Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303
Chương 303: Anh đã làm mất đi hạnh phúc.
“Ông chủ, công trường đã xảy ra chuyện.”
Giữa tiếng gầm rú lớn của động cơ thì Tần Lệ Phong nhận được cuộc gọi từ Trần Chính Cường.
Tần Lệ Phong nhíu mày, lập tức đạp ga, cánh tay thon dài nhanh chóng đánh tay lái, hướng công trường ở ngoại thành đi tới.
Dự án này có tên gọi là “dự án cầu nối”, chức năng đúng như tên gọi, dự án này sẽ xây dựng một cây cầu nối hoàn mỹ, yêu cầu kỹ thuật của nó rất cao, cũng không thể qua loa về chất lượng được, và dự án này chỉ được phép thành công và không được phép thất bại. Dự án này do chính phủ đứng đầu và nhằm xây dựng một vòng thương mại mới của thành phố, không chỉ là giao dịch tiền bạc và quyền lực, mà còn là danh tiếng, lời truyền miệng được giới doanh nhân coi trọng nhất.
Làm việc cho nhà nước thì phần lớn là ra sức nhưng không có kết quả tốt, vốn là trong lúc Tần Lệ Phong giao thiệp với các quan chức chính phủ bụng phệ, tâm trạng tốt ngày hôm đó cũng tốt nên anh đã đồng ý qua điện thoại.
Ngày hôm đó, Tần Lệ Phong vừa trở về nhà thì gặp Tô Phương Dung đang quay lưng về phía anh, mái tóc dài cuộn thành búi thấp, cô đeo tạp dề cẩn thận rửa và cắt rau, động tác nhẹ nhàng, giống như trong tay không phải cầm cà chua mà là đang làm một đồ thủ công mỹ nghệ tinh tế.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô như vậy thì anh cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới này.
Lúc này có điện thoại gọi đến, anh liếc mắt nhìn thì có chút không kiên nhẫn.
“Ai gọi anh vậy?” Tô Phương Dung không quay đầu lại, nhẹ giọng nói.
“Chính phủ muốn cùng chúng ta hợp tác làm một dự án.” Tần Lệ Phong thản nhiên đáp: “Anh vẫn còn đang suy nghĩ.”
“Thôi, tùy anh quyết định là được.” Tô Phương Dung thành thạo ánh trứng.
Anh có hứng thú, bước tới, đưa tay ôm lấy eo thon của Tô Phương Dung, cúi đầu ngửi mùi thơm của cơ thể cô, cảm giác thỏa mãn tràn ngập khiến trong lòng anh có chút dao động, chỉ cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều bị lu mờ.
Tô Phương Dung oán tránh một tiếng, trên phần da trần giữa cổ có cảm giác ngứa ngáy, không cần nhìn cũng biết Tần Lệ Phong đang dùng mấy cọng râu ở cằm để tác oai tác oái.
“Anh Tần, anh đang cản trở công việc của em!”
Cuối cùng thì cũng làm xong bữa ăn, Tô Phương Dung đã đâu vào đấy đặt từng cái đĩa thức ăn và bát cơm lên bàn, Gia Bảo từ trong phòng khách chạy ra, vui vẻ gọi “bố” rồi lao vào vòng trong tay anh, Tần Lệ Phong cười nâng cậu bé lên cao.
Tô Phương Dung cười ngăn lại: “Được rồi, đừng làm phiền rộn, mau ăn cơm đi.”
“Dạ! Ăn cơm! Bố, hôm nay mẹ làm món sườn yêu thích của bố đó!” Gia Bảo nắm lấy tay anh cùng ngồi xuống.
Tần Lệ Phong cười cười: “Bố thích hay là con mèo nhỏ tham ăn con thích hả?”
“Ha ha…” Gia Bảo gãi đầu, cười vô cùng đáng yêu.
