Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311
Khi Hiên Viên Dật vừa ổn định chỗ ngồi, trên vũ đài liền xuất hiện mấy đạo thân ảnh thướt tha. Các nàng đều là nữ tử nổi bật ở Liên Hoa Lâu, xinh đẹp, đáng yêu, thanh thuần, vũ mị đủ thể loại. Các nàng mặc y phục mỏng tang, để lộ ra dáng người đầy đặn câu nhân, dải lụa khẽ phất, bắt đầu múa.
Những cô nương ở Liên Hoa Lâu được đào tạo cực kỳ bài bản, so ra còn kém vũ cơ trong hoàng cung nhưng cũng không kém nhiều. Một đoạn vũ khúc trình diễn vô cùng đẹp mắt, uyển chuyển, như tiên nữ tán hoa.
Nếu là bình thường, các khách nhân đến Liên Hoa Lâu sẽ rất hưởng thụ điệu múa mà các nàng mang tới, chưa biết chừng còn chọn ra vài nàng để thưởng bạc. Thế nhưng bây giờ sao? Bọn hắn đâu còn tâm trí để nhìn ngắm các nàng nữa! Tinh lực bọn hắn đang hướng hết về phía vị hoa khôi bí ẩn rồi.
Bọn hắn biết, đây chỉ là mở màn theo thông lệ, cái hay đợi ở phía sau kìa.
Vài phần ca múa lần lượt kết thúc, khách nhân cũng rất giữ thể diện cho Liên Hoa Lâu, vỗ tay ầm ầm. Bất quá vỗ tay thì vỗ, bọn hắn vẫn còn nhân lúc không khí bị đốt cháy thúc giục.
- " Ma ma, mau cho hoa khôi lên sàn đi, bổn đại gia chịu hết nổi rồi! "
- " Đúng vậy! Hoa khôi bao giờ mới xuất hiện. Ta bỏ nhiều bạc như vậy chỉ để ngó nàng một cái! "
- " Ma ma, ngươi mời nàng ra đây! "
- " Hoa khôi! "
- " Hoa khôi! "
Hiên Viên Dật khó chịu cau mày, lặng yên không một tiếng động phong bế thính giác, tránh màng nhĩ bị tổn thương.
Loạn!
Lần đầu tiên trong đời đến thanh lâu, Hiên Viên Dật chỉ liên tưởng ra một từ. Loạn!
Nam nhân các ngươi không thể bớt bớt hơn một chút hay sao? Liêm sỉ đâu? Rớt ở đâu rồi? Nam nhân đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thấy mỹ nhân là sáng mắt, không có tiền đồ!
Mỗ vị hoàng tử nào đó hình như giây lát quên mất, bản thân hắn cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa. Mà hắn, không quan trọng xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đang ngồi trong thanh lâu, giữa đám ngựa giống là sự thật không thể chối cãi.
Lam tỷ từng bước đi lên vũ đài, cười duyên, môi đỏ chu ra tỏ vẻ mất mát, ai oán.
- " Các ngươi nha, có mới nới cũ! Có hoa khôi muội muội rồi nên không thích nô gia nữa ư? Nô gia thực thương tâm.... "
Nàng vừa buông lời, phía dưới lặp tức xôn xao.
- " Nào có! Ma ma trong lòng chúng ta luôn là xinh đẹp không ai địch bằng. "
- " Ma ma, đừng buồn, bản công tử thưởng ngươi trăm lượng bạc! "
- " Lão tử thưởng ngàn lượng bạc! "
- "....... "
Bản chất của những nam tử hay uống hoa tửu là gì? Chính là háo sắc!
Dung nhan Lam tỷ thượng thừa, trăm dặm có một, là mỹ nhân tuyệt sắc phong tình. Tính ra, tuy là ma ma nhưng Lam tỷ cũng là cô nương đẹp số một Liên Hoa Lâu. Tiếc rằng nàng không nhận tiếp khách, nếu không trên bảng hoa khôi đã sớm có tên nàng.
