Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-299
Chương 299: Chương 287
Nguyệt Tích Lương nhẹ nhíu mày, bình ổn lại tâm thần rồi quay sang Kình Sâm, hỏi.
- " Kình Sâm gia gia, ngươi có biết người này hay không? "
Kình Sâm không ngờ Nguyệt Tích Lương lại có hứng thú với vị thiếu chủ Thần Minh cung, hắn nghĩ ngợi một lúc, mở miệng.
- " Ta bị nhốt ở trong trận pháp mấy chục năm, chuyện của Thần Minh cung ta không hiểu rõ lắm, sau về ta sẽ cho người đi thám thính. Nhưng mà.... ta nghĩ thân phận của hắn là thật. Không biết ngươi đã từng nghe đến đại danh của lão cung chủ Thần Minh cung chưa? "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu. Nàng quả thực không biết, bởi vì đối với giang hồ nàng không hiểu rõ, cũng không qua lại quá nhiều.
Kình Sâm đã biết trước câu trả lời của Nguyệt Tích Lương, hắn nói ngay.
- " Tên đầy đủ của lão thất phu kia là Mạc Vấn Thiên! "
Mạc Vấn Thiên.....
Mạc Kinh Thiên.....
Đúng là hai cái tên về chữ, về nghĩa đều có sự tương tự.
- " Mạc Vấn Thiên làm người bá đạo lại ác độc, sự ác độc của hắn được giấu sau lớp mặt nạ ngụy quân tử. Đương nhiên, đối với Mạc Vấn Thiên, không ai có thể vừa mắt hắn. Hắn sẽ không bao giờ cho phép một kẻ thay thế hay đóng giả dùng họ của hắn. Mà Mạc Kinh Thiên người này.... không những giống họ còn giống cả tên. Điều đó có nghĩa...... "
- " Mạc Kinh Thiên đúng là nhi tử ruột thịt của Mạc Vấn Thiên! "
Nguyệt Tích Lương tiếp lời.
Không lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều? Một người họ Mạc, một người họ Nguyệt, một người thanh lãnh, một người vui vẻ, bộc trực, làm sao có thể liên hệ với nhau?
Với lại, phụ thân không thể là người của Thần Minh cung đúng không? Bao nhiêu năm nay không hề thấy người nhắc đến thân nhân của mình, mẫu thân và nàng đều cho rằng phụ thân là cô nhi.
Phụ thân, rốt cuộc người đang ở đâu? Người.....
Nguyệt Tích Lương cố gắng đánh bay cái suy nghĩ không có tính xác thực trong đầu mình, nàng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Mạc Kinh Thiên lần nữa.
Mẹ nó! Vẫn là có cảm giác không thích hợp!
Mạc Kinh Thiên.... Mạc Kinh Thiên! Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Hay là nhan sắc xấu đến mức không thể gặp người?!
Nguyệt Tích Lương giật giật ngón tay ngứa ngáy khó chịu, thật muốn xông lên lột tấm mặt nạ vướng víu đó xuống. Chỉ khi nhìn được gương mặt thật của Mạc Kinh Thiên, nàng mới yên lòng.
Mạc Kinh Thiên dường như nhận thấy ánh mắt nóng cháy của Nguyệt Tích Lương, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, bắn ra tia lửa.
Khi mắt đối mắt với thiếu niên tuyệt sắc, Mạc Kinh Thiên mới khẽ giật mình. Hắn phát hiện thiếu niên này..... không đơn giản.
Hắn vừa ngó nàng, vừa lên tiếng hỏi nam tử bên cạnh.
- " Thao Thiết, thiếu niên kia là ai? "
Giọng nói của Mạc Kinh Thiên trầm khàn, quả thực nghe giống Nguyệt Kinh Thiên đến tám phần. Tiếc rằng Nguyệt Tích Lương ngồi cách quá xa, không hề nghe thấy.