Tô Phương Dung tươi cười bế con trai ngồi đối diện, cả nhà vui vẻ hạnh phúc ăn cơm.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Tần Lệ Phong đi thẳng đến công trường ngoại ô, ký ức ngày xưa tràn về như thủy triều, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm thấy nụ cười ôn nhu.
Sau bữa ăn đó thì Tô Phương Dung dựa vào ghế sô pha, chơi cùng với Gia Bảo, sau đó chuẩn bị dỗ cậu bé đi ngủ.
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, nói với anh: “Anh nói chính phủ muốn nhóm làm dự án gì?”
Anh đang nhìn vào máy tính, thuận miệng nói với cô: “Ồ, một kiến trúc mang tính biểu tượng.”
“Như vậy à…” Cô cười, nói: “Mấy kiến trúc mang tính biểu tượng này tương đương với một loại khung cảnh khác, nhất định là nó rất đẹp! Hơn nữa… trong tương lai, chúng ta có thể nói với đứa bé rằng nó được xây dựng bởi bố nó, em nghĩ rằng nó sẽ rất có ý nghĩa!” Nói đến nửa câu sau thì Tô Phương Dung lại đỏ mặt.
Khi còn ở trong thời kỳ tốt đẹp nhất thì họ đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng rằng mình sẽ có thêm một đứa con nữa cho riêng mình, mà sau này thì Tô Phương Dung thực sự có con của anh. Nhun nhưng mà bọn họ không bao giờ có trở lại quá khứ nữa, Tô Phương Dung đã tự tay giết chết đứa con của mình, đứa trẻ vừa có nhịp tim, vừa là một phôi thai vừa chớm nở đã biến mất rồi.
Từ thực tế và trong quá khứ thì người ta sẽ không bao giờ có thể phân biệt được đâu là nặng nhẹ lợi hại, những thứ không có được thì luôn là cái tốt nhất.
Tần Lệ Phong tự nhủ bản thân mình đã từng có được hạnh phúc trọn vẹn nhất trên đời, nhưng giờ lại đánh mất.
Trong tích tắc thì đã đến công trường, Tần Lệ Phong đã đạp phanh, chân dài đưa ra bước xuống xe.
Người đứng trước mặt khiến Tần Lệ Phong cảm thấy có chút ngột ngạt.
“Anh cả, tôi đã đợi anh rất lâu rồi đấy.”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười đứng đối diện, với vẻ mặt không thể bình thường hơn, như thể cuộc trò chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Tần Lệ Phong có chút khó hiểu, cậu ta tới đây làm cái gì?
“Ông chủ!” Trần Chính Cường đã đến trước, đội mũ bảo hiểm, cũng mới vừa nhận được tin tức mà vội vàng đến đây.
Tiêu Bảo Lộc không trả lời câu hỏi của Tần Lệ Phong, mà là trực tiếp nói với Trần Chính Cường: “Được rồi, Trần Chính Cường, kiểm kê tốt đồ đạc của các người đi, người của J. I có thể rời đi trước.”
“Cái này…” Trần Chính Cường không biết phải làm sao, liếc nhìn Tần Lệ Phong.
Đúng lúc này thì một người đàn ông trung niên thấp bé từ phía bên kia chạy đến, da dẻ thô ráp, khuôn mặt ngăm đen, từ đôi mắt nhỏ của ông ta bắn ra một ánh sáng khôn khéo. Anh ta kính cẩn chạy đến chỗ Tiêu Bảo Lộc và chỉ vào nền đất vừa được xúc lên ở đằng xa, không biết đang nói về cái gì.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Lệ Phong hỏi.
Trần Chính Cường bất đắc dĩ nói: “Đây là thông báo chấm dứt hợp tác do bộ X gửi tới cho chúng ta.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Nguyên nhân?”
Tuy là công trình phúc lợi bán công nhưng không hề qua loa cẩu thả. Mắt thấy đã xây xong phần móng, kỹ sư đã quy hoạch rõ ràng diện mạo công trình trên bản vẽ, vậy mà giờ lại bị đình chỉ? Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Bảo Lộc có ý nghĩa gì?
