Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-282
Chương 282: Chương 270
Phong cách ăn mặc của vị nữ tử so với các cô nương trong tứ quốc đúng là không chỉ khác biệt một ít thôi đâu. Nếu chiếu theo cách nói của thời hiện đại thì giống như phép so sánh giữa một cô gái kín đáo, cổ hủ với một cô gái hở hang, hiện đại.
Chỗ cần che thì che, chỗ cần hở thì hở, lộ liễu nhưng không thô tục, hoang dã nhưng vẫn cao quý. Đó là lời nhận xét của thiếu niên về nữ tử trước mặt.
- " Tiểu thư.... "
Tên hán tử tên A Hổ nhìn tiểu thư nhà mình, ánh mắt không cam lòng. Tại sao tiểu thư lại ra lệnh cho hắn lui xuống? Đáng lẽ nàng phải cho hắn trừng trị tiểu tử hỗn xược kia mới phải!
- " Lui xuống! "
Nữ tử quát lạnh một tiếng, khí thế trên người không giận mà uy. Thân làm nữ tử, rất ít người có được khí thế như nàng.
Vị thiếu niên chống cằm nhìn nàng, không biết từ bao giờ đã không còn phẫn nộ nữa, thay vào đó bên môi nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, chói mù mắt người qua đường.
Thú vị!
A Hổ mặc dù không tình nguyện nhưng vì sợ hãi tiểu tiểu thư nhà mình, hắn đành mang các huynh đệ lui xuống, phân biệt ngồi ở các bàn trống. Trước khi đi hắn còn không quên lườm mỗ vị thiếu niên một cái sắc lạnh.
Tiểu tử, cứ đợi đấy! Chúng ta còn chưa xong đâu!
Đợi cho đám thuộc hạ không còn lại bu xung quanh, nữ tử ăn mặc lộ liễu mới quay sang nhìn thiếu niên bạch y, trong mắt rất nhanh xẹt qua một tia mê muội rồi biến mất.
Nàng mỉm cười quyến rũ, hơi hơi cúi đầu nói.
- " Để cho công tử chê cười, là do A Nghiên quản giáo thủ hạ không đúng cách. Ta về sẽ dạy dỗ lại bọn hắn. "
Hóa ra tên nàng là A Nghiên.
Nụ cười của thiếu niên ôn nhu, dịu dàng như gió xuân tháng ba, nói.
- " Nếu một mỹ nhân tuyệt sắc như cô nương xin lỗi mà tại hạ còn không tha thứ thì tại hạ sẽ là kẻ thù của toàn bộ nam tử tứ quốc mất. "
Gò má A Nghiên bất giác đỏ hồng một mảnh nhưng cũng biến mất rất nhanh, giống như là ảo giác.
Không thể không nói, định lực của nữ tử này rất tốt. Nếu thay thế vị trí của nàng với những cô nương khác, chắc chắn các nàng đã say đắm đổ rạp dưới chân thiếu niên. Không tin thì nhìn mấy nữ nhân trong tửu lâu kia, hai mắt cơ hồ đã bắn ra hình trái tim rồi.
A Hổ ngồi ở đằng xa thấy vậy, nghiến răng nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Đồ hoa hoa công tử! Tiểu bạch kiểm!
Lớn lên một bộ dáng yếu ớt, gầy nhòm thì được tích sự gì? Chỉ có cái mã là tốt xem!
A Nghiên nhìn ngó xung quanh một hồi rồi mỉm cười với thiếu niên, hợp tình hợp lý nói.
- " Công tử, không biết A Nghiên có thể ngồi ở đây hay không? Những bàn khác đều hết chỗ mất rồi. "
'Công tử' trong miệng nàng đương nhiên không tiện từ chối, mà hắn cũng không muốn từ chối một tuyệt sắc giai nhân đưa đến tận cửa. Hắn nháy mắt, hài hước nói.
- " Được ngồi cùng cô nương là vinh hạnh của tại hạ! "
A nghiên không kìm được bật cười thành tiếng, phong tình vạn chủng. Nàng vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói.
