Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Mộ Dung phủ--
- Lão Trình truyền thư bồ câu là đám người Lăng nhi sắp đến rồi. -Mộ Dung Thần tâm trạng mừng rỡ, hắn nhìn thiếu niên đang ngồi bên bàn sách.
- Ân, ngoại công người xem chân ta e rằng dù có tiểu Lăng cũng sợ không chữa nổi. Người không nên hi vọng quá nhiều. - Nhìn Mộ Dung Thần ánh mắt như có hi vọng Tô Mặc Sinh thực không nỡ làm đối phương mất hứng nhưng từ sau khi tỉnh lại và biết bản thân đã tàn phế, hắn cũng không có đặt quá nhiều niềm tin.
- Hazz Sinh nhi ngươi nên tin tưởng vào y thuật của Lăng nhi chứ, nàng theo học với lão Triết từ nhỏ chưa kể nàng thường đi nhiều nơi chắc chắn có cách chữa.
- Sư phụ! -Vân Phi từ bên ngoài chạy vào hớn hở.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ đám người ngũ sư đệ đã đến rồi!
- Sao! Giờ bọn họ đang ở đâu? - Mộ Dung Thần ngạc nhiên nhưng nhiều là vui mừng.
- Tất cả đều đang ngồi ở đại sảnh.
- Sinh nhi! Chúng ta cùng đi!
- Không được đâu ngoại công, Lâm bá có nói là tiểu Lăng đi cùng với quận chúa cùng đại hoàng tử, ta đi ra đó e không tốt!
- Vậy ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi.
Mộ Dung Thần ngẫm Tô Mặc Sinh là không muốn bị người khác trông thấy bộ dạng này liền cứ để đối phương ở phòng đọc sách.
...
- Tiểu La...khụ tiểu Sinh ngươi cuối cùng đã đến! Chúng ta thực nhớ ngươi! -Mộ Dung Thần, nhìn ngoại tôn hắn nuôi lớn đã trở về hai mắt rưng rưng muốn khóc. Nếu là 15 năm trước thì hắn muốn bồng đứa cháu này lên cưng chiều.
- Tổ phụ, con cũng rất nhớ mọi người cả đệ đệ cũng vậy. không biết đệ đệ bệnh tình thế nào rồi? -Tô Tử Lăng điều đầu tiên nói lại chính là mong ngóng tin tức đại ca của nàng.
- Đệ của ngươi bệnh mới khỏi, nhưng hiện tại vẫn phải điều dưỡng thêm.
- Đ...đệ đã tỉnh rồi sao! Vậy sao người không truyền thư cho con biết! -Vừa nghe tin tức của Tô Mặc Sinh, trong tâm khảm của Tô Tử Lăng hiện lên 2 tâm trạng khác nhau, một thì vui một thì đau lòng, nàng thực mừng vì đối phương cuối cùng đã tỉnh lại nhưng nàng lại đau lòng hơn khi thời gian của nàng cùng Cố Như Nguyệt sợ rằng chẳng còn bao lâu, sớm hay muộn nàng phải trả lại vị trí vốn là của Tô Mặc Sinh.
- Mặc Sinh cũng đừng trách sư phụ, là mấy ngày trước sư đệ mới tỉnh lại thôi. -Vân Phi đứng bên cạnh nói.
- A, vậy giờ con có thể đi xem đệ đệ như thế nào không?
- Được rồi, Sinh nhi chớ gấp, ngươi như vậy không giới thiệu 2 người đi theo cùng ngươi sao? -Mộ Dung Thần vẫn là không có ý định bỏ quên Cố Minh Diễn cùng cháu dâu của hắn.
- Tiểu bối Cố Minh Diễn lần đầu gặp mặt Mộ Dung tiền bối. Nghe nói đệ đệ của tam đệ bị bệnh đã khỏi, tam đệ sốt ruột cũng là nên. -Còn chưa để Tô Tử Lăng giới thiệu, Cố Minh Diễn đã ôm quyền thi lễ giới thiệu.