“Người ở bộ X nói rằng nhà cung cấp vật liệu xây dựng đã cung cấp vật liệu xây dựng có vấn đề về chất lượng. Người ta nghi ngờ rằng ai đó trong công ty của chúng ta đã nhận tiền mà làm việc xấu, bây giờ họ ra lệnh cưỡng chế chúng ta tiến hành một cuộc điều tra nội bộ. Vì vậy anh Tiêu đã trở thành người thay thế tạm thời của chúng ta.”
Lời nói của Trần Chính Cường vô cùng uyển chuyển, thực ra thì Tần Lệ Phong cũng đã hiểu, nói trắng ra là, bộ X đã đá J.I ra công trình này và chuyển sang hợp tác với công ty của Tiêu Bảo Lộc.
Lúc này thì Tiêu Bảo Lộc cũng đã đến, trên mặt anh ta mang theo vẻ chân thành nói: “Có lẽ là Trần Chính Cường đã nói với anh tất cả rồi đúng không. Anh cả, chính bộ X đã bất ngờ đến tìm tôi và tôi cũng không còn cách nào khác… mặc dù tôi rất tiếc cho anh, nhưng thân là một công dân của thành phố thì trách nhiệm của chúng ta là xây dựng thành phố này tốt đẹp, anh có nghĩ vậy không?”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta, xé tờ thông báo làm đôi, sau đó ném cho Trần Chính Cường, lạnh nhạt nói: “Dự án này đối với tôi mà nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”
Nói xong thì Tần Lệ Phong xoay người đi, anh sải bước rời khỏi công trường, kéo cửa xe, động tác liền mạch như mây trôi nước chảy, không chút do dự.
Trần Chính Cường đã ở cùng Tần Lệ Phong nhiều năm rồi, khi nghe được lời ông chủ nói như vậy thì lập tức bắt tay vào xử lý mấy chuyện còn lại. Hiển nhiên là anh ta cũng có tư thế “các người muốn lấy thì chúng tôi sẽ cho, chúng tôi cũng không hiếm lạ gì”, nhìn muốn có bao nhiêu kiêu căng thì có bấy nhiêu!
Tiêu Bảo Lộc nhìn đèn hậu của chiếc xe của Tần Lệ Phong cho đến khi không còn nhìn thấy chúng nữa thì mới từ từ thu tầm mắt lại.
Anh ta biết rất rõ rằng lúc đầu thì dự án này vì lời nói của Tô Phương Dung mà thúc đẩy, vì vậy anh ta mới trăm phương ngàn kế mà cố gắng hết sức để giành lấy nó!
Anh ta chậm rãi nở một nụ cười không rõ ý tứ, anh trai anh nói đúng, dự án này thực sự không có ý nghĩa gì với anh nữa, giống như người phụ nữ của anh cũng đã mất đi.
“Tin cuối ngày, kể từ khi tập đoàn bất động sản khổng lồ J. I tiếp quản kiến trúc biểu tượng trong khu đô thị mới của thành phố đã thường xuyên xảy ra tai nạn. Hôm nay, giám đốc thành ủy và giám đốc chính quyền thành phố và doanh nhân mới ông Tiêu Bảo Lộc đã cùng giám sát công việc và tiến hành một số cuộc kiểm tra, tất cả đều phát hiện là không đủ tiêu chuẩn, thành ủy và chính quyền thành phố rất coi trọng vấn đề này nên đã ra lệnh cho tập đoàn J.I loại bỏ tất cả nhân viên điều hành và triển khai chỉnh đốn.”
Buổi tối hôm nay bất kể là trên đài, điện thoại di động, máy tính hay tivi đều phát tin tức này,khi Tô Phương Dung nghe được tin tức là lúc đang ăn cơm tối, đũa trên tay cô rơi trên mặt đất.
