Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Chương 302: Anh đã trở thành người anh không thích.
“Sao ông lại bất cẩn như vậy?” Tần Lệ Phong bước tới, không khỏi trách móc: “Sao không để y tá đi cùng?”
Tần Bảo Đông quay đầu lại, vẫn là ánh mắt chán ghét kia: “Tao còn cần mày dạy tao hả? Chẳng lẽ tao không có tư cách đi ra ngoài dạo sao?”
Theo tính khí của Tần Lệ Phong trước đây thì anh sẽ lập tức quay đầu rời đi không thèm nhìn lại, nhưng lần này thì anh lại không làm như vậy.
Anh kiềm chế tính tình và từ từ lấy ra một hộp xì gà từ trong túi áo vest. Anh rút ra một điếu rồi đưa đến miệng của Tần Bảo Đông, “cạch” một tiếng thì một ngọn lửa xanh nhạt từ trong bật lửa phụt ra.
Tần Bảo Đông nhìn anh mà không nói gì, hút một hơi làm xì gà nhen lửa.
Thật không nghĩ đến anh còn nhớ rõ ông ta thích hút cái gì, điều này làm cho trong lòng Tần Bảo Đông có chút cảm xúc.
Tần Lệ Phong rút ra một cái khác rồi tự mình đốt. Dù ở đây không được phép hút thuốc nhưng hai người vẫn mặc kệ mọi người, một người ở trên giường một người ở bên cạnh, không ai nói lại.
Chuyện hai bố con hòa thuận không cãi nhau mà ở chung thì chưa từng có bao giờ, đối diện với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa, hai người phì phèo điếu thuốc.
Một lúc lâu sau thì Tần Lệ Phong bóp một nửa điếu xì gà, chậm rãi nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Có phải cuộc sống trong viện điều dưỡng rất nhàm chán không? Ông không thích sao?”
Tần Bảo Đông nhướng mày, tuy rằng già yếu, bệnh tật, vô dụng thì ông vẫn là người sáng lập ra tập đoàn J. I, là người dẫn dắt một công ty đi đến con đường vinh quang, không ngoa khi nói rằng ông ta là một huyền thoại. Vì vậy, khí thế bướng bỉnh và độc đoán trên người ông ta vẫn khiến người ta không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
“Tao không nghĩ đến chuyện tự tử.”
Lời nói của ông ta lại khiến Tần Lệ Phong im lặng.
Không ai hiểu rõ con bằng bố, anh bỏ lại một đống chuyện lớn chạy vội đến đây, đương nhiên Tần Bảo Đông biết anh đang nghĩ gì.
Tần Lệ Phong nhìn ông ta: “Ừm, vậy thì tốt!”
Tần Bảo Đông ngồi dậy tham lam hút một điếu xì gà khác, ông ta suýt chút nữa đã quên mất, ở nơi ma quái này đã bao lâu rồi không được hưởng loại đãi ngộ này?
Ông ta ngước mắt lên, người đàn ông đối diện trông rất giống mình khi còn trẻ.
Ông ta lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Lệ Phong lập tức phủ nhận: “Không có chuyện gì.”
Tần Bảo Đông bật cười: “Mày là do tao sinh ra, là tao nhìn mày lớn lên, mày có cái gì mà tao không biết?” Nếp nhăn trên mặt ông ta hằn sâu vào da thịt, khói xì gà lượn lờ khiến cho anh không thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt của ông ta.
“Có liên quan gì đến người phụ nữ bảo bối kia đúng không? Hay là… Tiêu Bảo Lộc?” Khi nhắc đến cái tên này thì trên mặt Tần Bảo Đông thoáng hiện vẻ bất bất đắc dĩ.
Tần Lệ Phong không có phủ nhận, hồi lâu mới giống như đang cười nhạo chính mình nói: “Bây giờ thì ông có thể yên tâm rồi, Tiêu Bảo Lộc không tồi, ít nhất, không chỉ có ông thích Tiêu Bảo Lộc, thượng đế cũng thích cậu ta. Cậu ta đã có được tất cả mọi thứ mà cậu ta muốn!”
