Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Anh ấy có biết bệnh của tôi không?
Lê Đình Phong có yêu Thẩm An Nhiên không?
Nói yêu, nhưng ngày đó, tại sao Lê Đình Phong thờ ơ nhìn Thẩm An Nhiên quỳ xuống dưới mưa, đập tan niềm kiêu ngạo của cô trước mặt mọi người. Nói không yêu, nhưng anh lại ở đây trông Thẩm An Nhiên hai ngày không chợp mắt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô y tá lắc đầu và không nói gì hết. Lệ Đình Phong im lặng và bắt đầu đi lang thang như thể người vừa hỏi không phải là anh. Y tá đẩy xe thuốc ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, buổi trưa Triệu Việt đem đến một xấp tài liệu báo cáo đưa cho Lệ Đình Phong. Sau khi đọc xong, Lệ Đình Phong ký tên vào một số văn bản khẩn cấp và đưa cho Triệu Việt, rồi mới hỏi: “Thẩm Đại Nam thế nào rồi?”
“Tôi đã nộp bằng chứng theo chỉ đạo của cậu, Thẩm Đại Nam không chết được.” Nhiều nhất là mất một chút tiền, điều này khiến cho Triệu Việt có hơi hoang mang và khó hiểu.
Tốn bao nỗ lực mới tống được Thẩm Đại Nam vào tù, tại sao bây giờ anh ta lại phải nộp chứng cứ cho tòa án để chứng minh sự vô tội của ông ta, chẳng phải điều này không những tốn công sức mà còn tiền mất tật mang sao?
Triệu Việt không hiểu, anh ta đã ở cạnh Lệ Đình Phong rất nhiều năm, biết rằng giám đốc từ trước đến nay làm ăn không bao giờ bị thua lỗ, anh làm việc rất độc ác, còn hơn cả tư bản bóc lột, có thể lột da xé thịt, nhất định không bao giờ để lại một chút cơ hội cho đối phương.
Lê Đình Phong hạ mắt: “Được rồi, cậu về đi.”
Triệu Việt không nhúc nhích, anh ta do dự nói: “Giám đốc Lệ, cô Hạ gọi điện cho anh nói nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ấy đến, hỏi anh khi nào về..”
“Không cần lo lắng cho cô ấy, cậu cứ tiếp tục theo dõi vụ án của Thẩm Đại Nam và xóa sạch các tin tức, video trên mạng về vụ quỳ gối của Thẩm An Nhiên đi.”
“…Vâng” Triệu Việt không ngờ mình chỉ hỏi bừa một cái thôi mà gặp nhiều chuyện phiền phức đến vậy, anh ta sờ chóp mũi rồi lặng lẽ rời đi.
Lê Đình Phong đứng dậy lấy một cốc nước ấm, khéo léo lấy tăm bông chấm nước lên đôi môi nứt nẻ của Thẩm An Nhiên.
Vốn dĩ anh chỉ là nói sẽ tha cho Thẩm Đại Nam một mạng, để cho ông ta ở trong tù cả đời, nhưng hiện tại anh thực sự có ý định thả Thẩm Đại Nam ra khỏi nhà tù, hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch trước đó. Anh cười chua xót. Triệu Việt không hiểu anh, đôi khi chính anh cũng không hiểu bản thân mình.
Tại sao lại làm điều này chứ?
Có lẽ anh không muốn chọc tức Thẩm An Nhiên, vừa không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã thất vọng trong mắt cô. Bây giờ Thẩm An Nhiên không thể chết, cô phải sống, cô có chung nhóm máu với Hạ Minh Nguyệt, và họ đã ký một thỏa thuận, nếu Hạ Minh Nguyệt gặp nguy hiểm, không có cô… anh sẽ phải cầu cứu ai?
Lê Đình Phong vứt chiếc tăm bông trong tay, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy một khe hở ra, sau mấy ngày mưa, hôm nay trời Sài Gòn cũng quang đãng, nắng len qua cửa sổ như một lớp cát mỏng rắc trên chăn bông của cô.
ở trong nhà quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh mắt khó chịu, Lệ Đình Phong khẽ nheo mắt nhìn về phía xa, không ngờ trên bầu trời lại xuất hiện cầu vồng. Anh quay lại nhìn Thẩm An Nhiên vẫn đang nhắm mắt trên giường: “Thẩm An Nhiên, bên ngoài nắng rồi, còn có cầu vồng. Khi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em ra xem một chút.”
Thậm chí anh còn không nhận ra giọng nói dịu dàng của mình. “Điều em lo lắng sẽ không xảy ra đầu. Nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ. Cha em sẽ không chết, không phải ngồi tù. Anh cũng không đi nữa, mãi mãi ở bên cạnh em” Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên cử động, dụng cụ vốn yên tĩnh bên cạnh giường đột nhiên vang lên.
