Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Chương 194: Hai người đã từng rất yêu nhau.
“Thật sao?” Tô Phương Dung cười: “Công chúa hẳn là Phi Diệp rồi!”
Gia Bảo lúng túng: “Dạ…”
Tần Lệ Phong đột nhiên hỏi: “Có cần hôn tỉnh công chúa không?”
Tô Phương Dung không thể tin được nhìn chằm chằm anh: “Trước mặt con trai mà anh nói cái gì vậy!”
Gia Bảo cúi đầu, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới kêu lên một tiếng “có”.
Tô Phương Dung sững sờ, bây giờ nhà trẻ lại… thoáng như vậy?
Lúc này thì Gia Bảo mới chú ý tới Cư Hàn Lâm đứng bên cạnh, nói xong thì “ồ” một tiếng rồi nhảy ra khỏi vòng tay của Tần Lệ Phong, chớp chớp mắt, chỉ vào người cách đó không xa nói: “Cư Hàn Lâm, bố cậu ở đằng kia.”
Cái cằm nhỏ của Cư Hàn Lâm bạnh ra, cau mày nhìn Tô Phương Dung, không nói gì, quay đầu chạy về phía Cư Hàn Quân.
Tô Phương Dung luôn cảm thấy thương hại đứa nhỏ này và muốn ngăn cản, nhưng lại bị Tần Lệ Phong ngăn lại: “Tô Phương Dung, em không phải là chúa cứu thế, em không thể cứu được tất cả mọi người. Vậy hãy giải quyết chuyện con trai em hôn công chúa trước đi.”
“Ồ, lại cười người ta…”
Gia Bảo lại xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vùi vào vòng tay anh không hề ló mặt ra ngoài.
Tô Phương Dung cũng cười, khi cô lại ngẩng đầu lên thì xe của Cư Hàn Quân cũng vừa mới nổ máy.
Ánh mắt anh ta lơ đãng quét qua cửa kính xe, đối mặt với cô, chỉ trong chốc lát, sau đó lại thu lại, cửa kính xe lại nâng lên.
Lâu lắm mới thấy chú và mẹ cùng nhau đến đón mình nên Gia Bảo mừng lắm, mang chiếc cặp nhỏ trên lưng dắt tay hai người đi tung tăng.
“Mẹ! Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Gia Bảo muốn ăn gì?”
“Miễn là mẹ làm thì cái gì con cũng thích!”
Tô Phương Dung cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Chỉ biết dỗ mẹ vui vẻ.”
Gia Bảo ngẩng cao đầu cười: “Vì mẹ con làm đồ ăn rất ngon!”
Bên cạnh, Tần Lệ Phong nhìn thấy trong mắt, đối với việc đứa nhỏ này có thể dỗ Tô Phương Dung vui vẻ thì khiêm tốn mà học tập.
Một gia đình ba người đến siêu thị, Tần Lệ Phong đẩy xe hàng, Gia Bảo ngồi ở trong đó, vui vẻ chỉ đạo: “Khu rau ở bên trái! Mẹ có muốn mua cải xanh sap? Không ăn cải xanh có được không?”
Tô Phương Dung nói: “Không, con không thể kén ăn.”
Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn Tần Lệ Phong bằng ánh mắt cầu cứu.
“Mẹ nói đúng, con đã lớn rồi, không thể kén ăn.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Gia Bảo đầu, Tần Lệ Phong im lặng một hai giây: “Nếu con biểu hiện tốt thì có thể cân nhắc đưa con đi ăn kem.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Gia Bảo lại sáng lên.
Tô Phương Dung cau mày phản bác: “Tại sao anh lại vì chuyện này mà hứa với con chứ?”
Bàn tay to của Tần Lệ Phong sờ lên cái đầu nhỏ của Gia Bảo: “Người quản lý giỏi phân biệt rõ ràng giữa thưởng và phạt.”
Tô Phương Dung lặng lẽ nhìn anh, coi con trai như một nhân viên để làm khích lệ, không hổ danh là một “người quản lý tốt”.
