Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321
Lão nhân ngơ ngác quệt vết nước miếng chảy dài nơi khóe miệng, vươn vai ngáp, đôi mắt đầy nếp nhăn nheo lại, mơ màng, ngốc ngốc hỏi.
- " Báo danh? báo danh cái gì? "
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật đồng thời đen mặt, nàng nhắc nhở.
- " Là báo danh, báo danh chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ ngươi ngồi đây không phải phụ trách ghi chép báo danh? "
Nàng theo Hiên Viên Dật tìm được Hồng bộ, nhìn khắp xung quanh chỉ thấy một lão nhân già khọm này, nghĩ chắc đây là nơi báo danh rồi.
Lão nhân vò đầu nghĩ nghĩ, lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ đập bàn.
- " Ây.... đúng vậy nha. Lão phu suýt chút nữa thì quên mất mình đã bị cách chức. Đến đến, đưa lệnh bài của các ngươi đây! "
Nguyệt Tích Lương nhìn sắc mặt hồng nhuận, nụ cười nhân từ của hắn, mạc danh cảm thấy hắn không giống với những người khác ở Thiên Ma môn. Không giống cái gì? Là khí chất chăng? Nàng không biết nữa...
Hiên Viên Dật trình lên lệnh bài, lão nhân xem kỹ cũng không thèm xem, trực tiếp viết vào trang giấy hai con số 28 và 59 rồng bay phượng múa.
- " Số 28, các ngươi đi làm nhiệm vụ tiêu diệt Mị tông trở về? "
Bị bất ngờ điểm danh, Nguyệt Tích Lương có hơi sững sờ một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nàng ứng thanh.
- " Ân. "
Đệ tử hắc bào trong Thiên Ma môn không hề có tên, bọn hắn chỉ có số hiệu. Đến nỗi tên của bọn hắn, xuất thân của bọn hắn, chính bọn hắn cũng không còn nhớ nữa. Không biết là quên mất hay là bị tẩy não? Nguyệt Tích Lương càng cho rằng là vế thứ hai. Và nàng đã biết tại sao nhân số hắc bào lại nhiều đến vậy. Ra ngoài kia, quơ đại một người biết sơ võ công, tiến hành tẩy não rồi huấn luyện là có ngay một hắc bào trung thành.
Cách thức này.... Nguyệt Tích Lương ngờ ngợ quen thuộc. Kiếp trước còn ở thời đại tiên tiến, nàng từng có một người bạn làm trong cơ quan tình báo bí mật của chính phủ. Cơ quan tình báo bí mật nói cho sang chảnh, thực chất có hai bộ phận là điệp viên và sát thủ.
Chính phủ chọn lựa người của cơ quan tình báo rất kỹ lưỡng. Thứ nhất, ngươi phải tự nguyện. Thứ hai, ngươi phải chấp nhận bị tẩy não. Bởi vì nếu như ngươi không tiến hành tẩy não, ngươi rất có thể sẽ mang cơ mật của tổ chức ra bên ngoài. Đôi khi, chính phủ còn đến trại trẻ mồ côi, giữa những đứa trẻ ấy chọn ra một số đứa có tư chất tốt nhất, rèn luyện từ bé, mai sau sẽ trở thành vũ khí bí mật tối cao.
Bạn thân Nguyệt Tích Lương điệp viên của bộ phận tình báo. Tất nhiên, nàng đã bị tẩy não từ trước. Sở dĩ quen Nguyệt Tích Lương là trong một lần thi hành nhiệm vụ, được mỗ nữ cứu. Từ đó kết bạn, lừa tai mắt chính phủ lén lút liên lạc với nhau.
Cẩm Họa, không biết bây giờ nàng ấy sống thế nào? Thật là hoài niệm....
Một phút hồn vía lên mây của Nguyệt Tích Lương đương nhiên không qua được mắt Hiên Viên Dật.
Khụ khụ!
Hắn khẽ ho hai tiếng ý đồ kéo nàng về với thực tại.
- " Nga? "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp mắt to, tiếp đến bình tĩnh mỉm cười, nói với lão nhân đối diện.
- " Lão nhân gia, ngươi hỏi vậy có vấn đề gì sao? "
Nàng cứ tưởng hắn cũng sẽ thắc mắc vấn đề giống như thủ vệ ngoài cửa, thế nhưng không ngờ hắn lại lắc đầu.
- " Không có gì, lão phu tò mò thôi. "
Nói rồi, hắn lần lượt trả lệnh bài cho Nguyệt Tích Lương và Hiên Việt, dặn dò.
