Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
Chương 305: Dưới lầu
Hiệu quả cách âm của cửa bệnh viện cũng không bằng Tử Vi Cung, Lăng Ngạo cũng không đoái hoài đến những điều này, trong lòng anh chỉ nghĩ đến bé ngoan của mình.
Ghi xong những lời đã nói trước đó khiến anh không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, trực tiếp đóng màn hình lại, dùng cách khóc thút thít để giảm áp lực.
Đau khổ trong lòng quá nhiều, nếu không phát tiết ra ngoài một chút, anh sẽ không chịu đựng nổi.
Tất cả mọi người trong phòng khách đang chờ Lăng Ngạo ghi hình ở bên trong.
Mà ngăn cách bởi một cánh cửa, bọn họ đều nghe thấy tiếng nghẹn ngào trầm thấp của Lăng Ngạo.
Tất cả mọi người đều không thoải mái, cực kỳ khó chịu, Trần An bắt đầu tự trách, nếu không do nửa đường trở về mình muốn giết Bạch Ly Mạt, sẽ không bị Bạch Ly Mạt bắt cóc ngược lại, còn khiến Tống Vĩnh Nhi phải quay lại cứu mình.
Hạ Kiệt trầm mặt, có chút khó chịu đi tới đi lui trước ghế salon, bỗng nhiên im lặng đi ra ngoài.
Trên ghế salon, ánh sáng nhàn nhạt trùm lên vẻ mặt của mọi người, Trần Tín có chút căng thẳng nhìn Hạ Thanh Ninh: “Lần trước anh mời ba đến giúp anh cầu hôn, nhưng lại không nhận được điện thoại của ba. Có phải…?”
Nói bóng gió, có phải Phú Nhất đến nhà họ Kiều, nhưng bị từ chối, vậy nên Phú Nhất cũng tức giận, mới không nói với Trần Tín?
Hạ Thanh Ninh sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn anh ta: “Thật sao? Em không nghe thấy ba và ông nội nhắc đến, anh đừng vội. Chúng ta ở bên nhau, ba em thấy được, ông ấy cũng không phản đối, vậy nên anh không cần để trong lòng, chờ đến trưa chuyện của anh họ được giải quyết, em sẽ tự mình gọi điện cho ông nội hỏi một chút!”
“Đừng!”
Lúc này Trần An nói, mắt nhìn về phía em trai và Hạ Thanh Ninh, khẽ cười cười, nói: “Hai người cũng đừng nóng vội, buổi chiều tôi gọi điện thoại cho ba hỏi một chút. Nếu như thật sự có điều gì đó, ba không thể nói với Trần Tín cũng sẽ nói với tôi. Tôi biết thì sẽ nói cho hai người biết, như vậy là tốt nhất!”
Hạ Thanh Ninh cười, nhìn Trần An nói: “Cám ơn anh cả!”
Vành tai Trần Tín đỏ lên, kéo Hạ Thanh Ninh không lên tiếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đến khi bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, rốt cuộc không nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lăng Ngạo nữa, lại đợi thêm một lát, Nghê Chiến cũng không ngồi yên được nữa.
Anh ta đứng dậy đi đến trước cửa, muốn đi vào, nhưng lại sợ làm phiền.
Lúc này, Hạ Kiệt từ ngoài cửa tiến đến. .
đam mỹ hài
Mấy người Trần Tín lập tức đứng dậy khỏi ghế salon.
“Ba.”
“Chú Hạ.”
“Bác sĩ Hạ!”
Chào hỏi xong, ánh mắt bọn nhỏ chuyển dời đến tay Hạ Kiệt, ông ta cầm một túi hồ sơ lớn, giống như chiếc túi bệnh viện dùng để chụp X quang cho người bệnh.
Hạ Kiệt gật đầu, ra hiệu một chút, sau đó nhìn Nghê Chiến: “Ghi xong chưa?”
Nghê Chiến bất đắc dĩ nhún vai, đôi lông mày màu đen nhíu lại, trong đôi mắt hổ phách lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp nhiễm lên cả khuôn mặt, đầy phiền muộn.
