Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Chương 30
Vốn Vu Tịch kinh ngạc nên mới há miệng to, giờ muốn khép cũng không khép lại được, chỉ có thể để cho hương vị của anh nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng cô…
Vẫn rất ngon …
Phi phi phi, Vu Tịch thu hồi tiếng cảm thán ngắn ngủi, lập tức cắn chặt khớp hàm…
“Hít…”
Đầu lưỡi anh bị cắn rướm máu.
Ngay khi nhíu mày, anh cảm thấy Vu Tịch sắp chạy, anh ấn mạnh vào gáy cô.
Người phụ nữ chết tiệt này, dám cắn anh.
Cái miệng sắc sảo này không chỉ giỏi ăn nói mà còn cắn rất giỏi!
Anh thực sự muốn ăn miếng trả miếng, nhưng…
Nghĩ tới bây giờ cô không phải người bình thường, trong bụng còn có đứa bé.
Anh nhẫn nại nhịn xuống, nhưng lại như gió cuốn mây tan, dùng lực hôn càng sâu hơn.
Muốn đẩy anh ra?
Cô càng muốn đẩy, anh càng không bỏ qua.
Chưa kể, cái miệng nhỏ nhắn này, trừ lúc phát ra âm thanh thì có chút khó chịu, thật sự ăn rất ngon, ăn rất ngon…
Vu Tịch không thể đẩy anh ra mà ngược lại anh càng tấn công dữ dội hơn, lưỡi anh quét qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, cho đến khi hương vị của anh thâm nhập sâu, anh vẫn không buông tha.
Vu Tịch cảm thấy mình sắp bị thiếu dưỡng khí.
Cô lẩm bẩm, “Thở, tôi không thở được…”
Cố Lâm Hàn lắng nghe, khẽ mở mắt.
Thế nhưng anh lại muốn cởi cúc ở ngực cô.
“Anh làm gì!” Cô mơ màng tiếp tục hét lên.
“Mở khoá thông suốt.”
Thông suốt cái quỷ!
Vu Tịch nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhưng… không thể đẩy ra …
Vu Tịch trợn mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đang tiến lại gần.
Cô vội vàng đẩy người anh ra.
“Không được, không được… Tôi… tôi rất khó chịu, tôi… bụng tôi không thoải mái.”
Người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại.
Cố Lâm Hàn có chút không kiềm chế được, vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt cô, nhưng anh không tự chủ được, đã cởi quần áo của cô…
Ngày thường Vu Tịch trông cao gầy nhưng khi thật sự nép dưới thân thì khiến người ta cảm thấy nhỏ bé, đáng thương.
Làn da như ngọc, có mùi thơm của sữa khiến người ta muốn hôn.
Như chạm vào những tấm lụa tốt nhất, cảm giác mạnh nhất khi những bàn tay to lớn được bao phủ hoàn toàn.
Đặc biệt, từ vị trí trên cao nhìn xuống, ngực của cô…
Lớn hơn trước kia nhiều…
Lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên đối mặt thẳng thắn.
Nhưng, sao lúc này bụng lại không thoải mái?
Cố Lâm Hàn vội vàng dừng lại nhìn cô, gương mặt cô đỏ bừng, nhưng không thể phân biệt được đó là vì khó chịu hay vì điều gì khác.
Anh dừng lại, nhanh chóng kéo người lên trước.
“Bụng không thoải mái? Sao lại khó chịu? Tôi đưa cô đi bệnh viện trước?”
Đi bệnh viện cái quỷ…
Vu Tịch nhíu mày ngồi dậy, dáng vẻ phờ phạc.
“Không biết, khó chịu, muốn nôn.”
Khi chứng kiến cảnh cô nôn mửa trong xe của mình, anh không dám nghĩ là giả.
Anh bước đến cầm lấy thùng rác, “Nôn ra đây, muốn nôn thì nôn đi.”
Không nôn ra được thì phải làm sao…
Một tay Vu Tịch tiếp tục để ở ngực, “Không được, anh ở đây tôi nôn không ra, anh đi ra ngoài, ra ngoài đi.”
Cố Lâm Hàn lo lắng, “Tôi ở đây không nôn ra được là cái quỷ gì, nôn đi, cô nôn thành cái dạng gì mà tôi chưa từng thấy qua.”
“Ô, không được, không được, tôi có gánh nặng thần tượng…”
“…”
Cố Lâm Hàn bất lực quay đầu lại, “Cô chờ đi, bây giờ tôi quay qua chỗ khác, cô nôn đi, tôi không nhìn.”
