-
Chương 1-5
Chương 1: Cuộc đào vong đẫm máu
Châu Nam Mĩ, tại vùng trung tâm của rừng mưa Amazon.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tằng tằng tằng!
Không gian yên bình vốn có tại vùng trung tâm của rừng mưa bị những trận súng bất ngờ vang lên phá vỡ. Không khí vốn đang ẩm ướt của rừng mưa, bị mùi cay nồng của khói súng lấp đầy.
Vụt!
Đột nhiên có một bóng người cao lớn vọt ra khỏi rừng cây um tùm… Không phải, đúng hơn là hai người! Bởi vì người này còn đang cõng một người khác sau lưng, từ những đường cong quyến rũ trên cơ thể thì có thể đoán người đó chắc là phụ nữ!
Người con trai kia tuy đang cõng một người, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy của anh. Anh chạy như gió, từng bước chân rất nhanh và không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Tiếng súng đằng sau dần xa dần, người con trai kia cũng chậm lại. Anh đến một lùm cây thấp rồi cảnh giác quan sát khắp nơi trước rồi mới dừng lại.
Diệp Quân Lãng nhẹ nhàng đặt người phụ nữ đang cõng sau lưng xuống mặt đất, lúc này mới thấy rõ người kia là một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy đang nhắm nghiền hai mắt giống như đang ngất.
Nhưng như vậy cũng không thể giấu đi nhan sắc yêu kiều, dịu dàng và nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.
Cô ấy ấy có một khuôn mặt trắng như ngọc, ngây thơ như thiên thần. Từng đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, mà sự tinh xảo này đại diện cho sự đẹp đẽ tới mức không giới hạn.
Diệp Quân Lãng kiểm tra cơ thể của cô ấy một chút, sau khi thấy không có gì đáng ngại. Anh mới trầm giọng nói với chiếc tai nghe đang đeo: “Vương Siêu, Vương Siêu. Nghe được thì đáp lời!”
Sau một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại.
Chuyện này khiến khuôn mặt đầy thuốc màu của Diệp Quân Lãng càng thêm u ám, anh tiếp tục liên lạc với hai người đồng đội khác. Nhưng tất cả cũng không có tin tức gì, điều này có nghĩa là gì, khỏi cần nói cũng biết kết quả rồi.
Diệp Quân Lãng thở dài rồi liên lạc với người đồng đội cuối cùng: “Cương Tử, Cương . Nghe được thì mau trả lời đi!”
Giọng anh vừa dứt thì một tiếng rẹt lạnh thấu xương vang lên trong tai nghe:
“Mày không thoát được đâu!”
Răng rắc!
Lời trong tai nghe vừa dứt, Diệp Quân Lãng lại nghe một âm thanh chói tai vọng lại giống như là microphone của tai nghe đã bị người ta bóp nát.
Ngay tức thì, Diệp Quân Lãng siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt u ám hiện lên tia khát máu. Một luồng sát khí đầy tàn khốc toả ra từ người anh, sát ý bốc lên như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào bất cứ lúc nào.
Diệp Quân Lãng gỡ tai nghe xuống, gương mặt anh lúc này đã âm trầm như đáy hồ. Sát ý trong lòng đã bị anh đè ép xuống, anh trở nên bình tĩnh, bình tĩnh như tình hình đáng buồn trước mắt vậy.
Nếu có người hiểu anh ở đây, họ sẽ nhận ra trạng thái này của anh là đáng sợ nhất.
Satan tức giận, máu chảy thành sông!
Đây không phải chỉ là danh ảo, nó có được thông qua từng trận huyết chiến và tàn sát, từ đó mới thành uy danh tối cao trong thế giới bóng tối.
Diệp Quân Lãng bắt đầu kiểm tra những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, bây giờ trên người anh đã chằng chịt vết thương, chỉ cần cử động nhẹ xíu đã động đến miệng vết thương khiến máu chảy ra không ngừng.
Anh đang cõng theo một người phụ nữ đã hôn mê, nếu muốn trốn chạy khỏi tầng tầng lớp lớp cạm bẫy trong lòng của địch thì rất khó.
Nhưng trong từ điển của Diệp Quân Lãng lại không có từ “không thể”.
…
Cách đó một cây số.
Trên khu rừng vừa bị chiến hoả quét qua.
Một người đàn ông để râu quai nón đang cầm một chiếc tai nghe, người này có vóc dáng cao to và cường tráng, trên người mặc một bộ đồ nguỵ trang, tay áo xắn lên để lộ từng đường cơ bắp cuồn cuộn như rồng. Trước mặc gã là một chiến sĩ quân đội nước Hoa, tuy chân tay đã không còn nguyên vẹn nhưng trên khuôn mặt đen đi vì thuốc súng vẫn thể hiện một ý chí kiên cường, không hối hận.
“Chỉ một mình mày mà có thể giết được mười lăm chiến sĩ bên phe tao khi bị bao vây, đúng là khiến người ta khó thể tin nổi. Nhưng trận chiến lần này đã kết thúc, chỉ còn một con cá lọt lưới!”
Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng thốt lên, ngay sau đó trong đôi mắt gã lóe lên tia ác độc, một nguồn sát khí khát máu bốc lên mạnh mẽ quanh người gã. Gã gầm lên: “Con cá nhỏ kia chạy theo hướng mười hai giờ, nó đang cõng theo một người phụ nữ nên không trốn xa nổi đâu! Nhanh chóng liên lạc đến tiểu đội thứ tư và năm, cắt đứt hai con đường bên sườn của nó. Rắn Hổ, Bò Cạp Độc lập tức dẫn đầu các chiến sĩ bao quây khu vực này nhanh nhất có thể. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, các người không được để cho nó đưa người phụ nữ kia ra ngoài! Người phụ nữ kia đáng giá một trăm triệu đô la đấy!”
“Rõ, đại ca!”
Ở bốn hướng chiến trường có hai người đàn ông hùng hổ trả lời lại. Tất cả họ đều cầm vũ khí, trông vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ và hung dữ, sát khí bốc lên xung quanh cơ thể họ chứng minh họ toàn là những nhân vật đã lăn lộn bò ra khỏi trận chiến tàn ác.
Hai người đàn ông có hiệu là Rắn Hổ và Bò Cạp Độc lập tức dẫn đội của mình làm nhiệm vụ, mỗi đội có tầm hai mươi chiến sĩ. Họ lợi dụng địa hình của rừng mưa để ẩn giấu bản thân, nhanh chóng truy lùng mục tiêu.
Người đàn ông râu quai nón cũng đi đến trước, bước qua cái xác của người chiến sĩ nước Hoa đã hi sinh với tay chân không còn nguyên vẹn kia, ném chiếc tai nghe gã đã bóp nát đang cầm trong tay đi.
Vừa rồi gã đã nghe được trong tai nghe có giọng nói phát ra mới cầm lên trả lời.
…
Giữa trung tâm rừng sâu, một khu đất trống.
Tô Hồng Tụ từ từ tỉnh lại, cảm thấy rất chói mắt, lông mi của cô ấy nhúc nhích một chút mới thích ứng được với ánh sáng và nhìn rõ xung quanh. Đập vào mắt cô ấy là khung cảnh khô ráo, bản thân đang nằm trên mặt đất. Xung quanh có đầy cổ thụ cao chọc trời, ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chiếu xuống đất tạo thành từng bóng hình loang lổ.
Nơi này là đâu?
Tô Hồng Tụ bắt đầu căng thẳng, đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa thu của cô ấy lóe lên một chút hoảng loạn.
Cô ấy chỉ nhớ trước khi mình ngất đi, hình như có một tiếng nổ thật to vang lên rồi cô ấy ngất. Lúc đó, khi chưa ngất hoàn toàn, cô ấy cảm giác có một cánh tay rắn chắc và ấm áp ôm mình vào lòng. Còn những chuyện sau đó ra sao, cô ấy hoàn toàn không biết, cho đến khi cô ấy tỉnh dậy lúc này.
“Tỉnh rồi à?”
Bất thình lình một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Tô Hồng Tụ vội vàng nhìn theo tiếng nói, phát hiện có một bóng người đứng như ném lao trên bãi đất trống cách mình mấy mét.
Khi cô ấy thấy bóng người này, trong lòng cũng ấm áp hơn, như lục bình trôi về nơi mình sinh ra. Sự hoảng loạn và sợ hãi cũng đã giảm đi hơn một nửa, cảm giác an toàn không hiểu sao lại sinh ra trong lòng của cô ấy.
Nhưng ngay sau đó trái tim của Tô Hồng Tụ chợt nhói lên như bị kim đâm, vành mắt cô ấy đỏ hoe, lệ hoen mi.
