-
Tiết Tử
“Xưa thật là xưa...”
Trong đại tửu lâu một đầu trắng xóa vừa mở miệng, làm cho toàn khách đều hứng khởi, tinh thần hăng hái.
“Kể rằng ở một nơi bên ngoài nhà trời, cách ngàn dặm có tòa Vô Thượng, trong điện có kim loan, kim loan là ngôi báu mà Ngọc Đế ngự.” Người kể chuyện gọn gàng vung cây quạt, chỉ lên trời, tiếp tục nói: “Ngọc Đế cùng Vương Mẫu Nương Nương tuy là tiên nhân chốn thiên giới vô thượng, cũng là phu thê tình thâm, khiến người người vô cùng hâm mộ, dưới gối có Hoàng tử, Công chúa hơn mười người, các Hoàng tử cao lớn anh võ tuấn mỹ tiêu sái, các Công chúa từ nhất đến thất (có bảy nàng ), có ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, có thanh lệ động lòng người, lại tài đức đức vẹn toàn, từ bi vô song...”
“Xem người kể chuyện này kể thật sống động, giống như đã chính mắt nhìn thấy?” Có khách nhịn không được nở nụ cười.
Một tia mắt trừng làm vị khách nhịn không được rụt cổ, người hầu trà mới thu hồi ánh mắt, mắt đầy ý cười.” Nào nào nào, chính cái gọi là hoa nở hai đóa (hoa khai lưỡng đóa) không đề cập tới, hôm nay chúng ta sẽ nói về chuyện xưa, đúng, đúng! Chính là vị có thanh danh vang dội Chức Nữ Công chúa.”
Hôm qua người kể chuyện nhiệt huyết sôi trào, kể chuyện thần ma loạn đấu trong” Phong thần bảng”, không ngờ hôm nay đổi phong cách, còn có thể kể chuyện vui buồn lẫn lộn, sầu thảm triền miên” Ngưu Lang Chức Nữ truyền kỳ”, làm cho mọi người không khỏi hoan hô đánh trống reo hò.
“Mau mau mau! Tiểu Hổ, mau đi gọi nương con đến đây nghe tích xưa Ngưu Lang Chức Nữ, nương con nghe xong nhất định rất thích!”Ông lão ngồi bàn thứ chín vỗ đầu tiểu tôn tử, hưng phấn mà nói.
“A! dạ...” Tiểu Hổ miệng ngậm kẹo đường, mặt dính đầy cứ như vậy ngoan ngoãn chạy đi.
Chờ đến khi Tiểu Hổ dẫn nương của mình đến nghe”Đêm Thất Tịch truyền kỳ” Thì bên trong đã qua phần đầu rồi.
Thế nhưng thấy trong đại sảnh, người kể chuyện gác chân phe phẩy cây quạt, đang kể đến đoạn đặc sắc, còn không quên dừng lại nhìn quanh các khuôn mặt đang say mê chờ đợi, cố ý uống một ngụm trà cho nhuận cổ họng, sau khi hiểu rõ khẩu vị ( ở đây ý chỉ sở thích) của mọi người, có thế này mới tiếp tục kể.
“Ngọc Đế giận dữ, nói: 『 Nếu bỏ qua cho hai ngươi, vậy thiên quy ở đâu? 』 Tiếng chưa dứt, Chức Nữ nước mắt rơi như mưa, Ngưu Lang ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt tình thâm kiên định không dời, nén nước mắt mà cao giọng: 『 Ta cam nguyện nhận phạt, mất hồn mất vía cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu Ngọc Đế tha cho Chức Nữ! 』”
Người phụ nữ mới đến bất chấp yếu đuối, kéo Tiểu Hổ qua một góc ngồi xuống, nghe thấy lời này trong lòng liền đau xót, không gian trong sảnh tựa như đưa đến âm thanh nức nở.
Bốn phía người người lo lắng không chịu nổi, có một bà lão vành mắt đỏ hoe, không khỏi thì thào niệm phật,”A di đà phật, đứa nhỏ đáng thương này rất yêu nàng ta...”
“Ai, cũng không phải hết!” Người kể chuyện thở dài thở ngắn, lắc lắc đầu.” Tim của Ngọc Đế cũng là bằng thịt, mắt thấy Ngưu Lang đối với Chức Nữ thâm tình như vậy, há có thể không động lòng? Thiên quy có nói, tội chết có thể miễn, nhưng vạ thì không thể thoát, tâm như tìm được lối, mở kim khẩu: 『 Ngưu Lang, Chức Nữ! Phạt các ngươi từ nay về sau, trời nam đất bắc không chung hướng, chỉ có thể gặp nhau một lần vào đêm thất tịch của nhân gian』”
“Hu hu hu... Trách sao đêm Thất Tịch luôn có mưa phùn không ngớt, chắc là Chức Nữ khóc.” Khách ngồi ở bàn thứ năm quên bản thân mình là một trang nam nhi, cảm động cả cái mũi cũng đỏ lên.
