Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Editor : Meo WiWi
Lục Cẩn Niên mơ mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của Kiều An Hảo. Bực rồi, anh trực tiếp dùng sức xé toạc quần áo cô ra.
Tiếng vải "rẹt" vang lên, đầu óc Kiều An Hảo lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và Lục Cẩn Niên đang làm gì.
Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, liền thấy vẻ mặt người đàn ông đang mê mang, hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.
Kiều An Hảo bỗng sực nhớ cái lần ba tháng trước kia, khi ấy anh cũng dưới tình huống không tỉnh táo, rồi hai người mới phát sinh quan hệ, cho đến khi anh tỉnh thì lại tức giận hận không thể muốn bóp chết cô
Kiều An Hảo lạnh hết cả người, theo bản năng vươn tay, giãy giụa muốn đẩy Lục Cẩn Niên ra.
Lục Cẩn Niên nhăn mày, vươn tay bắt lấy hai tay cô, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cô, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.
Cánh môi của Lục Cẩn Niên chậm rãi từ cần cổ của cô đi đến đôi môi căng mọng ngọt ngào.
Kiều An Hảo chỉ cảm thấy như bị điện giật theo đôi môi có chất dẫn điện của anh truyền khắp trái tim yếu ớt của cô. Cô cố sức đẩy nhưng lại hoàn toàn không có lực.
Kiều An Hảo đè ép đáy lòng rung động, tay nắm chặt thành quả đấm, buộc mình phải lơ đi cảm xúc mà Lục Cẩn Niên tạo ra, dùng hết sức để thoát khỏi anh. Nhưng mà, cho dù sức của cô có mạnh đến đâu, thì chung quy sức đàn ông vẫn mạnh hơn đàn bà. Anh dễ dàng chế ngụ được cô, sau đó không nói một lời liền đè cô ra chiếm đoạt.
Khi anh tiến nhập vào địa phận ấy, Kiều An Hảo trong nháy mắt như một quả bóng xì hơi, không còn sức giãy giụa nữa, lòng cô phút chốc liền chìm nghỉm xuống tận đáy.
Anh rõ ràng là khinh thường ngủ với cô, chỉ có điều hiện tại số đến ngu người mới chạm vào cô a.
Đợi cho đến khi anh tỉnh táo, phát hiện lại một lần nữa cùng cô giẫm lên vết xe đổ. . . . . .
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa, chỉ là cắn môi và để mặc anh muốn làm gì thì làm.
[ Meo >> Sợ thì sợ nhưng vẫn khoái chết mồ nhỉ : "> ]
...
Thỏa mãn được dục vọng, sau khi hoạt động "quá sức", Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo vào lòng, tiếp tục lâm vào giấc ngủ sâu.
[ Meo >> Ôi, đa số mọi thằng đàn ông đều như nhau nhểy : "> ]
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên cưỡng đoạt, toàn thân bủn rủn vô lực, mệt mỏi kiệt sức, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ. Đợi đến khi cô hoàn hồn trở lại, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi vòng tay của anh.
Tuy rằng cái ôm ấp của Lục Cẩn Niên làm cho cô ham mê lưu luyến, khiến cô rất muốn nằm lại lâu hơn chốc lát. Nhưng là cô biết, cái ôm nay không thuộc về cô, này bất quá chỉ là anh đang mê sảng mà phạm phải sai sót thôi.
Khi Kiều An Hảo giơ tay lên định bắt lấy cánh tay Lục Cẩn Niên đang đặt trên eo cô, thì ánh mắt cô chợt quét qua chiếc di động. Cô chần chừ một chút, vươn tay cầm lấy di động của mình, mở camera và chụp một pô ảnh của hai người bọn họ.
Trong hình, anh ôm cô ngủ được rất trầm lắng.
Mặc dù anh ôm cô chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn, thế nhưng cô vẫn muốn lưu lại khoảnh khắc này.
Như vậy những lúc cô đơn lẻ loi, cô có thể lấy tấm hình này ra, một mình xem, rồi tự lừa dối mình rằng anh thật tâm thật ý ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.