Chỉ vì cô ấy đã nhìn thấy rõ cơ thể đối phương, thậm chí là nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể của người đàn ông kia, có vài vết thương còn đang chảy máu. Từng vết thương đan xen, lồng vào nhau để rồi máu chảy ra như nhuộm đỏ cả người anh, hình ảnh thật đáng sợ.
Lúc này, người đàn ông kia đang cầm một con dao quân đội rạch vết thương trên eo mình, máu từ miệng vết thương đổ ra ào ạt.
Trên mặt đất còn có một đống than nhỏ đang cháy, người đàn ông này hơ con dao quân dụng làm nó đỏ lên rồi rạch vào miệng vết thương, cạo sạch những miếng thịt đã bị sưng tấy và nhiễm trùng trắng bệch. Sau đó, anh vươn tay ra để móc đầu đạn từ miệng vết thương ra ngoài.
Tô Hồng Tụ thấy hình ảnh thế mà tim như tót tới cổ họng, cô ấy muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng lại chần chừ, cuối cũng không thốt nên lời.
Cô ấy rất đau lòng, muốn giúp gì đó nhưng lại không biết nên làm thế nào. Dọc đường chạy trốn, nếu không có người đàn ông này bảo vệ và chăm sóc, cô ấy đã rơi vào tay đám phần tử vũ trang kia, kết cục cuối cùng có lẽ còn tệ hơn cả chết.
Từ trước đến giờ, trong mắt người khác, cô ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lạnh lùng như một nữ thần băng giá, đến cả tình cảm cũng rất ít khi kích động. Nhưng trên hành trình trốn chạy này, tại sao cô ấy lại rung động trước một người đàn ông dũng cảm, không sợ bất cứ thứ gì chứ?
Roạt!
Lúc này Diệp Quân Lãng đã móc một đầu đạn ra từ trong vết thương đầy máu ở bên eo, anh kẹp đầu đạn bằng hai ngón tay rồi vứt trên mặt đất. Bấy giờ, anh mới quay người nhìn Tô Hồng Tụ đã ngồi dậy mà lạnh lùng hỏi: “Cô có năm phút để uống nước và ăn một ít quả dại lẫn rễ cây đối diện. Tuy không ngon, nhưng nó sẽ giúp cô không bị đói chết.”
Diệp Quân Lãng nói xong lập tức xé một mảnh vải trước ngực rồi quấn lại miệng vết thương bên hông.
Sau khi lấy được đầu đạn ở eo ra, anh cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu cứ để đầu đạn ở trong vết thương, nó sẽ làm ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của anh, mà miệng vết thương cũng có thể bị nhiễm trùng bất cứ lúc nào. Anh biết rõ hậu quả khi vết thương bị nhiễm trùng trong khu rừng ẩm ướt này.
Tô Hồng Tụ cắn chặt răng, cả đường trốn chạy, cô ấy đã quen với những câu ra lệnh của người đàn ông này.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người khác sẽ rất bất ngờ và không tin nổi.
Nên biết, cô ấy sống như một nữ thần trong lòng đô thị to lớn và sầm uất nhất, bất cứ người đàn ông nào cũng cung kính, giữ thái độ cẩn trọng khi giao tiếp với cô ấy.
Làm gì có người nào mặt lạnh như tiền, ít nói ít cười, còn ra vẻ ngang ngược coi trời bằng vung như anh đâu.
Mà bấy giờ Tô Hồng Tụ cũng thấy đói bụng, cô ấy cầm túi nước quân dụng trước mặt, tu ừng ực mấy ngụm rồi nhìn mấy quả dại ít ỏi trên mặt đất, cắn răng bỏ nó vào miệng.
Quả dại này chưa chín, vị đắng chát và còn rất cứng nên cực kỳ khó ăn. Ấy thế mà, Tô Hồng Tụ vẫn ăn hết.
Sau đó, cô ấy đứng dậy, đi đến đất trống đằng trước. Nhân lúc Diệp Quân Lãng không chú ý, cô ấy cúi người nhặt đầu đạn dính máu trên mặt đất lên rồi siết chặt trong tay.
Diệp Quân Lãng đã băng bó vết thương bên eo xong, anh mặc lại quân phục đã bạc màu của mình, quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ. Váy dài trên cơ thể cô gái đã bị rách nhiều chỗ, đặc biệt là phần chân bị xẻ một đường rất dài, khiến cho cặp đùi thon thả, trắng như tuyết bị che lấp bên trong lộ ra bên ngoài, trông rất quyến rũ.
Tuy Diệp Quân Lãng đã từng gặp rất nhiều cực phẩm xinh đẹp, nhưng ngẫm lại, dù là vẻ ngoài hay khí chất, chẳng ai so được với người phụ nữ này.
Anh không biết người phụ nữ này là ai, nhưng từ khí chất của đối phương, anh đoán gia thế cô gái không tầm thường. Anh còn thầm thấy may mắn là cô gái này không đỏng đảnh như mấy cô chiêu lá ngọc cành vàng mình từng gặp. Suốt quá trình chạy trốn, anh thấy cô ấy rất kiên cường và bình tĩnh, điều này cũng coi như là gián tiếp giúp anh rồi.
Nhiệm vụ của anh là phải hộ tống người phụ nữ này trốn thoát khỏi vòng vây của kẻ thù đến khi có quân chi viên đến tiếp ứng.
“Phù!”
Diệp Quân Lãng lại thở hắt ra một hơi, tính ra cũng sắp đến nơi rồi.
Anh đứng dậy cầm áo chống đạn, đi đến đối diện Tô Hồng Tụ, nói: “Mặc nó vào!”
“Không, anh cần nó hơn tôi!” Tô Hồng Tụ nói.
“Mặc vào!”
Diệp Quân Lãng hạ giọng xuống, mang theo một sự uy nghiêm chân thật và đáng tin.
“Anh…”
Tô Hồng Tụ bực bội, nhưng cô ấy vẫn cầm áo chống đạn rồi mặc vào.
“Đến đây với tôi!”
Diệp Quân Lãng tiếp tục ra lệnh, vẻ mặt anh tối lại, thể hiện sự bình tĩnh, kiên cường và vững vàng nhưng thật ra che giấu trong đó là ánh mắt chứa đựng sát ý. Anh cầm một khẩu súng trường M99, tiến tới trước dọc theo núi, nhưng tuyến đường không phải đi thẳng mà vòng vèo không ngừng.
Trong lòng Tô Hồng Tụ lộp bộp, cô ấy biết sắp có trận chiến xảy ra.
Bởi vì cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở trước khi bước vào chiến trường của Diệp Quân Lãng… Anh luôn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng không hoảng loạn như vậy!
…
Chương 2: Satan máu lạnh!
Trong chiến dịch giải cứu lần này, ngoài Diệp Quân Lãng ra thì còn có bốn đồng đội của tổ chức Long Ảnh.
Bởi vì tin tình báo mà đám người Diệp Quân Lãng nhận được là sai lầm, nên khi đến nơi, họ đã rơi vào vòng vây của kẻ địch, khi đó Diệp Quân Lãng đã dẫn dắt các chiến sĩ của tổ chức Long Ảnh tấn công bất ngờ, giải cứu được Tô Hồng Tụ, để đảm bảo cho sự an toàn của Tô Hồng Tụ, Diệp Quân Lãng đã ra lệnh cho bốn người còn lại dụ địch về các hướng khác nhau, làm phân tán quân địch đang bao vây và theo dõi.
Vừa rồi anh liên lạc với bốn đồng đội còn lại, nhưng không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, chứng tỏ bọn họ đã hy sinh.
Nếu tiếp tục đi theo tuyến đường trốn thoát ban đầu, chắc chắn sẽ rơi vào vòng vây của kẻ địch phía trước, phía sau còn có kẻ thù truy đuổi, một khi bị mắc kẹt trong tình huống bị bao vây hai phía thì sẽ rất khó thoát khỏi vòng vây.
Nếu chỉ có một mình anh thì anh cũng không có gì phải sợ hãi, mấu chốt là bên cạnh còn có Tô Hồng Tụ cần được bảo vệ.
Đó là lý do tại sao anh quay lại, tất cả những gì anh phải làm là đánh bất ngờ để giết chết những kẻ truy đuổi phía sau.
Rừng nhiệt đới tươi tốt, có những cây cổ thụ cao chót vót và những bụi cây thấp nhấp nhô, khi tiến vào khu rừng, ngay cả ánh nắng chói chang kia cũng khó có thể xuyên qua dù chỉ một chút, tạo cho người ta cảm giác u ám và ẩm ướt không thấy ánh mặt trời.
