Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 332
- " Nàng khóc cái gì chứ? Tiểu chút chít khóc nhè! "
Giọng nói trầm thấp pha chút trêu đùa cùng đau lòng vang lên từ đỉnh đầu Nguyệt Tích Lương. Giọng nói ấy quen thuộc đến nỗi nàng dù có nằm mơ cũng nhớ đến, có nhắm mắt cũng nhận ra chủ nhân của nó là ai.
Nguyệt Tích Lương khựng người, nàng thẫn thờ trong giây lát rồi máy móc ngẩng đầu.
Nàng nhìn thấy chiếc ngọc bội hình bán nguyệt treo bên hông, ngọc đái quý giá, vòm ngực rộng rãi với cơ ngực rắn chắc, hầu kết nhô lên rõ ràng, chiếc cằm góc cạnh.....
Dung nhan nam tử trước mặt phải nói là vạn người có một, hoàn mỹ như tượng tạc do chính tay thượng đế tỉ mỉ gọt dũa. Từ mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hay có thói quen hơi mím lại mỗi khi chột dạ cho đến làn da màu đồng khỏe mạnh. Tất cả.... tất cả dường như ghim sâu vào trong trí nhớ Nguyệt Tích Lương, chưa từng quên.
Bắc Mạc Quân.
- " Tiểu..... Tiểu...... Tiểu Quân Quân?! "
Nguyệt Tích Lương lắp ba lắp bắp, không còn tin vào mắt mình nữa.
Nàng chớp a chớp, cật lực chớp mắt, nhìn lại, vẫn là dung nhan ngày nhớ đêm mong ấy.
- " Ừ, là ta. "
Bắc Mạc Quân ngồi xổm xuống mặt đối mặt với nàng, nhếch môi cười. Vẻ mặt lúc này của nàng khả ái muốn chết!
Như đã nói, nụ cười của Bắc Mạc Quân chẳng khác nào đóa hoa anh túc, dụ người phạm tội. Nguyệt Tích Lương bị nụ cười nào đó làm cho thần hồn điên đảo, ngu ngu ngơ ngơ véo má hắn, hỏi lại.
- " Thật là chàng? "
Đau!
Trên trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba đạo hắc tuyến, nhả từng chữ ấm ức.
- " Thật là ta! Còn vì sao ta lại ở đây? Xin lỗi, nàng nghĩ là tại vì ai? Vương phi.... bổn vương tìm nàng quá cực khổ! "
Ý nói, nàng còn không mau bồi thường cho bổn vương? Hôn hôn một cái!
- " A? "
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há mồm, lát sau mới kịp phản ứng lại.
Đúng là Bắc Mạc Quân!
Hắn đến rồi!
Hắn đến thật rồi!
Hắn đến đây tìm nàng! Nàng không có nằm mơ! Không có ảo giác!
Nàng.....
Mà khoan!
Nguyệt Tích Lương chợt nhớ đến câu nói đầu tiên của hắn, nàng lung ta lung tung lau vệt nước mắt chẳng biết vương trên mặt từ bao giờ, phản bác.
- " Nói láo! Ta không có khóc! Ta cũng không phải là tiểu chút chít gì gì đó! "
Nàng mới không thèm nói với hắn...... nàng khóc là do nhớ hắn đâu. Thật mất mặt!
Bắc Mạc Quân không để ý, hắn duy trì nụ cười, thập phần kiên nhẫn nhắc nhở.
- " Tích Lương, nàng có quên cái gì hay không? "
Nàng còn chưa hôn ta. Mau hôn ta đi! Sà vào lòng ta đi!
Quên cái gì?
- " Đúng..... đúng rồi! Suýt thì quên mất. "
Được gợi nhớ, Nguyệt Tích Lương giật mình hô lên. Hai bàn tay trắng nõn của nàng áp vào má Bắc Mạc Quân, bàn tay nàng mềm mại, nhỏ nhắn, hơi có chút lành lạnh. Vành tai Bắc Mạc Quân bất giác đỏ lên trông thấy, hắn nhắm mắt lại, nhẹ chu môi.
Phải, phải!
Hôn ta đi!
Hôn ta đắm đuối vào!
