Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Chương 318: Tổng giám đốc Tần, anh đúng là một người đàn ông chân chính.
Ngày mai, Gia Bảo sẽ phẫu thuật.
Tô Phương Dung cả ngày đều đứng ngồi không yên, bất chấp sự phản đối của mọi người ở lại phòng bệnh chăm sóc Gia Bảo.
Gia Bảo rất nhạy cảm và cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, sau đó cậu bé đến gần và an ủi mẹ: “Mẹ đừng lo, Gia Bảo làm xong ca phẫu thuật này thì sẽ khỏi bệnh thôi! Sau đó Gia Bảo sẽ đưa mẹ và Hân Nghiên trở về nhà, một nhà bốn người của chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa!”
Dáng vẻ Gia Bảo giống như ông cụ non, sau khi nghe cậu bé nói điều này thì tất cả mọi người có mặt đều rơi nước mắt.
Tô Phương Dung nhẹ nhàng ôm lấy Gia Bảo, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa…”
Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, ôm hai người vào lòng: “Gia Bảo nói đúng, chúng ta cùng nhau về nhà không bao giờ cách xa nhau nữa.”
“Dạ!” Gia Bảo gật đầu: “Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết, ca phẫu thuật không đau, cũng không đáng sợ. Nó chỉ giống như tiêm và uống thuốc thôi! Chị y tá nói, con sẽ ngủ đi sau đó mơ một giấc mơ đẹp! Sau khi tỉnh dậy thì ca mổ đã kết thúc!”
Tô Phương Dung chịu đựng cảm giác muốn khóc rồi gật đầu: “Trong giấc mơ của Gia Bảo nhất định phải có mẹ nha.”
Gia Bảo vui vẻ vỗ ngực đồng ý: “Mẹ đừng lo, trong giấc mơ của con nhất định sẽ có mẹ! Ồ, đúng rồi, sẽ có cả bố và em gái nữa…”
Tô Phương Dung cười quay đi, lặng lẽ che đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Lúc này, có người đi vào.
“Chú Tiêu!” Gia Bảo rất vui mừng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình nói: “Chú Tiêu, chú cũng biết rằng ngày mai Gia Bảo sẽ có ca phẫu thuật đúng không?”
“Đúng vậy, vậy chú Tiêu đặc biệt đến đây để cổ vũ cho em!” Tiêu Bảo Lộc tiến lại gần, ánh mắt rơi vào trên người Tô Phương Dung, nhưng trong một hai giây thì anh ta lại đưa mắt đi chỗ khác.
Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến để cho anh ta vào. Ngay cả khi anh ta không thể ở cùng con gái mình thì đối với bố mẹ Tô mà nói thì anh ta cũng là bố ruột của Gia Bảo và Hân Nghiên. Đây là một sự thật không thể thay đổi được, vì vậy họ cũng rất tốt với anh ta.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, rất khách khí nói: “Cám ơn anh đã tới.”
“Chà, đó là điều tôi nên làm.” Giọng của Tiêu Bảo Lộc cũng rất thận trọng.
Đối với anh ta mà nói thì anh ta vẫn không thể nào quên được chuyện anh ta đã lén đưa Gia Bảo ra khỏi bệnh viện. Anh ta luôn cảm thấy tội lỗi và không dám nghĩ nếu như lần đó xảy ra bất trắc thì anh ta sẽ đối mặt với Tô Phương Dung như thế nào?
Điều khiến anh ta càng khó buông bỏ hơn nữa là anh ta thực sự muốn mang Gia Bảo đi vào thời điểm đó!
Ý nghĩ này giống như một con rắn độc, đã ăn thịt trái tim của anh ta, anh ta tự phỉ nhổ khinh thường chính mình, anh ta đã điên cuồng đến mức nào mà đánh chủ ý lên người một đứa trẻ chứ? Hơn nữa còn là một đứa trẻ đang bệnh nặng!
Mặc dù cuối cùng anh ta không làm vậy, nhưng không có cách nào phủ nhận sự thật rằng anh ta đã có suy nghĩ.
Tiêu Bảo Lộc, Tiêu Bảo Lộc, mày thực sự là một tên khốn chết tiệt, đã bao nhiêu lần anh ta tự nguyền rủa bản thân như thế này.
Tần Lệ Phong đứng lên: “Có muốn đi gặp Hân Nghiên không?”
Tiêu Bảo Lộc giật mình: “Người đó là…”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Là em gái của Gia Bảo.”
