Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-288
Chương 288: Chương 276
Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Nguyệt Tích Lương hiện lên vẻ vô nại cùng cầu xin, hai con mắt long lanh ngập nước, môi đỏ mím chặt, bất giác làm cho mấy vị đệ tử nào đó mặt đỏ tim đập, chân tay ngứa ngáy.
Kỳ quái! Rõ ràng trước mặt là một thiếu niên, là nam nhi! Bọn hắn con mẹ nó đỏ mặt làm khỉ gì?!
Đệ tử Quỷ Âm môn chỉ hận không thể tự tát bản thân một cái cho tỉnh, khóe miệng cứng nhắc nói.
- " Vậy ngươi có tín vật ở đây không? "
Muốn lên gặp bất kỳ ai trong tông môn, kể cả đệ tử thân phận thấp nhất, cần thiết phải có tín vật để chứng thực, nếu không thì chính là tìm cớ. Đó là quy định bất thành văn của Quỷ Âm môn bao đời nay, không thể làm trái. Làm trái thì người chịu phạt không ai khác ngoài bọn hắn.
Mặc dù mới được thu nạp vào môn phái, thế nhưng bọn hắn đã sớm thuộc nằm lòng nội quy, ghi tạc trong óc. Mà cũng do là đệ tử mới cho nên bọn hắn mới không có cái lá gan xem nhẹ tông môn.
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn, cau mày để cố nhớ ra trước kia Hàn Uy có đưa cho nàng thứ gì để làm tín vật hay không. Một lúc sao, Nguyệt Tích Lương bi thống phát hiện.... đúng là không có cái gì. Một góc áo cũng không!
- " Không có! "
Nguyệt Tích Lương phẫn hận hộc ra hai từ, khuôn mặt khó coi muốn chết.
Hàn thúc thúc thối, hắn đang cố ý chỉnh nàng có phải hay không?! Sao đến nội quy tông môn cũng đem quên, không đưa tín vật cho nàng. Làm trưởng lão kiểu gì vậy?!
Ách xì!!
Hàn Uy đang luyện đao trên đỉnh núi Quỷ Hành bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, nhỡ tay chém bay cả búi tóc của tên đệ tử luyện cùng. Trước con mắt hãi hùng khiếp vía của tên đệ tử, hắn khịt khịt mũi, lẩm bẩm: Mụ nội nó! Là ai đang chửi lão tử?!
- " Không có tín vật thì không được lên. Tránh ra chỗ khác! "
Một đệ tử Quỷ Âm môn phẩy phẩy tay đuổi người, nghĩ nghĩ, hắn lại bồi thêm.
- " Này tiểu huynh đệ, dù có muốn vào tông môn như thế nào thì cũng không được lươn lẹo như vậy. Muốn vào? Thông qua khảo nghiệm bằng chính thực lực đi! Còn không khảo nghiệm? Mời về cho! "
Thật là không có một chút lưu tình cùng châm trước, đóng vai thanh liêm rất đạt.
Nguyệt Tích Lương buồn bực đi qua đi lại, sau khi nài nỉ 7749 lần vẫn không có tác dụng, nàng hậm hực ngửa đầu nhìn đỉnh núi cao chót vót, nghiến răng ken két.
- " Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, lão n..... lão tử sợ chắc! "
Nói xong, nàng vận khinh công, thân hình như hóa thành một đạo tàn ảnh, thoắt cái đã vọt lên núi.
Không còn cách nào khác, muốn vào Quỷ Âm môn chỉ còn con đường này. Nàng thề! Chỉ cần nàng gặp được Kình Hạo nàng sẽ đánh cho hắn một trận nhừ tử. Dám không nhận ra lão nương, đáng đánh!
- " Thật nhanh.... "
Mấy vị đệ tử kinh ngạc, giương mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh đã đi xa tít mù tắp của Nguyệt Tích Lương, cảm thán. Không ngờ 'hắn' lại là một cao thủ ẩn giấu.
Bất quá..... thời gian khảo nghiệm vòng hai đã qua phân nửa. Tiểu tử đó có hoàn thành kịp hay không đây? Thật khó nói....
.......
