Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516
Chương 516: Coi cô như con gái.
Y Nhàn đi nhận nhiệm vụ ở chỗ Ương Tuệ, hoàn thành xong trước khi tan làm, sau đó sửa soạn lại túi xách để ra về.
Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa, Y Nhàn còn cố ý mua một xuất ăn nhỏ mang về nhà họ Triển.
“Bà chủ.”
Y Nhàn cầm đồ ăn vặt đi vào vườn hoa.
Lúc này bà Triển đang ngồi ở ghế ngoài vườn hoa, yên lặng đọc sách.
Bây giờ đang là mùa rất hợp để hoa nở, các khóm hoa hồng đỏ trong vườn đều đang nở rộ, cánh hồng đỏ thắm kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà Triển, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà dời được tầm mắt, lại càng đừng nói là đến đó và phá vỡ bức tranh này.
Bà Triển quay đầu lại, thấy Y Nhàn thì bà ta lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Niệm, cháu tan làm về rồi à?” Bà Triển vẫy tay với Y Nhàn: “Nào, mau lại đây ngồi nói chuyện với cô một lúc.”
Y Nhàn ngoan ngoãn đi đến, đặt đồ ăn vặt mình vừa mua lên bàn trà bên cạnh.
Bà Triển nhìn liếc qua đồ ăn vặt mà Y Nhàn vừa mang đến rồi lại nhìn sang người cô. Bà ta đưa tay ra, vén tóc mái của Y Nhàn sang một bên.
“Hôm nay cháu đi làm có mệt lắm không?” Bà Triển dịu dàng hỏi thăm cô.
Y Nhàn cười rồi lắc đầu: “Không mệt đâu ạ, được làm những việc mình thích nên cháu thấy không mệt chút nào.”
“Vậy là được rồi.”
Bà Triển dịu dàng kéo tay Y Nhàn: “Cháu có thể kể cho cô nghe xem hôm nay ở công ty đã xảy ra những chuyện gì không?”
Y Nhàn gật đầu rồi kể cho bà Triển nghe mấy câu chuyện thú vị đã xảy ra ở bộ phận thiết kế, tất nhiên là cô cũng cố ý giấu đi chuyện mất cây.
Bà Triển nghe cô kể chuyện, vừa uống trà vừa gật đầu.
Ánh mắt Y Nhàn sáng lên, vừa kể chuyện cho bà Triển nghe, lại vừa thầm mong rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài ra thêm chút nữa. Nếu như khoảnh khắc này có thể kéo dài cả đời này thì tốt biết mấy.
“Y Nhàn, cháu cầm mới cầm gì về thế?”
Bà Triển chỉ vào hộp đựng đồ ăn vặt đang tỏa ra mùi hương thơm phức bên cạnh rồi hỏi Y Nhàn.
“À! Đây là mì mà cháu mua để mang về từ một tiệm mì đấy ạ. Chắc cô không biết đâu nhỉ, mì của tiệm mì nhà họ Tô này là ngon nhất! Hồi cháu đi học đại học…”
“Rầm!”
Hộp đồ ăn trên bàn trà lập tức bị hất bay xuống đất, khuôn mặt bà Triển trở nên cực kỳ nhăn nhó, mắt đỏ ngầu. Bà nhìn Y Nhàn:
“Ai bảo cô mua cái này về hả? Ai cho phép cô làm vậy? Tô Phương Dung! Tô Phương Dung!”
Bà Triển chỉ vào Y Nhàn rồi điên cuồng gào lên. Cuối cùng bà còn lao thẳng về phía Y Nhàn, bóp cổ cô:
“Bà chủ…”
Mắt Y Nhàn rơm rớm nước mắt, cô vừa nhìn bà Triển đang nổi điên lên với ánh mắt vừa uất ức, lại vừa đau lòng.
Ai có mà tưởng tượng được rằng bà Triển vừa nãy vẫn còn đang ngồi ưu nhã, yên tĩnh như một bức tranh, bây giờ lại nổi điên lên thế này đâu?
Khuôn mặt Y Nhàn dần dần đỏ lên, phổi không thể hô hấp được khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như chúng sắp nổ tung đến nơi rồi.
Bà Triển nhìn vẻ mặt đau khổ đang đỏ bừng lên vì không thể thở nổi của Y Nhàn thì lại bật cười điên cuồng: “Tô Phương Dung! Tô Phương Dung! Cô đã cản tôi không cho tôi cưới anh ấy! Tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô! Đồ đàn bà độc ác này! Đồ độc ác!”
“Rầm!”
Đúng lúc Y Nhàn sắp ngất đi thì bà Triển thả lỏng tay ra, cả hai người cứ thế ngã nhào xuống đất.
Y Nhàn thấy bà Triển đã ngất xỉu, nằm trước mặt mình, Y Nhàn vội vàng bò đến, ôm bà ấy vào lòng.
“Bà Triển? Bà Triển? Cô mau tỉnh lại đi ạ!”
Y Nhàn lắc lắc bà Triển.
“Y Nhàn, bà Triển chỉ tạm thời ngất đi thôi, cô cứ đưa cô ấy về phòng đi. Nhỡ chẳng may bà ấy tỉnh lại rồi nổi điên tiếp thì sao?” Cô điều dưỡng chăm sóc vào ban ngày là người mới đi làm, cô nuốt nước bọt rồi đề nghị.
Vừa nãy cô ấy thấy Y Nhàn về rồi nên mới vào phòng nghỉ ngơi một lúc. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng động rồi đi ra thì lại thấy bà Triển đang bóp cổ Y Nhàn, cảnh tượng ấy cực kỳ nguy hiểm!
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cứ bất chấp hết tất cả để đánh ngất bà Triển trước đã.
“Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”
Y Nhàn không để ý đến lời khuyên bảo của người điều dưỡng mà chỉ cúi đầu xuống, bối rối tìm đồ. Sau khi tìm được điện thoại, Y Nhàn run rẩy tìm số điện thoại của Triển Doanh Việt trong danh bạ rồi gọi.
“Tút tút tút. . .”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời chưa nghe điện thoại được…”
“Tút tút tút…”
“Xin lỗi, số…”
Y Nhàn cầm điện thoại, vội đến mức suýt thì bật khóc.