Sự âm u đó lại tạo ra một bầu không khí vô cùng ngột ngạt như có một tấm lưới lớn vô hình nào đó đang dần co lại.
Diệp Quân Lãng là Binh Vương Long Ảnh, là chiến sĩ mạnh nhất của tổ chức Long Ảnh, nếu năng lực chiến đấu của cá nhân anh là xếp nhì thì không ai dám đứng thứ nhất.
Quá trình huấn luyện đặc biệt khốc liệt đã giúp anh thích nghi và làm quen với việc tác chiến ở bất kỳ loại địa hình nào, vì vậy, trong khu rừng nhiệt đới có thể nói là đầy rẫy nguy hiểm đối với người bình thường này, anh lại có vẻ rất thành thạo.
Anh dẫn theo Tô Hồng Tụ băng qua rừng mưa, dựa vào trực giác nhạy bén có thể so với dã thú của mình, để phán đoán tình hình phía trước, đồng thời thông qua mùi ẩm ướt trong rừng mưa, anh có thể xác định được phương hướng.
"Đi theo tôi, hướng này! Nhớ rõ, đi trên con đường mà tôi đã đi." Diệp Quân Lãng trầm giọng nói với Tô Hồng Tụ ở phía sau.
Tô Hồng Tụ gật đầu, cô ấy đang ở trong khu rừng nhiệt đới nguyên sơ và rộng lớn này, nếu nói rằng trong lòng cô ấy không có chút sợ hãi hay hoảng hốt nào, thì đó là giả.
Tuy nhiên, đối với cô ấy, chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm trước mặt, nỗi bất an trong lòng sẽ giảm bớt đi rất nhiều, ngược lại còn có một cảm giác an toàn khó tả.
Đó là một loại cảm giác bị phụ thuộc.
Nếu không có người đàn ông này ở bên cạnh, giữa lòng khu rừng nhiệt đới, nơi không thể phân biệt được đông tây nam bắc này, cô ấy thậm chí sẽ không có dũng khí để kiên trì dù chỉ nửa phút.
Diệp Quân Lãng dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình trong rừng nhiệt đới, lặng lẽ đi về phía bên phải, quả thực đã nhìn thấy một vùng cao nguyên.
Diệp Quân Lãng dẫn theo Tô Hồng Tụ lặng lẽ đi tới, ở vùng cao nguyên này, Diệp Quân Lãng tìm được một cái hang động tự nhiên nhỏ, trong đó vừa hay có thể chứa được một người ngồi xổm.
"Cô ngồi xổm ở trong hang động này đi, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được lên tiếng, không được đi ra!"
Diệp Quân Lãng trầm giọng nói.
"Anh, anh định đi chiến đấu sao?"
Tô Hồng Tụ hỏi.
Diệp Quân Lãng không nói gì, nhìn Tô Hồng Tụ mà không hề dao động, anh liền bế Tô Hồng Tụ lên, đem cô ấy nhét vào trong cái hốc này, sau đó anh bắt đầu bố trí ngụy trang.
Tô Hồng Tụ cắn răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
Ngay cả trong tình huống chứa đầy nguy cơ như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ thấy bất kỳ sự hoảng sợ hay bất an nào xuất hiện trên mặt người đàn ông này, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh và thong dong như xưa, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Những vết thương trên khắp cơ thể người đàn ông trước mặt phần lớn là do chặn giúp cô ấy, bao gồm cả tiếng nổ lớn mà cô ấy nghe thấy trước khi hôn mê. Sau khi tỉnh lại, cô ấy không hề hấn gì, có lẽ lúc đó người đàn ông này đã dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô ấy, hứng chịu những làn sóng khí do vụ nổ lớn gây ra.
Cho dù có gặp phải bất kỳ nguy hiểm thế nào, anh vẫn luôn đứng trước mặt cô ấy như một ngọn núi lớn, cho cô ấy một nơi trú ẩn an toàn.
"Anh vẫn sẽ trở về phải không?" Tô Hồng Tụ nhịn không được hỏi.
Diệp Quân Lãng liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Đây là chiến trường, không phải trò chơi. Tình thế trên chiến trường thay đổi nhanh chóng, không ai có thể tránh khỏi tất cả tai nạn và nguy hiểm, trong đó có tôi."
Tô Hồng Tú khẽ cắn môi dưới bằng hàm răng trong suốt nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì, tất cả những gì tôi có thể làm là tự giúp mình, vì vậy anh có thể cho tôi một con dao được không?"
Sắc mặt Diệp Quân Lãng giật mình, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia dịu dàng, anh hít một hơi thật sâu, rút ra một con dao quân dụng, đưa cho Tô Hồng Tụ.
Anh hiểu ý của Tô Hồng Tụ, nếu anh không thể quay lại, mà cô ấy lại bị phần tử có vũ trang tìm thấy, điều duy nhất cô ấy có thể làm chỉ là dùng con dao này để chấm dứt sự đau khổ của chính mình.
Cái chết có lẽ rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là sự sỉ nhục và đau đớn không thể biết trước, ít nhất việc này còn tốt hơn việc rơi vào tay những kẻ có vũ trang đó.
Diệp Quân Lãng đã bố trí ngụy trang ở cửa hang, không ai có thể phát hiện nơi này có cửa hang, anh nói với Tô Hồng Tụ ở bên trong: “Nhớ kỹ lời tôi nói, hơn nữa, bây giờ cũng chưa phải lúc tuyệt vọng, cho nên cô phải cầm con dao trong tay thật cẩn thận, kẻo tự làm mình bị thương."
Nói xong lời này, Diệp Quân Lãng lặng lẽ rời đi.
Trong hang động được ngụy trang kỹ càng, Tô Hồng Tụ ngồi xổm bất động, tay phải nắm chặt chuôi của cây dao quân dụng, ngón tay trắng bệch dị thường do nắm chặt quá mức.
“Anh nhất định phải trở về, nhất định phải trở về….”
Tô Hồng Tụ tự lẩm bẩm, tất cả sự kiên cường của cô ấy lúc này tan biến như băng tuyết tan, những giọt nước mắt vốn đã chực chờ nơi khóe mắt cũng rơi xuống như mưa.
...
Trên nơi cao.
Diệp Quân Lãng nằm bất động như tượng để mai phục.
Anh lợi dụng các công sự xung quanh để che chắn hỗ trợ cho mình, bộ đồ ngụy trang anh đang mặc gần như hòa hợp vào môi trường xung quanh, anh cầm một khẩu súng bắn tỉa M99 trong tay, mắt phải của anh nhìn chằm chằm vào ống ngắm bắn, đè ép hơi thở trở nên khẽ khàng.
Một lúc sau, có vài bóng người đột nhiên xẹt qua ống kính ngắm bắn, những bóng người này có vẻ cực kỳ thận trọng, lén lút và di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Tuy nhiên, vẫn không thể tránh khỏi sự truy lùng từ ống ngắm của Diệp Quân Lãng.
"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"
Diệp Quân Lãng cười lạnh, một tia sát khí lạnh lùng hiện lên sâu trong mắt anh, anh nắm lấy cò súng, ngón trỏ bên phải dần dần siết chặt cò súng.
Khi trong ống ngắm bắn xuất hiện ngày càng nhiều bóng người, Diệp Quân Lãng quả quyết bóp cò…
Vèo!
Mặc dù đã được lắp đặt bộ phận giảm thanh nhưng tiếng xé gió sắc bén của đầu đạn bắn tỉa xuyên qua khoảng không vẫn vô cùng chói tai khi nó bắn về phía trước.
Khi phát súng rơi xuống, Diệp Quân Lãng không nhìn kết quả mà quay súng và bắn thêm hai phát nữa.
Vèo! Vèo!
Lại là hai đầu đạn bắn tỉa nữa bắn về phía trước.
Ba đầu đạn bắn tỉa gần như đồng thời ra khỏi nòng cùng một khoảnh khắc, kỹ thuật bắn tỉa nhanh như vậy có thể gọi là thần kỳ.
Ở hướng phía trước bên phải, Rắn Hổ đang dẫn đầu một nhóm người có vũ trang nhanh chóng lẻn về phía trước, đột nhiên…
Bùm!
Đầu của một người phía trước đột nhiên nổ tung, những thứ màu trắng xen lẫn đỏ bắn tung tóe, văng lên không trung, rồi lại rơi lả tả xuống đất.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, trong chớp mắt--
Bùm! Bùm!
