Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 391: End
Tiểu Quân Quân? Hắn là Tiểu Quân Quân của nàng? Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn nên ở kinh thành Cảnh Lăng sống vui vẻ sao? Không phải hắn nên quên mất nàng rồi sao? Vì sao chứ?
Nguyệt Tích Lương vội vàng quay mặt sang chỗ khác, dùng hai tay che kín dung nhanh già nua xấu xí, kinh hoảng tột độ.
Lương bà bà chính là Nguyệt Tích Lương, Nguyệt Tích Lương chính là Lương bà bà. Bất ngờ đúng không? Không, không bất ngờ chút nào, năm năm trước nàng đã biến thành như vậy.
Năm năm trước vì giải Cổ thuật Cổ Hoàng cho Bắc Mạc Quân nàng không thể không thi triển Vu thuật hồi sinh. Không phụ sự kỳ vọng, Bắc Mạc Quân sống rồi, nhưng khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy mình trong gương, nàng hoàn toàn rơi vào vòng xoáy đau khổ.
Nàng biến già, bên trong là thiếu nữ, bên ngoài là lão bà bà gần trăm tuổi. Nàng bại liệt, đôi chân không cử động được nữa. Bộ dạng của nàng sao thảm hại như vậy? Nàng biết rõ đây là cái giá phải trả khi dùng Vu thuật, nhất là loại Vu thuật cấm kị truyền thuyết. Đáng nhẽ ra nàng phải chết, một mạng đổi một mạng mới công bằng, nhưng cây trâm bạch ngọc của mẫu thân Lăng Tiêu Nhiên tặng đã cứu nàng. Không ai ngờ nó lại là bảo vật trấn tộc của Vu tộc.
Nguyệt Tích Lương sống, hài tử của nàng cũng sống, nhưng Nguyệt Tích Lương không còn tự tin vào bản thân mình nữa. Ngày ngày nàng ngắm mình trong gương rồi lại ngắm Bắc Mạc Quân ngủ say, nàng cảm thấy nàng không xứng với hắn nữa rồi.
Có một vị vương phi là lão bà bà, hắn chịu nổi không?
Người ngoài bàn tán, hắn chịu nổi không?
Nguyệt Tích Lương bị bủa vây bởi dòng suy nghĩ tiêu cực càng ngày càng lớn, nàng ra đi, nhờ chiếc trâm ngọc xóa ký ức của Bắc Mạc Quân, nàng dứt áo ra đi, mang theo chiếc bụng lớn lang bạt mưu sinh.
Ở Duyên Định trấn, Nguyệt Tích Lương nhớ Bắc Mạc Quân khôn xiết, Nãi Nãi cũng đã lớn hơn, nữ nhi của nàng vừa giống nàng vừa giống hắn, nữ nhi hay hỏi nàng về phụ thân. Bất quá, Nguyệt Tích Lương không có can đảm đi tìm Bắc Mạc Quân, nàng sợ hãi, nàng căm ghét bộ dạng nàng bây giờ.
Nàng làm sao đối mặt với hắn đây?
“Xin lỗi, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Nguyệt Tích Lương khẽ nói, bả vai run rẩy kịch liệt, nàng kìm chế không khóc, không được khóc, nàng thầm nhủ.
Hắn tỉnh lại rồi sao?
Tốt quá… thật tốt quá!
Bắc Mạc Quân mím môi, hắn nhún người nhảy lên lầu, đối diện Nguyệt Tích Lương. Hắn quỳ một chân xuống, gỡ hai bàn tay của Nguyệt Tích Lương ra, vén sợi tóc bạc của nàng, sờ vào gò má nàng, thâm tình mở miệng.
“Tích Lương, ta biết là nàng, nàng biến thành như nào đi nữa ta cũng nhận ra nàng. Bởi vì nàng sống trong tim ta, mãi ở trong tim ta.”
Nguyệt Tích Lương, ta quên nàng được nhất thời, ta không quên nàng được mãi mãi. Nàng hà cớ gì phải khổ như vậy? Hắn cuối cùng hiểu, hiểu vì sao hắn mất ký ức, vì sao hắn cảm thấy trống vắng, đau nhói.
Nếu hắn không trùng hợp đến Duyên Định trấn thì hắn còn phải mất bao lâu mới tìm ra nàng đây? Nghĩ thôi hắn đã thấy đau lòng.
Tích Lương, nàng thật ngây thơ. Nàng cho rằng nàng làm vậy có thể thoát khỏi ta sao? Ta đã nói rồi, ta định nàng, ta nhắm trúng nàng, nàng có chạy đến đâu cũng không chạy khỏi duyên số.
