Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 743
Nhóm dịch: Sói Già
U ám chi lực nhanh chóng rút lui, Ngọc Tịnh bình thả ra một đạo bạch quang bao phủ Bạch Tố Trinh:
- Đến đây đi!
Bạch Tố Trinh do dự một chút, rốt cục buông tha chống cự, hóa thành tiểu bạch xà, thu vào trong bình ngọc.
Quan Thế Âm Bồ Tát đóng miệng bình, thở dài:
- Sao phải khổ vậy chứ?
Dương Tiễn tạ ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, suýt nữa thì chuyện này náo tới mức không thể vãn hồi, lại nói:
- Bồ Tát, ngài chuẩn bị xử trí Bạch Tố Trinh như thế nào?
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Mặc dù trong lòng của nàng có ma niệm, nhưng bản tính không xấu, cũng không có tạo ác nghiệp, nếu chịu thành tâm tu hành, chưa hẳn không có cơ hội thành chính quả, ta tạm thời đem nàng trấn áp dưới Lôi Phong Tháp, cho đến khi tiêu trừ ma niệm, mới có thể ra khỏi tháp.
Trong nội tâm Dương Tiễn thở phào, thành khẩn nói:
- Bồ Tát từ bi!
Chư thần khác cũng như vậy, trong đó có người không cho là đúng cũng không dám nói cái gì.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Nhưng mà người trông coi không dễ tìm, thiên binh thiên tướng tầm thường không phải là đối thủ của nàng.
Dương Tiễn lập tức nói:
- Tại hạ tình nguyện thỏ hộ, thỉnh Bồ Tát ân chuẩn.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Pháp lực của Thần Quân công chính nghiêm minh, lại có Hạo Thiên kính nơi tay, ta tự nhiên yên tâm.
Hai người tới bờ Tây Hò, lúc này đã là lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều vào Lôi Phong Tháp ven hồ, một tầng phật quang lóe lên, in bóng trong nước hồ lộ ra vẻ trang nghiêm, đây là cảnh đẹp về chiều của Tây Hồ.
Dưới Lôi Phong Tháp, Quan Thế Âm Bồ Tát thả Bạch Tố Trinh trong bình ra, Bạch Tố Trinh nhìn qua Lôi Phong Tháp cao cao, lại nhớ cảnh tương kiến hắn lần đầu tiên, nước mắt hiện ra.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Vào đi thôi, Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh buồn bã nói:
- Bồ Tát, ta khi nào mới có thể gặp lại quan nhân?
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Từ yêu cố sinh lo, từ yêu cố sinh phố, nếu xa cách người yêu thì không lo cũng không phố. Ngươi tu hành ngàn năm còn không rõ đạo lý kia sao?
Bạch Tố Trinh không đáp, nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào trong Lôi Phong tháp, cửa tháp chậm rãi khép kín.
Bỗng nhiên âm thanh của Hứa Tiên truyền vào đáy lòng của nàng, nội tâm của Bạch Tố Trinh run lên, trong lòng kêu gọi:
- Quan nhân, quan nhân!
Nhưng không chiếm được câu trả lời, nàng yên lặng nói:
- Ta sẽ nhớ rõ, ta sẽ chờ.
Cửa tháp rốt cục khép kín một tia khe hở cuối cùng.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhắm mắt tụng kinh, một đấu phù văn màu vàng lớn hiện ra, vờn quanh Lôi Phong tháp, biến ảo thành một pho tượng phật màu vàng, bao phủ trên Lôi Phong tháp, không còn là tịch quang, mà là phật quang chân chính.
Dương Tiễn cùng Khiếu Thiên khuyển nhìn nhau, mặc dù gần đây biết Quan Thế Âm Bồ Tát tuyệt diệu khó dò, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy trong lòng cũng rung động, ngay cả bọn họ bị nhốt vào trong tháp, tuyệt đối không có khả năng đào thoát.
Nhưng nhớ tới Bạch Tố Trinh sử dụng năng lực, lại thở dài, trừ phi phật hiệu trình độ này, nếu không trận pháp khác cũng không thể vây khốn nàng.
Quan Thế Âm Bồ Tát cưỡi hoa sen rời đi, thân hình Dương Tiễn cùng Khiếu Thiên khuyển cũng biến mất.
Trước Lôi Phong Tháp đã khôi phục yên tĩnh.
Khi tia nắng mặt trời cuối cùng chìm vào phía tây, quần tinh che kín cả bầu trời đêm, đêm tối đã đến.
Gương mặt Cửu Thiên Huyền Nữ ngưng trọng trở lại Dao Trì Tiên Cung, đã thấy trong nội cung giăng đèn kết hoa, một bộ dạng chuẩn bị mở tiệc vui vẻ ăn mừng.
