Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 355
Trưởng quầy vừa nói vừa nhìn Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam một lượt, lắc đầu ngao ngán. Thực chất Thiên Ma cung không phải ai cũng bị hạ cổ, nếu như ai cũng bị hạ cổ thì còn gì là một môn phái có nhân khí nữa, những người trúng cổ đều là những đệ tử tinh anh trên chiến trường, chỉ biết có chém giết, ngoài ra không biết làm gì khác. Thiên Ma cung đương nhiên phải giữ lại một phần đệ tử bình thường để làm những việc như tình báo, cướp bóc,...
Hiên Viên Lam ngoái đầu ngầm hỏi ý kiến Nguyệt Tích Lương, Nguyệt Tích Lương suy đi tính lại, lên tiếng.
"Vậy chúng ta đến thôn Minh Khê."
Đúng lúc nàng muốn xem xem Thiên Ma cung càn rỡ đến mức độ nào. Nàng không sợ bọn chúng, một đám tiểu lâu la còn không làm gì được nàng. Nàng chỉ lo cho một người không biết võ công như Lam tỷ, có thể tỷ ấy sẽ bị dọa sợ.
Lam tỷ khẽ gật đầu, giao phó lại với trưởng quầy.
"Cảm ơn ngươi. Hắc Hồng hoa ngươi cứ gói lại cho chúng ta, Hắc Hồng hoa là vật cực độc, cẩn thận một chút. Tiền ngươi cầm, khi nào trở về chúng ta sẽ lấy đồ."
Trưởng quầy nhanh nhảu tiếp thu mối làm ăn.
"Được, ta đã biết, cô nương yên tâm."
Hắc Hồng hoa là độc thảo, thường ngày ít ai hỏi tới, trong cửa hiệu tồn trữ rất nhiều, lần này hắn vớ bở rồi.
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam đi ra tới cửa, Nguyệt Tích Lương như chợt nhớ đến điều gì, cất cao giọng nói thêm.
"Làm phiền chưởng quầy thu mua hộ chúng ta lượng lớn cọ cạp, rắn độc, độc vật,... số tiền còn thừa lại cho ngươi hết!"
Trưởng quầy lảo đảo vài cái suýt nữa vấp ngã, bấy giờ hắn mới để ý con số được ghi trên ngân phiếu, mắt hắn bỗng chốc như muốn lòi cả ra ngoài.
Năm... năm nghìn lượng!
Số bạc hắn cả đời cũng không kiếm được!
Cái này...
Trưởng quầy dụi mắt lại dụi mắt, xác định mình không có nhìn nhầm, miệng hắn ngoác đến tận mang tai. Sau vụ này, hắn thèm vào làm việc ở cái hiệu thuốc tồi tàn này nữa, hắn phải về quê xây nhà to, cưới vợ đẹp, ăn sung mặc sướng.
Có điều... cô nương kia mua nhiều thứ có độc như vậy làm gì? Định làm việc xấu hại người?
Trong nụ cười niềm nở pha chút e dè của trưởng quầy Bắc Thảo Đường, hai người Nguyệt Tích lương xuất phát đến thôn Minh Khê. Thôn Minh Khê tọa lạc bên ngoài thành, là một thôn nhỏ giống như thôn Đào Hoa lúc trước Lam tỷ sống. Khoảng cách không xa, Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam đi mất nửa canh giờ là đến nơi.
Đứng trước cửa thôn, Nguyệt Tích Lương ngó tứ phía, cảm thấy kỳ quái.
"Tại sao lại không có người ra vào?"
Dù là một thôn ít nhân khẩu đến đâu cũng phải thỉnh thoảng nhìn thấy bóng người qua lại, đằng này... nàng đã đứng đây được một lúc vẫn không thấy ai, vắng tanh, đìu hiu.
Trưởng quầy nói thôn Minh Khê dạo gần đây có quân địch hoành hành, chẳng lẽ đã bị giết sạch? Với tác phong hành sự của Thiên Ma cung, nàng không lấy làm lạ.
Nguyệt Tích Lương nặng nề thở ra một hơi, ra hiệu với Hiên Viên Lam.
"Vào xem thử."
Hiên Viên Lam không có ý kiến, nhấc chân đi vào thôn. Vào thôn rồi hai người mới để ý được hình như trong thôn mới có một trận càn quét, nhà cửa bị phá tan tành, dưới đất cách một đoạn lại có vết máu khô, gia cầm, gia súc không còn một mống.
