Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-517
Chương 177-5: Kiều thiếu, anh đừng hối hận!
Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng vì cái gì lúc này em lại nhìn thấy từ trong mắt anh, không có một chút vui mừng...
Trong nháy mắt hai người đối diện nhau kia, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn khẩn căng (khẩn trương + căng chặt) cắn cánh môi của mình.
Miệng nhỏ đáng yêu kia cũng nhanh chóng bị cô cắn đến chảy máu rồi.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lúc này lại giống như không cảm nhận được gì, vẫn cố chấp cắn lấy.
Mà Kiều Trác phàm?
Ngoại trừ việc anh vẫn đối mặt với Tiếu Bảo Bối, anh còn từng bước một đi tới phía cô.
Bước chân kia, mỗi một bước đều giống như dẫm nát trái tim Tiếu Bảo Bối, muốn đập nát toàn bộ thế giới của cô vậy!
Lúc này, sốt ruột nhất không ai ngoài cha Tiếu rồi.
Bây giờ nếu để Tiếu Bảo Bối tiếp tục đứng trước mặt anh, có khả năng...
Vậy nên lúc này cha Tiếu vẫn ở đẩy sau lưng Tiếu Bảo Bối, thúc giục cô lúc này vẫn còn cách Kiều Trác Phàm một khoảng nhất định, nhanh chóng chạy đi!
Mà cha Tiếu ông sẽ dùng tất cả tính mạng của mình để bảo vệ cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lúc này cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặc cho cha Tiếu có đẩy cô thế nào, cô vẫn không động đậy.
Cuối cùng cha Tiếu cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Kiều Trác Phàm. Tuy ông cũng rõ ràng thằng bé này không nhất định sẽ nghe mình. Nhưng ông là cha của Tiếu Bảo Bối, sao ông có thể trơ mắt nhìn con gái mình chịu thiệt thòi cơ chứ?
"Trác Phàm, Bảo Bối không hiểu chuyện, cha đã nói nó rồi! Chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống nói..." Cha Tiếu mắt thấy Kiều Trác Phàm đã đi tới trước mặt Tiếu Bảo Bối, chỉ có thể ưỡn thẳng sống lưng che chắn Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm.
Nhưng ông vừa tiến lên, Kiều Trác Phàm liền đột nhiên dùng sức đẩy ông ra.
Anh dùng sức lớn lớn, vừa đẩy như vậy liền khiến cha Tiếu trực tiếp ngã ra vài mét. Nếu không phải đằng sau còn có bàn làm việc của ông ngăn lại, hẳn hiện tại cha Tiếu đã ngã trên đất. Thế nhưng cú đẩy như vậy, phần eo của cha Tiếu cũng trực tiếp va vào bàn, đau đến vẻ mặt trắng xanh.
Thấy tình huống như vậy, Tiếu Bảo Bối liền sợ hãi.
"Cha..." Vừa mới mở miệng, Tiếu Bảo Bối đã muốn chạy tới chỗ cha Tiếu.
Nhưng cô vừa động, Kiều Trác phàm lại giống như bị kích thích đến, vốn còn cách cô vài bước liền lập tức đến bên cạnh cô. Ngay lúc cô sắp chạy tới chỗ cha Tiếu, cánh tay của anh liền lập tức giữ chặt đầu vai cô.
"Kiều Trác Phàm, mau buông em ra! Anh vừa làm bị thương cha em rồi, mau buông..." Từ sau khi mẹ rời đi, cha Tiếu chính là toàn bộ thế giới của Tiếu Bảo Bối.
Hiện giờ nhìn thấy cha Tiếu với vẻ mặt xanh trắng, Tiếu Bảo Bối cảm thấy toàn bộ thế giới của cô sắp sụp xuống rồi. Cô khẩn cấp muốn tiến lên xem tình huống của cha, thế nhưng Kiều Trác Phàm cái người ma quỷ này lại vẫn không chịu buông cô ra...
Trong lúc lôi kéo đó, Tiếu Bảo Bối cũng sắp tan vỡ đến nơi rồi. Ngoại trừ sức mạnh Kiều Trác Phàm dùng trên vai cô khiến người khác sợ hãi ra, còn có sự lo lắng muốn nhìn cha thế nào, mọi thứ giống như muốn bức cô vào đường cùng.
"Tiếu Bảo Bối, em không giải thích rõ ràng còn muốn đi chỗ nào?"