- Cố thiếu hiệp đúng là tuổi trẻ tài ba, tiểu sinh kết giao huynh đệ với ngươi cũng là có duyên hahaha...Còn vị đây là...
- Mộ Dung tiền bối đây là biểu muội của ta, Cố Như Nguyệt.
- Như Nguyệt ra mắt ngoại công!
- Sinh nhi thật có mắt nhìn hahaha. Quả nhiên là đại mỹ nhân hahaha...Sinh nhi, ngươi phải đối xử thật tốt cháu dâu nghe chưa! -Mộ Dung Thần gật gù đánh giá một phen Cố Như Nguyệt, hắn được Lâm Viễn Trình nhắc nhiều lần về người cháu dâu. Gặp rồi cũng rất vừa ý, tiếc thay đối phương cùng Tô Tử Lăng chỉ có danh không phận.
- Tổ phụ quá khen, Như Nguyệt thấy hổ thẹn. -Cố Như Nguyệt chỉ mỉn cười đáp, liếc mắt sang chỉ thấy Tô Tử Lăng bộ dáng cười như không, Cố Như Nguyệt cũng chỉ càng thêm đau lòng. Nhớ lại sau lần tại khách điếm nói ra những lời tâm huyết và chỉ nhận lại lời cay đắng từ đối phương, Cố Như Nguyệt phải mất khá nhiều thời gian mới phấn chấn lại tinh thần. Nàng biết đối phương chắc chắn cũng có tình cảm với mình bằng không ngày đó một mình lao vào rừng sâu chịu bị sói dữ tấn công, bằng không trong mơ cũng không ngừng gọi tên của nàng, bằng không câu đầu tiên tỉnh dậy lại chính là hướng nàng quan tâm. Chỉ là Cố Như Nguyệt cảm thấy Tô Tử Lăng có một bí mật nào đó cố tình giấu giếm và cũng bởi vậy mới ảnh hưởng tới tình cảm của 2 người, nàng còn tiếp tục chuyến đi này cũng bởi tìm ra bí mật đang giấu kín đó.
- Hahaha hảo! Người đâu, dẫn Cố thiếu hiệp với cháu dâu về phòng được sắp xếp để nghỉ ngơi, tối nay phải hảo hảo mở tiệc đón tiếp tẩy trần.
- Mộ Dung tiền bối vậy chúng tiểu bối lui trước. -Cố Minh Diễn không phải là quá thích tiệc tùng, nhưng cũng chẳng nỡ cô phụ lấy tấm lòng của đối phương.
Cố Như Nguyệt cũng chẳng có ý kiến gì, nàng cùng Cố Minh Diễn dưới sự phân phó của quản sự trong Mộ Dung phủ trở về phòng riêng. Trước lúc đi còn không quên ngoái nhìn Tô Tử Lăng đứng đó, nhưng đối phương một cái liếc cũng chẳng thèm cho nàng, Cố Như Nguyệt ngậm ngùi trong lòng rời khỏi đại sảnh.
- Tổ phụ, ca ca tỉnh từ bao giờ, hiện tại như thế nào rồi? -Chờ cho người rời đi hết, đại sảnh còn lưu lại mình Mộ Dung Thần cùng Vân Phi, Tô Tử Lăng mới hỏi cặn kẽ lần nữa.
- Hazz, Lăng nhi nghe ta nói, Sinh nhi đã tỉnh từ 4 tháng trước, tuy vậy chân hắn đã bị phế, hiện tại lão Trình cũng đã vô phương, người duy nhất có khả năng cứu Sinh nhi chỉ có thể dựa vào ngươi.
- T...tổ phụ...ng..người nói...ca..ca..hắn...chân..tàn phế sao!? -Tô Tử Lăng hai tai đều oang oang, đây là nghiệt gì, tại sao tất cả tai họa đều giáng xuống Tô gia? Tô gia trước giờ chỉ một lòng vì dân vì triều đình không màng danh lợi nhưng chẳng ngờ xung quanh lại đầy rẫy sói đói hăm he muốn xé xác Tô gia, cục nghẹn này Tô Tử Lăng thật không nuốt nổi.