Thêm hai phần tử vũ trang nữa bị đầu đạn bắn tỉa bất ngờ đâm vào giữa lông mày, tiếng đầu bị nổ tung liên tiếp lần lượt vang lên khiến mọi người kinh hãi.
Đến lúc này Rắn Hổ mới phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng hét lên: "Kẻ địch tấn công, né tránh, né tránh!"
Những phần tử vũ trang còn lại lần lượt tìm kiếm công sự để ẩn nấp hoặc nằm xuống ngay lập tức.
Bùm!
Tuy nhiên, một người đã chậm một bước khi định né tránh và núp sau một số cây lớn, một đầu đạn bắn tỉa lao nhanh tới, xuyên qua ngực và bụng anh ta, máu bắn tung tóe ra ngoài, toàn bộ cơ thể gần như bị nổ thành hai đoạn.
Vèo!
Trên sườn cao, Diệp Quân Lãng đang nằm phục kích đột nhiên di chuyển, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, với tốc độ kinh người, anh lao nhanh về phía đám phần tử vũ trang như tia chớp.
Chương 3: Phản công!
Trong mắt Rắn Hổ hiện lên vẻ khát máu và hưng phấn, đối mặt với việc bốn tên lính bên cạnh bị bắn chết, điều này cũng không thể khiến hắn ta lùi bước, mà ngược lại còn tăng thêm sự hưng phấn như thể phát hiện ra con mồi.
Nếu hắn ta có thể giết được mục tiêu trước và bắt được cô gái kia trước, thì hắn ta có thể nhận được 10% phần thưởng riêng.
Trên thế giới này, tiền có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng, thậm chí dù đó là khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
"Theo tao xông lên, mục tiêu ở ngay phía trước, hắn ta đã bị thương, bên người còn có một cô gái, không thể chạy xa được!"
Rắn Hổ thấp giọng kêu lên, hắn ta lãnh đạo một đám phần tử vũ trang xung quanh mình, chia nhau phân tán ra, nhanh chóng ẩn nấp và di chuyển nhanh về hướng phát ra tiếng súng đã được xác định.
Tất nhiên, trong quá trình này, Rắn Hổ cũng không quên liên lạc với người đàn ông có râu quai nón, dù sao đó cũng là đại ca của hắn ta.
Người đàn ông có râu quai nón đang chậm rãi đi tới từ phía sau, sau khi nhận được tin nhắn của Rắn Hổ, gã tỏ ra giật mình, hai hàng lông mày rậm nhíu lại.
Bên phía Rắn Hổ đã bắt đầu xung đột rồi sao?
Điều này rất khác với những gì gã vẫn nghĩ, gã vốn tưởng rằng người lính đặc chủng kia sẽ cùng mục tiêu bỏ chạy về phía trước, sau đó rơi vào vòng vây của đội thứ tư và thứ năm, gã không ngờ rằng đối phương lại thực sự đi vòng trở lại, tập kích và ám sát những kẻ truy đuổi phía sau .
"Chết tiệt!"
Người đàn ông có râu quai nón chửi thề, gã lập tức liên lạc với hai đội lính phía trước, yêu cầu họ nhanh chóng đến bao vây, đồng thời cũng thông báo cho Bò Cạp Độc, yêu cầu hắn ta dẫn đầu những người phần tử vũ trang khác nhanh chóng tiến đến hỗ trợ Rắn Hổ.
...
Trong rừng mưa, sau khi bốn tiếng súng vang lên, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Rắn Hổ dẫn sáu tên lính còn lại bên người mình lẻn về phía trước, mọi thứ xung quanh khôi phục sự im lặng, không có một chút âm thanh hay hơi thở nào cả, như thể tiếng súng vừa vang lên chỉ là ảo giác.
Cả đoạn đường lén lút tới đây, không thấy một bóng người nào, cũng không cảm nhận được sự có mặt của bất kỳ khí tức dị thường nào, chỉ có sự im lặng chết chóc trong rừng mưa nguyên sinh này.
Dần dần, trên trán Rắn Hổ bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay nắm chặt khẩu súng trường AK47 trở nên ẩm ướt, hắn ta khó nhọc nuốt nước bọt, toàn thân bắt đầu có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, ở đâu đó, nơi mà hắn ta không thể nhìn thấy, hình như có một đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là một đôi mắt của sự chết chóc!
Dần dần, không khí xung quanh dường như đông đặc lại, mỗi một hơi thở đều trở nên vô cùng nặng nề, tạo ra một áp lực nặng nề có thể khiến người ta phát điên.
Không chỉ Rắn Hổ mà các phần tử vũ trang khác cũng cảm nhận được điều đó.
"Có nguy hiểm!"
Rắn Hổ không khỏi hét lên.
Tuy nhiên, đã quá muộn, và ngay lập tức--
Vèo!
Một bóng người loé nghiêng ra khỏi bụi cây bên cạnh, chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, tốc độ đang lao tới kia đã đột ngột đạt đến cấp độ cực kì nhanh, lao tới như một tia chớp.
Sau đó, một vật nhọn dính đầy máu lóe lên, sượt qua cổ họng của một tên phần tử vũ trang phía trước.
Xoẹt!
Trên cổ họng của tên này lập tức bị rạch ra một vệt máu, máu phun mạnh ra như cột máu phóng lên cao.
Vật nhọn đẫm máu kia lại giương lên, cây dao quân dụng thấm đẫm một tầng máu xẹt qua cổ họng của một tên lính khác ở bên cạnh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng súng lục cấp tốc vang lên, ba tên phần tử vũ trang vừa mới phản ứng còn chưa kịp thực hiện bất kỳ hành vi phản công nào, thì giữa lông mày của bọn họ đã vĩnh viễn in dấu một lỗ đạn.
Bóng người giống như thần ma này lại chợt lóe lao nhanh về phía trước, xẹt ngang qua tên phần tử vũ trang cuối cùng, cây dao quân dụng đẫm máu trong tay anh lập tức tạo ra một chùm tia máu.
"Má!"
Rắn Hổ cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ta gầm lên giận dữ, lập tức quay người với khẩu AK47 trong tay, chuẩn bị bóp cò để tiến hành bắn phá quy mô lớn.
Vù!
Tuy nhiên, một âm thanh xé gió vang lên trong không khí, một thế chân quét ngang về phía cánh tay cầm súng của Rắn Hổ giống như một viên đạn pháo được phóng ra.
Rắc
Tiếng xương cánh tay bị gãy vang lên cực kỳ chói tai, khẩu AK47 trong tay Rắn Hổ bị văng ra ngoài do tác động quá lớn của cú quét chân kia, đồng thời cánh tay phải của hắn ta cũng bị đánh gãy.
Rắn Hổ kinh hãi suýt chết, khi hắn ta quay đầu lại liền nhìn thấy họng súng đen ngòm đang xuất hiện trước mặt.
Đó là một cây súng lục kiểu 92.
Bùm!
Súng đưa lên rồi hạ xuống, Rắn Hổ ngã thẳng xuống đất, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Sau khi quét qua chiến trường, Diệp Quân Lãng hít một hơi thật sâu, anh nhanh chóng nhặt từng chiếc ba lô chuyên dụng của những tên phần tử vũ trang lên, mở ra xem xét, ngoài một ít lương thực và nước uống, thì còn có đạn dược.
Điều khiến Diệp Quân Lãng ngạc nhiên là bên trong thực sự có mìn chống bộ binh.
Diệp Quân Lãng thu thập tất cả các loại mìn chống bộ binh, nhặt hai khẩu súng trường tự động M16, nạp đủ đạn rồi bóng người anh lóe lên, nhanh chóng biến mất trong các rừng mưa.
Một lúc sau, ba đội phần tử vũ trang cuối cùng cũng đến, họ xuất hiện tại nơi từng diễn ra trận chiến và nhìn thấy những xác chết nằm trên mặt đất, trong đó có Rắn Hổ chết không nhắm mắt.
Sau đó, người đàn ông có râu quai nón đi tới, sau khi nhìn thấy chiến trường nồng nặc mùi máu này, sắc mặt gã càng thêm u ám, trong mắt lóe lên một cỗ sát ý điên cuồng.
"Tên ngu ngốc chết tiệt này muốn tự mình lập công, không đợi người khác tới đã bao vây truy kích ở đây, rồi tự mình ra tay!" Người đàn ông có râu quai nón lạnh lùng nói, sau đó gã nhìn về phía trước, mũi khụt khịt cố gắng ngửi thử như thể đang cố phân biệt một mùi nào đó.
Cuối cùng, gã đưa tay ra chỉ về phía trước, lạnh lùng nói: “Tên kia chạy trốn về hướng này, tản ra đuổi theo cho tao! Tao không tin ở trong rừng mưa này, nó có thể trốn được bao xa khi vừa dẫn theo một người phụ nữ, vừa bị thương nặng!"