Khi còn rất nhỏ, Tần Lệ Phong biết khi bố mẹ ly hôn thì Tần Bảo Đông hận mẹ anh, thậm chí còn không thích mình. Sau này ông ta đến với Tiêu Mỹ Ngọc, mặc dù bà ta có một chút kế vặt, nhưng mà bà ta vẫn là một người vợ hiền lành và đức hạnh đối với Tần Bảo Đông, bà ta cũng đã đối xử tốt với ông ta.
Nếu Tiêu Mỹ Ngọc đi đến bước cuối cùng, không có những vướng mắc và hiểu lầm đó thù hai người sẽ có một kết thúc hạnh phúc.
Có một đoạn thời gian thì Tần Lệ Phong rất hận Lâm Huyền Vũ, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, sự lạnh lùng, sự cao ngạo và khả năng đẩy bản thân về phía cô đơn của anh đều là bản sao của Lâm Huyền Vũ!
Anh đã trở thành người mà anh ghét nhất.
Vì vậy, mất đi những gì anh yêu thích nhất cũng là kết quả trong dự định.
Tần Bảo Đông hút xong điếu xì gà cuối cùng, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh em các người như thế này là vì… con gái của Phó Ngữ Anh sao?”
Anh nhướng mắt nhìn ông ta, có một số chuyện không nói hay không hỏi nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không biết.
Tần Lệ Phong không nói chuyện, Tần Bảo Đông chậm rãi phun ra một câu: “Đây có lẽ là nhà họ Tần chúng ta đã nợ nhà họ Tô.”
Tần Lệ Phong biết một chút sai lầm mà người lớn phạm phải hồi đó, giống như khi anh và Tô Phương Dung vừa báo tin kết hôn, người lớn đã cố hết sức ngăn cản vì sợ trong người Tô Phương Dung chảy dòng máu của Tần Bảo Đông, mà những hiểu lầm đó là người mẹ ích kỷ và ghen tuông của anh!
Có lẽ ngay từ đầu tình yêu của hai người đã sai lầm nên dù cố gắng đến đâu cũng không có được kết quả tốt đẹp…
Anh đột nhiên hỏi: “Bố… bố có hận dì Ngọc không?”
Tần Lệ Phong gọi “bố”, tình cảm giữa hai bố con vô cùng lạnh nhạt, dường như chỉ có chữ “Tần” là cho thấy mối quan hệ giữa hai người. Kết quả là chữ “bố“ của anh khiến Tần Bảo Đông có phần thất thố
Tay Tần Bảo Đông run lên, tàn thuốc vừa tắt trênngón tay rơi trên sàn nhà nhẵn nhụi. Bởi vì ông ta ở trong viện điều dưỡng đã lâu, tiêm chích thuốc là chuyện thường ngày, mu bàn tay ông ta đầy kim tiêm dày đặc, đỏ và sưng tấy.
Hồi lâu, ông ta nói: “Không hận, tao không hận bà ta, cũng không hận mẹ mày!”
Giọng điệu của Tần Bảo Đông không chập trùng nhưng cũng không giấu được một tia buồn bã: “Mẹ mày đã từng hãm hại tao và mẹ của Tô Phương Dung để mà làm chuyện sai lầm như vậy. Thậm chí, bà ta vì gia sản mà không ngại dùng mày để uy hiếp tao… còn dì Ngọc của mày thì lại vì Tiêu Bảo Lộc mà đầu độc tao…”
“Hai người phụ nữ thân thiết nhất với tao thì một người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, còn người kia thì đã không bao giờ qua lại với nhau. Dù họ có làm điều gì sai trái, thì khi nhìn lại nguyên nhân, chẳng lẽ là tao không có sai lầm sao?”
Ông ta nhếch khóe miệng giễu cợt nói: “Những thứ nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, ngày hôm nay đi đến nước này thì còn có cái gì không nhận được đây? Dù sao thì bọn họ gả cho tao, đều là do bọn họ không có mệnh tốt!”
Mắt của Tần Bảo Đông có chút chua xót, đưa tay lên dụi dụi mắt, cúi đầu nguyền rủa thời tiết ma quái bên ngoài quá khô, khiến mắt ông ta khó chịu.
Tần Lệ Phong ngồi đối diện thoáng thấy tóc mai ông ta bạc trắng, đó là sự thăng trầm của cuộc đời.
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm lên chiếc áo vest của mình, “Hôm khác tôi sẽ quay lại.”
Tần Bảo Đông nhíu mày, hồi lâu mới nói: “Khi nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc thì… bảo nó khi nào rảnh cũng đến đi.”
