-
Chương 203
Lục Cẩn Niên buổi sáng thức dậy từ sớm, đi đến khu biệt thự Nghi Sơn, bởi vì hơi phát sốt, vẫn luôn ngủ không ngon, vì vậy khi nghe những lời liến thoắng không ngừng của Kiều An Hảo, cả người bất tri bất giác chìm vào trong giấc mộng.
Giấc ngủ này, ngạc nhiên là hắn ngủ rất sâu, đợi đến khi lại lần nữa thức dậy, ngoài cửa sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, một khoảng tối tăm mờ mịt.
Lục Cẩn Niên mò điều khiển từ xa, mở hết tất cả đèn trong biệt thự, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình, hắn vô thức liền giơ tay lên, sờ vào băng gạc trên lưng của chính mình, sau đó xác định là Kiều An Hảo buổi chiều thực sự có xuất hiện ở đây, cuối cùng mới nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của hắn, cũng không có bất kì một âm thanh nào khác, cửa sổ sát đất tầng một chưa đóng lại, gió đêm thổi tung rèm cửa, lại không tìm thấy bóng dáng Kiều An Hảo, trong lòng nhịn không được một tầng thất vọng, cô đã đi rồi...
Lục Cẩn Niên một mình ngồi trong phòng khách trống không rộng lớn rất lâu, mới mím môi, bước chân lên cầu thang đi lên lầu, quay trở lại phòng ngủ nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy trên tủ đầu giường nhiều thêm mấy viên thuốc, ánh mắt Lục Cẩn Niên đột nhiên cố định, nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, sau đó liền từ một bên ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vẫn chưa hút, lại nghe thấy dưới lầu mơ hồ truyền tới một chút động tĩnh.
Lục Cẩn Niên mi tâm nhăn lại, cẩn thận lắng nghe, đích xác có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, sau đó liền đem đầu thuốc trong tay dụi vào trong cái gạt tàn, nhanh chóng nhấc người, bước ra khỏi phòng, vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Kiều An Hảo thở hồng hộc mang một túi lớn, đi vào nhà bếp.
Lục Cẩn Niên cất bước, không nhanh không chậm xuống lầu, tiến về phía nhà bếp.
Cửa nhà bếp không đóng, hắn nhìn thấy người con gái đem đồ ăn đóng gói mua bên ngoài về, từng cái từng cái đổ ra đĩa, sắp xếp ngay ngắn lên bàn ăn.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chỉ dựa vào cửa bếp, vô thanh vô tức theo dõi.
Kiều An hảo bày biện xong tất cả, nhìn đồ ăn trên bàn, hài lòng vỗ vỗ tay, sau đó quay người chuẩn bị đi gọi Lục Cẩn Niên ăn cơm, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên với tư thế nhàn tản đứng trước cửa, nhất thời bị dọa hốt hoảng, sau đó liền cười cười với Lục Cẩn Niên: "Anh tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm đi."
Lục Cẩn Niên vẫn không động, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều An Hảo, nhìn một hồi, sau đó hỏi: "Cô vừa rồi ra ngoài, chính là đi mua đồ ăn sẵn?"
Kiều An Hảo gật đầu, ngữ khí mang một tia oán trách: "Chỗ anh ở đây quá xa, gọi đồ đều không chịu đưa tới, tôi chỉ có thể tự mình lái xe đi mua."
Thì ra cô không phải đã đi rồi... Đáy lòng Lục Cẩn Niên hơi hơi thoải mái hơn một chút, chầm chậm đứng thẳng người, quay mình đi đến phòng vệ sinh chung ở lầu một, rửa sạch tay, lúc quay trở lại, Kiều An Hảo đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, đợi hắn.
Nhìn thấy hắn đi vào, Kiều An Hảo mở miệng nói: "Tôi không biết nấu ăn, cũng không biết anh thích cái gì, liền tùy tiện mua một chúy đồ thanh đạm."
Lục Cẩn Niên kéo chiếc ghế đối diện Kiều An Hảo ngồi xuống, nhìn một lượt trên bàn ăn năm món ăn một món canh, mặn chay kết hợp, dinh dưỡng cân đối, sau đó liền gật đầu với Kiều An Hảo, cầm lên đôi đũa cô sớm đã bày một bên, bắt đầu ăn.
Ăn được mấy miếng, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu, nhìn Kiều An Hảo ở đối diện đang lặng lẽ ăn cơm, dừng lại một chút, tìm một chủ đề, mở miệng hỏi: "Cô làm thế nào vào được đây?"