Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Chương 319: Hôm nay người đàn ông này thật sự là không bình thường!.
Mấy người ở đây cười đùa một trận làm cho tảng đá trong lòng của Tô Phương Dung đã bớt nặng đi.
Chỉ là
Dù sớm hay muộn thì họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Phú Quý đi tới, dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào người cô: “Hân Nghiên là quà tặng của thượng đế, việc cô bé đến chắc chắn phải có ý nghĩa nhất định! Vậy nên cô đừng lo lắng nữa.”
Tô Phương Dung cười: “Tôi biết.”
Molly cũng nói: “Chị Phương Dung, loại này thì một phần vạn xác suất đều có thể xảy ra, sau đó là lúc để chứng kiến kỳ tích rồi!”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn thời gian: “Đi xem Gia Bảo.”
Bởi vì ngày mai sẽ có một cuộc phẫu thuật quan trọng nên ngày hôm nay sẽ có nhiều cuộc kiểm tra khác nhau, đã đến lúc phải đón cậu bé rồi.
Mấy người cùng nhau đón Gia Bảo cậu bé trông thấy thì rất hạnh phúc và liên tục nói về những việc cần làm sau khi xuất viện! Ở trong bệnh viện lâu như vậy khiến cậu bé thực sự cảm thấy rất ngột ngạt.
Không muốn ảnh hưởng đến cậu bé, sau khi ngồi một lúc thì Molly và Phú Quý cũng rời đi, sau đó là Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến, hai người cũng muốn để lại không gian cho gia đình ba người của họ.
Tô Phương Dung tự mình đẩy Gia Bảo trở về phòng bệnh, ở bên cạnh cậu bé, ánh mắt lưu lại người cậu không rời. Ngay cả khi Gia Bảo đã ngủ say thì cô cũng nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn như vậy thôi mà đã cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ…
Tần Lệ Phong ngồi ở bên kia không phát ra tiếng động, cùng cô nhìn Gia Bảo.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, đứa trẻ này cũng không phải là con ruột của mình, nhưng mà anh lại có một tình cảm dây dưa không rời với cậu bé! Anh đi đâu cũng sẽ nhớ đến Gia Bảo, cậu bé ngã bệnh thì trái tim của Tần Lệ Phong cũng vật vã đau đớn.
Nghĩ lại thì đây có lẽ là tình cảm gia đình, có quan hệ huyết thống hay không cũng không quan trọng.
Cả hai cứ như vậy mà nhìn cậu bé suốt đêm.
Khi Gia Bảo được đưa đến phòng cấy ghép thì cậu bé vẫn đang liều mạng vẫy tay với bố mẹ: “Mẹ ơi, đừng sợ, chỉ cần con ngủ một giác thật ngon là con sẽ ra thôi!”
Quá trình cấy ghép tế bào gốc tạo máu rất phức tạp, mà Gia Bảo cũng đã được đưa đến một khu cấy ghép vô trùng, nơi cậu bé sẽ trải qua một thời gian tương đối dài. Cái gọi là mơ một giấc mơ đẹp xong sẽ xuất viện, kỳ thật các bác sĩ cùng y tá đều lo lắng cậu bé còn nhỏ sẽ sợ hãi cho nên mới cố ý nói ra những lời này.
Tô Phương Dung và gia đình của mình đã đặt tất cả hy vọng của họ vào nơi này, và họ cũng đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài! Xét cho cùng, Hân Nghiên và Gia Bảo là những là người cùng một mẹ sinh ra cho nên hai người họ có khả năng cùng loại tế bào máu nhất.
Sau khi Gia Bảo bắt đầu từ từ chấp nhận sự thật rằng mình sẽ phải điều trị trong khu cấy ghép thì mặc dù có chút thất lạc, nhưng mỗi ngày đều có bố mẹ ở bên cạnh, điều này cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần làm tốt công việc tiêu độc, thì phần còn lại là chờ đợi.