Ba người họ đang đi dạo xung quanh, Gia Bảo ỷ có sự hiện diện của Tần Lệ Phong nên bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ về giá hàng hai bên: “Cháu muốn cái này… cái này… và cái này…”
Tô Phương Dung ngẩng mặt: “Không, ngọt quá, sẽ bị sâu răng… đây là đồ ăn nhanh, không có ích lợi gì cho sức khỏe…”
Nhưng khi cô ngước mắt lên thì cô thấy Tần Lệ Phong đã ném đồ vào giỏ hàng rồi…
“Anh…”
Tần Lệ Phong cũng thẳng thắn: “Anh không thường xuyên đi cùng thằng bé, hiếm khi có thời gian đưa thằng bé đi chơi nên tất nhiên anh phải thỏa mãn mong muốn của thằng bé hết mức có thể.”
Gia Bảo gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, khi chú đi vắng, Gia Bảo thật đáng thương…”
Tô Phương Dung gõ đầu cậu bé: “Con chỗ nào đáng thương chứ hả?”
“Nhìn đi chú, ở nhà mẹ cũng dùng bạo lực như vậy đó!”
Khóe môi Tần Lệ Phong khẽ nhếch lên, khóe mắt cong lên vẻ vui mừng: “Nếu sau này có chú thì mẹ sẽ không dám dùng bạo lực với con nữa.”
“Dạ!” Gia Bảo đứng dậy, vòng tay qua cổ anh và hôn lên mặt anh: “Vẫn là chú đối xử với cháu tốt nhất!”
Tô Phương Dung bật cười: “Gia Bảo là con của en, chẳng lẽ em không thể giáo dục nó sao?” Quay đầu lại cô nói Gia Bảo: “Còn con nữa, chú tốt như vậy, tại sao lại đi theo mẹ chứ? Con làm con trai của chú ấy đi.”
Gia Bảo nghiêng đầu nhìn cô: “Gia Bảo là con của chú!”
Vẻ mặt của Tần Lệ Phong hiển nhiên dễ chịu hơn, dùng đôi tay to xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Con trai ngoan.”
Nhìn hai bố con kẻ xướng người họa làm Tô Phương Dung cũng không nói nên lời.
Sau giờ tan sở, lượng người trong siêu thị đông dần lên.
Tô Phương Dung vẫn đang ở khu thực phẩm tươi sống, Tần Lệ Phong đang đẩy xe hàng và Gia Bảo đứng đợi bên ngoài, trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng cười của họ.
Mặc dù Tô Phương Dung không nhìn thấy, nhưng một cảm giác hạnh phúc mờ nhạt trào dâng từ đáy lòng sau khi nghe nó.
“Tổng giám đốc Tần?”
Một số nhân viên nhận ra Tần Lệ Phong, sửng sốt: “Anh cũng đến siêu thị?”
Tần Lệ Phong: “Tại sao tôi không thể tới đây?”
“Ờm… tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm tôi!” Người bên kia nhìn qua Gia Bảo lần nữa, lại sững sờ: “Tổng giám đốc Tần, đây là của anh…”
Tần Lệ Phong không chút nghĩ ngợi đáp: “Con trai.”
Gia Bảo cũng rất lễ phép: “Chào chú, cháu là con của bố.”
Đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi, kiểu giới thiệu này hoàn toàn ổn!
“A, thì ra là con trai của anh.”
Lúc này thì Tô Phương Dung đã trở lại, Tần Lệ Phong tự nhiên đem đồ mua vừa rồi xem qua: “Tối nay ăn canh nấm?”
“Ừm, Gia Bảo thích ăn anh nấm.”
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Anh cũng thích ăn.”
Nhân viên công ty phía đối diện không kịp chuẩn bị đã bị rắc cẩu lương.
Sau một hồi chào hỏi thì anh ta rời đi.
Tô Phương Dung nhìn lại Tần Lệ Phong: “Hiện tại công ty cũng không thể yên tĩnh rồi!”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Đi theo anh rất mất mặt sao?”
Tô Phương Dung cười đến mức không thể giả hơn được nữa: “Làm sao có thể chứ?” Đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đang căng cứng của anh: “Em tìm đâu ra người đẹp trai như vậy? Nói thế nào đều là em chiếm tiện nghi của anh!”
Tần Lệ Phong được cô khen ngợi thì khóe miệng khóe miệng căng cứng của anh cũng đã bớt căng cứng: “Coi như là em biết nhìn hàng!”