Cũng là con gái của anh ta… con gái của Tiêu Bảo Lộc.
Trong lúc này thì vẻ mặt của Tiêu Bảo Lộc rất phức tạp, anh ta dừng lại hai giây và gật đầu: “Được.”
Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, nhưng cô vẫn trước sau không nói một lời. Anh biết tâm tư của cô, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Tiêu Bảo Lộc, nhưng mà loại quan hệ huyết thống này có thể nói bỏ là bỏ được sao? Anh không thể làm điều đó, và Tô Phương Dung cũng vậy.
Hai người lần lượt đi ra ngoài, không ai lên tiếng.
Khi đến phòng giữ trẻ sơ sinh, nhìn cô bé nằm trong lồng ấp qua ô cửa kính, Tiêu Bảo Lộc há miệng, nhưng anh ta không nói gì.
Tần Lệ Phong quay sang anh ta bình tĩnh lên tiếng: “Đúng vậy, là con gái của cậu.”
Anh đối mặt với vấn đề này một cách bình tĩnh hơn bất cứ ai khác, không phải vì anh không quan tâm mà là vì anh quan tâm quá nhiều, anh tự nhủ chỉ cần chấp nhận một cách vô điều kiện thì Tô Phương Dung và hai đứa con của anh mới có thể hạnh phúc.
Cho dù là tâm bệnh đi nữa thì anh cũng sẽ mau chóng chữa khỏi.
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên nghi hoặc, càng thêm khiếp sợ: “Anh…”
Tần Lệ Phong cười cười: “Không giống với tưởng tưởng của cậu?”
Tiêu Bảo Lộc từ từ nheo mắt lại, cuối cùng không nói gì.
“Tiêu Bảo Lộc, cậu là người thông minh, cậu biết lý do.”
Lông mày Tiêu Bảo Lộc nhíu chặt, sau đó chậm rãi mở ra, nhướng mày nhìn anh: “Anh đang cố ý muốn tôi cảm thấy khó chịu sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Tôi có nhàm chán như vậy sao?”
Tiêu Bảo Lộc không nói.
“Tôi không muốn nói về tất cả những chuyện trước đây nữa. Hôm nay, điều tôi muốn nói với cậu là cậu có thể yên tâm giao các con của cậu cho tôi. Dù là vai chú hay bố, tôi sẽ cố gắng hết sức… và thậm chí vượt qua những thứ tốt nhất.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không thể tự nhiên hơn. Nhưng mà chính cảm giác đó khiến lời nói của anh nghe có vẻ thuyết phục và gây chấn động lòng người hơn!
Tiêu Bảo Lộc cau mày nhìn anh một cái, trong mắt dần dần tích tụ lửa giận.
Sau đó, anh ta cười thành tiếng: “Tần Lệ Phong, anh cần gì phải ở trước mặt tôi mà thể hiện mình cao cả như thần chứ? Thật giống như là cái gì cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh vậy, dưới sự sắp đặt của anh thì hết thảy đều sẽ là con rối!”
Tần Lệ Phong nhướng mày, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh ta chằm chằm.
Tiêu Bảo Lộc liếc mắt một cái, căm hận nói: “Vì cái này cho nên anh mới làm cho tôi căm ghét anh! Anh làm cho mọi người giống như thằng ngốc, cũng chỉ có anh mới là người được mọi người tranh nhau ca tụng!”
Tần Lệ Phong nhắm mắt lại: “Từ khi nào, cậu lại nghĩ tôi như thế này?”
“Có quan trọng không?” Tiêu Bảo Lộc châm chọc nói: “Dù sao bây giờ cũng đã trở thành như thế này.”
Tần Lệ Phong chậm rãi nhìn vào mắt anh ta, nói từng chữ một: “Từ trước đến nay tôi chưa từng coi cậu là kẻ thù của mình. Ngay từ đầu thì cậu vốn đã là anh em của tôi, bất kể là họ gì thì cậu cũng là người nhà họ Tần, là em trai duy nhất của Tần Lệ Phong tôi!”
Tiêu Bảo Lộc chấn động, ngơ ngác nhìn anh, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, có chút đau nhói, càng ngày càng đau.