Thao Thiết, cũng chính là Tả hộ pháp Thần Minh cung theo hướng Mạc Kinh Thiên nhìn lại. Y mím môi, thành thực trả lời.
- " Thiếu chủ, hắn là người của Quỷ Âm môn, cụ thể bối cảnh thế nào thuộc hạ còn chưa điều tra ra. Nhưng mà.... ngươi vẫn nên cẩn thận hắn thì hơn. "
Đương nhiên phải cẩn thận rồi, 'hắn' có rất nhiều tiền! Coi chừng 'hắn' lấy tiền đập bẹp ngài!
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Tích Lương bị người ta kiêng kị bởi vì nàng nhiều tiền. Không biết nên khóc hay nên cười nữa...
Mạc Kinh Thiên không nói gì, thu hồi tầm mắt, bâng quơ nói sang chuyện khác.
- " Lão cung chủ lần này muốn ta làm gì? "
Thao Thiết cẩn trọng sửa lại.
- " Thiếu chủ, ngươi phải gọi là phụ thân.... "
Mạc Kinh Thiên im lặng vài giây, nhấc chân đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, không để ý lắm.
- " Như nhau. "
Thao Thiết thở dài, nhìn trời lại nhìn đất, vô ngữ. Thiếu chủ bây giờ, khác hoàn toàn với thiếu chủ khi mới về môn phái, 'thiếu chủ' lúc đó rất dễ xúc động, không nghe lời. Nhưng hiện tại.... chỉ cần là mệnh lệnh lão cung chủ, thiếu chủ đều sẽ răm rắp tuân theo. Không biết lão cung chủ đã dùng cách gì?
Thao Thiết mặc dù suy nghĩ miên man nhưng cũng không quên đáp lại Mạc Kinh Thiên.
- " Lão cung chủ nói đại hội võ lâm lần này rất quan trọng đối với Thần Minh cung. Lão cung chủ đều đã có dự tính, đến cuối cùng hắn sẽ xuất hiện. Nhiệm vụ của ngươi là chủ trì đại hội và..... tiêu diệt người của Quỷ Âm môn, càng nhiều càng tốt! "
Mạc Vấn Thiên không kỳ vọng Mạc Kinh Thiên có thể xử lý được Kình Sâm. Thế nhưng những đệ tử Quỷ Âm môn khác, để đối phó, hắn vẫn là có khả năng.
Dưới lớp mặt nạ, mày Mạc Kinh Thiên nhướng lên, nghi vấn.
- " Quỷ Âm môn là chướng ngại của Thần Minh cung? "
Thao Thiết không hề do dự nhếch môi, nhả từng từ.
- " Là đối thủ một mất một còn! "
- " Vậy sao..... "
Mạc Kinh Thiên cười cười, xung quanh hắn dâng lên một cỗ sát khí vô hình, làm cho Thao Thiết không nhịn được kinh hồn táng đảm. Thiếu chủ, ngươi thu liễm một chút! Chúng ta đang vạn người chú mục!
- " Nếu như đã là đối thủ thì không thể trách ta..... đuổi tận giết tuyệt... "
Khi nói ra câu đó, không hiểu vì sao trong đầu Mạc Kinh Thiên lại lướt qua gương mặt của Nguyệt Tích Lương. Rõ ràng hắn không có tình cảm, hắn cũng không quen thiếu niên ấy, nhưng vì cớ gì hắn lại có cảm giác không nỡ làm hại 'hắn'.
Chẳng lẽ hắn là con người thương tiếc cái đẹp không thành?
Đúng vậy, thiếu niên kia rất đẹp, lại trẻ, cứ thế chết đi cũng thật đáng tiếc
Bất quá.... ai bảo 'hắn' là người của Quỷ Âm môn. Lệnh lão cung chủ là không thể làm trái, Nguyệt Tích Lương nhất định phải chết. Hắn sẽ cố gắng tiễn thiếu niên xuống hoàng tuyền một cách nhẹ nhàng nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nguyệt Tích Lương nhẹ nhíu mày, bình ổn lại tâm thần rồi quay sang Kình Sâm, hỏi.