Tâm trạng của anh đã trở nên tốt hơn, anh đã đẩy Gia Bảo đi xem đồ chơi phía trước. Tô Phương Dung bật cười, người đàn ông này thực sự giống một đứa trẻ hơn cả Gia Bảo.
Mấy người xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi siêu thị, sau khi về nhà thì gia đình ba người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tô Phương Dung bận rộn trong phòng bếp, Tần Lệ Phong ngồi ở phòng khách cùng Gia Bảo xem tivi, lúc này lại có tin tức về Ôn Mỹ Kỳ.
Tần Lệ Phong muốn điều chỉnh kênh nhưng điều khiển từ xa trong tay đột nhiên bị lấy mất.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tô Phương Dung, cô cười cầm điều khiển, lắc lắc nói: “Đừng có hẹp hòi như vậy, để em xem một chút đi.”
Vì những chuyện như vậy mà nói anh keo kiệt, Tần Lệ Phong lập tức cau mày.
“Đó chỉ là tin tức do các phóng viên cố tình tạo ra, có gì hay để xem chứ.”
“Làm sao anh biết là do người ta cố ý làm ra? Xem ra anh vẫn rất hiểu rõ cô ta.”
Tần Lệ Phong thực sự không cười được nữa. Chẳng lẽ về vấn đề này thì tất cả phụ nữ đều là một khuôn mẫu của suy nghĩ.
Tô Phương Dung không nói thêm nữa, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Theo tin tức, một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên messenger bị nghi là của Ôn Mỹ Kỳ đã bị lộ, người tung tin này là một người bạn cũ của cô, hai người đã hoàn toàn rạn nứt vì sự việc này.
Trong tin nhắn thì cô ta thừa nhận rằng cô ta có suy nghĩ về người yêu cũ Tần Lệ Phong này, có thể từ bỏ mọi thứ vì anh! Chỉ tiếc là giữa hai người có “vợ chưa cưới” Tần Lệ Phong cũng có trách nhiệm với cô, sẽ không dễ dàng đồng ý với mình…
Thật là một mối tình tay ba phức tạp.
Như vậy, nhân vật chính của tin tức này thực ra là… Tần Lệ Phong và cô ta?
Tô Phương Dung nhìn nó, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, Tần Lệ Phong có chút ngẩn người trước sự yên tĩnh của cô.
“Em thực sự tin những phương pháp lẫn lộn thấp kém như vậy sao?”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống nhìn anh: “Cho nên, những gì cô ta nói là sự thật?”
“Làm sao có khả năng!” Tần Lệ Phong trừng mắt nhìn cô: “Cả ngày em đang suy nghĩ gì vậy? Anh sẽ là loại người bị dắt mũi vì trách nhiệm sao?”
Tô Phương Dung cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Khó nói.”
Tần Lệ Phong chỉ trực tiếp phớt lờ cô, sau đó đọc sách với Gia Bảo.
Tô Phương Dung không nói gì xoay người đi vào phòng bếp, vừa rồi đây là một đoạn tình tiết, trong lòng vẫn là có chút khó xử. Dù sao không ai muốn đội lên đầu danh xưng “người thứ ba”.
Trong mắt những người hâm mộ Ôn Mỹ Kỳ thì chắc chắn cô là kẻ thứ ba nhỉ.
Không bao lâu sau thì di động của Tô Phương Dung vang lên.
Cô cầm nó lên nghe: “Xin chào…”
“Cô là Tô Phương Dung sao?”
“Đúng vậy, là tôi. Cô là ai?”
“Tôi là phóng viên của tờ báo X, tôi muốn hẹn cô một buổi phỏng vấn!”
Tô Phương Dung vẫn đang nấu ăn: “Phỏng vấn? Phỏng vấn cái gì?”
“Cô có đọc tin tức về cô Ôn không? Vậy cô nghĩ gì về nó?”
Tay Tô Phương Dung run lên, lông mày cô chợt cau lại.
Chết tiệt, quá nhiều muối.
“Xin lỗi, tôi không có ý kiến gì, hơn nữa cũng không nên hỏi tôi về điều này.”
Cô lập tức tắt máy và tập trung nấu nướng.