Nguyệt Tích Lương leo núi như đạp trên đất bằng, một lần chạm đất đã nhẹ nhàng đi được hơn trăm thước, nhưng như thế này vẫn là chưa đủ. Nguyệt Tích Lương không hài lòng nheo mắt, tầm nhìn đảo quanh, rơi vào các tán cây trên đỉnh đầu, ánh mặt trời le lói xuyên qua các kẽ lá.
Khải Nguyên chỉ nói là lên núi, chứ không yêu cầu mọi người bắt buộc phải đi trên một con đường đất đá này đúng không? Vậy thì...
Nguyệt Tích Lương nở nụ cười hiểu rõ, thân hình bỗng nhiên nhẹ bẫng, mũi chân điểm lên từng chiếc lá cây, mượn lực bay lên.
Đúng vậy, nàng bay lên.
Bay trên ngọn cây như chim yến tung cánh, nhanh nhẹn mà tao nhã, uyển chuyển nhưng không thiếu cứng cỏi.
Bạch y phất phơ trong gió, hòa quyện vào trong bầu trời xanh thăm thẳm tựa đám mây, chớp mắt một cái liền biến mất không dấu tích.
Đúng là đường hàng không vẫn nhanh hơn đường bộ!
Nguyệt Tích Lương gật gù, càng tăng thêm tốc độ, cơ hồ không một chút nghỉ ngơi. Thời gian chỉ còn lại một khắc cuối cùng.....
Nguyệt Tích Lương dùng cách khác người lên núi, bất tri bất giác làm cho phía bên dưới nhốn nháo một trận.
- " Nhìn kìa, có người bay trên ngọn cây! "
- " Nhanh quá! "
- " Cái gì? Vậy mà lại dùng cách này?! Đây là ăn gian! Lão tử không phục! "
- " Có giỏi thì ngươi cũng làm như hắn cho ta xem? Đom đóm mà đòi so với ánh trăng? Không biết nhục! "
- " Khinh công tuyệt đỉnh như vậy, thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao ta chưa từng nghe danh? "
Nguyệt Tích Lương không có chú ý đến, nàng vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua vài nhóm người, dần dần có xu thế tiến lên phía trước.
Mặc kệ ánh mắt và lời bàn tán nơi nào, Nguyệt Tích Lương chỉ chăm chú nhìn về tòa kiến trúc đồ sộ phía xa xa, đó chính là Quỷ Âm môn trong lời đồn. Tường gạch được làm bằng đá lưu ly ngũ sắc, tháp liền tháp chọc thủng trời, hoa đào, thác nước xen kẽ, mây mù, sương hoa bao quanh, như ẩn như hiện. Nguyệt Tích Lương dường như đã thất thần trong vài giây, cứ ngỡ trước mắt là chốn bồng lai tiên cảnh.
Cảnh sắc không hề giống với cái tên môn phái " Quỷ Âm môn " một chút nào. Nàng cá chắc rằng, nếu chỉ nghe tên thôi, người ta sẽ tưởng tượng ra Quỷ Âm môn là đầm rồng hang hổ, ma quỷ thét gào, âm hồn vất vưởng khắp nơi, tà khí quẩn quanh...
Nếu như các ngươi nghĩ như vậy thì..... hắc hắc, xin chúc mừng, các ngươi đã có màn tự vả hoàn hảo!
Nghe Hàn Uy nói Quỷ Âm môn đang thiếu tiền? Không sao! Nàng sẽ bảo bọn hắn cậy bức tường đá lưu ly kia ra bán lấy tiền. Đó là đá lưu ly ngũ sắc đấy! Thiếu tiền cái rắm a! Tông môn chúng ta rất giàu có được hay không?
Nếu để Kình Sâm biết được ý định chó ghẻ này của Nguyệt Tích Lương, hắn không lão lệ tung hoành mới là lạ. Môn chủ, đây là cái bản mặt của tông môn từ những đời trước truyền xuống, xin ngươi nể tình thương xót một chút. Dù bên trong có nghèo khổ nhưng bề ngoài vẫn phải thể hiện sự hào hoa. Đó là khẩu hiệu của Quỷ Âm môn chúng ta nha!