Hạ Kiệt gật đầu, tiến lên hai bước, gõ cửa một cái: “Tiểu Ngạo! Có thể vào không?”
Bên trong không có âm thanh.
Trần An nói: “Có thể, nếu cậu Tư vẫn chưa ghi xong, chắc chắn sẽ nói. Anh ấy im lặng như vậy phần lớn đều là ngầm đồng ý!”
Có lời này của Trần An, Hạ Kiệt thử vặn chốt cửa, mọi người đều căng thẳng phóng tầm mắt tới, đã nhìn thấy Lăng Ngạo đang dựa vào đầu giường, trong tay đang gõ nhẹ gì đó.
Nghê Chiến tiến lên: “Anh, tốt chưa?”
Lăng Ngạo gật đầu, hốc mắt có chút đỏ, cũng không còn nhận ra vẻ chán nản và đau đớn vừa rồi.
Khoảnh khắc anh ngước mắt lên nghênh đón Nghê Chiến, trong đôi mắt đen láy tỏa ra là sự bình tĩnh trấn định, lộ ra sự tự tin nhàn nhạt và khí chất điềm đạm.
Giọng nói mặc dù hơi khàn khàn, có thể là do vừa rồi khóc, nhưng giọng điệu lại đâu vào đấy, đủ để thấy suy nghĩ của anh đã hoàn toàn rõ ràng.
“Tôi đang gửi video đến hộp thư điện tử của bé ngoan. Tôi nghĩ, cho dù là mang điện thoại vào hay là thẻ lưu trữ cũng đều là chuyện quá mạo hiểm, chúng ta cũng không thể đảm bảo lúc lục soát chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Mà bây giờ, bé ngoan không đành lòng để những người bên cạnh tôi bị tổn thương, tôi cũng không muốn nhìn bất cứ người nào trong số mọi người xảy ra nguy hiểm, vậy nên chuyện này không thể làm như vậy. Tôi gửi video này đến hộp thư của bé ngoan, mọi người cũng không cần tự mình đi vào, chỉ cần cậu họ tìm được y tá trực giường bệnh của bé ngoan, để khi đối phương đến đo nhiệt độ hoặc truyền dịch cho bé ngoan, lúc đưa thuốc, để cô ta nói một câu, bảo cô ấy xem hòm thư của mình một chút là được!”
Lăng Ngạo nói xong, liền trả lại điện thoại di động cho Trần Tín.
Trần Tín nhận lấy, Nghê Chiến lại nói: “Nhưng ở đây y tá chỉ nói được tiếng Đức!”
“Cái này không khó.” Lăng Ngạo cười khẽ một tiếng, nói: “Bé ngoan có thể nói tiếng Ninh Quốc, tiếng nước T, Tiếng Anh, chỉ cần y tá kia nói một trong những tiếng đó là được. Nếu như không biết, có thể để y tá tạm thời thuộc một câu, dẫn dắt cho bé ngoan. Chỉ cần phát âm rõ ràng thì sẽ không có vấn đề!”
Mọi người nghe Lăng Ngạo phân tích, lại nhìn biểu cảm của Lăng Ngạo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi.
Hạ Kiệt cũng nhướn mày, cảm thấy đứa bé trên giường bệnh này, năng lực điều chỉnh tâm lý mạnh hơn người bình thường, ánh mắt yêu mến nhìn về phía Lăng Ngạo lại nhiều thêm một phần tôn trọng.
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp một chút, hôm nay nhất định sẽ đưa tin tức đến cho cô nhóc!”
Hạ Kiệt nói, đặt túi hồ sơ xuống, hướng Lăng Ngạo nói: “Mang cho cậu ít đồ!”
Ông ta vừa mở túi hồ sơ, vừa hướng Hạ Thanh Ninh dặn dò: “Bàn gấp.”
Trần Tín nhanh hơn Hạ Thanh Ninh một bước, nhanh chóng kê xong bàn gấp, nhìn về phía Hạ Kiệt: “Chú Hạ, được rồi!”
Trần An vẫn gọi Hạ Kiệt là bác sĩ Hạ, nhưng Trần Tín đã gọi là chú, có thể thấy tên nhóc này trong lòng đang rất sốt ruột, muốn cưới con gái nhà họ Hạ!