- " Kình Sâm gia gia, ngươi có biết người này hay không? "
Kình Sâm không ngờ Nguyệt Tích Lương lại có hứng thú với vị thiếu chủ Thần Minh cung, hắn nghĩ ngợi một lúc, mở miệng.
- " Ta bị nhốt ở trong trận pháp mấy chục năm, chuyện của Thần Minh cung ta không hiểu rõ lắm, sau về ta sẽ cho người đi thám thính. Nhưng mà.... ta nghĩ thân phận của hắn là thật. Không biết ngươi đã từng nghe đến đại danh của lão cung chủ Thần Minh cung chưa? "
Nguyệt Tích Lương lắc đầu. Nàng quả thực không biết, bởi vì đối với giang hồ nàng không hiểu rõ, cũng không qua lại quá nhiều.
Kình Sâm đã biết trước câu trả lời của Nguyệt Tích Lương, hắn nói ngay.
- " Tên đầy đủ của lão thất phu kia là Mạc Vấn Thiên! "
Mạc Vấn Thiên.....
Mạc Kinh Thiên.....
Đúng là hai cái tên về chữ, về nghĩa đều có sự tương tự.
- " Mạc Vấn Thiên làm người bá đạo lại ác độc, sự ác độc của hắn được giấu sau lớp mặt nạ ngụy quân tử. Đương nhiên, đối với Mạc Vấn Thiên, không ai có thể vừa mắt hắn. Hắn sẽ không bao giờ cho phép một kẻ thay thế hay đóng giả dùng họ của hắn. Mà Mạc Kinh Thiên người này.... không những giống họ còn giống cả tên. Điều đó có nghĩa...... "
- " Mạc Kinh Thiên đúng là nhi tử ruột thịt của Mạc Vấn Thiên! "
Nguyệt Tích Lương tiếp lời.
Không lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều? Một người họ Mạc, một người họ Nguyệt, một người thanh lãnh, một người vui vẻ, bộc trực, làm sao có thể liên hệ với nhau?
Với lại, phụ thân không thể là người của Thần Minh cung đúng không? Bao nhiêu năm nay không hề thấy người nhắc đến thân nhân của mình, mẫu thân và nàng đều cho rằng phụ thân là cô nhi.
Phụ thân, rốt cuộc người đang ở đâu? Người.....
Nguyệt Tích Lương cố gắng đánh bay cái suy nghĩ không có tính xác thực trong đầu mình, nàng hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Mạc Kinh Thiên lần nữa.
Mẹ nó! Vẫn là có cảm giác không thích hợp!
Mạc Kinh Thiên.... Mạc Kinh Thiên! Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Hay là nhan sắc xấu đến mức không thể gặp người?!
Nguyệt Tích Lương giật giật ngón tay ngứa ngáy khó chịu, thật muốn xông lên lột tấm mặt nạ vướng víu đó xuống. Chỉ khi nhìn được gương mặt thật của Mạc Kinh Thiên, nàng mới yên lòng.
Mạc Kinh Thiên dường như nhận thấy ánh mắt nóng cháy của Nguyệt Tích Lương, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, bắn ra tia lửa.
Khi mắt đối mắt với thiếu niên tuyệt sắc, Mạc Kinh Thiên mới khẽ giật mình. Hắn phát hiện thiếu niên này..... không đơn giản.
Hắn vừa ngó nàng, vừa lên tiếng hỏi nam tử bên cạnh.
- " Thao Thiết, thiếu niên kia là ai? "
Giọng nói của Mạc Kinh Thiên trầm khàn, quả thực nghe giống Nguyệt Kinh Thiên đến tám phần. Tiếc rằng Nguyệt Tích Lương ngồi cách quá xa, không hề nghe thấy.