“Ngọc Đế phạt đôi phu thê xong, rồi đột nhiên nhớ tới, hừ! Nếu truy cứu tận nguồn chuyện Ngưu Lang cùng Chức Nữ bỏ trốn, đều là do con Hỉ Thước kia chủ mưu, vẫn còn tòng phạm liên quan, Trung Ngưu, Thiên Binh, Thiên Tướng, tất cả đều không thể thoát tội!” Người kể chuyện đập mạnh cái quạt xuống bàn một cái, giống như giận không thể kiềm chế.” Ngọc Đế mắt thần đảo qua, nhìn Hỉ Thước sớm bị dọa quỳ rạp xuống đất xin lỗi cầu xin tha thứ, Trung Ngưu trầm mặc không mở miệng, chỉ cúi đầu nhận sai, còn Thiên Binh Thiên Tướng đầy cam chịu, hai đầu gối nặng như sắt...”
“Ôi, vạn vạn cũng không thể phạt nặng, bọn họ cũng là đau lòng cho đôi phu thê kia thôi mà!” Nương của Tiểu Hổ thốt ra.
“Đúng vậy đúng vậy, nói rất đúng!” Mọi người bảy miệng tám lời, gật đầu nói.
“Tôn nghiêm thể diện của Ngọc Đế đều bị những thứ này làm mất hết, há có thể từ bỏ ý đồ?” Người kể chuyện thở dài một hơi,” Nhất thời ban hạ lệnh 『 Người đâu, lập tức đem Hỉ Thước, Trung Ngưu, Thiên Binh, Thiên Tướng giáng hạ phàm trần trầm luân chuyển kiếp, không thể lập công chuộc tội, chưa mãn hạn, không được về thiên đình! 』”
“Sao thảm quá...”
“Ai, ai bảo bọn họ bày mưu cho đôi phu phụ kia bỏ trốn? Ngọc Đế xử phạt như vậy, cũng là đúng thôi!”
“Bọn họ lúc đó chẳng phải vì thành toàn một chuyện tốt hay sao?”
“Nói đúng! Tình yêu là vô tội!”
Trong đại sảnh mọi người nghị luận không dứt, có đồng tình, có tán thành, mà còn một lòng bênh vực cho đồng phạm cùng chủ mưu.
Trên tầng hai của tửu quán, có một gã dáng người nở nang thấp bé, mắt đen như mây, gương mặt nhỏ thật đáng yêu, đôi mắt phiếm hồng nhìn cái Hồng nương đang ngồi trên ghế thắp thỏm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đã kiềm nén lâu thật lâu.
Haizz... Ai chọc ai... Nàng lại chọc ai?!
Nàng nghĩ hôm nay thật vất vả mới dỗ dụ ── thật ra là lừa gạt ── một đôi thanh niên nam nữ đến đây thân thiết, hai người mới vừa ngồi xuống, trà còn chưa uống được một ngụm, liền ngay cả thời gian liếc mắt đưa tình đánh giá lẫn nhau cũng không có, dưới đại sảnh tầng một người kể chuyện đã bắt đầu rôm rả giảng luận chuyện người tốt kẻ xấu xưa đến nay.
Hai nhân vật chính đã lao đến lan can mà hóng chuyện hay, có lý nào Hồng nương là nàng đây lại có hứng mà ngồi chỗ này, soạn thật tốt danh tính cùng bối cảnh để hai người có hứng thú một chút, thứ trong miệng thật phun không được mà nhả cũng không xong?
“Chín mươi mốt... đây đúng là lần thứ chín mươi mốt...” Nàng nằm sấp trên bàn, không được khóc thét, chỉ thiếu chút không sùi bọt mép.
Đã qua sáu kiếp rồi... Đủ sáu kiếp...
Kiếp này là kiếp thứ bảy, nếu như kiếp này nàng không hoàn thành phối được một trăm đôi giai ngẫu, kiếp này ── không đúng, là kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau của kiếp sau nữa nàng không thể về thiên đình được.
Đúng vậy, không sai, chết tử tế không xong, nàng đúng là nhân vật chính số một trong câu chuyện của người kia ── Hỉ Thước.