Đây là một quá trình dài đằng đẵng, Gia Bảo mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của bác sĩ, cậu bé còn truyền cảm hứng cho tất cả mọi người. Bệnh nhân cùng đợt thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể chịu đựng những cơn đau ngoài sức tưởng tượng, vậy thì họ còn có lý do gì để từ bỏ đây?
Sau khi thực hiện một loạt quy trình khử trùng rườm rà và tẻ nhạt thì cuối cùng Tô Phương Dung cũng có thể vào khu cấy ghép để đưa bữa trưa cho Gia Bảo.
Nhìn hai mẹ con trong khu cấy ghép, Tần Lệ Phong thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này thì bác sĩ phụ vội vàng đi tới, thấp giọng nói thầm vài câu.
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bây giờ?”
Bác sĩ Lưu gật đầu: “Đúng vậy.“
“Được.”
Tần Lệ Phong đi theo bác sĩ vào phòng, bác sĩ Lưu ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Anh Tần, tôi có một vài câu hỏi muốn xác nhận một chút.”
“Được.”
“Trước đây anh có đăng ký tự nguyện hiến tế bào gốc tạo máu tại ngân hàng lưu trữ tế bào gốc không?”
Tần Lệ Phong gật đầu, vì chuyện của Gia Bảo nên anh đã đưa ra quyết định này mà không chút do dự.
Bác sĩ Lưu im lặng một lúc rồi nói: “Cơ sở dữ liệu về những người hiến tế bào gốc tạo máu đã tìm ra một bệnh nhân phù hợp với tế nào máu của anh.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy sao? Không sao, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cấy ghép.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ Lưu thì anh còn nghĩ Gia Bảo có chuyện gì đó, vẻ căng thẳng trước kia cũng không thể nào thả lỏng được.
Bác sĩ Lưu nhướng mắt và chậm rãi nói: “Bệnh nhân là… Gia Bảo.”
Tần Lệ Phong sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì anh nói: “Bác sĩ Lưu, ông cũng biết về Gia Bảo. Tôi cũng không giấu diếm ông…”
“Tôi biết.” Bác sĩ Lưu gỡ kính ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Ông có việc gì thì cứ việc nói thẳng là được.”
Bác sĩ Lưu giống như đã hạ quyết tâm, nghiêm nghị nói: “Những lời sau đây tôi không phải là dùng tư cách của một bác sĩ để nói.” Sau khi dừng lại, ông ta nói: “Tôi đề nghị anh đi xét nghiệm ADN”.”
Gia Bảo đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tô Phương Dung quay lại phòng bệnh mà không thấy Tần Lệ Phong đâu.
Anh không mang theo máy tính nên chắc anh không đến công ty.
Để chăm sóc Gia Bảo và Hân Nghiên, Tô Phương Dung cũng sống luôn trong phòng bệnh luôn, Tần Lệ Phong tất nhiên là tán thành hai tay hai chân, như vậy thì cũng nhân tiện có thể chăm sóc sức khỏe cho cô.
Tô Phương Dung ngồi vào bàn bắt đầu giải quyết công việc của mình. Nếu cô đã đồng ý với ông Cư là sẽ tiếp quản toàn bộ tài sản của ông ấy nên cô ấy không thể chuyển hết công việc cho Tần Lệ Tranh được. Anh ấy hiện tại cũng đã bận rộn rất nhiều rồi, may mà trước đây cô cũng đã theo ông Cư nên biết rất rõ việc kinh doanh của ông ấy. Bây giờ cô đi theo Tần Lệ Tranh nên cũng bắt đầu học cách quản lý một doanh nghiệp.
Tần Lệ Phong trở lại khi trời sắp tối.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tô Phương Dung cũng không ngẩng đầu lên: “Anh Phong, nếu anh mệt thì về trước nghỉ ngơi đi ở đây cứ giao cho em là được rồi.”
Người phía sau cô không có phản hồi.