Lúc này, những tên phần tử vũ trang còn lại dưới quyền của người đàn ông có râu quai nón đã tụ tập lại với nhau, có khoảng 27-28 người, mỗi người đều tràn đầy sát khí, bọn họ theo lệnh của người đàn ông có râu quai nón, phân tán ra tạo thành vòng vây, rồi lặng lẽ đi về phía trước.
Rút kinh nghiệm từ trước, nhóm phần tử vũ trang này cực kỳ thận trọng, thực chất họ là lính đánh thuê, mỗi người trong số họ đều đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm.
Vì vậy, trong khu rừng nhiệt đới này, bọn họ biết cách sử dụng hầm trú ẩn để ẩn nấp và lặng lẽ di chuyển, cố gắng tránh lộ diện nhiều nhất có thể.
Dù vậy, sau khi âm thầm di chuyển được một khoảng cách nhất định, sắc mặt của người đàn ông có râu quai nón đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên hét lớn lên...
"Có nguy hiểm!"
Vèo!
Như để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của người đàn ông có râu quai nón, ngay khi gã vừa đưa ra lời cảnh báo, một tiếng huýt sáo chói tai vang lên.
Đối với những tên lính đánh thuê này, họ biết khi tiếng huýt gió vang lên trong khoảng không như vậy có ý nghĩa gì...
Đầu đạn bắn tỉa!
Bùm!
Quả nhiên, một đầu đạn bắn tỉa ngay lập tức lao tới, đầu của một tên lính đánh thuê nổ tung ngay sao đó.
Đây dường như là một phản ứng dây chuyền, tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba... Từng tên lính đánh thuê đều bị đầu đạn bắn tỉa khó nắm bắt kia tấn công, bọn họ không còn nơi nào để trốn, dù họ có che giấu cẩn thận đến đâu, trước khi chết họ cũng không biết mình đã chết như thế nào.
"Phản công! Phản công cho tao!"
Người đàn ông có râu quai nón giận dữ gầm lên, gã giơ lên một khẩu súng máy hạng nhẹ và bắn điên cuồng về phía trước.
Đùng đùng đùng!
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông có râu quai nón, những tên lính đánh thuê khác cũng dùng súng bắn về phía trước và phát động một cuộc phản công mạnh mẽ.
Phía trước, trong một căn hầm công sự, một bóng người lao nhanh ra, lăn trên mặt đất, khẩu súng trong tay đặt xuống đất, mỗi tay cầm một khẩu súng trường tự động M16, đồng thời bóp cò, họng súng phụt ra những tia lửa lóe lên và những loạt đạn bắn về phía trước.
Đây là Diệp Quân Lãng, đạn đã dùng hết, những viên đạn mà anh lấy cũng không khớp với đầu đạn bắn tỉa, nên anh chỉ có thể sử dụng súng trường đột kích.
Sau khi Diệp Quân Lãng xuất hiện và nổ súng, những tên lính đánh thuê phía trước cũng khóa chặt vị trí của anh, những người lính đánh thuê máu lạnh và dũng mãnh này ngay lập tức sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của mình để trấn áp và bắt đầu bao vây Diệp Quân Lãng.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng phẳng lặng như giếng cổ, không có một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ có đủ sự bình tĩnh và ổn định.
Anh bắt đầu chạy, vừa chạy vừa liên tục nổ súng.
Đồng thời, anh lợi dụng cây cối xung quanh để bảo vệ mình, có khi nhảy xuống đất, có khi liên tục lăn lộn, vô số viên đạn xẹt qua người anh, thậm chí có mấy lần, viên đạn lạc gần như đã xẹt qua người anh, quả là một tình huống nguy hiểm.
Mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng cuộc phản công của Diệp Quân Lãng không hề hỗn loạn, anh sử dụng hai khẩu súng trường đột kích như thể đang dùng súng bắn tỉa, tạo ra hiệu ứng như đang bắn tỉa.
Bùm bùm bùm bùm!
Diệp Quân Lãng bỗng nhiên vung súng phản công, viên đạn được bắn nhanh ra từ nòng súng gầm rú lao về phía trước, ngay khi ba tên lính đánh thuê đuổi theo từ bên phải xuất hiện ở phía trước, liền bị viên đạn đang lao nhanh tới bắn trúng, ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng đột nhiên tối sầm, đôi chân lập tức dồn lực, rồi nhanh chóng tăng tốc độ lên, cấp tốc chạy về một vị trí ở hướng bên trái.
Đó là một vùng đất cao, cũng là nơi Tô Hồng Tụ đang ẩn náu.
Chương 4: Bẫy mìn!
Tô Hồng Tụ ngồi xổm trong hang nhỏ, tay phải vẫn nắm chặt cây dao quân dụng sắc bén này, các khớp ngón tay đã trắng bệch do nắm quá chặt.
Khi chỉ còn lại một mình, cô ấy mới cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nỗi lo lắng và hoảng sợ cũng theo đó mà xâm chiếm cô ấy.
Lúc này cô ấy mới nhận ra rằng Diệp Quân Lãng là chỗ dựa duy nhất của mình trong khu rừng nhiệt đới chết tiệt này.
Diệp Quân Lãng đã ngụy trang rất tốt ở cửa hang, cô ấy không nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng súng nổ.
Mỗi tiếng súng vang lên đều khiến tim cô ấy đập lỡ một nhịp, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Cô ấy không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Diệp Quân Lãng, nhưng vì có tiếng súng nên điều đó có nghĩ là anh vẫn còn sống và vẫn đang chiến đấu, nếu anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, những tiếng súng đó cũng sẽ không liên tục vang vọng xung quanh.
Cô ấy bất an thấp thỏm, tất cả những gì cô ấy có thể làm là thầm cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này...
Rầm!
Dây mây và cỏ khô bố trí ở cửa hang để ngụy trang bị bàn tay của người nào đó đẩy sang một bên, biến cố đột ngột này khiến Tô Hồng Tụ kinh ngạc, cô ấy kêu lên và theo bản năng đâm cây dao quân dụng về phía trước.
Bộp!
Tuy nhiên, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay cô ấy, sau đó bên tai cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Là tôi!"
Tô Hồng Tụ nhìn kỹ lại thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc được tô màu kia.
Khoảnh khắc này, Tô Hồng Tụ vui mừng bật dậy, biểu cảm trên mặt thay đổi ngay lập tức, không biết là đang khóc hay đang cười, lúc này, cô ấy đột nhiên có cảm giác muốn lao vào lòng người đàn ông này.
"Đi theo tôi nhanh lên!"
Diệp Quân Lãng mở miệng, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi cửa hang này, lập tức dẫn cô ấy chạy nhanh về phía trước.
Tô Hồng Tụ không phải là một người lính và cũng chưa được huấn luyện đặc biệt nên dù có cố gắng đến đâu thì cô ấy cũng không thể chạy nhanh được.
Diệp Quân Lãng bế Tô Hồng Tụ lên, một mùi thơm tao nhã xộc thẳng vào mũi anh, người đẹp trong lòng ngực anh có thân hình mềm mại, làn da mà tay anh chạm phải tràn đầy mềm mại đàn hồi.
Diệp Quân Lãng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đang bế một người trong tay, nhưng tốc độ của anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhờ vào cây cối và địa hình xung quanh giúp che chắn mà chạy đi.
Bịch bịch bịch!
Đùng! Đùng! Đùng!
Phía sau anh, từng loạt tiếng súng dày đặc nối tiếp nhau, oanh tạc và đan xen thành một mạng lưới hỏa lực áp đảo.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, Tô Hồng Tụ không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng sợ, khi được Diệp Quân Lãng ôm vào lòng, hai má cô ấy đỏ bừng có chút nóng lên, trong lòng giống như có một con hươu đang lao nhanh.
Hơi ấm trong lồng ngực Diệp Quân Lãng và khí chất nam tính đặc trưng bao trùm toàn bộ cơ thể cô ấy.
Lúc này, trong đầu Tô Hồng Tụ thậm chí còn có một ý nghĩ cực kỳ buồn cười - cho dù có chết, cô ấy cũng không có gì phải sợ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông này!
Đột nhiên, Diệp Quân Lãng đang chạy thì chợt khom người nằm sấp xuống đất, sau đó lăn một cái, đè Tô Hồng Tụ bên dưới thân mình.
