Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
Chương 297: Chương 285
Tất cả chỗ này.... không cần?
Có thật sự là không cần?
Lão bản khách không kìm được mà tâm động, chần chừ không nói. Lý trí hắn biết rõ và liên tục nhắc nhở hắn, không nên vì tham tiền tài mà làm trái lệnh phía bên trên. Thần Minh cung đã ra chỉ thị, ai cho người của Quỷ Âm môn vào trụ thì sẽ giết bất luận tội. Thần Minh cung hắn đương nhiên là không dám đắc tội. Thế nhưng mà..... trong đời không dễ gì được nhìn thấy nhiều ngân phiếu như thế, hắn thật không nỡ từ bỏ.
Tính mạng và tiền tài, vị lão bản đang đứng giữa hai sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nếu là một người thông minh và có định lực, chắc chắn hắn sẽ không nhận ngân phiếu. Bởi vì cho dù có nhiều tiền trong tay mà không có mạng để hưởng thì cũng vô dụng.
Bất quá, lòng tham của con người luôn vô đáy, nhất là với những thương nhân, những người làm ăn như mỗ vị lão bản, tham chính là bản chất in sâu vào máu rồi. Bọn hắn yêu nhất cái gì? Còn không phải là vàng, là bạc hay sao?! Cám dỗ của vật chất không phải nói ngơ là ngơ được.....
Đang trong lúc lão bản đắn đo suy nghĩ thì giọng nói đáng đánh đòn của Nguyệt Tích Lương lần nữa vang lên.
- " Nếu ngươi không lấy thì thôi vậy, một xấp ngân phiếu này trị giá đến trăm vạn lượng, ta cũng luyến tiếc đưa ra.... Nếu ta là ngươi ấy à, có ngu ngốc mới không nhận tiền. Có nhiều tiền như thế này rồi, ta cần gì phải cực khổ làm việc ở Thiên Thần thành nữa? Rời đi nơi đây, tìm một nơi xa xôi phong thủy hữu tình, xây đại trạch, nhà cao cửa rộng, cưới vài cô nương xinh đẹp, ăn uống vô lo vô nghĩ, hưởng cuộc sống khoái hoạt không phải tốt hơn sao?.... Ây da, ta chỉ nói linh tinh vậy thôi! Ngươi đừng để ý nha! Ta biết ngươi là người có chính kiến, ngươi không cần..... ta cũng không thể ép ngươi bán khách điếm được. Có lẽ ngươi và số ngân phiếu này chú định vô duyên. Thôi thì.... ta đành dùng nó đi mua vài cái khách điếm khác vậy, ngươi không bán..... không có nghĩa là những kẻ khác cũng vậy..... "
Nguyệt Tích Lương nói hăng say đến nỗi nước miếng tung bay. Nói xong nàng còn giả bộ muốn cất lại ngân phiếu, xoay người rời đi.
Thấy Nguyệt Tích Lương thu hồi 'tiền của hắn', lão bản khách điếm đâm ra sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều vội vàng hô lớn.
- " Khoan đã! "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, dừng động tác cất đồ, một bộ đã dự liệu trước lại tỏ vẻ ngây thơ.
- " Lão bản, ngươi còn gì chỉ giáo? Hay là..... ngươi đổi ý rồi? "
Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu kim quang lấp lánh trong tay Nguyệt Tích Lương, rốt cuộc hạ quyết tâm.
- " Khách điếm này.... ta bán! "
Đúng như tên tiểu tử này nói, dù sao hắn ở Thiên Thần thành làm ăn cũng không phát đạt, sắp sạt nghiệp đến nơi. Chi bằng cầm ngân phiếu rồi cao chạy xa bay, tránh xa địa bàn Thần Minh cung, sống an nhàn cả đời.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tự bội phục bản thân mình đã lựa chọn đúng đắn!
Nguyệt Tích Lương nghe vậy, phi thường hào phóng nhét ngân phiếu vào trong ngực áo lão bản, vỗ vỗ vài cái, tinh nghịch nháy mắt.
- " Coi như ngươi thức thời. Hãy rời đi nhanh trước khi người của Thần Minh cung phát hiện.... "
Nàng không phải là người không phân biệt trắng đen, những người ở Thiên Thần thành chỉ là nghe theo lệnh mà thôi, không đáng phải chết.
- " Được! Khách điếm này từ giờ là của các ngươi! "
Lão bản vội vã gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhấc chân chạy như bay đi thu dọn hành lý đồng thời thông báo với gia quyến.
Thần Minh cung, tạm biệt!