Nguyệt Tích Lương nhìn ảnh ngược của nàng ở trong con ngươi đen láy của Bắc Mạc Quân, nàng khóc òa.
“Đừng nhìn ta… chàng đừng nhìn ta! Ta xấu lắm, ta cực kỳ xấu!”
Phòng tuyến trong lòng Nguyệt Tích Lương sụp đổ ầm ầm, sụp đổ từ khoảnh khắc ánh mắt nàng và ánh mắt hắn chạm nhau. Trong mắt hắn hiện lên mồn một hàng chữ ‘ta yêu nàng’.
Là nàng ích kỷ chỉ nghĩ về cảm xúc của nàng sao?
Nàng sai rồi sao?
Bắc Mạc Quân thở dài, hắn hôn lên khóe mắt đầy nếp nhăn của Nguyệt Tích Lương.
“Nàng không xấu, nàng là đẹp nhất…”
Ngừng một lúc, hắn quay sang niết khuôn mặt bầu bĩnh tò mò của Nãi Nãi, kích động hỏi.
“Con nói có đúng không, Nãi Nãi?”
Đây là nữ nhi của hắn, nữ nhi hắn ngày ngóng đêm mong, hắn làm sao không kích động cho được?
Nãi Nãi hoàn hồn, nàng thấy mẫu thân nàng đang khóc thương tâm, nàng dơ dơ nắm đấm nhỏ lên, khẳng định.
“Mẫu thân đẹp nhất, mẫu thân là mỹ nữ vạn người mê. Ai chê mẫu thân… Nãi Nãi đi đánh hắn!”
Bắc Mạc Quân châm dầu vào lửa, hắn lôi chiếc chủy thủ sắc lẹm ra kề bên má, nghiêm túc phán.
“Nếu nàng thấy nàng xấu vậy thì ta xấu cùng nàng là được. Phu thê tương đối, ta không ngại vạch vài đường lên khuôn mặt này đâu.”
Nguyệt Tích Lương hốt hoảng cầm lấy tay Bắc Mạc Quân giữ chặt, sợ hắn thật sự sẽ động tay động chân, nàng hít hít mũi.
“Đừng… tiếc lắm.”
Tiếc cho khuôn mặt soái khí ngời ngời này lắm.
Nghĩ một lúc, Nguyệt Tích Lương lấy hết dũng khí lên tiếng.
“Chàng không chê ta thật sao?”
“Không chê.”
“Nếu có ai chê ta?”
“Ta đánh hắn.”
Câu trả lời y hệt tiểu chút chít Nãi Nãi.
Nguyệt Tích Lương lau nước mắt, rốt cuộc mỉm cười vui vẻ. Nàng nhào đến ôm choàng lấy cổ Bắc Mạc Quân, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm của cây trúc, nàng lầm bầm.
“Tiểu Quân Quân, ta rất nhớ chàng.”
“Ừ.”
“Ta rất rất nhớ chàng.”
“Ừ.”
“Ta xin lỗi.”
Xin lỗi vì tự thu mình lại, xin lỗi vì không tin tưởng vào tình yêu của chàng giành cho ta, xin lỗi vì bỏ mặc chàng trong năm năm dài đằng đẵng.
“Ta cũng xin lỗi nàng.”
Xin lỗi vì phải mất nhiều thời gian như vậy mới nhận ra ta thiếu mất nàng, xin lỗi vì không đến tìm nàng sớm hơn, xin lỗi vì bắt nàng phải gánh chịu một mình. Là ta không đúng.
Chúng ta cùng về nhà thôi!
Khụ khụ!
Hai tiếng ho khan đánh thức Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đang có chiều hướng hãm sâu vào không gian của riêng hai người. Kình Sâm đuổi theo Bắc Mạc Quân đến tận Duyên Định trấn, tận mắt chứng kiến màn hội ngộ của bọn hắn, vui mừng không tả được.
Hắn lững thững bước vào khách điếm, cười híp mắt.
“Môn chủ, Nhị vương gia, biệt lai vô dạng.”
Nguyệt Tích Lương ngạc nhiên nhìn Kình Sâm vẫn phong thái tiên phong đạo cốt, bật thốt lên.
“Kình Sâm trưởng lão, năm năm nay ngươi đi đâu vậy?”
Kình Sâm năm năm không xuất đầu lộ diện làm nàng còn tưởng hắn đã gặp nguy hiểm gì. Xem ra là nàng đa tâm.
Kình Sâm cầm bọc đồ được hắn bảo hộ cẩn thận nhét vào tay Nãi Nãi, hắn bí hiểm nói.