- Lăng nhi bình tĩnh lão Trình đã cố hết sức nhưng đám sát thủ đó ra tay quá tàn độc, không chỉ khiến Sinh nhi bị nội thương nghiêm trọng chúng còn cắt đứt gân chân của ca ngươi khiến...
- Tại sao đến mức đó tổ phụ lại không gọi con trở về sớm. -Tô Tử Lăng mắt tràn đầy phẫn nộ, nếu không phải là nàng trở về há chẳng phải chuyện ca nàng tỉnh cùng chân đã tàn phế đều bị giấu kín sao.
- Thực ra ta cũng rất muốn gọi ngươi về nhưng ca ngươi lại ngăn cản không cho nói, còn bảo chuyện này tạm thời cứ giữ kín. -Mộ Dung Thần cũng chẳng thể nói làm sao cho đúng được, quả thực ban đầu giấu phu phụ Tô Hoàn cùng Tô Tử Lăng chỉ là bởi nghĩ Lâm Viễn Trình có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Tô Mặc Sinh, ai ngờ bởi thương tích chữa quá chậm chễ nên ngay cả lão ngoan đồng đó dù dùng hết sức vẫn không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Nhìn đôi mày đang cau có cùng những nếp nhăn nheo xung quanh đó, Tô Tử Lăng cũng chẳng nỡ trách cứ thêm câu nào, ngồi trên ghế, vuốt vuốt hai thái dương cố gắng tĩnh tâm lại, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng càng không phải là thần tiên mà vung tay liền biến nguy thành an, chuyện xấu thành chuyện tốt được.
- Tổ phụ, trước mắt con muốn xem tình hình của ca ca.
- Được, đi giờ chúng ta cùng đi thôi. -Mộ Dung Thần khỏi phải nói, nhìn Tô Tử Lăng không có ý muốn giận dỗi với hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sau nhanh chóng dẫn Tô Tử Lăng đi tới hậu viện gặp Tô Mặc Sinh.
...
- Lão Trình truyền thư bồ câu là đám người Lăng nhi sắp đến rồi. -Mộ Dung Thần tâm trạng mừng rỡ, hắn nhìn thiếu niên đang ngồi bên bàn sách.
- Ân, ngoại công người xem chân ta e rằng dù có tiểu Lăng cũng sợ không chữa nổi. Người không nên hi vọng quá nhiều. - Nhìn Mộ Dung Thần ánh mắt như có hi vọng Tô Mặc Sinh thực không nỡ làm đối phương mất hứng nhưng từ sau khi tỉnh lại và biết bản thân đã tàn phế, hắn cũng không có đặt quá nhiều niềm tin.
- Hazz Sinh nhi ngươi nên tin tưởng vào y thuật của Lăng nhi chứ, nàng theo học với lão Triết từ nhỏ chưa kể nàng thường đi nhiều nơi chắc chắn có cách chữa.
- Sư phụ! -Vân Phi từ bên ngoài chạy vào hớn hở.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ đám người ngũ sư đệ đã đến rồi!
- Sao! Giờ bọn họ đang ở đâu? - Mộ Dung Thần ngạc nhiên nhưng nhiều là vui mừng.
- Tất cả đều đang ngồi ở đại sảnh.
- Sinh nhi! Chúng ta cùng đi!
- Không được đâu ngoại công, Lâm bá có nói là tiểu Lăng đi cùng với quận chúa cùng đại hoàng tử, ta đi ra đó e không tốt!
- Vậy ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi.
Mộ Dung Thần ngẫm Tô Mặc Sinh là không muốn bị người khác trông thấy bộ dạng này liền cứ để đối phương ở phòng đọc sách.
...
- Tiểu La...khụ tiểu Sinh ngươi cuối cùng đã đến! Chúng ta thực nhớ ngươi! -Mộ Dung Thần, nhìn ngoại tôn hắn nuôi lớn đã trở về hai mắt rưng rưng muốn khóc. Nếu là 15 năm trước thì hắn muốn bồng đứa cháu này lên cưng chiều.