Hạ Kiệt không nói một từ, đối với hôn sự của Hạ Thanh Ninh, ông ta cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Lấy ra từng trang giấy đặt lên bàn, Hạ Kiệt có thâm ý khác nói: “Vừa rồi cầm điện thoại chụp ảnh, kết cấu tòa nhà của khu nội trú trong bệnh viện, còn có tất cả cửa ra vào, đều đánh dấu rất rõ ràng. Chụp xong tôi liền phóng to và in ra vài bản!”
Lăng Ngạo nhìn một chút, trong ánh mắt tràn đẩy vẻ kinh hỉ: “Cám ơn cậu họ!”
Muốn cứu người, thì phải biết kết cấu bên trong của tòa nhà khu nội trú.
Bọn họ có ấn tượng, nhưng dù sao cũng chưa từng đi qua toàn bộ tòa nhà, rất nhiều cánh cửa cũng không phải hiểu quá thấu đáo.
Hạ Kiệt lắc đầu cười khổ: “Tôi chỉ cảm thán thôi. Cuộc đời tôi chưa từng trải qua tình yêu kinh tâm động phách như mấy người, tôi và mẹ của Hạ Thanh Ninh trải qua một cuộc sống bình thản, và rất hạnh phúc. May mắn được tham dự một lần, cũng coi như là duyên phận.”
Lăng Ngạo đưa tay ra, Trần Tín đưa bút đến.
Vẽ một vòng tròn lên trên giấy: “Đây là nơi chúng ta đang ở?”
“Đúng, hơn nữa có một tin tức phải nói cho anh chính là, Bạch Ly Mạt quả thực đang ở chung một phòng bệnh với Tống Vĩnh Nhi, hơn nữa đang ở ngay dưới lầu!”
Hạ Kiệt cũng nhìn thấy cảm xúc của Lăng Ngạo đã ổn định, lúc này mới dám nói.
Ánh mắt Lăng Ngạo trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bản vẽ kết cấu căn phòng ở dưới lầu của mình, thật lâu không nói gì.
Hiệu quả cách âm của cửa bệnh viện cũng không bằng Tử Vi Cung, Lăng Ngạo cũng không đoái hoài đến những điều này, trong lòng anh chỉ nghĩ đến bé ngoan của mình.
Ghi xong những lời đã nói trước đó khiến anh không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, trực tiếp đóng màn hình lại, dùng cách khóc thút thít để giảm áp lực.
Đau khổ trong lòng quá nhiều, nếu không phát tiết ra ngoài một chút, anh sẽ không chịu đựng nổi.
Tất cả mọi người trong phòng khách đang chờ Lăng Ngạo ghi hình ở bên trong.
Mà ngăn cách bởi một cánh cửa, bọn họ đều nghe thấy tiếng nghẹn ngào trầm thấp của Lăng Ngạo.
Tất cả mọi người đều không thoải mái, cực kỳ khó chịu, Trần An bắt đầu tự trách, nếu không do nửa đường trở về mình muốn giết Bạch Ly Mạt, sẽ không bị Bạch Ly Mạt bắt cóc ngược lại, còn khiến Tống Vĩnh Nhi phải quay lại cứu mình.
Hạ Kiệt trầm mặt, có chút khó chịu đi tới đi lui trước ghế salon, bỗng nhiên im lặng đi ra ngoài.
Trên ghế salon, ánh sáng nhàn nhạt trùm lên vẻ mặt của mọi người, Trần Tín có chút căng thẳng nhìn Hạ Thanh Ninh: “Lần trước anh mời ba đến giúp anh cầu hôn, nhưng lại không nhận được điện thoại của ba. Có phải…?”
Nói bóng gió, có phải Phú Nhất đến nhà họ Kiều, nhưng bị từ chối, vậy nên Phú Nhất cũng tức giận, mới không nói với Trần Tín?
Hạ Thanh Ninh sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn anh ta: “Thật sao? Em không nghe thấy ba và ông nội nhắc đến, anh đừng vội. Chúng ta ở bên nhau, ba em thấy được, ông ấy cũng không phản đối, vậy nên anh không cần để trong lòng, chờ đến trưa chuyện của anh họ được giải quyết, em sẽ tự mình gọi điện cho ông nội hỏi một chút!”