“Lão phu đi chuẩn bị quà mừng tân hôn cho môn chủ, nhớ đến hôn lễ của môn chủ lão phu không tham dự được, nhưng mà quà tân hôn thì không thể thiếu.”
“Quà tân hôn? Cái gì vậy?”
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương hai mắt nhìn nhau, khó hiểu. Quà gì mà phải tốn năm năm chuẩn bị, hắn không bịp bợm đi?
Kình Sâm cười ha hả, thân hình hắn hóa thành đạo bóng mờ, thi triển khinh công chạy xa mất hút. Nguyệt Tích Lương mãi về sau này, khi nàng và Bắc Mạc Quân đã già cả, con đàn cháu đống, nàng vẫn còn nhớ như in lời nói cuối cùng của Kình Sâm khi ấy.
“Lễ vật này là của ta, cũng là của tổ phụ môn chủ. Lễ vật có thể làm môn chủ cải thiện tương lai, cải thiện số mệnh. Môn chủ, hi vọng ngươi thích lễ vật hắn để lại.”
Tổ phụ, lễ vật này ta rất thích…
…………
“Mẫu thân, ngươi đừng làm ra vẻ mặt này nữa được không? Ta thành hôn chứ có phải là đi đâu xa không trở về được nữa đâu.”
Thiếu nữ choàng lên người bộ hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên nước da đẹp không thể bắt bẻ, trên đầu nàng là một đống đồ trang sức nặng trĩu khiến nàng chỉ hận không thể gỡ tất cả chúng xuống. Bình thường nàng như nam tử hán không son phấn, không trang sức, bây giờ dùng lại cảm thấy không quen.
Nguyệt Tích Lương đánh vào cái tay đang táy máy của nữ nữ nhi, nước mắt lưng tròng nói.
“Nãi Nãi, mẫu thân thật là không nỡ mà…”
Bảo bối của nàng gả cho người ta rồi, nàng thương tâm muốn chết.
Nãi Nãi bất đắc dĩ lắc lắc ngón trỏ, sửa lại, trong giọng nói có chứa đôi chút giận hờn.
“Mẫu thân, ta đã nói ngươi đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa mà. Ta tổn thọ chết mất! Ta có tên đàng hoàng, tên ta là Bắc Ân Nhạc!”
Nguyệt Tích Lương cố ý không hiểu đảo mắt, giận ngược lại.
“Chẳng biết đứa bé nào lúc trước rất thích cái tên ấy, còn nói nó rất oai phong? Ài… đúng là nữ nhi lớn rồi, quản không nổi.”
“Mẫu thân~”
Khi Bắc Mạc Quân mở cửa phòng, trước mắt hắn chính là tràng cảnh hai người đùa giỡn vui vẻ như vậy. Ánh mắt Bắc Mạc Quân bỗng mềm mại, hắn tự nhủ hắn là nam nhân, hắn không thể yếu mềm như nữ nhân được. Mặc dù không nỡ nhưng Bắc Mạc Quân vẫn mở miệng.
“Tân lang đến rồi.”
Bắc Ân Nhạc giật mình, có chút hồi hộp vò vò góc áo, khuôn mặt giống Nguyệt Tích Lương khi trẻ đến bảy phần đỏ lựng như quả cà chua chín. Nữ nhi vào độ đuổi này là đẹp nhất, quả không sai.
Nguyệt Tích Lương đội hỉ khăn cho Bắc Ân Nhạc, nàng và Bắc Mạc Quân cùng dắt tay nữ nhi bước ra ngoài đại môn mở rộng, nơi nơi trong Nhị vương phủ đều treo đèn lồng đỏ rực rỡ. Bên ngoài đại môn đang đứng đợi sẵn tân lang và gia nhân nhắn, tân lang mặt mũi tuấn tú cương nghị, lại có đôi nét thật thà đáng tin cậy.
Nguyệt Tích Lương đặt tay Bắc Ân Nhạc lên tay tân lang, dặn dò.
“Tiểu Minh, chăm sóc tốt cho Nãi Nãi. Nếu làm nàng khóc, ta không tha cho ngươi đâu.”
Tiểu Minh theo thói quen đứng thẳng, gập người vuông góc, hô lớn.
“Nghĩa mẫu yên tâm, ta quyết không phụ Nãi Nãi. Ta muốn chúng ta sẽ hạnh phúc như phu thê các ngươi vậy!”
Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nàng còn lạ gì nam tử đối diện, nàng nuôi hắn từ nhỏ tới lớn, hắn tốt hay không tốt nàng biết hết.
“Còn gọi là nghĩa mẫu sao?”
“Nhạc… nhạc mẫu!”