- " Miệng lưỡi của công tử thật ngọt. "
Ngồi đối diện nhau thế này, thiếu niên mới rõ ràng bộ ngực của A Nghiên khủng bố đến mức độ nào. Dưới góc nhìn của hắn hoàn toàn có thể thấy cái rãnh sâu hun hút mê người và da thịt lõa lồ mềm mại.
A Nghiên bị người ta nhìn chằm chằm vào nơi đó cũng không ngượng ngùng, dường như đã quen.
Bạch y thiếu niên di chuyển tầm mắt, ngón tay cái đột nhiên vuốt nhẹ lên môi mình, nụ cười trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn không giảm.
- " Đúng vậy, ai cũng nói miệng ta ngọt. Nhưng nếu cô nương tự mình nếm thử sẽ càng cảm thấy ngọt hơn nhiều. "
A Nghiên: Ai giúp nàng bắt tên yêu nghiệt này đi với! Chảy máu mũi....
A Hổ vẫn luôn vểnh tai chú ý tới động tĩnh bên này liền sợ hãi khua tay với tiểu thư nhà mình làm động tác ra hiệu.
Tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng tin lời hắn! Mật ngọt chết ruồi đấy! Không tốt một chút nào đâu!!
Chỉ tiếc rằng, A Nghiên hoàn toàn không có để ý tới hắn, nàng khẽ ho một tiếng che giấu sự thất thố.
- " Khụ! Không biết đại danh của công tử là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? "
- " Ta sao? "
Bạch y thiếu niên tiếu diện hồ ly, không hề nghĩ ngợi đáp ngay.
- " Tại hạ Lương Tích Nguyệt, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Rất vui được gặp nàng! "
Bạch y thiếu niên có cái tên Lương Tích Nguyệt, sao nghe quen quen...
Lật ngược lại không phải là Nguyệt Tích Lương hay sao?!
Ấy, mọi người đoán không có sai đâu. Bạch y thiếu thiên miểu sát thiếu nữ này, còn ai khác ngoài bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương của chúng ta!
Lần này nàng ra ngoài, đích đến là Quỷ Âm môn, để càng thêm phương tiện nên Nguyệt Tích Lương đã cố tình mặc nam trang. Lại không ngờ đến, một thân nam trang nàng lại xuất sắc như vậy, cho dù đứng bên cạnh Bắc Mạc Quân cũng không thua kém.
Còn về Bắc Mạc Quân, lâu lắm không về Cảnh Lăng nên đã bị các đại thần trong triều liều mạng quấn lấy, nhất thời không dứt ra được, đành trơ mắt nhìn Nguyệt Tích Lương đi càng ngày càng xa, càng ngày càng xa....
Thế mới nói, nàng tung thính, các ngươi đừng có đớp thính, kẻo khi phát hiện ra thì đã quá muộn màng, bất tri bất giác đã thành bách hợp.
Tựa như nữ tử A Nghiên đây, nàng đang nhìn Nguyệt Tích Lương bằng ánh mắt lấp lánh, cố rướn người lên trước, bộ ngực nở bị mặt bàn đè ép như sắp bung ra ngoài, phấn khích nói.
- " Lương Tích Nguyệt, công tử còn nhỏ tuổi hơn ta, ta có thể gọi ngươi một tiếng đệ đệ được sao? "
Nguyệt Tích Lương hơi sửng sốt một chút, sau đó hào phóng đồng ý.
- " Được thôi! Được nhận thức một mỹ nhân như tỷ tỷ, Tích Nguyệt ta chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha. "
Nếu để Bắc Mạc Quân biết được Nguyệt Tích Lương cải trang thành nam nhân không những không giảm đào hoa mà còn thêm trêu chọc đào hoa, chắc chắn hắn sẽ tức chết. Tình địch là nam thì thôi đi, giờ còn có thêm cả tình địch nữ, Bắc Mạc Quân hắn muốn đấu như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Phong cách ăn mặc của vị nữ tử so với các cô nương trong tứ quốc đúng là không chỉ khác biệt một ít thôi đâu. Nếu chiếu theo cách nói của thời hiện đại thì giống như phép so sánh giữa một cô gái kín đáo, cổ hủ với một cô gái hở hang, hiện đại.