Trong đại tửu lâu một đầu trắng xóa vừa mở miệng, làm cho toàn khách đều hứng khởi, tinh thần hăng hái.
“Kể rằng ở một nơi bên ngoài nhà trời, cách ngàn dặm có tòa Vô Thượng, trong điện có kim loan, kim loan là ngôi báu mà Ngọc Đế ngự.” Người kể chuyện gọn gàng vung cây quạt, chỉ lên trời, tiếp tục nói: “Ngọc Đế cùng Vương Mẫu Nương Nương tuy là tiên nhân chốn thiên giới vô thượng, cũng là phu thê tình thâm, khiến người người vô cùng hâm mộ, dưới gối có Hoàng tử, Công chúa hơn mười người, các Hoàng tử cao lớn anh võ tuấn mỹ tiêu sái, các Công chúa từ nhất đến thất (có bảy nàng ), có ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, có thanh lệ động lòng người, lại tài đức đức vẹn toàn, từ bi vô song...”
“Xem người kể chuyện này kể thật sống động, giống như đã chính mắt nhìn thấy?” Có khách nhịn không được nở nụ cười.
Một tia mắt trừng làm vị khách nhịn không được rụt cổ, người hầu trà mới thu hồi ánh mắt, mắt đầy ý cười.” Nào nào nào, chính cái gọi là hoa nở hai đóa (hoa khai lưỡng đóa) không đề cập tới, hôm nay chúng ta sẽ nói về chuyện xưa, đúng, đúng! Chính là vị có thanh danh vang dội Chức Nữ Công chúa.”
Hôm qua người kể chuyện nhiệt huyết sôi trào, kể chuyện thần ma loạn đấu trong” Phong thần bảng”, không ngờ hôm nay đổi phong cách, còn có thể kể chuyện vui buồn lẫn lộn, sầu thảm triền miên” Ngưu Lang Chức Nữ truyền kỳ”, làm cho mọi người không khỏi hoan hô đánh trống reo hò.
“Mau mau mau! Tiểu Hổ, mau đi gọi nương con đến đây nghe tích xưa Ngưu Lang Chức Nữ, nương con nghe xong nhất định rất thích!”Ông lão ngồi bàn thứ chín vỗ đầu tiểu tôn tử, hưng phấn mà nói.
“A! dạ...” Tiểu Hổ miệng ngậm kẹo đường, mặt dính đầy cứ như vậy ngoan ngoãn chạy đi.
Chờ đến khi Tiểu Hổ dẫn nương của mình đến nghe”Đêm Thất Tịch truyền kỳ” Thì bên trong đã qua phần đầu rồi.
Thế nhưng thấy trong đại sảnh, người kể chuyện gác chân phe phẩy cây quạt, đang kể đến đoạn đặc sắc, còn không quên dừng lại nhìn quanh các khuôn mặt đang say mê chờ đợi, cố ý uống một ngụm trà cho nhuận cổ họng, sau khi hiểu rõ khẩu vị ( ở đây ý chỉ sở thích) của mọi người, có thế này mới tiếp tục kể.
“Ngọc Đế giận dữ, nói: 『 Nếu bỏ qua cho hai ngươi, vậy thiên quy ở đâu? 』 Tiếng chưa dứt, Chức Nữ nước mắt rơi như mưa, Ngưu Lang ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt tình thâm kiên định không dời, nén nước mắt mà cao giọng: 『 Ta cam nguyện nhận phạt, mất hồn mất vía cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu Ngọc Đế tha cho Chức Nữ! 』”
Người phụ nữ mới đến bất chấp yếu đuối, kéo Tiểu Hổ qua một góc ngồi xuống, nghe thấy lời này trong lòng liền đau xót, không gian trong sảnh tựa như đưa đến âm thanh nức nở.
Bốn phía người người lo lắng không chịu nổi, có một bà lão vành mắt đỏ hoe, không khỏi thì thào niệm phật,”A di đà phật, đứa nhỏ đáng thương này rất yêu nàng ta...”
“Ai, cũng không phải hết!” Người kể chuyện thở dài thở ngắn, lắc lắc đầu.” Tim của Ngọc Đế cũng là bằng thịt, mắt thấy Ngưu Lang đối với Chức Nữ thâm tình như vậy, há có thể không động lòng? Thiên quy có nói, tội chết có thể miễn, nhưng vạ thì không thể thoát, tâm như tìm được lối, mở kim khẩu: 『 Ngưu Lang, Chức Nữ! Phạt các ngươi từ nay về sau, trời nam đất bắc không chung hướng, chỉ có thể gặp nhau một lần vào đêm thất tịch của nhân gian』”
“Hu hu hu... Trách sao đêm Thất Tịch luôn có mưa phùn không ngớt, chắc là Chức Nữ khóc.” Khách ngồi ở bàn thứ năm quên bản thân mình là một trang nam nhi, cảm động cả cái mũi cũng đỏ lên.