Người mà ông ta thiếu nợ nhiều nhất là đứa con trai này. Dù gì thì Tần Lệ Phong cũng là cháu đích tôn, được ông bà nội Tần và các trưởng bối trong nhà yêu thương, quan tâm, nhưng mà Tiêu Bảo Lộc thì sao? Do mối quan hệ với bà cụ Tần không tốt cho nên cuộc sống của Tiêu Mỹ Ngọc trong gia đình nhà họ Tần cũng không hề như ý, Tiêu Bảo Lộc thậm chí không được chào đón, thậm chí cả họ “Tần” cũng không được lấy!
Sau khi Tần Bảo Đông thuyết phục được mẹ mình thì Tiêu Bảo Lộc kiên quyết từ chối, không nhập gia phả nhà họ Tần và luôn theo họ của mẹ mình là “Tiêu”.
Ông ta biết đứa nhỏ này trong lòng cũng có oán hận, chỉ có điều là không nói ra mà thôi.
Dần dần, trước mắt ông ta hiện ta là cảnh tượng Tiêu Bảo Lộc thu mình lại sau lưng mẹ khi còn nhỏ, luôn cẩn thận quan sát mọi người, vì sợ mình làm sai và khiến mẹ mình bị người khác chế giễu…
Vì vậy, ông ta nợ hai mẹ con họ rất nhiều.
Tần Lệ Phong trầm mặc một hồi gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Tần Bảo Đông do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Về phần công ty, tao nghĩ…”
“Công ty không liên quan gì đến bất kỳ ai.” Ánh mắt của Tần Lệ Phong lạnh lùng, không chút biểu cảm nói: “Giờ này ngày này tôi đi lên vị trí đó đều là tôi xứng đáng. Tất cả mọi thứ đều là tôi dốc sức làm việc mà lấy lại, tôi sẽ không coi nó như một khoản bồi thường mà đưa cho người khác!”
Tần Bảo Đông nhíu mày không nói, tuy rằng sắc mặt ông ta khó coi nhưng mà ông ta cũng không thể phản bác một lời.
Trên thực tế thì công ty đã gặp phải một số cuộc khủng hoảng, và Tần Lệ Phong đã cố gắng hết sức để lật ngược tình thế. Để có được thành quả như ngày hôm nay thì cũng không thể tách rời anh.
Nhưng mà… cũng nên phân cho Tiêu Bảo Lộc chút gì chứ? Đó là em trai của anh anh!
Nhìn thấy Tần Bảo Đông vẫn còn muốn nói gì đó thì Tần Lệ Phong lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ tới cậu ta sẽ nhận món quà như vậy… đôi khi, thương hại còn đáng sợ hơn cả lạnh lùng!”
Tần Bảo Đông sửng sốt, dường như người bố như ông ta chưa từng hiểu rõ hai đứa con trai của mình! Phát hiện này khiến ông ta cảm thấy thất bại.
Tần Lệ Phong không nói tiếng nào, xoay người sải bước rời đi, xung quanh là những bức tường tòa nhà, khăn trải giường trắng xám và những bức tường trắng xám.
Khi ra ngoài thì anh lại đến gặp bác sĩ dặn dò phải chăm sóc cho Tần Bảo Đông thật tốt và đừng bao giờ để ông ta ra ngoài một mình.
Trước đây, nếu có người nói rằng một ngày nào đó anh sẽ quan tâm đến người đã từng rất ghét mình này thì anh nhất định sẽ coi đó như một trò đùa và cười cho qua chuyện. Nhưng mà bây giờ thì không cần biết trước kia Tần Bảo Đông đối xử với anh như thế nào, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là người này chính là bố ruột của mình.
Xe vừa nổ máy, Tần Lệ Phong liền đạp ga, lái xe ra khỏi viện điều dưỡng.
Sau khi lao thẳng một đoạn đường dài thì anh nheo mắt lại, sau đó đột nhiên đạp phanh xe, dùng hai tay nắm chặt vô lăng rồi phóng đi theo hướng khác.
