Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Chương 189: Chính là thể hiện tình cảm, có ý kiến gì không?.
“Gia Bảo! Đừng nói lung tung nữa!” Tô Phương Dung ngăn cản cậu bé ngay lập tức, vì sợ Ôn Mỹ Kỳ xấu hổ vì những cậu bé nói.
Khuôn mặt của Gia Bảo nhăn lại, cậu bé thu mình vào trong vòng tay của Tần Lệ Phong: “Chú…”
Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung, cau mày: “Tại sao em lại hung dữ với thằng bé?”
Tô Phương Dung bị anh khiển trách công khai như vậy thì cảm thấy mất mặt, mím môi nuốt cơn giận xuống, không thèm quan tâm đến anh nữa. Nhưng trong mắt người khác thì hai người giống như vợ chồng già rồi!
Trong lòng mọi người đều biết anh đã mang theo vợ con đến đây thì điều này có nghĩa là đang nói cho những người tò mò khác, quan hệ giữa Tần Lệ Phong và Ôn Mỹ Kỳ chỉ là một scandal mà thôi.
Sắc mặt của Ôn Mỹ Kỳ càng ngày càng tái nhợt, ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, tự mình rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Gia Bảo lại theo Tần Lệ Phong ăn cơm, thỉnh thoảng thì làm nũng không muốn ăn rau, Tần Lệ Phong kiên nhẫn mặc cả với cậu bé, ngay cả Tô Phương Dung cũng không chịu nổi nữa, con trai cô bé ngày thường rất ngoan, sao hôm nay lại như thế này vậy?
Cuối cùng, khi Tần Lệ Phong hứa với cậu bé là sẽ mua một bộ đầy đủ đồ chơi giữa các vì sao thì Gia Bảo mới ăn hết các món ăn trong bát. Có người bên cạnh nói đùa: “Ôi, tổng giám đốc Tần, tôi thật sự không nhìn ra được anh cũng là một người bố hiền lành nhà!”
Tần Lệ Phong lấy khăn ăn lau khóe miệng Gia Bảo: “Cho dù như vậy thì người phụ nữ của tôi vẫn không hài lòng đó.”
Tô Phương Dung sút nữa đã phun ra một ngụm nước trái cây!
Ánh mắt nghi vấn của cô chằm chằm vào anh, như là nói: “Tần Lệ Phong, anh đang chơi cái gì vậy?”
Tần Lệ Phong vẫn bình tĩnh, như đang đáp lại cô: “Hôm nay đến đây để thể hiện tình cảm với em, em có ý kiến không?”
Mọi người đều cười ha ha, cho rằng bà Tần yêu cầu quá cao và không khí bắt đầu trở nên hòa hợp. Nhưng vào lúc này thì Ôn Mỹ Kỳ đột nhiên nói: “Con trai? Anh Phong, anh đang đùa mọi người sao?”
Cô ta ngước mắt lên, đôi má hoàn mỹ vẫn đang nở nụ cười, liếc qua mẹ con Tô Phương Dung, thản nhiên nói: “Em quen anh nhiều năm như vậy, sao không biết anh đã kết hôn và sinh con? Vậy mà đột nhiên lại nhảy ra một cậu con trai nhỏ tuổi như vậy… ha ha, dù có giữa hai chúng ta đã có một khoản ‘đã từng’ nhưng mà cũng không đến mức chuyện vui như vậy cũng không thông báo có đúng không? Nếu thật sự như vậy thì anh cũng quá keo kiệt rồi.”
Sau khi cô ta nói xong thì bầu không khí thay đổi đột ngột. Cho dù ai cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu người trong cuộc lại lên tiếng thì ai cũng đều khó coi. Kết quả là tất cả những người khác đang có mặt đều giả bộ uống rượu, cúi đầu ăn đồ trên bàn, coi như là không nghe thấy gì cả.
Tô Phương Dung cũng rất xấu hổ, không muốn Tần Lệ Phong lúng túng, sau đó cô đứng dậy muốn ôm Gia Bảo từ vòng tay anh: “Giám đốc Ngôn vẫn đang đợi ở bên ngoài, tôi và Gia Bảo đi trước.”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, sau đó nhìn xuống cậu bé trong tay, anh trực tiếp ném chiếc áo vest cho cô, đứng dậy ôm Gia Bảo trên tay, nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi phải đi trước. Tất cả tiêu phí hôm nay cứ tính cho tôi.”