“Tôi không có cách nào để xóa bỏ hận thù trong lòng của cậu, vậy thì cứ tùy cậu vui vẻ là được rồi. Đương nhiên, nếu như cậu tiếp tục làm những chuyện không ra hồn như lần trước thì tôi sẽ dạy dỗ cậu, mãi cho đến khi cậu có thể học cách làm người là được rồi!”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Cậu có thể lựa chọn tiếp tục hận tôi, nhưng mà cậu đừng làm tổn thương người vô tội. Nếu như cậu còn là đàn ông!”
Quay người lại, anh bỏ đi.
Đi được vài bước thì anh dừng lại: “Nhân tiện, tôi đặt tên con gái là Hân Nghiên. Nó là đứa bé xinh đẹp nhất của tôi.”
Nhìn bóng dáng rời đi của Tần Lệ Phong, vẻ mặt Tiêu Bảo Lộc càng thêm phức tạp.
Anh ta chậm rãi đi đến bên cửa sổ thủy tinh dày đặc mà nhìn đứa bé đang ngủ trong lồng ấp.
“Hân Nghiên…”
Anh ta thì thầm.
Như thể cảm nhận được, Hân Nghiên không thành thật vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé của mình, đá đá chân, như thể tính khí của cô bé cũng không nhỏ.
Tiêu Bảo Lộc không kịp chuẩn bị bị cô bé chọc cười, cười xong thì anh ngạc nhiên và đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình.
Anh ta… đang làm gì thế này?
Anh ta rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Khi Tần Lệ Phong quay trở lại thì bé Gia Bảo đã ngủ.
Tô Phương Dung nhìn anh mà không hỏi gì.
Ngồi ở bên cạnh cô, anh theo thói quen vươn tay ôm lấy vai cô: “Cậu ta có tư cách đến gặp đứa nhỏ, em biết mà.”
Mặt của Tô Phương Dung vẫn không giãn ra, nhẹ giọng nói: “Em không có hạn chế, em chỉ là…”
“Anh hiểu mà.” Tần Lệ Phong nhìn cô, nở nụ cười: “Em đang bất bình thay anh sao?”
Tô Phương Dung cắn môi, cúi đầu: “Thật ra thì em cũng không có tư cách này.”
Bất kể vì lý do gì thì Tần Lệ Phong vẫn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Ngay cả cô cũng là một trong những đao phủ đã hạ thủ với anh.
Nhưng mà nói thật lòng thì cô thật muốn giấu đi Gia Bảo và con gái của mình! Ngoại trừ Tần Lệ Phong ra thì không ai đủ tư cách làm bố của hai đứa trẻ!
Nhưng mà…
Nếu làm như vậy thì quá ích kỷ.
Nếu cô thực sự làm điều này thì đừng nói đến việc cô không xứng làm mẹ của Gia Bảo và Hân Nghiên mà càng không xứng làm người phụ nữ của Tần Lệ Phong! Anh có thể bình tĩnh đón nhận như vậy thế thì tại sao cô lại không thể?
Nghĩ đến đây thì cô thở ra một hơi dài và quay lại nhìn anh: “Anh Phong…”
Tần Lệ Phong cười cười, giơ tay bóp cằm cô: “Em không cần nói gì cả, ánh hiểu mà.” Ôm cô vào lòng, anh nói: “Hơn nữa anh còn vẫn rất vui.”
Vui mừng?
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh.
“Ừ, hạnh phúc.” Anh nói: “Hạnh phúc vì người đầu tiên em nghĩ đến là anh, em luôn bênh vực anh mọi lúc mọi nơi và luôn quan tâm đến cảm xúc của anh.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, hai má ửng đỏ: “Cái này có ích lợi gì? Cũng không thể thay đổi cái gì.”
“Ai nói như vậy.” Tần Lệ Phong cúi đầu lười biếng cười, giọng nói ma mị: “Điều này sẽ làm cho anh càng thêm yêu thích em hơn, cả đời này anh cũng sẽ cưng chìu em thật nhiều.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ lên: “Anh học những lời ngọt ngào này từ khi nào vậy? Cũng quá thành thục đi? Già đầu rồi vậy mà còn không sợ người ta chê cười!”
Giọng điệu nghiêm túc của cô khiến Tần Lệ Phong cảm thấy buồn cười: “Anh chỉ thích nói chuyện ngọt ngào với em thôi! Anh chỉ thích già đầu rồi mà vẫn dính lấy em! Em nói xem, đây có phải là bị bệnh không?”
Tô Phương Dung nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Là bệnh, cần phải chữa trị.”
