Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Mùa đông rét lạnh đã đến, đêm đến nhiệt độ càng lạnh thêm. Quá trình dời Sở Nghiên Cứu đã lục tục tiến hành, Thương Ngao Liệt đi tới đi lui trong dòng người gặp được lão giáo sư, anh gia tăng bước chân đi qua.
Lão giáo sư vừa nhìn thấy anh đến, liên tục không ngừng nói: “May mắn tin tức của cậu tới kịp thời, thuốc bào chế gien của chúng ta vẫn còn.”
Nói tới nguồn gốc tình báo của Thương Ngao Liệt, cũng thật thiệt thòi cho Vệ Tiên Sâm, tuy nói hắn đã sớm thoát ly tổ chức đặc công quốc gia, nhưng vẫn vì là bạn sinh tử của anh nên trở thành tình báo viên.
Thời gian trước, Vệ Tiên Sâm nhận được tiếng gió, nói là một trong những căn cứ bí mật quốc gia nghiên cứu phát triển vũ khí sinh vật cảm thấy rất hứng thú đối với phương diện nghiên cứu bệnh tật gien di truyền trên tay Thương Ngao Liệt, hơn nữa đã phái đặc công cùng gián điệp lên kế hoạch trộm thành quả thuốc bào chế gien mới nghiên cứu phát triển của bọn họ.
Biết được thời gian kẻ địch hành động rất có thể là hôm nay, Thương Ngao Liệt không thể ngồi chờ chết, bộ đội quốc gia phái đến cũng đã đuổi tới, đang giúp bọn họ an toàn rút lui.
Thương Ngao Liệt nhìn một đồng nghiệp đang vùi đầu vận chuyển tư liệu và các dụng cụ, nói với lão giáo sư, “Tôi đi bên trong nhìn xem.”
Phần lớn đồ chuyên chở đã xấp xỉ, Thương Ngao Liệt rất dễ dàng nhìn thấy bác sĩ Dư như cũ một thân một mình đứng trước máy tính, bóng lưng chăm chú.
"Thế nào?"
Bác sĩ Du biết là anh cho nên cũng không ngẩng đầu lên, “Không quá tốt….. thuốc đều không bị mất, nhưng phần tư liệu tuyệt mật của chúng ta đã từng bị người khác sao chép, ngay tại vừa rồi.”
Thương Ngao Liệt nhìn bác sĩ Dư chỉ ra những tư liệu kia, thần sắc trên mặt khẽ biến, “Phải tìm ra nội gián này, không thể để cho hắn ta giao những vật này ra....."
Bác sĩ Dư cũng phát hiện trong số những tư liệu này có một phần liên quan đến hạng mục nghiên cứu DNA năm đó.
Trong lòng Thương Ngao Liệt cân nhắc, người kia vừa trộm tư liệu, vừa nghĩ cách liên lạc với nhân viên tình báo của đối phương….. Một tiếng súng đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh. Bốn phía Sở Nghiên Cứu có cánh rừng mênh mông yểm hộ, chắc là đã có nhân viên võ trang tại một chỗ nào đó đã nổ súng.
Thương Ngao Liệt vừa đi ra Sở Nghiên Cứu, sau lưng có người thoáng vỗ bả vai của anh, “Giáo sư Thương, phía sau có người bị thương!"
Thương Ngao Liệt giật mình, nhăn đầu lông mày cũng không biết là đang suy nghĩcái gì, liền xoay người gọi hai bộ đội đặc chủng đi theo bọn anh. Bốn người mới đến một địa điểm không người, ba người khác đã biết đây là một cái bẫy.
Thương Ngao Liệt liếc mắt nhìn điểm đỏ trên người mình phát ra từ súng ngắm bắn tỉa, anh đã bị người laser định vị.
Ba người không dám lộn xộn, người nọ trước dùng một khẩu súng, mang theo Thương Ngao Liệt đơn độc đi ra ngoài, xa xa lại có điểm đỏ nhanh chóng nhắm ngay hai người bộ đội đặc chủng.
Lập tức, tiếng súng vang lên, cổ Thương Ngao Liệt bị một bàn tay bóp chặt, phía sau tai cảm giác mát lạnh, có kim tiêm đâm vào da thịt anh.
________KẹoĐắng`````d-đ-l-q-đ________
Dư quang khóe mắt Hạ Nhã liếc nhìn khung hình trong tay Vệ Tiên Sâm, bên trên tấm hình kia, là hình ảnh hạnh phúc của cô cùng Thương Ngao Liệt.