Nào ngờ, cái cảm giác được hôn còn chưa thấy đâu, Bắc Mạc Quân đã nhận thấy tay Nguyệt Tích Lương bỗng nhiên dùng sức....
Rắc!
Khớp cổ hắn kêu lên một tiếng giòn tan, vô cùng vang dội, vô cùng khí phách. Bắc Mạc Quân trực tiếp ngốc.
Hôn..... Hôn hôn của hắn đâu?
Tại sao nàng lại bắt hắn phải nhìn hai lão già đằng kia?!
Nguyệt Tích Lương vốn dĩ định quay đầu Bắc Mạc Quân thật 'nhẹ nhàng', ai nghĩ tới lại 'vận công' quá độ. Không biết cổ hắn có bị làm sao không nữa....
Nhưng mà, 'hung thủ' ở đây lại không biết hối lỗi, không biết ăn năn, nàng ngó lơ ánh mắt như tiểu cẩu của Bắc Mạc Quân, chỉ tay về phía Mạc Vấn Thiên, hạ lệnh.
- " Tiểu Quân Quân, lên! Đánh hắn cho ta! Đánh thật hung vào! "
Có Bắc Mạc Quân ở đây, nàng sợ cái rắm nha!
Mạc Vấn Thiên, ngươi chuẩn bị khóc đi!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ liếc nàng, tròng mắt trắng dã. Hắn thở dài, cũng biết đây không phải là thời điểm gặp mặt âu yếm, đành nói.
- " Bình tĩnh nào, nàng nhìn xem..... "
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc theo tầm mắt hắn nhìn kỹ lại, phát hiện thì ra người tới đây ngoài Bắc Mạc Quân còn có thêm một nam tử khác.
Nam tử một đầu tóc bạc, từng sợi tóc như phát ra ánh sáng dịu nhẹ của trăng rằm, lại giống như một dải ngân hà đẹp đẽ. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ nhưng cực kỳ ít cảm xúc đọng lại, đôi mắt màu tro thần bí, huyền ảo. Hắn ôm kiếm đứng cạnh Nguyệt Kinh Thiên, vai kề vai, bóng lưng hai người tạo thành một bức tranh hòa hợp đến kỳ lạ.
Hắn là ai?
Trong lúc Nguyệt Tích Lương còn đang tự hỏi thì Nguyệt Kinh Thiên đã từ trong kinh nghi, mừng rỡ hồi thần. Hắn cầm lấy bả vai nam tử tóc bạc, vành mắt ươn ướt.
- " Cùng Kỳ! Ngươi không sao?! Ngươi không sao.... quá tốt rồi! "
Cùng Kỳ trước kia cùng hắn về môn phái, hắn thì bị Mạc Vấn Thiên hạ cổ, tẩy não. Còn Cùng Kỳ..... nghe nói bị gán cho tội danh phản bội Thiên Ma môn, tước bỏ chức vị hộ pháp, giam cầm ở đâu không biết.
Nguyệt Kinh Thiên lúc đó bị tẩy não, hắn không quan tâm đến sự sống chết của Cùng Kỳ. Đến khi nhớ lại rồi, hắn cho rằng qua thời gian lâu như vậy, Cùng Kỳ có lẽ lành ít dữ nhiều....
Không thể phủ nhận, Cùng Kỳ xuất đầu lộ diện khiến cho Nguyệt Kinh Thiên quên cả đau đớn, mừng rớt nước mắt. Suy cho cùng, Cùng Kỳ là huynh đệ tốt của hắn.
Cùng Kỳ gật đầu, không có quá khích như Nguyệt Kinh Thiên, hắn bình tĩnh nói.
- " Thiên, chúng ta tới chậm, xin lỗi. "
Vừa rồi Cùng Kỳ và Bắc Mạc Quân ẩn núp trong bóng tối tinh ý nhận ra đội thủ vệ ở phía tây Thiên Ma cung có động tĩnh lớn. Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là vì truy bắt người nào đó. Có linh cảm không lành, hai người ăn ý hướng phía tây đuổi qua. Quả nhiên gặp phải mấy người Nguyệt Tích Lương đang giằng co với Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên nhíu mày nhìn phía bên kia tự dưng có thêm hai vị khách không mời mà tới. Bắc Mạc Quân hắn không biết, nhưng Cùng Kỳ hắn đâu còn xa lạ.