Ngay sau đó, một cuộc gọi khác đến.
“Xin chào, đây có phải là số điện thoại của cô Tô Phương Dung không? Tôi là phóng viên của trang web X…”
Ngay lập tức, thì lại có điện thoại gọi đến.
“Này! Cô là Tô Phương Dung sao? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Cô là người đã kết hồn rồi, tại sao lại tranh giành người đàn ông của Ôn Mỹ Kỳ chứ? Sao cô không tự nhìn xuống nước tiểu xem cô như thế nào hả? Cô xứng không?”
Tô Phương Dung đứng tại chỗ, điện thoại đột nhiên bị đoạt đi.
Cô sững sờ quay đầu lại.
Tần Lệ Phong nhận điện thoại, người đầu dây bên kia vẫn còn đủ loại chửi mắng: “Cô không biết xấu hổ sao? Người ta đã yêu nhau từ lâu rồi, cô chen một chân vào là có ý gì? Nếu là tôi là cô thì tôi đã sớm tự tử từ lâu rồi!”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong lạnh đi một chút, bàn tay cầm điện thoại càng siết chặt: “Nếu là tôi là cô thì tôi cũng đã sớm đi chết rồi!”
Bên kia sửng sốt: “Anh… anh là ai?”
“Tôi là chồng của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong.”
Khi anh vừa cất tiếng thì điện thoại lập tức cúp máy, sau đó dứt khoát tắt máy. Khi đối mặt với Tô Phương Dung thì anh không biết là đau lòng hay trách cứ, anh cầm lấy cái vá trên tay cô, nhanh chóng xào rau đang bị cháy.
“Em bị ngốc à? Cứ để bọn họ mắng như vậy sao? Em không biết mắng lại sao?”
Tô Phương Dung nghiêng người nhìn anh: “Thật ra… cô ta nói đúng, hai người thật sự đã yêu nhau rồi.” Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Là rất yêu.” Vì như thế, hiện tại nói cô chen vào tình cảm của họ thì cũng không hoàn toàn sai.
“Thật sao?” Tô Phương Dung cười: “Công chúa hẳn là Phi Diệp rồi!”
Gia Bảo lúng túng: “Dạ…”
Tần Lệ Phong đột nhiên hỏi: “Có cần hôn tỉnh công chúa không?”
Tô Phương Dung không thể tin được nhìn chằm chằm anh: “Trước mặt con trai mà anh nói cái gì vậy!”
Gia Bảo cúi đầu, mặt đỏ bừng, hồi lâu mới kêu lên một tiếng “có”.
Tô Phương Dung sững sờ, bây giờ nhà trẻ lại… thoáng như vậy?
Lúc này thì Gia Bảo mới chú ý tới Cư Hàn Lâm đứng bên cạnh, nói xong thì “ồ” một tiếng rồi nhảy ra khỏi vòng tay của Tần Lệ Phong, chớp chớp mắt, chỉ vào người cách đó không xa nói: “Cư Hàn Lâm, bố cậu ở đằng kia.”
Cái cằm nhỏ của Cư Hàn Lâm bạnh ra, cau mày nhìn Tô Phương Dung, không nói gì, quay đầu chạy về phía Cư Hàn Quân.
Tô Phương Dung luôn cảm thấy thương hại đứa nhỏ này và muốn ngăn cản, nhưng lại bị Tần Lệ Phong ngăn lại: “Tô Phương Dung, em không phải là chúa cứu thế, em không thể cứu được tất cả mọi người. Vậy hãy giải quyết chuyện con trai em hôn công chúa trước đi.”
“Ồ, lại cười người ta…”
Gia Bảo lại xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vùi vào vòng tay anh không hề ló mặt ra ngoài.
Tô Phương Dung cũng cười, khi cô lại ngẩng đầu lên thì xe của Cư Hàn Quân cũng vừa mới nổ máy.
Ánh mắt anh ta lơ đãng quét qua cửa kính xe, đối mặt với cô, chỉ trong chốc lát, sau đó lại thu lại, cửa kính xe lại nâng lên.
Lâu lắm mới thấy chú và mẹ cùng nhau đến đón mình nên Gia Bảo mừng lắm, mang chiếc cặp nhỏ trên lưng dắt tay hai người đi tung tăng.
