Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
52239.
“Cháu bị điên hả, Tiểu Mặc sao có thể mang thai con của cháu được.” Từ Hồng căn bản không tin
“Xác thực đã mang thai, cháu lừa bà làm gì, không tin thì bà tìm cơ hội hỏi cô ấy đi.”
“Vậy còn Úc Tang Lan thì sao, cháu đừng nói với bà là định một chân đạp hai thuyền nhé, bà nhất định không để chuyện này xảy ra, Tiểu Mặc là cô gái tốt, bà không cho phép cháu làm tổn thương cô ấy.” Lão thái thái nói giúp Trì Ngữ Mặc.
Ba của Úc Tang Lan là phó tổng thống, phụ trách kiểm tra kỷ luật.
“Thì sao?” Từ Hồng mở to hai mắt, không khách khí mắng: “Thì cháu định quyền và sắc đều muốn à?”
“Con của bà trong thời gian quy hoạch đã bán trái phép vài mẫu đất, trong đó có một mẫu xảy ra vấn đề nghiêm trọng, rất lộ liễu, sau khi phát hiện vấn đề, con của bà tìm cách bù lỗ khoản tiền đó, nhưng bị ba của Úc Tang Lan đâm cho 1 đao.” Diêm Tư Kình giải thích nói.
“Đây là chuyện của ba cháu, nó phải tự gánh lấy trách nhiệm, sai là sai.” Từ Hồng không thương tiếc gì, nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nếu chuyện này xảy ra lâu rồi thì không sao, chỉ cần ông ấy nhận lỗi, kiểm điểm sai lầm của mình thì mọi chuyện đều êm xuôi, nhưng chuyện này lại xảy ra ngay thời điểm cạnh tranh chức vụ tổng thống căng thẳng nhất, nếu chuyện này lộ ra, ông ấy nhất định sẽ thua, còn nếu chuyện này lộ ra khi ông ấy vừa lên chức tổng thống, nhất định sẽ bị kỷ luật rất nghiêm trọng.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.
Từ Hồng hiểu ra, ý thức được tính nghiêm trọng, trong lòng bớt giận đi nhiều.
“Cho nên, cháu định kết thân thông gia với họ sao?” Từ Hồng hỏi.
“Không phải cháu tìm họ mà là họ tự tìm cháu kết thông gia trước.” Lôi Đình Lệ nói
Từ Hồng trầm mặc, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ, “Vậy bây giờ cháu định làm gì? Người ba này của cháu đúng là cái thứ hồ đồ, không ra gì mà, biết vậy trước đây bà sinh thêm vài đứa để bây giờ ân đoạn nghĩa tuyệt với nó.”
“Cháu muốn cưới cô ấy, nhưng không phải bây giờ.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
“Cô ấy, là Trì Ngữ Mặc phải không?” Từ Hồng không tin hỏi lại, “Không phải trước đây hai đứa không gọi điện gì cho nhau hay sao? Cháu còn khóa cô ấy ở trong phòng, chuyện gì cũng không xảy ra, sao bây giờ cô ấy lại mang thai con của cháu được?”
“Lúc cô ấy đi công tác, bọn cháu có ngủ chung.” Lôi Đình Lệ đơn giản nói.
“Vậy cháu còn dẫn Úc Tang Lan về nhà, ở trước mặt cô ấy dẫn Úc Tang Lan đi xem phim?” Từ Hồng không khách khí hỏi.
“Trước lúc dẫn Úc Tang Lan về nhà bọn cháu đã chia tay rồi.”
“Làm cô ấy mang thai, còn bỏ rơi cô ấy, chơi đùa với cô ấy?” Từ Hồng cảm thấy có ngọn lửa không biết từ đâu đang bùng lên.
Lôi Đình Lệ cảm thấy có nói với Từ Hồng cả ngày cũng không nói rõ ràng được, “Lúc chia tay cháu không biết cô ấy có thai.”
“Ngủ cũng đã ngủ rồi mà.” Từ Hồng càng tức giận hơn.
“Sự việc xảy ra quá đột ngột, cháu không có thời gian suy nghĩ với chuẩn bị, bí mật này cháu chỉ nói với bà, tạm thời bà đừng nói ai biết, cháu cúp trước đây.” Không chờ Từ Hồng kịp nói gì, Lôi Đình Lệ đã cúp điện thoại.
Anh nói với Từ Hồng có lẽ là quyết định sai lầm, chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối.
Nhưng mà, bây giờ cũng không có thời gian để anh suy nghĩ đến chuyện này.
Anh gọi điện thoại ra ngoài, “Từ tham mưu, giúp tôi một việc.”
*
Trì Ngữ Mặc được cảnh sát giúp đỡ, gặp được Trương Vân Huệ và Trương Hồng, bọn họ bị nhốt chung 1 phòng.
“Sao em cũng bị nhốt ở đây vậy?” Trương Vân Huệ kinh ngạc nói.
“Hôm nay em xuất viện liền đến thành phố Thanh Đài để tìm sư phụ, nhưng đến nhà thì không thấy ai, có bà cụ nói mọi người bị cảnh sát bắt đi, em đến tìm cục trưởng lý luận thì bị ông ta nói cản trở công vụ, còn trộm đồng hồ đeo tay của ông ta nên nhốt em vào đây.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.
