Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Sẽ có người đau lòng
Chương 188: Sẽ có người đau lòng
Sau khi hội nghị công ty kết thúc, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cùng nhau đi ra khỏi phòng họp, vừa ra đến cửa đã bị mấy người phụ nữ chặn lại.
Ngước mắt xem xét, mới phát hiện là người ở bộ phận tuyên truyền.
Ngoại trừ cùng ngành còn tương đối quen thuộc, những ngành khác bình thường đều là quen biết sơ sơ, nhớ được mặt nhưng không nhớ được tên của đối phương.
Mặc dù mấy người phụ nữ này đến có ý định không tốt, nhưng Đường Nhã Phương vẫn cười một tiếng mở miệng hỏi: "Xin hỏi mấy người có chuyện gì không?"
Mấy người phụ nữ kia dùng ánh mắt không khách sáo đánh giá cô, sau đó khịt mũi coi thường nói: "Bề ngoài cũng chỉ như vậy. Còn tưởng rằng xinh đẹp bao nhiêu."
Tống An Nhi nghe xong thì nhíu mày lại: "Này, chẳng lẽ mấy người không biết chê bai vẻ bề ngoài của người khác là một chuyện không lễ phép sao?" "Hứ, với cô ta thì cần gì lễ phép." Một người phụ nữ trong số đó hừ lạnh nói. "Đúng đấy, không chừng lại là người tình của Tổng giám đốc, có gì đặc biệt hơn người đâu." "Lời này của cô không đúng rồi, làm sao người ta lại không có gì đặc biệt được? Có thể dụ dỗ được Tổng giám đốc, đã nói lên thủ đoạn rất cao" "Ha ha... Mấy người phụ nữ che miệng giễu cợt. "Các người..." Tống An Nhi tức giận đến muốn lên tiếng dạy dỗ bọn họ.
Hiện tại Đường Nhã Phương lại đưa tay giữ chặt cô ấy: "An Nhi, không nên so đo với bọn họ, không thì sẽ tỏ ra mình ngang hàng với bọn họ." "Đúng thế, một đám thấp kém cũng chỉ biết ghen ghét chế giễu người khác." Tống An Nhi châm chọc nói.
Mấy người phụ nữ kia nghe xong tức giận nói: "Cô nói ai là đám thấp kém?" "Ai đáp lại thì là người đó." Tống An Nhi khiêu khích ngửa cằm lên.
Đường Nhã Phương không nhịn được che trán, không phải nói không cần so đo sao? Tại sao lại so đo rồi? "Xem xem chúng tôi có xé nát miệng của cô ra không?" Mấy người phụ nữ tức giận đến xông lên, trực tiếp kéo tóc Tống An Nhi "Á! Đồ điên!" Tống An Nhi hoảng sợ gào thét, cảm giác toàn bộ da đầu của mình như sắp bị kéo xuống, nước mắt không nhịn chảy ra.
Đường Nhã Phương thấy tình hình không ổn, cô mau chóng tới trước giữ chặt những người phụ nữ kia, trong miệng hét lên: "Tôi cảnh cáo các cô, nếu như các cô không buông tay, tôi sẽ bảo Tổng giám đốc đuổi việc các cô
Thế nhưng mấy người phụ nữ kia không để lời cảnh cáo của cô vào mắt mà vẫn sống chết nằm lấy tóc Tổng An Nhi không thả, bọn họ dùng móng tay thật dài nắm chặt tóc của Tổng An Nhi.
Đường Nhã Phương không thể nhịn được nữa rống to: "Dừng tay lại cho tôi." Trong lúc nhất thời, không khí trở nên yên lặng.
Mấy người phụ nữ kia bị khí thế của cô hù dọa, động tác trên tay cũng theo đó dừng lại.
Tống An Nhi thừa cơ đẩy bọn họ ra để kéo tóc của mình về. Nhưng cô ấy đã quên mình mang giày cao gót, sức giật khiến cô ấy ngã ngửa ra đằng sau.
Đường Nhã Phương thấy được, vội vàng thốt lên: "An
Ông trời ơi, vì sao người không may luôn là con vậy?
