Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Ngày đầu đi làm
Bên dưới sảnh lớn
Anh bắt máy lên nghe nhưng bên kia chưa kịp nói gì đã đứng hình.
"Cậu đi chết đi!"
"..." Lục Chí Bình còn chưa kịp hiểu đã..
"Tút.. tút.. tút.."
"Ăn trúng thuốc nổ hả?"
Bên ngoài, ấn thêm mấy hồi chuông anh mới bước ra mở cửa.
"Chào thiếu gia!"
"Ờ. Bà đến đây chi vậy?" Ánh mắt anh rơi sang chiếc túi trên tay bà.
"Dạ, bà chủ bảo tôi mang canh đến cho thiếu gia và thiếu phu nhân, tẩm bổ."
"Hừ. Bà biết lựa giờ quá ha?"
"..." Bà quản gia đứng hình không biết lời này là có ý gì.
Cảnh Vũ Thần nâng mắt lên nhìn bà im lặng một lúc. "Mang vào đi."
"Vâng!" Tâm trạng bà có hơi căng thẳng nghe thiếu gia nói vậy liền được thở phào.
Anh trở vào ngồi xuống ghế dài, khoanh tay trước ngực vẻ mặt có phần suy tư. Nhưng chắc chắn là đang không vui.
Khiến bà quản gia nuốt một ngụm nước bọt. Không biết mình xuất hiện có không đúng lúc hay không. Bà vội mang canh vào bếp dặn dò một lượt thì liền rời đi..
..
Đang ngủ ngon lành, ai kia bỗng vung chăn.
“…” Hạ Kiều Tâm nheo mắt nhìn vì đang mê ngủ.
“Á..” cô hốt hoảng ngồi dậy, kéo chăn che người lại. “Sao anh lại thích lẽn vào phòng nhìn trộm người khác như vậy chứ?”
“Đây là phòng của tôi, sao lại gọi là lẽn. Em vốn dĩ là vợ tôi, sao lại gọi là nhìn trộm. Tôi không ngủ cùng em không có nghĩa là không phải đâu nghe chưa?”
Hạ Kiều Tâm ngẩn người. “Em nói không lại anh.”
“Xuống anh sáng, nếu không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị ghi vào danh sách đen.”
“Hả?” Cô còn cho rằng hôm đó anh nói đùa không ngờ..
“Anh không nói trước em đã chuẩn bị đồ đâu mà mặc.” Cô nói với theo bóng lưng anh.
Không lời hồi đáp.
“Đồ ngang ngược khó ưa.”
..
Cảnh Vũ Thần tựa lưng vào thành xe nhìn cô khựng lại vài giây. Bình thường ăn mặc đơn giản đi giày thể thao. Hôm nay khoác trên người bộ váy công sở ôm gọn dáng người, chân giày cao gót. Trông rất lạ.
Cô nhìn anh lại nhìn vào chính mình. “Em có ổn không?”
“Không tồi.” Anh mở cửa ghế phụ, chắn tay bên trên.
“…” Cô bĩu môi ngồi vào. “Ngày đầu đi làm mình căng thẳng muốn chết, còn anh ấy thì.. hừ..”
Hạ Kiều Tâm suy nghĩ suốt dọc đường.
"Vũ.. không phải ông xã, em chưa chuẩn bị hồ sơ gì hết, đi như thế thì làm sao được? Liệu có ổn không?"
"Có gì không ổn, ông xã hay ông chủ của em đều ở đây này." Anh tập trung lái xe cũng không nhìn cô.
"..." Cô chớp chớp mắt nhìn anh. “Tuy đúng là như vậy, nhưng em không muốn người ta nói em dựa vào quan hệ.”
“Em không phải lo. Đi làm không lương dễ lắm.” Anh nhếch mép.
“Hả?” Cô mím môi bất mãn. “Đúng là gian thương mà.” Vậy mà mấy nay cô còn nghĩ tốt cho anh.
Cô yên lặng một lúc lại nhớ ra một chuyện. Sáng nay cô mang số túi lớn túi nhỏ ra xem mà không khỏi bất ngờ, cô không nghĩ nhân viên hôm bữa mang tới đều là quần áo của mình..
Cô lấy một vài thứ ra xem mà vô cùng thắc mắc. Cô không hiểu sao anh biết cô mặc side nào, cả bộ váy cô mặc lúc ra mắt ba mẹ chồng. Định hỏi nhưng cứ quên mất.
“Anh.. mà sao anh biết em mặc side nào vậy?” Hạ Kiều Tâm tròn mắt.
“Em nói xem?” Anh nhếch mép.
“…” Hạ Kiều Tâm khó hiểu. “Nói gì chứ?”
Cảnh Vũ Thần nhìn gương mặt ngơ ngác của cô mà khiến anh phải bật cười. Nhưng chỉ thoáng qua trên gương mặt lại không biểu cảm gì. Anh không hiểu sao cô lại ngốc đến như vậy.