Nguyệt Tích Lương đứng đó vẫy vẫy tay gân cổ gào với theo.
- " Đừng quên khế ước nhà đất nha! "
Đợi khi bóng lưng của vị lão bản đã đi xa, Nguyệt Tích Lương hài lòng cười cười, nhấc vạt áo, ung dung bước chân vào khách điếm 'nhà mình', vừa đi nàng vừa ra dấu với những người của Quỷ Âm môn vẫn đang sững sờ ngoài cửa.
- " Các ngươi đã học tập được chưa? Ngân phiếu, kim phiếu chỗ ta còn rất nhiều, các ngươi cứ việc tới lấy. Dùng tiền mua lại hết các khách điếm, tửu lâu trong Thiên Thần thành cho ta! Không được chừa một nhà nào cho lũ cẩu Thần Minh cung! "
Trong các loại vả mặt, nàng thích nhất là vả người khác bằng tiền! Rất có khí thế kim chủ! Ta giàu, ta có quyền!
Bọn người Hàn Uy trợn mắt há hốc mồm, liên tục gật đầu trong vô thức. Thì ra cách xử lý văn minh trong miệng môn chủ là như thế này.
Môn chủ, hảo dạng!
Đúng là đi theo môn chủ, không sợ không có thịt ăn!
Kình Sâm chép miệng, theo Nguyệt Tích Lương đi vào khách điếm, để lại công việc cho các tiểu bối làm, hắn già rồi, công phu miệng lưỡi không cao. Còn Hàn Uy, chính xác là một kẻ to con, già đời nhưng tâm hồn thì phơi phới. Hắn rất hăng hái xung phong trước tiên, lãnh đạo người mình bắt đầu công cuộc càn quét Thiên Thần thành.
Đáng thương A Nghiên, nàng cầm hành lý của Nguyệt Tích Lương nên nhất thời bị một đám nam nhân vây quanh.... ngửa tay xin tiền.
A Nghiên thực muốn khóc! Biết thế nàng sẽ vứt bọc hành lý trị giá vạn kim này cho ai đó cầm. Nàng rất muốn đi tắm có được hay không?
Nam tử đứng bên đường sửng sốt hồi lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần. Trơ mắt nhìn đệ tử Quỷ Âm môn dần dần giải tán.
Đây.... chỉ có vậy?
Đã nói tốt sinh sự đâu?
Đã nói tốt đánh nhau đầu rơi máu chảy đâu?
Đã nói tốt trận chiến kinh thiên động địa giữa hai đại môn phái đâu?
Cái gì cũng không có! Kịch hay của hắn bao giờ mới mở màn?!
.........
- " Hửm..... Quỷ Âm môn thực sự làm như vậy? "
Giọng nói trầm trầm, du dương nhẹ nhàng vang lên, nghe không ra bất cứ hỉ nộ ái ố. Điều duy nhất có thể khẳng định rằng.... người nói chuyện là nam nhân. Bởi vì giọng hắn mặc dù du dương nhưng lại không mất đi phần nam tính, chứa đầy cám dỗ.
Trong một đại điện xa hoa bên trong Thần Minh cung, ánh sáng của dạ minh châu le lói, mờ mờ ảo ảo. Khác với giang hồ tưởng tượng, Thần Minh cung được trang hoàng không hề có một chút liên quan đến 'Thần" hay "Minh" nào. Ngược lại, nó mang đến cảm giác nặng nề, u ám, tựa như chốn địa ngục khiến người ta hít thở không thông, càng phù hợp hơn với cái tên "Quỷ" của Quỷ Âm môn.
Hai bên đại điện tồn tại những cây cột khổng lồ, trên mỗi cột chạm khắc một loài hung thú khác nhau, có những con không biêt tên, có những con là ác thú đã đi vào sử sách.
Một nam tử quỳ gối chính giữa đại điện, bộ y phục trắng muốt tiên khí của hắn không hề phù hợp với nơi đây. Thế nhưng, hắn lại quỳ rất thành kính, nguyện cúi đầu xưng thần với người ở trên cao kia.
Nam tử nẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chủ tử, thành thật đáp.
- " Đúng vậy, bây giờ trong Thiên Thần thành, Thần Minh cung chúng ta đã không còn kiểm soát được một khách điếm nào nữa. Quỷ Âm môn đã mua lại tất cả! "
Trong bóng tối, vị 'chủ tử' nào đó khẽ cựa mình, dựa lưng vào thành ghế đen tuyền. Phía sau hắn thấp thoáng nhìn thấy chín đầu rồng đang nhe nanh múa vuốt, sát khí trùng thiên. Hắn tự mình lẩm bẩm.