Đúng lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Y Nhàn không nhìn xem ai là người gọi mà đã nghe máy luôn: “Triển Doanh Việt, bà Triển ngất mất rồi! Cậu có thể…”
“Bà Triển có chuyện gì à?”
“Sếp?”
Y Nhàn nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì quay sang nhìn màn hình, đúng là số của Tần Mộ Dương rồi.
Nhưng lúc này cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.
“Sếp, anh có thể giúp tôi đưa bà Triển đến bệnh viện không? Tôi sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó mất!” Ý Nhàn vừa khóc nức nở vừa hỏi.
Tần Mộ Dương nhíu mày lại, lập tức đến cạnh xe, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái:
“Ở yên đó chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”
“Cảm ơn.”
Y Nhàn nói cảm ơn với giọng khàn khàn.
Sau khi cúp điện thoại, Y Nhàn ôm lấy bà Triển, vẻ mặt cô rất bối rối, nước mắt thì vẫn rơi như mưa.
Tần Mộ Dương lái xe, nhanh chóng đi về phía nhà họ Triển.
Chuông điện thoại của anh vang lên.
“Alo.” Tần Mộ Dương ấn nút nghe điện thoại.
Giọng nói lo lắng của Lâm Duệ Thắng vang lên ở đâu dây bên kia: “Sếp, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, anh đang ở đâu thế? Buổi tiệc hôm nay…”
“Tôi có việc gấp, chuyện buổi tiệc cậu tự ứng phó đi.”
Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế cúp điện thoại.
Lâm Duệ Thắng cầm điện thoại, đứng ở cửa ra vào của nơi tổ chức buổi tiệc, thoáng chốc chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Anh ta vớ phải người sếp vô lương tâm đến mức nào vậy!
Quãng đường dài nửa tiếng đồng hồ nhưng Tần Mộ Dương chỉ đi mất mười lăm phút.
Y Nhàn nhìng thấy chiếc xe đỗ ở cổng nhà họ Triển, vui đến mức phát khóc: “Sếp, ở đây này!”
Nghe thấy giọng nói của Y Nhàn, Tần Mộ Dương nhanh chóng đi đến trước mặt cô, bế bà Triển từ dưới đất lên, đặt bà vào trong xe.
Y Nhàn cũng lên xe theo.
“Bệnh viện nào đây?”
“Bệnh viện tư nhân thành phố B.” Y Nhàn vội vàng đọc tên bệnh viện.
Tần Mộ Dương nhìn tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, sau đó nhấn mạnh chân ga, cả xe cứ vậy lao ra ngoài như một mũi tên.
Bà Triển được đưa vào phòng cấp cứu. Còn Y Nhàn và Tần Mộ Dương thì đứng chờ ở ngoài hàng lang.
Lúc này cô mới có tâm trạng để nhìn bộ trang phục mà Tần Mộ Dương đang mặc trên người.
Anh đang mặc một bộ vest nhìn rất trang trọng, có vẻ còn chính thống hơn những lúc anh ở công ty một chút.
“Sếp.”
Tần Mộ Dương nhìn về phía Y Nhàn.
“Có
“Có phải là tôi đã làm lỡ việc gì đó của anh rồi không?” Y Nhàn cẩn thận hỏi thử.
Hôm nay, trước lúc tan làm Lâm Duệ Thắng đã thông báo với bên bộ phận thiết kế rằng anh đã tan làm từ sớm, nếu bên bộ phận thiết kế có văn bản hay tài liệu gì cần phê duyệt thì cứ gửi vào hòm thư cho anh, đợi đến tối rồi sẽ thống nhất giải quyết sau.
Lâm Duệ Thắng là trợ lý cá nhân của Tần Mộ Dương, chắc hẳn là anh ấy cũng đang làm việc giúp anh chứ nhỉ?
Tần Mộ Dương bình tĩnh trả lời: “Không phải.”
“Nhưng mà trang phục của anh hôm nay…” Y Nhàn nói được nửa câu thì dừng lại.
Tần Mộ Dương đã nói là không phải rồi, nếu cô cứ cố hỏi tiếp cho bằng được đầu đuôi câu chuyện thì có vẻ không lễ phép cho lắm.
“Cổ của em bị sao vậy?”
Đúng lúc này, Tần Mộ Dương đến gần Y Nhàn, nhìn xuống phần cổ trắng ngần của cô.
Y Nhàn lùi về phía sau theo bản năng, cúi đầu xuống không nói lời nào.
“Bà ta làm à?” Tần Mộ Dương nhíu mày lại, anh cũng tự đoán ra được sự thật.
“Bà ấy không cố ý làm thế đâu.” Y Nhàn nhỏ giọng đáp.
“Dù có bị thương thì em cũng tình nguyện ở lại bên bà ấy vì cái gọi là tình thân. Em bướng bỉnh thật đấy.” Tần Mộ Dương không hề khách sáo gì mà phê bình cô.
Mặt Y Nhàn đỏ bừng lên, cô nghẹn ngào: “Đối với tôi, bà ấy là người thân duy nhất trên đời! Dù bà ấy đối xử với tôi tệ đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời đi đâu!”
Tần Mộ Dương nhìn liếc Y Nhàn rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.
“Sếp, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”
“Ngậm miệng lại!”
Y Nhàn lập tức ngậm miệng lại, sau đó cô bị Tần Mộ Dương kéo đến một phòng bệnh không có người. Anh tìm thuốc, bông băng rồi đến gần cổ của Y Nhàn.
“Để tôi tự làm cũng được.” Y Nhàn vội vàng nói.
Tần Mộ Dương không nói gì, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, tỏ rõ rằng anh không cho phép cô từ chối.
Y Nhàn không nói gì nữa.
Tần Mộ Dương tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Sau khi bôi thuốc lên cổ, Y Nhàn lại đi theo Tần Mộ Dương đến phía ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô lấy khăn giấy, lau ghế ngồi công cộng.
“Sếp, ngồi xuống đợi đi! Chúng ta sẽ phải đợi lâu đấy.” Y Nhàn nói.
Tần Mộ Dương ngồi xuống chỗ bên cạnh Y Nhàn.
Anh quay đầu lại nhìn Y Nhàn: “Bà ấy khiến em bị thương thế này lần thứ mấy rồi?”