Đối với Lam tỷ, bọn hắn độc có thể ngước nhìn, không thể ăn, cho nên bất giác có một tia khách khí, nhường nhịn.
Lam tỷ cười, hai mắt cong cong thành hình trăng khuyết, thấy số bạc vào tay đã kha khá mới vừa lòng lên tiếng.
- " Các vị, cảm tạ lòng tốt của các vị. Như vậy nô gia cũng không làm các vị phải đợi lâu nữa, ta sẽ nhường vũ đài này cho hoa khôi! "
Âm hiểm!
A Nghiên khinh bỉ bĩu môi, nhủ thầm. Nàng quay sang sửa lại y phục cho người bên cạnh, động tác mềm nhẹ dịu dàng.
- " Nếu miễn cưỡng thì muội đừng lên. Mặc kệ nàng ta và Liên Hoa Lâu của nàng ta. Một tháng này nàng ta đã kiếm đủ tiền rồi. "
Thân phận muội ấy là như thế nào, dám bắt muội ấy bán nghệ nơi thanh lâu, gan của Hiên Viên Lam cũng đủ to. Nếu không phải người trong cuộc không chấp nhặt, không câu nệ tiểu tiết thì A Nghiên đã đòi sống chết với nàng ta.
Trước nay chỉ nghe nói vì nam nhân, nữ nhân gặp nhau đỏ mắt.
Không nghĩ tới còn có trường hợp vì nữ nhân, nữ nhân với nhau cũng trở thành thù địch.
Thiếu nữ vô nại nhếch khóe môi, vuốt ve mu bàn mềm như đậu hũ của A Nghiên, thần sắc trấn định, thong dong. Nàng nhấc vạt váy dài chạm đất, chậm rãi bước ra ngoài, tóc đen vạch lên không trung một đường cong hoàn hảo.
Đương lúc A Nghiên đang ngẩn người mặt đỏ tim đập, thanh âm nhẹ tựa lông hồng của nữ tử bỗng cất lên, lọt vào tai nàng.
- " Không ngại. Dù sao qua hôm nay Liên Hoa Lâu cũng không còn tồn tại nữa. Lam tỷ có ơn với chúng ta, coi như ta tặng tỷ ấy một món quà cuối cùng..... "
Tặng một món quà cuối cùng còn có thể hiểu, vì thương thế của nàng và A Nghiên đã sắp khỏi hẳn, là lúc hai người nên trở về Quỷ Âm môn. Giang hồ dậy sóng, thân là người đứng đầu môn phái, nàng không thể vắng mặt quá lâu. Trở về, cũng là để báo bình an, tránh mọi người lo lắng.
Ngược lại, Liên Hoa Lâu qua hôm nay không còn tồn tại là ý gì?
A Nghiên không hiểu, thiếu nữ cũng không làm giải thích, thần thần bí bí...
Xoạt!
Tấm màn che vũ đài được thả xuống, qua lớp lụa mỏng, các khách nhân mơ hồ có thể nhìn thấy được một thân hình mảnh khảnh ngồi trước huyền cầm. Bàn tay nàng lướt nhẹ trên giây đàn, những âm sắc thánh thót, réo rắt vang vọng, quanh quẩn trong Liên Hoa Lâu, mãi không tan biến, mạc danh kỳ diệu khiến tâm hồn người ta thả lỏng, đắm say, hòa mình vào khúc nhạc.
Cảnh giới cao nhất của âm luật là tạo ra huyễn cảnh, ngày hôm nay, tại Liên Hoa Lâu, có trăm khách nhân may mắn được tự mình trải nghiệm.