- " Đây thực không giống với phong cách hành sự của tên Kình Sâm kia... "
Đấu đá nhau gần chục thập niên, hắn còn lạ gì Kình Sâm. Quỷ Âm môn cũng không có nhiều tiền tài như vậy. Vậy thì tại sao?
Tên nam tử bạch y nghe thấy vậy lièn chủ động nói.
- " Thưa cung chủ, người gây ra chuyện này không phải Kình Sâm, mà là một thiếu niên dung mạo thập phần tuấn tú. Số ngân phiếu khổng lồ ấy cũng xuất phát từ tay hắn ta. "
- " Hả? "
Cung chủ Thần Minh cung khá bất ngờ, hiếu kỳ hỏi.
- " Thiếu niên ấy là người phương nào? Thân phận của hắn? "
Có thể một lúc lấy ra mấy trăm vạn lượng, có thể đại diện Quỷ Âm môn giải quyết vấn đề, thiếu niên này chỉ sợ không tầm thường.
- " Này..... tiểu nhân đã nghe ngóng nhưng vẫn không biết hắn là ai và từ đâu tới. Giống như từ trên trời rơi xuống.... "
Nam tử ngập ngừng mở miệng, tâm thần hơi lo sợ.
Quả nhiên, không khí trong đại điện lặp tức lạnh lẽo đến thấu xương làm cho hắn không tự chủ run lên bần bật. Người đang tức giận. Phải mất một lúc sau, giọng nói cung chủ mới lần nữa vọng xuống.
- " Tra! "
- " Đã rõ! "
Như được lệnh đại xá, nam tử vội vàng bò từ dưới đất lên, lau mồ hôi trên trán, cong người đi ra ngoài.
Đằng sau hắn, cung chủ Thần Minh cung hơi ngừng lại vài giây rồi bồi thêm.
- " Ngày mai đại hội võ lâm, ngươi truyền tin cho thiếu chủ, bảo hắn thay ta ra mặt chủ trì.... "
Thân hình nam tử bạch y hơi khựng lại, lo lắng nhắc nhở.
- " Nhưng mà với tình hình của thiếu chủ.... "
- " Không sao, hắn ổn. Nói cho hắn, đây là nhiệm vụ. "
- " ...... Vâng! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Tất cả chỗ này.... không cần?
Có thật sự là không cần?
Lão bản khách không kìm được mà tâm động, chần chừ không nói. Lý trí hắn biết rõ và liên tục nhắc nhở hắn, không nên vì tham tiền tài mà làm trái lệnh phía bên trên. Thần Minh cung đã ra chỉ thị, ai cho người của Quỷ Âm môn vào trụ thì sẽ giết bất luận tội. Thần Minh cung hắn đương nhiên là không dám đắc tội. Thế nhưng mà..... trong đời không dễ gì được nhìn thấy nhiều ngân phiếu như thế, hắn thật không nỡ từ bỏ.
Tính mạng và tiền tài, vị lão bản đang đứng giữa hai sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nếu là một người thông minh và có định lực, chắc chắn hắn sẽ không nhận ngân phiếu. Bởi vì cho dù có nhiều tiền trong tay mà không có mạng để hưởng thì cũng vô dụng.
Bất quá, lòng tham của con người luôn vô đáy, nhất là với những thương nhân, những người làm ăn như mỗ vị lão bản, tham chính là bản chất in sâu vào máu rồi. Bọn hắn yêu nhất cái gì? Còn không phải là vàng, là bạc hay sao?! Cám dỗ của vật chất không phải nói ngơ là ngơ được.....
Đang trong lúc lão bản đắn đo suy nghĩ thì giọng nói đáng đánh đòn của Nguyệt Tích Lương lần nữa vang lên.
- " Nếu ngươi không lấy thì thôi vậy, một xấp ngân phiếu này trị giá đến trăm vạn lượng, ta cũng luyến tiếc đưa ra.... Nếu ta là ngươi ấy à, có ngu ngốc mới không nhận tiền. Có nhiều tiền như thế này rồi, ta cần gì phải cực khổ làm việc ở Thiên Thần thành nữa? Rời đi nơi đây, tìm một nơi xa xôi phong thủy hữu tình, xây đại trạch, nhà cao cửa rộng, cưới vài cô nương xinh đẹp, ăn uống vô lo vô nghĩ, hưởng cuộc sống khoái hoạt không phải tốt hơn sao?.... Ây da, ta chỉ nói linh tinh vậy thôi! Ngươi đừng để ý nha! Ta biết ngươi là người có chính kiến, ngươi không cần..... ta cũng không thể ép ngươi bán khách điếm được. Có lẽ ngươi và số ngân phiếu này chú định vô duyên. Thôi thì.... ta đành dùng nó đi mua vài cái khách điếm khác vậy, ngươi không bán..... không có nghĩa là những kẻ khác cũng vậy..... "
Nguyệt Tích Lương nói hăng say đến nỗi nước miếng tung bay. Nói xong nàng còn giả bộ muốn cất lại ngân phiếu, xoay người rời đi.