Cô chớp chớp mắt ngước nhìn anh.
Tần Lệ Phong đứng ở cửa, hơi cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Anh Phong?” Cô đứng dậy đi về phía anh: “Có chuyện gì vậy?”
Anh vẫn không có phản ứng.
Tô Phương Dung nhướng mày, dùng hai tay ôm lấy mặt anh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đột nhiên bị anh ôm vào trong lòng.
“Anh…”
Sau đó, cô mới nhận thấy rằng cơ thể anh đang run rẩy.
“Anh Phong… có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Cô nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng anh để an ủi.
Anh lắc đầu, một lúc lâu sau mới buông tay ra cười với cô: “Không sao đâu, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.”
Tô Phương Dung ghé sát vào mặt anh quan sát thật kỹ, sau khi đã đảm bảo anh không nói dối thì mới đấm nhẹ anh một cái: “Anh đã bao lớn rồi, tại sao còn ấu trĩ như vậy chứ.”
Không nói thêm nữa, cô vội vàng quay lại bàn làm việc: “Bên đây em còn có việc phải hoàn thành nữa… A, bây giờ em mới biết trước đây anh khó khăn như thế nào… em nói thì anh cũng đừng cảm thấy kiêu ngạo nhé, anh thật sự sắp trở thành thần tượng của em rồi đó…”
Anh từ từ tiến lại gần, lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ của cô.
Tô Phương Dung bận rộn một hồi, ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đối diện nhìn mình không chớp mắt thì nghi ngờ nhướng mày: “Anh Tần này, hôm nay anh thật sự rất kỳ lạ nha.”
Tần Lệ Phong hỏi: “Trước khi em… ý anh là khi em rời khỏi nhà họ Quý, một mình dẫn theo Gia Bảo có phải rất vất vả không?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Anh chỉ vừa nghĩ đến thôi.”
Tô Phương Dung không nghi ngờ gì anh cả, cô cúi đầu vừa nhìn xuống tài liệu trong tay vừa nói: “Tất nhiên rồi! Lúc đó em thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà lại là một bà mẹ đơn thân, đi kiếm việc làm cũng không dễ dàng lắm. Hơn nữa em còn phải chăm sóc Gia Bảo… Ồ, phải rồi, khi Gia Bảo còn nhỏ thì thằng bé siêu thích khóc! Có khi thằng bé khóc tận hai tiếng đồng hồ không ngừng, vì chuyện này mà hai mẹ con còn bị chủ nhà đuổi ra ngoài…”
Cô bật cười: “Gia Bảo ở trong vòng tay của em, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thằng bé lại phun bọt nước vào chủ nhà… ha ha… thằng bé là một đứa trẻ rất dễ thương!”
Cô đang cười, nhưng người đàn ông đối diện lại nhắm mắt, từ từ siết chặt tay mình thành nắm đấm.
Sau đó anh lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Tô Phương Dung nghĩ một lúc, đều là chuyện của mấy năm trước, nó từ lâu đã bị cô chôn sâu vào trí nhớ. Bây giờ nghĩ lại thì cảm giác của lúc đó lại dâng lên, thật sự không dễ dàng.
“Sau đó, em nhờ một người bạn giúp đỡ. Cô ấy cho em thuê căn nhà trống của mình với giá rất rẻ. Cô ấy cũng giúp em tìm một công việc làm thêm mà em có thể làm ở nhà. Cứ như vậy thì em mới từ từ ổn định, hoàn cảnh sống cũng đã từ từ trở nên tốt hơn.”
Tần Lệ Phong nghiêm mặt nói: “Người bạn đó là ai?”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Tô Phương Dung muốn nhảy dựng một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Cảm ơn cô ấy.”
Cô nở nụ cười: “Cô ấy hả, cô ấy đã đi nước ngoài từ ba năm trước, nhưng mà đến giờ bọn em vẫn giữ liên lạc.” Nói xong, cô lại thở dài: “Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng không hạnh phúc lắm.”