Tô Phương Dung nói nhanh: “Anh không cần phải rời đi! Tôi đi một mình…”
Ánh mắt lãnh đạm của Tần Lệ Phong có chút nghiêm nghị, khi quét qua liền để cho cô rùng mình, theo bản năng thì không dám nói nữa.
Khi đến cửa thì anh ta đột ngột dừng lại, quay lại nói: “Ồ, đúng rồi, đám cưới của tôi với một người phụ nữ đang chuẩn bị. Tôi hy vọng tất cả các bạn có thể đến dự đám cưới.“
Tô Phương Dung ở ngoài cửa vẻ mặt thất thần, tự hỏi không biết có phải mình bị ảo giác thính giác hay không.
Tuy nhiên, anh nói đám cưới, chỉ là với ai chứ?
Trong lòng cô vẫn đang nghi ngờ thì Tần Lệ Phong nói: “Còn ở chỗ này làm thần giữ cửa sao? Không phải nói giám đốc Ngôn đang đợi sao? Còn không mau đi?”
“Ờ…” Cô nghi ngờ đi theo anh, cảm thấy “màn kịch” của Tần Lệ Phong hôm nay quá đầy đặn, khiến người ta có chút nhìn không thấu rồi.
Ôn Mỹ Kỳ nắm chặt chiếc cốc trong tay cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng cảm giác xé lòng này khiến cô ta đau đớn không thể tả…
Sau khi cô ta xuất hiện, anh vậy mà còn đòi cưới một người phụ nữ khác! Tình cảm nhiều năm của họ là gì? Đã từng thề non hẹn biển là gì?
Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong, anh có trái tim hay không? Có thực sự yêu cô ta không?
Khi Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo đến bàn của giám đốc Ngôn và vợ ông ta thì hàm của Giám đốc Ngôn suýt nữa rơi xuống đất! Mới được một thời gian, sao họ lại…làm hòa?
Giám đốc Ngôn là người thông minh nên tự nhiên sẽ không hỏi đến, lập tức sốt sắng kêu người phục vụ thêm một bộ đồ ăn, Tần Lệ Phong nói: “Không cần, Gia Bảo phải đi ngủ rồi, chúng tôi đi về trước.”
Giám đốc Ngôn dừng một chút rồi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Các con phải đi ngủ sớm dậy sớm có sức khỏe như vậy thì mới có thể làm nên những bông hoa của Tổ quốc!”
Tô Phương Dung: “…”
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng giám đốc Ngôn cũng có một mặt hài hước.
Tần Lệ Phong một tay ôm Gia Bảo và tay kia cầm chiếc cặp nhỏ của cậu bé: “Tôi đã thanh toán xong rồi, ông và vợ cứ thong thả dùng.”
“Ôi! Tổng giám đốc Tần, như thế này thì xấu hổ quá!” Giám đốc Ngôn có chút được sủng mà kinh sợ.
Tô Phương Dung liếc anh một cái, sau đó âm thầm thu hồi ánh mắt.
Anh nhượng bộ, cô không phải là không có cảm giác, và từ trước đến giờ cách lấy lòng của người đàn ông này luôn trực tiếp và đơn giản.
Sau khi đi được vài bước thì Tần Lệ Phong lại quay đầu lại: “Tôi đã nói chuyện với bộ phận nhân sự về con trai của ông, cậu ta là đàn em khóa dưới của Trần Chính Cường và người giới thiệu là Trần Chính Cường, cậu ta không liên quan gì đến ông. Sau này cứ để cậu ta đi theo Trần Chính Cường đi.”
Giám đốc Ngôn sửng sốt, người luôn giỏi ăn nói như ông ta vậy mà không thể nói được lời nào!
Bà Ngôn thì vui mừng không thôi, không ngừng cảm ơn anh: “Cám ơn tổng giám đốc Tần, cảm ơn tổng giám đốc Tần, sau khi về nhà thì tôi nhất định sẽ làm cho thằng bé khốn kiếp nhà chúng tôi làm việc chăm chỉ…”
Tần Lệ Phong không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Liếc nhìn người phụ nữ đang trầm ngâm đứng bên cạnh, anh nhướng mắt: “Còn chưa rời đi sao? Em không thấy con trai anh buồn ngủ sao?” Gia Bảo đang nằm trên vai anh, mắt nhắm nghiền, chẳng mấy chốc sẽ đi vào giấc ngủ.