Khải Nguyên ngồi vắt vẻo trên ghế, bên cạnh hắn Kình Hạo và Y Y không biết đã đi đâu, hắn ngáp một cái, uể oải mở miệng.
- " Còn bao nhiêu thời gian? "
Tên đệ tử phía sau liếc nén hương đã cháy gần tới cuối, trả lời.
- " Mười giây nữa. "
- " Nga? "
Khải Nguyên ứng một tiếng, mắt nhìn có một số người đã lục tục lên tới nơi, đang đứng một chỗ thở hổn hển, cực kỳ hài lòng. Nhân số này vừa thấy đã hơn lần trước, không tồi!
Chín.... tám..... bảy..... sáu.... năm.... bốn.... ba.... hai....
Ngay khi Khải Nguyên đứng dậy định tuyên bố đã hết thời gian khảo nghiệm thì bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống. Đột ngột không một chút báo trước.
Bịch!
Nguyệt Tích Lương ổn định thân mình, nuốt nốt miếng đào còn trong miệng, mắt dáo dác nhìn xung quanh, ngờ vực hỏi.
- " Ta có lên kịp không? Đã hết thời gian chưa? "
Ách? Vừa rồi nàng thấy có mấy quả đào mọng nước trên cây, nhất thời không kìm lòng được nên đã.... làm trễ nãi thời gian một chút chút....
Khải Nguyên thu lại biểu tình sửng sốt trên mặt, từ tốn nói.
- " Vừa kịp lúc. "
Sau đó hắn lại quay sang tuyên bố hết thời gian, những người khác bị đào thải.
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì thở phào một hơi, định tiến đến báo ngay thân phận với hắn thì A Nghiên không biết từ đâu chạy tới kéo lấy tay nàng, vui vẻ hô.
- " Tích Nguyệt! Đệ cũng khảo nghiệm ư? Đệ đổi ý rồi? "
Nguyệt Tích Lương suýt chút nữa thì mắc nghẹn, một lần lại một lần nuốt những lời sắp nói vào trong bụng. Vẫn không phải lúc!
Con mẹ nó! Ta nhịn!!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Nguyệt Tích Lương hiện lên vẻ vô nại cùng cầu xin, hai con mắt long lanh ngập nước, môi đỏ mím chặt, bất giác làm cho mấy vị đệ tử nào đó mặt đỏ tim đập, chân tay ngứa ngáy.
Kỳ quái! Rõ ràng trước mặt là một thiếu niên, là nam nhi! Bọn hắn con mẹ nó đỏ mặt làm khỉ gì?!
Đệ tử Quỷ Âm môn chỉ hận không thể tự tát bản thân một cái cho tỉnh, khóe miệng cứng nhắc nói.
- " Vậy ngươi có tín vật ở đây không? "
Muốn lên gặp bất kỳ ai trong tông môn, kể cả đệ tử thân phận thấp nhất, cần thiết phải có tín vật để chứng thực, nếu không thì chính là tìm cớ. Đó là quy định bất thành văn của Quỷ Âm môn bao đời nay, không thể làm trái. Làm trái thì người chịu phạt không ai khác ngoài bọn hắn.
Mặc dù mới được thu nạp vào môn phái, thế nhưng bọn hắn đã sớm thuộc nằm lòng nội quy, ghi tạc trong óc. Mà cũng do là đệ tử mới cho nên bọn hắn mới không có cái lá gan xem nhẹ tông môn.
Nguyệt Tích Lương ngơ ngẩn, cau mày để cố nhớ ra trước kia Hàn Uy có đưa cho nàng thứ gì để làm tín vật hay không. Một lúc sao, Nguyệt Tích Lương bi thống phát hiện.... đúng là không có cái gì. Một góc áo cũng không!
- " Không có! "
Nguyệt Tích Lương phẫn hận hộc ra hai từ, khuôn mặt khó coi muốn chết.
Hàn thúc thúc thối, hắn đang cố ý chỉnh nàng có phải hay không?! Sao đến nội quy tông môn cũng đem quên, không đưa tín vật cho nàng. Làm trưởng lão kiểu gì vậy?!
Ách xì!!