“Mẹ! Tối nay chúng ta ăn gì?”
“Gia Bảo muốn ăn gì?”
“Miễn là mẹ làm thì cái gì con cũng thích!”
Tô Phương Dung cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Chỉ biết dỗ mẹ vui vẻ.”
Gia Bảo ngẩng cao đầu cười: “Vì mẹ con làm đồ ăn rất ngon!”
Bên cạnh, Tần Lệ Phong nhìn thấy trong mắt, đối với việc đứa nhỏ này có thể dỗ Tô Phương Dung vui vẻ thì khiêm tốn mà học tập.
Một gia đình ba người đến siêu thị, Tần Lệ Phong đẩy xe hàng, Gia Bảo ngồi ở trong đó, vui vẻ chỉ đạo: “Khu rau ở bên trái! Mẹ có muốn mua cải xanh sap? Không ăn cải xanh có được không?”
Tô Phương Dung nói: “Không, con không thể kén ăn.”
Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn Tần Lệ Phong bằng ánh mắt cầu cứu.
“Mẹ nói đúng, con đã lớn rồi, không thể kén ăn.”
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Gia Bảo đầu, Tần Lệ Phong im lặng một hai giây: “Nếu con biểu hiện tốt thì có thể cân nhắc đưa con đi ăn kem.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Gia Bảo lại sáng lên.
Tô Phương Dung cau mày phản bác: “Tại sao anh lại vì chuyện này mà hứa với con chứ?”
Bàn tay to của Tần Lệ Phong sờ lên cái đầu nhỏ của Gia Bảo: “Người quản lý giỏi phân biệt rõ ràng giữa thưởng và phạt.”
Tô Phương Dung lặng lẽ nhìn anh, coi con trai như một nhân viên để làm khích lệ, không hổ danh là một “người quản lý tốt”.
Ba người họ đang đi dạo xung quanh, Gia Bảo ỷ có sự hiện diện của Tần Lệ Phong nên bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ về giá hàng hai bên: “Cháu muốn cái này… cái này… và cái này…”
Tô Phương Dung ngẩng mặt: “Không, ngọt quá, sẽ bị sâu răng… đây là đồ ăn nhanh, không có ích lợi gì cho sức khỏe…”
Nhưng khi cô ngước mắt lên thì cô thấy Tần Lệ Phong đã ném đồ vào giỏ hàng rồi…
“Anh…”
Tần Lệ Phong cũng thẳng thắn: “Anh không thường xuyên đi cùng thằng bé, hiếm khi có thời gian đưa thằng bé đi chơi nên tất nhiên anh phải thỏa mãn mong muốn của thằng bé hết mức có thể.”
Gia Bảo gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, khi chú đi vắng, Gia Bảo thật đáng thương…”
Tô Phương Dung gõ đầu cậu bé: “Con chỗ nào đáng thương chứ hả?”
“Nhìn đi chú, ở nhà mẹ cũng dùng bạo lực như vậy đó!”
Khóe môi Tần Lệ Phong khẽ nhếch lên, khóe mắt cong lên vẻ vui mừng: “Nếu sau này có chú thì mẹ sẽ không dám dùng bạo lực với con nữa.”
“Dạ!” Gia Bảo đứng dậy, vòng tay qua cổ anh và hôn lên mặt anh: “Vẫn là chú đối xử với cháu tốt nhất!”
Tô Phương Dung bật cười: “Gia Bảo là con của en, chẳng lẽ em không thể giáo dục nó sao?” Quay đầu lại cô nói Gia Bảo: “Còn con nữa, chú tốt như vậy, tại sao lại đi theo mẹ chứ? Con làm con trai của chú ấy đi.”
Gia Bảo nghiêng đầu nhìn cô: “Gia Bảo là con của chú!”
Vẻ mặt của Tần Lệ Phong hiển nhiên dễ chịu hơn, dùng đôi tay to xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Con trai ngoan.”
Nhìn hai bố con kẻ xướng người họa làm Tô Phương Dung cũng không nói nên lời.
Sau giờ tan sở, lượng người trong siêu thị đông dần lên.
