Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-509
Chương 176: Thiên sứ VS thiên c*t
Editor: Mèo (meoancamam)
Việc này, thật ra cha Tiếu cũng vừa mới nhận được thôi.
Là Kiều Trác Phàm tự mình gọi cho anh, nhưng cha Tiếu biết hẳn thằng nhóc thối này càng muốn tự nói với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng hôm nay từ lúc ông rời cửa thì Tiếu Bảo Bối liền rút hết dây điện thoại trong nhà. Về phần di động của cô thì hẳn cũng đã xếp Kiều Trác Phàm vào sổ đen rồi.
Cho nên Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến mà tìm đến "tao lão đầu" như ông. ( ý nói ở đây cha Tiếu nói mình là một ông già không có giúp ích được gì cho chuyện hai người)
Tuy nhiên đến bây giờ cha Tiếu vẫn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao thằng bé này muốn nhận vụ này, khiến cho bản thân với Tiếu Bảo Bối nháo đến không vui.
Nhưng có một điều cha Tiếu vẫn rõ ràng.
Vụ làm ăn này trực tiếp bị hủy như vậy hẳn có liên quan đến việc Tiếu Bảo Bối không vui.
Tuy đến tận giờ cha Tiếu vẫn không hiểu được tâm tư của Kiều Trác Phàm nhưng kết quả xử lý như thế này cũng khiến cha Tiếu hài lòng.
Nhưng để cha Tiếu hài lòng chưa chắc sẽ khiến Tiếu Bảo Bối vui lòng.
Nhìn xem lúc này, sau khi Tiếu Bảo Bối nghe được cha Tiếu nói thì chỉ thuận miệng hỏi lại "Lại đổi ý rồi?"
"Đúng vậy, thằng bé Kiều Trác Phàm kia nói nếu con không đồng ý thì không cần nữa!" Lúc này, cha Tiếu chỉ muốn khuyên hai đứa bé này nhanh chóng hòa hợp. Còn về phần của ông, cha Tiếu định sẽ tự mình nói chuyện với Kiều Trác Phàm.
Những chuyện không vui vẫn nên để ông người cha này tới gánh vác là được. Tiếu Bảo Bối từ bé đã không có được tình thương của mẹ, tới bây giờ cha Tiếu vẫn cảm thấy mình khiến Tiếu Bảo Bối thua thiệt không ít.
Cho nên chuyện như này vẫn là để ông tới xử lý thôi...
Thế nhưng Tiếu Bảo Bối vừa nghe lời này của cha Tiếu, không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mà mở miệng: "Con không đồng ý!"
Dựa vào cái gì Kiều Trác Phàm anh nói đồng ý thì đồng ý, không cần thì không cần?
"Bảo Bối, con đây là đang ầm ĩ tức giận cái gì?" Từ lúc bắt đầu cha Tiếu liền nhìn ra được Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không muốn hợp tác với Diêm Soái!
"Cha đưa cho con cái hợp đồng kia đi, bây giờ con càng muốn ký kết với Diêm Soái!" Không phải Kiều Trác Phàm muốn tiền bạc sao? Hiện tại cô liền đi kiếm tiền!
"Bảo Bối, đừng nói nhưng câu vô nghĩa như vậy!" Tiếu Đằng vẫn đang cố gắng khuyên bảo Tiếu Bảo Bối.
Lúc này, hình như Tiếu Bảo Bối yên tĩnh không ít.
Nhưng cô vẫn cúi gằm đầu, Tiếu Đằng cũng không thể hỏi được cái gì từ chỗ cô.
Sau đó Tiếu Đằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vào phòng bếp, định làm chút đồ ăn ngon cho con bé này trước, chờ đến khi tâm trạng cô thoáng tốt chút thì lại nói chuyện này.
Nhưng Tiếu Đằng cũng không biết ngay tại lúc ông rời đi, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại lấy ra một phần tài liệu từ trong cặp tài liệu của ông.
Trên phần văn bản này đầy chữ, Tiếu Bảo Bối cũng không xem một chút liền trực tiếp cầm phần tài liệu kia đi!
- - đường phân cách - -
Lúc này ở đại trạch Đàm gia, Duật Tiểu Gia vừa vào cửa liền có chút trốn tránh.
Dáng vẻ kia giống như tên trộm vừa làm chuyện xấu gì đó sợ bị người phát hiện.