Tô Phương Dung không lên tiếng, lẳng lặng đi theo anh ra khỏi nhà hàng.
Sau đó bà Ngôn mới đẩy đẩy chồng: “Tổng giám đốc Tần đúng là người tốt! Tôi còn có chút hiểu lầm với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại là người trong nóng ngoài lạnh! Cậu ấy thật sự là quý nhân của gia đình chúng ta!”
Qua một lúc lâu thì giám đốc Ngôn mới lắc đầu: “Quý nhân của nhà họ Ngôn chúng ta chính là Phương Dung…”
Trong xe thì Tô Phương Dung ngồi ở phía sau ôm Gia Bảo, cậu nhóc sau khi lên xe đã ngủ thiếp đi.
Tần Lệ Phong lái xe, hai người đều đã không nói gì cả.
Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Tần Lệ Phong nhìn lên kính chiếu hậu, phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn luôn trầm tư, anh nhướng mày hỏi cô: “Em nghĩ gì thế?”
Tô Phương Dung nhướng mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Tần Lệ Phong, anh đang bù đắp lỗi lầm của mình sao?”
Đôi mắt đen của Tần Lệ Phong nheo lại, anh vừa định nói thì đèn đỏ chuyển sang xanh, anh không lên tiếng, xe chạy thẳng đến căn hộ nhỏ của Tô Phương Dung.
Khi xe dừng bên ngoài khu nhà thì anh mở cửa sau, ôm Gia Bảo ra khỏi xe cẩn thận để cậu bé tựa đầu vào vai anh. Tô Phương Dung không từ chối lòng tốt của anh, sau đó theo anh vào khu nhà.
An ninh cộng đồng đã biết đến cặp đôi này từ lâu và nhiệt tình chào đón họ: “Anh Tần, đã lâu không gặp anh!”
Thái độ của Tần Lệ Phong rất hiền lành, hiếm thấy nhẹ giọng nói: “Gần đây tôi bận đi công tác, vì vậy để người phụ nữ của tôi và con trai trở về vài ngày.”
“Ồ, thì ra là như thế này!”
Tô Phương Dung ở phía sau, hai má dần dần nóng rực. Tối nay anh nói chuyện đặc biệt thẳng thắn, anh hiếm khi gọi cô bằng tên, hơn nữa sẽ không dùng một danh xưng trang trọng nhưng ngượng ngùng như bà nhà hay vợ mà gọi trực tiếp là “người phụ nữ của tôi”…
Cái tên hơi tục nhưng rất thân mật này thể hiện sự bá đạo của đàn ông đối với người của mình và nó cũng là một lời tuyên bố trắng trợn… Tô Phương Dung phải thừa nhận rằng trái tim của cô đã bị kích thích một lần nữa, cô dường như rất dễ dàng tiếp nhận điều này.
Ôm Gia Bảo đi vào hành lang tối om, ngọn đèn trên đầu lại hỏng rồi, Tần Lệ Phong nhíu mày: “Không có người gọi sửa chữa sao? Không biết như thế này thì người già và trẻ em rất dễ bị ngã sao?”
Tô Phương Dung có chút buồn cười, người khác cũng khó có thể tưởng tượng Tần Lệ Phong người hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng trong cuộc sống cũng sẽ phàn nàn những chuyện vặt vãnh này. Nhưng trong mắt cô thì anh càng giống người bình thường hơn. Đi theo anh, nhìn bóng lưng dày rộng của anh, bên tai là nhịp bước đều đều của anh thì tim cô lại đập rộn ràng…
Bước vào thang máy, anh liếc nhìn cô rồi đột nhiên hỏi: “Sao em lại đỏ mặt?”
Tô Phương Dung ngừng lại, lập tức xoay người: “Không có.”
“Ngay cả lỗ tai cũng đỏ, vậy mà còn nói không phải sao?” Giọng nói phía sau anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại có chút ý cười.
Tô Phương Dung sốt ruột mà dậm chân: “Ai đỏ mặt?”
Thang máy cũ bị cô dậm chân như thế này thì lại rung lên hai lần, phát ra âm thanh ầm ầm khiến cô tái mặt vì sợ hãi, đứng ở đó cũng không dám nhúc nhích.
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo trong tay, nhìn cô thật lâu, trong mắt tràn đầy cảm giác ngột ngạt, Tô Phương Dung gần như không thở nổi.