“Đừng!”
Lúc này Trần An nói, mắt nhìn về phía em trai và Hạ Thanh Ninh, khẽ cười cười, nói: “Hai người cũng đừng nóng vội, buổi chiều tôi gọi điện thoại cho ba hỏi một chút. Nếu như thật sự có điều gì đó, ba không thể nói với Trần Tín cũng sẽ nói với tôi. Tôi biết thì sẽ nói cho hai người biết, như vậy là tốt nhất!”
Hạ Thanh Ninh cười, nhìn Trần An nói: “Cám ơn anh cả!”
Vành tai Trần Tín đỏ lên, kéo Hạ Thanh Ninh không lên tiếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ đến khi bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, rốt cuộc không nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Lăng Ngạo nữa, lại đợi thêm một lát, Nghê Chiến cũng không ngồi yên được nữa.
Anh ta đứng dậy đi đến trước cửa, muốn đi vào, nhưng lại sợ làm phiền.
Lúc này, Hạ Kiệt từ ngoài cửa tiến đến. .
đam mỹ hài
Mấy người Trần Tín lập tức đứng dậy khỏi ghế salon.
“Ba.”
“Chú Hạ.”
“Bác sĩ Hạ!”
Chào hỏi xong, ánh mắt bọn nhỏ chuyển dời đến tay Hạ Kiệt, ông ta cầm một túi hồ sơ lớn, giống như chiếc túi bệnh viện dùng để chụp X quang cho người bệnh.
Hạ Kiệt gật đầu, ra hiệu một chút, sau đó nhìn Nghê Chiến: “Ghi xong chưa?”
Nghê Chiến bất đắc dĩ nhún vai, đôi lông mày màu đen nhíu lại, trong đôi mắt hổ phách lộ ra vẻ lo lắng nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp nhiễm lên cả khuôn mặt, đầy phiền muộn.
Hạ Kiệt gật đầu, tiến lên hai bước, gõ cửa một cái: “Tiểu Ngạo! Có thể vào không?”
Bên trong không có âm thanh.
Trần An nói: “Có thể, nếu cậu Tư vẫn chưa ghi xong, chắc chắn sẽ nói. Anh ấy im lặng như vậy phần lớn đều là ngầm đồng ý!”
Có lời này của Trần An, Hạ Kiệt thử vặn chốt cửa, mọi người đều căng thẳng phóng tầm mắt tới, đã nhìn thấy Lăng Ngạo đang dựa vào đầu giường, trong tay đang gõ nhẹ gì đó.
Nghê Chiến tiến lên: “Anh, tốt chưa?”
Lăng Ngạo gật đầu, hốc mắt có chút đỏ, cũng không còn nhận ra vẻ chán nản và đau đớn vừa rồi.
Khoảnh khắc anh ngước mắt lên nghênh đón Nghê Chiến, trong đôi mắt đen láy tỏa ra là sự bình tĩnh trấn định, lộ ra sự tự tin nhàn nhạt và khí chất điềm đạm.
Giọng nói mặc dù hơi khàn khàn, có thể là do vừa rồi khóc, nhưng giọng điệu lại đâu vào đấy, đủ để thấy suy nghĩ của anh đã hoàn toàn rõ ràng.
“Tôi đang gửi video đến hộp thư điện tử của bé ngoan. Tôi nghĩ, cho dù là mang điện thoại vào hay là thẻ lưu trữ cũng đều là chuyện quá mạo hiểm, chúng ta cũng không thể đảm bảo lúc lục soát chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Mà bây giờ, bé ngoan không đành lòng để những người bên cạnh tôi bị tổn thương, tôi cũng không muốn nhìn bất cứ người nào trong số mọi người xảy ra nguy hiểm, vậy nên chuyện này không thể làm như vậy. Tôi gửi video này đến hộp thư của bé ngoan, mọi người cũng không cần tự mình đi vào, chỉ cần cậu họ tìm được y tá trực giường bệnh của bé ngoan, để khi đối phương đến đo nhiệt độ hoặc truyền dịch cho bé ngoan, lúc đưa thuốc, để cô ta nói một câu, bảo cô ấy xem hòm thư của mình một chút là được!”