Chỗ cần che thì che, chỗ cần hở thì hở, lộ liễu nhưng không thô tục, hoang dã nhưng vẫn cao quý. Đó là lời nhận xét của thiếu niên về nữ tử trước mặt.
- " Tiểu thư.... "
Tên hán tử tên A Hổ nhìn tiểu thư nhà mình, ánh mắt không cam lòng. Tại sao tiểu thư lại ra lệnh cho hắn lui xuống? Đáng lẽ nàng phải cho hắn trừng trị tiểu tử hỗn xược kia mới phải!
- " Lui xuống! "
Nữ tử quát lạnh một tiếng, khí thế trên người không giận mà uy. Thân làm nữ tử, rất ít người có được khí thế như nàng.
Vị thiếu niên chống cằm nhìn nàng, không biết từ bao giờ đã không còn phẫn nộ nữa, thay vào đó bên môi nở nụ cười nhàn nhạt như có như không, chói mù mắt người qua đường.
Thú vị!
A Hổ mặc dù không tình nguyện nhưng vì sợ hãi tiểu tiểu thư nhà mình, hắn đành mang các huynh đệ lui xuống, phân biệt ngồi ở các bàn trống. Trước khi đi hắn còn không quên lườm mỗ vị thiếu niên một cái sắc lạnh.
Tiểu tử, cứ đợi đấy! Chúng ta còn chưa xong đâu!
Đợi cho đám thuộc hạ không còn lại bu xung quanh, nữ tử ăn mặc lộ liễu mới quay sang nhìn thiếu niên bạch y, trong mắt rất nhanh xẹt qua một tia mê muội rồi biến mất.
Nàng mỉm cười quyến rũ, hơi hơi cúi đầu nói.
- " Để cho công tử chê cười, là do A Nghiên quản giáo thủ hạ không đúng cách. Ta về sẽ dạy dỗ lại bọn hắn. "
Hóa ra tên nàng là A Nghiên.
Nụ cười của thiếu niên ôn nhu, dịu dàng như gió xuân tháng ba, nói.
- " Nếu một mỹ nhân tuyệt sắc như cô nương xin lỗi mà tại hạ còn không tha thứ thì tại hạ sẽ là kẻ thù của toàn bộ nam tử tứ quốc mất. "
Gò má A Nghiên bất giác đỏ hồng một mảnh nhưng cũng biến mất rất nhanh, giống như là ảo giác.
Không thể không nói, định lực của nữ tử này rất tốt. Nếu thay thế vị trí của nàng với những cô nương khác, chắc chắn các nàng đã say đắm đổ rạp dưới chân thiếu niên. Không tin thì nhìn mấy nữ nhân trong tửu lâu kia, hai mắt cơ hồ đã bắn ra hình trái tim rồi.
A Hổ ngồi ở đằng xa thấy vậy, nghiến răng nghiến răng nghiến lợi rủa thầm. Đồ hoa hoa công tử! Tiểu bạch kiểm!
Lớn lên một bộ dáng yếu ớt, gầy nhòm thì được tích sự gì? Chỉ có cái mã là tốt xem!
A Nghiên nhìn ngó xung quanh một hồi rồi mỉm cười với thiếu niên, hợp tình hợp lý nói.
- " Công tử, không biết A Nghiên có thể ngồi ở đây hay không? Những bàn khác đều hết chỗ mất rồi. "
'Công tử' trong miệng nàng đương nhiên không tiện từ chối, mà hắn cũng không muốn từ chối một tuyệt sắc giai nhân đưa đến tận cửa. Hắn nháy mắt, hài hước nói.
- " Được ngồi cùng cô nương là vinh hạnh của tại hạ! "
A nghiên không kìm được bật cười thành tiếng, phong tình vạn chủng. Nàng vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói.