Bách Hoa tiên tử đứng ở trước của cung, nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ, trong mắt xuất hiện hào quang vui mừng, vội vàng đi đến trước mặt, rồi do dự không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Nương nương chuẩn bị yến hội cho ngươi, đã bảo tất cả nữ tiên Dao Trì trở về chúc mừng.
Cửu Thiên Huyền Nữ thở dài:
- Nương nương nàng vẫn ưa thích mở yến hội a.
Bách Hoa tiên tử lắc đầu, dung nhan xinh đẹp xuất hiện nét tàn lụi, nói:
- Sau khi ngươi không ở đây thì giảm đi nhiều rồi.
Lúc trước Dao Trì cứ ba năm ngày là một đại yến, lại hiển hiện ở trước mắt, hoan thanh tiếu ngữ giống như không bao giờ chấm dứt.
Khi đó nàng còn không phải Thần Tiên, chỉ ngồi ở phía dưới, ngưỡng mộ vô hạn nhìn qua chỗ ngồi, trong Tiên cung có hai người chói mắt nhất cạn một chén lại một ly, thẳng tới khi có một người rời đi, tất cả đều cải biến:
- Về sau, nương nương nàng uống say còn gọi tên ngươi.
Chính mình cố gắng sắm vai của nàng nhưng lại có vẻ bất lực.
Bách Hoa tiên tử lập tức điều chỉnh cảm xúc:
- Nhưng bây giờ ngươi đã quay về.
- Đúng vậy a, trở về
Cửu Thiên Huyền Nữ thoải mái ôm vòng eo của Bách Hoa tiên tử, mang theo nàng đi vào trong nội cung, cười hỏi:
- Tiểu hoa nhi, Bách Hoa tửu của ta đã chuẩn bị tốt chưa?
Dáng người của nàng cao gầy, không kém gì Hứa Tiên, lúc này mặc một bộ vũ y có áo giáp, ngay cả nam tử tiêu sái còn không sánh bằng nàng, nàng ôm lấy Bách Hoa tiên tử giống như nam nhân đang ôm nữ nhân.
Sắc mặt Bách Hoa tiên tử biến thành chóng mặt, gần như si mê nhìn qua gương mặt oai hùng của Cửu Thiên Huyền Nữ:
- Chuẩn bị tốt rồi, đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Một bên có mấy hoa tiên quen thuộc Bách Hoa tiên tử không thể tưởng tượng nổi một màn này, chưa từng gặp qua bộ dáng tùy tiện của Bách Hoa tiên tử, giống như con chim non đang nép người vào chim mẹ.
- Thật không công bằng, ta muốn ấy một vò của ngươi, cũng không biết có bao nhiêu khó khăn.
Thời điểm này một âm thanh từ phía sau truyền đến, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Bách Hoa tiên tử quay đầu lại, chỉ thấy Vân Mộng tiên tử đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn qua các nàng, trong mắt có hơi nước mông lung.
Bách Hoa tiên tử vểnh miệng nói:
- Hôm nay sẽ cho ngươi uống say.
- Thì ra là tiểu Mộng nhi, vẫn còn thích khó nha!
Cửu Thiên Huyền Nữ câu dẫn cái cằm của Vân Mộng tiên tử, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta không phải đã cảnh cáo ngươi sao? Ngươi còn khóc thì ta sẽ không yêu mến ngươi.
Vân Mộng tiên tử cười cười, nghiêng đầu lau lau khóe mắt:
- Ai muốn ngươi yêu mến ta!
Một nữ tiên bên cạnh càng không thể tin tưởng con mắt của mình, đây là Vân Mộng tiên tử thong dong tự nhiên sao? Hơn nữa còn bị người ta đánh giá là thích khóc, cũng không có phản bác.
Cửu Thiên Huyền Nữ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã yêu người khác sao?
Lắc đầu thở dài nói:
- Quả nhiên là nữ tử hay thay đổi nha.
Vân Mộng tiên tử bất đắc dĩ thở dài, không nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ nữa, nhưng trong lòng lại hoài niệm thật sâu.
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng tiện tay ôm Vân Mộng tiên tử vào trong ngực, bộ dạng trái ôm phải ấp đi vào trong nội cung.
Chỉ thấy Tây Vương Mẫu đang tự mình chỉ huy các tiên nữ trang hoàng hoa tươi và ruy băng.
Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Tây Vương Mẫu bốn mắt nhìn nhau, Tây Vương Mẫu nhíu mày chợt giãn ra, cười nghênh đón.
Yến hội rất nhanh bắt đầu, tuy còn có một ít nữ tiên chưa tới, nhưng không có quan hệ gì, bởi vì thời gian của yến hội này nhất định rất lâu.