Cô nhớ tới người đàn ông lạnh lùng nhưng trong trẻo kia, liền từ từ tỉnh táo, hỏi: "...... Anh ấy ở đâu?"
Vệ Tiên Sâm nói, “Cậu ta không có cách nào gặp con.”
Hạ Nhã cười cười, cầm đơn thỏa thuận ly hôn đưa ra, làm bộ muốn trả lại cho Vệ Tiên Sâm. “Vệ tiên sinh, tôi lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy qua chuyện kỳ quái hơn so với chuyện này. Hai ngày trước, tôi còn cùng ông xã tôi rất tốt, tại sao lại có chuyện anh ấy muốn cùng tôi ly hôn? Huống hồ, có chuyện mâu thuẫn gì cũng phải gặp mặt đối diện nhau nói chuyện rõ ràng.”
Vệ Tiên Sâm lại nói: “Tiểu Nhã, xác thực không phải vì tình cảm của hai người xảy ra rạn nứt, mà là bên phía Ngao Liệt….. Con xem như, là vì hắn, mà buông tay thôi.”
Rõ ràng lời nói trực tiếp này làm cho lông mày Hạ Nhã càng thêm nhíu chặt. Cô đoán được ước chừng có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, cần phải bức người đàn ông kia đến tình trạng nào anh mới quyết định muốn nhanh chóng cùng cô ly hôn?
"Có phải anh ấy gặp chuyện phiền phức, mới muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ, không muốn liên lụy đên tôi hay không?”
Vệ Tiên Sâm lấy sự trầm mặc làm đáp án.
Hạ Nhã cũng không quan tâm, như cũ giữ ý của mình. “Thương Ngao Liệt rốt cuộc ở đâu? Người để cho anh ấy cùng tôi nói chuyện, mặc kệ có lời gì cũng nên nói rõ, nếu không tôi không đồng ý.”
Vệ Tiên Sâm giờ mới hiểu được tính cách của con gái mình, thật không phải là chỉ có một chút cứng đầu. “Tiểu Nhã, ta cho con biết, Ngao Liệt không thể gặp con, bằng không hắn cũng sẽ không nhờ ta tới làm việc này…… Ta cũng nói thật với con, hắn đi lần này, 1 năm, 2 năm ai cũng không thể nói chính xác bao lâu hắn mới có thể trở về.”
Ngay cả một tiếng hẹn gặp lại cũng không có, muốn cô như thế nào tiếp nhận loại biến cố đột nhiên xuất hiện này?
Vệ Tiên Sâm không cho cô cơ hội thở dốc, còn nói: “Con chỉ cần ký tên, ta sẽ tìm người lập tức lo liệu chuyện này.”
Ngụ ý, hai người bọn họ ngay cả cục công chứng cũng không cần đi, trực tiếp có thể từ một đôi vợ chồng son giai ngẫu biến thành chồng trước vợ trước, cái này cũng quá buồn cười rồi.
Hạ Nhã lắc đầu một cái, vẫn kiên trì không muốn ký tờ đơn này. “Hôn kỳ hai năm còn chưa mãn, nếu hiện tại tôi cùng anh ấy ly hôn, tôi không thể tiếp nhận xưởng thuốc của ba tôi rồi, còn có….. Mong người nói cho Thương Ngao Liệt, mặc kệ anh ấy ở nơi nào, mặc kệ đợi bao lâu, tôi đều nguyện ý. Hai vợ chồng nên cùng tiến cùng lùi, không có đạo lý tôi chỉ lo cho bản thân mình.”
Vệ Tiên Sâm thực không có cách nào nói cô, hắn đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con không ký cũng không sao....."
Hạ Nhã đầu tiên là cho rằng đối phương đã thỏa hiệp, trái lo phải nghĩ lại cảm thấy không đúng, cô ngăn Vệ Tiên Sâm lại hỏi: “Người muốn làm gì?”
Không đợi Vệ Tiên Sâm đáp lại, cô đã từ biểu lộ trên mặt hắn nhìn ra một hai. Hắn muốn dựa vào con đường bất chính động tay động chân vào quan hệ cuộc hôn nhân này của cô!
Trong lòng Hạ Nhã lạnh run cả người, từng đợt co rút đau đớn. Cô xem như bất cứ giá nào, cố nén chua xót trong mũi, cơ hồ là thét lên với Vệ Tiên Sâm: “Tôi nói, tôi sẽ không đồng ý ly hôn với anh ấy. Trừ phi anh ấy hiện tại, lập tức, lập tức xuất hiện trước mặt tôi nói rõ ràng. Bằng không…. Tôi cam đoan sẽ để cho Vệ tiên sinh phải hối hận!"