Thấy Nguyệt Tích Lương thu hồi 'tiền của hắn', lão bản khách điếm đâm ra sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều vội vàng hô lớn.
- " Khoan đã! "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày, dừng động tác cất đồ, một bộ đã dự liệu trước lại tỏ vẻ ngây thơ.
- " Lão bản, ngươi còn gì chỉ giáo? Hay là..... ngươi đổi ý rồi? "
Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm xấp ngân phiếu kim quang lấp lánh trong tay Nguyệt Tích Lương, rốt cuộc hạ quyết tâm.
- " Khách điếm này.... ta bán! "
Đúng như tên tiểu tử này nói, dù sao hắn ở Thiên Thần thành làm ăn cũng không phát đạt, sắp sạt nghiệp đến nơi. Chi bằng cầm ngân phiếu rồi cao chạy xa bay, tránh xa địa bàn Thần Minh cung, sống an nhàn cả đời.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, tự bội phục bản thân mình đã lựa chọn đúng đắn!
Nguyệt Tích Lương nghe vậy, phi thường hào phóng nhét ngân phiếu vào trong ngực áo lão bản, vỗ vỗ vài cái, tinh nghịch nháy mắt.
- " Coi như ngươi thức thời. Hãy rời đi nhanh trước khi người của Thần Minh cung phát hiện.... "
Nàng không phải là người không phân biệt trắng đen, những người ở Thiên Thần thành chỉ là nghe theo lệnh mà thôi, không đáng phải chết.
- " Được! Khách điếm này từ giờ là của các ngươi! "
Lão bản vội vã gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhấc chân chạy như bay đi thu dọn hành lý đồng thời thông báo với gia quyến.
Thần Minh cung, tạm biệt!
Nguyệt Tích Lương đứng đó vẫy vẫy tay gân cổ gào với theo.
- " Đừng quên khế ước nhà đất nha! "
Đợi khi bóng lưng của vị lão bản đã đi xa, Nguyệt Tích Lương hài lòng cười cười, nhấc vạt áo, ung dung bước chân vào khách điếm 'nhà mình', vừa đi nàng vừa ra dấu với những người của Quỷ Âm môn vẫn đang sững sờ ngoài cửa.
- " Các ngươi đã học tập được chưa? Ngân phiếu, kim phiếu chỗ ta còn rất nhiều, các ngươi cứ việc tới lấy. Dùng tiền mua lại hết các khách điếm, tửu lâu trong Thiên Thần thành cho ta! Không được chừa một nhà nào cho lũ cẩu Thần Minh cung! "
Trong các loại vả mặt, nàng thích nhất là vả người khác bằng tiền! Rất có khí thế kim chủ! Ta giàu, ta có quyền!
Bọn người Hàn Uy trợn mắt há hốc mồm, liên tục gật đầu trong vô thức. Thì ra cách xử lý văn minh trong miệng môn chủ là như thế này.
Môn chủ, hảo dạng!
Đúng là đi theo môn chủ, không sợ không có thịt ăn!
Kình Sâm chép miệng, theo Nguyệt Tích Lương đi vào khách điếm, để lại công việc cho các tiểu bối làm, hắn già rồi, công phu miệng lưỡi không cao. Còn Hàn Uy, chính xác là một kẻ to con, già đời nhưng tâm hồn thì phơi phới. Hắn rất hăng hái xung phong trước tiên, lãnh đạo người mình bắt đầu công cuộc càn quét Thiên Thần thành.
Đáng thương A Nghiên, nàng cầm hành lý của Nguyệt Tích Lương nên nhất thời bị một đám nam nhân vây quanh.... ngửa tay xin tiền.
A Nghiên thực muốn khóc! Biết thế nàng sẽ vứt bọc hành lý trị giá vạn kim này cho ai đó cầm. Nàng rất muốn đi tắm có được hay không?
Nam tử đứng bên đường sửng sốt hồi lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần. Trơ mắt nhìn đệ tử Quỷ Âm môn dần dần giải tán.
Đây.... chỉ có vậy?