Lê Đình Phong giật mình, vội vàng chạy tới nằm lấy tay Thẩm An Nhiên, nhìn chằm chằm vào mặt cô và gọi tên cô hai lần. Đôi mắt Thẩm An Nhiên run rẩy, đôi mắt đen láy từ từ mở ra. Thời điểm Thẩm An Nhiên mở mắt, cô nhìn thấy một trần nhà màu trắng. Đầu óc như bị vỡ đôi, không thể tập trung, cô sững sờ nhìn lên trần nhà một lúc lâu, mới chú ý đến Lê Đình Phong đang đứng bên cạnh giường. Cô không nói được gì, nhìn người đàn ông bấm chuông vội vàng đi ra cửa hét lên, rồi quay lại nắm tay cô, trong miệng nói gì đó. Thẩm An Nhiên không quen Lê Đình Phong như vậy, nhất thời tưởng rằng mình đang mơ, đưa tay kéo kim trên mu bàn tay mới thấy có chút đau, sau đó mới biết mình không phải đang mơ. Cô cau mày nhìn sang, trên mu bàn tay có một cây kim nối với một cái vòi trong suốt, bên trên có treo một túi chất lỏng màu trắng sữa, chất lỏng chảy ra rất chậm.
Một lúc sau, Tần Minh cùng hai y tá vội vàng chạy tới, đuổi Lê Đình Phong đang đứng trong phòng ra: “An Nhiên, còn cảm thấy đau không?” Sức khỏe đã tạm thời ổn định, sẽ không còn gặp nguy hiểm. Thẩm An Nhiên nhìn Tần Minh không nói ra thành lời, chỉ có thể lắc đầu để tỏ ý không đau.
Thực ra, cơ thể vừa mới tỉnh dậy sao có thể không đau, tay rất lạnh, cơ thể đau nhức, thuốc mê đã qua lâu, vết thương đau âm ỉ, nhưng cô đã quen ẩn những thứ này xuống và không cần người khác lo lắng cho mình. Tần Minh vuốt tóc của cô: “Em hôn mê bốn mươi sáu giờ rồi, nói không nên lời là chuyện bình thường. Đợi một chút rồi có thể uống chút nước” Cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật và tạm thời không thể ăn uống, chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì các chức năng của cơ thể. Thẩm An Nhiên gật đầu. Tần Minh lấy một ly nước, xoay người đỡ Thẩm An Nhiên dậy, nhìn cô uống hai ngụm nước.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ… đỡ hơn một chút rồi.” Giọng nói khàn khàn, nói thôi cũng đau như bị gai đâm vào. Thẩm An Nhiên nói rất nhỏ, những người trong phòng bệnh không thể không chờ cô nói, nhất thời trở nên im lặng. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy giọng nói hơi nặng nề của người phụ nữ, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ngơ ngác hỏi: “Anh ấy biết bệnh của tôi sao?”
Nói yêu, nhưng ngày đó, tại sao Lê Đình Phong thờ ơ nhìn Thẩm An Nhiên quỳ xuống dưới mưa, đập tan niềm kiêu ngạo của cô trước mặt mọi người. Nói không yêu, nhưng anh lại ở đây trông Thẩm An Nhiên hai ngày không chợp mắt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô y tá lắc đầu và không nói gì hết. Lệ Đình Phong im lặng và bắt đầu đi lang thang như thể người vừa hỏi không phải là anh. Y tá đẩy xe thuốc ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, buổi trưa Triệu Việt đem đến một xấp tài liệu báo cáo đưa cho Lệ Đình Phong. Sau khi đọc xong, Lệ Đình Phong ký tên vào một số văn bản khẩn cấp và đưa cho Triệu Việt, rồi mới hỏi: “Thẩm Đại Nam thế nào rồi?”
“Tôi đã nộp bằng chứng theo chỉ đạo của cậu, Thẩm Đại Nam không chết được.” Nhiều nhất là mất một chút tiền, điều này khiến cho Triệu Việt có hơi hoang mang và khó hiểu.
Tốn bao nỗ lực mới tống được Thẩm Đại Nam vào tù, tại sao bây giờ anh ta lại phải nộp chứng cứ cho tòa án để chứng minh sự vô tội của ông ta, chẳng phải điều này không những tốn công sức mà còn tiền mất tật mang sao?
Triệu Việt không hiểu, anh ta đã ở cạnh Lệ Đình Phong rất nhiều năm, biết rằng giám đốc từ trước đến nay làm ăn không bao giờ bị thua lỗ, anh làm việc rất độc ác, còn hơn cả tư bản bóc lột, có thể lột da xé thịt, nhất định không bao giờ để lại một chút cơ hội cho đối phương.
Lê Đình Phong hạ mắt: “Được rồi, cậu về đi.”
Triệu Việt không nhúc nhích, anh ta do dự nói: “Giám đốc Lệ, cô Hạ gọi điện cho anh nói nếu có vấn đề gì thì gọi cho cô ấy đến, hỏi anh khi nào về..”
“Không cần lo lắng cho cô ấy, cậu cứ tiếp tục theo dõi vụ án của Thẩm Đại Nam và xóa sạch các tin tức, video trên mạng về vụ quỳ gối của Thẩm An Nhiên đi.”
“…Vâng” Triệu Việt không ngờ mình chỉ hỏi bừa một cái thôi mà gặp nhiều chuyện phiền phức đến vậy, anh ta sờ chóp mũi rồi lặng lẽ rời đi.
