh ta tin chắc rằng cô hoàn đoàn quên sạch mọi chuyện trong quá khứ!
anh ta mở mắt mỉm cười nhìn cô, trái tim rung động liền sẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng yêu kiều của cô!
Ngay khi anh ta sắp chạm vào cô, một ngón tay giơ lên trán dùng sức cản anh ta lại, khiến anh ta càng ngày càng cách xa má cô!
anh ta bất lực nhìn cô: “Hôn một cái đi nào!”
Cô cười lắc đầu, nũng nịu: “Không phải anh nói cho em thời gian thích ứng sao? Hay là anh cho rằng em là người tuỳ tiện?”
Bạch Ly Mạt nhìn dáng vẻ lanh lợi đáng yêu của cô, liền cảm thấy có nhìn ngắm thế nào cũng không đủ.
Làm sao cô nhóc này lại có thể khiến anh ta yêu thích đến vậy? Ngay cả khi từ chối cũng khiến anh ta cảm thấy dễ chịu.
Thôi vậy, nhẫn nhịn một chút, anh ta tin rằng những ngày tháng có thể hoàn toàn chiếm giữ cô sẽ không còn xa nữa!
Sau bữa sáng, Bạch Ly Mạt rời đi.
Cô nói muốn đi lại xung quanh nhưng anh ta không yên tâm, cô nói mọi người có thể đi theo để bảo vệ cô nhưng anh ta cũng vẫn không yên tâm.
Suy cho cùng, anh ta sợ cô phát hiện mọi thứ xung quanh từng nhành cây kẽ lá đều là những thứ xa lạ, xa lạ đến mức không có cảm giác quen thuộc chút nào. anh ta sợ cô phát hiện ra rằng những người ở đây đều nói thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu gì cả!
anh ta đã nhờ ông ngoại tìm cho một vài cung nữ tài giỏi có thể nói tiếng Ninh Quốc, tuy nhiên những người mới nhập cung bắt buộc phải trải qua quá trình đăng ký và huấn luyện, nhanh nhất cũng phải mất một tuần
Sau hàng trăm cách năn nỉ, anh ta cuối cùng cũng đồng ý sẽ cho phép cô tản bộ trong khuôn viên của thư phòng.
Lo sợ đại hoàng tử phi cùng những người khác sẽ gây khó dễ cho cô, anh ta cũng ra lệnh cấm túc tất cả phụ nữ tại tẩm điện trong một ngày, không được phép rời khỏi phòng của mình.
anh ta phái một nhóm người đến bao vây khuôn viên gian phòng, nếu có bất kì nữ nhân nào thuộc tẩm điện đến quấy rầy sự yên tĩnh của Tống Vĩnh Nhi, trực tiếp giết làm gương!
Vì vậy, sau khi Bạch Ly Mạt rời đi, nhân lúc ánh mặt trời bỏng rát ban trưa chưa hoàn toàn bao phủ, Tống Vĩnh Nhi đã tự mình chuyển một chiếc ghế vào trong để hóng gió, phơi nắng, ngắm nhìn cỏ cây hoa lá, mây trắng trời xanh.
Nếu như không phơi nắng, cô có cảm giác bản thân sắp mốc đến nơi rồi.
Không một cung nữ hầu hạ nào mở miệng nói chuyện cả.
Cô nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không để ý đến cô.
Tống Vĩnh Nhi buồn chán, vừa sưởi nắng vừa lẩm bẩm một vài từ tiếng Mạc Ly Quốc mà cô đã học thuộc.
Mấy từ này là những từ mà người đàn ông thôi miên cô đã nói với Bạch Ly Mạt lúc cô giả vờ ngủ.
Trí nhớ của cô có hạn, cô chỉ có thể ghi nhớ một ít, cô không biết nó có hữu ích hay không, có quan trọng hay không. Giá mà gặp Bạch Ly Thu thì tốt rồi, có thể trực tiếp hỏi Bạch Ly Thu những từ này có nghĩa gì.
———
Sau 20 giờ bay vượt đại dương, cuối cùng chuyến bay của đám người Lăng Ngạo cũng đã đến Đức.
Sau khi xuống máy bay liền mở điện thoại lên.
Còn chưa kịp nhìn thời gian, chỉnh lại múi giờ, anh liền nhận được một email riêng từ Bạch Ly Thu.
Email chỉ có mấy câu nhưng từng câu từng chữ đều khiến cho người ta hoảng sợ!
“Bạch Ly Mạt cưỡng ép Vĩnh Nhi, Vĩnh Nhi cắt cổ tay tự sát, được cứu, vẫn còn trong sạch, tạm thời an toàn. Tôi đã đến thăm cô ấy, đang nghĩ cách đưa cô ấy về chỗ tôi, đợi anh đến, tôi sẽ tìm cách đưa cô ấy đoàn tụ với anh. Cô ấy đã biết được là anh sẽ đến, chắc chắn sẽ cố gắng bảo vệ bản thân để đợi anh. Nhận được email mau chóng hồi âm”
Nhìn những dòng này, hơi thở của Lăng Ngạo hoàn toàn trở nên gấp gáp.
Dưới sức lực dồn nén của bản thân điện thoại gần như bị nghiền nát, trong đầu anh đã nung nấu ý định băm vằm Bạch Ly Mạt ra thành trăm mảnh!