U ám chi lực nhanh chóng rút lui, Ngọc Tịnh bình thả ra một đạo bạch quang bao phủ Bạch Tố Trinh:
- Đến đây đi!
Bạch Tố Trinh do dự một chút, rốt cục buông tha chống cự, hóa thành tiểu bạch xà, thu vào trong bình ngọc.
Quan Thế Âm Bồ Tát đóng miệng bình, thở dài:
- Sao phải khổ vậy chứ?
Dương Tiễn tạ ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, suýt nữa thì chuyện này náo tới mức không thể vãn hồi, lại nói:
- Bồ Tát, ngài chuẩn bị xử trí Bạch Tố Trinh như thế nào?
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Mặc dù trong lòng của nàng có ma niệm, nhưng bản tính không xấu, cũng không có tạo ác nghiệp, nếu chịu thành tâm tu hành, chưa hẳn không có cơ hội thành chính quả, ta tạm thời đem nàng trấn áp dưới Lôi Phong Tháp, cho đến khi tiêu trừ ma niệm, mới có thể ra khỏi tháp.
Trong nội tâm Dương Tiễn thở phào, thành khẩn nói:
- Bồ Tát từ bi!
Chư thần khác cũng như vậy, trong đó có người không cho là đúng cũng không dám nói cái gì.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Nhưng mà người trông coi không dễ tìm, thiên binh thiên tướng tầm thường không phải là đối thủ của nàng.
Dương Tiễn lập tức nói:
- Tại hạ tình nguyện thỏ hộ, thỉnh Bồ Tát ân chuẩn.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Pháp lực của Thần Quân công chính nghiêm minh, lại có Hạo Thiên kính nơi tay, ta tự nhiên yên tâm.
Hai người tới bờ Tây Hò, lúc này đã là lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều vào Lôi Phong Tháp ven hồ, một tầng phật quang lóe lên, in bóng trong nước hồ lộ ra vẻ trang nghiêm, đây là cảnh đẹp về chiều của Tây Hồ.
Dưới Lôi Phong Tháp, Quan Thế Âm Bồ Tát thả Bạch Tố Trinh trong bình ra, Bạch Tố Trinh nhìn qua Lôi Phong Tháp cao cao, lại nhớ cảnh tương kiến hắn lần đầu tiên, nước mắt hiện ra.
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Vào đi thôi, Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh buồn bã nói:
- Bồ Tát, ta khi nào mới có thể gặp lại quan nhân?
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
- Từ yêu cố sinh lo, từ yêu cố sinh phố, nếu xa cách người yêu thì không lo cũng không phố. Ngươi tu hành ngàn năm còn không rõ đạo lý kia sao?
Bạch Tố Trinh không đáp, nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào trong Lôi Phong tháp, cửa tháp chậm rãi khép kín.
Bỗng nhiên âm thanh của Hứa Tiên truyền vào đáy lòng của nàng, nội tâm của Bạch Tố Trinh run lên, trong lòng kêu gọi:
- Quan nhân, quan nhân!
Nhưng không chiếm được câu trả lời, nàng yên lặng nói:
- Ta sẽ nhớ rõ, ta sẽ chờ.
Cửa tháp rốt cục khép kín một tia khe hở cuối cùng.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhắm mắt tụng kinh, một đấu phù văn màu vàng lớn hiện ra, vờn quanh Lôi Phong tháp, biến ảo thành một pho tượng phật màu vàng, bao phủ trên Lôi Phong tháp, không còn là tịch quang, mà là phật quang chân chính.
Dương Tiễn cùng Khiếu Thiên khuyển nhìn nhau, mặc dù gần đây biết Quan Thế Âm Bồ Tát tuyệt diệu khó dò, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy trong lòng cũng rung động, ngay cả bọn họ bị nhốt vào trong tháp, tuyệt đối không có khả năng đào thoát.
Nhưng nhớ tới Bạch Tố Trinh sử dụng năng lực, lại thở dài, trừ phi phật hiệu trình độ này, nếu không trận pháp khác cũng không thể vây khốn nàng.
Quan Thế Âm Bồ Tát cưỡi hoa sen rời đi, thân hình Dương Tiễn cùng Khiếu Thiên khuyển cũng biến mất.
Trước Lôi Phong Tháp đã khôi phục yên tĩnh.
Khi tia nắng mặt trời cuối cùng chìm vào phía tây, quần tinh che kín cả bầu trời đêm, đêm tối đã đến.
Gương mặt Cửu Thiên Huyền Nữ ngưng trọng trở lại Dao Trì Tiên Cung, đã thấy trong nội cung giăng đèn kết hoa, một bộ dạng chuẩn bị mở tiệc vui vẻ ăn mừng.