“Bình thường bà ấy đối xử với em tốt lắm.” Y Nhàn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: “Lúc không phát bệnh thì bà ấy ưu nhã như người đẹp trong tranh ấy!”
Thấy Y Nhàn lảng tránh câu hỏi của mình, Tần Mộ Dương cũng không giận cô. Vô tình anh lại nhìn thấy thuốc trên cổ Y Nhàn bị chảy xuống.
“Đừng động đậy.”
Y Nhàn rất ngoan ngoãn, ngồi yên đó.
Tần Mộ Dương cầm khăn tay, lau đi chỗ thuốc nước bị chảy xuống.
“Có con bọ gì à?” Y Nhàn sờ phần da vừa bị khăn tay lau qua, vừa nãy cô cảm thấy hơi buồn buồn.
“Nước thuốc bị chảy xuống.” Tần Mộ Dương mở khăn tay ra cho Y Nhàn xem.
Y Nhàn thấy vậy, vội vàng lấy khăn khỏi tay Tần Mộ Dương: “Bị bẩn rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại co anh.”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn, không từ chối.
Đúng lúc này, Y Nhàn lại chú ý đến Triển Doan Tân đang đứng gần đó. Anh ta đang bình tĩnh nhìn về phía các cô, cả người tỏ rõ thái độ thù địch với Tần Mộ Dương.
Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn đi đến.
“Tổng giám đốc Tần.” Triển Doanh Việt chào hỏi.
Tần Mộ Dương chỉ gật đầu đáp lại, coi như đã trả lời.
“Triển Doanh Việt.”
Y Nhàn lập tức đứng lên, áy náy nhìn anh ta: “Tôi xin lỗi, tôi đã không chăm sóc chu đáo cho bà chủ.”
“Em không cần phải xin lỗi với tôi đâu.” Triển Doanh Việt vỗ vai Y Nhàn, cười nói: “Tôi không trách em, mẹ tôi cũng không, dù sao thì bà ấy cũng coi em như con dâu trong nhà rồi.”
Y Nhàn ngạc nhiên nhìn Triển Doanh Việt, sau đó lại thấy Triển Doanh Việt đi đến trước mặt Tần Mộ Dương.
Y Nhàn sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát, vội vàng đi đến giữ chặt anh ta lại: “Triển Doanh Việt, vừa nãy y tá nói với tôi là bà chủ còn một số thủ tục cần làm, cậu đi làm với tư cách là người bệnh nhân đi nhé?”
Triển Doanh Việt không để ý đến những lời Y Nhàn vừa nói, anh ta nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ Y Nhàn. Nhưng tôi mong là anh có thể giữ khoảng cách với cô ấy một chút. Dù sao thì mẹ tôi cũng thật lòng coi Y Nhàn là con dâu trong nhà rồi.”
Tần Mộ Dương ngồi trên ghế, nghe Triển Doanh Việt nói vậy thì lại mỉm cười.
Anh nhìn về phía Y Nhàn, hỏi: “Em không giải thích với cậu ta à?”
Y Nhàn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Tổng giám đốc Tần.”
Triển Doanh Việt còn định nói gì đó, nhưng Tần Mộ Dương lại đứng thẳng lên, nhìn anh ta với ánh mắt rất thâm sâu, còn chỉ tay vào ngực anh ta:
“Chuyện của Tần Mộ Dương tôi không đến lượt cậu quan tâm!”
Hung hăng, ngang ngược.
Quá kiêu ngạo!
Triển Doanh Việt mím môi, nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dương, có vẻ như đang muốn nói gì đó.
Nhưng Y Nhàn lại nhíu mày, cảnh cáo anh ta: “Triển Doanh Việt, cậu làm vậy là đủ rồi đấy!”
“Em bảo vệ anh ta đến vậy cơ à?”
Triển Doanh Việt nổi giận, thở hồng hộc, ánh mắt đỏ ngầu. Anh ta chỉ vào Y Nhàn rồi hỏi.
Y Nhàn cảm thấy rất khó chịu: “Đây không phải là vấn đề của việc bảo vệ hay không bảo vệ…”
Triển Doanh Việt lại không muốn nghe những lời tiếp theo của Y Nhàn, cứ vậy quay người rời đi.
Đợi đến khi Triển Doanh Việt đi rồi thì Y Nhàn mới áy náy nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Sếp, tính tình Triển Doanh Việt là vậy đấy, anh đừng để ý.”
“Tại sao em không giải thích với cậu ta rằng em chính là chị gái cậu ta?”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói: “Cứ tiếp tục thế này, không ổn lắm đâu.”
“Tôi giải thích nhưng liệu cậu ấy có tin không?” Y Nhàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cậu ta sẽ tưởng rằng tôi lấy bừa một cái cớ để từ chối cậu ta, rồi khi đó kiểu gì cũng sẽ làm ầm ỹ lên cho mà xem. Tôi vẫn còn muốn ở bên cạnh bà chủ.” Y Nhàn nói với Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương nghe xong thì không nói gì, chỉ yên lặng ngồi cạnh cô.
Hai người không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, mãi về sau bà Triển mới được bác sĩ và y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra.
“Bác sĩ, bà ấy sao rồi?”
Y Nhàn vội vàng đến cạnh giường, nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ đáp: “Tình hình của bà Triển vẫn không có tiến triển gì quá lớn, chỉ cần chú ý không kích thích bà ấy thì sẽ không sao, chúng tôi đã tiêm thuốc ổn định và bôi thuốc ở phần gáy cho bà ấy rồi. Những phần khác chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sức khỏe của bà ấy rất tốt.”
Sau khi nghe xong những lời này của bác sĩ, Y Nhàn thở phào một hơi rồi lại nói với bác sĩ:
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Y tá giúp Y Nhàn đẩy bà Triển vào phòng bệnh.
Bà Triển vừa được đẩy vào phòng bệnh xong thì Triển Doanh Việt cũng quay lại, trên tay còn cầm một số giấy tờ của bệnh viện. Vừa nãy anh ta đã nghe theo lời Y Nhàn, đi làm vài thủ tục cho bà Triển.
Triển Doanh Việt đi vào phòng bệnh, không nhìn Y Nhàn mà cứ vậy đi thẳng đên bên giường bệnh của bà Triển, yên lặng ngồi nhìn bà ấy.
Y Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại.