“Tại sao?”
Tần Lệ Phong rất ít khi quan tâm đến chuyện của người khác, Tô Phương Dung nhìn thấy anh hỏi liền nói hết cho anh nghe: “Chồng cô ấy ngoại tình, người thứ ba đó cũng đã vào nhà. Cô ấy muốn ly hôn, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, hơn nữa căn nhà ở trong nước cũng đã bán đi rồi, cô ấy không còn nơi nào để đi. Còn có cô ấy vẫn còn yêu chồng của cô ấy…”
“Bảo cô ấy ly hôn đi, không cần lo lắng chuyện trở về, anh có thể thu xếp mấy chuyện này được. Người đàn ông như vậy không cần phải luyến tiếc làm gì.”
Tô Phương Dung kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… hôm nay anh thật sự có chút không đúng nha.”
Mặc dù cô rất muốn giúp đỡ người bạn đó, nhưng Tần Lệ Phong lại nói ra lời này quá mức đột ngột. Huống chi đây là việc nhà của người khác, nguyên tắc của anh là không bao giờ can thiệp vào những việc như vậy.
“Cô ấy đã giúp đỡ em khi em gặp khó khăn, chỉ bằng cái này thôi thì cô ấy xứng đáng có một kết quả tốt.”
Hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp: “Anh nói như vậy cũng không sai…”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Anh nhanh chóng hỏi lại: “Sau này thì xảy ra chuyện gì?”
Tô Phương Dung cau mày nghi hoặc, chậm rãi nói: “Tại sao anh lại đột nhiên quan tâm đến chuyện cũ của em như vậy?”
Sau khi hai người ở bên nhau thì Tần Lệ Phong rất ít khi hỏi cô về chuyện trước đây, không phải là anh không quan tâm mà là anh tuân theo nguyên tắc nhìn về phía trước, anh thường nói rằng thứ anh muốn là tương lai của cô.
Nhưng hôm nay…
Anh nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Bởi vì, nếu anh hiểu em nhiều hơn thì anh sẽ yêu em của ngày hôm nay nhiều hơn một chút.”
Tô Phương Dung cười tủm tỉm, tổng giám đốc Tần bây giờ nói chuyện yêu đương đúng là không giống những người khác.
Sau khi suy nghĩ một chút thì cô đặt tài liệu lên bàn rồi ngồi đối mặt với anh: “Được rồi, nếu anh đã muốn biết như vậy thì em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện.”
Sau đó thì Tô Phương Dung chuyển ra khỏi nhà của bạn mình, thuê một căn hộ nhỏ và những trải nghiệm những công việc bán thời gian khác nhau, cô đều kể tất cả mọi thứ cho anh nghe.
Tần Lệ Phong cẩn thận nghe hết những thứ này, thỉnh thoảng thì anh sẽ cúi đầu, thỉnh thoảng lại nắm chặt tay cô hơn một chút.
Tô Phương Dung nói xong thì uống một ngụm nước: “Thật ra thì anh cũng không cần phải thương cảm đâu, hiện tại không phải là em vẫn rất tốt sao? Hơn nữa cuộc đời ai mà luôn thuận buồm xuôi gió chứ, em thường tự nhủ với bản thân là trước khổ sau sướng! Anh nhìn đi, bây giờ thì em đã tìm thấy một người chồng tuyệt vời sau đó lại có thêm một cặp trai gái đáng yêu, điều đó cho thấy ông trời đã đối xử tử tế với em đó!”
Cô chưa kịp nói xong thì Tần Lệ Phong đã kéo cô lại, ôm chặt lấy cô: “Sau này anh sẽ không để em phải khổ nữa! Anh thề!”
Tô Phương Dung giật mình: “Anh… anh không cần thề đâu…”
Cô có thể chắc chắn 100% rằng hôm nay người đàn ông này thực sự không bình thường!