Thang máy an toàn đến nơi, cửa thang máy mở ra, anh ôm Gia Bảo đi ra, giọng nói không lớn không nhỏ nhẹ nhàng truyền đến: “Tô Phương Dung, anh làm cho em thất vọng sao?”
Tô Phương Dung cứng đờ không nói chuyện, theo anh ra khỏi thang máy, đến cửa nhà lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa, bà Dương ở sát vách đã đẩy cửa đi ra: “Tô Phương Dung về rồi sao?”
Khi nhìn thấy Tần Lệ Phong thì bà Dương sửng sốt, sau đó lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy cười nói: “Cậu Tần cũng ở đây à?”
Tần Lệ Phong rấy kính trọng người lớn: “Dì Dương, mấy ngày nay Gia Bảo quấy rầy dì và chú rồi!”
“Nào có? Hai người chúng ta ước gì ngày nào cậu bé cũng có thể quấy rầy chúng ta!”
Tần Lệ Phong mím môi cười: “Chỉ cần dì không chê bai thì bọn cháu sẽ làm phiền dì nhiều hơn rồi!”
Lưu ý anh nói hai chữ “bọn cháu” thì Tô Phương Dung quay đầu nhìn anh, anh thì vẫn thoải mái, không có chút nào cảm thấy lúng túng.
Dì Dương là người sáng suốt, lập tức cười nói không sao, sau đó nói: “Sau này cứ chuyển về đây đi, chỗ của cháu tuy tốt nhưng cũng không sôi nổi và bình dân như nơi này. Chúng ta ở gần nhau thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tần Lệ Phong không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Cháu cũng nghĩ như vậy.”
Tô Phương Dung đứng ở trong cửa nhướng mày nhìn anh, Tần Lệ Phong chào tạm biệt bà Dương, sau khi bước vào thì anh liếc nhìn cô một cái, nói: “Trước khi đuổi anh đi thì em hãy xem người đứng tên giấy chứng nhận bất động sản.”
Nói xong, anh ôm Gia Bảo bước vào phòng.
Tô Phương Dung ở sau lưng vừa bực mình vừa tức giận, có tiền chính là thượng đế, câu này đối với Tần Lệ Phong thực sự vô cùng phù hợp.
“Gia Bảo! Đừng nói lung tung nữa!” Tô Phương Dung ngăn cản cậu bé ngay lập tức, vì sợ Ôn Mỹ Kỳ xấu hổ vì những cậu bé nói.
Khuôn mặt của Gia Bảo nhăn lại, cậu bé thu mình vào trong vòng tay của Tần Lệ Phong: “Chú…”
Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung, cau mày: “Tại sao em lại hung dữ với thằng bé?”
Tô Phương Dung bị anh khiển trách công khai như vậy thì cảm thấy mất mặt, mím môi nuốt cơn giận xuống, không thèm quan tâm đến anh nữa. Nhưng trong mắt người khác thì hai người giống như vợ chồng già rồi!
Trong lòng mọi người đều biết anh đã mang theo vợ con đến đây thì điều này có nghĩa là đang nói cho những người tò mò khác, quan hệ giữa Tần Lệ Phong và Ôn Mỹ Kỳ chỉ là một scandal mà thôi.
Sắc mặt của Ôn Mỹ Kỳ càng ngày càng tái nhợt, ngồi ở chỗ đó không lên tiếng, tự mình rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Gia Bảo lại theo Tần Lệ Phong ăn cơm, thỉnh thoảng thì làm nũng không muốn ăn rau, Tần Lệ Phong kiên nhẫn mặc cả với cậu bé, ngay cả Tô Phương Dung cũng không chịu nổi nữa, con trai cô bé ngày thường rất ngoan, sao hôm nay lại như thế này vậy?
Cuối cùng, khi Tần Lệ Phong hứa với cậu bé là sẽ mua một bộ đầy đủ đồ chơi giữa các vì sao thì Gia Bảo mới ăn hết các món ăn trong bát. Có người bên cạnh nói đùa: “Ôi, tổng giám đốc Tần, tôi thật sự không nhìn ra được anh cũng là một người bố hiền lành nhà!”
Tần Lệ Phong lấy khăn ăn lau khóe miệng Gia Bảo: “Cho dù như vậy thì người phụ nữ của tôi vẫn không hài lòng đó.”
Tô Phương Dung sút nữa đã phun ra một ngụm nước trái cây!