- " Miệng lưỡi của công tử thật ngọt. "
Ngồi đối diện nhau thế này, thiếu niên mới rõ ràng bộ ngực của A Nghiên khủng bố đến mức độ nào. Dưới góc nhìn của hắn hoàn toàn có thể thấy cái rãnh sâu hun hút mê người và da thịt lõa lồ mềm mại.
A Nghiên bị người ta nhìn chằm chằm vào nơi đó cũng không ngượng ngùng, dường như đã quen.
Bạch y thiếu niên di chuyển tầm mắt, ngón tay cái đột nhiên vuốt nhẹ lên môi mình, nụ cười trêu hoa ghẹo nguyệt vẫn không giảm.
- " Đúng vậy, ai cũng nói miệng ta ngọt. Nhưng nếu cô nương tự mình nếm thử sẽ càng cảm thấy ngọt hơn nhiều. "
A Nghiên: Ai giúp nàng bắt tên yêu nghiệt này đi với! Chảy máu mũi....
A Hổ vẫn luôn vểnh tai chú ý tới động tĩnh bên này liền sợ hãi khua tay với tiểu thư nhà mình làm động tác ra hiệu.
Tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng tin lời hắn! Mật ngọt chết ruồi đấy! Không tốt một chút nào đâu!!
Chỉ tiếc rằng, A Nghiên hoàn toàn không có để ý tới hắn, nàng khẽ ho một tiếng che giấu sự thất thố.
- " Khụ! Không biết đại danh của công tử là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? "
- " Ta sao? "
Bạch y thiếu niên tiếu diện hồ ly, không hề nghĩ ngợi đáp ngay.
- " Tại hạ Lương Tích Nguyệt, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Rất vui được gặp nàng! "
Bạch y thiếu niên có cái tên Lương Tích Nguyệt, sao nghe quen quen...
Lật ngược lại không phải là Nguyệt Tích Lương hay sao?!
Ấy, mọi người đoán không có sai đâu. Bạch y thiếu thiên miểu sát thiếu nữ này, còn ai khác ngoài bạn nhỏ Nguyệt Tích Lương của chúng ta!
Lần này nàng ra ngoài, đích đến là Quỷ Âm môn, để càng thêm phương tiện nên Nguyệt Tích Lương đã cố tình mặc nam trang. Lại không ngờ đến, một thân nam trang nàng lại xuất sắc như vậy, cho dù đứng bên cạnh Bắc Mạc Quân cũng không thua kém.
Còn về Bắc Mạc Quân, lâu lắm không về Cảnh Lăng nên đã bị các đại thần trong triều liều mạng quấn lấy, nhất thời không dứt ra được, đành trơ mắt nhìn Nguyệt Tích Lương đi càng ngày càng xa, càng ngày càng xa....
Thế mới nói, nàng tung thính, các ngươi đừng có đớp thính, kẻo khi phát hiện ra thì đã quá muộn màng, bất tri bất giác đã thành bách hợp.
Tựa như nữ tử A Nghiên đây, nàng đang nhìn Nguyệt Tích Lương bằng ánh mắt lấp lánh, cố rướn người lên trước, bộ ngực nở bị mặt bàn đè ép như sắp bung ra ngoài, phấn khích nói.
- " Lương Tích Nguyệt, công tử còn nhỏ tuổi hơn ta, ta có thể gọi ngươi một tiếng đệ đệ được sao? "
Nguyệt Tích Lương hơi sửng sốt một chút, sau đó hào phóng đồng ý.
- " Được thôi! Được nhận thức một mỹ nhân như tỷ tỷ, Tích Nguyệt ta chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha. "
Nếu để Bắc Mạc Quân biết được Nguyệt Tích Lương cải trang thành nam nhân không những không giảm đào hoa mà còn thêm trêu chọc đào hoa, chắc chắn hắn sẽ tức chết. Tình địch là nam thì thôi đi, giờ còn có thêm cả tình địch nữ, Bắc Mạc Quân hắn muốn đấu như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com