Dự án mới được triển khai của J. I và các công ty khác vừa bắt đầu. Anh đã nói tại cuộc họp liên quan rằng anh sẽ theo dõi và tham gia vào toàn bộ quá trình với tư cách là người phụ trách. Bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, anh nên lái xe đến trung tâm nghiên cứu hoặc công trường, thế nhưng chiếc xe đang đi theo hướng đến bệnh viện nơi Gia Bảo điều trị bệnh…
Xe dần dần tắt máy dừng lại dưới lầu bệnh viện, Tần Lệ Phong không nhúc nhích, hạ xuống cửa kính xe, ánh nắng ban ngày quét ngang bầu trời.
Anh biết rất rõ tình hình hiện tại, Tô Phương Dung đã tìm thấy bố ruột của Gia Bảo đó chính là Tiêu Bảo Lộc và cô cũng đã có em bé thứ hai. Sự ra đời của đứa bé này sẽ cứu Gia Bảo và cũng sẽ buộc chặt Tô Phương Dung và Tiêu Bảo Lộc lại với nhau, và sau này bốn người bọn họ sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất trên thế giới.
Mà anh thì không liên quan gì đến hạnh phúc này.
Anh lấy thân phận gì, lấy tư cách gì để xuất hiện trước mặt họ?
Lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện, Tần Lệ Phong bình tĩnh nâng cửa kính xe lên.
“Dì Phó, tại sao dì lại đi ra đây?”
“Cậu Triệu sao, cậu khách sáo quá. Ngày nào cũng hầm canh lâu như vậy mà còn phải giao đến tận nơi. Dì đã làm phiền cậu rất nhiều rồi, trong lòng dì cảm thấy hơi ngại!”
“Dì đang nói cái gì vậy! Cô Tô là vợ sắp cưới của anh Tiêu, con tận tâm tận lực là phải rồi!”
“Đứa bé Tiêu Bảo Lộc kia cũng tâm, lúc về cậu phải cảm ơn cậu ấy thật tốt giúp dì nhé!”
“Ha ga… dì cứ yên tâm đi, con sẽ nói với anh Tiêu.”
Hai người vừa đi vào vừa nói, sau đó lướt qua bên cạnh xe của Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhắm mắt lại, khởi động xe, thân xe đẹp đẽ gầm thét đi qua, bốc lên một làn bụi nhỏ.
“Sao ông lại bất cẩn như vậy?” Tần Lệ Phong bước tới, không khỏi trách móc: “Sao không để y tá đi cùng?”
Tần Bảo Đông quay đầu lại, vẫn là ánh mắt chán ghét kia: “Tao còn cần mày dạy tao hả? Chẳng lẽ tao không có tư cách đi ra ngoài dạo sao?”
Theo tính khí của Tần Lệ Phong trước đây thì anh sẽ lập tức quay đầu rời đi không thèm nhìn lại, nhưng lần này thì anh lại không làm như vậy.
Anh kiềm chế tính tình và từ từ lấy ra một hộp xì gà từ trong túi áo vest. Anh rút ra một điếu rồi đưa đến miệng của Tần Bảo Đông, “cạch” một tiếng thì một ngọn lửa xanh nhạt từ trong bật lửa phụt ra.
Tần Bảo Đông nhìn anh mà không nói gì, hút một hơi làm xì gà nhen lửa.
Thật không nghĩ đến anh còn nhớ rõ ông ta thích hút cái gì, điều này làm cho trong lòng Tần Bảo Đông có chút cảm xúc.
Tần Lệ Phong rút ra một cái khác rồi tự mình đốt. Dù ở đây không được phép hút thuốc nhưng hai người vẫn mặc kệ mọi người, một người ở trên giường một người ở bên cạnh, không ai nói lại.
Chuyện hai bố con hòa thuận không cãi nhau mà ở chung thì chưa từng có bao giờ, đối diện với cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sáng sủa, hai người phì phèo điếu thuốc.
Một lúc lâu sau thì Tần Lệ Phong bóp một nửa điếu xì gà, chậm rãi nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Có phải cuộc sống trong viện điều dưỡng rất nhàm chán không? Ông không thích sao?”
Tần Bảo Đông nhướng mày, tuy rằng già yếu, bệnh tật, vô dụng thì ông vẫn là người sáng lập ra tập đoàn J. I, là người dẫn dắt một công ty đi đến con đường vinh quang, không ngoa khi nói rằng ông ta là một huyền thoại. Vì vậy, khí thế bướng bỉnh và độc đoán trên người ông ta vẫn khiến người ta không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
“Tao không nghĩ đến chuyện tự tử.”