"Tiểu Nhã, chúng ta là vì tốt cho con!"
Hạ Nhã đã nghĩ rất rõ ràng, muốn dùng những lời này lừa gạt cô? Không có cửa đâu! Huống chi cô đã nhìn ra vẻ khó xử trên mặt Vệ Tiên Sâm, trước mắt quan hệ hai người hơi mẫn cảm, nếu hắn làm không tốt, đời này cũng đừng nghĩ nhận lại đứa con gái này.
Vì vậy cô uy hiếp hắn nói: “Vậy liền một năm một mười nói rõ chuyện này cho tôi biết.”
Vệ Tiên Sâm thấy Hạ Nhã chỉ còn nước lấy cái chết uy hiếp hắn, hắn nghĩ, bản thân quả thật đáng giá thấp quan hệ hôn nhân giữa hai người, loại quan hệ này đã bám rễ thâm căn cố đế dưới đáy lòng cô rồi, người bên ngoài đều không thể rung chuyển nửa phần.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân thế này, mới càng thêm không đành lòng. Hôm nay còn có hơi may mắn, chính là đứa con gái đã từng ở trong tã lót đã biến thành cô gái nữ tính kiên cường.
Cuộc đời của cô cần phải để cho cô tự mình quyết định.
Vệ Tiên Sâm cũng mặc kệ rồi, ngồi trở lại trên ghế sô pha, lấy thuốc lá bên trong áo khoác ra, ngậm một điếu, trong làn khói trắng lượn lờ hắn liền kể lại toàn bộ việc đêm đó gặp được Thương Ngao Liệt ở Sở Nghiên Cứu.
Cuối cùng, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, nói, "Tiểu Nhã, phần đơn này là Ngao Liệt từ rất sớm đã soạn sẵn, mục đích là vạn nhất xảy ra chuyện gì hắn ứng phó không được, có thể để cho con thoát thân, cho con biết lựa chọn của hắn. Hắn hy vọng con mọi chuyện đều tốt.”
Vốn là, Vệ Tiên Sâm cũng không muốn nhanh như vậy liền để cho cô nhìn thấy tình hình thực tế này, hắn nghĩ trước tiên gạt cô một hồi, để cho cô tiếp nhận Thương Ngao Liệt bởi vì nhiệm vụ phải trốn đi, quen dần cuộc sống khi hai người ly hôn......
Hoặc là, đợi đến khi tất cả kết thúc, sẽ đưa cô ra nước ngoài, giảm bớt đau đớn nhìn chốn cũ nhớ người.
Hắn có thể lựa chọn tiếp tục lừa cô, nói là vì nhiệm vụ quốc gia quyết định không thể liên quan đến cô…. Sau đó để cho cô buông tay, nhưng cuối cùng Vệ Tiên Sâm cũng gạt bỏ hết thảy.
Dù sao đối với Hạ Nhã, đây chỉ là một loại tàn nhẫn khác mà thôi.
Vệ Tiên Sâm hít một hơi, mới nói: “Đêm hôm đó, Ngao Liệt bị một tên gián điệp trong Sở Nghiên Cứu bắt làm tù binh, Lúc này quốc gia cũng có phái người tới cứu, nhưng theo tin tức nội ứng bên cạnh ta, hắn nói....."
Hạ Nhã nắm chặt tay của mình, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Nói là Ngao Liệt bị mang đi qua bên căn cứ quân sự kia……Đã bị giết."
Cô không tin.
Ngay cả một dấu chấm câu đều không tin.
Cô nhớ rõ trước khi anh đi, dây dưa lằng nhằng, đi vòng vèo ba lượt. Lúc ấy anh nhìn vào mắt cô, còn có nụ hôn của anh, không thể nói đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng có cảm giác rất không bình thường.
Người đàn ông phảng phất trước đó không lâu còn dịu dàng xoa tóc của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng với cô, làm sao có thể không rõ ràng liền ..... Chết?
Vệ Tiên Sâm nhìn Hạ Nhã ngồi ngây ngốc ở đằng kia, cả người choáng váng, nước mắt của cô sớm tuôn rơi, chính là bản thân còn chưa phát giác, chỉ ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng.
Thời gian từng giây từng phút cứ như vậy trôi qua. Vệ Tiên Sâm hút tiếp một điếu thuốc, không tiếng động ở cùng cô.