- " Tất cả mọi người ở Hồng bộ vừa mới nhận được lệnh triệu tập, các ngươi bây giờ đuổi tới may ra vẫn còn kịp. Cứ đi thẳng hướng nam, rẽ phải là đến nơi. "
Hắn chỉ dẫn kỹ như vậy là có ý gì?
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, bất quá không tiện bày ra thái độ quá rõ ràng để tránh nghi ngờ. Nàng lễ phép nói lời cảm tạ, cùng Hiên Viên Dật xoay người, hướng chỗ triệu tập đuổi.
Lão nhân một tay chống cằm, đương Nguyệt Tích Lương không phòng bị, hắn không mặn không nhạt nói với theo.
- " Các ngươi nên cẩn thận hơn, sơ hở quá nhiều. Ta không biết mục đích của các ngươi là gì, nhưng mà..... chỉ cần không ảnh hưởng đến tháng ngày an nhàn của lão phu, các ngươi cứ việc chơi. "
Hả?!
Nguyệt Tích Lương trượt chân, lảo đảo vài cái tí nữa ngã, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Hắn biết?
Hắn cư nhiên biết?
Nàng đóng kịch không đạt?
Chết rồi, làm sao đây? Giết người diệt khẩu hay mua chuộc bịt miệng? Đều không ổn thỏa!
Hiên Viên Dật lại không nghĩ như nàng, mặt hắn trầm xuống, có thâm ý liếc qua lão giả một cái, củng củng nắm đấm.
- " Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở! "
Hắn không cho rằng người này có ác ý. Nếu như y muốn, y có thể trực tiếp kêu thủ vệ đến bắt bọn họ, hoặc vờ như không phát hiện rồi đánh úp bất ngờ. Mặc dù hắn không biết y làm vậy là vì nguyên do gì, thế nhưng..... y không đơn giản!
Lão nhân bẻ cổ, lười biếng úp mặt xuống bàn, hai mắt nhắm tịt, giọng lè nhè buồn ngủ.
- " Đi thôi, đừng ở đây quấy rầy giấc ngủ của lão phu. Chú ý..... khí của các ngươi lộ quá rõ, ngưng thần, thu liễm hơi thở đến mức tận cùng, kiếm một vài quả sơn tra ăn. Tuy không giúp các ngươi giấu 'khí'..... nhưng nó ngon. "
Hiên Viên Dật: "......... "
Nguyệt Tích Lương: "......... "
Mẹ nó!
Ngươi tự đi mà ăn!
Đợi hai người Nguyệt Tích Lương đi rồi, kẻ nào đó từ từ mở mắt. Hắn bấm bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm, vài giây sau cất tiếng cười to.
- " Ha ha ha! Thiên Ma môn, ngày lành của các ngươi không còn nhiều, lão phu rốt cuộc chờ được đến ngày này! Mạc Vấn Thiên, ngươi cứ tự đắc một vài hôm nữa. Ngươi giết tiểu thư, phải nhận quả báo, phải nhận quả báo..... "
Tiểu thư, lão nô không bảo vệ được người, không bảo vệ được thiếu gia, là lão nô thất trách. Nhưng.... lão nô sẽ tận mắt chứng kiến tên ác ôn đó đau khổ, thân bại danh liệt. Lão nô hứa đấy.
........
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật đến chỗ triệu tập, nơi ấy đã chật kín người, hắc bào một mảnh đông nghìn nghịt, ai cũng giống ai, khó mà phân biệt.
Nàng chen lấn vào hàng người tìm vị trí thích hợp, ngửa đầu nhìn lên đài cao. Hai chiếc ghế một to, một bé trống không, hiển nhiên chủ nhân của nó chưa xuất hiện. Nàng muốn kiếm thêm chút thông tin hữu ích, khổ nỗi đám hắc bào như được huấn luyện qua, không bàn luận linh tinh, không quay ngang quay ngửa, đứng im tựa bức tượng thạch cao.
Không phải bọn hắn mất khả năng nói chuyện, mà là bọn hắn đang kiêng dè, đang sợ.
Bọn hắn sợ ai?
Nguyệt Tích Lương nghĩ không ra, nàng nhất quyết không nghĩ nữa.
Phải một khắc sau, có hai đạo bóng dáng khoan thai đi tới. Nguyệt Tích Lương chưa kịp nhìn rõ là nhân vật phương nào đã đành miễn cưỡng quỳ xuống theo số đông, nghe bọn hắn hô lớn.