Tô Phương Dung vẫn đang ở khu thực phẩm tươi sống, Tần Lệ Phong đang đẩy xe hàng và Gia Bảo đứng đợi bên ngoài, trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy tiếng cười của họ.
Mặc dù Tô Phương Dung không nhìn thấy, nhưng một cảm giác hạnh phúc mờ nhạt trào dâng từ đáy lòng sau khi nghe nó.
“Tổng giám đốc Tần?”
Một số nhân viên nhận ra Tần Lệ Phong, sửng sốt: “Anh cũng đến siêu thị?”
Tần Lệ Phong: “Tại sao tôi không thể tới đây?”
“Ờm… tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm tôi!” Người bên kia nhìn qua Gia Bảo lần nữa, lại sững sờ: “Tổng giám đốc Tần, đây là của anh…”
Tần Lệ Phong không chút nghĩ ngợi đáp: “Con trai.”
Gia Bảo cũng rất lễ phép: “Chào chú, cháu là con của bố.”
Đối với một đứa trẻ năm sáu tuổi, kiểu giới thiệu này hoàn toàn ổn!
“A, thì ra là con trai của anh.”
Lúc này thì Tô Phương Dung đã trở lại, Tần Lệ Phong tự nhiên đem đồ mua vừa rồi xem qua: “Tối nay ăn canh nấm?”
“Ừm, Gia Bảo thích ăn anh nấm.”
Tần Lệ Phong nhìn cô: “Anh cũng thích ăn.”
Nhân viên công ty phía đối diện không kịp chuẩn bị đã bị rắc cẩu lương.
Sau một hồi chào hỏi thì anh ta rời đi.
Tô Phương Dung nhìn lại Tần Lệ Phong: “Hiện tại công ty cũng không thể yên tĩnh rồi!”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Đi theo anh rất mất mặt sao?”
Tô Phương Dung cười đến mức không thể giả hơn được nữa: “Làm sao có thể chứ?” Đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đang căng cứng của anh: “Em tìm đâu ra người đẹp trai như vậy? Nói thế nào đều là em chiếm tiện nghi của anh!”
Tần Lệ Phong được cô khen ngợi thì khóe miệng khóe miệng căng cứng của anh cũng đã bớt căng cứng: “Coi như là em biết nhìn hàng!”
Tâm trạng của anh đã trở nên tốt hơn, anh đã đẩy Gia Bảo đi xem đồ chơi phía trước. Tô Phương Dung bật cười, người đàn ông này thực sự giống một đứa trẻ hơn cả Gia Bảo.
Mấy người xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi siêu thị, sau khi về nhà thì gia đình ba người bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tô Phương Dung bận rộn trong phòng bếp, Tần Lệ Phong ngồi ở phòng khách cùng Gia Bảo xem tivi, lúc này lại có tin tức về Ôn Mỹ Kỳ.
Tần Lệ Phong muốn điều chỉnh kênh nhưng điều khiển từ xa trong tay đột nhiên bị lấy mất.
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tô Phương Dung, cô cười cầm điều khiển, lắc lắc nói: “Đừng có hẹp hòi như vậy, để em xem một chút đi.”
Vì những chuyện như vậy mà nói anh keo kiệt, Tần Lệ Phong lập tức cau mày.
“Đó chỉ là tin tức do các phóng viên cố tình tạo ra, có gì hay để xem chứ.”
“Làm sao anh biết là do người ta cố ý làm ra? Xem ra anh vẫn rất hiểu rõ cô ta.”
Tần Lệ Phong thực sự không cười được nữa. Chẳng lẽ về vấn đề này thì tất cả phụ nữ đều là một khuôn mẫu của suy nghĩ.
Tô Phương Dung không nói thêm nữa, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Theo tin tức, một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên messenger bị nghi là của Ôn Mỹ Kỳ đã bị lộ, người tung tin này là một người bạn cũ của cô, hai người đã hoàn toàn rạn nứt vì sự việc này.
Trong tin nhắn thì cô ta thừa nhận rằng cô ta có suy nghĩ về người yêu cũ Tần Lệ Phong này, có thể từ bỏ mọi thứ vì anh! Chỉ tiếc là giữa hai người có “vợ chưa cưới” Tần Lệ Phong cũng có trách nhiệm với cô, sẽ không dễ dàng đồng ý với mình…
Thật là một mối tình tay ba phức tạp.