"..." Hạ Kiều Tâm đứng hình. “Nói chuyện với tảng băng này tốn chất xám quá. Có lẽ bây giờ mình đã hiểu được lý do vì sao anh ấy không cười. “Đúng là yêu nghiệt mà, tại sao lại đẹp như vậy chứ.”
“Em hỏi thật đó. Sao anh biết em mặc side nào dạ?” Cô vẫn tò mò kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
“Em có chắc muốn nghe?” Anh nâng mày nhìn sang cô.
Cô khựng lại mấy giây, liền xua tay khẽ nuốt nuốt bọt. Tuy rất muốn biết, nhưng nhìn cái biểu cảm này, cô nghĩ không nên.
Ngày đầu đi làm vẫn nên giữ tâm trạng tốt thì hơn.
..
Tập đoàn RS
Anh dừng xe lại trước cổng.
Tôn Quân liền nhanh tay mở cửa xe.
Hạ Kiều Tâm nhìn sang anh.
“Em theo Tôn Quân vào trước đi.”
“Còn anh?”
“Mới bảo không muốn để lộ quan hệ rồi còn gì, hay muốn.." anh không mặn không nhạt nhìn cô.
“Muốn gì chứ?” Cô xấu hổ bước xuống xe. Đúng là tự vả mặt mà.
Đứng trước tòa nhà cao chót vót. Hạ Kiều Tâm không khỏi bất ngờ. Trước giờ chỉ thấy RS qua báo đài, cô không nghĩ ở ngoài nó còn hoành tráng hơn nhiều.
“Phu nhân, mời..”
“Ờ. Chào trợ lý Tôn. Nhưng ở chỗ làm anh đừng gọi tôi là phu nhân. Không hay lắm đâu.”
Hạ Kiều Tâm nghĩ quan hệ giữa cô và Cảnh Vũ Thần càng ít người biết càng tốt. Sau này đường ai nấy đi rồi cũng sẽ ít lời bàn tán. Cô nghĩ anh cũng nghĩ như mình nên mới dễ dàng đồng ý. Không hiểu sao đã biết kết quả là như vậy nhưng trong lòng lại có chút buồn. Cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
“Đây là yêu đương bí mật sao?” Anh ta ngẩn ra mấy giây. “Hiểu rồi, cô Hạ.”
Cô chỉ cười cười.
Anh bắt máy lên nghe nhưng bên kia chưa kịp nói gì đã đứng hình.
"Cậu đi chết đi!"
"..." Lục Chí Bình còn chưa kịp hiểu đã..
"Tút.. tút.. tút.."
"Ăn trúng thuốc nổ hả?"
Bên ngoài, ấn thêm mấy hồi chuông anh mới bước ra mở cửa.
"Chào thiếu gia!"
"Ờ. Bà đến đây chi vậy?" Ánh mắt anh rơi sang chiếc túi trên tay bà.
"Dạ, bà chủ bảo tôi mang canh đến cho thiếu gia và thiếu phu nhân, tẩm bổ."
"Hừ. Bà biết lựa giờ quá ha?"
"..." Bà quản gia đứng hình không biết lời này là có ý gì.
Cảnh Vũ Thần nâng mắt lên nhìn bà im lặng một lúc. "Mang vào đi."
"Vâng!" Tâm trạng bà có hơi căng thẳng nghe thiếu gia nói vậy liền được thở phào.
Anh trở vào ngồi xuống ghế dài, khoanh tay trước ngực vẻ mặt có phần suy tư. Nhưng chắc chắn là đang không vui.
Khiến bà quản gia nuốt một ngụm nước bọt. Không biết mình xuất hiện có không đúng lúc hay không. Bà vội mang canh vào bếp dặn dò một lượt thì liền rời đi..
..
Đang ngủ ngon lành, ai kia bỗng vung chăn.
“…” Hạ Kiều Tâm nheo mắt nhìn vì đang mê ngủ.
“Á..” cô hốt hoảng ngồi dậy, kéo chăn che người lại. “Sao anh lại thích lẽn vào phòng nhìn trộm người khác như vậy chứ?”
“Đây là phòng của tôi, sao lại gọi là lẽn. Em vốn dĩ là vợ tôi, sao lại gọi là nhìn trộm. Tôi không ngủ cùng em không có nghĩa là không phải đâu nghe chưa?”
Hạ Kiều Tâm ngẩn người. “Em nói không lại anh.”
“Xuống anh sáng, nếu không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị ghi vào danh sách đen.”
“Hả?” Cô còn cho rằng hôm đó anh nói đùa không ngờ..
“Anh không nói trước em đã chuẩn bị đồ đâu mà mặc.” Cô nói với theo bóng lưng anh.