“Vậy thì không còn cách nào rồi, thuốc giải là ở em đó, anh sợ rằng cả đời này anh sẽ không thể sống thiếu em.”
Khi anh đang nói chuyện thì tiếng cười đột ngột bật ra trong phòng, dọa hai người họ giật mình.
Tô Phương Dung vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người từ sau sô pha đi ra, hai mắt đột nhiên mở to: “Phú… Phú Quý? Molly?”
Hai người này vào lúc nào vậy? Tại sao vào lại không nói lời nào chứ? Hơn nữa… vừa rồi không phải là bọn họ đã nghe hết rồi chứ?
A! Đừng như vậy mà!
Tần Lệ Phong nhướng mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phải khó coi vì người ta nghe những lời tâm tình mà anh đã nói, mà là hai người đang tình ý dạt dào lại bị người ta đánh gãy!
Từ khi Tô Phương Dung đi du học về thì cô đã không giống như một cô gái mềm yếu trước đây, thật vất vả mới có thể có được tình cảnh này vậy mà lại bị người ta làm gián đoạn! Anh có thể vui vẻ được không?”
Molly cũng xấu hổ đến mức không dám liếc nhìn hai người họ, ấp úng nói: “Vâng… xin lỗi tổng giám đốc Tần, lúc chúng tôi đến không có ai, Phú Quý nói…”
Phú Quý xinh đẹp ưỡn người, hào phóng nói: “Tôi chỉ muốn tạo cho hai người một niềm vui bất ngờ nên mới trốn ở đây. Không ngờ lại nghe thấy mấy lời yêu đương tê rần của mấy người… ai ai, nhìn xem, toàn thân tôi nổi da gà rồi này!”
Tô Phương Dung đỏ mặt, thật sự muốn tìm một lỗ để chui vào: “Cái này còn cần bất ngờ sao? Đã đủ bất ngờ rồi…”
Tần Lệ Phong thờ ơ nói: “Em sợ gì? Nói với vợ mình mấy lời ân ái thì đây là việc đàn ông nên làm!”
Molly nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Anh Tần, anh là một người đàn ông chân chính!”
Tần Lệ Phong khẽ cười, những lời này nghe có vẻ khá suôn tai.
Ngày mai, Gia Bảo sẽ phẫu thuật.
Tô Phương Dung cả ngày đều đứng ngồi không yên, bất chấp sự phản đối của mọi người ở lại phòng bệnh chăm sóc Gia Bảo.
Gia Bảo rất nhạy cảm và cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, sau đó cậu bé đến gần và an ủi mẹ: “Mẹ đừng lo, Gia Bảo làm xong ca phẫu thuật này thì sẽ khỏi bệnh thôi! Sau đó Gia Bảo sẽ đưa mẹ và Hân Nghiên trở về nhà, một nhà bốn người của chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa!”
Dáng vẻ Gia Bảo giống như ông cụ non, sau khi nghe cậu bé nói điều này thì tất cả mọi người có mặt đều rơi nước mắt.
Tô Phương Dung nhẹ nhàng ôm lấy Gia Bảo, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa…”
Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, ôm hai người vào lòng: “Gia Bảo nói đúng, chúng ta cùng nhau về nhà không bao giờ cách xa nhau nữa.”
“Dạ!” Gia Bảo gật đầu: “Mẹ ơi, để con nói cho mẹ biết, ca phẫu thuật không đau, cũng không đáng sợ. Nó chỉ giống như tiêm và uống thuốc thôi! Chị y tá nói, con sẽ ngủ đi sau đó mơ một giấc mơ đẹp! Sau khi tỉnh dậy thì ca mổ đã kết thúc!”
Tô Phương Dung chịu đựng cảm giác muốn khóc rồi gật đầu: “Trong giấc mơ của Gia Bảo nhất định phải có mẹ nha.”
Gia Bảo vui vẻ vỗ ngực đồng ý: “Mẹ đừng lo, trong giấc mơ của con nhất định sẽ có mẹ! Ồ, đúng rồi, sẽ có cả bố và em gái nữa…”
Tô Phương Dung cười quay đi, lặng lẽ che đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Lúc này, có người đi vào.
“Chú Tiêu!” Gia Bảo rất vui mừng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình nói: “Chú Tiêu, chú cũng biết rằng ngày mai Gia Bảo sẽ có ca phẫu thuật đúng không?”