Mấy người ở đây cười đùa một trận làm cho tảng đá trong lòng của Tô Phương Dung đã bớt nặng đi.
Chỉ là
Dù sớm hay muộn thì họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Phú Quý đi tới, dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào người cô: “Hân Nghiên là quà tặng của thượng đế, việc cô bé đến chắc chắn phải có ý nghĩa nhất định! Vậy nên cô đừng lo lắng nữa.”
Tô Phương Dung cười: “Tôi biết.”
Molly cũng nói: “Chị Phương Dung, loại này thì một phần vạn xác suất đều có thể xảy ra, sau đó là lúc để chứng kiến kỳ tích rồi!”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn thời gian: “Đi xem Gia Bảo.”
Bởi vì ngày mai sẽ có một cuộc phẫu thuật quan trọng nên ngày hôm nay sẽ có nhiều cuộc kiểm tra khác nhau, đã đến lúc phải đón cậu bé rồi.
Mấy người cùng nhau đón Gia Bảo cậu bé trông thấy thì rất hạnh phúc và liên tục nói về những việc cần làm sau khi xuất viện! Ở trong bệnh viện lâu như vậy khiến cậu bé thực sự cảm thấy rất ngột ngạt.
Không muốn ảnh hưởng đến cậu bé, sau khi ngồi một lúc thì Molly và Phú Quý cũng rời đi, sau đó là Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến, hai người cũng muốn để lại không gian cho gia đình ba người của họ.
Tô Phương Dung tự mình đẩy Gia Bảo trở về phòng bệnh, ở bên cạnh cậu bé, ánh mắt lưu lại người cậu không rời. Ngay cả khi Gia Bảo đã ngủ say thì cô cũng nhìn không chớp mắt, chỉ nhìn như vậy thôi mà đã cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ…
Tần Lệ Phong ngồi ở bên kia không phát ra tiếng động, cùng cô nhìn Gia Bảo.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, đứa trẻ này cũng không phải là con ruột của mình, nhưng mà anh lại có một tình cảm dây dưa không rời với cậu bé! Anh đi đâu cũng sẽ nhớ đến Gia Bảo, cậu bé ngã bệnh thì trái tim của Tần Lệ Phong cũng vật vã đau đớn.
Nghĩ lại thì đây có lẽ là tình cảm gia đình, có quan hệ huyết thống hay không cũng không quan trọng.
Cả hai cứ như vậy mà nhìn cậu bé suốt đêm.
Khi Gia Bảo được đưa đến phòng cấy ghép thì cậu bé vẫn đang liều mạng vẫy tay với bố mẹ: “Mẹ ơi, đừng sợ, chỉ cần con ngủ một giác thật ngon là con sẽ ra thôi!”
Quá trình cấy ghép tế bào gốc tạo máu rất phức tạp, mà Gia Bảo cũng đã được đưa đến một khu cấy ghép vô trùng, nơi cậu bé sẽ trải qua một thời gian tương đối dài. Cái gọi là mơ một giấc mơ đẹp xong sẽ xuất viện, kỳ thật các bác sĩ cùng y tá đều lo lắng cậu bé còn nhỏ sẽ sợ hãi cho nên mới cố ý nói ra những lời này.
Tô Phương Dung và gia đình của mình đã đặt tất cả hy vọng của họ vào nơi này, và họ cũng đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài! Xét cho cùng, Hân Nghiên và Gia Bảo là những là người cùng một mẹ sinh ra cho nên hai người họ có khả năng cùng loại tế bào máu nhất.
Sau khi Gia Bảo bắt đầu từ từ chấp nhận sự thật rằng mình sẽ phải điều trị trong khu cấy ghép thì mặc dù có chút thất lạc, nhưng mỗi ngày đều có bố mẹ ở bên cạnh, điều này cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần làm tốt công việc tiêu độc, thì phần còn lại là chờ đợi.