Đi được nửa thôn, Nguyệt Tích Lương mơ hồ nghe thấy tiếng người quát tháo trộn lẫn với tiếng khóc than thương tâm, mày liễu buông lỏng.
Còn có người!
Còn có người sống là tốt!
Lam tỷ chỉ về một phương hướng, không chắc chắn lắm.
"Hình như bên đó."
Nguyệt Tích Lương câu môi, bẻ bẻ đốt ngón tay, hoạt động gân cốt.
"Đi!"
Đi diệt gian trừ hại!
Trong khu đất rộng rãi, có mấy chục người dân ăn mặc giản dị tập chung lại một chỗ, người với người co rúm lại với nhau, ai ai cũng mang khuôn mặt hoảng sợ. Những tiểu hài tử được người lớn bao bọc chính giữa, oa oa khóc lớn, một tiểu nữ hài chỉ còn da bọc xương kéo y phục mẫu thân nàng, sụt sịt nói.
"Nương, Hồ nhi đói bụng..."
Mẫu thân nàng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy yếu của nàng.
"Suỵt! Hồ nhi ngoan, lát nữa về mẫu thân cho con ăn thịt."
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn gật đầu, nào ngờ đâu chỉ một câu dỗ dành của mẫu thân nàng cũng dẫn đến sự chú ý của nam tử gần đấy.
Tên đệ tử Thiên Ma cung hai ba bước vọt tới chỗ các nàng, hắn hùng hổ đạp vào bụng vị đại nương, rống lớn.
"Tiện nhân nhà ngươi! Ta nói mang hết lương thực ra đây, ngươi còn dám giấu thịt? Có tin ta đánh chết ngươi không?!"
Tiểu nữ hài thất hồn lạc phách, ngay sau đó thất thanh khóc thành tiếng.
"Ô ô ô! Nương... nương... ô ô ô!"
Tên đệ tử nọ cay nghiệt liếc nàng, hắn dùng một tay nắm cổ nàng, nhấc bổng nàng lên không trung, gằn từng tiếng.
"Ngươi khóc làm ồn đến bổn đại gia!"
"Khụ khụ..."
Nữ hài bị nghẹn một mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tay vùng vẫy kịch liệt, không ngừng ho khan.
Vị đại nương mặc kệ đau nhức vội vã từ dưới đất bò dậy, ôm lấy chân hắn cầu xin.
"Đại gia, đại gia, ta cầu ngươi tha cho nữ nhi của ta, nàng không biết gì! Ta không có giấu thịt... ta thật sự không có, ta chỉ là dỗ dỗ nàng mà thôi. Tất cả lương thực đều đưa ra hết rồi..."
Thôn Minh Khê bọn họ ba tháng này đều ăn cỏ, ăn rau dại mà sống, cơ hồ không có một nữa no. Tất cả đều là vì Thiên Ma cung đến cướp bóc. Bọn họ đã làm gì sai cơ chứ? Chỉ vì thôn bọn họ là thôn trồng lúa, trồng lương thực nhiều nhất vùng ư?
Bọn họ thật sự không còn gì để cướp nữa!
Tên đệ tử Thiên Ma cung căn bản không nghe lọt vào tai, hắn lần nữa đá nàng ra xa, khinh bỉ.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi y phục lão tử!"
Cả ngày hôm nay đoàn đội bọn hắn độc có cướp được một ít lương thực, hắn đang rất khó ở, rất cáu giận. Như thế này làm sao hắn có thể mang về phụng mệnh?
"Khụ..."
Tầm nhìn tiểu nữ hài mơ hồ, dưỡng khí trong phổi dần dần cạn kiệt, nàng không thở được, xem chừng nàng sắp không trụ nổi.
Vị đại nương gấp gáp ngước mắt, không kìm được run rẩy.
"Hồ nhi... Hồ nhi... thả Hồ nhi của ta ra... ô ô Hồ nhi."
Tên đệ tử ác độc nhếch mép, bàn tay dùng thêm lực.
"Cỏ rác thôi, ta thích giết thì ta giết."
"Ngươi..."
Vị đại nương tuyệt vọng nắm chặt bùn đất dưới thân, lục phủ ngũ tạng vì cú đá kia mà đau đớn khôn cùng, trong bụng trống rỗng khiến nàng không còn đủ sức để đứng dậy nữa.
Nàng muốn đoạt lại nữ nhi... nhưng không thể.