“Đúng vậy, vậy chú Tiêu đặc biệt đến đây để cổ vũ cho em!” Tiêu Bảo Lộc tiến lại gần, ánh mắt rơi vào trên người Tô Phương Dung, nhưng trong một hai giây thì anh ta lại đưa mắt đi chỗ khác.
Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến để cho anh ta vào. Ngay cả khi anh ta không thể ở cùng con gái mình thì đối với bố mẹ Tô mà nói thì anh ta cũng là bố ruột của Gia Bảo và Hân Nghiên. Đây là một sự thật không thể thay đổi được, vì vậy họ cũng rất tốt với anh ta.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, rất khách khí nói: “Cám ơn anh đã tới.”
“Chà, đó là điều tôi nên làm.” Giọng của Tiêu Bảo Lộc cũng rất thận trọng.
Đối với anh ta mà nói thì anh ta vẫn không thể nào quên được chuyện anh ta đã lén đưa Gia Bảo ra khỏi bệnh viện. Anh ta luôn cảm thấy tội lỗi và không dám nghĩ nếu như lần đó xảy ra bất trắc thì anh ta sẽ đối mặt với Tô Phương Dung như thế nào?
Điều khiến anh ta càng khó buông bỏ hơn nữa là anh ta thực sự muốn mang Gia Bảo đi vào thời điểm đó!
Ý nghĩ này giống như một con rắn độc, đã ăn thịt trái tim của anh ta, anh ta tự phỉ nhổ khinh thường chính mình, anh ta đã điên cuồng đến mức nào mà đánh chủ ý lên người một đứa trẻ chứ? Hơn nữa còn là một đứa trẻ đang bệnh nặng!
Mặc dù cuối cùng anh ta không làm vậy, nhưng không có cách nào phủ nhận sự thật rằng anh ta đã có suy nghĩ.
Tiêu Bảo Lộc, Tiêu Bảo Lộc, mày thực sự là một tên khốn chết tiệt, đã bao nhiêu lần anh ta tự nguyền rủa bản thân như thế này.
Tần Lệ Phong đứng lên: “Có muốn đi gặp Hân Nghiên không?”
Tiêu Bảo Lộc giật mình: “Người đó là…”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Là em gái của Gia Bảo.”
Cũng là con gái của anh ta… con gái của Tiêu Bảo Lộc.
Trong lúc này thì vẻ mặt của Tiêu Bảo Lộc rất phức tạp, anh ta dừng lại hai giây và gật đầu: “Được.”
Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, nhưng cô vẫn trước sau không nói một lời. Anh biết tâm tư của cô, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Tiêu Bảo Lộc, nhưng mà loại quan hệ huyết thống này có thể nói bỏ là bỏ được sao? Anh không thể làm điều đó, và Tô Phương Dung cũng vậy.
Hai người lần lượt đi ra ngoài, không ai lên tiếng.
Khi đến phòng giữ trẻ sơ sinh, nhìn cô bé nằm trong lồng ấp qua ô cửa kính, Tiêu Bảo Lộc há miệng, nhưng anh ta không nói gì.
Tần Lệ Phong quay sang anh ta bình tĩnh lên tiếng: “Đúng vậy, là con gái của cậu.”
Anh đối mặt với vấn đề này một cách bình tĩnh hơn bất cứ ai khác, không phải vì anh không quan tâm mà là vì anh quan tâm quá nhiều, anh tự nhủ chỉ cần chấp nhận một cách vô điều kiện thì Tô Phương Dung và hai đứa con của anh mới có thể hạnh phúc.
Cho dù là tâm bệnh đi nữa thì anh cũng sẽ mau chóng chữa khỏi.
Tiêu Bảo Lộc nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên nghi hoặc, càng thêm khiếp sợ: “Anh…”
Tần Lệ Phong cười cười: “Không giống với tưởng tưởng của cậu?”
Tiêu Bảo Lộc từ từ nheo mắt lại, cuối cùng không nói gì.
“Tiêu Bảo Lộc, cậu là người thông minh, cậu biết lý do.”
Lông mày Tiêu Bảo Lộc nhíu chặt, sau đó chậm rãi mở ra, nhướng mày nhìn anh: “Anh đang cố ý muốn tôi cảm thấy khó chịu sao?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Tôi có nhàm chán như vậy sao?”
Tiêu Bảo Lộc không nói.