Nhưng có đôi khi, càng làm chuyện không muốn người khác biết thì càng dễ bị phát hiện.
Giống như Duật Tiểu Gia lúc này vậy...
Khi anh vào cửa rõ ràng tạo ra tiếng động rất nhỏ.
Nhưng tiếng động này vẫn bị người phát hiện ra.
Vì sao ư, bởi vì hiện tại đã có người đứng ở trong nhà gặm dưa vàng.
Dù cho Duật Tiểu Gia có định nhỏ tiếng lại thì vẫn không thể tránh được ánh mắt của người nào đó.
"Anh, đêm khuya anh đang lén lút làm cái gì vậy?" Đàm Tam, cũng là em trai nhỏ nhất của Đàm Duật, hiện tại đang học tại đại học đứng đầu thành phố A, dựa vào vẻ ngoài soái khí kinh người liền không chút ngăn trở nào đạt được danh hiệu hot boy đại học trong trường mình.
Nhất là đối với đám nữ sinh thì nhân khí (*) của thằng nhóc thối này vẫn luôn sừng sững không ngã. (nhân khí: ý ở đây là độ nổi tiếng, được nhiều người biết đến hay được nhiều người yêu quý, hâm mộ...)
Nhưng dù cho Đàm Tam có được như vậy thì mỗi lần Đàm Duật nhìn thấy tên nhóc thối này đều muốn đánh một trận. Không biết vì sao, chính là mỗi lần miệng của thằng nhóc thối này đều đắc tội anh.
Giống như lúc này!
Khi anh càng không muốn bị người khác nhìn thấy thì tên nhóc thối này liền xuất hiện. Hơn nữa, trên mặt anh còn mang theo tươi cười vô cùng đáng đánh đòn.
"Đã trễ thế này còn không ngủ, chú ở chỗ này làm gì?" Đàm Duật trợn mắt nhìn cậu chàng, giả vờ không thèm để ý đi qua anh.
Thế nhưng khi nhìn thấy hai dấu răng xuất hiện trên miếng dưa vàng trong tay anh kia, hai tay đang buông xuống của Đàm Duật rõ ràng nắm chặt lại.
Nếu anh nhớ không lầm thì hẳn dưa vàng này là do Đàm thiếu nhà bọn họ mang về.
Nguyên nhân là vì loại quả mà mẹ bọn họ Cố Niệm Hề thích ăn nhất chính là dưa vàng, cho nên hàng năm cứ đến mùa là Đàm Dật Trạch liền tìm bằng được những quả dưa vàng tươi nhất cho bà.
So với Đàm Tam được di truyền vẻ ngoài từ Cố Niệm Hề thì Duật Tiểu Gia lại di truyền sở thích của bà. Nếu không thì sao mỗi lần Cố Niệm Hề muốn ăn mấy loại đồ ăn không mấy tốt cho sức khỏe như gà chiên các kiểu đều sẽ gọi Duật Tiểu Gia chứ.
Mà dưa vàng cũng là một trong những loại Duật Tiểu Gia thích nhất.
Nhất là mỗi lần Đàm Dật Trạch mang về dưa vàng, một mình Duật Tiểu Gia cũng có thể ăn cả quả.
Nhưng lại nói, những quả dưa vàng đó đều là Đàm Dật Trạch mang về cho Cố Niệm Hề, dựa theo tính cách của ông thì sao có thể để anh ăn sạch hết đồ của bà chứ?
Không có khả năng!
Vậy nên mỗi lần Duật Tiểu Gia đều chỉ được chia một quả dưa thôi.
Mà Duật Tiểu Gia vì có thể ăn dưa vàng mỗi ngày thì đều cắt nhỏ quả dưa này thành bốn phần giống nhau, mỗi lần sẽ ăn một phần.
Hơn nữa, mỗi khi Duật Tiểu Gia cắt thành miếng nhỏ thì đều cố tình lưu lại một chữ "y" ở bên trên. Cách làm này cũng giống như dính nhãn dán lên, chính là vì đề phòng những tên trộm dưa vàng.
Không còn cách nào khác vì nhà bọn họ người thích ăn dưa vàng có hơi nhiều. Hơn nữa không hiểu sao có chút người luôn thích xen náo nhiệt vậy.