Vốn Vu Tịch kinh ngạc nên mới há miệng to, giờ muốn khép cũng không khép lại được, chỉ có thể để cho hương vị của anh nhanh chóng lan tràn khắp khoang miệng cô…
Vẫn rất ngon …
Phi phi phi, Vu Tịch thu hồi tiếng cảm thán ngắn ngủi, lập tức cắn chặt khớp hàm…
“Hít…”
Đầu lưỡi anh bị cắn rướm máu.
Ngay khi nhíu mày, anh cảm thấy Vu Tịch sắp chạy, anh ấn mạnh vào gáy cô.
Người phụ nữ chết tiệt này, dám cắn anh.
Cái miệng sắc sảo này không chỉ giỏi ăn nói mà còn cắn rất giỏi!
Anh thực sự muốn ăn miếng trả miếng, nhưng…
Nghĩ tới bây giờ cô không phải người bình thường, trong bụng còn có đứa bé.
Anh nhẫn nại nhịn xuống, nhưng lại như gió cuốn mây tan, dùng lực hôn càng sâu hơn.
Muốn đẩy anh ra?
Cô càng muốn đẩy, anh càng không bỏ qua.
Chưa kể, cái miệng nhỏ nhắn này, trừ lúc phát ra âm thanh thì có chút khó chịu, thật sự ăn rất ngon, ăn rất ngon…
Vu Tịch không thể đẩy anh ra mà ngược lại anh càng tấn công dữ dội hơn, lưỡi anh quét qua mọi ngóc ngách trong miệng cô, cho đến khi hương vị của anh thâm nhập sâu, anh vẫn không buông tha.
Vu Tịch cảm thấy mình sắp bị thiếu dưỡng khí.
Cô lẩm bẩm, “Thở, tôi không thở được…”
Cố Lâm Hàn lắng nghe, khẽ mở mắt.
Thế nhưng anh lại muốn cởi cúc ở ngực cô.
“Anh làm gì!” Cô mơ màng tiếp tục hét lên.
“Mở khoá thông suốt.”
Thông suốt cái quỷ!
Vu Tịch nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhưng… không thể đẩy ra …
Vu Tịch trợn mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông đang tiến lại gần.
Cô vội vàng đẩy người anh ra.
“Không được, không được… Tôi… tôi rất khó chịu, tôi… bụng tôi không thoải mái.”
Người đàn ông trên người đột nhiên dừng lại.
Cố Lâm Hàn có chút không kiềm chế được, vốn dĩ chỉ muốn trừng phạt cô, nhưng anh không tự chủ được, đã cởi quần áo của cô…
Ngày thường Vu Tịch trông cao gầy nhưng khi thật sự nép dưới thân thì khiến người ta cảm thấy nhỏ bé, đáng thương.
Làn da như ngọc, có mùi thơm của sữa khiến người ta muốn hôn.
Như chạm vào những tấm lụa tốt nhất, cảm giác mạnh nhất khi những bàn tay to lớn được bao phủ hoàn toàn.
Đặc biệt, từ vị trí trên cao nhìn xuống, ngực của cô…
Lớn hơn trước kia nhiều…
Lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên đối mặt thẳng thắn.
Nhưng, sao lúc này bụng lại không thoải mái?
Cố Lâm Hàn vội vàng dừng lại nhìn cô, gương mặt cô đỏ bừng, nhưng không thể phân biệt được đó là vì khó chịu hay vì điều gì khác.
Anh dừng lại, nhanh chóng kéo người lên trước.
“Bụng không thoải mái? Sao lại khó chịu? Tôi đưa cô đi bệnh viện trước?”
Đi bệnh viện cái quỷ…
Vu Tịch nhíu mày ngồi dậy, dáng vẻ phờ phạc.
“Không biết, khó chịu, muốn nôn.”
Khi chứng kiến cảnh cô nôn mửa trong xe của mình, anh không dám nghĩ là giả.
Anh bước đến cầm lấy thùng rác, “Nôn ra đây, muốn nôn thì nôn đi.”
Không nôn ra được thì phải làm sao…
Một tay Vu Tịch tiếp tục để ở ngực, “Không được, anh ở đây tôi nôn không ra, anh đi ra ngoài, ra ngoài đi.”
Cố Lâm Hàn lo lắng, “Tôi ở đây không nôn ra được là cái quỷ gì, nôn đi, cô nôn thành cái dạng gì mà tôi chưa từng thấy qua.”
“Ô, không được, không được, tôi có gánh nặng thần tượng…”
“…”
Cố Lâm Hàn bất lực quay đầu lại, “Cô chờ đi, bây giờ tôi quay qua chỗ khác, cô nôn đi, tôi không nhìn.”