Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Chàng trai dường như nhận ra có người đang chằm chằm nhìn mình, tầm mắt liền quét về phía Kiều An Hảo. Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt, ánh mắt rất thờ ơ rất đơn độc lạnh lùng, khiến Kiều An Hảo chợt bừng tỉnh từ trong kinh diễm sự tuyệt mỹ của gương mặt ấy. Trong khi chàng trai lại phảng phất xem cô như không khí, không có nửa điểm cảm xúc liền cất bước rời đi.
Cho tới khi không còn thấy bóng lưng chàng trai, Kiều An Hảo mới ôm cặp chạy đến trạm xe. Xe buýt cũng vừa mới tới, cô quẹt thẻ lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn cảnh thành phố được cọ rửa sau trận mưa ngoài cửa sổ, trước mắt liền nhoáng qua khuôn mặt chàng nam sinh cùng trú mưa dưới mái hiên.
Đầu tháng ba bài vở rất nặng, Kiều An Hảo rất nhanh liền ngập đầu trong núi sách, nhưng thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi rảnh rỗi, trong đầu cô luôn hiện ra gương mặt của người nam sinh kia.
Tuy nhiên, mãi cho đến tốt nghiệp trung học cơ sở, cô chưa từng được gặp lại chàng trai ngày hôm đó. Thẳng đến lớp mười khi đi nộp bản báo cáo trong trường, Kiều An Hảo đụng phải Hứa Gia Mộc cũng là học sinh mới như cô, tiếp đó đụng phải người nam sinh kia.
Mà người nam sinh ấy, lại phảng phất như đã sớm quên vụ việc trước kia. Đang lúc Hứa Gia Mộc tự giới thiệu bọn họ, anh lạnh nhạt gật nhẹ đầu, nhưng không hé một câu. Cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc nói cho cô biết, anh tên là Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên... Buổi tối hôm đó, Kiều An Hảo nằm sấp xuống bàn, trước túi sách giáo khoa lớp mười nhà trường phát, cô không kìm lòng cầm bút viết lên giấy ba chữ này.
Ba chữ đó có rất nhiều nét, cô viết rất từ tốn, rất nghiêm túc, mỗi một nét sổ mỗi một nét ngang đều quy quy củ củ theo từng nét bút của cô. Ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, cứ như vậy lặng yên không tiếng động khảm vào tuổi xuân mỏng manh tốt đẹp của cô.
Trường trung học phổ thông chia lớp theo thành tích. Hứa Gia Mộc có thành tích tốt, ở lớp 10-1, cùng lớp với Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thành tích không xê xích lắm, nên đều ở lớp 10-3.
Hứa Gia Mộc rất thân với chị em Kiều An Hảo và Kiều An Hạ, thường hay nói chuyện với nhau, vì vậy Kiều An Hảo càng ngày càng được gặp mặt Lục Cẩn Niên nhiều hơn. Cô càng ngày càng để tâm đến anh, khi đêm khuya vắng người, lúc một mình nằm trên giường, số lần nghĩ đến anh cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, Kiều An Hảo gần như là mê luyến. Mỗi khi đi vệ sinh trong giờ học, cô đều cố ý đi ngang qua cửa phòng lớp 10-1, sau đó giả vờ vô tình quét mắt vào phòng học của bọn họ. Nhìn thấy bóng dáng của anh ở chỗ ngồi quen thuộc thì tim cô đập rộn lên, không nhìn thấy thì mất mát ảm đạm. Lúc tan học, cô cố ý lôi kéo bạn cùng lớp đi chạy bộ quanh sân thể dục, ra vẻ bộ dạng rèn luyện thân thể, thật ra chỉ là muốn xem anh đá banh.
Hết lớp mười, văn lý phân khoa, Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên chọn khoa học tự nhiên, cô cũng chọn khoa học tự nhiên, còn biết sau khi phân khoa, phải phân chia lớp lần nữa. Vì để có thể cùng lớp với Lục Cẩn Niên, lần đầu tiên trong đời cô nổ lực quyết tâm học tập cho thật giỏi.
Cho tới khi không còn thấy bóng lưng chàng trai, Kiều An Hảo mới ôm cặp chạy đến trạm xe. Xe buýt cũng vừa mới tới, cô quẹt thẻ lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn cảnh thành phố được cọ rửa sau trận mưa ngoài cửa sổ, trước mắt liền nhoáng qua khuôn mặt chàng nam sinh cùng trú mưa dưới mái hiên.
Đầu tháng ba bài vở rất nặng, Kiều An Hảo rất nhanh liền ngập đầu trong núi sách, nhưng thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi rảnh rỗi, trong đầu cô luôn hiện ra gương mặt của người nam sinh kia.
Tuy nhiên, mãi cho đến tốt nghiệp trung học cơ sở, cô chưa từng được gặp lại chàng trai ngày hôm đó. Thẳng đến lớp mười khi đi nộp bản báo cáo trong trường, Kiều An Hảo đụng phải Hứa Gia Mộc cũng là học sinh mới như cô, tiếp đó đụng phải người nam sinh kia.
Mà người nam sinh ấy, lại phảng phất như đã sớm quên vụ việc trước kia. Đang lúc Hứa Gia Mộc tự giới thiệu bọn họ, anh lạnh nhạt gật nhẹ đầu, nhưng không hé một câu. Cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc nói cho cô biết, anh tên là Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên... Buổi tối hôm đó, Kiều An Hảo nằm sấp xuống bàn, trước túi sách giáo khoa lớp mười nhà trường phát, cô không kìm lòng cầm bút viết lên giấy ba chữ này.
Ba chữ đó có rất nhiều nét, cô viết rất từ tốn, rất nghiêm túc, mỗi một nét sổ mỗi một nét ngang đều quy quy củ củ theo từng nét bút của cô. Ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, cứ như vậy lặng yên không tiếng động khảm vào tuổi xuân mỏng manh tốt đẹp của cô.
Trường trung học phổ thông chia lớp theo thành tích. Hứa Gia Mộc có thành tích tốt, ở lớp 10-1, cùng lớp với Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thành tích không xê xích lắm, nên đều ở lớp 10-3.
Hứa Gia Mộc rất thân với chị em Kiều An Hảo và Kiều An Hạ, thường hay nói chuyện với nhau, vì vậy Kiều An Hảo càng ngày càng được gặp mặt Lục Cẩn Niên nhiều hơn. Cô càng ngày càng để tâm đến anh, khi đêm khuya vắng người, lúc một mình nằm trên giường, số lần nghĩ đến anh cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, Kiều An Hảo gần như là mê luyến. Mỗi khi đi vệ sinh trong giờ học, cô đều cố ý đi ngang qua cửa phòng lớp 10-1, sau đó giả vờ vô tình quét mắt vào phòng học của bọn họ. Nhìn thấy bóng dáng của anh ở chỗ ngồi quen thuộc thì tim cô đập rộn lên, không nhìn thấy thì mất mát ảm đạm. Lúc tan học, cô cố ý lôi kéo bạn cùng lớp đi chạy bộ quanh sân thể dục, ra vẻ bộ dạng rèn luyện thân thể, thật ra chỉ là muốn xem anh đá banh.
Hết lớp mười, văn lý phân khoa, Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên chọn khoa học tự nhiên, cô cũng chọn khoa học tự nhiên, còn biết sau khi phân khoa, phải phân chia lớp lần nữa. Vì để có thể cùng lớp với Lục Cẩn Niên, lần đầu tiên trong đời cô nổ lực quyết tâm học tập cho thật giỏi.