- " Cùng Kỳ, ngươi dám phản bội Thiên Ma cung?! "
Nghe Mạc Vấn Thiên chất vấn, Cùng Kỳ không mặn không nhạt đáp lại.
- " Phản bội? Không, là Thiên Ma cung ngươi phản bội sự tín nhiệm của ta trước. "
Là Mạc Vấn Thiên lợi dụng tình cảm của hắn với Nguyệt Kinh Thiên, cũng lợi dụng sự trung thành của hắn với môn phái để lừa Nguyệt Kinh Thiên vào tròng.
Có thể nói, sự việc đến nông nỗi ngày hôm nay một phần là do hắn. Hắn...... tuyệt không mù quáng nữa!
Mạc Vấn Thiên cười lạnh, chỉ đại đao về hướng Cùng Kỳ, quát.
- " Được! Nếu như ngươi đã muốn chết như vậy, bản cung chủ thành toàn cho ngươi! "
Cùng Kỳ khẽ lắc đầu, liếc Bắc Mạc Quân đang từng bước một tiến lại gần, ý vị thâm thường nói.
- " Có hắn, ta không chết được. "
- " Hắn? "
Mạc Vấn Thiên nhìn lướt qua Bắc Mạc Quân, không để hắn vào trong lòng.
- " Hạng vô danh tiểu tốt, muốn thắng ta, nằm mơ! "
Đường đường là võ lâm tôn giả, hắn không mất giá như vậy. Vừa rồi chiến đấu, Mạc Vấn Thiên còn chưa dùng đến bảy thành nội lực.
Mạc Vấn Thiên tự cao tự đại, nhưng rất nhanh hắn đã không cười được nữa. Đơn giản bởi vì đối thủ của hắn không phải ai khác, mà là Bắc Mạc Quân.
Chỉ nghe thấy Bắc Mạc Quân trước khi rút kiếm ra nhẹ nhàng buông một câu.
- " Ai nói bổn vương muốn thắng ngươi? "
Giọng nói trầm thấp pha chút trêu đùa cùng đau lòng vang lên từ đỉnh đầu Nguyệt Tích Lương. Giọng nói ấy quen thuộc đến nỗi nàng dù có nằm mơ cũng nhớ đến, có nhắm mắt cũng nhận ra chủ nhân của nó là ai.
Nguyệt Tích Lương khựng người, nàng thẫn thờ trong giây lát rồi máy móc ngẩng đầu.
Nàng nhìn thấy chiếc ngọc bội hình bán nguyệt treo bên hông, ngọc đái quý giá, vòm ngực rộng rãi với cơ ngực rắn chắc, hầu kết nhô lên rõ ràng, chiếc cằm góc cạnh.....
Dung nhan nam tử trước mặt phải nói là vạn người có một, hoàn mỹ như tượng tạc do chính tay thượng đế tỉ mỉ gọt dũa. Từ mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hay có thói quen hơi mím lại mỗi khi chột dạ cho đến làn da màu đồng khỏe mạnh. Tất cả.... tất cả dường như ghim sâu vào trong trí nhớ Nguyệt Tích Lương, chưa từng quên.
Bắc Mạc Quân.
- " Tiểu..... Tiểu...... Tiểu Quân Quân?! "
Nguyệt Tích Lương lắp ba lắp bắp, không còn tin vào mắt mình nữa.
Nàng chớp a chớp, cật lực chớp mắt, nhìn lại, vẫn là dung nhan ngày nhớ đêm mong ấy.
- " Ừ, là ta. "
Bắc Mạc Quân ngồi xổm xuống mặt đối mặt với nàng, nhếch môi cười. Vẻ mặt lúc này của nàng khả ái muốn chết!
Như đã nói, nụ cười của Bắc Mạc Quân chẳng khác nào đóa hoa anh túc, dụ người phạm tội. Nguyệt Tích Lương bị nụ cười nào đó làm cho thần hồn điên đảo, ngu ngu ngơ ngơ véo má hắn, hỏi lại.
- " Thật là chàng? "
Đau!