“Triển Doanh Việt, giờ cũng muộn rồi, tôi tiễn tổng giám đốc Tần về rồi tiện thể về nhà lấy ít quần áo cho bà chủ thay.” Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt rồi nói.
Triển Doanh Việt không đáp lời cô, vẫn tiếp tục ngồi nhìn bà Triển.
Y Nhàn đến bên Tần Mộ Dương, nói nhỏ: “Đi thôi!”
Tần Mộ Dương nhìn về phía Triển Doanh Việt đang ngồi bên cạnh giường của bà Triển, gật đầu một cái.
Sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Y Nhàn và Tần Mộ Dương đi dọc theo hành lang, cô sờ sờ chiếc bụng đói của mình, rồi nhìn sang Tần Mộ Dương:
“Sếp ăn cơm chưa?”
“Cô muốn mời tôi đi ăn à?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi cô.
Y Nhàn vội vàng xua tay: “Không phải! Lát nữa tôi còn phải về nhà họ Triển lấy quần áo cho bà ấy thay nữa, không có nhiều thời gian đến thế đâu. Nhưng tôi có thể thanh toán rồi đi trước!” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương với ánh mắt rất chân thành.
Tần Mộ Dương nghe xong thì khẽ cười: “Hay là ghi sổ nợ trước đi.”
Y Nhàn sững người: “Hả?”
“Ăn cơm một mình có gì hay chứ?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Y Nhàn.
Y Nhàn lắc đầu, sau đó lại cúi thấp đầu xuống: “Vậy sau gọi cả anh Duệ Thắng đến nữa, ba chúng ta ăn cùng nhau, tôi mời khách!”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn với ánh mắt rất thâm thúy, không trả lời cô.
Y Nhàn thấy Tần Mộ Dương không nói gì thì coi như anh đã đồng ý, vì vậy cô vui vẻ đi theo anh tiếp.
Lúc đến bãi đỗ xe, Tần Mộ Dương nói với Y Nhàn: “Để tôi tiễn em về nhà họ Triển.”
“Hả?”
Y Nhàn vội vàng xua tay: “Không cần đâu sếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay còn…”
“Lên xe.”
Tần Mộ Dương cắt ngang lời Y Nhàn, nói với vẻ bắt ép. Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương rồi xị mặt lên xe.
Sau khi thắt xong dây an toàn, Tần Mộ Dương nhìn liếc cô rồi nổ máy. Xe đi trên đường rất ổn định, trên đường đi còn dừng lại ở một quán ăn.
Y Nhàn vội vàng nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Sếp!”
Lát nữa cô còn phải về bệnh viện, thật sự không có thời gian để ăn cơm với Tần Mộ Dương. Với cả, ví tiền của cô đâu có dày đến thế chứ!
“Đợi ở đây.”
Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi nhanh chóng xuống xe, đi vào cửa hàng. Một lúc sau anh cầm đồ ăn đã được đóng gói sẵn ra. Lúc đi ngang qua ghế phụ lái, anh đưa cho Y Nhàn qua cửa sổ xe,
“Cái này…”
“Em đói bụng còn gì?” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn: “Cho phép cô ăn trên xe đấy.”
Y Nhàn cầm túi đồ ăn, cảm nhận được độ ấm của món ăn bên trong, cảm thấy lòng mình ngọt như rót mật vậy.
“Sếp ăn không?”
Y Nhàn lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong túi rồi chìa ra trước mặt Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi há miệng.
“Mùi vị cũng không tệ.” Anh nhìn thẳng vào Y Nhàn rồi nói.
Cũng chẳng rõ là câu này của anh đang khen vị của bánh bao hấp, hay còn có ý gì khác nữa…
Suy nghĩ trong đầu Y Nhàn đã rối tung hết lên, cô lơ đễnh cho nửa chiếc bánh bao còn lại vào miệng mình. Đợi đến khi cô nhận ra việc này thì đã thấy Tần Mộ Dương đang cười mìn rồi.
Trên xe có lỗ chó nào không? Cô muốn chui vào đó quá!
Sau đó cũng không còn chuyện gì khác nữa, hai người cứ thế cùng nhau ăn hết gói đồ ăn.
Trước khi Y Nhàn xuống xe, Tần Mộ Dương gọi cô lại:
“Y Nhàn.”
“Sếp?” Y Nhàn lập tức dừng động tác xuống xe, khó hiểu nhìn Tần Mộ Dương: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”
Cô ngơ ngác đứng dưới ánh đèn của nhà họ Triển, nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, giống một con chuột nhỏ đang ăn vụng kho thóc vậy.
Tần Mộ Dương đưa tay ra, lau đi vụn bánh bao bên môi Y Nhàn.
“Lần sau nếu còn có chuyện thế này nữa thì cứ gọi thẳng cho tôi.” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói.
Y Nhàn nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó cô cũng không rõ là mình đã xuống khỏi xe của Tần Mộ Dương kiểu gì. Mãi đến khi gió đêm thổi qua người thì cô mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy vào nhà họ Triển, lấy quần áo mới cho bà Triển.
Dọn dẹp xong, Y Nhàn quay lại bệnh viện.
Triển Doanh Việt đang lau mặt cho bà Triển.
“Để tôi làm cho.”
Y Nhàn vội vàng để đồ đạc trên tay sang một bên, cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay Triển Doanh Việt, lau mặt cho bà Triển thay cho cậu ta. Triển Doanh Việt đứng sang bên cạnh, nhìn động tác của cô.
Sau khi lau mặt cho bà Triển xong, Y Nhàn nhìn về phía Triển Doanh Việt: “Triển Doanh Việt, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Triển Doanh Việt lạnh lùng nhìn Y Nhàn.
Y Nhàn cũng chẳng quan tâm là cậu ta có chịu trả lời hay không, cứ vậy nói thẳng câu hỏi của mình ra.
“Xế chiều hôm nay tôi mua một bát mì từ tiệm mì của nhà họ Tô mang về, bà chủ vừa nghe xong thì cảm xúc lập tức thay đổi, tại sao vậy?”
Triển Doanh Việt nhìn Y Nhàn rồi bình tĩnh nói: “Vợ của người kia họ Tô, nấu mì cũng rất ngon.”
Y Nhàn ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải. Cô không ngờ rằng đây sẽ là nguyên nhân.