Mang tâm trạng bất đắc dĩ này, Tống An Nhi nhắm mắt lại chấp nhận số phận, chuẩn bị chào đón sự đau đớn. Nhưng chưa kịp đau đớn, ngược lại đã lọt vào một cái ôm ấm áp, một mùi hương bạc hà mát lạnh dễ ngửi xông vào mũi cô ấy.
Mùi vị quen thuộc, trong lòng chợt rung động.
Cô ấy nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt ra xem người cứu mình là ai. "Tổng giám đốc."
Bên tai vang lên giọng nói sợ hãi của mấy cô gái kia.
Ngay sau đó là giọng nói của Đường Nhã Phương: "Phi Mạc, cũng may cậu đã đến. Không thì tôi chỉ sợ An Nhi sẽ bị ngã đến não tàn luôn.
Não tàn?
Bỗng dưng Tống An Nhi mở mắt ra, cô ấy đối mặt thẳng thừng với một cặp mắt thâm thúy. Cô ấy sửng sốt một chút, lập tức bỏ qua ánh mắt kia để nhìn Đường Nhã Phương cả giận nói: "Đường Nhã Phương, cậu nói ai bị ngã thành não tàn đó ?"
Đường Nhã Phương chỉ cười ôn hòa yếu ớt, không nói một câu.
Thật ra Đường Nhã Phương nói như vậy là bởi vì CÔ nhìn thấy Lương Phi Mạc đi nhanh đến đỡ Tống An Nhi nên hẳn cô ấy sẽ không sao, nhưng trông cô ấy còn nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài cũng đang phát run.
Thế là cô cố ý nói như vậy, không nói như vậy thì làm sao cô ấy mở mắt ra được chứ? "Em có sao không?" Lương Phi Mạc nhìn thấy cô gái đã khôi phục sức sống, trong đáy mắt có tình cảm người khác khó mà nhận ra, anh ta dịu dàng hỏi. "Tôi không sao. Cảm ơn Tổng giám đốc." Tống An Nhi phát hiện mình còn bị anh ta ôm vào trong ngực, cô ấy tranh thủ thời gian nhảy ra.
Giọng điệu của cô ấy lạnh nhạt khách sáo, trong mắt Lương Phi Mạc nhanh chóng hiện lên một chút mất mát rồi vô thức nhíu mi tâm lại.
Sau đó, ánh mắt sắc bén bắn sang mấy người phụ nữ gây chuyện kia. "Các cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta nghiêm nghị hỏi. "Chúng... Chúng tôi.." Một người phụ nữ trong số đó run rẩy trả lời, làm sao cũng không nói ra được.
Lương Phi Mạc nhìn bọn họ một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đường Nhã Phương: "Phó quản lý Phương, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Anh ta dùng giọng điệu cấp trên với cấp dưới, không hề có chút tình cảm riêng tư nào. Mấy người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, không phải nói Đường Nhã Phương là người tình của Tổng giám đốc hay sao? Nhưng ánh mắt Tổng giám đốc nhìn cô bình tĩnh lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không có chút tình cảm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại Tamlinh247.me
Chẳng lẽ đây không phải sự thật? "Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi." Đường Nhã Phương cũng không muốn làm lớn chuyện, cô chỉ trả lời một cách hời hợt.
Trên mặt của cô ấy bị trầy mấy đường đổ máu, Lương Phi Mạc rất đau lòng. Anh ta giơ tay muốn sờ vào nhưng lại nghĩ đến Đường Nhã Phương con ở đây, thế là anh ta tranh thủ thời gian bỏ tay xuống.
Đường Nhã Phương không bỏ qua hành động nhỏ này của anh ta, đáy mắt cô lướt qua một tia sáng, sau đó cô kéo cánh tay Tổng An Nhi lại cong môi cười, ý tứ sâu xa nói: "Đi, tớ dẫn cậu đi bôi thuốc, đừng để lưu lại sẹo, không thì sẽ có người đau lòng đấy."
Cô nói xong còn nhìn Lương Phi Mạc đầy thâm ý. Người nọ lập tức có cảm giác bị người ta nhìn thấu nỗi lòng, anh ta không nhịn được cười đắng chát.