Tiểu Minh lắp ba lắp bắp càng làm hắn thêm ngờ nghệch, ngốc nghếch.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đứng nhìn đoàn người đi xa dần, hai người chung quy đã hiểu được cảm xúc của Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên ngày trước. Nhớ đến phụ mẫu, Nguyệt Tích Lương bật cười. Bọn hắn định đi du lịch đến bao giờ nữa? Không định trở lại đón tôn tử chào hay sao?
Nguyệt Tích Lương nhìn Bắc Mạc Quân, nhìn nam tử không bị năm tháng ăn mòn, hắn vẫn tuấn mỹ và khí phách, thêm vào đó vài phần từng trải, vài phần quyến rũ đặc trưng của nam tử trung niên.
Bắc Mạc Quân nhìn Nguyệt Tích Lương, càng nhìn càng cảm thấy nhìn không đủ. Nàng thật đẹp, không khác gì thiếu nữ đôi mươi, chỉ là thêm vài phần thành thục mê người, một góc sườn mặt thôi mà hoàn hảo không tác phẩm nào sánh được. Mái tóc màu bạc buông thả qua thắt lưng, giống như một tinh linh đi lạc xuống trần gian nếm thử trái cấm.
Nguyệt Tích Lương xoa cái bụng nhô cao, chợt… nàng hung hăng nhíu mày, vịn vào tay Bắc Mạc Quân.
“Tiểu Quân Quân, ta… ta đau bụng quá.”
Bắc Mạc Quân kinh hách bế bổng nàng lên chạy vọt vào trong vương phủ, giọng nói của hắn vang khắp kinh thành.
“Người đâu? Mau đi gọi bà đỡ! Vương phi sắp sinh rồi!!”
“Khoan…”
“Khoan gì mà khoan? Nàng không cần lo, có ta ở đây, nàng không sao đâu! Ngoan nào...”
“Ta chỉ muốn nói… ta buồn đi nhà xí.”
“.....”
“Sắp ra quần đến nơi rồi…”
Bắc Mạc Quân mặt đen như đít nồi, nghiến răng ken két. Nguyệt Tích Lương, nàng thật không thay đổi gì cả, rất đáng đánh đòn, vô cùng đáng… yêu.
Ta yêu nàng chết đi được!
END-
- --------------------------------------
(TG) Vậy là bộ truyện "Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?" đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã theo sát và cổ vũ Aya đến tận bây giờ, hy vọng người đọc truyện vui vẻ và yêu quý truyện nhé. Aya yêu mọi người!!
À, Aya còn có 2 thông báo nữa muốn gửi đến các tình yêu.
Thứ nhất: Bộ truyện này vẫn còn 4 phiên ngoại hấp dẫn nữa, Aya sẽ ra từ từ, mọi người cùng đón đọc nha.
Thứ hai: Aya mới viết một bộ truyện mới có tên "Quyến rũ vợ yêu: Chồng ngốc không nên thế!" hứa hẹn không kém phần thú vị, mong được mọi người ghé qua và ủng hộ. Dưới đây là văn án truyện mới:
VĂN ÁN:
“Bạch Kỳ, anh rốt cuộc là ngốc hay không ngốc?”
“Điều đó còn quan trọng sao? Bạch Kỳ chính là Bạch Kỳ, là chồng của em, mãi mãi yêu em. Vợ yêu, em… chạy không thoát.”
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng và sáng ngời như hàng sa số vì tinh tú, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm cô không khống chế được mà chìm hãm vào trong đó. Đúng rồi, đây là Bạch Kỳ, chẳng qua một Bạch Kỳ khác đã không còn nữa, anh hiện tại yêu cô tuyệt không ít hơn bản thân mình khi ấy.
…………..
Du Tinh Lạc, một đại tiểu thư nhà họ Du ăn chơi trác táng trong đêm định mệnh gặp người đàn ông sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, chính xác là một người đàn ông ngốc tên là Bạch Kỳ, ngốc hiểu theo đúng nghĩa đen.
Nhưng liệu sự thật có như bên ngoài thể hiện? Đại tiểu thư họ Du vô pháp vô thiên thực chất đều là lời bịa đặt. Du Tinh Lạc ở nước ngoài bốn năm, mất đi một bên chân trái, đổi lại những thân phận và năng lực không ai ngờ tới. Bạch Kỳ có vấn đề về thần kinh, ngu đần ai cũng coi thường thật ra có một nhân cách khác bá đạo, vô sỉ. Tinh Lạc gặp Bạch Kỳ, thần bí gặp thần bí, cặp vợ chồng kỳ lạ khuấy đảo giới thượng lưu. Một hôm, Tinh Lạc chợt phát hiện, cô vậy mà yêu “Bạch Kỳ”...