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng tắt tivi của bệnh viện vì sợ Gia Bảo nghe thấy! Gia Bảo rất thích bố Tần Lệ Phong, nếu cậu bé nghe điều đó thì chắc chắn sẽ rất buồn.
Trong lúc nhất thời thì dư luận xôn xao, các tờ báo lớn và tạp chí hàng tuần trong thành phố đều đưa tin về vấn đề này, tất cả mọi người đều quan tâm đến vấn đề này.Tô Phương Dung cau mày suy nghĩ, cho dù như thế nào thì cô cũng không tin rằng Tần Lệ Phong sẽ tự bê đá mà đập vào chân mình như vậy. Anh luôn là người làm việc cẩn thận, không nói đến tình cảm, anh cũng sẽ không bao giờ vì lợi nhuận nhỏ mà hủy hoại thanh danh của mình.
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc vượt xa sự mong đợi của Tô Phương Dung, đợi đến khi trời tối thì Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đến bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo qua đêm. Sắc mặt của Tô Bác Kiến không được tốt cho lắm, Tô Phương Dung thấy vậy định đi lên hỏi thì liền bị Phó Ngữ Anh kéo ra ngoài.
“Phương Dung con có nghe nói về chuyện của Lệ Phong chưa? Cả mẹ và bố con đều tin tưởng vào cách làm người của cậu ấy, bố mẹ không tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy! Cho nên bố con có chút không vui khi thấy cậ ấy bị người ta như thế này trên mặt báo…”
Tô Phương Dung mím môi, gò má căng chặt: “Con cũng không tin anh ấy sẽ làm ra những chuyện như thế này.”
Hơn nữa, người thay thế anh là Tiêu Bảo Lộc, vì vậy vấn đề này càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn. Mà cô cũng không muốn tin rằng chuyện này sẽ liên quan đến Tiêu Bảo Lộc, chỉ mong đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu không thì chuyện này quá tàn nhẫn đối với Tần Lệ Phong.
Mấy ngày sau thì mọi chuyện cũng không giống như mấy tin tức tổng hợp bị người ta quên lãng, ngược lại càng ngày càng sôi nổi, thậm chí đài truyền hình thành phố còn đặc biệt làm chương trình theo dõi đặc biệt để theo dõi và tường thuật trực tiếp diễn biến tiếp theo.
Ngay lập tức thì phòng quan hệ công chúng của J. I lên kế hoạch đối phó, ngoài việc truy cứu trách nhiệm pháp lý của các phương tiện truyền thông về các báo cáo sai sự thật thì họ cũng cam kết quả điều tra sẽ được công bố trong thời gian sớm nhất.
Thời gian điều trần diễn ra nhanh hơn nhiều so với dự kiến, dường như tâm lý thích buôn chuyện của người dân đôi khi lại là một cú hích cho sự phát triển của sự việc.
Tôi vốn tưởng rằng J.I sẽ giống như trước đây chỉ cử đại diện để giải quyết chuyện này, nhưng mà không ngờ Tần Lệ Phong sẽ đích thân tham gia xử án, điều này đủ thấy anh rất coi trọng vấn đề này.
Vào ngày xử án thì Tô Phương Dung cứ đứng ngồi không yên trong phòng, thỉnh thoảng kiểm tra thời gian trên đồng hồ.
Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh ở phía đối diện, nhìn thấy con gái như vậy thì trong lòng họ đã sáng tỏ như gương. Hai người lớn liếc mắt nhìn nhau, Phó Ngữ Anh nói: “Phương Dung, nếu con có chuyện gì thì cứ đi làm đi, ở đây có bố và mẹ là được rồi, con cứ yên tâm đi.”
Tô Phương Dung dừng lại, kinh ngạc nhìn lại: “Mẹ, con…”
Tô Bác Kiến bình tĩnh nói: “Con đi nhìn cũng tốt, như vậy thì có thể giúp Lệ Phong có thêm sự ủng hộ.”
Tô Phương Dung muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, gật đầu: “Con biết rồi.”