Sau khi hội nghị công ty kết thúc, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cùng nhau đi ra khỏi phòng họp, vừa ra đến cửa đã bị mấy người phụ nữ chặn lại.
Ngước mắt xem xét, mới phát hiện là người ở bộ phận tuyên truyền.
Ngoại trừ cùng ngành còn tương đối quen thuộc, những ngành khác bình thường đều là quen biết sơ sơ, nhớ được mặt nhưng không nhớ được tên của đối phương.
Mặc dù mấy người phụ nữ này đến có ý định không tốt, nhưng Đường Nhã Phương vẫn cười một tiếng mở miệng hỏi: "Xin hỏi mấy người có chuyện gì không?"
Mấy người phụ nữ kia dùng ánh mắt không khách sáo đánh giá cô, sau đó khịt mũi coi thường nói: "Bề ngoài cũng chỉ như vậy. Còn tưởng rằng xinh đẹp bao nhiêu."
Tống An Nhi nghe xong thì nhíu mày lại: "Này, chẳng lẽ mấy người không biết chê bai vẻ bề ngoài của người khác là một chuyện không lễ phép sao?" "Hứ, với cô ta thì cần gì lễ phép." Một người phụ nữ trong số đó hừ lạnh nói. "Đúng đấy, không chừng lại là người tình của Tổng giám đốc, có gì đặc biệt hơn người đâu." "Lời này của cô không đúng rồi, làm sao người ta lại không có gì đặc biệt được? Có thể dụ dỗ được Tổng giám đốc, đã nói lên thủ đoạn rất cao" "Ha ha... Mấy người phụ nữ che miệng giễu cợt. "Các người..." Tống An Nhi tức giận đến muốn lên tiếng dạy dỗ bọn họ.
Hiện tại Đường Nhã Phương lại đưa tay giữ chặt cô ấy: "An Nhi, không nên so đo với bọn họ, không thì sẽ tỏ ra mình ngang hàng với bọn họ." "Đúng thế, một đám thấp kém cũng chỉ biết ghen ghét chế giễu người khác." Tống An Nhi châm chọc nói.
Mấy người phụ nữ kia nghe xong tức giận nói: "Cô nói ai là đám thấp kém?" "Ai đáp lại thì là người đó." Tống An Nhi khiêu khích ngửa cằm lên.
Đường Nhã Phương không nhịn được che trán, không phải nói không cần so đo sao? Tại sao lại so đo rồi? "Xem xem chúng tôi có xé nát miệng của cô ra không?" Mấy người phụ nữ tức giận đến xông lên, trực tiếp kéo tóc Tống An Nhi "Á! Đồ điên!" Tống An Nhi hoảng sợ gào thét, cảm giác toàn bộ da đầu của mình như sắp bị kéo xuống, nước mắt không nhịn chảy ra.
Đường Nhã Phương thấy tình hình không ổn, cô mau chóng tới trước giữ chặt những người phụ nữ kia, trong miệng hét lên: "Tôi cảnh cáo các cô, nếu như các cô không buông tay, tôi sẽ bảo Tổng giám đốc đuổi việc các cô
Thế nhưng mấy người phụ nữ kia không để lời cảnh cáo của cô vào mắt mà vẫn sống chết nằm lấy tóc Tổng An Nhi không thả, bọn họ dùng móng tay thật dài nắm chặt tóc của Tổng An Nhi.
Đường Nhã Phương không thể nhịn được nữa rống to: "Dừng tay lại cho tôi." Trong lúc nhất thời, không khí trở nên yên lặng.
Mấy người phụ nữ kia bị khí thế của cô hù dọa, động tác trên tay cũng theo đó dừng lại.
Tống An Nhi thừa cơ đẩy bọn họ ra để kéo tóc của mình về. Nhưng cô ấy đã quên mình mang giày cao gót, sức giật khiến cô ấy ngã ngửa ra đằng sau.
Đường Nhã Phương thấy được, vội vàng thốt lên: "An
Ông trời ơi, vì sao người không may luôn là con vậy?