Rốt cuộc, Hạ Nhã giống như là tỉnh hồn, sững sờ lại hỏi hắn, "...... Anh ấy......?"
Vệ Tiên Sâm dù không nhẫn tâm cỡ nào, cũng nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Lần này Hạ Nhã xem như là có phản ứng, cô nắm chặt bàn tay, lệ như suối trào, trong lòng như có rất nhiều rất nhiều ngọn lửa vụt qua, đốt sạch tất cả sắc màu cùng ánh sáng, chỉ còn lại hoàng vu tro tàn, từ nay về sau không còn một ngọn cỏ.
Cô gào khóc, tâm tê phế liệt. Vệ Tiên Sâm cũng khó chịu trong lòng đến nói không ra lời, hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai của cô.
Hạ Nhã nắm lấy áo khoác của người trước mặt, tình cảm làm cho cô không cách nào dứt bỏ lúc này nối gót ập tới, cô đột nhiên cảm giác tất cả mọi thức trên đời này của cô cũng mất hết rồi.
Vệ Tiên Sâm không dám để cô một mình ở nhà, sợ cô xúc động làm ra chuyện gì ngốc ngếch, lại suy nghĩ phải làm cái gì mới có thể trấn an được cô.
Đột nhiên, Hạ Nhã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vệ Tiên Sâm theo cô đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài tuyết rơi rồi….. Thời điểm hắn đến còn chưa có hạt tuyết nào, dưới mắt lại là từng đoá hoa tuyết dày đặc rơi trong bầu trời đêm.
Hạ Nhã dùng mu bàn tay lau nước mắt, áo khoác cũng không mặc liền chạy tới chỗ thang máy. Vệ Tiên Sâm liền vội vàng tìm chìa khóa nhà, lòng như lửa đốt đuổi theo.
Hai người đi thang máy xuống lầu 1, Vệ Tiên Sâm thay cô khoác áo khoác ngoài lên người, không dám kích thích cô, chỉ hỏi: “Đã trễ như vậy….. Con muốn đi chỗ nào?”
Hạ Nhã nhìn không chớp mắt, nhìn hiển thị con số tầng trệt, nói: “Tôi biết anh ấy không có xảy ra việc gì, anh ấy nói……. Năm nay sẽ cùng tôi cùng nhau nặn người tuyết, anh ấy đã đồng ý với tôi......"
Đây là mùa đông đầu tiên từ sau khi bọn họ yêu nhau.
Thương Ngao Liệt đã đồng ý với Hạ Nhã, nếu có tuyết lớn, anh sẽ mang cô đến công viên dưới nhà, đắp một người tuyết còn lớn hơn so với mấy đứa nhỏ khác.
Hạ Nhã nói: Em muốn để mắt kính của thầy Thương phía trên.
Anh chỉ là cười không nói.
________KẹoĐắng----ta là đường ngăn cách đầy nước mắt----d/đ/l/q/đ________
Gió lạnh gào thét, bén nhọn như lưỡi đao thổi qua mặt. Hạ Nhã ngẩng đầu, không tiếng động nhìn hoa tuyết từ mấy ngàn mấy vạn thướng từ không trung bay lả tả xuống, rơi trên chóp mũi của cô.
Cái này thật đúng là giống như là cách xa nhân gian vĩnh viễn.
Thế giới đều biến thành một mảnh trắng xóa, chỉ để lại yên tĩnh, cùng một loại đau đớn không cách nào khép lại được.
Bốn bề vắng lặng, Hạ Nhã đứng tại chỗ, lẳng lặng đợi.
Cô không thể mất đi người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này được.
Người đàn ông siêng năng, cẩn thận, nghiêm túc dạy cô. Còn có sự dịu dàng săn sóc, tình cảm sâu như biển…..
Cô không chỉ là thương anh đơn giản như vậy.
Mặt trời lặn, trăng lên, trăng ẩn, mặt trời lại mọc……. Hạ Nhã dùng hai tay vòng ôm cứng lấy chính mình. Tuyết còn đang rơi, cô muốn đợi anh về.
P/s: Thật sự là vừa type chữ vừa lau nước mắt đó, khúc edit đến đoạn cha Vệ nói rõ có thể thầy Thương đã bị giết, Kẹo còn chưa khóc đâu, mãi đến khi Tiểu Nhã thấy tuyết rơi chạy xuống dưới tiểu khu bảo rằng thầy Thuơng chưa chết, vì anh ấy đã hứa sẽ cùng đắp người tuyết với cô, thiệt sự là nước mắt nó trào ra không kịp lau luôn. Men ơi Kẹo đau dùm hai người họ quá mà....huhuhuhuhuhuhu......