Y Nhàn đi nhận nhiệm vụ ở chỗ Ương Tuệ, hoàn thành xong trước khi tan làm, sau đó sửa soạn lại túi xách để ra về.
Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa, Y Nhàn còn cố ý mua một xuất ăn nhỏ mang về nhà họ Triển.
“Bà chủ.”
Y Nhàn cầm đồ ăn vặt đi vào vườn hoa.
Lúc này bà Triển đang ngồi ở ghế ngoài vườn hoa, yên lặng đọc sách.
Bây giờ đang là mùa rất hợp để hoa nở, các khóm hoa hồng đỏ trong vườn đều đang nở rộ, cánh hồng đỏ thắm kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà Triển, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà dời được tầm mắt, lại càng đừng nói là đến đó và phá vỡ bức tranh này.
Bà Triển quay đầu lại, thấy Y Nhàn thì bà ta lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Niệm, cháu tan làm về rồi à?” Bà Triển vẫy tay với Y Nhàn: “Nào, mau lại đây ngồi nói chuyện với cô một lúc.”
Y Nhàn ngoan ngoãn đi đến, đặt đồ ăn vặt mình vừa mua lên bàn trà bên cạnh.
Bà Triển nhìn liếc qua đồ ăn vặt mà Y Nhàn vừa mang đến rồi lại nhìn sang người cô. Bà ta đưa tay ra, vén tóc mái của Y Nhàn sang một bên.
“Hôm nay cháu đi làm có mệt lắm không?” Bà Triển dịu dàng hỏi thăm cô.
Y Nhàn cười rồi lắc đầu: “Không mệt đâu ạ, được làm những việc mình thích nên cháu thấy không mệt chút nào.”
“Vậy là được rồi.”
Bà Triển dịu dàng kéo tay Y Nhàn: “Cháu có thể kể cho cô nghe xem hôm nay ở công ty đã xảy ra những chuyện gì không?”
Y Nhàn gật đầu rồi kể cho bà Triển nghe mấy câu chuyện thú vị đã xảy ra ở bộ phận thiết kế, tất nhiên là cô cũng cố ý giấu đi chuyện mất cây.
Bà Triển nghe cô kể chuyện, vừa uống trà vừa gật đầu.
Ánh mắt Y Nhàn sáng lên, vừa kể chuyện cho bà Triển nghe, lại vừa thầm mong rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài ra thêm chút nữa. Nếu như khoảnh khắc này có thể kéo dài cả đời này thì tốt biết mấy.
“Y Nhàn, cháu cầm mới cầm gì về thế?”
Bà Triển chỉ vào hộp đựng đồ ăn vặt đang tỏa ra mùi hương thơm phức bên cạnh rồi hỏi Y Nhàn.
“À! Đây là mì mà cháu mua để mang về từ một tiệm mì đấy ạ. Chắc cô không biết đâu nhỉ, mì của tiệm mì nhà họ Tô này là ngon nhất! Hồi cháu đi học đại học…”
“Rầm!”
Hộp đồ ăn trên bàn trà lập tức bị hất bay xuống đất, khuôn mặt bà Triển trở nên cực kỳ nhăn nhó, mắt đỏ ngầu. Bà nhìn Y Nhàn:
“Ai bảo cô mua cái này về hả? Ai cho phép cô làm vậy? Tô Phương Dung! Tô Phương Dung!”
Bà Triển chỉ vào Y Nhàn rồi điên cuồng gào lên. Cuối cùng bà còn lao thẳng về phía Y Nhàn, bóp cổ cô:
“Bà chủ…”
Mắt Y Nhàn rơm rớm nước mắt, cô vừa nhìn bà Triển đang nổi điên lên với ánh mắt vừa uất ức, lại vừa đau lòng.
Ai có mà tưởng tượng được rằng bà Triển vừa nãy vẫn còn đang ngồi ưu nhã, yên tĩnh như một bức tranh, bây giờ lại nổi điên lên thế này đâu?
Khuôn mặt Y Nhàn dần dần đỏ lên, phổi không thể hô hấp được khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như chúng sắp nổ tung đến nơi rồi.
Bà Triển nhìn vẻ mặt đau khổ đang đỏ bừng lên vì không thể thở nổi của Y Nhàn thì lại bật cười điên cuồng: “Tô Phương Dung! Tô Phương Dung! Cô đã cản tôi không cho tôi cưới anh ấy! Tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô! Đồ đàn bà độc ác này! Đồ độc ác!”
“Rầm!”
Đúng lúc Y Nhàn sắp ngất đi thì bà Triển thả lỏng tay ra, cả hai người cứ thế ngã nhào xuống đất.
Y Nhàn thấy bà Triển đã ngất xỉu, nằm trước mặt mình, Y Nhàn vội vàng bò đến, ôm bà ấy vào lòng.
“Bà Triển? Bà Triển? Cô mau tỉnh lại đi ạ!”
Y Nhàn lắc lắc bà Triển.
“Y Nhàn, bà Triển chỉ tạm thời ngất đi thôi, cô cứ đưa cô ấy về phòng đi. Nhỡ chẳng may bà ấy tỉnh lại rồi nổi điên tiếp thì sao?” Cô điều dưỡng chăm sóc vào ban ngày là người mới đi làm, cô nuốt nước bọt rồi đề nghị.
Vừa nãy cô ấy thấy Y Nhàn về rồi nên mới vào phòng nghỉ ngơi một lúc. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng động rồi đi ra thì lại thấy bà Triển đang bóp cổ Y Nhàn, cảnh tượng ấy cực kỳ nguy hiểm!
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cứ bất chấp hết tất cả để đánh ngất bà Triển trước đã.
“Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”
Y Nhàn không để ý đến lời khuyên bảo của người điều dưỡng mà chỉ cúi đầu xuống, bối rối tìm đồ. Sau khi tìm được điện thoại, Y Nhàn run rẩy tìm số điện thoại của Triển Doanh Việt trong danh bạ rồi gọi.
“Tút tút tút. . .”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời chưa nghe điện thoại được…”
“Tút tút tút…”
“Xin lỗi, số…”
Y Nhàn cầm điện thoại, vội đến mức suýt thì bật khóc.
Đúng lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Y Nhàn không nhìn xem ai là người gọi mà đã nghe máy luôn: “Triển Doanh Việt, bà Triển ngất mất rồi! Cậu có thể…”
“Bà Triển có chuyện gì à?”