Trên trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba đạo hắc tuyến, nhả từng chữ ấm ức.
- " Thật là ta! Còn vì sao ta lại ở đây? Xin lỗi, nàng nghĩ là tại vì ai? Vương phi.... bổn vương tìm nàng quá cực khổ! "
Ý nói, nàng còn không mau bồi thường cho bổn vương? Hôn hôn một cái!
- " A? "
Nguyệt Tích Lương trợn mắt há mồm, lát sau mới kịp phản ứng lại.
Đúng là Bắc Mạc Quân!
Hắn đến rồi!
Hắn đến thật rồi!
Hắn đến đây tìm nàng! Nàng không có nằm mơ! Không có ảo giác!
Nàng.....
Mà khoan!
Nguyệt Tích Lương chợt nhớ đến câu nói đầu tiên của hắn, nàng lung ta lung tung lau vệt nước mắt chẳng biết vương trên mặt từ bao giờ, phản bác.
- " Nói láo! Ta không có khóc! Ta cũng không phải là tiểu chút chít gì gì đó! "
Nàng mới không thèm nói với hắn...... nàng khóc là do nhớ hắn đâu. Thật mất mặt!
Bắc Mạc Quân không để ý, hắn duy trì nụ cười, thập phần kiên nhẫn nhắc nhở.
- " Tích Lương, nàng có quên cái gì hay không? "
Nàng còn chưa hôn ta. Mau hôn ta đi! Sà vào lòng ta đi!
Quên cái gì?
- " Đúng..... đúng rồi! Suýt thì quên mất. "
Được gợi nhớ, Nguyệt Tích Lương giật mình hô lên. Hai bàn tay trắng nõn của nàng áp vào má Bắc Mạc Quân, bàn tay nàng mềm mại, nhỏ nhắn, hơi có chút lành lạnh. Vành tai Bắc Mạc Quân bất giác đỏ lên trông thấy, hắn nhắm mắt lại, nhẹ chu môi.
Phải, phải!
Hôn ta đi!
Hôn ta đắm đuối vào!
Nào ngờ, cái cảm giác được hôn còn chưa thấy đâu, Bắc Mạc Quân đã nhận thấy tay Nguyệt Tích Lương bỗng nhiên dùng sức....
Rắc!
Khớp cổ hắn kêu lên một tiếng giòn tan, vô cùng vang dội, vô cùng khí phách. Bắc Mạc Quân trực tiếp ngốc.
Hôn..... Hôn hôn của hắn đâu?
Tại sao nàng lại bắt hắn phải nhìn hai lão già đằng kia?!
Nguyệt Tích Lương vốn dĩ định quay đầu Bắc Mạc Quân thật 'nhẹ nhàng', ai nghĩ tới lại 'vận công' quá độ. Không biết cổ hắn có bị làm sao không nữa....
Nhưng mà, 'hung thủ' ở đây lại không biết hối lỗi, không biết ăn năn, nàng ngó lơ ánh mắt như tiểu cẩu của Bắc Mạc Quân, chỉ tay về phía Mạc Vấn Thiên, hạ lệnh.
- " Tiểu Quân Quân, lên! Đánh hắn cho ta! Đánh thật hung vào! "
Có Bắc Mạc Quân ở đây, nàng sợ cái rắm nha!
Mạc Vấn Thiên, ngươi chuẩn bị khóc đi!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ liếc nàng, tròng mắt trắng dã. Hắn thở dài, cũng biết đây không phải là thời điểm gặp mặt âu yếm, đành nói.
- " Bình tĩnh nào, nàng nhìn xem..... "
Nguyệt Tích Lương nghi hoặc theo tầm mắt hắn nhìn kỹ lại, phát hiện thì ra người tới đây ngoài Bắc Mạc Quân còn có thêm một nam tử khác.
Nam tử một đầu tóc bạc, từng sợi tóc như phát ra ánh sáng dịu nhẹ của trăng rằm, lại giống như một dải ngân hà đẹp đẽ. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ nhưng cực kỳ ít cảm xúc đọng lại, đôi mắt màu tro thần bí, huyền ảo. Hắn ôm kiếm đứng cạnh Nguyệt Kinh Thiên, vai kề vai, bóng lưng hai người tạo thành một bức tranh hòa hợp đến kỳ lạ.