Lão giáo sư vừa nhìn thấy anh đến, liên tục không ngừng nói: “May mắn tin tức của cậu tới kịp thời, thuốc bào chế gien của chúng ta vẫn còn.”
Nói tới nguồn gốc tình báo của Thương Ngao Liệt, cũng thật thiệt thòi cho Vệ Tiên Sâm, tuy nói hắn đã sớm thoát ly tổ chức đặc công quốc gia, nhưng vẫn vì là bạn sinh tử của anh nên trở thành tình báo viên.
Thời gian trước, Vệ Tiên Sâm nhận được tiếng gió, nói là một trong những căn cứ bí mật quốc gia nghiên cứu phát triển vũ khí sinh vật cảm thấy rất hứng thú đối với phương diện nghiên cứu bệnh tật gien di truyền trên tay Thương Ngao Liệt, hơn nữa đã phái đặc công cùng gián điệp lên kế hoạch trộm thành quả thuốc bào chế gien mới nghiên cứu phát triển của bọn họ.
Biết được thời gian kẻ địch hành động rất có thể là hôm nay, Thương Ngao Liệt không thể ngồi chờ chết, bộ đội quốc gia phái đến cũng đã đuổi tới, đang giúp bọn họ an toàn rút lui.
Thương Ngao Liệt nhìn một đồng nghiệp đang vùi đầu vận chuyển tư liệu và các dụng cụ, nói với lão giáo sư, “Tôi đi bên trong nhìn xem.”
Phần lớn đồ chuyên chở đã xấp xỉ, Thương Ngao Liệt rất dễ dàng nhìn thấy bác sĩ Dư như cũ một thân một mình đứng trước máy tính, bóng lưng chăm chú.
"Thế nào?"
Bác sĩ Du biết là anh cho nên cũng không ngẩng đầu lên, “Không quá tốt….. thuốc đều không bị mất, nhưng phần tư liệu tuyệt mật của chúng ta đã từng bị người khác sao chép, ngay tại vừa rồi.”
Thương Ngao Liệt nhìn bác sĩ Dư chỉ ra những tư liệu kia, thần sắc trên mặt khẽ biến, “Phải tìm ra nội gián này, không thể để cho hắn ta giao những vật này ra....."
Bác sĩ Dư cũng phát hiện trong số những tư liệu này có một phần liên quan đến hạng mục nghiên cứu DNA năm đó.
Trong lòng Thương Ngao Liệt cân nhắc, người kia vừa trộm tư liệu, vừa nghĩ cách liên lạc với nhân viên tình báo của đối phương….. Một tiếng súng đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh. Bốn phía Sở Nghiên Cứu có cánh rừng mênh mông yểm hộ, chắc là đã có nhân viên võ trang tại một chỗ nào đó đã nổ súng.
Thương Ngao Liệt vừa đi ra Sở Nghiên Cứu, sau lưng có người thoáng vỗ bả vai của anh, “Giáo sư Thương, phía sau có người bị thương!"
Thương Ngao Liệt giật mình, nhăn đầu lông mày cũng không biết là đang suy nghĩcái gì, liền xoay người gọi hai bộ đội đặc chủng đi theo bọn anh. Bốn người mới đến một địa điểm không người, ba người khác đã biết đây là một cái bẫy.
Thương Ngao Liệt liếc mắt nhìn điểm đỏ trên người mình phát ra từ súng ngắm bắn tỉa, anh đã bị người laser định vị.
Ba người không dám lộn xộn, người nọ trước dùng một khẩu súng, mang theo Thương Ngao Liệt đơn độc đi ra ngoài, xa xa lại có điểm đỏ nhanh chóng nhắm ngay hai người bộ đội đặc chủng.
Lập tức, tiếng súng vang lên, cổ Thương Ngao Liệt bị một bàn tay bóp chặt, phía sau tai cảm giác mát lạnh, có kim tiêm đâm vào da thịt anh.
________KẹoĐắng`````d-đ-l-q-đ________
Dư quang khóe mắt Hạ Nhã liếc nhìn khung hình trong tay Vệ Tiên Sâm, bên trên tấm hình kia, là hình ảnh hạnh phúc của cô cùng Thương Ngao Liệt.
Cô nhớ tới người đàn ông lạnh lùng nhưng trong trẻo kia, liền từ từ tỉnh táo, hỏi: "...... Anh ấy ở đâu?"
