Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày - Chương 17: Mọi chuyện, có tôi!
Edit: Diệp Lưu Cát
Tô Thượng có thể leo lên vị trí cao như vậy, đầu óc suy nghĩ chắc chắn không thấp, ông sợ Mộ Diễn Đình, càng hiểu rõ với Thần Ngàn Ấm tốt nhất không nên đụng tới.
Liền không chờ Mộ Diễn Đình mở miệng, nhìn về phía cô thành kính: "Ngàn Ấm tiểu thư, đều là tôi chiều con gái quá mức, để nó làm chuyện tày trời như vậy, cô có thể vì tôi tha thứ cho Ngôn Phỉ không?"
Thần Ngàn Ấm nhìn ông,suy nghĩ một hồi, bình tĩnh đáp:" Ông không cần xin lỗi, dù sao đánh nhau cả hai bên đều có trách nhiệm. Chỉ hy vọng ông có thể về dạy dỗ lại Ngôn Phỉ, về sau không cần đem người khác ra khiêu khích sỉ nhục. Tôi không phải cốt nhục của Thần gia, nhưng cũng có lòng tự trọng của mình."
Từ nhỏ đến lớn, Tô Thượng đối với cô không chút ấn tượng, nhưng thi thoảng cũng hỏi đến cô, bởi vậy, trong chuyện này, cô cũng không muốn gây khó dễ cho ông, hơn nữa oan có đầu nợ có chủ, cho dù tính toán, cũng sẽ chỉ tìm Tô Ngôn Phỉ.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, sau lưng Tô Thượng thế lực không nhỏ, cô không hy vọng ôn cùng Mộ Diễn Đình sẽ có thù hằn.
"Tốt, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉ bảo con gái thật tốt." Tô Thượng như gỡ được lo lắng đáp lại, lại nhìn về phía Mộ Diễn Đình vẫn im lặng, ấp úng thăm dò: "Mộ tổng..."
"Làm như cô ấy nói."
Mộ Diễn Đình lạnh khốc, mặt không thay chút thay đổi, đem Thần Ngàn Ấm rời đi. Tuy rằng, không hài lòng với lương thiện của cô, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định đó.
Vừa rời khỏi cửa cục cảnh sát, trời bỗng tối sầm lại. Mưa.
"Không xong rồi, không có mang ô." Thần Ngàn Ấm thì thầm một câu, lời vừa nói ra, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện bàn tay giúp cô che mưa.
"Chú..."
Không ngờ đến, người đàn ông này thực sự đã đưa tay ra che mưa cho cô, Thần Ngàn Ấm trong lòng phút chốc xẹt qua một tia ấm áp. Mộ Diễn Đình không đợi cô phản ứng, một tay che mưa, một tay ôm eo mang cô nhanh chóng đến xe.
Dưới sự che chắn của anh, cô chỉ ướt một chút áo, mà anh cơ hồ toàn thân đều dính nước. Ngồi trong xe, ánh đèn sáng, cô nhìn rõ những giọt nước mưa theo khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh chảy xuống, nhất thời nghĩ nhiều, liền rút khăn tay giúp anh lau. Không ngờ đến, cô làm như vậy, Mộ Diễn Đình đứng hình mất 5s, ánh mắt lóe lên.
Trong xe chật hẹp, ẩn một mùi hương mờ nhạt. Ý thức được mình đang làm cái gì, Thần Ngàn Ấm vội vàng rút tay về, cười gượng:"Ách, chú là tự lau."
Mộ Diễn Đình tầm mắt dừng trên mặt cô, lúc này mới chú ý tới hai má sưng lên miệng có chút chảy máu, nhịn không được đưa tay sờ lên cằm cô, khuôn mặt tuấn tú cẩn thận xoa nhẹ.
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, ngay cả hô hấp đều quên. Mà anh rất nhanh liền buông ra cô, trầm giọng dặn:"Lần sau đánh nhau, nhớ đánh lại."
"Ân"
"Đánh nặng tay một chút, chắc chắn sẽ không thua."
"Vậy, nếu người kia tàn phế thì sao?" Cô nhịn không được hỏi anh, đáy mắt lặng lẽ xẹt qua một tia chờ mong.
Mộ Diễn Đình không trả lời, mà yên lặng lái xe. Thần Ngàn Ấm cảm thấy mất mặt xoa tay, dựa lưng vào ghế nhìn mưa.
Chiếc xe di chuyển đều đặn về phía trước trong cơn mưa lớn, không biết đi qua bao nhiêu ngã tư, yên tĩnh, cuối cùng vang lên giọng nói trầm thấp và quyến rũ:
"Mọi chuyện, có chú."
"..."
Trong xe im lặng như trước, đáp lại anh, chỉ có tiếng hít thở của cô.
....