Đây là một quá trình dài đằng đẵng, Gia Bảo mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của bác sĩ, cậu bé còn truyền cảm hứng cho tất cả mọi người. Bệnh nhân cùng đợt thấy một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể chịu đựng những cơn đau ngoài sức tưởng tượng, vậy thì họ còn có lý do gì để từ bỏ đây?
Sau khi thực hiện một loạt quy trình khử trùng rườm rà và tẻ nhạt thì cuối cùng Tô Phương Dung cũng có thể vào khu cấy ghép để đưa bữa trưa cho Gia Bảo.
Nhìn hai mẹ con trong khu cấy ghép, Tần Lệ Phong thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này thì bác sĩ phụ vội vàng đi tới, thấp giọng nói thầm vài câu.
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bây giờ?”
Bác sĩ Lưu gật đầu: “Đúng vậy.“
“Được.”
Tần Lệ Phong đi theo bác sĩ vào phòng, bác sĩ Lưu ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Anh Tần, tôi có một vài câu hỏi muốn xác nhận một chút.”
“Được.”
“Trước đây anh có đăng ký tự nguyện hiến tế bào gốc tạo máu tại ngân hàng lưu trữ tế bào gốc không?”
Tần Lệ Phong gật đầu, vì chuyện của Gia Bảo nên anh đã đưa ra quyết định này mà không chút do dự.
Bác sĩ Lưu im lặng một lúc rồi nói: “Cơ sở dữ liệu về những người hiến tế bào gốc tạo máu đã tìm ra một bệnh nhân phù hợp với tế nào máu của anh.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy sao? Không sao, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cấy ghép.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ Lưu thì anh còn nghĩ Gia Bảo có chuyện gì đó, vẻ căng thẳng trước kia cũng không thể nào thả lỏng được.
Bác sĩ Lưu nhướng mắt và chậm rãi nói: “Bệnh nhân là… Gia Bảo.”
Tần Lệ Phong sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì anh nói: “Bác sĩ Lưu, ông cũng biết về Gia Bảo. Tôi cũng không giấu diếm ông…”
“Tôi biết.” Bác sĩ Lưu gỡ kính ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Ông có việc gì thì cứ việc nói thẳng là được.”
Bác sĩ Lưu giống như đã hạ quyết tâm, nghiêm nghị nói: “Những lời sau đây tôi không phải là dùng tư cách của một bác sĩ để nói.” Sau khi dừng lại, ông ta nói: “Tôi đề nghị anh đi xét nghiệm ADN”.”
Gia Bảo đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tô Phương Dung quay lại phòng bệnh mà không thấy Tần Lệ Phong đâu.
Anh không mang theo máy tính nên chắc anh không đến công ty.
Để chăm sóc Gia Bảo và Hân Nghiên, Tô Phương Dung cũng sống luôn trong phòng bệnh luôn, Tần Lệ Phong tất nhiên là tán thành hai tay hai chân, như vậy thì cũng nhân tiện có thể chăm sóc sức khỏe cho cô.
Tô Phương Dung ngồi vào bàn bắt đầu giải quyết công việc của mình. Nếu cô đã đồng ý với ông Cư là sẽ tiếp quản toàn bộ tài sản của ông ấy nên cô ấy không thể chuyển hết công việc cho Tần Lệ Tranh được. Anh ấy hiện tại cũng đã bận rộn rất nhiều rồi, may mà trước đây cô cũng đã theo ông Cư nên biết rất rõ việc kinh doanh của ông ấy. Bây giờ cô đi theo Tần Lệ Tranh nên cũng bắt đầu học cách quản lý một doanh nghiệp.
Tần Lệ Phong trở lại khi trời sắp tối.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tô Phương Dung cũng không ngẩng đầu lên: “Anh Phong, nếu anh mệt thì về trước nghỉ ngơi đi ở đây cứ giao cho em là được rồi.”
Người phía sau cô không có phản hồi.
Cô chớp chớp mắt ngước nhìn anh.