Lời nói của ông ta lại khiến Tần Lệ Phong im lặng.
Không ai hiểu rõ con bằng bố, anh bỏ lại một đống chuyện lớn chạy vội đến đây, đương nhiên Tần Bảo Đông biết anh đang nghĩ gì.
Tần Lệ Phong nhìn ông ta: “Ừm, vậy thì tốt!”
Tần Bảo Đông ngồi dậy tham lam hút một điếu xì gà khác, ông ta suýt chút nữa đã quên mất, ở nơi ma quái này đã bao lâu rồi không được hưởng loại đãi ngộ này?
Ông ta ngước mắt lên, người đàn ông đối diện trông rất giống mình khi còn trẻ.
Ông ta lạnh nhạt hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Lệ Phong lập tức phủ nhận: “Không có chuyện gì.”
Tần Bảo Đông bật cười: “Mày là do tao sinh ra, là tao nhìn mày lớn lên, mày có cái gì mà tao không biết?” Nếp nhăn trên mặt ông ta hằn sâu vào da thịt, khói xì gà lượn lờ khiến cho anh không thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt của ông ta.
“Có liên quan gì đến người phụ nữ bảo bối kia đúng không? Hay là… Tiêu Bảo Lộc?” Khi nhắc đến cái tên này thì trên mặt Tần Bảo Đông thoáng hiện vẻ bất bất đắc dĩ.
Tần Lệ Phong không có phủ nhận, hồi lâu mới giống như đang cười nhạo chính mình nói: “Bây giờ thì ông có thể yên tâm rồi, Tiêu Bảo Lộc không tồi, ít nhất, không chỉ có ông thích Tiêu Bảo Lộc, thượng đế cũng thích cậu ta. Cậu ta đã có được tất cả mọi thứ mà cậu ta muốn!”
Khi còn rất nhỏ, Tần Lệ Phong biết khi bố mẹ ly hôn thì Tần Bảo Đông hận mẹ anh, thậm chí còn không thích mình. Sau này ông ta đến với Tiêu Mỹ Ngọc, mặc dù bà ta có một chút kế vặt, nhưng mà bà ta vẫn là một người vợ hiền lành và đức hạnh đối với Tần Bảo Đông, bà ta cũng đã đối xử tốt với ông ta.
Nếu Tiêu Mỹ Ngọc đi đến bước cuối cùng, không có những vướng mắc và hiểu lầm đó thù hai người sẽ có một kết thúc hạnh phúc.
Có một đoạn thời gian thì Tần Lệ Phong rất hận Lâm Huyền Vũ, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, sự lạnh lùng, sự cao ngạo và khả năng đẩy bản thân về phía cô đơn của anh đều là bản sao của Lâm Huyền Vũ!
Anh đã trở thành người mà anh ghét nhất.
Vì vậy, mất đi những gì anh yêu thích nhất cũng là kết quả trong dự định.
Tần Bảo Đông hút xong điếu xì gà cuối cùng, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh em các người như thế này là vì… con gái của Phó Ngữ Anh sao?”
Anh nhướng mắt nhìn ông ta, có một số chuyện không nói hay không hỏi nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không biết.
Tần Lệ Phong không nói chuyện, Tần Bảo Đông chậm rãi phun ra một câu: “Đây có lẽ là nhà họ Tần chúng ta đã nợ nhà họ Tô.”
Tần Lệ Phong biết một chút sai lầm mà người lớn phạm phải hồi đó, giống như khi anh và Tô Phương Dung vừa báo tin kết hôn, người lớn đã cố hết sức ngăn cản vì sợ trong người Tô Phương Dung chảy dòng máu của Tần Bảo Đông, mà những hiểu lầm đó là người mẹ ích kỷ và ghen tuông của anh!
Có lẽ ngay từ đầu tình yêu của hai người đã sai lầm nên dù cố gắng đến đâu cũng không có được kết quả tốt đẹp…
Anh đột nhiên hỏi: “Bố… bố có hận dì Ngọc không?”