Ví dụ như mẹ già nhà anh, rõ ràng bản thân có mấy quả rồi nhưng nhìn miếng dưa anh cắt ngon nghẻ trong tủ lạnh vẫn sẽ vụng trộm gặm một miếng.
Chuyện này thường xuyên xảy ra cho nên Duật Tiểu Gia chỉ có thể dùng cách của mình.
Nếu khi nãy anh không có nhìn nhầm thì khối dưa trên tay Đàm Duật ở trên vỏ có một chữ.
Tên nhóc thối chết tiệt này!
Thế nhưng nhân lúc anh không ở nhà dám lấy dưa của anh ăn?
Tốt!
Rất tốt!
Thằng nhóc thối chết tiệt này, anh nhất định phải đánh tên này một trận thật tốt.
Nhưng hiện tại không đúng thời điểm, vẫn nên để sáng mai dậy, anh liền đánh tên nhóc Đàm tam này đến mở cờ trong bụng!
Sau khi suy nghĩ chỗ nào thì ra tay với Đàm Tam trong đầu xong, Duật Tiểu Gia liền tiếp tục đi lên tầng.
Nhưng anh không biết rằng, ngay tại lúc Duật Tiểu Gia đi qua Đàm Tam thì anh cũng có chút tò mò nhìn theo.
Được rồi, thật ra Đàm Tam cũng biết miếng dưa trên tay mình là của anh cả Đàm Duật nhà bọn họ.
Nhưng không còn cách nào, anh nhìn thật sự muốn ăn.
Bất đắc dĩ chính là trong nhà họ Đàm thì Đàm Tiểu Tam anh cũng không phải được nuông chiều nhất.
Tuy anh có khuôn mặt lớn lên hệt Cố Niệm Hề có thể khiến cho Đàm thiếu thỉnh thoảng cũng nhìn anh mà sững sờ. Nhưng anh đều sẽ luôn "không cẩn thận: để mẹ biết chút chuyện gì đó mà Đàm thiếu làm.
Vì vậy mỗi lần Đàm thiếu nhìn thấy anh đều đòi đánh anh!
Vậy nên mỗi lần Đàm thiếu mang dưa vàng về thì đều không có phần của anh.
Editor: Mèo (meoancamam)
Việc này, thật ra cha Tiếu cũng vừa mới nhận được thôi.
Là Kiều Trác Phàm tự mình gọi cho anh, nhưng cha Tiếu biết hẳn thằng nhóc thối này càng muốn tự nói với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng hôm nay từ lúc ông rời cửa thì Tiếu Bảo Bối liền rút hết dây điện thoại trong nhà. Về phần di động của cô thì hẳn cũng đã xếp Kiều Trác Phàm vào sổ đen rồi.
Cho nên Kiều Trác Phàm cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến mà tìm đến "tao lão đầu" như ông. ( ý nói ở đây cha Tiếu nói mình là một ông già không có giúp ích được gì cho chuyện hai người)
Tuy nhiên đến bây giờ cha Tiếu vẫn không hiểu nổi rốt cuộc vì sao thằng bé này muốn nhận vụ này, khiến cho bản thân với Tiếu Bảo Bối nháo đến không vui.
Nhưng có một điều cha Tiếu vẫn rõ ràng.
Vụ làm ăn này trực tiếp bị hủy như vậy hẳn có liên quan đến việc Tiếu Bảo Bối không vui.
Tuy đến tận giờ cha Tiếu vẫn không hiểu được tâm tư của Kiều Trác Phàm nhưng kết quả xử lý như thế này cũng khiến cha Tiếu hài lòng.
Nhưng để cha Tiếu hài lòng chưa chắc sẽ khiến Tiếu Bảo Bối vui lòng.
Nhìn xem lúc này, sau khi Tiếu Bảo Bối nghe được cha Tiếu nói thì chỉ thuận miệng hỏi lại "Lại đổi ý rồi?"
"Đúng vậy, thằng bé Kiều Trác Phàm kia nói nếu con không đồng ý thì không cần nữa!" Lúc này, cha Tiếu chỉ muốn khuyên hai đứa bé này nhanh chóng hòa hợp. Còn về phần của ông, cha Tiếu định sẽ tự mình nói chuyện với Kiều Trác Phàm.