Điều này làm cho sắc mặt Tô Hồng Tụ càng đỏ hơn, cô ấy khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên--
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất ở khu vực xung quanh dường như rung chuyển một chút, kéo theo đó là những loạt âm thanh "xoẹt xoẹt xoẹt" xé toạc không khí.
"A!"
Tiếp theo sau là những tiếng la hét thảm thiết, những tên lính đánh thuê truy đuổi từ phía sau bị hất văng lên cao trong tiếng nổ to kia, những mảnh vỡ như viên bi bắn nhanh về các hướng khác nhau, xuyên qua cơ thể những tên lính đánh thuê đã bước vào phạm vi khu vực bị gài bom này.
Bẫy mìn!
Đó chính xác là bẫy mìn mà Diệp Quân Lãng đã bố trí sẵn từ trước, sử dụng mìn chống bộ binh mà anh đã lấy được, cuối cùng dụ kẻ địch vào, tạo thành một cảnh tàn sát như lúc này!
Dù cách bãi mìn một khoảng khá xa nhưng bụi đất mịt mù từ vụ nổ vẫn văng rào rạt lên trên lưng Diệp Quân Lãng, sau khi vụ nổ kết thúc, anh lập tức đứng dậy và nói với Tô Hồng Tụ đang nằm trên mặt đất: "Nằm xuống và đừng cử động!"
Vừa nói, Diệp Quân Lãng vừa cầm hai khẩu súng trường đột kích vừa lao về phía sau, đồng thời bóp cò súng bằng cả hai tay trái - phải.
Đùng đùng đùng!
Những viên đạn bắn ra từ họng của hai khẩu súng trường đột kích bắn về phía địa điểm vừa xảy ra vụ nổ.
Những tên phần tử vũ trang của quân địch vừa gặp phải tác động từ vụ nổ mạnh, việc này đã làm gián đoạn đội hình bao vây, ngay cả những tên còn sống sót sau vụ nổ cũng không thể tổ chức đội hình phản công hiệu quả trong thời gian ngắn.
Vì vậy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để tóm gọn tất cả đám quân địch này trong một lần!
Thân là Binh Vương của Long Ảnh, trong thế giới hắc ám Diệp Quân Lãng thậm chí còn được mệnh danh là Ma Vương Satan, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Trong lúc xạ kích, một số tên lính của quân địch vừa đứng dậy đã bị trúng đạn, một số thì bị thương muốn chạy trốn nhưng lại bị ngã gục trên đường.
Người đàn ông có râu quai nón chưa bước vào bãi mìn, thời điểm phát nổ, gã đã nằm rạp trên mặt đất.
Khi gã đứng dậy lần nữa, thứ gã nhìn thấy là một cảnh tượng bi thảm, số tên lính còn sống sót còn chưa đầy mười người.
"Đừng hoảng sợ, phản công, phản công lại cho tao!"
Người đàn ông có râu quai nón gầm lên giận dữ, gã cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ và điên cuồng bắn về phía trước.
Trong tiếng súng đang lao trực diện tới, Diệp Quân Lãng thực sự lao về phía trước, anh phải lao về phía trước vì kẻ địch có lợi thế về quân số, nếu bọn họ lại tổ chức phản công lần nữa, anh dẫn theo Tô Hồng Tụ ở bên cạnh, sẽ rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
Trong quá trình tiến lên, thứ có thể tạo ra mối đe dọa nhất định cho anh, chính là khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón kia.
Nghĩ tới việc này, trong mắt Diệp Quân Lãng lại tràn ngập sát khí lạnh lùng, khẩu súng trường đột kích M17 anh cầm trên tay trái chuyên bắn về hướng người đàn ông có râu quai nón, trong khi khẩu súng trường đột kích M16 được anh cầm trên tay phải quét qua những tên lính đánh thuê còn lại.
Người đàn ông có râu quai nón phía trước có linh cảm cực kỳ nhạy bén, xung quanh không có hầm trú ẩn kiên cố, khi sát ý của Diệp Quân Lãng truyền đến, gã dứt khoát nằm bò xuống đất và liên tục lăn tròn, tránh khỏi những viên đạn đang được bắn ra ào ạt.
Người đàn ông có râu quai nón lăn lộn di chuyển, tìm kiếm một công sự gần đó để yểm trợ cho cuộc phản công, với khoảng cách này, khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay gã tạm thời không thể phát ra hỏa lực uy hiếp.
Cơ hội ngắn ngủi này bị Diệp Quân Lãng nắm bắt, trong mắt anh hiện lên sát ý, khuôn mặt vốn âm trầm của anh đột nhiên trở nên hung ác, sát ý vốn bị đè nén trong lòng giống như núi lửa phun trào, hoàn toàn bùng nổ.
Sát khí toàn thân dâng trào mãnh liệt, mơ hồ dâng lên mùi máu tanh như thây sơn biển máu, lúc này Diệp Quân Lãng giống như một con thú khát máu, hoàn toàn hồi sinh!
Chỉ cần một luồng khí tức tỏa ra từ người anh, cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh hãi, luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ kia áp đảo khiến người ta dâng lên cảm giác bất lực không thể phản kháng.
Đây chính là bản chất thực sự của Satan!
Đùng đùng đùng đùng!
Đầu tiên, khẩu súng trường đột kích trong tay phải của Diệp Quân Lãng bắn theo hình bán nguyệt, áp chế hỏa lực của những tên lính đánh thuê trước đó còn sót lại, sau đó anh giẫm hai chân và thi triển kỹ năng chiến đấu vật lý mạnh mẽ nhất của mình - tốc biến!
Diệp Quân Lãng bùng nổ sức mạnh, dùng hết sức lực lao tới, anh thường có thể trong nháy mắt lao về phía trước hơn mười mét, đây chính là con át chủ bài của anh trong chiến đấu!
Chỉ nhoáng người lên một cái, anh đã đến gần vị trí của kẻ địch, rồi lại lóe người một lần nữa!
Diệp Quân Lãng giống như một vị thần giết chóc, hừng hực khí thế lao nhanh về phía trước!
Châu Nam Mĩ, tại vùng trung tâm của rừng mưa Amazon.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tằng tằng tằng!
Không gian yên bình vốn có tại vùng trung tâm của rừng mưa bị những trận súng bất ngờ vang lên phá vỡ. Không khí vốn đang ẩm ướt của rừng mưa, bị mùi cay nồng của khói súng lấp đầy.
Vụt!
Đột nhiên có một bóng người cao lớn vọt ra khỏi rừng cây um tùm… Không phải, đúng hơn là hai người! Bởi vì người này còn đang cõng một người khác sau lưng, từ những đường cong quyến rũ trên cơ thể thì có thể đoán người đó chắc là phụ nữ!
Người con trai kia tuy đang cõng một người, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy của anh. Anh chạy như gió, từng bước chân rất nhanh và không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Tiếng súng đằng sau dần xa dần, người con trai kia cũng chậm lại. Anh đến một lùm cây thấp rồi cảnh giác quan sát khắp nơi trước rồi mới dừng lại.
Diệp Quân Lãng nhẹ nhàng đặt người phụ nữ đang cõng sau lưng xuống mặt đất, lúc này mới thấy rõ người kia là một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy đang nhắm nghiền hai mắt giống như đang ngất.
Nhưng như vậy cũng không thể giấu đi nhan sắc yêu kiều, dịu dàng và nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy.
Cô ấy ấy có một khuôn mặt trắng như ngọc, ngây thơ như thiên thần. Từng đường nét trên gương mặt rất tinh xảo, mà sự tinh xảo này đại diện cho sự đẹp đẽ tới mức không giới hạn.
Diệp Quân Lãng kiểm tra cơ thể của cô ấy một chút, sau khi thấy không có gì đáng ngại. Anh mới trầm giọng nói với chiếc tai nghe đang đeo: “Vương Siêu, Vương Siêu. Nghe được thì đáp lời!”
Sau một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại.
Chuyện này khiến khuôn mặt đầy thuốc màu của Diệp Quân Lãng càng thêm u ám, anh tiếp tục liên lạc với hai người đồng đội khác. Nhưng tất cả cũng không có tin tức gì, điều này có nghĩa là gì, khỏi cần nói cũng biết kết quả rồi.
Diệp Quân Lãng thở dài rồi liên lạc với người đồng đội cuối cùng: “Cương Tử, Cương . Nghe được thì mau trả lời đi!”
Giọng anh vừa dứt thì một tiếng rẹt lạnh thấu xương vang lên trong tai nghe:
“Mày không thoát được đâu!”
Răng rắc!
Lời trong tai nghe vừa dứt, Diệp Quân Lãng lại nghe một âm thanh chói tai vọng lại giống như là microphone của tai nghe đã bị người ta bóp nát.