Tần Lệ Phong gọi “bố”, tình cảm giữa hai bố con vô cùng lạnh nhạt, dường như chỉ có chữ “Tần” là cho thấy mối quan hệ giữa hai người. Kết quả là chữ “bố“ của anh khiến Tần Bảo Đông có phần thất thố
Tay Tần Bảo Đông run lên, tàn thuốc vừa tắt trênngón tay rơi trên sàn nhà nhẵn nhụi. Bởi vì ông ta ở trong viện điều dưỡng đã lâu, tiêm chích thuốc là chuyện thường ngày, mu bàn tay ông ta đầy kim tiêm dày đặc, đỏ và sưng tấy.
Hồi lâu, ông ta nói: “Không hận, tao không hận bà ta, cũng không hận mẹ mày!”
Giọng điệu của Tần Bảo Đông không chập trùng nhưng cũng không giấu được một tia buồn bã: “Mẹ mày đã từng hãm hại tao và mẹ của Tô Phương Dung để mà làm chuyện sai lầm như vậy. Thậm chí, bà ta vì gia sản mà không ngại dùng mày để uy hiếp tao… còn dì Ngọc của mày thì lại vì Tiêu Bảo Lộc mà đầu độc tao…”
“Hai người phụ nữ thân thiết nhất với tao thì một người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, còn người kia thì đã không bao giờ qua lại với nhau. Dù họ có làm điều gì sai trái, thì khi nhìn lại nguyên nhân, chẳng lẽ là tao không có sai lầm sao?”
Ông ta nhếch khóe miệng giễu cợt nói: “Những thứ nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, ngày hôm nay đi đến nước này thì còn có cái gì không nhận được đây? Dù sao thì bọn họ gả cho tao, đều là do bọn họ không có mệnh tốt!”
Mắt của Tần Bảo Đông có chút chua xót, đưa tay lên dụi dụi mắt, cúi đầu nguyền rủa thời tiết ma quái bên ngoài quá khô, khiến mắt ông ta khó chịu.
Tần Lệ Phong ngồi đối diện thoáng thấy tóc mai ông ta bạc trắng, đó là sự thăng trầm của cuộc đời.
Anh chậm rãi đứng dậy, cầm lên chiếc áo vest của mình, “Hôm khác tôi sẽ quay lại.”
Tần Bảo Đông nhíu mày, hồi lâu mới nói: “Khi nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc thì… bảo nó khi nào rảnh cũng đến đi.”
Người mà ông ta thiếu nợ nhiều nhất là đứa con trai này. Dù gì thì Tần Lệ Phong cũng là cháu đích tôn, được ông bà nội Tần và các trưởng bối trong nhà yêu thương, quan tâm, nhưng mà Tiêu Bảo Lộc thì sao? Do mối quan hệ với bà cụ Tần không tốt cho nên cuộc sống của Tiêu Mỹ Ngọc trong gia đình nhà họ Tần cũng không hề như ý, Tiêu Bảo Lộc thậm chí không được chào đón, thậm chí cả họ “Tần” cũng không được lấy!
Sau khi Tần Bảo Đông thuyết phục được mẹ mình thì Tiêu Bảo Lộc kiên quyết từ chối, không nhập gia phả nhà họ Tần và luôn theo họ của mẹ mình là “Tiêu”.
Ông ta biết đứa nhỏ này trong lòng cũng có oán hận, chỉ có điều là không nói ra mà thôi.
Dần dần, trước mắt ông ta hiện ta là cảnh tượng Tiêu Bảo Lộc thu mình lại sau lưng mẹ khi còn nhỏ, luôn cẩn thận quan sát mọi người, vì sợ mình làm sai và khiến mẹ mình bị người khác chế giễu…
Vì vậy, ông ta nợ hai mẹ con họ rất nhiều.
Tần Lệ Phong trầm mặc một hồi gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Tần Bảo Đông do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Về phần công ty, tao nghĩ…”
“Công ty không liên quan gì đến bất kỳ ai.” Ánh mắt của Tần Lệ Phong lạnh lùng, không chút biểu cảm nói: “Giờ này ngày này tôi đi lên vị trí đó đều là tôi xứng đáng. Tất cả mọi thứ đều là tôi dốc sức làm việc mà lấy lại, tôi sẽ không coi nó như một khoản bồi thường mà đưa cho người khác!”
Tần Bảo Đông nhíu mày không nói, tuy rằng sắc mặt ông ta khó coi nhưng mà ông ta cũng không thể phản bác một lời.