“Ông chủ, công trường đã xảy ra chuyện.”
Giữa tiếng gầm rú lớn của động cơ thì Tần Lệ Phong nhận được cuộc gọi từ Trần Chính Cường.
Tần Lệ Phong nhíu mày, lập tức đạp ga, cánh tay thon dài nhanh chóng đánh tay lái, hướng công trường ở ngoại thành đi tới.
Dự án này có tên gọi là “dự án cầu nối”, chức năng đúng như tên gọi, dự án này sẽ xây dựng một cây cầu nối hoàn mỹ, yêu cầu kỹ thuật của nó rất cao, cũng không thể qua loa về chất lượng được, và dự án này chỉ được phép thành công và không được phép thất bại. Dự án này do chính phủ đứng đầu và nhằm xây dựng một vòng thương mại mới của thành phố, không chỉ là giao dịch tiền bạc và quyền lực, mà còn là danh tiếng, lời truyền miệng được giới doanh nhân coi trọng nhất.
Làm việc cho nhà nước thì phần lớn là ra sức nhưng không có kết quả tốt, vốn là trong lúc Tần Lệ Phong giao thiệp với các quan chức chính phủ bụng phệ, tâm trạng tốt ngày hôm đó cũng tốt nên anh đã đồng ý qua điện thoại.
Ngày hôm đó, Tần Lệ Phong vừa trở về nhà thì gặp Tô Phương Dung đang quay lưng về phía anh, mái tóc dài cuộn thành búi thấp, cô đeo tạp dề cẩn thận rửa và cắt rau, động tác nhẹ nhàng, giống như trong tay không phải cầm cà chua mà là đang làm một đồ thủ công mỹ nghệ tinh tế.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô như vậy thì anh cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới này.
Lúc này có điện thoại gọi đến, anh liếc mắt nhìn thì có chút không kiên nhẫn.
“Ai gọi anh vậy?” Tô Phương Dung không quay đầu lại, nhẹ giọng nói.
“Chính phủ muốn cùng chúng ta hợp tác làm một dự án.” Tần Lệ Phong thản nhiên đáp: “Anh vẫn còn đang suy nghĩ.”
“Thôi, tùy anh quyết định là được.” Tô Phương Dung thành thạo ánh trứng.
Anh có hứng thú, bước tới, đưa tay ôm lấy eo thon của Tô Phương Dung, cúi đầu ngửi mùi thơm của cơ thể cô, cảm giác thỏa mãn tràn ngập khiến trong lòng anh có chút dao động, chỉ cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều bị lu mờ.
Tô Phương Dung oán tránh một tiếng, trên phần da trần giữa cổ có cảm giác ngứa ngáy, không cần nhìn cũng biết Tần Lệ Phong đang dùng mấy cọng râu ở cằm để tác oai tác oái.
“Anh Tần, anh đang cản trở công việc của em!”
Cuối cùng thì cũng làm xong bữa ăn, Tô Phương Dung đã đâu vào đấy đặt từng cái đĩa thức ăn và bát cơm lên bàn, Gia Bảo từ trong phòng khách chạy ra, vui vẻ gọi “bố” rồi lao vào vòng trong tay anh, Tần Lệ Phong cười nâng cậu bé lên cao.
Tô Phương Dung cười ngăn lại: “Được rồi, đừng làm phiền rộn, mau ăn cơm đi.”
“Dạ! Ăn cơm! Bố, hôm nay mẹ làm món sườn yêu thích của bố đó!” Gia Bảo nắm lấy tay anh cùng ngồi xuống.
Tần Lệ Phong cười cười: “Bố thích hay là con mèo nhỏ tham ăn con thích hả?”
“Ha ha…” Gia Bảo gãi đầu, cười vô cùng đáng yêu.
Tô Phương Dung tươi cười bế con trai ngồi đối diện, cả nhà vui vẻ hạnh phúc ăn cơm.