Thao Thiết, cũng chính là Tả hộ pháp Thần Minh cung theo hướng Mạc Kinh Thiên nhìn lại. Y mím môi, thành thực trả lời.
- " Thiếu chủ, hắn là người của Quỷ Âm môn, cụ thể bối cảnh thế nào thuộc hạ còn chưa điều tra ra. Nhưng mà.... ngươi vẫn nên cẩn thận hắn thì hơn. "
Đương nhiên phải cẩn thận rồi, 'hắn' có rất nhiều tiền! Coi chừng 'hắn' lấy tiền đập bẹp ngài!
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Tích Lương bị người ta kiêng kị bởi vì nàng nhiều tiền. Không biết nên khóc hay nên cười nữa...
Mạc Kinh Thiên không nói gì, thu hồi tầm mắt, bâng quơ nói sang chuyện khác.
- " Lão cung chủ lần này muốn ta làm gì? "
Thao Thiết cẩn trọng sửa lại.
- " Thiếu chủ, ngươi phải gọi là phụ thân.... "
Mạc Kinh Thiên im lặng vài giây, nhấc chân đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, không để ý lắm.
- " Như nhau. "
Thao Thiết thở dài, nhìn trời lại nhìn đất, vô ngữ. Thiếu chủ bây giờ, khác hoàn toàn với thiếu chủ khi mới về môn phái, 'thiếu chủ' lúc đó rất dễ xúc động, không nghe lời. Nhưng hiện tại.... chỉ cần là mệnh lệnh lão cung chủ, thiếu chủ đều sẽ răm rắp tuân theo. Không biết lão cung chủ đã dùng cách gì?
Thao Thiết mặc dù suy nghĩ miên man nhưng cũng không quên đáp lại Mạc Kinh Thiên.
- " Lão cung chủ nói đại hội võ lâm lần này rất quan trọng đối với Thần Minh cung. Lão cung chủ đều đã có dự tính, đến cuối cùng hắn sẽ xuất hiện. Nhiệm vụ của ngươi là chủ trì đại hội và..... tiêu diệt người của Quỷ Âm môn, càng nhiều càng tốt! "
Mạc Vấn Thiên không kỳ vọng Mạc Kinh Thiên có thể xử lý được Kình Sâm. Thế nhưng những đệ tử Quỷ Âm môn khác, để đối phó, hắn vẫn là có khả năng.
Dưới lớp mặt nạ, mày Mạc Kinh Thiên nhướng lên, nghi vấn.
- " Quỷ Âm môn là chướng ngại của Thần Minh cung? "
Thao Thiết không hề do dự nhếch môi, nhả từng từ.
- " Là đối thủ một mất một còn! "
- " Vậy sao..... "
Mạc Kinh Thiên cười cười, xung quanh hắn dâng lên một cỗ sát khí vô hình, làm cho Thao Thiết không nhịn được kinh hồn táng đảm. Thiếu chủ, ngươi thu liễm một chút! Chúng ta đang vạn người chú mục!
- " Nếu như đã là đối thủ thì không thể trách ta..... đuổi tận giết tuyệt... "
Khi nói ra câu đó, không hiểu vì sao trong đầu Mạc Kinh Thiên lại lướt qua gương mặt của Nguyệt Tích Lương. Rõ ràng hắn không có tình cảm, hắn cũng không quen thiếu niên ấy, nhưng vì cớ gì hắn lại có cảm giác không nỡ làm hại 'hắn'.
Chẳng lẽ hắn là con người thương tiếc cái đẹp không thành?
Đúng vậy, thiếu niên kia rất đẹp, lại trẻ, cứ thế chết đi cũng thật đáng tiếc
Bất quá.... ai bảo 'hắn' là người của Quỷ Âm môn. Lệnh lão cung chủ là không thể làm trái, Nguyệt Tích Lương nhất định phải chết. Hắn sẽ cố gắng tiễn thiếu niên xuống hoàng tuyền một cách nhẹ nhàng nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com