Ác quỷ! Bọn hắn ác quỷ! Ác quỷ đội lốt người!
Ai đó hãy cứu Hồ nhi của nàng với...
Có ai không?
Có ai cứu Hồ nhi của nàng? Cứu thôn Minh Khê?
Có ai...
"Thiên Ma cung suy cho cùng cũng chỉ như vậy, bắt nạt kẻ yếu, một lũ đồi bại."
Một thanh âm duyên dáng bất chợt vang lên phá vỡ không khí áp lực kinh hoàng, kiều mị đến tận xương, như cọng lông vũ gãi nhẹ vào màng nhĩ người nghe.
Tên đệ tử Thiên Ma cung và đồng bọn cảnh giác nhìn quanh, hắn gầm to.
"Ai? Lăn ra đây cho lão tử!"
Dường như có tiếng cười khẽ vang vọng.
"Ra thì ra, nãi nãi ngươi sợ ngươi chắc?"
Theo sau đó, thân hình yểu điệu của Hiên Viên Lam xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nàng một thân y phục gợi cảm, cơ thể bốc lửa ẩn dưới lớp y phục ấy không thể nào che đậy được, khuôn mặt kiều diễm như đóa mẫu đơn nở rộ, môi đỏ ướt át mấp máy, phun châu ngọc.
"Đến, gọi một tiếng nãi nãi nghe thử."
Giọng nói cực kỳ dễ nghe nhưng nội dung thì làm tức chết người không đền mạng.
Tên đệ tử Thiên Ma cung giật giật khóe môi, mặc dù kinh ngạc bất quá lại không cho nàng là mối uy hiếp, ngả ngớn nhe hàm răng vàng ố.
"Hóa ra là một đại mỹ nhân, ngươi có biết lão tử là ai hay không? Hậu quả của việc chọc giận lão tử ngươi không gánh được đâu."
Hắn không nghi ngờ thân phận của Hiên Viên Lam. Xem cách ăn mặc của nàng, tám, chín phần mười là người trong thanh lâu, thanh lâu gần đây nhiều vô kể. Một nữ tử trong thanh lâu thì làm gì có nguy hiểm?
Lam tỷ khoanh tay trước ngực, híp mắt, ý vị thâm thường nói.
"Hậu quả của việc chọc giận nàng ấy ngươi cũng không gánh được. Tốt nhất là ngươi nên thả nữ hài kia ra trước khi quá muộn."
***********
(TG) 100 like, 40 bình luận có chương mới nha các nàng iu.
Hiên Viên Lam ngoái đầu ngầm hỏi ý kiến Nguyệt Tích Lương, Nguyệt Tích Lương suy đi tính lại, lên tiếng.
"Vậy chúng ta đến thôn Minh Khê."
Đúng lúc nàng muốn xem xem Thiên Ma cung càn rỡ đến mức độ nào. Nàng không sợ bọn chúng, một đám tiểu lâu la còn không làm gì được nàng. Nàng chỉ lo cho một người không biết võ công như Lam tỷ, có thể tỷ ấy sẽ bị dọa sợ.
Lam tỷ khẽ gật đầu, giao phó lại với trưởng quầy.
"Cảm ơn ngươi. Hắc Hồng hoa ngươi cứ gói lại cho chúng ta, Hắc Hồng hoa là vật cực độc, cẩn thận một chút. Tiền ngươi cầm, khi nào trở về chúng ta sẽ lấy đồ."
Trưởng quầy nhanh nhảu tiếp thu mối làm ăn.
"Được, ta đã biết, cô nương yên tâm."
Hắc Hồng hoa là độc thảo, thường ngày ít ai hỏi tới, trong cửa hiệu tồn trữ rất nhiều, lần này hắn vớ bở rồi.
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam đi ra tới cửa, Nguyệt Tích Lương như chợt nhớ đến điều gì, cất cao giọng nói thêm.
"Làm phiền chưởng quầy thu mua hộ chúng ta lượng lớn cọ cạp, rắn độc, độc vật,... số tiền còn thừa lại cho ngươi hết!"
Trưởng quầy lảo đảo vài cái suýt nữa vấp ngã, bấy giờ hắn mới để ý con số được ghi trên ngân phiếu, mắt hắn bỗng chốc như muốn lòi cả ra ngoài.
Năm... năm nghìn lượng!
Số bạc hắn cả đời cũng không kiếm được!
Cái này...