Mang tâm trạng bất đắc dĩ này, Tống An Nhi nhắm mắt lại chấp nhận số phận, chuẩn bị chào đón sự đau đớn. Nhưng chưa kịp đau đớn, ngược lại đã lọt vào một cái ôm ấm áp, một mùi hương bạc hà mát lạnh dễ ngửi xông vào mũi cô ấy.
Mùi vị quen thuộc, trong lòng chợt rung động.
Cô ấy nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt ra xem người cứu mình là ai. "Tổng giám đốc."
Bên tai vang lên giọng nói sợ hãi của mấy cô gái kia.
Ngay sau đó là giọng nói của Đường Nhã Phương: "Phi Mạc, cũng may cậu đã đến. Không thì tôi chỉ sợ An Nhi sẽ bị ngã đến não tàn luôn.
Não tàn?
Bỗng dưng Tống An Nhi mở mắt ra, cô ấy đối mặt thẳng thừng với một cặp mắt thâm thúy. Cô ấy sửng sốt một chút, lập tức bỏ qua ánh mắt kia để nhìn Đường Nhã Phương cả giận nói: "Đường Nhã Phương, cậu nói ai bị ngã thành não tàn đó ?"
Đường Nhã Phương chỉ cười ôn hòa yếu ớt, không nói một câu.
Thật ra Đường Nhã Phương nói như vậy là bởi vì CÔ nhìn thấy Lương Phi Mạc đi nhanh đến đỡ Tống An Nhi nên hẳn cô ấy sẽ không sao, nhưng trông cô ấy còn nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài cũng đang phát run.
Thế là cô cố ý nói như vậy, không nói như vậy thì làm sao cô ấy mở mắt ra được chứ? "Em có sao không?" Lương Phi Mạc nhìn thấy cô gái đã khôi phục sức sống, trong đáy mắt có tình cảm người khác khó mà nhận ra, anh ta dịu dàng hỏi. "Tôi không sao. Cảm ơn Tổng giám đốc." Tống An Nhi phát hiện mình còn bị anh ta ôm vào trong ngực, cô ấy tranh thủ thời gian nhảy ra.
Giọng điệu của cô ấy lạnh nhạt khách sáo, trong mắt Lương Phi Mạc nhanh chóng hiện lên một chút mất mát rồi vô thức nhíu mi tâm lại.
Sau đó, ánh mắt sắc bén bắn sang mấy người phụ nữ gây chuyện kia. "Các cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Anh ta nghiêm nghị hỏi. "Chúng... Chúng tôi.." Một người phụ nữ trong số đó run rẩy trả lời, làm sao cũng không nói ra được.
Lương Phi Mạc nhìn bọn họ một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Đường Nhã Phương: "Phó quản lý Phương, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Anh ta dùng giọng điệu cấp trên với cấp dưới, không hề có chút tình cảm riêng tư nào. Mấy người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, không phải nói Đường Nhã Phương là người tình của Tổng giám đốc hay sao? Nhưng ánh mắt Tổng giám đốc nhìn cô bình tĩnh lạnh lùng như vậy, hoàn toàn không có chút tình cảm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi* truyện tại Tamlinh247.me
Chẳng lẽ đây không phải sự thật? "Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi." Đường Nhã Phương cũng không muốn làm lớn chuyện, cô chỉ trả lời một cách hời hợt.
Trên mặt của cô ấy bị trầy mấy đường đổ máu, Lương Phi Mạc rất đau lòng. Anh ta giơ tay muốn sờ vào nhưng lại nghĩ đến Đường Nhã Phương con ở đây, thế là anh ta tranh thủ thời gian bỏ tay xuống.
Đường Nhã Phương không bỏ qua hành động nhỏ này của anh ta, đáy mắt cô lướt qua một tia sáng, sau đó cô kéo cánh tay Tổng An Nhi lại cong môi cười, ý tứ sâu xa nói: "Đi, tớ dẫn cậu đi bôi thuốc, đừng để lưu lại sẹo, không thì sẽ có người đau lòng đấy."
Cô nói xong còn nhìn Lương Phi Mạc đầy thâm ý. Người nọ lập tức có cảm giác bị người ta nhìn thấu nỗi lòng, anh ta không nhịn được cười đắng chát.