Không lời hồi đáp.
“Đồ ngang ngược khó ưa.”
..
Cảnh Vũ Thần tựa lưng vào thành xe nhìn cô khựng lại vài giây. Bình thường ăn mặc đơn giản đi giày thể thao. Hôm nay khoác trên người bộ váy công sở ôm gọn dáng người, chân giày cao gót. Trông rất lạ.
Cô nhìn anh lại nhìn vào chính mình. “Em có ổn không?”
“Không tồi.” Anh mở cửa ghế phụ, chắn tay bên trên.
“…” Cô bĩu môi ngồi vào. “Ngày đầu đi làm mình căng thẳng muốn chết, còn anh ấy thì.. hừ..”
Hạ Kiều Tâm suy nghĩ suốt dọc đường.
"Vũ.. không phải ông xã, em chưa chuẩn bị hồ sơ gì hết, đi như thế thì làm sao được? Liệu có ổn không?"
"Có gì không ổn, ông xã hay ông chủ của em đều ở đây này." Anh tập trung lái xe cũng không nhìn cô.
"..." Cô chớp chớp mắt nhìn anh. “Tuy đúng là như vậy, nhưng em không muốn người ta nói em dựa vào quan hệ.”
“Em không phải lo. Đi làm không lương dễ lắm.” Anh nhếch mép.
“Hả?” Cô mím môi bất mãn. “Đúng là gian thương mà.” Vậy mà mấy nay cô còn nghĩ tốt cho anh.
Cô yên lặng một lúc lại nhớ ra một chuyện. Sáng nay cô mang số túi lớn túi nhỏ ra xem mà không khỏi bất ngờ, cô không nghĩ nhân viên hôm bữa mang tới đều là quần áo của mình..
Cô lấy một vài thứ ra xem mà vô cùng thắc mắc. Cô không hiểu sao anh biết cô mặc side nào, cả bộ váy cô mặc lúc ra mắt ba mẹ chồng. Định hỏi nhưng cứ quên mất.
“Anh.. mà sao anh biết em mặc side nào vậy?” Hạ Kiều Tâm tròn mắt.
“Em nói xem?” Anh nhếch mép.
“…” Hạ Kiều Tâm khó hiểu. “Nói gì chứ?”
Cảnh Vũ Thần nhìn gương mặt ngơ ngác của cô mà khiến anh phải bật cười. Nhưng chỉ thoáng qua trên gương mặt lại không biểu cảm gì. Anh không hiểu sao cô lại ngốc đến như vậy.
"..." Hạ Kiều Tâm đứng hình. “Nói chuyện với tảng băng này tốn chất xám quá. Có lẽ bây giờ mình đã hiểu được lý do vì sao anh ấy không cười. “Đúng là yêu nghiệt mà, tại sao lại đẹp như vậy chứ.”
“Em hỏi thật đó. Sao anh biết em mặc side nào dạ?” Cô vẫn tò mò kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
“Em có chắc muốn nghe?” Anh nâng mày nhìn sang cô.
Cô khựng lại mấy giây, liền xua tay khẽ nuốt nuốt bọt. Tuy rất muốn biết, nhưng nhìn cái biểu cảm này, cô nghĩ không nên.
Ngày đầu đi làm vẫn nên giữ tâm trạng tốt thì hơn.
..
Tập đoàn RS
Anh dừng xe lại trước cổng.
Tôn Quân liền nhanh tay mở cửa xe.
Hạ Kiều Tâm nhìn sang anh.
“Em theo Tôn Quân vào trước đi.”
“Còn anh?”
“Mới bảo không muốn để lộ quan hệ rồi còn gì, hay muốn.." anh không mặn không nhạt nhìn cô.
“Muốn gì chứ?” Cô xấu hổ bước xuống xe. Đúng là tự vả mặt mà.
Đứng trước tòa nhà cao chót vót. Hạ Kiều Tâm không khỏi bất ngờ. Trước giờ chỉ thấy RS qua báo đài, cô không nghĩ ở ngoài nó còn hoành tráng hơn nhiều.
“Phu nhân, mời..”
“Ờ. Chào trợ lý Tôn. Nhưng ở chỗ làm anh đừng gọi tôi là phu nhân. Không hay lắm đâu.”
Hạ Kiều Tâm nghĩ quan hệ giữa cô và Cảnh Vũ Thần càng ít người biết càng tốt. Sau này đường ai nấy đi rồi cũng sẽ ít lời bàn tán. Cô nghĩ anh cũng nghĩ như mình nên mới dễ dàng đồng ý. Không hiểu sao đã biết kết quả là như vậy nhưng trong lòng lại có chút buồn. Cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.
“Đây là yêu đương bí mật sao?” Anh ta ngẩn ra mấy giây. “Hiểu rồi, cô Hạ.”
Cô chỉ cười cười.