Nguyệt Tích Lương vội vàng quay mặt sang chỗ khác, dùng hai tay che kín dung nhanh già nua xấu xí, kinh hoảng tột độ.
Lương bà bà chính là Nguyệt Tích Lương, Nguyệt Tích Lương chính là Lương bà bà. Bất ngờ đúng không? Không, không bất ngờ chút nào, năm năm trước nàng đã biến thành như vậy.
Năm năm trước vì giải Cổ thuật Cổ Hoàng cho Bắc Mạc Quân nàng không thể không thi triển Vu thuật hồi sinh. Không phụ sự kỳ vọng, Bắc Mạc Quân sống rồi, nhưng khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy mình trong gương, nàng hoàn toàn rơi vào vòng xoáy đau khổ.
Nàng biến già, bên trong là thiếu nữ, bên ngoài là lão bà bà gần trăm tuổi. Nàng bại liệt, đôi chân không cử động được nữa. Bộ dạng của nàng sao thảm hại như vậy? Nàng biết rõ đây là cái giá phải trả khi dùng Vu thuật, nhất là loại Vu thuật cấm kị truyền thuyết. Đáng nhẽ ra nàng phải chết, một mạng đổi một mạng mới công bằng, nhưng cây trâm bạch ngọc của mẫu thân Lăng Tiêu Nhiên tặng đã cứu nàng. Không ai ngờ nó lại là bảo vật trấn tộc của Vu tộc.
Nguyệt Tích Lương sống, hài tử của nàng cũng sống, nhưng Nguyệt Tích Lương không còn tự tin vào bản thân mình nữa. Ngày ngày nàng ngắm mình trong gương rồi lại ngắm Bắc Mạc Quân ngủ say, nàng cảm thấy nàng không xứng với hắn nữa rồi.
Có một vị vương phi là lão bà bà, hắn chịu nổi không?
Người ngoài bàn tán, hắn chịu nổi không?
Nguyệt Tích Lương bị bủa vây bởi dòng suy nghĩ tiêu cực càng ngày càng lớn, nàng ra đi, nhờ chiếc trâm ngọc xóa ký ức của Bắc Mạc Quân, nàng dứt áo ra đi, mang theo chiếc bụng lớn lang bạt mưu sinh.
Ở Duyên Định trấn, Nguyệt Tích Lương nhớ Bắc Mạc Quân khôn xiết, Nãi Nãi cũng đã lớn hơn, nữ nhi của nàng vừa giống nàng vừa giống hắn, nữ nhi hay hỏi nàng về phụ thân. Bất quá, Nguyệt Tích Lương không có can đảm đi tìm Bắc Mạc Quân, nàng sợ hãi, nàng căm ghét bộ dạng nàng bây giờ.
Nàng làm sao đối mặt với hắn đây?
“Xin lỗi, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Nguyệt Tích Lương khẽ nói, bả vai run rẩy kịch liệt, nàng kìm chế không khóc, không được khóc, nàng thầm nhủ.
Hắn tỉnh lại rồi sao?
Tốt quá… thật tốt quá!
Bắc Mạc Quân mím môi, hắn nhún người nhảy lên lầu, đối diện Nguyệt Tích Lương. Hắn quỳ một chân xuống, gỡ hai bàn tay của Nguyệt Tích Lương ra, vén sợi tóc bạc của nàng, sờ vào gò má nàng, thâm tình mở miệng.
“Tích Lương, ta biết là nàng, nàng biến thành như nào đi nữa ta cũng nhận ra nàng. Bởi vì nàng sống trong tim ta, mãi ở trong tim ta.”
Nguyệt Tích Lương, ta quên nàng được nhất thời, ta không quên nàng được mãi mãi. Nàng hà cớ gì phải khổ như vậy? Hắn cuối cùng hiểu, hiểu vì sao hắn mất ký ức, vì sao hắn cảm thấy trống vắng, đau nhói.
Nếu hắn không trùng hợp đến Duyên Định trấn thì hắn còn phải mất bao lâu mới tìm ra nàng đây? Nghĩ thôi hắn đã thấy đau lòng.
Tích Lương, nàng thật ngây thơ. Nàng cho rằng nàng làm vậy có thể thoát khỏi ta sao? Ta đã nói rồi, ta định nàng, ta nhắm trúng nàng, nàng có chạy đến đâu cũng không chạy khỏi duyên số.
Nguyệt Tích Lương nhìn ảnh ngược của nàng ở trong con ngươi đen láy của Bắc Mạc Quân, nàng khóc òa.