Lăng Ngạo nói xong, liền trả lại điện thoại di động cho Trần Tín.
Trần Tín nhận lấy, Nghê Chiến lại nói: “Nhưng ở đây y tá chỉ nói được tiếng Đức!”
“Cái này không khó.” Lăng Ngạo cười khẽ một tiếng, nói: “Bé ngoan có thể nói tiếng Ninh Quốc, tiếng nước T, Tiếng Anh, chỉ cần y tá kia nói một trong những tiếng đó là được. Nếu như không biết, có thể để y tá tạm thời thuộc một câu, dẫn dắt cho bé ngoan. Chỉ cần phát âm rõ ràng thì sẽ không có vấn đề!”
Mọi người nghe Lăng Ngạo phân tích, lại nhìn biểu cảm của Lăng Ngạo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi.
Hạ Kiệt cũng nhướn mày, cảm thấy đứa bé trên giường bệnh này, năng lực điều chỉnh tâm lý mạnh hơn người bình thường, ánh mắt yêu mến nhìn về phía Lăng Ngạo lại nhiều thêm một phần tôn trọng.
“Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp một chút, hôm nay nhất định sẽ đưa tin tức đến cho cô nhóc!”
Hạ Kiệt nói, đặt túi hồ sơ xuống, hướng Lăng Ngạo nói: “Mang cho cậu ít đồ!”
Ông ta vừa mở túi hồ sơ, vừa hướng Hạ Thanh Ninh dặn dò: “Bàn gấp.”
Trần Tín nhanh hơn Hạ Thanh Ninh một bước, nhanh chóng kê xong bàn gấp, nhìn về phía Hạ Kiệt: “Chú Hạ, được rồi!”
Trần An vẫn gọi Hạ Kiệt là bác sĩ Hạ, nhưng Trần Tín đã gọi là chú, có thể thấy tên nhóc này trong lòng đang rất sốt ruột, muốn cưới con gái nhà họ Hạ!
Hạ Kiệt không nói một từ, đối với hôn sự của Hạ Thanh Ninh, ông ta cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Lấy ra từng trang giấy đặt lên bàn, Hạ Kiệt có thâm ý khác nói: “Vừa rồi cầm điện thoại chụp ảnh, kết cấu tòa nhà của khu nội trú trong bệnh viện, còn có tất cả cửa ra vào, đều đánh dấu rất rõ ràng. Chụp xong tôi liền phóng to và in ra vài bản!”
Lăng Ngạo nhìn một chút, trong ánh mắt tràn đẩy vẻ kinh hỉ: “Cám ơn cậu họ!”
Muốn cứu người, thì phải biết kết cấu bên trong của tòa nhà khu nội trú.
Bọn họ có ấn tượng, nhưng dù sao cũng chưa từng đi qua toàn bộ tòa nhà, rất nhiều cánh cửa cũng không phải hiểu quá thấu đáo.
Hạ Kiệt lắc đầu cười khổ: “Tôi chỉ cảm thán thôi. Cuộc đời tôi chưa từng trải qua tình yêu kinh tâm động phách như mấy người, tôi và mẹ của Hạ Thanh Ninh trải qua một cuộc sống bình thản, và rất hạnh phúc. May mắn được tham dự một lần, cũng coi như là duyên phận.”
Lăng Ngạo đưa tay ra, Trần Tín đưa bút đến.
Vẽ một vòng tròn lên trên giấy: “Đây là nơi chúng ta đang ở?”
“Đúng, hơn nữa có một tin tức phải nói cho anh chính là, Bạch Ly Mạt quả thực đang ở chung một phòng bệnh với Tống Vĩnh Nhi, hơn nữa đang ở ngay dưới lầu!”
Hạ Kiệt cũng nhìn thấy cảm xúc của Lăng Ngạo đã ổn định, lúc này mới dám nói.
Ánh mắt Lăng Ngạo trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bản vẽ kết cấu căn phòng ở dưới lầu của mình, thật lâu không nói gì.