“Bây giờ phải làm sao đây? Bọn người đó xấu xa như vậy, nếu làm hại đến con của tôi, sau khi được thả ra, cái gì tôi cũng không cần, tôi chỉ bắt đám người đó chôn chung với tôi.” Trương Hồng tức giận nói.
“Chị Trương Hồng, chị đừng nóng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra chỉ sợ chị không có người chôn cùng, chưa gì họ đã gắn tội danh giết người lên người chị, chị chết cũng không biết tại sao mình chết, chuyện trước mắt chỉ là chuyện nhỏ, có thể giải quyết được.” Trì Ngữ Mặc trấn an nói.
“Bây giờ mọi người đều bị bắt hết vào đây, khi nào được thả ra còn không biết, mà nói là chuyện nhỏ sao? Hiện tại tình hình con tôi như thế nào còn không biết, không biết bọn họ sẽ làm gì con tôi. Con tôi thiểu năng mà, sao đấu lại bọn họ.” Trương Hồng vừa khóc vừa nói.
“Luôn có thể giải quyết.”
“Tiểu Mặc.” Trương Vân Huệ gọi, “Chị nghe nói thật ra nhà đầu tư này là Lôi Đình Lệ, em có biết không?”
Trì Ngữ Mặc chấn kinh, “Em xem qua tư liệu, bên phía chủ đầu tư không phải Lôi Nặc a.”
“Là Lôi Đình Lệ đầu tư vào Vĩnh An, Vĩnh An là công ty con của công ty kiến trúc Hán Nam.”
“Hán Nam, không phải là công ty của Trình Hán Nam sao?” Trì Ngữ Mặc đã hiểu ra mọi chuyện, “Là Chu Chí Long tìm tới, cố tình đả kính Trương Hồng.”
“Chu Chí Long, ý cô là Quốc Quân?” Trương Hồng chấn kinh, như gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Cô thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tại sao anh ta lại làm vậy, trước giờ tôi luôn một mình nuôi dưỡng Tiểu Cẩu, không làm gì ảnh hưởng tới anh ta, sao anh ta lại làm vậy với tôi?”
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy bộ dạng này của Trương Hồng cảm thấy rất đau lòng, đổi lại là cô, cũng sẽ tức giận.
Gã đàn ông này không làm gì, ngoài việc phản bội và truy cùng giết tận.
Cô quay đầu lại, hô to: “Cảnh sát, cảnh sát, tới đây một chút đi, cảnh sát.”
Có một cảnh sát cầm theo đồ giật điện chạy tới.
Tay của Trì Ngữ Mặc bị giật đến tê, vô thức lùi về sau một bước.
“Kêu la cái gì? Chuyện gì?” Cảnh sát quát.
“Tôi muốn gặp Chu Chí Long.” Trì Ngữ Mặc trực tiếp yêu cầu.
“Tôi không biết người này. Bây giờ cô ở trong đây gặp ai cũng vô dụng, lo mà cố gắng cải tạo làm người tốt đi.” Cảnh sát dạy bảo nói.
“Tôi không phải tội phạm, tôi là luật sư, bị mấy người bắt giam vô lý, mấy người 1 là thả tôi ra, 2 là giết tôi đi, còn không thì để tôi gặp Chu Chí Long, người kết bè kết phái với cục trưởng mấy người.” Trì Ngữ Mặc nói thẳng.
“Tôi không biết mấy cô đang nói gì, nếu không muốn chịu đau khổ thì ngoan ngoãn cho tôi.” Viên cảnh sát nó xong liền bỏ đi, không thèm để ý đến họ.
“Cảnh sát, cảnh sát.” Trì Ngữ Mặc chưa từ bỏ ý định hô to.
“Không có ích gì đâu, bọn họ căn bản không quan tâm tới chúng ta, vả lại bọn họ chỉ là cảnh sát quèn cấp thấp, cấp trên không có lệnh bọn họ không dám làm gì đâu.” Trương Vân Huệ trầm giọng nói.
“Vậy phải làm thế nào đây? Sư phụ.” Trì Ngữ Mặc ngồi bên cạnh Trương Vân Huệ.
“Chờ, bọn họ không thể nhốt chúng ta cả đời được, chờ đến khi được thả ra chúng ta sẽ kháng án, trước đây có một vụ án, một người phụ nữ vì hai đồng mà bỏ ra hai vạn kiện lên tòa, chỉ vì muốn đòi lại công đạo.” Trương Vân Huệ lý trí nói.
“Sư phụ có từ bỏ kháng án không?” Trì Ngữ Mặc hoài nghi, vì đối với sư phụ mà nó, việc quan trọng nhất là làm tốt công ty của chính mình.
Nhưng cô không cam lòng, sao có thể để người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, bọn họ là luật sư, không phải nên giữ gìn công lý chính nghĩa sao?
“Trì Ngữ Mặc, có người tới thăm cô.” Cảnh sát đột nhiên hô lên.