“Sếp?”
Y Nhàn nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì quay sang nhìn màn hình, đúng là số của Tần Mộ Dương rồi.
Nhưng lúc này cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.
“Sếp, anh có thể giúp tôi đưa bà Triển đến bệnh viện không? Tôi sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó mất!” Ý Nhàn vừa khóc nức nở vừa hỏi.
Tần Mộ Dương nhíu mày lại, lập tức đến cạnh xe, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái:
“Ở yên đó chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”
“Cảm ơn.”
Y Nhàn nói cảm ơn với giọng khàn khàn.
Sau khi cúp điện thoại, Y Nhàn ôm lấy bà Triển, vẻ mặt cô rất bối rối, nước mắt thì vẫn rơi như mưa.
Tần Mộ Dương lái xe, nhanh chóng đi về phía nhà họ Triển.
Chuông điện thoại của anh vang lên.
“Alo.” Tần Mộ Dương ấn nút nghe điện thoại.
Giọng nói lo lắng của Lâm Duệ Thắng vang lên ở đâu dây bên kia: “Sếp, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, anh đang ở đâu thế? Buổi tiệc hôm nay…”
“Tôi có việc gấp, chuyện buổi tiệc cậu tự ứng phó đi.”
Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế cúp điện thoại.
Lâm Duệ Thắng cầm điện thoại, đứng ở cửa ra vào của nơi tổ chức buổi tiệc, thoáng chốc chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Anh ta vớ phải người sếp vô lương tâm đến mức nào vậy!
Quãng đường dài nửa tiếng đồng hồ nhưng Tần Mộ Dương chỉ đi mất mười lăm phút.
Y Nhàn nhìng thấy chiếc xe đỗ ở cổng nhà họ Triển, vui đến mức phát khóc: “Sếp, ở đây này!”
Nghe thấy giọng nói của Y Nhàn, Tần Mộ Dương nhanh chóng đi đến trước mặt cô, bế bà Triển từ dưới đất lên, đặt bà vào trong xe.
Y Nhàn cũng lên xe theo.
“Bệnh viện nào đây?”
“Bệnh viện tư nhân thành phố B.” Y Nhàn vội vàng đọc tên bệnh viện.
Tần Mộ Dương nhìn tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, sau đó nhấn mạnh chân ga, cả xe cứ vậy lao ra ngoài như một mũi tên.
Bà Triển được đưa vào phòng cấp cứu. Còn Y Nhàn và Tần Mộ Dương thì đứng chờ ở ngoài hàng lang.
Lúc này cô mới có tâm trạng để nhìn bộ trang phục mà Tần Mộ Dương đang mặc trên người.
Anh đang mặc một bộ vest nhìn rất trang trọng, có vẻ còn chính thống hơn những lúc anh ở công ty một chút.
“Sếp.”
Tần Mộ Dương nhìn về phía Y Nhàn.
“Có
“Có phải là tôi đã làm lỡ việc gì đó của anh rồi không?” Y Nhàn cẩn thận hỏi thử.
Hôm nay, trước lúc tan làm Lâm Duệ Thắng đã thông báo với bên bộ phận thiết kế rằng anh đã tan làm từ sớm, nếu bên bộ phận thiết kế có văn bản hay tài liệu gì cần phê duyệt thì cứ gửi vào hòm thư cho anh, đợi đến tối rồi sẽ thống nhất giải quyết sau.
Lâm Duệ Thắng là trợ lý cá nhân của Tần Mộ Dương, chắc hẳn là anh ấy cũng đang làm việc giúp anh chứ nhỉ?
Tần Mộ Dương bình tĩnh trả lời: “Không phải.”
“Nhưng mà trang phục của anh hôm nay…” Y Nhàn nói được nửa câu thì dừng lại.
Tần Mộ Dương đã nói là không phải rồi, nếu cô cứ cố hỏi tiếp cho bằng được đầu đuôi câu chuyện thì có vẻ không lễ phép cho lắm.
“Cổ của em bị sao vậy?”
Đúng lúc này, Tần Mộ Dương đến gần Y Nhàn, nhìn xuống phần cổ trắng ngần của cô.
Y Nhàn lùi về phía sau theo bản năng, cúi đầu xuống không nói lời nào.
“Bà ta làm à?” Tần Mộ Dương nhíu mày lại, anh cũng tự đoán ra được sự thật.
“Bà ấy không cố ý làm thế đâu.” Y Nhàn nhỏ giọng đáp.
“Dù có bị thương thì em cũng tình nguyện ở lại bên bà ấy vì cái gọi là tình thân. Em bướng bỉnh thật đấy.” Tần Mộ Dương không hề khách sáo gì mà phê bình cô.
Mặt Y Nhàn đỏ bừng lên, cô nghẹn ngào: “Đối với tôi, bà ấy là người thân duy nhất trên đời! Dù bà ấy đối xử với tôi tệ đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời đi đâu!”
Tần Mộ Dương nhìn liếc Y Nhàn rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.
“Sếp, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”
“Ngậm miệng lại!”
Y Nhàn lập tức ngậm miệng lại, sau đó cô bị Tần Mộ Dương kéo đến một phòng bệnh không có người. Anh tìm thuốc, bông băng rồi đến gần cổ của Y Nhàn.
“Để tôi tự làm cũng được.” Y Nhàn vội vàng nói.
Tần Mộ Dương không nói gì, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, tỏ rõ rằng anh không cho phép cô từ chối.
Y Nhàn không nói gì nữa.
Tần Mộ Dương tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Sau khi bôi thuốc lên cổ, Y Nhàn lại đi theo Tần Mộ Dương đến phía ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô lấy khăn giấy, lau ghế ngồi công cộng.
“Sếp, ngồi xuống đợi đi! Chúng ta sẽ phải đợi lâu đấy.” Y Nhàn nói.
Tần Mộ Dương ngồi xuống chỗ bên cạnh Y Nhàn.
Anh quay đầu lại nhìn Y Nhàn: “Bà ấy khiến em bị thương thế này lần thứ mấy rồi?”
“Bình thường bà ấy đối xử với em tốt lắm.” Y Nhàn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: “Lúc không phát bệnh thì bà ấy ưu nhã như người đẹp trong tranh ấy!”