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Tần Lệ Phong đi thẳng đến công trường ngoại ô, ký ức ngày xưa tràn về như thủy triều, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm thấy nụ cười ôn nhu.
Sau bữa ăn đó thì Tô Phương Dung dựa vào ghế sô pha, chơi cùng với Gia Bảo, sau đó chuẩn bị dỗ cậu bé đi ngủ.
Đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, nói với anh: “Anh nói chính phủ muốn nhóm làm dự án gì?”
Anh đang nhìn vào máy tính, thuận miệng nói với cô: “Ồ, một kiến trúc mang tính biểu tượng.”
“Như vậy à…” Cô cười, nói: “Mấy kiến trúc mang tính biểu tượng này tương đương với một loại khung cảnh khác, nhất định là nó rất đẹp! Hơn nữa… trong tương lai, chúng ta có thể nói với đứa bé rằng nó được xây dựng bởi bố nó, em nghĩ rằng nó sẽ rất có ý nghĩa!” Nói đến nửa câu sau thì Tô Phương Dung lại đỏ mặt.
Khi còn ở trong thời kỳ tốt đẹp nhất thì họ đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng rằng mình sẽ có thêm một đứa con nữa cho riêng mình, mà sau này thì Tô Phương Dung thực sự có con của anh. Nhun nhưng mà bọn họ không bao giờ có trở lại quá khứ nữa, Tô Phương Dung đã tự tay giết chết đứa con của mình, đứa trẻ vừa có nhịp tim, vừa là một phôi thai vừa chớm nở đã biến mất rồi.
Từ thực tế và trong quá khứ thì người ta sẽ không bao giờ có thể phân biệt được đâu là nặng nhẹ lợi hại, những thứ không có được thì luôn là cái tốt nhất.
Tần Lệ Phong tự nhủ bản thân mình đã từng có được hạnh phúc trọn vẹn nhất trên đời, nhưng giờ lại đánh mất.
Trong tích tắc thì đã đến công trường, Tần Lệ Phong đã đạp phanh, chân dài đưa ra bước xuống xe.
Người đứng trước mặt khiến Tần Lệ Phong cảm thấy có chút ngột ngạt.
“Anh cả, tôi đã đợi anh rất lâu rồi đấy.”
Tiêu Bảo Lộc mỉm cười đứng đối diện, với vẻ mặt không thể bình thường hơn, như thể cuộc trò chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Tần Lệ Phong có chút khó hiểu, cậu ta tới đây làm cái gì?
“Ông chủ!” Trần Chính Cường đã đến trước, đội mũ bảo hiểm, cũng mới vừa nhận được tin tức mà vội vàng đến đây.
Tiêu Bảo Lộc không trả lời câu hỏi của Tần Lệ Phong, mà là trực tiếp nói với Trần Chính Cường: “Được rồi, Trần Chính Cường, kiểm kê tốt đồ đạc của các người đi, người của J. I có thể rời đi trước.”
“Cái này…” Trần Chính Cường không biết phải làm sao, liếc nhìn Tần Lệ Phong.
Đúng lúc này thì một người đàn ông trung niên thấp bé từ phía bên kia chạy đến, da dẻ thô ráp, khuôn mặt ngăm đen, từ đôi mắt nhỏ của ông ta bắn ra một ánh sáng khôn khéo. Anh ta kính cẩn chạy đến chỗ Tiêu Bảo Lộc và chỉ vào nền đất vừa được xúc lên ở đằng xa, không biết đang nói về cái gì.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Lệ Phong hỏi.
Trần Chính Cường bất đắc dĩ nói: “Đây là thông báo chấm dứt hợp tác do bộ X gửi tới cho chúng ta.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Nguyên nhân?”
Tuy là công trình phúc lợi bán công nhưng không hề qua loa cẩu thả. Mắt thấy đã xây xong phần móng, kỹ sư đã quy hoạch rõ ràng diện mạo công trình trên bản vẽ, vậy mà giờ lại bị đình chỉ? Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Bảo Lộc có ý nghĩa gì?