Đã nói tốt sinh sự đâu?
Đã nói tốt đánh nhau đầu rơi máu chảy đâu?
Đã nói tốt trận chiến kinh thiên động địa giữa hai đại môn phái đâu?
Cái gì cũng không có! Kịch hay của hắn bao giờ mới mở màn?!
.........
- " Hửm..... Quỷ Âm môn thực sự làm như vậy? "
Giọng nói trầm trầm, du dương nhẹ nhàng vang lên, nghe không ra bất cứ hỉ nộ ái ố. Điều duy nhất có thể khẳng định rằng.... người nói chuyện là nam nhân. Bởi vì giọng hắn mặc dù du dương nhưng lại không mất đi phần nam tính, chứa đầy cám dỗ.
Trong một đại điện xa hoa bên trong Thần Minh cung, ánh sáng của dạ minh châu le lói, mờ mờ ảo ảo. Khác với giang hồ tưởng tượng, Thần Minh cung được trang hoàng không hề có một chút liên quan đến 'Thần" hay "Minh" nào. Ngược lại, nó mang đến cảm giác nặng nề, u ám, tựa như chốn địa ngục khiến người ta hít thở không thông, càng phù hợp hơn với cái tên "Quỷ" của Quỷ Âm môn.
Hai bên đại điện tồn tại những cây cột khổng lồ, trên mỗi cột chạm khắc một loài hung thú khác nhau, có những con không biêt tên, có những con là ác thú đã đi vào sử sách.
Một nam tử quỳ gối chính giữa đại điện, bộ y phục trắng muốt tiên khí của hắn không hề phù hợp với nơi đây. Thế nhưng, hắn lại quỳ rất thành kính, nguyện cúi đầu xưng thần với người ở trên cao kia.
Nam tử nẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chủ tử, thành thật đáp.
- " Đúng vậy, bây giờ trong Thiên Thần thành, Thần Minh cung chúng ta đã không còn kiểm soát được một khách điếm nào nữa. Quỷ Âm môn đã mua lại tất cả! "
Trong bóng tối, vị 'chủ tử' nào đó khẽ cựa mình, dựa lưng vào thành ghế đen tuyền. Phía sau hắn thấp thoáng nhìn thấy chín đầu rồng đang nhe nanh múa vuốt, sát khí trùng thiên. Hắn tự mình lẩm bẩm.
- " Đây thực không giống với phong cách hành sự của tên Kình Sâm kia... "
Đấu đá nhau gần chục thập niên, hắn còn lạ gì Kình Sâm. Quỷ Âm môn cũng không có nhiều tiền tài như vậy. Vậy thì tại sao?
Tên nam tử bạch y nghe thấy vậy lièn chủ động nói.
- " Thưa cung chủ, người gây ra chuyện này không phải Kình Sâm, mà là một thiếu niên dung mạo thập phần tuấn tú. Số ngân phiếu khổng lồ ấy cũng xuất phát từ tay hắn ta. "
- " Hả? "
Cung chủ Thần Minh cung khá bất ngờ, hiếu kỳ hỏi.
- " Thiếu niên ấy là người phương nào? Thân phận của hắn? "
Có thể một lúc lấy ra mấy trăm vạn lượng, có thể đại diện Quỷ Âm môn giải quyết vấn đề, thiếu niên này chỉ sợ không tầm thường.
- " Này..... tiểu nhân đã nghe ngóng nhưng vẫn không biết hắn là ai và từ đâu tới. Giống như từ trên trời rơi xuống.... "
Nam tử ngập ngừng mở miệng, tâm thần hơi lo sợ.
Quả nhiên, không khí trong đại điện lặp tức lạnh lẽo đến thấu xương làm cho hắn không tự chủ run lên bần bật. Người đang tức giận. Phải mất một lúc sau, giọng nói cung chủ mới lần nữa vọng xuống.
- " Tra! "
- " Đã rõ! "
Như được lệnh đại xá, nam tử vội vàng bò từ dưới đất lên, lau mồ hôi trên trán, cong người đi ra ngoài.
Đằng sau hắn, cung chủ Thần Minh cung hơi ngừng lại vài giây rồi bồi thêm.
- " Ngày mai đại hội võ lâm, ngươi truyền tin cho thiếu chủ, bảo hắn thay ta ra mặt chủ trì.... "
Thân hình nam tử bạch y hơi khựng lại, lo lắng nhắc nhở.
- " Nhưng mà với tình hình của thiếu chủ.... "
- " Không sao, hắn ổn. Nói cho hắn, đây là nhiệm vụ. "
- " ...... Vâng! "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com