Bọn hắn nhắm mắt lại, mặc cho tiếng đàn dẫn dắt đi vào vùng đất mộng ảo. Trời xanh nước biếc, hàng vạn đóa hoa tử đinh hương rung rinh chơi đùa với gió, xa xa là hàng liễu rủ ven hồ, ở đó có một nữ tử ngồi đánh đàn. Nàng mặc tố y đơn giản, trên đầu cắm mạn châu sa, khăn che mặt che đại bộ phận dung nhan, để lộ ra mỗi đôi mắt câu hồn đoạt phách.
Chưa kịp thưởng thức đủ vẻ đẹp trước mắt, tiếng đàn lại biến chuyển, khung cảnh thần tiên ầm ầm sụp chỗ. Lần này, mỗi người trong bọn hắn nhìn thấy một thứ khác nhau, không ai giống ai.
Có người là căn bếp nghi ngút khói cùng bóng lưng bận rộn của thê tử, có người là ánh mắt mong chờ được phụ thân âu yếm của nhi nữ, có người là tiếng ho sù sụ của nãi nãi,.....
Thời khắc này, trong đầu bọn hắn chợt hiện lên một câu hỏi. Bọn hắn đã bỏ quên những gì quan trọng để đi hưởng lạc?
Mắt thấy biểu cảm mất hồn của khách nhân, mày liễu thiếu nữ hung hăng nhăn thành một đoàn. Nàng không cam lòng mím môi. Còn thiếu chút nữa..... một chút nữa thôi...
Nàng vừa nghĩ như vậy, lão thiên gia như hiểu thấu, chiều theo ý nguyện của nàng, một tiếng tiêu phá lệ đột ngột hòa vào trong tiếng đàn, cùng nàng hợp tấu.
Không cắt đứt, không rối loạn, không đối nghịch, tiếng tiêu êm dịu chải chuốt tiếng đàn, góp phần xây dựng mộng cảnh càng thêm chân thật, chính diện đánh vào xúc cảm người nghe.
Thiếu nữ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hưng phấn kết hợp cùng tiếng tiêu xa lạ.
Tiếng đàn réo rắt, tiếng tiêu dịu dàng, từ chậm rãi cho đến nhanh dần, dồn dập, dứt khoát,.....
Ting!
Âm thanh cuối cùng kết thúc, thiếu nữ hơi thở gấp gáp, gò má đỏ bừng như trái đào chín mọng, vài sợi tóc mai ướt mồ hôi dính trên da thịt.
Sảng khoái! Đã lâu rồi không được chơi đàn một cách sảng khoái như vậy!
Nàng..... có thành công sao?
- " Kỳ lạ, nghe nghe một khúc nhạc, tại sao ta lại chảy nước mắt? "
Một nam tử sờ sờ khóe mắt, phát hiện nó bất giác đã ướt nhẹp. Nam tử hán không dễ dàng rơi lệ, thế nhưng hắn lại vì một cầm khúc mà khóc.
- " Không chỉ mình ngươi, ta cũng vậy, ta không kìm được..... "
- " Huynh đệ, xin lỗi ngươi, ta phải đi về trước, nương tử còn đang đợi ta ở nhà dùng bữa. "
- " Cả ta nữa, nãi nãi đang chờ ta bốc thuốc.... "
- " Ma ma, cáo từ! "
Một khắc trước Liên Hoa Lâu đông như trẩy hội, một khắc sau nhân số lặp tức giảm đi phân nửa. Lam tỷ không quản, bởi vì nàng cũng đang ngẩn người nhớ mẫu thân, nhớ vị phụ hoàng chưa từng gặp mặt.
Cây tiêu hạ xuống, Hiên Viên Dật lẳng lặng nhìn nó, rồi lại nhìn vị hoa khôi vẫn đang ngồi sau màn lụa. Chủ động thổi tiêu, đây không phải là phong cách của hắn.
Bất quá khi hắn nhận ra, hắn đã làm rồi. Hắn...... có hơi hứng thú với cô nương đánh đàn ấy, tiếng đàn của nàng tuyệt đẹp, đẹp không giống thật.
Nàng..... là ai?