Như vậy, nhân vật chính của tin tức này thực ra là… Tần Lệ Phong và cô ta?
Tô Phương Dung nhìn nó, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì, Tần Lệ Phong có chút ngẩn người trước sự yên tĩnh của cô.
“Em thực sự tin những phương pháp lẫn lộn thấp kém như vậy sao?”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống nhìn anh: “Cho nên, những gì cô ta nói là sự thật?”
“Làm sao có khả năng!” Tần Lệ Phong trừng mắt nhìn cô: “Cả ngày em đang suy nghĩ gì vậy? Anh sẽ là loại người bị dắt mũi vì trách nhiệm sao?”
Tô Phương Dung cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Khó nói.”
Tần Lệ Phong chỉ trực tiếp phớt lờ cô, sau đó đọc sách với Gia Bảo.
Tô Phương Dung không nói gì xoay người đi vào phòng bếp, vừa rồi đây là một đoạn tình tiết, trong lòng vẫn là có chút khó xử. Dù sao không ai muốn đội lên đầu danh xưng “người thứ ba”.
Trong mắt những người hâm mộ Ôn Mỹ Kỳ thì chắc chắn cô là kẻ thứ ba nhỉ.
Không bao lâu sau thì di động của Tô Phương Dung vang lên.
Cô cầm nó lên nghe: “Xin chào…”
“Cô là Tô Phương Dung sao?”
“Đúng vậy, là tôi. Cô là ai?”
“Tôi là phóng viên của tờ báo X, tôi muốn hẹn cô một buổi phỏng vấn!”
Tô Phương Dung vẫn đang nấu ăn: “Phỏng vấn? Phỏng vấn cái gì?”
“Cô có đọc tin tức về cô Ôn không? Vậy cô nghĩ gì về nó?”
Tay Tô Phương Dung run lên, lông mày cô chợt cau lại.
Chết tiệt, quá nhiều muối.
“Xin lỗi, tôi không có ý kiến gì, hơn nữa cũng không nên hỏi tôi về điều này.”
Cô lập tức tắt máy và tập trung nấu nướng.
Ngay sau đó, một cuộc gọi khác đến.
“Xin chào, đây có phải là số điện thoại của cô Tô Phương Dung không? Tôi là phóng viên của trang web X…”
Ngay lập tức, thì lại có điện thoại gọi đến.
“Này! Cô là Tô Phương Dung sao? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Cô là người đã kết hồn rồi, tại sao lại tranh giành người đàn ông của Ôn Mỹ Kỳ chứ? Sao cô không tự nhìn xuống nước tiểu xem cô như thế nào hả? Cô xứng không?”
Tô Phương Dung đứng tại chỗ, điện thoại đột nhiên bị đoạt đi.
Cô sững sờ quay đầu lại.
Tần Lệ Phong nhận điện thoại, người đầu dây bên kia vẫn còn đủ loại chửi mắng: “Cô không biết xấu hổ sao? Người ta đã yêu nhau từ lâu rồi, cô chen một chân vào là có ý gì? Nếu là tôi là cô thì tôi đã sớm tự tử từ lâu rồi!”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong lạnh đi một chút, bàn tay cầm điện thoại càng siết chặt: “Nếu là tôi là cô thì tôi cũng đã sớm đi chết rồi!”
Bên kia sửng sốt: “Anh… anh là ai?”
“Tôi là chồng của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong.”
Khi anh vừa cất tiếng thì điện thoại lập tức cúp máy, sau đó dứt khoát tắt máy. Khi đối mặt với Tô Phương Dung thì anh không biết là đau lòng hay trách cứ, anh cầm lấy cái vá trên tay cô, nhanh chóng xào rau đang bị cháy.
“Em bị ngốc à? Cứ để bọn họ mắng như vậy sao? Em không biết mắng lại sao?”
Tô Phương Dung nghiêng người nhìn anh: “Thật ra… cô ta nói đúng, hai người thật sự đã yêu nhau rồi.” Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Là rất yêu.” Vì như thế, hiện tại nói cô chen vào tình cảm của họ thì cũng không hoàn toàn sai.