Ánh mắt nghi vấn của cô chằm chằm vào anh, như là nói: “Tần Lệ Phong, anh đang chơi cái gì vậy?”
Tần Lệ Phong vẫn bình tĩnh, như đang đáp lại cô: “Hôm nay đến đây để thể hiện tình cảm với em, em có ý kiến không?”
Mọi người đều cười ha ha, cho rằng bà Tần yêu cầu quá cao và không khí bắt đầu trở nên hòa hợp. Nhưng vào lúc này thì Ôn Mỹ Kỳ đột nhiên nói: “Con trai? Anh Phong, anh đang đùa mọi người sao?”
Cô ta ngước mắt lên, đôi má hoàn mỹ vẫn đang nở nụ cười, liếc qua mẹ con Tô Phương Dung, thản nhiên nói: “Em quen anh nhiều năm như vậy, sao không biết anh đã kết hôn và sinh con? Vậy mà đột nhiên lại nhảy ra một cậu con trai nhỏ tuổi như vậy… ha ha, dù có giữa hai chúng ta đã có một khoản ‘đã từng’ nhưng mà cũng không đến mức chuyện vui như vậy cũng không thông báo có đúng không? Nếu thật sự như vậy thì anh cũng quá keo kiệt rồi.”
Sau khi cô ta nói xong thì bầu không khí thay đổi đột ngột. Cho dù ai cũng đã biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu người trong cuộc lại lên tiếng thì ai cũng đều khó coi. Kết quả là tất cả những người khác đang có mặt đều giả bộ uống rượu, cúi đầu ăn đồ trên bàn, coi như là không nghe thấy gì cả.
Tô Phương Dung cũng rất xấu hổ, không muốn Tần Lệ Phong lúng túng, sau đó cô đứng dậy muốn ôm Gia Bảo từ vòng tay anh: “Giám đốc Ngôn vẫn đang đợi ở bên ngoài, tôi và Gia Bảo đi trước.”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, sau đó nhìn xuống cậu bé trong tay, anh trực tiếp ném chiếc áo vest cho cô, đứng dậy ôm Gia Bảo trên tay, nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi phải đi trước. Tất cả tiêu phí hôm nay cứ tính cho tôi.”
Tô Phương Dung nói nhanh: “Anh không cần phải rời đi! Tôi đi một mình…”
Ánh mắt lãnh đạm của Tần Lệ Phong có chút nghiêm nghị, khi quét qua liền để cho cô rùng mình, theo bản năng thì không dám nói nữa.
Khi đến cửa thì anh ta đột ngột dừng lại, quay lại nói: “Ồ, đúng rồi, đám cưới của tôi với một người phụ nữ đang chuẩn bị. Tôi hy vọng tất cả các bạn có thể đến dự đám cưới.“
Tô Phương Dung ở ngoài cửa vẻ mặt thất thần, tự hỏi không biết có phải mình bị ảo giác thính giác hay không.
Tuy nhiên, anh nói đám cưới, chỉ là với ai chứ?
Trong lòng cô vẫn đang nghi ngờ thì Tần Lệ Phong nói: “Còn ở chỗ này làm thần giữ cửa sao? Không phải nói giám đốc Ngôn đang đợi sao? Còn không mau đi?”
“Ờ…” Cô nghi ngờ đi theo anh, cảm thấy “màn kịch” của Tần Lệ Phong hôm nay quá đầy đặn, khiến người ta có chút nhìn không thấu rồi.
Ôn Mỹ Kỳ nắm chặt chiếc cốc trong tay cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng cảm giác xé lòng này khiến cô ta đau đớn không thể tả…
Sau khi cô ta xuất hiện, anh vậy mà còn đòi cưới một người phụ nữ khác! Tình cảm nhiều năm của họ là gì? Đã từng thề non hẹn biển là gì?
Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong, anh có trái tim hay không? Có thực sự yêu cô ta không?
Khi Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo đến bàn của giám đốc Ngôn và vợ ông ta thì hàm của Giám đốc Ngôn suýt nữa rơi xuống đất! Mới được một thời gian, sao họ lại…làm hòa?
Giám đốc Ngôn là người thông minh nên tự nhiên sẽ không hỏi đến, lập tức sốt sắng kêu người phục vụ thêm một bộ đồ ăn, Tần Lệ Phong nói: “Không cần, Gia Bảo phải đi ngủ rồi, chúng tôi đi về trước.”