Ngay tức thì, Diệp Quân Lãng siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt u ám hiện lên tia khát máu. Một luồng sát khí đầy tàn khốc toả ra từ người anh, sát ý bốc lên như một ngọn núi lửa đang chực chờ phun trào bất cứ lúc nào.
Diệp Quân Lãng gỡ tai nghe xuống, gương mặt anh lúc này đã âm trầm như đáy hồ. Sát ý trong lòng đã bị anh đè ép xuống, anh trở nên bình tĩnh, bình tĩnh như tình hình đáng buồn trước mắt vậy.
Nếu có người hiểu anh ở đây, họ sẽ nhận ra trạng thái này của anh là đáng sợ nhất.
Satan tức giận, máu chảy thành sông!
Đây không phải chỉ là danh ảo, nó có được thông qua từng trận huyết chiến và tàn sát, từ đó mới thành uy danh tối cao trong thế giới bóng tối.
Diệp Quân Lãng bắt đầu kiểm tra những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, bây giờ trên người anh đã chằng chịt vết thương, chỉ cần cử động nhẹ xíu đã động đến miệng vết thương khiến máu chảy ra không ngừng.
Anh đang cõng theo một người phụ nữ đã hôn mê, nếu muốn trốn chạy khỏi tầng tầng lớp lớp cạm bẫy trong lòng của địch thì rất khó.
Nhưng trong từ điển của Diệp Quân Lãng lại không có từ “không thể”.
…
Cách đó một cây số.
Trên khu rừng vừa bị chiến hoả quét qua.
Một người đàn ông để râu quai nón đang cầm một chiếc tai nghe, người này có vóc dáng cao to và cường tráng, trên người mặc một bộ đồ nguỵ trang, tay áo xắn lên để lộ từng đường cơ bắp cuồn cuộn như rồng. Trước mặc gã là một chiến sĩ quân đội nước Hoa, tuy chân tay đã không còn nguyên vẹn nhưng trên khuôn mặt đen đi vì thuốc súng vẫn thể hiện một ý chí kiên cường, không hối hận.
“Chỉ một mình mày mà có thể giết được mười lăm chiến sĩ bên phe tao khi bị bao vây, đúng là khiến người ta khó thể tin nổi. Nhưng trận chiến lần này đã kết thúc, chỉ còn một con cá lọt lưới!”
Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng thốt lên, ngay sau đó trong đôi mắt gã lóe lên tia ác độc, một nguồn sát khí khát máu bốc lên mạnh mẽ quanh người gã. Gã gầm lên: “Con cá nhỏ kia chạy theo hướng mười hai giờ, nó đang cõng theo một người phụ nữ nên không trốn xa nổi đâu! Nhanh chóng liên lạc đến tiểu đội thứ tư và năm, cắt đứt hai con đường bên sườn của nó. Rắn Hổ, Bò Cạp Độc lập tức dẫn đầu các chiến sĩ bao quây khu vực này nhanh nhất có thể. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, các người không được để cho nó đưa người phụ nữ kia ra ngoài! Người phụ nữ kia đáng giá một trăm triệu đô la đấy!”
“Rõ, đại ca!”
Ở bốn hướng chiến trường có hai người đàn ông hùng hổ trả lời lại. Tất cả họ đều cầm vũ khí, trông vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ và hung dữ, sát khí bốc lên xung quanh cơ thể họ chứng minh họ toàn là những nhân vật đã lăn lộn bò ra khỏi trận chiến tàn ác.
Hai người đàn ông có hiệu là Rắn Hổ và Bò Cạp Độc lập tức dẫn đội của mình làm nhiệm vụ, mỗi đội có tầm hai mươi chiến sĩ. Họ lợi dụng địa hình của rừng mưa để ẩn giấu bản thân, nhanh chóng truy lùng mục tiêu.
Người đàn ông râu quai nón cũng đi đến trước, bước qua cái xác của người chiến sĩ nước Hoa đã hi sinh với tay chân không còn nguyên vẹn kia, ném chiếc tai nghe gã đã bóp nát đang cầm trong tay đi.
Vừa rồi gã đã nghe được trong tai nghe có giọng nói phát ra mới cầm lên trả lời.
…
Giữa trung tâm rừng sâu, một khu đất trống.
Tô Hồng Tụ từ từ tỉnh lại, cảm thấy rất chói mắt, lông mi của cô ấy nhúc nhích một chút mới thích ứng được với ánh sáng và nhìn rõ xung quanh. Đập vào mắt cô ấy là khung cảnh khô ráo, bản thân đang nằm trên mặt đất. Xung quanh có đầy cổ thụ cao chọc trời, ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng tán cây rậm rạp, chiếu xuống đất tạo thành từng bóng hình loang lổ.
Nơi này là đâu?
Tô Hồng Tụ bắt đầu căng thẳng, đôi mắt trong vắt như hồ nước mùa thu của cô ấy lóe lên một chút hoảng loạn.
Cô ấy chỉ nhớ trước khi mình ngất đi, hình như có một tiếng nổ thật to vang lên rồi cô ấy ngất. Lúc đó, khi chưa ngất hoàn toàn, cô ấy cảm giác có một cánh tay rắn chắc và ấm áp ôm mình vào lòng. Còn những chuyện sau đó ra sao, cô ấy hoàn toàn không biết, cho đến khi cô ấy tỉnh dậy lúc này.
“Tỉnh rồi à?”
Bất thình lình một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Tô Hồng Tụ vội vàng nhìn theo tiếng nói, phát hiện có một bóng người đứng như ném lao trên bãi đất trống cách mình mấy mét.
Khi cô ấy thấy bóng người này, trong lòng cũng ấm áp hơn, như lục bình trôi về nơi mình sinh ra. Sự hoảng loạn và sợ hãi cũng đã giảm đi hơn một nửa, cảm giác an toàn không hiểu sao lại sinh ra trong lòng của cô ấy.
Nhưng ngay sau đó trái tim của Tô Hồng Tụ chợt nhói lên như bị kim đâm, vành mắt cô ấy đỏ hoe, lệ hoen mi.
Chỉ vì cô ấy đã nhìn thấy rõ cơ thể đối phương, thậm chí là nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể của người đàn ông kia, có vài vết thương còn đang chảy máu. Từng vết thương đan xen, lồng vào nhau để rồi máu chảy ra như nhuộm đỏ cả người anh, hình ảnh thật đáng sợ.
Lúc này, người đàn ông kia đang cầm một con dao quân đội rạch vết thương trên eo mình, máu từ miệng vết thương đổ ra ào ạt.
Trên mặt đất còn có một đống than nhỏ đang cháy, người đàn ông này hơ con dao quân dụng làm nó đỏ lên rồi rạch vào miệng vết thương, cạo sạch những miếng thịt đã bị sưng tấy và nhiễm trùng trắng bệch. Sau đó, anh vươn tay ra để móc đầu đạn từ miệng vết thương ra ngoài.
Tô Hồng Tụ thấy hình ảnh thế mà tim như tót tới cổ họng, cô ấy muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng lại chần chừ, cuối cũng không thốt nên lời.
Cô ấy rất đau lòng, muốn giúp gì đó nhưng lại không biết nên làm thế nào. Dọc đường chạy trốn, nếu không có người đàn ông này bảo vệ và chăm sóc, cô ấy đã rơi vào tay đám phần tử vũ trang kia, kết cục cuối cùng có lẽ còn tệ hơn cả chết.
Từ trước đến giờ, trong mắt người khác, cô ấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, lạnh lùng như một nữ thần băng giá, đến cả tình cảm cũng rất ít khi kích động. Nhưng trên hành trình trốn chạy này, tại sao cô ấy lại rung động trước một người đàn ông dũng cảm, không sợ bất cứ thứ gì chứ?
Roạt!
Lúc này Diệp Quân Lãng đã móc một đầu đạn ra từ trong vết thương đầy máu ở bên eo, anh kẹp đầu đạn bằng hai ngón tay rồi vứt trên mặt đất. Bấy giờ, anh mới quay người nhìn Tô Hồng Tụ đã ngồi dậy mà lạnh lùng hỏi: “Cô có năm phút để uống nước và ăn một ít quả dại lẫn rễ cây đối diện. Tuy không ngon, nhưng nó sẽ giúp cô không bị đói chết.”
Diệp Quân Lãng nói xong lập tức xé một mảnh vải trước ngực rồi quấn lại miệng vết thương bên hông.