Những chuyện không vui vẫn nên để ông người cha này tới gánh vác là được. Tiếu Bảo Bối từ bé đã không có được tình thương của mẹ, tới bây giờ cha Tiếu vẫn cảm thấy mình khiến Tiếu Bảo Bối thua thiệt không ít.
Cho nên chuyện như này vẫn là để ông tới xử lý thôi...
Thế nhưng Tiếu Bảo Bối vừa nghe lời này của cha Tiếu, không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì mà mở miệng: "Con không đồng ý!"
Dựa vào cái gì Kiều Trác Phàm anh nói đồng ý thì đồng ý, không cần thì không cần?
"Bảo Bối, con đây là đang ầm ĩ tức giận cái gì?" Từ lúc bắt đầu cha Tiếu liền nhìn ra được Tiếu Bảo Bối hoàn toàn không muốn hợp tác với Diêm Soái!
"Cha đưa cho con cái hợp đồng kia đi, bây giờ con càng muốn ký kết với Diêm Soái!" Không phải Kiều Trác Phàm muốn tiền bạc sao? Hiện tại cô liền đi kiếm tiền!
"Bảo Bối, đừng nói nhưng câu vô nghĩa như vậy!" Tiếu Đằng vẫn đang cố gắng khuyên bảo Tiếu Bảo Bối.
Lúc này, hình như Tiếu Bảo Bối yên tĩnh không ít.
Nhưng cô vẫn cúi gằm đầu, Tiếu Đằng cũng không thể hỏi được cái gì từ chỗ cô.
Sau đó Tiếu Đằng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vào phòng bếp, định làm chút đồ ăn ngon cho con bé này trước, chờ đến khi tâm trạng cô thoáng tốt chút thì lại nói chuyện này.
Nhưng Tiếu Đằng cũng không biết ngay tại lúc ông rời đi, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại lấy ra một phần tài liệu từ trong cặp tài liệu của ông.
Trên phần văn bản này đầy chữ, Tiếu Bảo Bối cũng không xem một chút liền trực tiếp cầm phần tài liệu kia đi!
- - đường phân cách - -
Lúc này ở đại trạch Đàm gia, Duật Tiểu Gia vừa vào cửa liền có chút trốn tránh.
Dáng vẻ kia giống như tên trộm vừa làm chuyện xấu gì đó sợ bị người phát hiện.
Nhưng có đôi khi, càng làm chuyện không muốn người khác biết thì càng dễ bị phát hiện.
Giống như Duật Tiểu Gia lúc này vậy...
Khi anh vào cửa rõ ràng tạo ra tiếng động rất nhỏ.
Nhưng tiếng động này vẫn bị người phát hiện ra.
Vì sao ư, bởi vì hiện tại đã có người đứng ở trong nhà gặm dưa vàng.
Dù cho Duật Tiểu Gia có định nhỏ tiếng lại thì vẫn không thể tránh được ánh mắt của người nào đó.
"Anh, đêm khuya anh đang lén lút làm cái gì vậy?" Đàm Tam, cũng là em trai nhỏ nhất của Đàm Duật, hiện tại đang học tại đại học đứng đầu thành phố A, dựa vào vẻ ngoài soái khí kinh người liền không chút ngăn trở nào đạt được danh hiệu hot boy đại học trong trường mình.
Nhất là đối với đám nữ sinh thì nhân khí (*) của thằng nhóc thối này vẫn luôn sừng sững không ngã. (nhân khí: ý ở đây là độ nổi tiếng, được nhiều người biết đến hay được nhiều người yêu quý, hâm mộ...)
Nhưng dù cho Đàm Tam có được như vậy thì mỗi lần Đàm Duật nhìn thấy tên nhóc thối này đều muốn đánh một trận. Không biết vì sao, chính là mỗi lần miệng của thằng nhóc thối này đều đắc tội anh.
Giống như lúc này!
Khi anh càng không muốn bị người khác nhìn thấy thì tên nhóc thối này liền xuất hiện. Hơn nữa, trên mặt anh còn mang theo tươi cười vô cùng đáng đánh đòn.
"Đã trễ thế này còn không ngủ, chú ở chỗ này làm gì?" Đàm Duật trợn mắt nhìn cậu chàng, giả vờ không thèm để ý đi qua anh.
Thế nhưng khi nhìn thấy hai dấu răng xuất hiện trên miếng dưa vàng trong tay anh kia, hai tay đang buông xuống của Đàm Duật rõ ràng nắm chặt lại.
