Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 282
52282.
Lâm Miễu nhìn Tống Nghị Nam, bây giờ không khí tốt như vậy, hôm nay đi ra ngoài chơi đùa vui vẻ như thế, cô không muốn phá hoại bầu không khí này “tôi và cô ấy không ở cùng nhau à, tôi ở bên này đang bận à, muộn chút lại liên lạc”
Lâm Miễu nói xong dập ngay điện thoại xuống, lập tức cũng tắt nguồn luôn, tiện đó than phiền nói một câu, “bây giờ điện thoại linh tinh thật nhiều, bán rượu, bán cửa hàng, bán thẻ, bán nhà, còn có bán bảo hiểm gì đó, phiền chết đi được”
Tống Nghị Nam mỉm cười, cái nhìn biết rõ, cũng không có vạch trần cô
Thuyền lái được 1 tiếng, từ từ chậm lại
Lâm Miễu nhìn thấy hòn đảo nhỏ không xa đó, “chúng ta là đến đó sao?”
“Chúng ta không có lên đảo, chỉ là ở đây khá cạn, thích hợp lặn và bắt cua biển, “cô muốn xuống chứ?”
“Muốn, muốn, các anh ở trên thuyền câu cá, tớ xuống dưới bắt cua biển, bình dưỡng khí này của anh có thể dùng bao lâu?” Lâm Miễu sung sướng hỏi
“2 tiếng. Vì vậy, cô tốt nhất không nên bơi xa quá, chỉ ở xung quanh thôi” Tống Nghị Nam nhắc nhở
“Tôi biết rồi, tôi không sợ chết” Lâm Miễu mặc lên áo lặn, cõng lên bình dưỡng khí, nhảy xuống biển
Mới đầu, cô còn chút căng thẳng, không có ngụp xuống, từ từ, thích ứng rồi, thì dúi đầu lặn xuống
Trì Ngữ Mặc lo lắng nhìn theo Lâm Miễu
“Em không cần phải lo lắng, chúng mình nắm chắc thời gian, bình thường, cô ấy nội trong 10 phút thì sẽ lên thôi” Tống Nghị Nam an ủi Trì Ngữ Mặc
“Anh làm sao biết được?” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ
Tống Nghị Nam đang móc mồi câu lên cần câu, đưa cho Trì Ngữ Mặc, không có trả lời
Trì Ngữ Mặc vừa mới quăng mồi xuống dưới nước, thì nhìn thấy Lâm Miễu nổi lên
Cô bơi về phía của Trì Ngữ Mặc, kéo lấy phao buộc ở trên thuyền, đưa ra cho Trì Ngữ Mặc một cái gì đó đen ngòm
“Cậu xem, đây là cái gì?”
“Nhím biển?” Trì Ngữ Mặc muốn qua lấy
“Cẩn thận, gai có thể có độc” Tống Nghị Nam nói, dùng đũa gắp nhím biển lên
Trì Ngữ Mặc có thể nhìn rõ đám gai nhọn trên nhím biển đang nhúc nhích
“Tớ lại xuống tiếp xem có thứ gì hay nữa không?” Lâm Miễu vui sướng nói
“Đợi chút” Tống Nghị Nam đưa túi lưới cho Lâm Miễu, “cô có thể vứt vào trong này, đỡ phải bơi lên bơi xuống nữa, nhưng mà nhớ, không được quá 1 tiếng”
Lâm Miễu giơ lên ký hiệu tay OK, lại lặn xuống biển
Trì Ngữ mặc cùng thích lặn, nhưng mà cô bây giờ đang mang thai, vì vậy, cũng chỉ có phận ngắm nhìn thôi
Cô tiếp tục câu cá
Hôm nay gió biển khá nhỏ, thuyền ở trên biển nhẹ nhàng lên xuống
Trì Ngữ Mặc dựa lên trên thành lan can, nhìn vào trong biển thả hồn
Tống Nghị Nam nhìn cô thả hồn, nhếch mép cười nhẹ, “phao di chuyển rồi, em mà vẫn không kéo cần, cá chắc chạy mất tiêu luôn”
“Á?” Trì Ngữ Mặc hoàn hồn lại, nhanh chóng kéo cần, nhìn trên cần câu thật sự có một con cá
Cá không lớn, kiểu mười mấy centimet thôi
Tống Nghị Nam giúp đỡ lấy cá ra, để vào trong thùng
“Đây là loài cá gì?” Trì Ngữ Mặc vui mừng, đợi hơn nửa tiếng, câu lên được một con cá, tâm trạng đặc biệt thích thú
“Hình như là cá mú, ở địa phận biển này, loài cá này nhiều nhất” Tống Nghị Nam giải thích
“Vậy thì có thể ăn không?”
“Đương nhiên, loài cá này trở thành cá chép của lòng biển, nhưng mà ngon hơn cá chép, giá trị dinh dưỡng cũng cao, em à, thật sự là người ngốc có phúc ngốc, không có nghiêm túc câu cá, cá tự động cắn câu”
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, biến mất sự u buồn lúc trước, “vận may tốt, vận may tốt, ha ha, hy vọng chút nữa Lâm Miễu có thể cho chúng ta sự ngạc nhiên”
“Chắc chắn có thể, ở đây có rất ít người đến, vì vậy, sản vật vẫn là hoang sơ, nói không chừng, cô ấy có thể bắt được mười mấy con của biển lớn trở lại” Tống Nghị Nam nói, giúp cô lại móc mồi câu
“Ừm, ừm. Nghị Nam, phao câu của anh hình như cũng động đậy rồi” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở
Tống Nghị Nam kéo lên, là một con cá nhỏ khoảng 5mm, “đây là cá gì?”