Hàn Uy đang luyện đao trên đỉnh núi Quỷ Hành bỗng dưng hắt xì một cái rõ to, nhỡ tay chém bay cả búi tóc của tên đệ tử luyện cùng. Trước con mắt hãi hùng khiếp vía của tên đệ tử, hắn khịt khịt mũi, lẩm bẩm: Mụ nội nó! Là ai đang chửi lão tử?!
- " Không có tín vật thì không được lên. Tránh ra chỗ khác! "
Một đệ tử Quỷ Âm môn phẩy phẩy tay đuổi người, nghĩ nghĩ, hắn lại bồi thêm.
- " Này tiểu huynh đệ, dù có muốn vào tông môn như thế nào thì cũng không được lươn lẹo như vậy. Muốn vào? Thông qua khảo nghiệm bằng chính thực lực đi! Còn không khảo nghiệm? Mời về cho! "
Thật là không có một chút lưu tình cùng châm trước, đóng vai thanh liêm rất đạt.
Nguyệt Tích Lương buồn bực đi qua đi lại, sau khi nài nỉ 7749 lần vẫn không có tác dụng, nàng hậm hực ngửa đầu nhìn đỉnh núi cao chót vót, nghiến răng ken két.
- " Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, lão n..... lão tử sợ chắc! "
Nói xong, nàng vận khinh công, thân hình như hóa thành một đạo tàn ảnh, thoắt cái đã vọt lên núi.
Không còn cách nào khác, muốn vào Quỷ Âm môn chỉ còn con đường này. Nàng thề! Chỉ cần nàng gặp được Kình Hạo nàng sẽ đánh cho hắn một trận nhừ tử. Dám không nhận ra lão nương, đáng đánh!
- " Thật nhanh.... "
Mấy vị đệ tử kinh ngạc, giương mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh đã đi xa tít mù tắp của Nguyệt Tích Lương, cảm thán. Không ngờ 'hắn' lại là một cao thủ ẩn giấu.
Bất quá..... thời gian khảo nghiệm vòng hai đã qua phân nửa. Tiểu tử đó có hoàn thành kịp hay không đây? Thật khó nói....
.......
Nguyệt Tích Lương leo núi như đạp trên đất bằng, một lần chạm đất đã nhẹ nhàng đi được hơn trăm thước, nhưng như thế này vẫn là chưa đủ. Nguyệt Tích Lương không hài lòng nheo mắt, tầm nhìn đảo quanh, rơi vào các tán cây trên đỉnh đầu, ánh mặt trời le lói xuyên qua các kẽ lá.
Khải Nguyên chỉ nói là lên núi, chứ không yêu cầu mọi người bắt buộc phải đi trên một con đường đất đá này đúng không? Vậy thì...
Nguyệt Tích Lương nở nụ cười hiểu rõ, thân hình bỗng nhiên nhẹ bẫng, mũi chân điểm lên từng chiếc lá cây, mượn lực bay lên.
Đúng vậy, nàng bay lên.
Bay trên ngọn cây như chim yến tung cánh, nhanh nhẹn mà tao nhã, uyển chuyển nhưng không thiếu cứng cỏi.
Bạch y phất phơ trong gió, hòa quyện vào trong bầu trời xanh thăm thẳm tựa đám mây, chớp mắt một cái liền biến mất không dấu tích.
Đúng là đường hàng không vẫn nhanh hơn đường bộ!
Nguyệt Tích Lương gật gù, càng tăng thêm tốc độ, cơ hồ không một chút nghỉ ngơi. Thời gian chỉ còn lại một khắc cuối cùng.....
Nguyệt Tích Lương dùng cách khác người lên núi, bất tri bất giác làm cho phía bên dưới nhốn nháo một trận.
- " Nhìn kìa, có người bay trên ngọn cây! "
- " Nhanh quá! "
- " Cái gì? Vậy mà lại dùng cách này?! Đây là ăn gian! Lão tử không phục! "
- " Có giỏi thì ngươi cũng làm như hắn cho ta xem? Đom đóm mà đòi so với ánh trăng? Không biết nhục! "
- " Khinh công tuyệt đỉnh như vậy, thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao ta chưa từng nghe danh? "
Nguyệt Tích Lương không có chú ý đến, nàng vậy mà trong khoảng thời gian ngắn đã vượt qua vài nhóm người, dần dần có xu thế tiến lên phía trước.