Thấy Y Nhàn lảng tránh câu hỏi của mình, Tần Mộ Dương cũng không giận cô. Vô tình anh lại nhìn thấy thuốc trên cổ Y Nhàn bị chảy xuống.
“Đừng động đậy.”
Y Nhàn rất ngoan ngoãn, ngồi yên đó.
Tần Mộ Dương cầm khăn tay, lau đi chỗ thuốc nước bị chảy xuống.
“Có con bọ gì à?” Y Nhàn sờ phần da vừa bị khăn tay lau qua, vừa nãy cô cảm thấy hơi buồn buồn.
“Nước thuốc bị chảy xuống.” Tần Mộ Dương mở khăn tay ra cho Y Nhàn xem.
Y Nhàn thấy vậy, vội vàng lấy khăn khỏi tay Tần Mộ Dương: “Bị bẩn rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại co anh.”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn, không từ chối.
Đúng lúc này, Y Nhàn lại chú ý đến Triển Doan Tân đang đứng gần đó. Anh ta đang bình tĩnh nhìn về phía các cô, cả người tỏ rõ thái độ thù địch với Tần Mộ Dương.
Nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn đi đến.
“Tổng giám đốc Tần.” Triển Doanh Việt chào hỏi.
Tần Mộ Dương chỉ gật đầu đáp lại, coi như đã trả lời.
“Triển Doanh Việt.”
Y Nhàn lập tức đứng lên, áy náy nhìn anh ta: “Tôi xin lỗi, tôi đã không chăm sóc chu đáo cho bà chủ.”
“Em không cần phải xin lỗi với tôi đâu.” Triển Doanh Việt vỗ vai Y Nhàn, cười nói: “Tôi không trách em, mẹ tôi cũng không, dù sao thì bà ấy cũng coi em như con dâu trong nhà rồi.”
Y Nhàn ngạc nhiên nhìn Triển Doanh Việt, sau đó lại thấy Triển Doanh Việt đi đến trước mặt Tần Mộ Dương.
Y Nhàn sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát, vội vàng đi đến giữ chặt anh ta lại: “Triển Doanh Việt, vừa nãy y tá nói với tôi là bà chủ còn một số thủ tục cần làm, cậu đi làm với tư cách là người bệnh nhân đi nhé?”
Triển Doanh Việt không để ý đến những lời Y Nhàn vừa nói, anh ta nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ Y Nhàn. Nhưng tôi mong là anh có thể giữ khoảng cách với cô ấy một chút. Dù sao thì mẹ tôi cũng thật lòng coi Y Nhàn là con dâu trong nhà rồi.”
Tần Mộ Dương ngồi trên ghế, nghe Triển Doanh Việt nói vậy thì lại mỉm cười.
Anh nhìn về phía Y Nhàn, hỏi: “Em không giải thích với cậu ta à?”
Y Nhàn lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Tổng giám đốc Tần.”
Triển Doanh Việt còn định nói gì đó, nhưng Tần Mộ Dương lại đứng thẳng lên, nhìn anh ta với ánh mắt rất thâm sâu, còn chỉ tay vào ngực anh ta:
“Chuyện của Tần Mộ Dương tôi không đến lượt cậu quan tâm!”
Hung hăng, ngang ngược.
Quá kiêu ngạo!
Triển Doanh Việt mím môi, nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dương, có vẻ như đang muốn nói gì đó.
Nhưng Y Nhàn lại nhíu mày, cảnh cáo anh ta: “Triển Doanh Việt, cậu làm vậy là đủ rồi đấy!”
“Em bảo vệ anh ta đến vậy cơ à?”
Triển Doanh Việt nổi giận, thở hồng hộc, ánh mắt đỏ ngầu. Anh ta chỉ vào Y Nhàn rồi hỏi.
Y Nhàn cảm thấy rất khó chịu: “Đây không phải là vấn đề của việc bảo vệ hay không bảo vệ…”
Triển Doanh Việt lại không muốn nghe những lời tiếp theo của Y Nhàn, cứ vậy quay người rời đi.
Đợi đến khi Triển Doanh Việt đi rồi thì Y Nhàn mới áy náy nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Sếp, tính tình Triển Doanh Việt là vậy đấy, anh đừng để ý.”
“Tại sao em không giải thích với cậu ta rằng em chính là chị gái cậu ta?”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói: “Cứ tiếp tục thế này, không ổn lắm đâu.”
“Tôi giải thích nhưng liệu cậu ấy có tin không?” Y Nhàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cậu ta sẽ tưởng rằng tôi lấy bừa một cái cớ để từ chối cậu ta, rồi khi đó kiểu gì cũng sẽ làm ầm ỹ lên cho mà xem. Tôi vẫn còn muốn ở bên cạnh bà chủ.” Y Nhàn nói với Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương nghe xong thì không nói gì, chỉ yên lặng ngồi cạnh cô.
Hai người không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, mãi về sau bà Triển mới được bác sĩ và y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra.
“Bác sĩ, bà ấy sao rồi?”
Y Nhàn vội vàng đến cạnh giường, nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ đáp: “Tình hình của bà Triển vẫn không có tiến triển gì quá lớn, chỉ cần chú ý không kích thích bà ấy thì sẽ không sao, chúng tôi đã tiêm thuốc ổn định và bôi thuốc ở phần gáy cho bà ấy rồi. Những phần khác chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sức khỏe của bà ấy rất tốt.”
Sau khi nghe xong những lời này của bác sĩ, Y Nhàn thở phào một hơi rồi lại nói với bác sĩ:
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Y tá giúp Y Nhàn đẩy bà Triển vào phòng bệnh.
Bà Triển vừa được đẩy vào phòng bệnh xong thì Triển Doanh Việt cũng quay lại, trên tay còn cầm một số giấy tờ của bệnh viện. Vừa nãy anh ta đã nghe theo lời Y Nhàn, đi làm vài thủ tục cho bà Triển.
Triển Doanh Việt đi vào phòng bệnh, không nhìn Y Nhàn mà cứ vậy đi thẳng đên bên giường bệnh của bà Triển, yên lặng ngồi nhìn bà ấy.
Y Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại.
“Triển Doanh Việt, giờ cũng muộn rồi, tôi tiễn tổng giám đốc Tần về rồi tiện thể về nhà lấy ít quần áo cho bà chủ thay.” Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt rồi nói.