“Ngọc Đế phạt đôi phu thê xong, rồi đột nhiên nhớ tới, hừ! Nếu truy cứu tận nguồn chuyện Ngưu Lang cùng Chức Nữ bỏ trốn, đều là do con Hỉ Thước kia chủ mưu, vẫn còn tòng phạm liên quan, Trung Ngưu, Thiên Binh, Thiên Tướng, tất cả đều không thể thoát tội!” Người kể chuyện đập mạnh cái quạt xuống bàn một cái, giống như giận không thể kiềm chế.” Ngọc Đế mắt thần đảo qua, nhìn Hỉ Thước sớm bị dọa quỳ rạp xuống đất xin lỗi cầu xin tha thứ, Trung Ngưu trầm mặc không mở miệng, chỉ cúi đầu nhận sai, còn Thiên Binh Thiên Tướng đầy cam chịu, hai đầu gối nặng như sắt...”
“Ôi, vạn vạn cũng không thể phạt nặng, bọn họ cũng là đau lòng cho đôi phu thê kia thôi mà!” Nương của Tiểu Hổ thốt ra.
“Đúng vậy đúng vậy, nói rất đúng!” Mọi người bảy miệng tám lời, gật đầu nói.
“Tôn nghiêm thể diện của Ngọc Đế đều bị những thứ này làm mất hết, há có thể từ bỏ ý đồ?” Người kể chuyện thở dài một hơi,” Nhất thời ban hạ lệnh 『 Người đâu, lập tức đem Hỉ Thước, Trung Ngưu, Thiên Binh, Thiên Tướng giáng hạ phàm trần trầm luân chuyển kiếp, không thể lập công chuộc tội, chưa mãn hạn, không được về thiên đình! 』”
“Sao thảm quá...”
“Ai, ai bảo bọn họ bày mưu cho đôi phu phụ kia bỏ trốn? Ngọc Đế xử phạt như vậy, cũng là đúng thôi!”
“Bọn họ lúc đó chẳng phải vì thành toàn một chuyện tốt hay sao?”
“Nói đúng! Tình yêu là vô tội!”
Trong đại sảnh mọi người nghị luận không dứt, có đồng tình, có tán thành, mà còn một lòng bênh vực cho đồng phạm cùng chủ mưu.
Trên tầng hai của tửu quán, có một gã dáng người nở nang thấp bé, mắt đen như mây, gương mặt nhỏ thật đáng yêu, đôi mắt phiếm hồng nhìn cái Hồng nương đang ngồi trên ghế thắp thỏm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đã kiềm nén lâu thật lâu.
Haizz... Ai chọc ai... Nàng lại chọc ai?!
Nàng nghĩ hôm nay thật vất vả mới dỗ dụ ── thật ra là lừa gạt ── một đôi thanh niên nam nữ đến đây thân thiết, hai người mới vừa ngồi xuống, trà còn chưa uống được một ngụm, liền ngay cả thời gian liếc mắt đưa tình đánh giá lẫn nhau cũng không có, dưới đại sảnh tầng một người kể chuyện đã bắt đầu rôm rả giảng luận chuyện người tốt kẻ xấu xưa đến nay.
Hai nhân vật chính đã lao đến lan can mà hóng chuyện hay, có lý nào Hồng nương là nàng đây lại có hứng mà ngồi chỗ này, soạn thật tốt danh tính cùng bối cảnh để hai người có hứng thú một chút, thứ trong miệng thật phun không được mà nhả cũng không xong?
“Chín mươi mốt... đây đúng là lần thứ chín mươi mốt...” Nàng nằm sấp trên bàn, không được khóc thét, chỉ thiếu chút không sùi bọt mép.
Đã qua sáu kiếp rồi... Đủ sáu kiếp...
Kiếp này là kiếp thứ bảy, nếu như kiếp này nàng không hoàn thành phối được một trăm đôi giai ngẫu, kiếp này ── không đúng, là kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau của kiếp sau nữa nàng không thể về thiên đình được.
Đúng vậy, không sai, chết tử tế không xong, nàng đúng là nhân vật chính số một trong câu chuyện của người kia ── Hỉ Thước.