Huống chi là người nhà… cô làm gì có cái gọi là người nhà?
Mẹ cô sinh ra cô đã chết, bố cô coi cô như công cụ kiếm tiền, anh trai cô lại nghĩ rằng mẹ vì cô mà chết nên anh ta rất hận cô, còn người đàn ông kia… đó là do cô đoạt được. Nếu không phải trước mắt bác sĩ đột nhiên nhắc đến hai chữ này, cô đều quên mất như thế nào gọi là “người nhà”.
Thẩm An Nhiên ngẩn ra một lúc, sau đó lắc đầu nói: Tôi chỉ có một mình”