“Đừng nhìn ta… chàng đừng nhìn ta! Ta xấu lắm, ta cực kỳ xấu!”
Phòng tuyến trong lòng Nguyệt Tích Lương sụp đổ ầm ầm, sụp đổ từ khoảnh khắc ánh mắt nàng và ánh mắt hắn chạm nhau. Trong mắt hắn hiện lên mồn một hàng chữ ‘ta yêu nàng’.
Là nàng ích kỷ chỉ nghĩ về cảm xúc của nàng sao?
Nàng sai rồi sao?
Bắc Mạc Quân thở dài, hắn hôn lên khóe mắt đầy nếp nhăn của Nguyệt Tích Lương.
“Nàng không xấu, nàng là đẹp nhất…”
Ngừng một lúc, hắn quay sang niết khuôn mặt bầu bĩnh tò mò của Nãi Nãi, kích động hỏi.
“Con nói có đúng không, Nãi Nãi?”
Đây là nữ nhi của hắn, nữ nhi hắn ngày ngóng đêm mong, hắn làm sao không kích động cho được?
Nãi Nãi hoàn hồn, nàng thấy mẫu thân nàng đang khóc thương tâm, nàng dơ dơ nắm đấm nhỏ lên, khẳng định.
“Mẫu thân đẹp nhất, mẫu thân là mỹ nữ vạn người mê. Ai chê mẫu thân… Nãi Nãi đi đánh hắn!”
Bắc Mạc Quân châm dầu vào lửa, hắn lôi chiếc chủy thủ sắc lẹm ra kề bên má, nghiêm túc phán.
“Nếu nàng thấy nàng xấu vậy thì ta xấu cùng nàng là được. Phu thê tương đối, ta không ngại vạch vài đường lên khuôn mặt này đâu.”
Nguyệt Tích Lương hốt hoảng cầm lấy tay Bắc Mạc Quân giữ chặt, sợ hắn thật sự sẽ động tay động chân, nàng hít hít mũi.
“Đừng… tiếc lắm.”
Tiếc cho khuôn mặt soái khí ngời ngời này lắm.
Nghĩ một lúc, Nguyệt Tích Lương lấy hết dũng khí lên tiếng.
“Chàng không chê ta thật sao?”
“Không chê.”
“Nếu có ai chê ta?”
“Ta đánh hắn.”
Câu trả lời y hệt tiểu chút chít Nãi Nãi.
Nguyệt Tích Lương lau nước mắt, rốt cuộc mỉm cười vui vẻ. Nàng nhào đến ôm choàng lấy cổ Bắc Mạc Quân, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm của cây trúc, nàng lầm bầm.
“Tiểu Quân Quân, ta rất nhớ chàng.”
“Ừ.”
“Ta rất rất nhớ chàng.”
“Ừ.”
“Ta xin lỗi.”
Xin lỗi vì tự thu mình lại, xin lỗi vì không tin tưởng vào tình yêu của chàng giành cho ta, xin lỗi vì bỏ mặc chàng trong năm năm dài đằng đẵng.
“Ta cũng xin lỗi nàng.”
Xin lỗi vì phải mất nhiều thời gian như vậy mới nhận ra ta thiếu mất nàng, xin lỗi vì không đến tìm nàng sớm hơn, xin lỗi vì bắt nàng phải gánh chịu một mình. Là ta không đúng.
Chúng ta cùng về nhà thôi!
Khụ khụ!
Hai tiếng ho khan đánh thức Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương đang có chiều hướng hãm sâu vào không gian của riêng hai người. Kình Sâm đuổi theo Bắc Mạc Quân đến tận Duyên Định trấn, tận mắt chứng kiến màn hội ngộ của bọn hắn, vui mừng không tả được.
Hắn lững thững bước vào khách điếm, cười híp mắt.
“Môn chủ, Nhị vương gia, biệt lai vô dạng.”
Nguyệt Tích Lương ngạc nhiên nhìn Kình Sâm vẫn phong thái tiên phong đạo cốt, bật thốt lên.
“Kình Sâm trưởng lão, năm năm nay ngươi đi đâu vậy?”
Kình Sâm năm năm không xuất đầu lộ diện làm nàng còn tưởng hắn đã gặp nguy hiểm gì. Xem ra là nàng đa tâm.
Kình Sâm cầm bọc đồ được hắn bảo hộ cẩn thận nhét vào tay Nãi Nãi, hắn bí hiểm nói.
“Lão phu đi chuẩn bị quà mừng tân hôn cho môn chủ, nhớ đến hôn lễ của môn chủ lão phu không tham dự được, nhưng mà quà tân hôn thì không thể thiếu.”