Trưởng quầy dụi mắt lại dụi mắt, xác định mình không có nhìn nhầm, miệng hắn ngoác đến tận mang tai. Sau vụ này, hắn thèm vào làm việc ở cái hiệu thuốc tồi tàn này nữa, hắn phải về quê xây nhà to, cưới vợ đẹp, ăn sung mặc sướng.
Có điều... cô nương kia mua nhiều thứ có độc như vậy làm gì? Định làm việc xấu hại người?
Trong nụ cười niềm nở pha chút e dè của trưởng quầy Bắc Thảo Đường, hai người Nguyệt Tích lương xuất phát đến thôn Minh Khê. Thôn Minh Khê tọa lạc bên ngoài thành, là một thôn nhỏ giống như thôn Đào Hoa lúc trước Lam tỷ sống. Khoảng cách không xa, Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Lam đi mất nửa canh giờ là đến nơi.
Đứng trước cửa thôn, Nguyệt Tích Lương ngó tứ phía, cảm thấy kỳ quái.
"Tại sao lại không có người ra vào?"
Dù là một thôn ít nhân khẩu đến đâu cũng phải thỉnh thoảng nhìn thấy bóng người qua lại, đằng này... nàng đã đứng đây được một lúc vẫn không thấy ai, vắng tanh, đìu hiu.
Trưởng quầy nói thôn Minh Khê dạo gần đây có quân địch hoành hành, chẳng lẽ đã bị giết sạch? Với tác phong hành sự của Thiên Ma cung, nàng không lấy làm lạ.
Nguyệt Tích Lương nặng nề thở ra một hơi, ra hiệu với Hiên Viên Lam.
"Vào xem thử."
Hiên Viên Lam không có ý kiến, nhấc chân đi vào thôn. Vào thôn rồi hai người mới để ý được hình như trong thôn mới có một trận càn quét, nhà cửa bị phá tan tành, dưới đất cách một đoạn lại có vết máu khô, gia cầm, gia súc không còn một mống.
Đi được nửa thôn, Nguyệt Tích Lương mơ hồ nghe thấy tiếng người quát tháo trộn lẫn với tiếng khóc than thương tâm, mày liễu buông lỏng.
Còn có người!
Còn có người sống là tốt!
Lam tỷ chỉ về một phương hướng, không chắc chắn lắm.
"Hình như bên đó."
Nguyệt Tích Lương câu môi, bẻ bẻ đốt ngón tay, hoạt động gân cốt.
"Đi!"
Đi diệt gian trừ hại!
Trong khu đất rộng rãi, có mấy chục người dân ăn mặc giản dị tập chung lại một chỗ, người với người co rúm lại với nhau, ai ai cũng mang khuôn mặt hoảng sợ. Những tiểu hài tử được người lớn bao bọc chính giữa, oa oa khóc lớn, một tiểu nữ hài chỉ còn da bọc xương kéo y phục mẫu thân nàng, sụt sịt nói.
"Nương, Hồ nhi đói bụng..."
Mẫu thân nàng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy yếu của nàng.
"Suỵt! Hồ nhi ngoan, lát nữa về mẫu thân cho con ăn thịt."
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn gật đầu, nào ngờ đâu chỉ một câu dỗ dành của mẫu thân nàng cũng dẫn đến sự chú ý của nam tử gần đấy.
Tên đệ tử Thiên Ma cung hai ba bước vọt tới chỗ các nàng, hắn hùng hổ đạp vào bụng vị đại nương, rống lớn.
"Tiện nhân nhà ngươi! Ta nói mang hết lương thực ra đây, ngươi còn dám giấu thịt? Có tin ta đánh chết ngươi không?!"
Tiểu nữ hài thất hồn lạc phách, ngay sau đó thất thanh khóc thành tiếng.
"Ô ô ô! Nương... nương... ô ô ô!"
Tên đệ tử nọ cay nghiệt liếc nàng, hắn dùng một tay nắm cổ nàng, nhấc bổng nàng lên không trung, gằn từng tiếng.
"Ngươi khóc làm ồn đến bổn đại gia!"
"Khụ khụ..."
Nữ hài bị nghẹn một mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tay vùng vẫy kịch liệt, không ngừng ho khan.
Vị đại nương mặc kệ đau nhức vội vã từ dưới đất bò dậy, ôm lấy chân hắn cầu xin.