“Người ở bộ X nói rằng nhà cung cấp vật liệu xây dựng đã cung cấp vật liệu xây dựng có vấn đề về chất lượng. Người ta nghi ngờ rằng ai đó trong công ty của chúng ta đã nhận tiền mà làm việc xấu, bây giờ họ ra lệnh cưỡng chế chúng ta tiến hành một cuộc điều tra nội bộ. Vì vậy anh Tiêu đã trở thành người thay thế tạm thời của chúng ta.”
Lời nói của Trần Chính Cường vô cùng uyển chuyển, thực ra thì Tần Lệ Phong cũng đã hiểu, nói trắng ra là, bộ X đã đá J.I ra công trình này và chuyển sang hợp tác với công ty của Tiêu Bảo Lộc.
Lúc này thì Tiêu Bảo Lộc cũng đã đến, trên mặt anh ta mang theo vẻ chân thành nói: “Có lẽ là Trần Chính Cường đã nói với anh tất cả rồi đúng không. Anh cả, chính bộ X đã bất ngờ đến tìm tôi và tôi cũng không còn cách nào khác… mặc dù tôi rất tiếc cho anh, nhưng thân là một công dân của thành phố thì trách nhiệm của chúng ta là xây dựng thành phố này tốt đẹp, anh có nghĩ vậy không?”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta, xé tờ thông báo làm đôi, sau đó ném cho Trần Chính Cường, lạnh nhạt nói: “Dự án này đối với tôi mà nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”
Nói xong thì Tần Lệ Phong xoay người đi, anh sải bước rời khỏi công trường, kéo cửa xe, động tác liền mạch như mây trôi nước chảy, không chút do dự.
Trần Chính Cường đã ở cùng Tần Lệ Phong nhiều năm rồi, khi nghe được lời ông chủ nói như vậy thì lập tức bắt tay vào xử lý mấy chuyện còn lại. Hiển nhiên là anh ta cũng có tư thế “các người muốn lấy thì chúng tôi sẽ cho, chúng tôi cũng không hiếm lạ gì”, nhìn muốn có bao nhiêu kiêu căng thì có bấy nhiêu!
Tiêu Bảo Lộc nhìn đèn hậu của chiếc xe của Tần Lệ Phong cho đến khi không còn nhìn thấy chúng nữa thì mới từ từ thu tầm mắt lại.
Anh ta biết rất rõ rằng lúc đầu thì dự án này vì lời nói của Tô Phương Dung mà thúc đẩy, vì vậy anh ta mới trăm phương ngàn kế mà cố gắng hết sức để giành lấy nó!
Anh ta chậm rãi nở một nụ cười không rõ ý tứ, anh trai anh nói đúng, dự án này thực sự không có ý nghĩa gì với anh nữa, giống như người phụ nữ của anh cũng đã mất đi.
“Tin cuối ngày, kể từ khi tập đoàn bất động sản khổng lồ J. I tiếp quản kiến trúc biểu tượng trong khu đô thị mới của thành phố đã thường xuyên xảy ra tai nạn. Hôm nay, giám đốc thành ủy và giám đốc chính quyền thành phố và doanh nhân mới ông Tiêu Bảo Lộc đã cùng giám sát công việc và tiến hành một số cuộc kiểm tra, tất cả đều phát hiện là không đủ tiêu chuẩn, thành ủy và chính quyền thành phố rất coi trọng vấn đề này nên đã ra lệnh cho tập đoàn J.I loại bỏ tất cả nhân viên điều hành và triển khai chỉnh đốn.”
Buổi tối hôm nay bất kể là trên đài, điện thoại di động, máy tính hay tivi đều phát tin tức này,khi Tô Phương Dung nghe được tin tức là lúc đang ăn cơm tối, đũa trên tay cô rơi trên mặt đất.
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng tắt tivi của bệnh viện vì sợ Gia Bảo nghe thấy! Gia Bảo rất thích bố Tần Lệ Phong, nếu cậu bé nghe điều đó thì chắc chắn sẽ rất buồn.