Anh giống như không nghe thấy lời nói giống như lời kêu cứu một con vật bị mắc kẹt của cô. Kiều Trác Phàm hiện tại vẫn gắt gao giữ lấy bả vai Tiếu Bảo Bối.
Từ sau lần sinh non, tuy cơ thể Tiếu Bảo Bối đã bình phục nhưng thân hình của cô rõ ràng gầy đi rất nhiều so với trước kia. Nhất là lúc bả vai bị giữ chặt bởi bàn tay to của Kiều Trác Phàm kia, phần xương cốt nhỏ yếu kia trông giống như nếu anh dùng thêm lực liền có khả năng làm gãy xương cô vậy.
Giờ phút này, Kiều Trác Phàm không thừa nhận không được, dù cho cô nhóc này có làm ra chuyện thương tổn anh đến như vậy, trong lòng anh vẫn yêu cầu xa vời cô có thể cho anh một lời giải thích.
Có lẽ chỉ cần lời giải thích này có thể thoáng thuyết phục anh...
Không, phải nói là chỉ cần cô có thể nói ra một lý do, cho dù là lừa gạt anh cũng được, anh vẫn sẽ lựa chọn thỏa hiệp, tha thứ.
Đây là tình cảm anh dành cho Tiếu Bảo Bối.
Tình yêu này đã khắc sâu đến nỗi Kiều Trác Phàm cũng đánh mắt chính mình.
Dù cho dưới sự tức giận như vậy, anh vẫn cố gắng khắc chế.
Nếu không thể bạn cho rằng hiện tại Tiếu Bảo Bối còn có thể sống sờ sờ đứng trước mặt anh mà lớn tiếng kêu gào với anh?
Nằm mơ!
Nhưng cho dù anh đã cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, dường như Tiếu Bảo Bối cũng không định cho anh một lời giải thích...
"Kiều Trác Phàm, anh mau thả em ra! Em muốn nhìn cha, em muốn nhìn cha..."
Bả vai Tiếu Bảo Bối đã bị Kiều Trác Phàm khống chế cho nên khi cô liên túc động đậy liền có chút gắng sức. Thế nhưng dù cho là vậy cô vẫn cố chấp vùng vẫy.
Trong mắt cô giờ khắc này không gì quan trọng hơn so với cha Tiếu.
Bởi vì cô biết, nếu cha một khi có điều gì không hay xảy ra, cô và Kiều Trác Phàm cũng hoàn toàn xong rồi.
Nhưng Kiều Trác Phàm có vẻ không hiểu được nỗi đau của cô, không chịu buông cô ra, còn khổ sở chỉ vì cái gọi là lý do: "Lại lần nữa nói ra ràng cho anh đi!"
Từ trước đến nay anh chính là trời! Từ trước đến nay tiếp nhận chính là người khác cúi đầu, chính là người khác nguyện trung thành!
Vì khiến cô vui vẻ, anh đã phóng thấp rất nhiều yêu cầu. Đến anh cũng có chút không dám tin tưởng, đây chính là Kiều Trác Phàm anh...
"Tiếu Bảo Bối, em mau nói đi!" Anh có thể trở nên hèn mọn như vậy, cũng chỉ vì một lời giải thích của Tiếu Bảo Bối.
Đến Kiều Trác Phàm cũng có chút khinh thường chính bản thân mình.
Anh bắt lấy bả vai cô, nhìn qua thì là thương tổn cô, nhưng đồng thời cũng lại thương tổn chính mình...
"Kiều Trác Phàm, rốt cuộc anh muốn em cho anh giải thích cái gì? Em ký hợp đồng chính là ký hợp đồng, được chưa?" Nước mắt của Tiếu Bảo Bối chậm rãi rơi. Nước mắt này, có vẽ bởi vì lúc cha Tiếu bị va đạp mà mặt mày trắng xanh lưu lại, cũng có thể bởi vì Kiều Trác Phàm không hiểu mà rơi...
"Vậy em thừa nhận, em ký hợp đồng này chính là vì muốn gặp Diêm Soái?"
Làm sai chính là cô, vì cái gì bây giờ cô còn dám hung hãn kêu gào với anh như vây?
Tiếu Bảo Bối, em thật to gan!
"Đúng đúng đúng, anh nói cái gì chính là cái đó!" Vì có thể nhanh chút đến bên cạnh cha, Tiếu Bảo Bối không chút đắn đo há miệng.
Thật ra đến chính cô cũng không rõ ràng bản thân rốt cuộc đang nói cái gì.
Nhưng lời nói ra ngoài giống như là bát nước hất ra vậy.
Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng vì cái gì lúc này em lại nhìn thấy từ trong mắt anh, không có một chút vui mừng...
Trong nháy mắt hai người đối diện nhau kia, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn khẩn căng (khẩn trương + căng chặt) cắn cánh môi của mình.
Miệng nhỏ đáng yêu kia cũng nhanh chóng bị cô cắn đến chảy máu rồi.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lúc này lại giống như không cảm nhận được gì, vẫn cố chấp cắn lấy.
Mà Kiều Trác phàm?
Ngoại trừ việc anh vẫn đối mặt với Tiếu Bảo Bối, anh còn từng bước một đi tới phía cô.
Bước chân kia, mỗi một bước đều giống như dẫm nát trái tim Tiếu Bảo Bối, muốn đập nát toàn bộ thế giới của cô vậy!
Lúc này, sốt ruột nhất không ai ngoài cha Tiếu rồi.
Bây giờ nếu để Tiếu Bảo Bối tiếp tục đứng trước mặt anh, có khả năng...
Vậy nên lúc này cha Tiếu vẫn ở đẩy sau lưng Tiếu Bảo Bối, thúc giục cô lúc này vẫn còn cách Kiều Trác Phàm một khoảng nhất định, nhanh chóng chạy đi!
Mà cha Tiếu ông sẽ dùng tất cả tính mạng của mình để bảo vệ cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lúc này cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặc cho cha Tiếu có đẩy cô thế nào, cô vẫn không động đậy.
Cuối cùng cha Tiếu cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Kiều Trác Phàm. Tuy ông cũng rõ ràng thằng bé này không nhất định sẽ nghe mình. Nhưng ông là cha của Tiếu Bảo Bối, sao ông có thể trơ mắt nhìn con gái mình chịu thiệt thòi cơ chứ?
"Trác Phàm, Bảo Bối không hiểu chuyện, cha đã nói nó rồi! Chúng ta có chuyện gì thì ngồi xuống nói..." Cha Tiếu mắt thấy Kiều Trác Phàm đã đi tới trước mặt Tiếu Bảo Bối, chỉ có thể ưỡn thẳng sống lưng che chắn Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm.
Nhưng ông vừa tiến lên, Kiều Trác Phàm liền đột nhiên dùng sức đẩy ông ra.
Anh dùng sức lớn lớn, vừa đẩy như vậy liền khiến cha Tiếu trực tiếp ngã ra vài mét. Nếu không phải đằng sau còn có bàn làm việc của ông ngăn lại, hẳn hiện tại cha Tiếu đã ngã trên đất. Thế nhưng cú đẩy như vậy, phần eo của cha Tiếu cũng trực tiếp va vào bàn, đau đến vẻ mặt trắng xanh.
Thấy tình huống như vậy, Tiếu Bảo Bối liền sợ hãi.
"Cha..." Vừa mới mở miệng, Tiếu Bảo Bối đã muốn chạy tới chỗ cha Tiếu.
Nhưng cô vừa động, Kiều Trác phàm lại giống như bị kích thích đến, vốn còn cách cô vài bước liền lập tức đến bên cạnh cô. Ngay lúc cô sắp chạy tới chỗ cha Tiếu, cánh tay của anh liền lập tức giữ chặt đầu vai cô.
"Kiều Trác Phàm, mau buông em ra! Anh vừa làm bị thương cha em rồi, mau buông..." Từ sau khi mẹ rời đi, cha Tiếu chính là toàn bộ thế giới của Tiếu Bảo Bối.
Hiện giờ nhìn thấy cha Tiếu với vẻ mặt xanh trắng, Tiếu Bảo Bối cảm thấy toàn bộ thế giới của cô sắp sụp xuống rồi. Cô khẩn cấp muốn tiến lên xem tình huống của cha, thế nhưng Kiều Trác Phàm cái người ma quỷ này lại vẫn không chịu buông cô ra...
Trong lúc lôi kéo đó, Tiếu Bảo Bối cũng sắp tan vỡ đến nơi rồi. Ngoại trừ sức mạnh Kiều Trác Phàm dùng trên vai cô khiến người khác sợ hãi ra, còn có sự lo lắng muốn nhìn cha thế nào, mọi thứ giống như muốn bức cô vào đường cùng.
"Tiếu Bảo Bối, em không giải thích rõ ràng còn muốn đi chỗ nào?"