“Quà tân hôn? Cái gì vậy?”
Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương hai mắt nhìn nhau, khó hiểu. Quà gì mà phải tốn năm năm chuẩn bị, hắn không bịp bợm đi?
Kình Sâm cười ha hả, thân hình hắn hóa thành đạo bóng mờ, thi triển khinh công chạy xa mất hút. Nguyệt Tích Lương mãi về sau này, khi nàng và Bắc Mạc Quân đã già cả, con đàn cháu đống, nàng vẫn còn nhớ như in lời nói cuối cùng của Kình Sâm khi ấy.
“Lễ vật này là của ta, cũng là của tổ phụ môn chủ. Lễ vật có thể làm môn chủ cải thiện tương lai, cải thiện số mệnh. Môn chủ, hi vọng ngươi thích lễ vật hắn để lại.”
Tổ phụ, lễ vật này ta rất thích…
…………
“Mẫu thân, ngươi đừng làm ra vẻ mặt này nữa được không? Ta thành hôn chứ có phải là đi đâu xa không trở về được nữa đâu.”
Thiếu nữ choàng lên người bộ hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên nước da đẹp không thể bắt bẻ, trên đầu nàng là một đống đồ trang sức nặng trĩu khiến nàng chỉ hận không thể gỡ tất cả chúng xuống. Bình thường nàng như nam tử hán không son phấn, không trang sức, bây giờ dùng lại cảm thấy không quen.
Nguyệt Tích Lương đánh vào cái tay đang táy máy của nữ nữ nhi, nước mắt lưng tròng nói.
“Nãi Nãi, mẫu thân thật là không nỡ mà…”
Bảo bối của nàng gả cho người ta rồi, nàng thương tâm muốn chết.
Nãi Nãi bất đắc dĩ lắc lắc ngón trỏ, sửa lại, trong giọng nói có chứa đôi chút giận hờn.
“Mẫu thân, ta đã nói ngươi đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa mà. Ta tổn thọ chết mất! Ta có tên đàng hoàng, tên ta là Bắc Ân Nhạc!”
Nguyệt Tích Lương cố ý không hiểu đảo mắt, giận ngược lại.
“Chẳng biết đứa bé nào lúc trước rất thích cái tên ấy, còn nói nó rất oai phong? Ài… đúng là nữ nhi lớn rồi, quản không nổi.”
“Mẫu thân~”
Khi Bắc Mạc Quân mở cửa phòng, trước mắt hắn chính là tràng cảnh hai người đùa giỡn vui vẻ như vậy. Ánh mắt Bắc Mạc Quân bỗng mềm mại, hắn tự nhủ hắn là nam nhân, hắn không thể yếu mềm như nữ nhân được. Mặc dù không nỡ nhưng Bắc Mạc Quân vẫn mở miệng.
“Tân lang đến rồi.”
Bắc Ân Nhạc giật mình, có chút hồi hộp vò vò góc áo, khuôn mặt giống Nguyệt Tích Lương khi trẻ đến bảy phần đỏ lựng như quả cà chua chín. Nữ nhi vào độ đuổi này là đẹp nhất, quả không sai.
Nguyệt Tích Lương đội hỉ khăn cho Bắc Ân Nhạc, nàng và Bắc Mạc Quân cùng dắt tay nữ nhi bước ra ngoài đại môn mở rộng, nơi nơi trong Nhị vương phủ đều treo đèn lồng đỏ rực rỡ. Bên ngoài đại môn đang đứng đợi sẵn tân lang và gia nhân nhắn, tân lang mặt mũi tuấn tú cương nghị, lại có đôi nét thật thà đáng tin cậy.
Nguyệt Tích Lương đặt tay Bắc Ân Nhạc lên tay tân lang, dặn dò.
“Tiểu Minh, chăm sóc tốt cho Nãi Nãi. Nếu làm nàng khóc, ta không tha cho ngươi đâu.”
Tiểu Minh theo thói quen đứng thẳng, gập người vuông góc, hô lớn.
“Nghĩa mẫu yên tâm, ta quyết không phụ Nãi Nãi. Ta muốn chúng ta sẽ hạnh phúc như phu thê các ngươi vậy!”
Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nàng còn lạ gì nam tử đối diện, nàng nuôi hắn từ nhỏ tới lớn, hắn tốt hay không tốt nàng biết hết.
“Còn gọi là nghĩa mẫu sao?”
“Nhạc… nhạc mẫu!”
Tiểu Minh lắp ba lắp bắp càng làm hắn thêm ngờ nghệch, ngốc nghếch.
Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đứng nhìn đoàn người đi xa dần, hai người chung quy đã hiểu được cảm xúc của Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên ngày trước. Nhớ đến phụ mẫu, Nguyệt Tích Lương bật cười. Bọn hắn định đi du lịch đến bao giờ nữa? Không định trở lại đón tôn tử chào hay sao?
Nguyệt Tích Lương nhìn Bắc Mạc Quân, nhìn nam tử không bị năm tháng ăn mòn, hắn vẫn tuấn mỹ và khí phách, thêm vào đó vài phần từng trải, vài phần quyến rũ đặc trưng của nam tử trung niên.
Bắc Mạc Quân nhìn Nguyệt Tích Lương, càng nhìn càng cảm thấy nhìn không đủ. Nàng thật đẹp, không khác gì thiếu nữ đôi mươi, chỉ là thêm vài phần thành thục mê người, một góc sườn mặt thôi mà hoàn hảo không tác phẩm nào sánh được. Mái tóc màu bạc buông thả qua thắt lưng, giống như một tinh linh đi lạc xuống trần gian nếm thử trái cấm.
Nguyệt Tích Lương xoa cái bụng nhô cao, chợt… nàng hung hăng nhíu mày, vịn vào tay Bắc Mạc Quân.
“Tiểu Quân Quân, ta… ta đau bụng quá.”
Bắc Mạc Quân kinh hách bế bổng nàng lên chạy vọt vào trong vương phủ, giọng nói của hắn vang khắp kinh thành.
“Người đâu? Mau đi gọi bà đỡ! Vương phi sắp sinh rồi!!”
“Khoan…”
“Khoan gì mà khoan? Nàng không cần lo, có ta ở đây, nàng không sao đâu! Ngoan nào...”
“Ta chỉ muốn nói… ta buồn đi nhà xí.”
“.....”
“Sắp ra quần đến nơi rồi…”
Bắc Mạc Quân mặt đen như đít nồi, nghiến răng ken két. Nguyệt Tích Lương, nàng thật không thay đổi gì cả, rất đáng đánh đòn, vô cùng đáng… yêu.
Ta yêu nàng chết đi được!
END-
- --------------------------------------
(TG) Vậy là bộ truyện "Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?" đã kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã theo sát và cổ vũ Aya đến tận bây giờ, hy vọng người đọc truyện vui vẻ và yêu quý truyện nhé. Aya yêu mọi người!!
À, Aya còn có 2 thông báo nữa muốn gửi đến các tình yêu.
Thứ nhất: Bộ truyện này vẫn còn 4 phiên ngoại hấp dẫn nữa, Aya sẽ ra từ từ, mọi người cùng đón đọc nha.
Thứ hai: Aya mới viết một bộ truyện mới có tên "Quyến rũ vợ yêu: Chồng ngốc không nên thế!" hứa hẹn không kém phần thú vị, mong được mọi người ghé qua và ủng hộ. Dưới đây là văn án truyện mới:
VĂN ÁN:
“Bạch Kỳ, anh rốt cuộc là ngốc hay không ngốc?”
“Điều đó còn quan trọng sao? Bạch Kỳ chính là Bạch Kỳ, là chồng của em, mãi mãi yêu em. Vợ yêu, em… chạy không thoát.”
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng và sáng ngời như hàng sa số vì tinh tú, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm cô không khống chế được mà chìm hãm vào trong đó. Đúng rồi, đây là Bạch Kỳ, chẳng qua một Bạch Kỳ khác đã không còn nữa, anh hiện tại yêu cô tuyệt không ít hơn bản thân mình khi ấy.
…………..
Du Tinh Lạc, một đại tiểu thư nhà họ Du ăn chơi trác táng trong đêm định mệnh gặp người đàn ông sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, chính xác là một người đàn ông ngốc tên là Bạch Kỳ, ngốc hiểu theo đúng nghĩa đen.
Nhưng liệu sự thật có như bên ngoài thể hiện? Đại tiểu thư họ Du vô pháp vô thiên thực chất đều là lời bịa đặt. Du Tinh Lạc ở nước ngoài bốn năm, mất đi một bên chân trái, đổi lại những thân phận và năng lực không ai ngờ tới. Bạch Kỳ có vấn đề về thần kinh, ngu đần ai cũng coi thường thật ra có một nhân cách khác bá đạo, vô sỉ. Tinh Lạc gặp Bạch Kỳ, thần bí gặp thần bí, cặp vợ chồng kỳ lạ khuấy đảo giới thượng lưu. Một hôm, Tinh Lạc chợt phát hiện, cô vậy mà yêu “Bạch Kỳ”...