Mặc kệ ánh mắt và lời bàn tán nơi nào, Nguyệt Tích Lương chỉ chăm chú nhìn về tòa kiến trúc đồ sộ phía xa xa, đó chính là Quỷ Âm môn trong lời đồn. Tường gạch được làm bằng đá lưu ly ngũ sắc, tháp liền tháp chọc thủng trời, hoa đào, thác nước xen kẽ, mây mù, sương hoa bao quanh, như ẩn như hiện. Nguyệt Tích Lương dường như đã thất thần trong vài giây, cứ ngỡ trước mắt là chốn bồng lai tiên cảnh.
Cảnh sắc không hề giống với cái tên môn phái " Quỷ Âm môn " một chút nào. Nàng cá chắc rằng, nếu chỉ nghe tên thôi, người ta sẽ tưởng tượng ra Quỷ Âm môn là đầm rồng hang hổ, ma quỷ thét gào, âm hồn vất vưởng khắp nơi, tà khí quẩn quanh...
Nếu như các ngươi nghĩ như vậy thì..... hắc hắc, xin chúc mừng, các ngươi đã có màn tự vả hoàn hảo!
Nghe Hàn Uy nói Quỷ Âm môn đang thiếu tiền? Không sao! Nàng sẽ bảo bọn hắn cậy bức tường đá lưu ly kia ra bán lấy tiền. Đó là đá lưu ly ngũ sắc đấy! Thiếu tiền cái rắm a! Tông môn chúng ta rất giàu có được hay không?
Nếu để Kình Sâm biết được ý định chó ghẻ này của Nguyệt Tích Lương, hắn không lão lệ tung hoành mới là lạ. Môn chủ, đây là cái bản mặt của tông môn từ những đời trước truyền xuống, xin ngươi nể tình thương xót một chút. Dù bên trong có nghèo khổ nhưng bề ngoài vẫn phải thể hiện sự hào hoa. Đó là khẩu hiệu của Quỷ Âm môn chúng ta nha!
Khải Nguyên ngồi vắt vẻo trên ghế, bên cạnh hắn Kình Hạo và Y Y không biết đã đi đâu, hắn ngáp một cái, uể oải mở miệng.
- " Còn bao nhiêu thời gian? "
Tên đệ tử phía sau liếc nén hương đã cháy gần tới cuối, trả lời.
- " Mười giây nữa. "
- " Nga? "
Khải Nguyên ứng một tiếng, mắt nhìn có một số người đã lục tục lên tới nơi, đang đứng một chỗ thở hổn hển, cực kỳ hài lòng. Nhân số này vừa thấy đã hơn lần trước, không tồi!
Chín.... tám..... bảy..... sáu.... năm.... bốn.... ba.... hai....
Ngay khi Khải Nguyên đứng dậy định tuyên bố đã hết thời gian khảo nghiệm thì bỗng nhiên có một bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống. Đột ngột không một chút báo trước.
Bịch!
Nguyệt Tích Lương ổn định thân mình, nuốt nốt miếng đào còn trong miệng, mắt dáo dác nhìn xung quanh, ngờ vực hỏi.
- " Ta có lên kịp không? Đã hết thời gian chưa? "
Ách? Vừa rồi nàng thấy có mấy quả đào mọng nước trên cây, nhất thời không kìm lòng được nên đã.... làm trễ nãi thời gian một chút chút....
Khải Nguyên thu lại biểu tình sửng sốt trên mặt, từ tốn nói.
- " Vừa kịp lúc. "
Sau đó hắn lại quay sang tuyên bố hết thời gian, những người khác bị đào thải.
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì thở phào một hơi, định tiến đến báo ngay thân phận với hắn thì A Nghiên không biết từ đâu chạy tới kéo lấy tay nàng, vui vẻ hô.
- " Tích Nguyệt! Đệ cũng khảo nghiệm ư? Đệ đổi ý rồi? "
Nguyệt Tích Lương suýt chút nữa thì mắc nghẹn, một lần lại một lần nuốt những lời sắp nói vào trong bụng. Vẫn không phải lúc!
Con mẹ nó! Ta nhịn!!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com