Tần Lệ Phong đứng ở cửa, hơi cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
“Anh Phong?” Cô đứng dậy đi về phía anh: “Có chuyện gì vậy?”
Anh vẫn không có phản ứng.
Tô Phương Dung nhướng mày, dùng hai tay ôm lấy mặt anh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đột nhiên bị anh ôm vào trong lòng.
“Anh…”
Sau đó, cô mới nhận thấy rằng cơ thể anh đang run rẩy.
“Anh Phong… có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Cô nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng anh để an ủi.
Anh lắc đầu, một lúc lâu sau mới buông tay ra cười với cô: “Không sao đâu, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.”
Tô Phương Dung ghé sát vào mặt anh quan sát thật kỹ, sau khi đã đảm bảo anh không nói dối thì mới đấm nhẹ anh một cái: “Anh đã bao lớn rồi, tại sao còn ấu trĩ như vậy chứ.”
Không nói thêm nữa, cô vội vàng quay lại bàn làm việc: “Bên đây em còn có việc phải hoàn thành nữa… A, bây giờ em mới biết trước đây anh khó khăn như thế nào… em nói thì anh cũng đừng cảm thấy kiêu ngạo nhé, anh thật sự sắp trở thành thần tượng của em rồi đó…”
Anh từ từ tiến lại gần, lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ của cô.
Tô Phương Dung bận rộn một hồi, ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đối diện nhìn mình không chớp mắt thì nghi ngờ nhướng mày: “Anh Tần này, hôm nay anh thật sự rất kỳ lạ nha.”
Tần Lệ Phong hỏi: “Trước khi em… ý anh là khi em rời khỏi nhà họ Quý, một mình dẫn theo Gia Bảo có phải rất vất vả không?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Anh chỉ vừa nghĩ đến thôi.”
Tô Phương Dung không nghi ngờ gì anh cả, cô cúi đầu vừa nhìn xuống tài liệu trong tay vừa nói: “Tất nhiên rồi! Lúc đó em thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, vậy mà lại là một bà mẹ đơn thân, đi kiếm việc làm cũng không dễ dàng lắm. Hơn nữa em còn phải chăm sóc Gia Bảo… Ồ, phải rồi, khi Gia Bảo còn nhỏ thì thằng bé siêu thích khóc! Có khi thằng bé khóc tận hai tiếng đồng hồ không ngừng, vì chuyện này mà hai mẹ con còn bị chủ nhà đuổi ra ngoài…”
Cô bật cười: “Gia Bảo ở trong vòng tay của em, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thằng bé lại phun bọt nước vào chủ nhà… ha ha… thằng bé là một đứa trẻ rất dễ thương!”
Cô đang cười, nhưng người đàn ông đối diện lại nhắm mắt, từ từ siết chặt tay mình thành nắm đấm.
Sau đó anh lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Tô Phương Dung nghĩ một lúc, đều là chuyện của mấy năm trước, nó từ lâu đã bị cô chôn sâu vào trí nhớ. Bây giờ nghĩ lại thì cảm giác của lúc đó lại dâng lên, thật sự không dễ dàng.
“Sau đó, em nhờ một người bạn giúp đỡ. Cô ấy cho em thuê căn nhà trống của mình với giá rất rẻ. Cô ấy cũng giúp em tìm một công việc làm thêm mà em có thể làm ở nhà. Cứ như vậy thì em mới từ từ ổn định, hoàn cảnh sống cũng đã từ từ trở nên tốt hơn.”
Tần Lệ Phong nghiêm mặt nói: “Người bạn đó là ai?”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến Tô Phương Dung muốn nhảy dựng một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Cảm ơn cô ấy.”
Cô nở nụ cười: “Cô ấy hả, cô ấy đã đi nước ngoài từ ba năm trước, nhưng mà đến giờ bọn em vẫn giữ liên lạc.” Nói xong, cô lại thở dài: “Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng không hạnh phúc lắm.”