Trên thực tế thì công ty đã gặp phải một số cuộc khủng hoảng, và Tần Lệ Phong đã cố gắng hết sức để lật ngược tình thế. Để có được thành quả như ngày hôm nay thì cũng không thể tách rời anh.
Nhưng mà… cũng nên phân cho Tiêu Bảo Lộc chút gì chứ? Đó là em trai của anh anh!
Nhìn thấy Tần Bảo Đông vẫn còn muốn nói gì đó thì Tần Lệ Phong lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ tới cậu ta sẽ nhận món quà như vậy… đôi khi, thương hại còn đáng sợ hơn cả lạnh lùng!”
Tần Bảo Đông sửng sốt, dường như người bố như ông ta chưa từng hiểu rõ hai đứa con trai của mình! Phát hiện này khiến ông ta cảm thấy thất bại.
Tần Lệ Phong không nói tiếng nào, xoay người sải bước rời đi, xung quanh là những bức tường tòa nhà, khăn trải giường trắng xám và những bức tường trắng xám.
Khi ra ngoài thì anh lại đến gặp bác sĩ dặn dò phải chăm sóc cho Tần Bảo Đông thật tốt và đừng bao giờ để ông ta ra ngoài một mình.
Trước đây, nếu có người nói rằng một ngày nào đó anh sẽ quan tâm đến người đã từng rất ghét mình này thì anh nhất định sẽ coi đó như một trò đùa và cười cho qua chuyện. Nhưng mà bây giờ thì không cần biết trước kia Tần Bảo Đông đối xử với anh như thế nào, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là người này chính là bố ruột của mình.
Xe vừa nổ máy, Tần Lệ Phong liền đạp ga, lái xe ra khỏi viện điều dưỡng.
Sau khi lao thẳng một đoạn đường dài thì anh nheo mắt lại, sau đó đột nhiên đạp phanh xe, dùng hai tay nắm chặt vô lăng rồi phóng đi theo hướng khác.
Dự án mới được triển khai của J. I và các công ty khác vừa bắt đầu. Anh đã nói tại cuộc họp liên quan rằng anh sẽ theo dõi và tham gia vào toàn bộ quá trình với tư cách là người phụ trách. Bây giờ vẫn đang trong thời gian làm việc, anh nên lái xe đến trung tâm nghiên cứu hoặc công trường, thế nhưng chiếc xe đang đi theo hướng đến bệnh viện nơi Gia Bảo điều trị bệnh…
Xe dần dần tắt máy dừng lại dưới lầu bệnh viện, Tần Lệ Phong không nhúc nhích, hạ xuống cửa kính xe, ánh nắng ban ngày quét ngang bầu trời.
Anh biết rất rõ tình hình hiện tại, Tô Phương Dung đã tìm thấy bố ruột của Gia Bảo đó chính là Tiêu Bảo Lộc và cô cũng đã có em bé thứ hai. Sự ra đời của đứa bé này sẽ cứu Gia Bảo và cũng sẽ buộc chặt Tô Phương Dung và Tiêu Bảo Lộc lại với nhau, và sau này bốn người bọn họ sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất trên thế giới.
Mà anh thì không liên quan gì đến hạnh phúc này.
Anh lấy thân phận gì, lấy tư cách gì để xuất hiện trước mặt họ?
Lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện, Tần Lệ Phong bình tĩnh nâng cửa kính xe lên.
“Dì Phó, tại sao dì lại đi ra đây?”
“Cậu Triệu sao, cậu khách sáo quá. Ngày nào cũng hầm canh lâu như vậy mà còn phải giao đến tận nơi. Dì đã làm phiền cậu rất nhiều rồi, trong lòng dì cảm thấy hơi ngại!”
“Dì đang nói cái gì vậy! Cô Tô là vợ sắp cưới của anh Tiêu, con tận tâm tận lực là phải rồi!”
“Đứa bé Tiêu Bảo Lộc kia cũng tâm, lúc về cậu phải cảm ơn cậu ấy thật tốt giúp dì nhé!”
“Ha ga… dì cứ yên tâm đi, con sẽ nói với anh Tiêu.”
Hai người vừa đi vào vừa nói, sau đó lướt qua bên cạnh xe của Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong nhắm mắt lại, khởi động xe, thân xe đẹp đẽ gầm thét đi qua, bốc lên một làn bụi nhỏ.