"Đại gia, đại gia, ta cầu ngươi tha cho nữ nhi của ta, nàng không biết gì! Ta không có giấu thịt... ta thật sự không có, ta chỉ là dỗ dỗ nàng mà thôi. Tất cả lương thực đều đưa ra hết rồi..."
Thôn Minh Khê bọn họ ba tháng này đều ăn cỏ, ăn rau dại mà sống, cơ hồ không có một nữa no. Tất cả đều là vì Thiên Ma cung đến cướp bóc. Bọn họ đã làm gì sai cơ chứ? Chỉ vì thôn bọn họ là thôn trồng lúa, trồng lương thực nhiều nhất vùng ư?
Bọn họ thật sự không còn gì để cướp nữa!
Tên đệ tử Thiên Ma cung căn bản không nghe lọt vào tai, hắn lần nữa đá nàng ra xa, khinh bỉ.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi y phục lão tử!"
Cả ngày hôm nay đoàn đội bọn hắn độc có cướp được một ít lương thực, hắn đang rất khó ở, rất cáu giận. Như thế này làm sao hắn có thể mang về phụng mệnh?
"Khụ..."
Tầm nhìn tiểu nữ hài mơ hồ, dưỡng khí trong phổi dần dần cạn kiệt, nàng không thở được, xem chừng nàng sắp không trụ nổi.
Vị đại nương gấp gáp ngước mắt, không kìm được run rẩy.
"Hồ nhi... Hồ nhi... thả Hồ nhi của ta ra... ô ô Hồ nhi."
Tên đệ tử ác độc nhếch mép, bàn tay dùng thêm lực.
"Cỏ rác thôi, ta thích giết thì ta giết."
"Ngươi..."
Vị đại nương tuyệt vọng nắm chặt bùn đất dưới thân, lục phủ ngũ tạng vì cú đá kia mà đau đớn khôn cùng, trong bụng trống rỗng khiến nàng không còn đủ sức để đứng dậy nữa.
Nàng muốn đoạt lại nữ nhi... nhưng không thể.
Ác quỷ! Bọn hắn ác quỷ! Ác quỷ đội lốt người!
Ai đó hãy cứu Hồ nhi của nàng với...
Có ai không?
Có ai cứu Hồ nhi của nàng? Cứu thôn Minh Khê?
Có ai...
"Thiên Ma cung suy cho cùng cũng chỉ như vậy, bắt nạt kẻ yếu, một lũ đồi bại."
Một thanh âm duyên dáng bất chợt vang lên phá vỡ không khí áp lực kinh hoàng, kiều mị đến tận xương, như cọng lông vũ gãi nhẹ vào màng nhĩ người nghe.
Tên đệ tử Thiên Ma cung và đồng bọn cảnh giác nhìn quanh, hắn gầm to.
"Ai? Lăn ra đây cho lão tử!"
Dường như có tiếng cười khẽ vang vọng.
"Ra thì ra, nãi nãi ngươi sợ ngươi chắc?"
Theo sau đó, thân hình yểu điệu của Hiên Viên Lam xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Nàng một thân y phục gợi cảm, cơ thể bốc lửa ẩn dưới lớp y phục ấy không thể nào che đậy được, khuôn mặt kiều diễm như đóa mẫu đơn nở rộ, môi đỏ ướt át mấp máy, phun châu ngọc.
"Đến, gọi một tiếng nãi nãi nghe thử."
Giọng nói cực kỳ dễ nghe nhưng nội dung thì làm tức chết người không đền mạng.
Tên đệ tử Thiên Ma cung giật giật khóe môi, mặc dù kinh ngạc bất quá lại không cho nàng là mối uy hiếp, ngả ngớn nhe hàm răng vàng ố.
"Hóa ra là một đại mỹ nhân, ngươi có biết lão tử là ai hay không? Hậu quả của việc chọc giận lão tử ngươi không gánh được đâu."
Hắn không nghi ngờ thân phận của Hiên Viên Lam. Xem cách ăn mặc của nàng, tám, chín phần mười là người trong thanh lâu, thanh lâu gần đây nhiều vô kể. Một nữ tử trong thanh lâu thì làm gì có nguy hiểm?
Lam tỷ khoanh tay trước ngực, híp mắt, ý vị thâm thường nói.
"Hậu quả của việc chọc giận nàng ấy ngươi cũng không gánh được. Tốt nhất là ngươi nên thả nữ hài kia ra trước khi quá muộn."
***********
(TG) 100 like, 40 bình luận có chương mới nha các nàng iu.