Giám đốc Ngôn dừng một chút rồi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Các con phải đi ngủ sớm dậy sớm có sức khỏe như vậy thì mới có thể làm nên những bông hoa của Tổ quốc!”
Tô Phương Dung: “…”
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng giám đốc Ngôn cũng có một mặt hài hước.
Tần Lệ Phong một tay ôm Gia Bảo và tay kia cầm chiếc cặp nhỏ của cậu bé: “Tôi đã thanh toán xong rồi, ông và vợ cứ thong thả dùng.”
“Ôi! Tổng giám đốc Tần, như thế này thì xấu hổ quá!” Giám đốc Ngôn có chút được sủng mà kinh sợ.
Tô Phương Dung liếc anh một cái, sau đó âm thầm thu hồi ánh mắt.
Anh nhượng bộ, cô không phải là không có cảm giác, và từ trước đến giờ cách lấy lòng của người đàn ông này luôn trực tiếp và đơn giản.
Sau khi đi được vài bước thì Tần Lệ Phong lại quay đầu lại: “Tôi đã nói chuyện với bộ phận nhân sự về con trai của ông, cậu ta là đàn em khóa dưới của Trần Chính Cường và người giới thiệu là Trần Chính Cường, cậu ta không liên quan gì đến ông. Sau này cứ để cậu ta đi theo Trần Chính Cường đi.”
Giám đốc Ngôn sửng sốt, người luôn giỏi ăn nói như ông ta vậy mà không thể nói được lời nào!
Bà Ngôn thì vui mừng không thôi, không ngừng cảm ơn anh: “Cám ơn tổng giám đốc Tần, cảm ơn tổng giám đốc Tần, sau khi về nhà thì tôi nhất định sẽ làm cho thằng bé khốn kiếp nhà chúng tôi làm việc chăm chỉ…”
Tần Lệ Phong không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Liếc nhìn người phụ nữ đang trầm ngâm đứng bên cạnh, anh nhướng mắt: “Còn chưa rời đi sao? Em không thấy con trai anh buồn ngủ sao?” Gia Bảo đang nằm trên vai anh, mắt nhắm nghiền, chẳng mấy chốc sẽ đi vào giấc ngủ.
Tô Phương Dung không lên tiếng, lẳng lặng đi theo anh ra khỏi nhà hàng.
Sau đó bà Ngôn mới đẩy đẩy chồng: “Tổng giám đốc Tần đúng là người tốt! Tôi còn có chút hiểu lầm với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại là người trong nóng ngoài lạnh! Cậu ấy thật sự là quý nhân của gia đình chúng ta!”
Qua một lúc lâu thì giám đốc Ngôn mới lắc đầu: “Quý nhân của nhà họ Ngôn chúng ta chính là Phương Dung…”
Trong xe thì Tô Phương Dung ngồi ở phía sau ôm Gia Bảo, cậu nhóc sau khi lên xe đã ngủ thiếp đi.
Tần Lệ Phong lái xe, hai người đều đã không nói gì cả.
Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Tần Lệ Phong nhìn lên kính chiếu hậu, phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn luôn trầm tư, anh nhướng mày hỏi cô: “Em nghĩ gì thế?”
Tô Phương Dung nhướng mắt nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Tần Lệ Phong, anh đang bù đắp lỗi lầm của mình sao?”
Đôi mắt đen của Tần Lệ Phong nheo lại, anh vừa định nói thì đèn đỏ chuyển sang xanh, anh không lên tiếng, xe chạy thẳng đến căn hộ nhỏ của Tô Phương Dung.
Khi xe dừng bên ngoài khu nhà thì anh mở cửa sau, ôm Gia Bảo ra khỏi xe cẩn thận để cậu bé tựa đầu vào vai anh. Tô Phương Dung không từ chối lòng tốt của anh, sau đó theo anh vào khu nhà.
An ninh cộng đồng đã biết đến cặp đôi này từ lâu và nhiệt tình chào đón họ: “Anh Tần, đã lâu không gặp anh!”
Thái độ của Tần Lệ Phong rất hiền lành, hiếm thấy nhẹ giọng nói: “Gần đây tôi bận đi công tác, vì vậy để người phụ nữ của tôi và con trai trở về vài ngày.”
“Ồ, thì ra là như thế này!”