Vệ Tiên Sâm nói, “Cậu ta không có cách nào gặp con.”
Hạ Nhã cười cười, cầm đơn thỏa thuận ly hôn đưa ra, làm bộ muốn trả lại cho Vệ Tiên Sâm. “Vệ tiên sinh, tôi lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy qua chuyện kỳ quái hơn so với chuyện này. Hai ngày trước, tôi còn cùng ông xã tôi rất tốt, tại sao lại có chuyện anh ấy muốn cùng tôi ly hôn? Huống hồ, có chuyện mâu thuẫn gì cũng phải gặp mặt đối diện nhau nói chuyện rõ ràng.”
Vệ Tiên Sâm lại nói: “Tiểu Nhã, xác thực không phải vì tình cảm của hai người xảy ra rạn nứt, mà là bên phía Ngao Liệt….. Con xem như, là vì hắn, mà buông tay thôi.”
Rõ ràng lời nói trực tiếp này làm cho lông mày Hạ Nhã càng thêm nhíu chặt. Cô đoán được ước chừng có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, cần phải bức người đàn ông kia đến tình trạng nào anh mới quyết định muốn nhanh chóng cùng cô ly hôn?
"Có phải anh ấy gặp chuyện phiền phức, mới muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ, không muốn liên lụy đên tôi hay không?”
Vệ Tiên Sâm lấy sự trầm mặc làm đáp án.
Hạ Nhã cũng không quan tâm, như cũ giữ ý của mình. “Thương Ngao Liệt rốt cuộc ở đâu? Người để cho anh ấy cùng tôi nói chuyện, mặc kệ có lời gì cũng nên nói rõ, nếu không tôi không đồng ý.”
Vệ Tiên Sâm giờ mới hiểu được tính cách của con gái mình, thật không phải là chỉ có một chút cứng đầu. “Tiểu Nhã, ta cho con biết, Ngao Liệt không thể gặp con, bằng không hắn cũng sẽ không nhờ ta tới làm việc này…… Ta cũng nói thật với con, hắn đi lần này, 1 năm, 2 năm ai cũng không thể nói chính xác bao lâu hắn mới có thể trở về.”
Ngay cả một tiếng hẹn gặp lại cũng không có, muốn cô như thế nào tiếp nhận loại biến cố đột nhiên xuất hiện này?
Vệ Tiên Sâm không cho cô cơ hội thở dốc, còn nói: “Con chỉ cần ký tên, ta sẽ tìm người lập tức lo liệu chuyện này.”
Ngụ ý, hai người bọn họ ngay cả cục công chứng cũng không cần đi, trực tiếp có thể từ một đôi vợ chồng son giai ngẫu biến thành chồng trước vợ trước, cái này cũng quá buồn cười rồi.
Hạ Nhã lắc đầu một cái, vẫn kiên trì không muốn ký tờ đơn này. “Hôn kỳ hai năm còn chưa mãn, nếu hiện tại tôi cùng anh ấy ly hôn, tôi không thể tiếp nhận xưởng thuốc của ba tôi rồi, còn có….. Mong người nói cho Thương Ngao Liệt, mặc kệ anh ấy ở nơi nào, mặc kệ đợi bao lâu, tôi đều nguyện ý. Hai vợ chồng nên cùng tiến cùng lùi, không có đạo lý tôi chỉ lo cho bản thân mình.”
Vệ Tiên Sâm thực không có cách nào nói cô, hắn đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con không ký cũng không sao....."
Hạ Nhã đầu tiên là cho rằng đối phương đã thỏa hiệp, trái lo phải nghĩ lại cảm thấy không đúng, cô ngăn Vệ Tiên Sâm lại hỏi: “Người muốn làm gì?”
Không đợi Vệ Tiên Sâm đáp lại, cô đã từ biểu lộ trên mặt hắn nhìn ra một hai. Hắn muốn dựa vào con đường bất chính động tay động chân vào quan hệ cuộc hôn nhân này của cô!
Trong lòng Hạ Nhã lạnh run cả người, từng đợt co rút đau đớn. Cô xem như bất cứ giá nào, cố nén chua xót trong mũi, cơ hồ là thét lên với Vệ Tiên Sâm: “Tôi nói, tôi sẽ không đồng ý ly hôn với anh ấy. Trừ phi anh ấy hiện tại, lập tức, lập tức xuất hiện trước mặt tôi nói rõ ràng. Bằng không…. Tôi cam đoan sẽ để cho Vệ tiên sinh phải hối hận!"
"Tiểu Nhã, chúng ta là vì tốt cho con!"