- Tổ phụ, con cũng rất nhớ mọi người cả đệ đệ cũng vậy. không biết đệ đệ bệnh tình thế nào rồi? -Tô Tử Lăng điều đầu tiên nói lại chính là mong ngóng tin tức đại ca của nàng.
- Đệ của ngươi bệnh mới khỏi, nhưng hiện tại vẫn phải điều dưỡng thêm.
- Đ...đệ đã tỉnh rồi sao! Vậy sao người không truyền thư cho con biết! -Vừa nghe tin tức của Tô Mặc Sinh, trong tâm khảm của Tô Tử Lăng hiện lên 2 tâm trạng khác nhau, một thì vui một thì đau lòng, nàng thực mừng vì đối phương cuối cùng đã tỉnh lại nhưng nàng lại đau lòng hơn khi thời gian của nàng cùng Cố Như Nguyệt sợ rằng chẳng còn bao lâu, sớm hay muộn nàng phải trả lại vị trí vốn là của Tô Mặc Sinh.
- Mặc Sinh cũng đừng trách sư phụ, là mấy ngày trước sư đệ mới tỉnh lại thôi. -Vân Phi đứng bên cạnh nói.
- A, vậy giờ con có thể đi xem đệ đệ như thế nào không?
- Được rồi, Sinh nhi chớ gấp, ngươi như vậy không giới thiệu 2 người đi theo cùng ngươi sao? -Mộ Dung Thần vẫn là không có ý định bỏ quên Cố Minh Diễn cùng cháu dâu của hắn.
- Tiểu bối Cố Minh Diễn lần đầu gặp mặt Mộ Dung tiền bối. Nghe nói đệ đệ của tam đệ bị bệnh đã khỏi, tam đệ sốt ruột cũng là nên. -Còn chưa để Tô Tử Lăng giới thiệu, Cố Minh Diễn đã ôm quyền thi lễ giới thiệu.
- Cố thiếu hiệp đúng là tuổi trẻ tài ba, tiểu sinh kết giao huynh đệ với ngươi cũng là có duyên hahaha...Còn vị đây là...
- Mộ Dung tiền bối đây là biểu muội của ta, Cố Như Nguyệt.
- Như Nguyệt ra mắt ngoại công!
- Sinh nhi thật có mắt nhìn hahaha. Quả nhiên là đại mỹ nhân hahaha...Sinh nhi, ngươi phải đối xử thật tốt cháu dâu nghe chưa! -Mộ Dung Thần gật gù đánh giá một phen Cố Như Nguyệt, hắn được Lâm Viễn Trình nhắc nhiều lần về người cháu dâu. Gặp rồi cũng rất vừa ý, tiếc thay đối phương cùng Tô Tử Lăng chỉ có danh không phận.
- Tổ phụ quá khen, Như Nguyệt thấy hổ thẹn. -Cố Như Nguyệt chỉ mỉn cười đáp, liếc mắt sang chỉ thấy Tô Tử Lăng bộ dáng cười như không, Cố Như Nguyệt cũng chỉ càng thêm đau lòng. Nhớ lại sau lần tại khách điếm nói ra những lời tâm huyết và chỉ nhận lại lời cay đắng từ đối phương, Cố Như Nguyệt phải mất khá nhiều thời gian mới phấn chấn lại tinh thần. Nàng biết đối phương chắc chắn cũng có tình cảm với mình bằng không ngày đó một mình lao vào rừng sâu chịu bị sói dữ tấn công, bằng không trong mơ cũng không ngừng gọi tên của nàng, bằng không câu đầu tiên tỉnh dậy lại chính là hướng nàng quan tâm. Chỉ là Cố Như Nguyệt cảm thấy Tô Tử Lăng có một bí mật nào đó cố tình giấu giếm và cũng bởi vậy mới ảnh hưởng tới tình cảm của 2 người, nàng còn tiếp tục chuyến đi này cũng bởi tìm ra bí mật đang giấu kín đó.