Tống Nghị Nam cũng không biết, nhìn qua người lái thuyền ở đuôi tàu
“Là cá Bạch Cô, có thể ăn” ngư dân giới thiệu
Tống Nghị Nam cũng để vào trong thùng, bọn họ tiếp tục câu
Lâm Miễu bận rộn chơi đùa, 1 tiếng sau trôi qua thêm 15 phút mới ngóc đầu lên, đứng ở trên đá ngầm vẫy tay với Trì Ngữ Mặc, rồi lại bơi qua đó
Tống Nghị Nam đổ những thứ Lâm Miễu mang về vào trong thùng
Rất nhiều, linh ta linh tinh, mười mấy con cua biển, hai con Bảo Nguyệt, ba con ốc biển, còn có mấy hòn đá san hô đẹp đẽ nữa
Trì Ngữ Mặc ngồi xổm trước thùng nước, nhìn đám đồ Lâm Miễu mang về
“Tớ còn bắt được một con bạch tuộc nhỏ nữa, cậu lật lật coi” Lâm Miễu nói
Trì Ngữ Mặc lật ra, quả nhiên nhìn thấy một con bạch tuộc nhỏ, “oa, cậu thật sự lợi hại, những thứ này cậu làm sao mà bắt được?”
“Bọn chúng trốn ở dưới đá, sau đó tớ nhìn không thấy, tớ thực tế sớm đã nhắm vào chúng rồi, chốc lát thì tóm được, bên trong còn có rất nhiều cá, chạy trốn giống như chớp điện vậy, tớ còn chưa kịp lại gần, thì chạy rồi, tóm không được. Nếu không thì chúng mình hôm nay có một bữa hải sản ăn rồi” Lâm Miễu cảm thán nói
“Cậu bây giờ tóm được cũng rất nhiều rồi, nếu như chúng mình có mỳ tôm, thì là một bữa đại tiệc rồi” Trì Ngữ Mặc cảm thán
Tống Nghị Nam mở cánh tủ ở bên dưới ghế, từ trong lấy ra mỳ tôm
“Oa, Tống Nghị Nam, anh thần à, anh chính là con sâu trọng bụng của Tiểu Mặc, cô ấy muốn cái gì, anh đều biết cái đó” Lâm Miễu cảm than
Trì Ngữ Mặc cúi mắt xuống, thay đổi chủ đề nói: “tớ câu được một con cá”
“Tiểu Mặc, phao câu của cậu rung rồi, nhanh chóng kéo lên” Lâm Miễu hét lên
“Ồ” Trì Ngữ Mặc lập tức kéo cần, lại một con cá mú mười mấy centimet
“Lợi hại à, cậu như thế mà còn câu được cá, đều là cá đực hả? Đang xếp hàng kìa” Lâm Miễu cảm thán
“Cậu, đi xử lý mấy con cá này, nấu đồ đi” Trì Ngữ Mặc kéo thùng cá đưa cho Lâm Miễu
“Biết rồi” Lâm Miễu nhắc thùng lên đi ra phía đầu thuyền xử lý
Tống Nghị Nam nhắc cần câu lên, lại một con cá nhỏ 5mm nữa
“Thật trùng hợp” Trì Ngữ Mặc nói
“Có thể bọn chúng là một cặp bạn từ nhỏ lớn bên nhau, vì vậy, cùng đến rồi” Tống Nghị Nam có ý ngầm nói
Trì Ngữ Mặc cười nhẹ, “chúng ta bây giờ còn câu nữa không?”
“Có thể, ở trên biển ăn xong, chúng ta quay trở về, trước 18 giờ có thể đủ để về cửa cảng” Tống Nghị Nam cười nói
Trì Ngữ Mặc phát hiện, bản thân câu cá ở trên biển, cứ thế mà xử lý xong rồi, cho vào trong nồi hầm, tiếp đó cho mỳ tôm vào, vô cùng ngon miệng
Nhưng mà, phí thuê thuyền của bọn họ cần 1500 tệ, bữa hản sản này, có chút đắt
Trì Ngữ Mặc bọn họ là ngồi tàu hỏa quay trở về, Lâm Miễu còn phải dẫn theo Tống Nghị Nam đi lượn chợ đêm
Cô có chút mệt, về khách sạn nghỉ ngơi trước rồi
Mở cánh cửa ra, nhìn thấy Lôi Đình Lệ hung dữ ngồi trên ghế so-pha, mím chặt đôi môi, sắc mặt tối sầm nhìn cô, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, toàn thân trên dưới biểu lộ tính khí xấu xa, bay giờ giống như là trước phong ba bão táp vậy, không khí bị kìm nén vô cùng thấp
Trì Ngữ Mặc bình thản nhìn anh ta, rất kỳ quái, cô không có sợ hãi, chỉ là tâm như nước tĩnh
“Đi đâu rồi?” Lôi Đình Lệ chất vấn
“Bờ biển”
“Tại vì sao không trả lời điện thoại?”
“Không muốn trả lời”
“Trì Ngữ Mặc” Lôi Đình Lệ cao giọng quát, đứng dậy, đi về chỗ cô, khí thế mạnh mẽ, như thể dùng chân đá thôi, thì có thể cả một mảng hoang lạnh, vô cùng lạnh rùng mình.....