Tô Phương Dung ở phía sau, hai má dần dần nóng rực. Tối nay anh nói chuyện đặc biệt thẳng thắn, anh hiếm khi gọi cô bằng tên, hơn nữa sẽ không dùng một danh xưng trang trọng nhưng ngượng ngùng như bà nhà hay vợ mà gọi trực tiếp là “người phụ nữ của tôi”…
Cái tên hơi tục nhưng rất thân mật này thể hiện sự bá đạo của đàn ông đối với người của mình và nó cũng là một lời tuyên bố trắng trợn… Tô Phương Dung phải thừa nhận rằng trái tim của cô đã bị kích thích một lần nữa, cô dường như rất dễ dàng tiếp nhận điều này.
Ôm Gia Bảo đi vào hành lang tối om, ngọn đèn trên đầu lại hỏng rồi, Tần Lệ Phong nhíu mày: “Không có người gọi sửa chữa sao? Không biết như thế này thì người già và trẻ em rất dễ bị ngã sao?”
Tô Phương Dung có chút buồn cười, người khác cũng khó có thể tưởng tượng Tần Lệ Phong người hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng trong cuộc sống cũng sẽ phàn nàn những chuyện vặt vãnh này. Nhưng trong mắt cô thì anh càng giống người bình thường hơn. Đi theo anh, nhìn bóng lưng dày rộng của anh, bên tai là nhịp bước đều đều của anh thì tim cô lại đập rộn ràng…
Bước vào thang máy, anh liếc nhìn cô rồi đột nhiên hỏi: “Sao em lại đỏ mặt?”
Tô Phương Dung ngừng lại, lập tức xoay người: “Không có.”
“Ngay cả lỗ tai cũng đỏ, vậy mà còn nói không phải sao?” Giọng nói phía sau anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi cẩn thận lắng nghe lại có chút ý cười.
Tô Phương Dung sốt ruột mà dậm chân: “Ai đỏ mặt?”
Thang máy cũ bị cô dậm chân như thế này thì lại rung lên hai lần, phát ra âm thanh ầm ầm khiến cô tái mặt vì sợ hãi, đứng ở đó cũng không dám nhúc nhích.
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo trong tay, nhìn cô thật lâu, trong mắt tràn đầy cảm giác ngột ngạt, Tô Phương Dung gần như không thở nổi.
Thang máy an toàn đến nơi, cửa thang máy mở ra, anh ôm Gia Bảo đi ra, giọng nói không lớn không nhỏ nhẹ nhàng truyền đến: “Tô Phương Dung, anh làm cho em thất vọng sao?”
Tô Phương Dung cứng đờ không nói chuyện, theo anh ra khỏi thang máy, đến cửa nhà lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa, bà Dương ở sát vách đã đẩy cửa đi ra: “Tô Phương Dung về rồi sao?”
Khi nhìn thấy Tần Lệ Phong thì bà Dương sửng sốt, sau đó lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy cười nói: “Cậu Tần cũng ở đây à?”
Tần Lệ Phong rấy kính trọng người lớn: “Dì Dương, mấy ngày nay Gia Bảo quấy rầy dì và chú rồi!”
“Nào có? Hai người chúng ta ước gì ngày nào cậu bé cũng có thể quấy rầy chúng ta!”
Tần Lệ Phong mím môi cười: “Chỉ cần dì không chê bai thì bọn cháu sẽ làm phiền dì nhiều hơn rồi!”
Lưu ý anh nói hai chữ “bọn cháu” thì Tô Phương Dung quay đầu nhìn anh, anh thì vẫn thoải mái, không có chút nào cảm thấy lúng túng.
Dì Dương là người sáng suốt, lập tức cười nói không sao, sau đó nói: “Sau này cứ chuyển về đây đi, chỗ của cháu tuy tốt nhưng cũng không sôi nổi và bình dân như nơi này. Chúng ta ở gần nhau thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tần Lệ Phong không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Cháu cũng nghĩ như vậy.”
Tô Phương Dung đứng ở trong cửa nhướng mày nhìn anh, Tần Lệ Phong chào tạm biệt bà Dương, sau khi bước vào thì anh liếc nhìn cô một cái, nói: “Trước khi đuổi anh đi thì em hãy xem người đứng tên giấy chứng nhận bất động sản.”
Nói xong, anh ôm Gia Bảo bước vào phòng.
Tô Phương Dung ở sau lưng vừa bực mình vừa tức giận, có tiền chính là thượng đế, câu này đối với Tần Lệ Phong thực sự vô cùng phù hợp.