Bạch y phiêu đãng, Hiên Viên Dật nhảy từ lầu hai xuống, đáp trên vũ đài, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn. Hắn chắp tay, hơi cúi người, nho nhã mở miệng.
- " Mạo phạm cô nương, là tại hạ đã đường đột quấy rầy.... "
Những cô nương ở Liên Hoa Lâu được đào tạo cực kỳ bài bản, so ra còn kém vũ cơ trong hoàng cung nhưng cũng không kém nhiều. Một đoạn vũ khúc trình diễn vô cùng đẹp mắt, uyển chuyển, như tiên nữ tán hoa.
Nếu là bình thường, các khách nhân đến Liên Hoa Lâu sẽ rất hưởng thụ điệu múa mà các nàng mang tới, chưa biết chừng còn chọn ra vài nàng để thưởng bạc. Thế nhưng bây giờ sao? Bọn hắn đâu còn tâm trí để nhìn ngắm các nàng nữa! Tinh lực bọn hắn đang hướng hết về phía vị hoa khôi bí ẩn rồi.
Bọn hắn biết, đây chỉ là mở màn theo thông lệ, cái hay đợi ở phía sau kìa.
Vài phần ca múa lần lượt kết thúc, khách nhân cũng rất giữ thể diện cho Liên Hoa Lâu, vỗ tay ầm ầm. Bất quá vỗ tay thì vỗ, bọn hắn vẫn còn nhân lúc không khí bị đốt cháy thúc giục.
- " Ma ma, mau cho hoa khôi lên sàn đi, bổn đại gia chịu hết nổi rồi! "
- " Đúng vậy! Hoa khôi bao giờ mới xuất hiện. Ta bỏ nhiều bạc như vậy chỉ để ngó nàng một cái! "
- " Ma ma, ngươi mời nàng ra đây! "
- " Hoa khôi! "
- " Hoa khôi! "
Hiên Viên Dật khó chịu cau mày, lặng yên không một tiếng động phong bế thính giác, tránh màng nhĩ bị tổn thương.
Loạn!
Lần đầu tiên trong đời đến thanh lâu, Hiên Viên Dật chỉ liên tưởng ra một từ. Loạn!
Nam nhân các ngươi không thể bớt bớt hơn một chút hay sao? Liêm sỉ đâu? Rớt ở đâu rồi? Nam nhân đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thấy mỹ nhân là sáng mắt, không có tiền đồ!
Mỗ vị hoàng tử nào đó hình như giây lát quên mất, bản thân hắn cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa. Mà hắn, không quan trọng xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đang ngồi trong thanh lâu, giữa đám ngựa giống là sự thật không thể chối cãi.
Lam tỷ từng bước đi lên vũ đài, cười duyên, môi đỏ chu ra tỏ vẻ mất mát, ai oán.
- " Các ngươi nha, có mới nới cũ! Có hoa khôi muội muội rồi nên không thích nô gia nữa ư? Nô gia thực thương tâm.... "
Nàng vừa buông lời, phía dưới lặp tức xôn xao.
- " Nào có! Ma ma trong lòng chúng ta luôn là xinh đẹp không ai địch bằng. "
- " Ma ma, đừng buồn, bản công tử thưởng ngươi trăm lượng bạc! "
- " Lão tử thưởng ngàn lượng bạc! "
- "....... "
Bản chất của những nam tử hay uống hoa tửu là gì? Chính là háo sắc!
Dung nhan Lam tỷ thượng thừa, trăm dặm có một, là mỹ nhân tuyệt sắc phong tình. Tính ra, tuy là ma ma nhưng Lam tỷ cũng là cô nương đẹp số một Liên Hoa Lâu. Tiếc rằng nàng không nhận tiếp khách, nếu không trên bảng hoa khôi đã sớm có tên nàng.
Đối với Lam tỷ, bọn hắn độc có thể ngước nhìn, không thể ăn, cho nên bất giác có một tia khách khí, nhường nhịn.