- " Cung nghênh bộ chủ! Cung nghênh Lãnh hộ pháp! "
- " Báo danh? báo danh cái gì? "
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật đồng thời đen mặt, nàng nhắc nhở.
- " Là báo danh, báo danh chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ ngươi ngồi đây không phải phụ trách ghi chép báo danh? "
Nàng theo Hiên Viên Dật tìm được Hồng bộ, nhìn khắp xung quanh chỉ thấy một lão nhân già khọm này, nghĩ chắc đây là nơi báo danh rồi.
Lão nhân vò đầu nghĩ nghĩ, lúc này mới như bừng tỉnh đại ngộ đập bàn.
- " Ây.... đúng vậy nha. Lão phu suýt chút nữa thì quên mất mình đã bị cách chức. Đến đến, đưa lệnh bài của các ngươi đây! "
Nguyệt Tích Lương nhìn sắc mặt hồng nhuận, nụ cười nhân từ của hắn, mạc danh cảm thấy hắn không giống với những người khác ở Thiên Ma môn. Không giống cái gì? Là khí chất chăng? Nàng không biết nữa...
Hiên Viên Dật trình lên lệnh bài, lão nhân xem kỹ cũng không thèm xem, trực tiếp viết vào trang giấy hai con số 28 và 59 rồng bay phượng múa.
- " Số 28, các ngươi đi làm nhiệm vụ tiêu diệt Mị tông trở về? "
Bị bất ngờ điểm danh, Nguyệt Tích Lương có hơi sững sờ một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nàng ứng thanh.
- " Ân. "
Đệ tử hắc bào trong Thiên Ma môn không hề có tên, bọn hắn chỉ có số hiệu. Đến nỗi tên của bọn hắn, xuất thân của bọn hắn, chính bọn hắn cũng không còn nhớ nữa. Không biết là quên mất hay là bị tẩy não? Nguyệt Tích Lương càng cho rằng là vế thứ hai. Và nàng đã biết tại sao nhân số hắc bào lại nhiều đến vậy. Ra ngoài kia, quơ đại một người biết sơ võ công, tiến hành tẩy não rồi huấn luyện là có ngay một hắc bào trung thành.
Cách thức này.... Nguyệt Tích Lương ngờ ngợ quen thuộc. Kiếp trước còn ở thời đại tiên tiến, nàng từng có một người bạn làm trong cơ quan tình báo bí mật của chính phủ. Cơ quan tình báo bí mật nói cho sang chảnh, thực chất có hai bộ phận là điệp viên và sát thủ.
Chính phủ chọn lựa người của cơ quan tình báo rất kỹ lưỡng. Thứ nhất, ngươi phải tự nguyện. Thứ hai, ngươi phải chấp nhận bị tẩy não. Bởi vì nếu như ngươi không tiến hành tẩy não, ngươi rất có thể sẽ mang cơ mật của tổ chức ra bên ngoài. Đôi khi, chính phủ còn đến trại trẻ mồ côi, giữa những đứa trẻ ấy chọn ra một số đứa có tư chất tốt nhất, rèn luyện từ bé, mai sau sẽ trở thành vũ khí bí mật tối cao.
Bạn thân Nguyệt Tích Lương điệp viên của bộ phận tình báo. Tất nhiên, nàng đã bị tẩy não từ trước. Sở dĩ quen Nguyệt Tích Lương là trong một lần thi hành nhiệm vụ, được mỗ nữ cứu. Từ đó kết bạn, lừa tai mắt chính phủ lén lút liên lạc với nhau.
Cẩm Họa, không biết bây giờ nàng ấy sống thế nào? Thật là hoài niệm....
Một phút hồn vía lên mây của Nguyệt Tích Lương đương nhiên không qua được mắt Hiên Viên Dật.
Khụ khụ!
Hắn khẽ ho hai tiếng ý đồ kéo nàng về với thực tại.
- " Nga? "
Nguyệt Tích Lương chớp chớp mắt to, tiếp đến bình tĩnh mỉm cười, nói với lão nhân đối diện.
- " Lão nhân gia, ngươi hỏi vậy có vấn đề gì sao? "
Nàng cứ tưởng hắn cũng sẽ thắc mắc vấn đề giống như thủ vệ ngoài cửa, thế nhưng không ngờ hắn lại lắc đầu.
- " Không có gì, lão phu tò mò thôi. "
Nói rồi, hắn lần lượt trả lệnh bài cho Nguyệt Tích Lương và Hiên Việt, dặn dò.