Triển Doanh Việt không đáp lời cô, vẫn tiếp tục ngồi nhìn bà Triển.
Y Nhàn đến bên Tần Mộ Dương, nói nhỏ: “Đi thôi!”
Tần Mộ Dương nhìn về phía Triển Doanh Việt đang ngồi bên cạnh giường của bà Triển, gật đầu một cái.
Sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.
Y Nhàn và Tần Mộ Dương đi dọc theo hành lang, cô sờ sờ chiếc bụng đói của mình, rồi nhìn sang Tần Mộ Dương:
“Sếp ăn cơm chưa?”
“Cô muốn mời tôi đi ăn à?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi cô.
Y Nhàn vội vàng xua tay: “Không phải! Lát nữa tôi còn phải về nhà họ Triển lấy quần áo cho bà ấy thay nữa, không có nhiều thời gian đến thế đâu. Nhưng tôi có thể thanh toán rồi đi trước!” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương với ánh mắt rất chân thành.
Tần Mộ Dương nghe xong thì khẽ cười: “Hay là ghi sổ nợ trước đi.”
Y Nhàn sững người: “Hả?”
“Ăn cơm một mình có gì hay chứ?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Y Nhàn.
Y Nhàn lắc đầu, sau đó lại cúi thấp đầu xuống: “Vậy sau gọi cả anh Duệ Thắng đến nữa, ba chúng ta ăn cùng nhau, tôi mời khách!”
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn với ánh mắt rất thâm thúy, không trả lời cô.
Y Nhàn thấy Tần Mộ Dương không nói gì thì coi như anh đã đồng ý, vì vậy cô vui vẻ đi theo anh tiếp.
Lúc đến bãi đỗ xe, Tần Mộ Dương nói với Y Nhàn: “Để tôi tiễn em về nhà họ Triển.”
“Hả?”
Y Nhàn vội vàng xua tay: “Không cần đâu sếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay còn…”
“Lên xe.”
Tần Mộ Dương cắt ngang lời Y Nhàn, nói với vẻ bắt ép. Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương rồi xị mặt lên xe.
Sau khi thắt xong dây an toàn, Tần Mộ Dương nhìn liếc cô rồi nổ máy. Xe đi trên đường rất ổn định, trên đường đi còn dừng lại ở một quán ăn.
Y Nhàn vội vàng nhìn về phía Tần Mộ Dương: “Sếp!”
Lát nữa cô còn phải về bệnh viện, thật sự không có thời gian để ăn cơm với Tần Mộ Dương. Với cả, ví tiền của cô đâu có dày đến thế chứ!
“Đợi ở đây.”
Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi nhanh chóng xuống xe, đi vào cửa hàng. Một lúc sau anh cầm đồ ăn đã được đóng gói sẵn ra. Lúc đi ngang qua ghế phụ lái, anh đưa cho Y Nhàn qua cửa sổ xe,
“Cái này…”
“Em đói bụng còn gì?” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn: “Cho phép cô ăn trên xe đấy.”
Y Nhàn cầm túi đồ ăn, cảm nhận được độ ấm của món ăn bên trong, cảm thấy lòng mình ngọt như rót mật vậy.
“Sếp ăn không?”
Y Nhàn lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong túi rồi chìa ra trước mặt Tần Mộ Dương.
Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi há miệng.
“Mùi vị cũng không tệ.” Anh nhìn thẳng vào Y Nhàn rồi nói.
Cũng chẳng rõ là câu này của anh đang khen vị của bánh bao hấp, hay còn có ý gì khác nữa…
Suy nghĩ trong đầu Y Nhàn đã rối tung hết lên, cô lơ đễnh cho nửa chiếc bánh bao còn lại vào miệng mình. Đợi đến khi cô nhận ra việc này thì đã thấy Tần Mộ Dương đang cười mìn rồi.
Trên xe có lỗ chó nào không? Cô muốn chui vào đó quá!
Sau đó cũng không còn chuyện gì khác nữa, hai người cứ thế cùng nhau ăn hết gói đồ ăn.
Trước khi Y Nhàn xuống xe, Tần Mộ Dương gọi cô lại:
“Y Nhàn.”
“Sếp?” Y Nhàn lập tức dừng động tác xuống xe, khó hiểu nhìn Tần Mộ Dương: “Anh còn có chuyện gì nữa à?”
Cô ngơ ngác đứng dưới ánh đèn của nhà họ Triển, nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, giống một con chuột nhỏ đang ăn vụng kho thóc vậy.
Tần Mộ Dương đưa tay ra, lau đi vụn bánh bao bên môi Y Nhàn.
“Lần sau nếu còn có chuyện thế này nữa thì cứ gọi thẳng cho tôi.” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói.
Y Nhàn nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó cô cũng không rõ là mình đã xuống khỏi xe của Tần Mộ Dương kiểu gì. Mãi đến khi gió đêm thổi qua người thì cô mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy vào nhà họ Triển, lấy quần áo mới cho bà Triển.
Dọn dẹp xong, Y Nhàn quay lại bệnh viện.
Triển Doanh Việt đang lau mặt cho bà Triển.
“Để tôi làm cho.”
Y Nhàn vội vàng để đồ đạc trên tay sang một bên, cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay Triển Doanh Việt, lau mặt cho bà Triển thay cho cậu ta. Triển Doanh Việt đứng sang bên cạnh, nhìn động tác của cô.
Sau khi lau mặt cho bà Triển xong, Y Nhàn nhìn về phía Triển Doanh Việt: “Triển Doanh Việt, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Triển Doanh Việt lạnh lùng nhìn Y Nhàn.
Y Nhàn cũng chẳng quan tâm là cậu ta có chịu trả lời hay không, cứ vậy nói thẳng câu hỏi của mình ra.
“Xế chiều hôm nay tôi mua một bát mì từ tiệm mì của nhà họ Tô mang về, bà chủ vừa nghe xong thì cảm xúc lập tức thay đổi, tại sao vậy?”
Triển Doanh Việt nhìn Y Nhàn rồi bình tĩnh nói: “Vợ của người kia họ Tô, nấu mì cũng rất ngon.”
Y Nhàn ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải. Cô không ngờ rằng đây sẽ là nguyên nhân.