Lam tỷ cười, hai mắt cong cong thành hình trăng khuyết, thấy số bạc vào tay đã kha khá mới vừa lòng lên tiếng.
- " Các vị, cảm tạ lòng tốt của các vị. Như vậy nô gia cũng không làm các vị phải đợi lâu nữa, ta sẽ nhường vũ đài này cho hoa khôi! "
Âm hiểm!
A Nghiên khinh bỉ bĩu môi, nhủ thầm. Nàng quay sang sửa lại y phục cho người bên cạnh, động tác mềm nhẹ dịu dàng.
- " Nếu miễn cưỡng thì muội đừng lên. Mặc kệ nàng ta và Liên Hoa Lâu của nàng ta. Một tháng này nàng ta đã kiếm đủ tiền rồi. "
Thân phận muội ấy là như thế nào, dám bắt muội ấy bán nghệ nơi thanh lâu, gan của Hiên Viên Lam cũng đủ to. Nếu không phải người trong cuộc không chấp nhặt, không câu nệ tiểu tiết thì A Nghiên đã đòi sống chết với nàng ta.
Trước nay chỉ nghe nói vì nam nhân, nữ nhân gặp nhau đỏ mắt.
Không nghĩ tới còn có trường hợp vì nữ nhân, nữ nhân với nhau cũng trở thành thù địch.
Thiếu nữ vô nại nhếch khóe môi, vuốt ve mu bàn mềm như đậu hũ của A Nghiên, thần sắc trấn định, thong dong. Nàng nhấc vạt váy dài chạm đất, chậm rãi bước ra ngoài, tóc đen vạch lên không trung một đường cong hoàn hảo.
Đương lúc A Nghiên đang ngẩn người mặt đỏ tim đập, thanh âm nhẹ tựa lông hồng của nữ tử bỗng cất lên, lọt vào tai nàng.
- " Không ngại. Dù sao qua hôm nay Liên Hoa Lâu cũng không còn tồn tại nữa. Lam tỷ có ơn với chúng ta, coi như ta tặng tỷ ấy một món quà cuối cùng..... "
Tặng một món quà cuối cùng còn có thể hiểu, vì thương thế của nàng và A Nghiên đã sắp khỏi hẳn, là lúc hai người nên trở về Quỷ Âm môn. Giang hồ dậy sóng, thân là người đứng đầu môn phái, nàng không thể vắng mặt quá lâu. Trở về, cũng là để báo bình an, tránh mọi người lo lắng.
Ngược lại, Liên Hoa Lâu qua hôm nay không còn tồn tại là ý gì?
A Nghiên không hiểu, thiếu nữ cũng không làm giải thích, thần thần bí bí...
Xoạt!
Tấm màn che vũ đài được thả xuống, qua lớp lụa mỏng, các khách nhân mơ hồ có thể nhìn thấy được một thân hình mảnh khảnh ngồi trước huyền cầm. Bàn tay nàng lướt nhẹ trên giây đàn, những âm sắc thánh thót, réo rắt vang vọng, quanh quẩn trong Liên Hoa Lâu, mãi không tan biến, mạc danh kỳ diệu khiến tâm hồn người ta thả lỏng, đắm say, hòa mình vào khúc nhạc.
Cảnh giới cao nhất của âm luật là tạo ra huyễn cảnh, ngày hôm nay, tại Liên Hoa Lâu, có trăm khách nhân may mắn được tự mình trải nghiệm.
Bọn hắn nhắm mắt lại, mặc cho tiếng đàn dẫn dắt đi vào vùng đất mộng ảo. Trời xanh nước biếc, hàng vạn đóa hoa tử đinh hương rung rinh chơi đùa với gió, xa xa là hàng liễu rủ ven hồ, ở đó có một nữ tử ngồi đánh đàn. Nàng mặc tố y đơn giản, trên đầu cắm mạn châu sa, khăn che mặt che đại bộ phận dung nhan, để lộ ra mỗi đôi mắt câu hồn đoạt phách.