Hạ Nhã đã nghĩ rất rõ ràng, muốn dùng những lời này lừa gạt cô? Không có cửa đâu! Huống chi cô đã nhìn ra vẻ khó xử trên mặt Vệ Tiên Sâm, trước mắt quan hệ hai người hơi mẫn cảm, nếu hắn làm không tốt, đời này cũng đừng nghĩ nhận lại đứa con gái này.
Vì vậy cô uy hiếp hắn nói: “Vậy liền một năm một mười nói rõ chuyện này cho tôi biết.”
Vệ Tiên Sâm thấy Hạ Nhã chỉ còn nước lấy cái chết uy hiếp hắn, hắn nghĩ, bản thân quả thật đáng giá thấp quan hệ hôn nhân giữa hai người, loại quan hệ này đã bám rễ thâm căn cố đế dưới đáy lòng cô rồi, người bên ngoài đều không thể rung chuyển nửa phần.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân thế này, mới càng thêm không đành lòng. Hôm nay còn có hơi may mắn, chính là đứa con gái đã từng ở trong tã lót đã biến thành cô gái nữ tính kiên cường.
Cuộc đời của cô cần phải để cho cô tự mình quyết định.
Vệ Tiên Sâm cũng mặc kệ rồi, ngồi trở lại trên ghế sô pha, lấy thuốc lá bên trong áo khoác ra, ngậm một điếu, trong làn khói trắng lượn lờ hắn liền kể lại toàn bộ việc đêm đó gặp được Thương Ngao Liệt ở Sở Nghiên Cứu.
Cuối cùng, hắn hung hăng hút một hơi thuốc, nói, "Tiểu Nhã, phần đơn này là Ngao Liệt từ rất sớm đã soạn sẵn, mục đích là vạn nhất xảy ra chuyện gì hắn ứng phó không được, có thể để cho con thoát thân, cho con biết lựa chọn của hắn. Hắn hy vọng con mọi chuyện đều tốt.”
Vốn là, Vệ Tiên Sâm cũng không muốn nhanh như vậy liền để cho cô nhìn thấy tình hình thực tế này, hắn nghĩ trước tiên gạt cô một hồi, để cho cô tiếp nhận Thương Ngao Liệt bởi vì nhiệm vụ phải trốn đi, quen dần cuộc sống khi hai người ly hôn......
Hoặc là, đợi đến khi tất cả kết thúc, sẽ đưa cô ra nước ngoài, giảm bớt đau đớn nhìn chốn cũ nhớ người.
Hắn có thể lựa chọn tiếp tục lừa cô, nói là vì nhiệm vụ quốc gia quyết định không thể liên quan đến cô…. Sau đó để cho cô buông tay, nhưng cuối cùng Vệ Tiên Sâm cũng gạt bỏ hết thảy.
Dù sao đối với Hạ Nhã, đây chỉ là một loại tàn nhẫn khác mà thôi.
Vệ Tiên Sâm hít một hơi, mới nói: “Đêm hôm đó, Ngao Liệt bị một tên gián điệp trong Sở Nghiên Cứu bắt làm tù binh, Lúc này quốc gia cũng có phái người tới cứu, nhưng theo tin tức nội ứng bên cạnh ta, hắn nói....."
Hạ Nhã nắm chặt tay của mình, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Nói là Ngao Liệt bị mang đi qua bên căn cứ quân sự kia……Đã bị giết."
Cô không tin.
Ngay cả một dấu chấm câu đều không tin.
Cô nhớ rõ trước khi anh đi, dây dưa lằng nhằng, đi vòng vèo ba lượt. Lúc ấy anh nhìn vào mắt cô, còn có nụ hôn của anh, không thể nói đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng có cảm giác rất không bình thường.
Người đàn ông phảng phất trước đó không lâu còn dịu dàng xoa tóc của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng với cô, làm sao có thể không rõ ràng liền ..... Chết?
Vệ Tiên Sâm nhìn Hạ Nhã ngồi ngây ngốc ở đằng kia, cả người choáng váng, nước mắt của cô sớm tuôn rơi, chính là bản thân còn chưa phát giác, chỉ ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng.
Thời gian từng giây từng phút cứ như vậy trôi qua. Vệ Tiên Sâm hút tiếp một điếu thuốc, không tiếng động ở cùng cô.
Rốt cuộc, Hạ Nhã giống như là tỉnh hồn, sững sờ lại hỏi hắn, "...... Anh ấy......?"