Nếu anh nhớ không lầm thì hẳn dưa vàng này là do Đàm thiếu nhà bọn họ mang về.
Nguyên nhân là vì loại quả mà mẹ bọn họ Cố Niệm Hề thích ăn nhất chính là dưa vàng, cho nên hàng năm cứ đến mùa là Đàm Dật Trạch liền tìm bằng được những quả dưa vàng tươi nhất cho bà.
So với Đàm Tam được di truyền vẻ ngoài từ Cố Niệm Hề thì Duật Tiểu Gia lại di truyền sở thích của bà. Nếu không thì sao mỗi lần Cố Niệm Hề muốn ăn mấy loại đồ ăn không mấy tốt cho sức khỏe như gà chiên các kiểu đều sẽ gọi Duật Tiểu Gia chứ.
Mà dưa vàng cũng là một trong những loại Duật Tiểu Gia thích nhất.
Nhất là mỗi lần Đàm Dật Trạch mang về dưa vàng, một mình Duật Tiểu Gia cũng có thể ăn cả quả.
Nhưng lại nói, những quả dưa vàng đó đều là Đàm Dật Trạch mang về cho Cố Niệm Hề, dựa theo tính cách của ông thì sao có thể để anh ăn sạch hết đồ của bà chứ?
Không có khả năng!
Vậy nên mỗi lần Duật Tiểu Gia đều chỉ được chia một quả dưa thôi.
Mà Duật Tiểu Gia vì có thể ăn dưa vàng mỗi ngày thì đều cắt nhỏ quả dưa này thành bốn phần giống nhau, mỗi lần sẽ ăn một phần.
Hơn nữa, mỗi khi Duật Tiểu Gia cắt thành miếng nhỏ thì đều cố tình lưu lại một chữ "y" ở bên trên. Cách làm này cũng giống như dính nhãn dán lên, chính là vì đề phòng những tên trộm dưa vàng.
Không còn cách nào khác vì nhà bọn họ người thích ăn dưa vàng có hơi nhiều. Hơn nữa không hiểu sao có chút người luôn thích xen náo nhiệt vậy.
Ví dụ như mẹ già nhà anh, rõ ràng bản thân có mấy quả rồi nhưng nhìn miếng dưa anh cắt ngon nghẻ trong tủ lạnh vẫn sẽ vụng trộm gặm một miếng.
Chuyện này thường xuyên xảy ra cho nên Duật Tiểu Gia chỉ có thể dùng cách của mình.
Nếu khi nãy anh không có nhìn nhầm thì khối dưa trên tay Đàm Duật ở trên vỏ có một chữ.
Tên nhóc thối chết tiệt này!
Thế nhưng nhân lúc anh không ở nhà dám lấy dưa của anh ăn?
Tốt!
Rất tốt!
Thằng nhóc thối chết tiệt này, anh nhất định phải đánh tên này một trận thật tốt.
Nhưng hiện tại không đúng thời điểm, vẫn nên để sáng mai dậy, anh liền đánh tên nhóc Đàm tam này đến mở cờ trong bụng!
Sau khi suy nghĩ chỗ nào thì ra tay với Đàm Tam trong đầu xong, Duật Tiểu Gia liền tiếp tục đi lên tầng.
Nhưng anh không biết rằng, ngay tại lúc Duật Tiểu Gia đi qua Đàm Tam thì anh cũng có chút tò mò nhìn theo.
Được rồi, thật ra Đàm Tam cũng biết miếng dưa trên tay mình là của anh cả Đàm Duật nhà bọn họ.
Nhưng không còn cách nào, anh nhìn thật sự muốn ăn.
Bất đắc dĩ chính là trong nhà họ Đàm thì Đàm Tiểu Tam anh cũng không phải được nuông chiều nhất.
Tuy anh có khuôn mặt lớn lên hệt Cố Niệm Hề có thể khiến cho Đàm thiếu thỉnh thoảng cũng nhìn anh mà sững sờ. Nhưng anh đều sẽ luôn "không cẩn thận: để mẹ biết chút chuyện gì đó mà Đàm thiếu làm.
Vì vậy mỗi lần Đàm thiếu nhìn thấy anh đều đòi đánh anh!
Vậy nên mỗi lần Đàm thiếu mang dưa vàng về thì đều không có phần của anh.