Bách Hoa tiên tử đứng ở trước của cung, nhìn thấy Cửu Thiên Huyền Nữ, trong mắt xuất hiện hào quang vui mừng, vội vàng đi đến trước mặt, rồi do dự không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Nương nương chuẩn bị yến hội cho ngươi, đã bảo tất cả nữ tiên Dao Trì trở về chúc mừng.
Cửu Thiên Huyền Nữ thở dài:
- Nương nương nàng vẫn ưa thích mở yến hội a.
Bách Hoa tiên tử lắc đầu, dung nhan xinh đẹp xuất hiện nét tàn lụi, nói:
- Sau khi ngươi không ở đây thì giảm đi nhiều rồi.
Lúc trước Dao Trì cứ ba năm ngày là một đại yến, lại hiển hiện ở trước mắt, hoan thanh tiếu ngữ giống như không bao giờ chấm dứt.
Khi đó nàng còn không phải Thần Tiên, chỉ ngồi ở phía dưới, ngưỡng mộ vô hạn nhìn qua chỗ ngồi, trong Tiên cung có hai người chói mắt nhất cạn một chén lại một ly, thẳng tới khi có một người rời đi, tất cả đều cải biến:
- Về sau, nương nương nàng uống say còn gọi tên ngươi.
Chính mình cố gắng sắm vai của nàng nhưng lại có vẻ bất lực.
Bách Hoa tiên tử lập tức điều chỉnh cảm xúc:
- Nhưng bây giờ ngươi đã quay về.
- Đúng vậy a, trở về
Cửu Thiên Huyền Nữ thoải mái ôm vòng eo của Bách Hoa tiên tử, mang theo nàng đi vào trong nội cung, cười hỏi:
- Tiểu hoa nhi, Bách Hoa tửu của ta đã chuẩn bị tốt chưa?
Dáng người của nàng cao gầy, không kém gì Hứa Tiên, lúc này mặc một bộ vũ y có áo giáp, ngay cả nam tử tiêu sái còn không sánh bằng nàng, nàng ôm lấy Bách Hoa tiên tử giống như nam nhân đang ôm nữ nhân.
Sắc mặt Bách Hoa tiên tử biến thành chóng mặt, gần như si mê nhìn qua gương mặt oai hùng của Cửu Thiên Huyền Nữ:
- Chuẩn bị tốt rồi, đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Một bên có mấy hoa tiên quen thuộc Bách Hoa tiên tử không thể tưởng tượng nổi một màn này, chưa từng gặp qua bộ dáng tùy tiện của Bách Hoa tiên tử, giống như con chim non đang nép người vào chim mẹ.
- Thật không công bằng, ta muốn ấy một vò của ngươi, cũng không biết có bao nhiêu khó khăn.
Thời điểm này một âm thanh từ phía sau truyền đến, Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Bách Hoa tiên tử quay đầu lại, chỉ thấy Vân Mộng tiên tử đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn qua các nàng, trong mắt có hơi nước mông lung.
Bách Hoa tiên tử vểnh miệng nói:
- Hôm nay sẽ cho ngươi uống say.
- Thì ra là tiểu Mộng nhi, vẫn còn thích khó nha!
Cửu Thiên Huyền Nữ câu dẫn cái cằm của Vân Mộng tiên tử, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ta không phải đã cảnh cáo ngươi sao? Ngươi còn khóc thì ta sẽ không yêu mến ngươi.
Vân Mộng tiên tử cười cười, nghiêng đầu lau lau khóe mắt:
- Ai muốn ngươi yêu mến ta!
Một nữ tiên bên cạnh càng không thể tin tưởng con mắt của mình, đây là Vân Mộng tiên tử thong dong tự nhiên sao? Hơn nữa còn bị người ta đánh giá là thích khóc, cũng không có phản bác.
Cửu Thiên Huyền Nữ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã yêu người khác sao?
Lắc đầu thở dài nói:
- Quả nhiên là nữ tử hay thay đổi nha.
Vân Mộng tiên tử bất đắc dĩ thở dài, không nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ nữa, nhưng trong lòng lại hoài niệm thật sâu.
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng tiện tay ôm Vân Mộng tiên tử vào trong ngực, bộ dạng trái ôm phải ấp đi vào trong nội cung.
Chỉ thấy Tây Vương Mẫu đang tự mình chỉ huy các tiên nữ trang hoàng hoa tươi và ruy băng.
Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Tây Vương Mẫu bốn mắt nhìn nhau, Tây Vương Mẫu nhíu mày chợt giãn ra, cười nghênh đón.
Yến hội rất nhanh bắt đầu, tuy còn có một ít nữ tiên chưa tới, nhưng không có quan hệ gì, bởi vì thời gian của yến hội này nhất định rất lâu.