Hắn là ai?
Trong lúc Nguyệt Tích Lương còn đang tự hỏi thì Nguyệt Kinh Thiên đã từ trong kinh nghi, mừng rỡ hồi thần. Hắn cầm lấy bả vai nam tử tóc bạc, vành mắt ươn ướt.
- " Cùng Kỳ! Ngươi không sao?! Ngươi không sao.... quá tốt rồi! "
Cùng Kỳ trước kia cùng hắn về môn phái, hắn thì bị Mạc Vấn Thiên hạ cổ, tẩy não. Còn Cùng Kỳ..... nghe nói bị gán cho tội danh phản bội Thiên Ma môn, tước bỏ chức vị hộ pháp, giam cầm ở đâu không biết.
Nguyệt Kinh Thiên lúc đó bị tẩy não, hắn không quan tâm đến sự sống chết của Cùng Kỳ. Đến khi nhớ lại rồi, hắn cho rằng qua thời gian lâu như vậy, Cùng Kỳ có lẽ lành ít dữ nhiều....
Không thể phủ nhận, Cùng Kỳ xuất đầu lộ diện khiến cho Nguyệt Kinh Thiên quên cả đau đớn, mừng rớt nước mắt. Suy cho cùng, Cùng Kỳ là huynh đệ tốt của hắn.
Cùng Kỳ gật đầu, không có quá khích như Nguyệt Kinh Thiên, hắn bình tĩnh nói.
- " Thiên, chúng ta tới chậm, xin lỗi. "
Vừa rồi Cùng Kỳ và Bắc Mạc Quân ẩn núp trong bóng tối tinh ý nhận ra đội thủ vệ ở phía tây Thiên Ma cung có động tĩnh lớn. Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là vì truy bắt người nào đó. Có linh cảm không lành, hai người ăn ý hướng phía tây đuổi qua. Quả nhiên gặp phải mấy người Nguyệt Tích Lương đang giằng co với Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên nhíu mày nhìn phía bên kia tự dưng có thêm hai vị khách không mời mà tới. Bắc Mạc Quân hắn không biết, nhưng Cùng Kỳ hắn đâu còn xa lạ.
- " Cùng Kỳ, ngươi dám phản bội Thiên Ma cung?! "
Nghe Mạc Vấn Thiên chất vấn, Cùng Kỳ không mặn không nhạt đáp lại.
- " Phản bội? Không, là Thiên Ma cung ngươi phản bội sự tín nhiệm của ta trước. "
Là Mạc Vấn Thiên lợi dụng tình cảm của hắn với Nguyệt Kinh Thiên, cũng lợi dụng sự trung thành của hắn với môn phái để lừa Nguyệt Kinh Thiên vào tròng.
Có thể nói, sự việc đến nông nỗi ngày hôm nay một phần là do hắn. Hắn...... tuyệt không mù quáng nữa!
Mạc Vấn Thiên cười lạnh, chỉ đại đao về hướng Cùng Kỳ, quát.
- " Được! Nếu như ngươi đã muốn chết như vậy, bản cung chủ thành toàn cho ngươi! "
Cùng Kỳ khẽ lắc đầu, liếc Bắc Mạc Quân đang từng bước một tiến lại gần, ý vị thâm thường nói.
- " Có hắn, ta không chết được. "
- " Hắn? "
Mạc Vấn Thiên nhìn lướt qua Bắc Mạc Quân, không để hắn vào trong lòng.
- " Hạng vô danh tiểu tốt, muốn thắng ta, nằm mơ! "
Đường đường là võ lâm tôn giả, hắn không mất giá như vậy. Vừa rồi chiến đấu, Mạc Vấn Thiên còn chưa dùng đến bảy thành nội lực.
Mạc Vấn Thiên tự cao tự đại, nhưng rất nhanh hắn đã không cười được nữa. Đơn giản bởi vì đối thủ của hắn không phải ai khác, mà là Bắc Mạc Quân.
Chỉ nghe thấy Bắc Mạc Quân trước khi rút kiếm ra nhẹ nhàng buông một câu.
- " Ai nói bổn vương muốn thắng ngươi? "