Anh giống như không nghe thấy lời nói giống như lời kêu cứu một con vật bị mắc kẹt của cô. Kiều Trác Phàm hiện tại vẫn gắt gao giữ lấy bả vai Tiếu Bảo Bối.
Từ sau lần sinh non, tuy cơ thể Tiếu Bảo Bối đã bình phục nhưng thân hình của cô rõ ràng gầy đi rất nhiều so với trước kia. Nhất là lúc bả vai bị giữ chặt bởi bàn tay to của Kiều Trác Phàm kia, phần xương cốt nhỏ yếu kia trông giống như nếu anh dùng thêm lực liền có khả năng làm gãy xương cô vậy.
Giờ phút này, Kiều Trác Phàm không thừa nhận không được, dù cho cô nhóc này có làm ra chuyện thương tổn anh đến như vậy, trong lòng anh vẫn yêu cầu xa vời cô có thể cho anh một lời giải thích.
Có lẽ chỉ cần lời giải thích này có thể thoáng thuyết phục anh...
Không, phải nói là chỉ cần cô có thể nói ra một lý do, cho dù là lừa gạt anh cũng được, anh vẫn sẽ lựa chọn thỏa hiệp, tha thứ.
Đây là tình cảm anh dành cho Tiếu Bảo Bối.
Tình yêu này đã khắc sâu đến nỗi Kiều Trác Phàm cũng đánh mắt chính mình.
Dù cho dưới sự tức giận như vậy, anh vẫn cố gắng khắc chế.
Nếu không thể bạn cho rằng hiện tại Tiếu Bảo Bối còn có thể sống sờ sờ đứng trước mặt anh mà lớn tiếng kêu gào với anh?
Nằm mơ!
Nhưng cho dù anh đã cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, dường như Tiếu Bảo Bối cũng không định cho anh một lời giải thích...
"Kiều Trác Phàm, anh mau thả em ra! Em muốn nhìn cha, em muốn nhìn cha..."
Bả vai Tiếu Bảo Bối đã bị Kiều Trác Phàm khống chế cho nên khi cô liên túc động đậy liền có chút gắng sức. Thế nhưng dù cho là vậy cô vẫn cố chấp vùng vẫy.
Trong mắt cô giờ khắc này không gì quan trọng hơn so với cha Tiếu.
Bởi vì cô biết, nếu cha một khi có điều gì không hay xảy ra, cô và Kiều Trác Phàm cũng hoàn toàn xong rồi.
Nhưng Kiều Trác Phàm có vẻ không hiểu được nỗi đau của cô, không chịu buông cô ra, còn khổ sở chỉ vì cái gọi là lý do: "Lại lần nữa nói ra ràng cho anh đi!"
Từ trước đến nay anh chính là trời! Từ trước đến nay tiếp nhận chính là người khác cúi đầu, chính là người khác nguyện trung thành!
Vì khiến cô vui vẻ, anh đã phóng thấp rất nhiều yêu cầu. Đến anh cũng có chút không dám tin tưởng, đây chính là Kiều Trác Phàm anh...
"Tiếu Bảo Bối, em mau nói đi!" Anh có thể trở nên hèn mọn như vậy, cũng chỉ vì một lời giải thích của Tiếu Bảo Bối.
Đến Kiều Trác Phàm cũng có chút khinh thường chính bản thân mình.
Anh bắt lấy bả vai cô, nhìn qua thì là thương tổn cô, nhưng đồng thời cũng lại thương tổn chính mình...
"Kiều Trác Phàm, rốt cuộc anh muốn em cho anh giải thích cái gì? Em ký hợp đồng chính là ký hợp đồng, được chưa?" Nước mắt của Tiếu Bảo Bối chậm rãi rơi. Nước mắt này, có vẽ bởi vì lúc cha Tiếu bị va đạp mà mặt mày trắng xanh lưu lại, cũng có thể bởi vì Kiều Trác Phàm không hiểu mà rơi...
"Vậy em thừa nhận, em ký hợp đồng này chính là vì muốn gặp Diêm Soái?"
Làm sai chính là cô, vì cái gì bây giờ cô còn dám hung hãn kêu gào với anh như vây?
Tiếu Bảo Bối, em thật to gan!
"Đúng đúng đúng, anh nói cái gì chính là cái đó!" Vì có thể nhanh chút đến bên cạnh cha, Tiếu Bảo Bối không chút đắn đo há miệng.
Thật ra đến chính cô cũng không rõ ràng bản thân rốt cuộc đang nói cái gì.
Nhưng lời nói ra ngoài giống như là bát nước hất ra vậy.