Lục Cẩn Niên mơ mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của Kiều An Hảo. Bực rồi, anh trực tiếp dùng sức xé toạc quần áo cô ra.
Tiếng vải "rẹt" vang lên, đầu óc Kiều An Hảo lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và Lục Cẩn Niên đang làm gì.
Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Lục Cẩn Niên, liền thấy vẻ mặt người đàn ông đang mê mang, hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.
Kiều An Hảo bỗng sực nhớ cái lần ba tháng trước kia, khi ấy anh cũng dưới tình huống không tỉnh táo, rồi hai người mới phát sinh quan hệ, cho đến khi anh tỉnh thì lại tức giận hận không thể muốn bóp chết cô
Kiều An Hảo lạnh hết cả người, theo bản năng vươn tay, giãy giụa muốn đẩy Lục Cẩn Niên ra.
Lục Cẩn Niên nhăn mày, vươn tay bắt lấy hai tay cô, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cô, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.
Cánh môi của Lục Cẩn Niên chậm rãi từ cần cổ của cô đi đến đôi môi căng mọng ngọt ngào.
Kiều An Hảo chỉ cảm thấy như bị điện giật theo đôi môi có chất dẫn điện của anh truyền khắp trái tim yếu ớt của cô. Cô cố sức đẩy nhưng lại hoàn toàn không có lực.
Kiều An Hảo đè ép đáy lòng rung động, tay nắm chặt thành quả đấm, buộc mình phải lơ đi cảm xúc mà Lục Cẩn Niên tạo ra, dùng hết sức để thoát khỏi anh. Nhưng mà, cho dù sức của cô có mạnh đến đâu, thì chung quy sức đàn ông vẫn mạnh hơn đàn bà. Anh dễ dàng chế ngụ được cô, sau đó không nói một lời liền đè cô ra chiếm đoạt.
Khi anh tiến nhập vào địa phận ấy, Kiều An Hảo trong nháy mắt như một quả bóng xì hơi, không còn sức giãy giụa nữa, lòng cô phút chốc liền chìm nghỉm xuống tận đáy.
Anh rõ ràng là khinh thường ngủ với cô, chỉ có điều hiện tại số đến ngu người mới chạm vào cô a.
Đợi cho đến khi anh tỉnh táo, phát hiện lại một lần nữa cùng cô giẫm lên vết xe đổ. . . . . .
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo cũng không dám tưởng tượng tiếp nữa, chỉ là cắn môi và để mặc anh muốn làm gì thì làm.
[ Meo >> Sợ thì sợ nhưng vẫn khoái chết mồ nhỉ : "> ]
...
Thỏa mãn được dục vọng, sau khi hoạt động "quá sức", Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo vào lòng, tiếp tục lâm vào giấc ngủ sâu.
[ Meo >> Ôi, đa số mọi thằng đàn ông đều như nhau nhểy : "> ]
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên cưỡng đoạt, toàn thân bủn rủn vô lực, mệt mỏi kiệt sức, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ. Đợi đến khi cô hoàn hồn trở lại, ý niệm đầu tiên chính là rời khỏi vòng tay của anh.
Tuy rằng cái ôm ấp của Lục Cẩn Niên làm cho cô ham mê lưu luyến, khiến cô rất muốn nằm lại lâu hơn chốc lát. Nhưng là cô biết, cái ôm nay không thuộc về cô, này bất quá chỉ là anh đang mê sảng mà phạm phải sai sót thôi.
Khi Kiều An Hảo giơ tay lên định bắt lấy cánh tay Lục Cẩn Niên đang đặt trên eo cô, thì ánh mắt cô chợt quét qua chiếc di động. Cô chần chừ một chút, vươn tay cầm lấy di động của mình, mở camera và chụp một pô ảnh của hai người bọn họ.
Trong hình, anh ôm cô ngủ được rất trầm lắng.
Mặc dù anh ôm cô chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn, thế nhưng cô vẫn muốn lưu lại khoảnh khắc này.
Như vậy những lúc cô đơn lẻ loi, cô có thể lấy tấm hình này ra, một mình xem, rồi tự lừa dối mình rằng anh thật tâm thật ý ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.