Trong lúc nhất thời thì dư luận xôn xao, các tờ báo lớn và tạp chí hàng tuần trong thành phố đều đưa tin về vấn đề này, tất cả mọi người đều quan tâm đến vấn đề này.Tô Phương Dung cau mày suy nghĩ, cho dù như thế nào thì cô cũng không tin rằng Tần Lệ Phong sẽ tự bê đá mà đập vào chân mình như vậy. Anh luôn là người làm việc cẩn thận, không nói đến tình cảm, anh cũng sẽ không bao giờ vì lợi nhuận nhỏ mà hủy hoại thanh danh của mình.
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc vượt xa sự mong đợi của Tô Phương Dung, đợi đến khi trời tối thì Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đến bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo qua đêm. Sắc mặt của Tô Bác Kiến không được tốt cho lắm, Tô Phương Dung thấy vậy định đi lên hỏi thì liền bị Phó Ngữ Anh kéo ra ngoài.
“Phương Dung con có nghe nói về chuyện của Lệ Phong chưa? Cả mẹ và bố con đều tin tưởng vào cách làm người của cậu ấy, bố mẹ không tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy! Cho nên bố con có chút không vui khi thấy cậ ấy bị người ta như thế này trên mặt báo…”
Tô Phương Dung mím môi, gò má căng chặt: “Con cũng không tin anh ấy sẽ làm ra những chuyện như thế này.”
Hơn nữa, người thay thế anh là Tiêu Bảo Lộc, vì vậy vấn đề này càng khiến người ta suy nghĩ nhiều hơn. Mà cô cũng không muốn tin rằng chuyện này sẽ liên quan đến Tiêu Bảo Lộc, chỉ mong đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Nếu không thì chuyện này quá tàn nhẫn đối với Tần Lệ Phong.
Mấy ngày sau thì mọi chuyện cũng không giống như mấy tin tức tổng hợp bị người ta quên lãng, ngược lại càng ngày càng sôi nổi, thậm chí đài truyền hình thành phố còn đặc biệt làm chương trình theo dõi đặc biệt để theo dõi và tường thuật trực tiếp diễn biến tiếp theo.
Ngay lập tức thì phòng quan hệ công chúng của J. I lên kế hoạch đối phó, ngoài việc truy cứu trách nhiệm pháp lý của các phương tiện truyền thông về các báo cáo sai sự thật thì họ cũng cam kết quả điều tra sẽ được công bố trong thời gian sớm nhất.
Thời gian điều trần diễn ra nhanh hơn nhiều so với dự kiến, dường như tâm lý thích buôn chuyện của người dân đôi khi lại là một cú hích cho sự phát triển của sự việc.
Tôi vốn tưởng rằng J.I sẽ giống như trước đây chỉ cử đại diện để giải quyết chuyện này, nhưng mà không ngờ Tần Lệ Phong sẽ đích thân tham gia xử án, điều này đủ thấy anh rất coi trọng vấn đề này.
Vào ngày xử án thì Tô Phương Dung cứ đứng ngồi không yên trong phòng, thỉnh thoảng kiểm tra thời gian trên đồng hồ.
Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh ở phía đối diện, nhìn thấy con gái như vậy thì trong lòng họ đã sáng tỏ như gương. Hai người lớn liếc mắt nhìn nhau, Phó Ngữ Anh nói: “Phương Dung, nếu con có chuyện gì thì cứ đi làm đi, ở đây có bố và mẹ là được rồi, con cứ yên tâm đi.”
Tô Phương Dung dừng lại, kinh ngạc nhìn lại: “Mẹ, con…”
Tô Bác Kiến bình tĩnh nói: “Con đi nhìn cũng tốt, như vậy thì có thể giúp Lệ Phong có thêm sự ủng hộ.”
Tô Phương Dung muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, gật đầu: “Con biết rồi.”