Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Mấy phút à?” Trì Ngữ Mặc cố tình ngưng 1 chút, nhìn anh, “20 phút đi.”
“A?” Tiếng kêu của cô gái càng vang hơn.
Lôi Đình Lệ khá hài lòng đối với câu trả lời cô, quay mặt đi.
“Anh hai, hai người thật sự đã làm rồi?” Trình Phong không mấy tin.
Lôi Đình Lệ không trả lời anh, chậm rãi thưởng rượu.
Cô gái tóc ngắn tiếp tục hỏi, “Quần nhỏ của Lôi tổng mặc là màu gì?”
“Màu đen.” Cô nghiêm túc nói bậy. =))
Trình Phong kéo mép quần của Lôi Đình Lệ ra xem.
Hoang đường là, vậy mà Lôi Đình Lệ không ngăn cản.
“Kháo, thật là màu đen.” Trình Phong phấn khích nói.
Bọn phụ nữ cũng bất giác phấn khích lên, nhìn nhau 1 cái, cô gái tóc ngắn tiếp tục truy hỏi, “Đồ hai người dùng có hình dạng gì?”
Cái gì? Còn có hình dạng?
“Hahahahaha.” Trì Ngữ Mặc cười điên cuồng, đi đến ngồi bên Lôi Đình Lệ, ôm cánh tay của Lôi Đình Lệ.
Anh cũng từ trên nhìn xuống cô, thấy được sự xảo quyệt và ý cười trong mắt cô, mang theo ý vị khiêu khích.
“Chúng tôi, không cần.” Câu nói này, là câu duy nhất mà cô nói thật.
Lôi Đình Lệ lộ ra nụ cười.
Anh rất ít khi cười, cười lên quả thật quá mê hoặc.
Có thể là phần thưởng cho sự hài lòng đối với câu trả lời của cô, tự tay rót ly rượu cho cô.
Trì Ngữ Mặc thả tay anh ra, biết anh bị bệnh sạch sẽ, cũng không cố ý khiến anh khó chịu, cầm lấy ly rượu anh vừa đưa qua, uống 1 miếng.
Rượu đỏ trước đó ngâm trong táo, khử đi vị chua chát, rất thanh ngọt.
“Hai người quen nhau, rất lâu rồi?” 1 giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trì Ngữ Mặc nhìn về hướng cô gái vừa hỏi.
Cô ấy và cô gái tám chuyện lúc nãy không giống nhau, trên mặt không có ý cười, cũng không có ái muội, lạnh lùng đánh giá cô.
Cực kỳ lạnh lùng, cũng kiêu ngạo.
Cô mặc 1 bộ đồ trung tính, màu tím phối với màu trắng, tóc ngắn, nhưng trang điểm rất tinh tế, đeo bông tai màu xanh dài.
“Không lâu.”
Người phụ nữ nhếch mép cười, châm biếm nói, “Cô cảm thấy hợp không?”
Trì Ngữ Mặc cười, lắc lắc ly rượu, uống 1 miếng, “Giới tính rất hợp.”
“Pu.” Trình Phong xém chút phun hết rượu trong miệng ra, tùy tiện hỏi, “Cô làm nghề gì?”
“Luật sư.” Trì Ngữ Mặc trả lời.
Lôi Đình Lệ liếc nhìn cô, trong mắt lướt qua tia dị thường, khẽ nhíu mày.
“Tiểu Lục, cùng ngành với em.” Tay của Trình Phong ở trên người cô gái vừa mới khiêu khích.
Trì Ngữ Mặc cũng ngạc nhiên, nếu bạn của Lôi Đình Lệ là luật sự, thực tập sinh như cô muốn nhận án ly hôn của anh, có vẻ không có hy vọng rồi, chỉ có thể nhờ Lý Hạo giới thiệu khách hàng khác vậy.
“Anh Ngũ đừng chọc em, em mới tốt nghiệp từ khoa luật của Hà Phất, còn chưa tìm được công việc. Không tính là luật sư.” Thường Lưu Nguyệt cười nói.
Trì Ngữ Mặc cũng cười, đại học Hà Phất, haha, hahahahaha, 1 chút cũng không mắc cười.
Lúc ánh mắt Thường Lưu Nguyệt lần nữa nhìn qua Trì Ngữ Mặc, cũng lạnh lùng xuống, truy hỏi, “Hai người đã từng hôn chưa?”
“Cô cảm thấy sao?” Trì Ngữ Mặc để ly rượu xuống.
“Tôi cảm thấy, hai người chưa, cũng có thể rồi, anh hai tôi, không xem trọng cô.” Cô gái khẳng định nói, như là thông suốt, cũng rất tự tin.
“Hôn 1 cái, hôn 1 cái.”
“Hôn 1 cái, hôn 1 cái.”
Mấy người khác bắt đầu ồn ào lên.
Thường Lưu Nguyệt nhếch miệng cười, thành thật nói, “Không dám sao?”
Trì Ngữ Mặc cảm thấy khí nóng xông lên, mặt đỏ như máu, mím chặt môi.
“Có vài người, đến đây chính là trò cười.” Thường Lưu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Đủ rồi.” Lôi Đình Lệ lên tiếng, ngắt lời Thường Lưu Nguyệt, “Sau này em làm luật sư, chứ không phải cảnh sát.”
“Luật sư là để tra hỏi…”
Thường Lưu Nguyệt chưa nói xong, đã thấy Trì Ngữ Mặc hướng về phía Lôi Đình Lệ hôn xuống.