Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Editor: xẩm xẩm
Lục Cẩn Niên vẫn như trước không hề mở miệng nói gì cả, chỉ là đưa tay nắm nhẹ tấm thảm mỏng trên người mình, vẻ mặt lạnh nhạt dần trở nên có chút nhu hòa, một lát sau mới nhẹ nhàng quay đầu về phía Kiều An Hảo nói một tiếng “Ừ”, xem như trả lời câu nói vừa rồi của cô. Sau đó, anh cầm lấy kịch bản trên mặt bàn đưa về phía Kiều An Hảo: “Kịch bản của cô.”
Kiều An Hảo len lén nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, từ trên mặt anh thấy được một vẻ bình tĩnh thường lệ, hoàn toàn không để ý đến việc cô vừa tự ý bước vào phòng ngủ của anh rồi lại tự ý mở cửa sổ. Lúc này, cô mới âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, vươn tay ra nhận lấy kịch bản, thế nhưng thời điểm tay cô vừa chạm vào kịch bản, giọng nói của anh đột nhiên vang lên: “Cám ơn.”
Kiều An Hảo có chút kinh ngạc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Trước khi kết hôn, trong thời gian năm năm dài đằng đẵng đó, cô và anh gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc, cũng trong nửa năm qua sau khi kết hôn, anh đối với cô đều lạnh nhạt và không kiên nhẫn. Sau khi lấy nhau, hoặc là anh mặc kệ không quan tâm đến lời cô nói, hoặc là anh sẽ dùng những lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cô, đúng vậy, đã sáu năm rồi anh chưa từng thốt ra được một câu nói dù là bình thường nhất đối với cô.
Đây là lần đầu tiên anh khách sáo nói một câu “Cám ơn”, chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại làm cho lòng cô trong nháy mắt sinh ra một sự cảm động không thể nói thành lời.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một lúc mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần, cô cảm giác được nơi đáy mắt có chút nóng lên, sau đó liên vội vội vàng vàng rũ mi mắt xuống, che lại sự ướt át trong mắt, cầm lấy kịch bản trong tay anh, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói một câu: “Không cần khách khí”
Lần này, Lục Cẩn Niên không đáp lại cô.
Kiều An Hảo im lặng đứng trước mặt Lục Cẩn Niên trong chốc lát, sau khi ổn định cảm xúc, mới lại mở miệng: “Cái kia, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi xuống trước.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, buồn bực phát ra một tiếng “Ừ”, tiếp đó khi cô quay người đi, lại bỗng nhiên nghĩ đến lúc trợ lý trở về sau khi mang canh gừng cho cô, nói với mình rằng bầu Tôn tìm cô để bàn luận về một kịch bản mới vô cùng quan trọng, vì vậy ngay lập tức lên tiếng: “Đúng rồi, còn có chút chuyện.”
Kiều An Hảo có phần nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chiếc bàn trước mắt, sau đó nhàn nhã mở miệng nói:
“Gần đây Hoàn Ảnh truyền thông mới đầu tư một bộ phim cổ trang, giống như Khuynh Thành thời gian, biên kịch và đạo diễn đều là những người xuất sắc nhất, tạm thời vẫn chưa công bố chính thức, diễn viên cũng chưa có, dự tính sau khi quay xong Khuynh Thành thời gian sẽ bắt đầu bấm máy, tôi dự định sắp xếp vai nữ chính cho cô, cô hãy chuẩn bị đi.”
Lục Cẩn Niên vẫn như trước không hề mở miệng nói gì cả, chỉ là đưa tay nắm nhẹ tấm thảm mỏng trên người mình, vẻ mặt lạnh nhạt dần trở nên có chút nhu hòa, một lát sau mới nhẹ nhàng quay đầu về phía Kiều An Hảo nói một tiếng “Ừ”, xem như trả lời câu nói vừa rồi của cô. Sau đó, anh cầm lấy kịch bản trên mặt bàn đưa về phía Kiều An Hảo: “Kịch bản của cô.”
Kiều An Hảo len lén nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, từ trên mặt anh thấy được một vẻ bình tĩnh thường lệ, hoàn toàn không để ý đến việc cô vừa tự ý bước vào phòng ngủ của anh rồi lại tự ý mở cửa sổ. Lúc này, cô mới âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, vươn tay ra nhận lấy kịch bản, thế nhưng thời điểm tay cô vừa chạm vào kịch bản, giọng nói của anh đột nhiên vang lên: “Cám ơn.”
Kiều An Hảo có chút kinh ngạc, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Trước khi kết hôn, trong thời gian năm năm dài đằng đẵng đó, cô và anh gần như không bao giờ xuất hiện cùng lúc, cũng trong nửa năm qua sau khi kết hôn, anh đối với cô đều lạnh nhạt và không kiên nhẫn. Sau khi lấy nhau, hoặc là anh mặc kệ không quan tâm đến lời cô nói, hoặc là anh sẽ dùng những lời lẽ cay độc nhất để chỉ trích cô, đúng vậy, đã sáu năm rồi anh chưa từng thốt ra được một câu nói dù là bình thường nhất đối với cô.
Đây là lần đầu tiên anh khách sáo nói một câu “Cám ơn”, chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại làm cho lòng cô trong nháy mắt sinh ra một sự cảm động không thể nói thành lời.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một lúc mới bắt đầu hồi phục lại tinh thần, cô cảm giác được nơi đáy mắt có chút nóng lên, sau đó liên vội vội vàng vàng rũ mi mắt xuống, che lại sự ướt át trong mắt, cầm lấy kịch bản trong tay anh, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói một câu: “Không cần khách khí”
Lần này, Lục Cẩn Niên không đáp lại cô.
Kiều An Hảo im lặng đứng trước mặt Lục Cẩn Niên trong chốc lát, sau khi ổn định cảm xúc, mới lại mở miệng: “Cái kia, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi xuống trước.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, buồn bực phát ra một tiếng “Ừ”, tiếp đó khi cô quay người đi, lại bỗng nhiên nghĩ đến lúc trợ lý trở về sau khi mang canh gừng cho cô, nói với mình rằng bầu Tôn tìm cô để bàn luận về một kịch bản mới vô cùng quan trọng, vì vậy ngay lập tức lên tiếng: “Đúng rồi, còn có chút chuyện.”
Kiều An Hảo có phần nghi hoặc xoay người, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chiếc bàn trước mắt, sau đó nhàn nhã mở miệng nói:
“Gần đây Hoàn Ảnh truyền thông mới đầu tư một bộ phim cổ trang, giống như Khuynh Thành thời gian, biên kịch và đạo diễn đều là những người xuất sắc nhất, tạm thời vẫn chưa công bố chính thức, diễn viên cũng chưa có, dự tính sau khi quay xong Khuynh Thành thời gian sẽ bắt đầu bấm máy, tôi dự định sắp xếp vai nữ chính cho cô, cô hãy chuẩn bị đi.”