- " Tất cả mọi người ở Hồng bộ vừa mới nhận được lệnh triệu tập, các ngươi bây giờ đuổi tới may ra vẫn còn kịp. Cứ đi thẳng hướng nam, rẽ phải là đến nơi. "
Hắn chỉ dẫn kỹ như vậy là có ý gì?
Nguyệt Tích Lương nhíu mày, bất quá không tiện bày ra thái độ quá rõ ràng để tránh nghi ngờ. Nàng lễ phép nói lời cảm tạ, cùng Hiên Viên Dật xoay người, hướng chỗ triệu tập đuổi.
Lão nhân một tay chống cằm, đương Nguyệt Tích Lương không phòng bị, hắn không mặn không nhạt nói với theo.
- " Các ngươi nên cẩn thận hơn, sơ hở quá nhiều. Ta không biết mục đích của các ngươi là gì, nhưng mà..... chỉ cần không ảnh hưởng đến tháng ngày an nhàn của lão phu, các ngươi cứ việc chơi. "
Hả?!
Nguyệt Tích Lương trượt chân, lảo đảo vài cái tí nữa ngã, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Hắn biết?
Hắn cư nhiên biết?
Nàng đóng kịch không đạt?
Chết rồi, làm sao đây? Giết người diệt khẩu hay mua chuộc bịt miệng? Đều không ổn thỏa!
Hiên Viên Dật lại không nghĩ như nàng, mặt hắn trầm xuống, có thâm ý liếc qua lão giả một cái, củng củng nắm đấm.
- " Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở! "
Hắn không cho rằng người này có ác ý. Nếu như y muốn, y có thể trực tiếp kêu thủ vệ đến bắt bọn họ, hoặc vờ như không phát hiện rồi đánh úp bất ngờ. Mặc dù hắn không biết y làm vậy là vì nguyên do gì, thế nhưng..... y không đơn giản!
Lão nhân bẻ cổ, lười biếng úp mặt xuống bàn, hai mắt nhắm tịt, giọng lè nhè buồn ngủ.
- " Đi thôi, đừng ở đây quấy rầy giấc ngủ của lão phu. Chú ý..... khí của các ngươi lộ quá rõ, ngưng thần, thu liễm hơi thở đến mức tận cùng, kiếm một vài quả sơn tra ăn. Tuy không giúp các ngươi giấu 'khí'..... nhưng nó ngon. "
Hiên Viên Dật: "......... "
Nguyệt Tích Lương: "......... "
Mẹ nó!
Ngươi tự đi mà ăn!
Đợi hai người Nguyệt Tích Lương đi rồi, kẻ nào đó từ từ mở mắt. Hắn bấm bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm, vài giây sau cất tiếng cười to.
- " Ha ha ha! Thiên Ma môn, ngày lành của các ngươi không còn nhiều, lão phu rốt cuộc chờ được đến ngày này! Mạc Vấn Thiên, ngươi cứ tự đắc một vài hôm nữa. Ngươi giết tiểu thư, phải nhận quả báo, phải nhận quả báo..... "
Tiểu thư, lão nô không bảo vệ được người, không bảo vệ được thiếu gia, là lão nô thất trách. Nhưng.... lão nô sẽ tận mắt chứng kiến tên ác ôn đó đau khổ, thân bại danh liệt. Lão nô hứa đấy.
........
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật đến chỗ triệu tập, nơi ấy đã chật kín người, hắc bào một mảnh đông nghìn nghịt, ai cũng giống ai, khó mà phân biệt.
Nàng chen lấn vào hàng người tìm vị trí thích hợp, ngửa đầu nhìn lên đài cao. Hai chiếc ghế một to, một bé trống không, hiển nhiên chủ nhân của nó chưa xuất hiện. Nàng muốn kiếm thêm chút thông tin hữu ích, khổ nỗi đám hắc bào như được huấn luyện qua, không bàn luận linh tinh, không quay ngang quay ngửa, đứng im tựa bức tượng thạch cao.
Không phải bọn hắn mất khả năng nói chuyện, mà là bọn hắn đang kiêng dè, đang sợ.
Bọn hắn sợ ai?
Nguyệt Tích Lương nghĩ không ra, nàng nhất quyết không nghĩ nữa.
Phải một khắc sau, có hai đạo bóng dáng khoan thai đi tới. Nguyệt Tích Lương chưa kịp nhìn rõ là nhân vật phương nào đã đành miễn cưỡng quỳ xuống theo số đông, nghe bọn hắn hô lớn.
- " Cung nghênh bộ chủ! Cung nghênh Lãnh hộ pháp! "