Vệ Tiên Sâm dù không nhẫn tâm cỡ nào, cũng nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Lần này Hạ Nhã xem như là có phản ứng, cô nắm chặt bàn tay, lệ như suối trào, trong lòng như có rất nhiều rất nhiều ngọn lửa vụt qua, đốt sạch tất cả sắc màu cùng ánh sáng, chỉ còn lại hoàng vu tro tàn, từ nay về sau không còn một ngọn cỏ.
Cô gào khóc, tâm tê phế liệt. Vệ Tiên Sâm cũng khó chịu trong lòng đến nói không ra lời, hắn đi qua, vỗ vỗ bả vai của cô.
Hạ Nhã nắm lấy áo khoác của người trước mặt, tình cảm làm cho cô không cách nào dứt bỏ lúc này nối gót ập tới, cô đột nhiên cảm giác tất cả mọi thức trên đời này của cô cũng mất hết rồi.
Vệ Tiên Sâm không dám để cô một mình ở nhà, sợ cô xúc động làm ra chuyện gì ngốc ngếch, lại suy nghĩ phải làm cái gì mới có thể trấn an được cô.
Đột nhiên, Hạ Nhã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vệ Tiên Sâm theo cô đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài tuyết rơi rồi….. Thời điểm hắn đến còn chưa có hạt tuyết nào, dưới mắt lại là từng đoá hoa tuyết dày đặc rơi trong bầu trời đêm.
Hạ Nhã dùng mu bàn tay lau nước mắt, áo khoác cũng không mặc liền chạy tới chỗ thang máy. Vệ Tiên Sâm liền vội vàng tìm chìa khóa nhà, lòng như lửa đốt đuổi theo.
Hai người đi thang máy xuống lầu 1, Vệ Tiên Sâm thay cô khoác áo khoác ngoài lên người, không dám kích thích cô, chỉ hỏi: “Đã trễ như vậy….. Con muốn đi chỗ nào?”
Hạ Nhã nhìn không chớp mắt, nhìn hiển thị con số tầng trệt, nói: “Tôi biết anh ấy không có xảy ra việc gì, anh ấy nói……. Năm nay sẽ cùng tôi cùng nhau nặn người tuyết, anh ấy đã đồng ý với tôi......"
Đây là mùa đông đầu tiên từ sau khi bọn họ yêu nhau.
Thương Ngao Liệt đã đồng ý với Hạ Nhã, nếu có tuyết lớn, anh sẽ mang cô đến công viên dưới nhà, đắp một người tuyết còn lớn hơn so với mấy đứa nhỏ khác.
Hạ Nhã nói: Em muốn để mắt kính của thầy Thương phía trên.
Anh chỉ là cười không nói.
________KẹoĐắng----ta là đường ngăn cách đầy nước mắt----d/đ/l/q/đ________
Gió lạnh gào thét, bén nhọn như lưỡi đao thổi qua mặt. Hạ Nhã ngẩng đầu, không tiếng động nhìn hoa tuyết từ mấy ngàn mấy vạn thướng từ không trung bay lả tả xuống, rơi trên chóp mũi của cô.
Cái này thật đúng là giống như là cách xa nhân gian vĩnh viễn.
Thế giới đều biến thành một mảnh trắng xóa, chỉ để lại yên tĩnh, cùng một loại đau đớn không cách nào khép lại được.
Bốn bề vắng lặng, Hạ Nhã đứng tại chỗ, lẳng lặng đợi.
Cô không thể mất đi người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này được.
Người đàn ông siêng năng, cẩn thận, nghiêm túc dạy cô. Còn có sự dịu dàng săn sóc, tình cảm sâu như biển…..
Cô không chỉ là thương anh đơn giản như vậy.
Mặt trời lặn, trăng lên, trăng ẩn, mặt trời lại mọc……. Hạ Nhã dùng hai tay vòng ôm cứng lấy chính mình. Tuyết còn đang rơi, cô muốn đợi anh về.
P/s: Thật sự là vừa type chữ vừa lau nước mắt đó, khúc edit đến đoạn cha Vệ nói rõ có thể thầy Thương đã bị giết, Kẹo còn chưa khóc đâu, mãi đến khi Tiểu Nhã thấy tuyết rơi chạy xuống dưới tiểu khu bảo rằng thầy Thuơng chưa chết, vì anh ấy đã hứa sẽ cùng đắp người tuyết với cô, thiệt sự là nước mắt nó trào ra không kịp lau luôn. Men ơi Kẹo đau dùm hai người họ quá mà....huhuhuhuhuhuhu......