“Tôi không muốn nói về tất cả những chuyện trước đây nữa. Hôm nay, điều tôi muốn nói với cậu là cậu có thể yên tâm giao các con của cậu cho tôi. Dù là vai chú hay bố, tôi sẽ cố gắng hết sức… và thậm chí vượt qua những thứ tốt nhất.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không thể tự nhiên hơn. Nhưng mà chính cảm giác đó khiến lời nói của anh nghe có vẻ thuyết phục và gây chấn động lòng người hơn!
Tiêu Bảo Lộc cau mày nhìn anh một cái, trong mắt dần dần tích tụ lửa giận.
Sau đó, anh ta cười thành tiếng: “Tần Lệ Phong, anh cần gì phải ở trước mặt tôi mà thể hiện mình cao cả như thần chứ? Thật giống như là cái gì cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh vậy, dưới sự sắp đặt của anh thì hết thảy đều sẽ là con rối!”
Tần Lệ Phong nhướng mày, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh ta chằm chằm.
Tiêu Bảo Lộc liếc mắt một cái, căm hận nói: “Vì cái này cho nên anh mới làm cho tôi căm ghét anh! Anh làm cho mọi người giống như thằng ngốc, cũng chỉ có anh mới là người được mọi người tranh nhau ca tụng!”
Tần Lệ Phong nhắm mắt lại: “Từ khi nào, cậu lại nghĩ tôi như thế này?”
“Có quan trọng không?” Tiêu Bảo Lộc châm chọc nói: “Dù sao bây giờ cũng đã trở thành như thế này.”
Tần Lệ Phong chậm rãi nhìn vào mắt anh ta, nói từng chữ một: “Từ trước đến nay tôi chưa từng coi cậu là kẻ thù của mình. Ngay từ đầu thì cậu vốn đã là anh em của tôi, bất kể là họ gì thì cậu cũng là người nhà họ Tần, là em trai duy nhất của Tần Lệ Phong tôi!”
Tiêu Bảo Lộc chấn động, ngơ ngác nhìn anh, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, có chút đau nhói, càng ngày càng đau.
“Tôi không có cách nào để xóa bỏ hận thù trong lòng của cậu, vậy thì cứ tùy cậu vui vẻ là được rồi. Đương nhiên, nếu như cậu tiếp tục làm những chuyện không ra hồn như lần trước thì tôi sẽ dạy dỗ cậu, mãi cho đến khi cậu có thể học cách làm người là được rồi!”
Tần Lệ Phong nhìn anh ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Cậu có thể lựa chọn tiếp tục hận tôi, nhưng mà cậu đừng làm tổn thương người vô tội. Nếu như cậu còn là đàn ông!”
Quay người lại, anh bỏ đi.
Đi được vài bước thì anh dừng lại: “Nhân tiện, tôi đặt tên con gái là Hân Nghiên. Nó là đứa bé xinh đẹp nhất của tôi.”
Nhìn bóng dáng rời đi của Tần Lệ Phong, vẻ mặt Tiêu Bảo Lộc càng thêm phức tạp.
Anh ta chậm rãi đi đến bên cửa sổ thủy tinh dày đặc mà nhìn đứa bé đang ngủ trong lồng ấp.
“Hân Nghiên…”
Anh ta thì thầm.
Như thể cảm nhận được, Hân Nghiên không thành thật vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé của mình, đá đá chân, như thể tính khí của cô bé cũng không nhỏ.
Tiêu Bảo Lộc không kịp chuẩn bị bị cô bé chọc cười, cười xong thì anh ngạc nhiên và đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của mình.
Anh ta… đang làm gì thế này?
Anh ta rốt cuộc là đang làm gì vậy?
Khi Tần Lệ Phong quay trở lại thì bé Gia Bảo đã ngủ.
Tô Phương Dung nhìn anh mà không hỏi gì.
Ngồi ở bên cạnh cô, anh theo thói quen vươn tay ôm lấy vai cô: “Cậu ta có tư cách đến gặp đứa nhỏ, em biết mà.”
Mặt của Tô Phương Dung vẫn không giãn ra, nhẹ giọng nói: “Em không có hạn chế, em chỉ là…”
“Anh hiểu mà.” Tần Lệ Phong nhìn cô, nở nụ cười: “Em đang bất bình thay anh sao?”
Tô Phương Dung cắn môi, cúi đầu: “Thật ra thì em cũng không có tư cách này.”
Bất kể vì lý do gì thì Tần Lệ Phong vẫn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Ngay cả cô cũng là một trong những đao phủ đã hạ thủ với anh.