“Tại sao?”
Tần Lệ Phong rất ít khi quan tâm đến chuyện của người khác, Tô Phương Dung nhìn thấy anh hỏi liền nói hết cho anh nghe: “Chồng cô ấy ngoại tình, người thứ ba đó cũng đã vào nhà. Cô ấy muốn ly hôn, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, hơn nữa căn nhà ở trong nước cũng đã bán đi rồi, cô ấy không còn nơi nào để đi. Còn có cô ấy vẫn còn yêu chồng của cô ấy…”
“Bảo cô ấy ly hôn đi, không cần lo lắng chuyện trở về, anh có thể thu xếp mấy chuyện này được. Người đàn ông như vậy không cần phải luyến tiếc làm gì.”
Tô Phương Dung kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh… hôm nay anh thật sự có chút không đúng nha.”
Mặc dù cô rất muốn giúp đỡ người bạn đó, nhưng Tần Lệ Phong lại nói ra lời này quá mức đột ngột. Huống chi đây là việc nhà của người khác, nguyên tắc của anh là không bao giờ can thiệp vào những việc như vậy.
“Cô ấy đã giúp đỡ em khi em gặp khó khăn, chỉ bằng cái này thôi thì cô ấy xứng đáng có một kết quả tốt.”
Hai mắt Tô Phương Dung chớp chớp: “Anh nói như vậy cũng không sai…”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Anh nhanh chóng hỏi lại: “Sau này thì xảy ra chuyện gì?”
Tô Phương Dung cau mày nghi hoặc, chậm rãi nói: “Tại sao anh lại đột nhiên quan tâm đến chuyện cũ của em như vậy?”
Sau khi hai người ở bên nhau thì Tần Lệ Phong rất ít khi hỏi cô về chuyện trước đây, không phải là anh không quan tâm mà là anh tuân theo nguyên tắc nhìn về phía trước, anh thường nói rằng thứ anh muốn là tương lai của cô.
Nhưng hôm nay…
Anh nhắm mắt lại, gằn từng chữ: “Bởi vì, nếu anh hiểu em nhiều hơn thì anh sẽ yêu em của ngày hôm nay nhiều hơn một chút.”
Tô Phương Dung cười tủm tỉm, tổng giám đốc Tần bây giờ nói chuyện yêu đương đúng là không giống những người khác.
Sau khi suy nghĩ một chút thì cô đặt tài liệu lên bàn rồi ngồi đối mặt với anh: “Được rồi, nếu anh đã muốn biết như vậy thì em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện.”
Sau đó thì Tô Phương Dung chuyển ra khỏi nhà của bạn mình, thuê một căn hộ nhỏ và những trải nghiệm những công việc bán thời gian khác nhau, cô đều kể tất cả mọi thứ cho anh nghe.
Tần Lệ Phong cẩn thận nghe hết những thứ này, thỉnh thoảng thì anh sẽ cúi đầu, thỉnh thoảng lại nắm chặt tay cô hơn một chút.
Tô Phương Dung nói xong thì uống một ngụm nước: “Thật ra thì anh cũng không cần phải thương cảm đâu, hiện tại không phải là em vẫn rất tốt sao? Hơn nữa cuộc đời ai mà luôn thuận buồm xuôi gió chứ, em thường tự nhủ với bản thân là trước khổ sau sướng! Anh nhìn đi, bây giờ thì em đã tìm thấy một người chồng tuyệt vời sau đó lại có thêm một cặp trai gái đáng yêu, điều đó cho thấy ông trời đã đối xử tử tế với em đó!”
Cô chưa kịp nói xong thì Tần Lệ Phong đã kéo cô lại, ôm chặt lấy cô: “Sau này anh sẽ không để em phải khổ nữa! Anh thề!”
Tô Phương Dung giật mình: “Anh… anh không cần thề đâu…”
Cô có thể chắc chắn 100% rằng hôm nay người đàn ông này thực sự không bình thường!