P/s: Thần Ngàn Ấm, mau tỉnh tỉnh tỉnh, chú nhỏ đã trả lời vấn đề aaaaaaa
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Edit: Diệp Lưu Cát
Tô Thượng có thể leo lên vị trí cao như vậy, đầu óc suy nghĩ chắc chắn không thấp, ông sợ Mộ Diễn Đình, càng hiểu rõ với Thần Ngàn Ấm tốt nhất không nên đụng tới.
Liền không chờ Mộ Diễn Đình mở miệng, nhìn về phía cô thành kính: "Ngàn Ấm tiểu thư, đều là tôi chiều con gái quá mức, để nó làm chuyện tày trời như vậy, cô có thể vì tôi tha thứ cho Ngôn Phỉ không?"
Thần Ngàn Ấm nhìn ông,suy nghĩ một hồi, bình tĩnh đáp:" Ông không cần xin lỗi, dù sao đánh nhau cả hai bên đều có trách nhiệm. Chỉ hy vọng ông có thể về dạy dỗ lại Ngôn Phỉ, về sau không cần đem người khác ra khiêu khích sỉ nhục. Tôi không phải cốt nhục của Thần gia, nhưng cũng có lòng tự trọng của mình."
Từ nhỏ đến lớn, Tô Thượng đối với cô không chút ấn tượng, nhưng thi thoảng cũng hỏi đến cô, bởi vậy, trong chuyện này, cô cũng không muốn gây khó dễ cho ông, hơn nữa oan có đầu nợ có chủ, cho dù tính toán, cũng sẽ chỉ tìm Tô Ngôn Phỉ.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, sau lưng Tô Thượng thế lực không nhỏ, cô không hy vọng ôn cùng Mộ Diễn Đình sẽ có thù hằn.
"Tốt, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chỉ bảo con gái thật tốt." Tô Thượng như gỡ được lo lắng đáp lại, lại nhìn về phía Mộ Diễn Đình vẫn im lặng, ấp úng thăm dò: "Mộ tổng..."
"Làm như cô ấy nói."
Mộ Diễn Đình lạnh khốc, mặt không thay chút thay đổi, đem Thần Ngàn Ấm rời đi. Tuy rằng, không hài lòng với lương thiện của cô, nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định đó.
Vừa rời khỏi cửa cục cảnh sát, trời bỗng tối sầm lại. Mưa.
"Không xong rồi, không có mang ô." Thần Ngàn Ấm thì thầm một câu, lời vừa nói ra, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện bàn tay giúp cô che mưa.
"Chú..."
Không ngờ đến, người đàn ông này thực sự đã đưa tay ra che mưa cho cô, Thần Ngàn Ấm trong lòng phút chốc xẹt qua một tia ấm áp. Mộ Diễn Đình không đợi cô phản ứng, một tay che mưa, một tay ôm eo mang cô nhanh chóng đến xe.
Dưới sự che chắn của anh, cô chỉ ướt một chút áo, mà anh cơ hồ toàn thân đều dính nước. Ngồi trong xe, ánh đèn sáng, cô nhìn rõ những giọt nước mưa theo khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh chảy xuống, nhất thời nghĩ nhiều, liền rút khăn tay giúp anh lau. Không ngờ đến, cô làm như vậy, Mộ Diễn Đình đứng hình mất 5s, ánh mắt lóe lên.
Trong xe chật hẹp, ẩn một mùi hương mờ nhạt. Ý thức được mình đang làm cái gì, Thần Ngàn Ấm vội vàng rút tay về, cười gượng:"Ách, chú là tự lau."
Mộ Diễn Đình tầm mắt dừng trên mặt cô, lúc này mới chú ý tới hai má sưng lên miệng có chút chảy máu, nhịn không được đưa tay sờ lên cằm cô, khuôn mặt tuấn tú cẩn thận xoa nhẹ.
Thần Ngàn Ấm nháy mắt, ngay cả hô hấp đều quên. Mà anh rất nhanh liền buông ra cô, trầm giọng dặn:"Lần sau đánh nhau, nhớ đánh lại."
"Ân"
"Đánh nặng tay một chút, chắc chắn sẽ không thua."
"Vậy, nếu người kia tàn phế thì sao?" Cô nhịn không được hỏi anh, đáy mắt lặng lẽ xẹt qua một tia chờ mong.
Mộ Diễn Đình không trả lời, mà yên lặng lái xe. Thần Ngàn Ấm cảm thấy mất mặt xoa tay, dựa lưng vào ghế nhìn mưa.
Chiếc xe di chuyển đều đặn về phía trước trong cơn mưa lớn, không biết đi qua bao nhiêu ngã tư, yên tĩnh, cuối cùng vang lên giọng nói trầm thấp và quyến rũ:
"Mọi chuyện, có chú."
"..."
Trong xe im lặng như trước, đáp lại anh, chỉ có tiếng hít thở của cô.
....
P/s: Thần Ngàn Ấm, mau tỉnh tỉnh tỉnh, chú nhỏ đã trả lời vấn đề aaaaaaa
Đọc nhanh tại Vietwriter.com