- Hahaha hảo! Người đâu, dẫn Cố thiếu hiệp với cháu dâu về phòng được sắp xếp để nghỉ ngơi, tối nay phải hảo hảo mở tiệc đón tiếp tẩy trần.
- Mộ Dung tiền bối vậy chúng tiểu bối lui trước. -Cố Minh Diễn không phải là quá thích tiệc tùng, nhưng cũng chẳng nỡ cô phụ lấy tấm lòng của đối phương.
Cố Như Nguyệt cũng chẳng có ý kiến gì, nàng cùng Cố Minh Diễn dưới sự phân phó của quản sự trong Mộ Dung phủ trở về phòng riêng. Trước lúc đi còn không quên ngoái nhìn Tô Tử Lăng đứng đó, nhưng đối phương một cái liếc cũng chẳng thèm cho nàng, Cố Như Nguyệt ngậm ngùi trong lòng rời khỏi đại sảnh.
- Tổ phụ, ca ca tỉnh từ bao giờ, hiện tại như thế nào rồi? -Chờ cho người rời đi hết, đại sảnh còn lưu lại mình Mộ Dung Thần cùng Vân Phi, Tô Tử Lăng mới hỏi cặn kẽ lần nữa.
- Hazz, Lăng nhi nghe ta nói, Sinh nhi đã tỉnh từ 4 tháng trước, tuy vậy chân hắn đã bị phế, hiện tại lão Trình cũng đã vô phương, người duy nhất có khả năng cứu Sinh nhi chỉ có thể dựa vào ngươi.
- T...tổ phụ...ng..người nói...ca..ca..hắn...chân..tàn phế sao!? -Tô Tử Lăng hai tai đều oang oang, đây là nghiệt gì, tại sao tất cả tai họa đều giáng xuống Tô gia? Tô gia trước giờ chỉ một lòng vì dân vì triều đình không màng danh lợi nhưng chẳng ngờ xung quanh lại đầy rẫy sói đói hăm he muốn xé xác Tô gia, cục nghẹn này Tô Tử Lăng thật không nuốt nổi.
- Lăng nhi bình tĩnh lão Trình đã cố hết sức nhưng đám sát thủ đó ra tay quá tàn độc, không chỉ khiến Sinh nhi bị nội thương nghiêm trọng chúng còn cắt đứt gân chân của ca ngươi khiến...
- Tại sao đến mức đó tổ phụ lại không gọi con trở về sớm. -Tô Tử Lăng mắt tràn đầy phẫn nộ, nếu không phải là nàng trở về há chẳng phải chuyện ca nàng tỉnh cùng chân đã tàn phế đều bị giấu kín sao.
- Thực ra ta cũng rất muốn gọi ngươi về nhưng ca ngươi lại ngăn cản không cho nói, còn bảo chuyện này tạm thời cứ giữ kín. -Mộ Dung Thần cũng chẳng thể nói làm sao cho đúng được, quả thực ban đầu giấu phu phụ Tô Hoàn cùng Tô Tử Lăng chỉ là bởi nghĩ Lâm Viễn Trình có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Tô Mặc Sinh, ai ngờ bởi thương tích chữa quá chậm chễ nên ngay cả lão ngoan đồng đó dù dùng hết sức vẫn không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Nhìn đôi mày đang cau có cùng những nếp nhăn nheo xung quanh đó, Tô Tử Lăng cũng chẳng nỡ trách cứ thêm câu nào, ngồi trên ghế, vuốt vuốt hai thái dương cố gắng tĩnh tâm lại, đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng càng không phải là thần tiên mà vung tay liền biến nguy thành an, chuyện xấu thành chuyện tốt được.
- Tổ phụ, trước mắt con muốn xem tình hình của ca ca.
- Được, đi giờ chúng ta cùng đi thôi. -Mộ Dung Thần khỏi phải nói, nhìn Tô Tử Lăng không có ý muốn giận dỗi với hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sau nhanh chóng dẫn Tô Tử Lăng đi tới hậu viện gặp Tô Mặc Sinh.
...