Nhưng mà nói thật lòng thì cô thật muốn giấu đi Gia Bảo và con gái của mình! Ngoại trừ Tần Lệ Phong ra thì không ai đủ tư cách làm bố của hai đứa trẻ!
Nhưng mà…
Nếu làm như vậy thì quá ích kỷ.
Nếu cô thực sự làm điều này thì đừng nói đến việc cô không xứng làm mẹ của Gia Bảo và Hân Nghiên mà càng không xứng làm người phụ nữ của Tần Lệ Phong! Anh có thể bình tĩnh đón nhận như vậy thế thì tại sao cô lại không thể?
Nghĩ đến đây thì cô thở ra một hơi dài và quay lại nhìn anh: “Anh Phong…”
Tần Lệ Phong cười cười, giơ tay bóp cằm cô: “Em không cần nói gì cả, ánh hiểu mà.” Ôm cô vào lòng, anh nói: “Hơn nữa anh còn vẫn rất vui.”
Vui mừng?
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh.
“Ừ, hạnh phúc.” Anh nói: “Hạnh phúc vì người đầu tiên em nghĩ đến là anh, em luôn bênh vực anh mọi lúc mọi nơi và luôn quan tâm đến cảm xúc của anh.”
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, hai má ửng đỏ: “Cái này có ích lợi gì? Cũng không thể thay đổi cái gì.”
“Ai nói như vậy.” Tần Lệ Phong cúi đầu lười biếng cười, giọng nói ma mị: “Điều này sẽ làm cho anh càng thêm yêu thích em hơn, cả đời này anh cũng sẽ cưng chìu em thật nhiều.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ lên: “Anh học những lời ngọt ngào này từ khi nào vậy? Cũng quá thành thục đi? Già đầu rồi vậy mà còn không sợ người ta chê cười!”
Giọng điệu nghiêm túc của cô khiến Tần Lệ Phong cảm thấy buồn cười: “Anh chỉ thích nói chuyện ngọt ngào với em thôi! Anh chỉ thích già đầu rồi mà vẫn dính lấy em! Em nói xem, đây có phải là bị bệnh không?”
Tô Phương Dung nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Là bệnh, cần phải chữa trị.”
“Vậy thì không còn cách nào rồi, thuốc giải là ở em đó, anh sợ rằng cả đời này anh sẽ không thể sống thiếu em.”
Khi anh đang nói chuyện thì tiếng cười đột ngột bật ra trong phòng, dọa hai người họ giật mình.
Tô Phương Dung vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người từ sau sô pha đi ra, hai mắt đột nhiên mở to: “Phú… Phú Quý? Molly?”
Hai người này vào lúc nào vậy? Tại sao vào lại không nói lời nào chứ? Hơn nữa… vừa rồi không phải là bọn họ đã nghe hết rồi chứ?
A! Đừng như vậy mà!
Tần Lệ Phong nhướng mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phải khó coi vì người ta nghe những lời tâm tình mà anh đã nói, mà là hai người đang tình ý dạt dào lại bị người ta đánh gãy!
Từ khi Tô Phương Dung đi du học về thì cô đã không giống như một cô gái mềm yếu trước đây, thật vất vả mới có thể có được tình cảnh này vậy mà lại bị người ta làm gián đoạn! Anh có thể vui vẻ được không?”
Molly cũng xấu hổ đến mức không dám liếc nhìn hai người họ, ấp úng nói: “Vâng… xin lỗi tổng giám đốc Tần, lúc chúng tôi đến không có ai, Phú Quý nói…”
Phú Quý xinh đẹp ưỡn người, hào phóng nói: “Tôi chỉ muốn tạo cho hai người một niềm vui bất ngờ nên mới trốn ở đây. Không ngờ lại nghe thấy mấy lời yêu đương tê rần của mấy người… ai ai, nhìn xem, toàn thân tôi nổi da gà rồi này!”
Tô Phương Dung đỏ mặt, thật sự muốn tìm một lỗ để chui vào: “Cái này còn cần bất ngờ sao? Đã đủ bất ngờ rồi…”
Tần Lệ Phong thờ ơ nói: “Em sợ gì? Nói với vợ mình mấy lời ân ái thì đây là việc đàn ông nên làm!”
Molly nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Anh Tần, anh là một người đàn ông chân chính!”
Tần Lệ Phong khẽ cười, những lời này nghe có vẻ khá suôn tai.