Chưa kịp thưởng thức đủ vẻ đẹp trước mắt, tiếng đàn lại biến chuyển, khung cảnh thần tiên ầm ầm sụp chỗ. Lần này, mỗi người trong bọn hắn nhìn thấy một thứ khác nhau, không ai giống ai.
Có người là căn bếp nghi ngút khói cùng bóng lưng bận rộn của thê tử, có người là ánh mắt mong chờ được phụ thân âu yếm của nhi nữ, có người là tiếng ho sù sụ của nãi nãi,.....
Thời khắc này, trong đầu bọn hắn chợt hiện lên một câu hỏi. Bọn hắn đã bỏ quên những gì quan trọng để đi hưởng lạc?
Mắt thấy biểu cảm mất hồn của khách nhân, mày liễu thiếu nữ hung hăng nhăn thành một đoàn. Nàng không cam lòng mím môi. Còn thiếu chút nữa..... một chút nữa thôi...
Nàng vừa nghĩ như vậy, lão thiên gia như hiểu thấu, chiều theo ý nguyện của nàng, một tiếng tiêu phá lệ đột ngột hòa vào trong tiếng đàn, cùng nàng hợp tấu.
Không cắt đứt, không rối loạn, không đối nghịch, tiếng tiêu êm dịu chải chuốt tiếng đàn, góp phần xây dựng mộng cảnh càng thêm chân thật, chính diện đánh vào xúc cảm người nghe.
Thiếu nữ hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hưng phấn kết hợp cùng tiếng tiêu xa lạ.
Tiếng đàn réo rắt, tiếng tiêu dịu dàng, từ chậm rãi cho đến nhanh dần, dồn dập, dứt khoát,.....
Ting!
Âm thanh cuối cùng kết thúc, thiếu nữ hơi thở gấp gáp, gò má đỏ bừng như trái đào chín mọng, vài sợi tóc mai ướt mồ hôi dính trên da thịt.
Sảng khoái! Đã lâu rồi không được chơi đàn một cách sảng khoái như vậy!
Nàng..... có thành công sao?
- " Kỳ lạ, nghe nghe một khúc nhạc, tại sao ta lại chảy nước mắt? "
Một nam tử sờ sờ khóe mắt, phát hiện nó bất giác đã ướt nhẹp. Nam tử hán không dễ dàng rơi lệ, thế nhưng hắn lại vì một cầm khúc mà khóc.
- " Không chỉ mình ngươi, ta cũng vậy, ta không kìm được..... "
- " Huynh đệ, xin lỗi ngươi, ta phải đi về trước, nương tử còn đang đợi ta ở nhà dùng bữa. "
- " Cả ta nữa, nãi nãi đang chờ ta bốc thuốc.... "
- " Ma ma, cáo từ! "
Một khắc trước Liên Hoa Lâu đông như trẩy hội, một khắc sau nhân số lặp tức giảm đi phân nửa. Lam tỷ không quản, bởi vì nàng cũng đang ngẩn người nhớ mẫu thân, nhớ vị phụ hoàng chưa từng gặp mặt.
Cây tiêu hạ xuống, Hiên Viên Dật lẳng lặng nhìn nó, rồi lại nhìn vị hoa khôi vẫn đang ngồi sau màn lụa. Chủ động thổi tiêu, đây không phải là phong cách của hắn.
Bất quá khi hắn nhận ra, hắn đã làm rồi. Hắn...... có hơi hứng thú với cô nương đánh đàn ấy, tiếng đàn của nàng tuyệt đẹp, đẹp không giống thật.
Nàng..... là ai?
Bạch y phiêu đãng, Hiên Viên Dật nhảy từ lầu hai xuống, đáp trên vũ đài, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn. Hắn chắp tay, hơi cúi người, nho nhã mở miệng.
- " Mạo phạm cô nương, là tại hạ đã đường đột quấy rầy.... "