Lê Đình Phong đứng dậy lấy một cốc nước ấm, khéo léo lấy tăm bông chấm nước lên đôi môi nứt nẻ của Thẩm An Nhiên.
Vốn dĩ anh chỉ là nói sẽ tha cho Thẩm Đại Nam một mạng, để cho ông ta ở trong tù cả đời, nhưng hiện tại anh thực sự có ý định thả Thẩm Đại Nam ra khỏi nhà tù, hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch trước đó. Anh cười chua xót. Triệu Việt không hiểu anh, đôi khi chính anh cũng không hiểu bản thân mình.
Tại sao lại làm điều này chứ?
Có lẽ anh không muốn chọc tức Thẩm An Nhiên, vừa không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã thất vọng trong mắt cô. Bây giờ Thẩm An Nhiên không thể chết, cô phải sống, cô có chung nhóm máu với Hạ Minh Nguyệt, và họ đã ký một thỏa thuận, nếu Hạ Minh Nguyệt gặp nguy hiểm, không có cô… anh sẽ phải cầu cứu ai?
Lê Đình Phong vứt chiếc tăm bông trong tay, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy một khe hở ra, sau mấy ngày mưa, hôm nay trời Sài Gòn cũng quang đãng, nắng len qua cửa sổ như một lớp cát mỏng rắc trên chăn bông của cô.
ở trong nhà quá lâu, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh mắt khó chịu, Lệ Đình Phong khẽ nheo mắt nhìn về phía xa, không ngờ trên bầu trời lại xuất hiện cầu vồng. Anh quay lại nhìn Thẩm An Nhiên vẫn đang nhắm mắt trên giường: “Thẩm An Nhiên, bên ngoài nắng rồi, còn có cầu vồng. Khi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em ra xem một chút.”
Thậm chí anh còn không nhận ra giọng nói dịu dàng của mình. “Điều em lo lắng sẽ không xảy ra đầu. Nhà họ Thẩm sẽ không sụp đổ. Cha em sẽ không chết, không phải ngồi tù. Anh cũng không đi nữa, mãi mãi ở bên cạnh em” Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên cử động, dụng cụ vốn yên tĩnh bên cạnh giường đột nhiên vang lên.
Lê Đình Phong giật mình, vội vàng chạy tới nằm lấy tay Thẩm An Nhiên, nhìn chằm chằm vào mặt cô và gọi tên cô hai lần. Đôi mắt Thẩm An Nhiên run rẩy, đôi mắt đen láy từ từ mở ra. Thời điểm Thẩm An Nhiên mở mắt, cô nhìn thấy một trần nhà màu trắng. Đầu óc như bị vỡ đôi, không thể tập trung, cô sững sờ nhìn lên trần nhà một lúc lâu, mới chú ý đến Lê Đình Phong đang đứng bên cạnh giường. Cô không nói được gì, nhìn người đàn ông bấm chuông vội vàng đi ra cửa hét lên, rồi quay lại nắm tay cô, trong miệng nói gì đó. Thẩm An Nhiên không quen Lê Đình Phong như vậy, nhất thời tưởng rằng mình đang mơ, đưa tay kéo kim trên mu bàn tay mới thấy có chút đau, sau đó mới biết mình không phải đang mơ. Cô cau mày nhìn sang, trên mu bàn tay có một cây kim nối với một cái vòi trong suốt, bên trên có treo một túi chất lỏng màu trắng sữa, chất lỏng chảy ra rất chậm.
Một lúc sau, Tần Minh cùng hai y tá vội vàng chạy tới, đuổi Lê Đình Phong đang đứng trong phòng ra: “An Nhiên, còn cảm thấy đau không?” Sức khỏe đã tạm thời ổn định, sẽ không còn gặp nguy hiểm. Thẩm An Nhiên nhìn Tần Minh không nói ra thành lời, chỉ có thể lắc đầu để tỏ ý không đau.
Thực ra, cơ thể vừa mới tỉnh dậy sao có thể không đau, tay rất lạnh, cơ thể đau nhức, thuốc mê đã qua lâu, vết thương đau âm ỉ, nhưng cô đã quen ẩn những thứ này xuống và không cần người khác lo lắng cho mình. Tần Minh vuốt tóc của cô: “Em hôn mê bốn mươi sáu giờ rồi, nói không nên lời là chuyện bình thường. Đợi một chút rồi có thể uống chút nước” Cô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật và tạm thời không thể ăn uống, chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì các chức năng của cơ thể. Thẩm An Nhiên gật đầu. Tần Minh lấy một ly nước, xoay người đỡ Thẩm An Nhiên dậy, nhìn cô uống hai ngụm nước.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ… đỡ hơn một chút rồi.” Giọng nói khàn khàn, nói thôi cũng đau như bị gai đâm vào. Thẩm An Nhiên nói rất nhỏ, những người trong phòng bệnh không thể không chờ cô nói, nhất thời trở nên im lặng. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy giọng nói hơi nặng nề của người phụ nữ, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ngơ ngác hỏi: “Anh ấy biết bệnh của tôi sao?”