Sau khi lấy được đầu đạn ở eo ra, anh cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu cứ để đầu đạn ở trong vết thương, nó sẽ làm ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của anh, mà miệng vết thương cũng có thể bị nhiễm trùng bất cứ lúc nào. Anh biết rõ hậu quả khi vết thương bị nhiễm trùng trong khu rừng ẩm ướt này.
Tô Hồng Tụ cắn chặt răng, cả đường trốn chạy, cô ấy đã quen với những câu ra lệnh của người đàn ông này.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, người khác sẽ rất bất ngờ và không tin nổi.
Nên biết, cô ấy sống như một nữ thần trong lòng đô thị to lớn và sầm uất nhất, bất cứ người đàn ông nào cũng cung kính, giữ thái độ cẩn trọng khi giao tiếp với cô ấy.
Làm gì có người nào mặt lạnh như tiền, ít nói ít cười, còn ra vẻ ngang ngược coi trời bằng vung như anh đâu.
Mà bấy giờ Tô Hồng Tụ cũng thấy đói bụng, cô ấy cầm túi nước quân dụng trước mặt, tu ừng ực mấy ngụm rồi nhìn mấy quả dại ít ỏi trên mặt đất, cắn răng bỏ nó vào miệng.
Quả dại này chưa chín, vị đắng chát và còn rất cứng nên cực kỳ khó ăn. Ấy thế mà, Tô Hồng Tụ vẫn ăn hết.
Sau đó, cô ấy đứng dậy, đi đến đất trống đằng trước. Nhân lúc Diệp Quân Lãng không chú ý, cô ấy cúi người nhặt đầu đạn dính máu trên mặt đất lên rồi siết chặt trong tay.
Diệp Quân Lãng đã băng bó vết thương bên eo xong, anh mặc lại quân phục đã bạc màu của mình, quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ. Váy dài trên cơ thể cô gái đã bị rách nhiều chỗ, đặc biệt là phần chân bị xẻ một đường rất dài, khiến cho cặp đùi thon thả, trắng như tuyết bị che lấp bên trong lộ ra bên ngoài, trông rất quyến rũ.
Tuy Diệp Quân Lãng đã từng gặp rất nhiều cực phẩm xinh đẹp, nhưng ngẫm lại, dù là vẻ ngoài hay khí chất, chẳng ai so được với người phụ nữ này.
Anh không biết người phụ nữ này là ai, nhưng từ khí chất của đối phương, anh đoán gia thế cô gái không tầm thường. Anh còn thầm thấy may mắn là cô gái này không đỏng đảnh như mấy cô chiêu lá ngọc cành vàng mình từng gặp. Suốt quá trình chạy trốn, anh thấy cô ấy rất kiên cường và bình tĩnh, điều này cũng coi như là gián tiếp giúp anh rồi.
Nhiệm vụ của anh là phải hộ tống người phụ nữ này trốn thoát khỏi vòng vây của kẻ thù đến khi có quân chi viên đến tiếp ứng.
“Phù!”
Diệp Quân Lãng lại thở hắt ra một hơi, tính ra cũng sắp đến nơi rồi.
Anh đứng dậy cầm áo chống đạn, đi đến đối diện Tô Hồng Tụ, nói: “Mặc nó vào!”
“Không, anh cần nó hơn tôi!” Tô Hồng Tụ nói.
“Mặc vào!”
Diệp Quân Lãng hạ giọng xuống, mang theo một sự uy nghiêm chân thật và đáng tin.
“Anh…”
Tô Hồng Tụ bực bội, nhưng cô ấy vẫn cầm áo chống đạn rồi mặc vào.
“Đến đây với tôi!”
Diệp Quân Lãng tiếp tục ra lệnh, vẻ mặt anh tối lại, thể hiện sự bình tĩnh, kiên cường và vững vàng nhưng thật ra che giấu trong đó là ánh mắt chứa đựng sát ý. Anh cầm một khẩu súng trường M99, tiến tới trước dọc theo núi, nhưng tuyến đường không phải đi thẳng mà vòng vèo không ngừng.
Trong lòng Tô Hồng Tụ lộp bộp, cô ấy biết sắp có trận chiến xảy ra.
Bởi vì cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở trước khi bước vào chiến trường của Diệp Quân Lãng… Anh luôn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng không hoảng loạn như vậy!
…
Chương 2: Satan máu lạnh!
Trong chiến dịch giải cứu lần này, ngoài Diệp Quân Lãng ra thì còn có bốn đồng đội của tổ chức Long Ảnh.
Bởi vì tin tình báo mà đám người Diệp Quân Lãng nhận được là sai lầm, nên khi đến nơi, họ đã rơi vào vòng vây của kẻ địch, khi đó Diệp Quân Lãng đã dẫn dắt các chiến sĩ của tổ chức Long Ảnh tấn công bất ngờ, giải cứu được Tô Hồng Tụ, để đảm bảo cho sự an toàn của Tô Hồng Tụ, Diệp Quân Lãng đã ra lệnh cho bốn người còn lại dụ địch về các hướng khác nhau, làm phân tán quân địch đang bao vây và theo dõi.
Vừa rồi anh liên lạc với bốn đồng đội còn lại, nhưng không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, chứng tỏ bọn họ đã hy sinh.
Nếu tiếp tục đi theo tuyến đường trốn thoát ban đầu, chắc chắn sẽ rơi vào vòng vây của kẻ địch phía trước, phía sau còn có kẻ thù truy đuổi, một khi bị mắc kẹt trong tình huống bị bao vây hai phía thì sẽ rất khó thoát khỏi vòng vây.
Nếu chỉ có một mình anh thì anh cũng không có gì phải sợ hãi, mấu chốt là bên cạnh còn có Tô Hồng Tụ cần được bảo vệ.
Đó là lý do tại sao anh quay lại, tất cả những gì anh phải làm là đánh bất ngờ để giết chết những kẻ truy đuổi phía sau.
Rừng nhiệt đới tươi tốt, có những cây cổ thụ cao chót vót và những bụi cây thấp nhấp nhô, khi tiến vào khu rừng, ngay cả ánh nắng chói chang kia cũng khó có thể xuyên qua dù chỉ một chút, tạo cho người ta cảm giác u ám và ẩm ướt không thấy ánh mặt trời.
Sự âm u đó lại tạo ra một bầu không khí vô cùng ngột ngạt như có một tấm lưới lớn vô hình nào đó đang dần co lại.
Diệp Quân Lãng là Binh Vương Long Ảnh, là chiến sĩ mạnh nhất của tổ chức Long Ảnh, nếu năng lực chiến đấu của cá nhân anh là xếp nhì thì không ai dám đứng thứ nhất.
Quá trình huấn luyện đặc biệt khốc liệt đã giúp anh thích nghi và làm quen với việc tác chiến ở bất kỳ loại địa hình nào, vì vậy, trong khu rừng nhiệt đới có thể nói là đầy rẫy nguy hiểm đối với người bình thường này, anh lại có vẻ rất thành thạo.
Anh dẫn theo Tô Hồng Tụ băng qua rừng mưa, dựa vào trực giác nhạy bén có thể so với dã thú của mình, để phán đoán tình hình phía trước, đồng thời thông qua mùi ẩm ướt trong rừng mưa, anh có thể xác định được phương hướng.
"Đi theo tôi, hướng này! Nhớ rõ, đi trên con đường mà tôi đã đi." Diệp Quân Lãng trầm giọng nói với Tô Hồng Tụ ở phía sau.
Tô Hồng Tụ gật đầu, cô ấy đang ở trong khu rừng nhiệt đới nguyên sơ và rộng lớn này, nếu nói rằng trong lòng cô ấy không có chút sợ hãi hay hoảng hốt nào, thì đó là giả.
Tuy nhiên, đối với cô ấy, chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn uy nghiêm trước mặt, nỗi bất an trong lòng sẽ giảm bớt đi rất nhiều, ngược lại còn có một cảm giác an toàn khó tả.
Đó là một loại cảm giác bị phụ thuộc.
Nếu không có người đàn ông này ở bên cạnh, giữa lòng khu rừng nhiệt đới, nơi không thể phân biệt được đông tây nam bắc này, cô ấy thậm chí sẽ không có dũng khí để kiên trì dù chỉ nửa phút.
Diệp Quân Lãng dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình trong rừng nhiệt đới, lặng lẽ đi về phía bên phải, quả thực đã nhìn thấy một vùng cao nguyên.
Diệp Quân Lãng dẫn theo Tô Hồng Tụ lặng lẽ đi tới, ở vùng cao nguyên này, Diệp Quân Lãng tìm được một cái hang động tự nhiên nhỏ, trong đó vừa hay có thể chứa được một người ngồi xổm.
"Cô ngồi xổm ở trong hang động này đi, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được lên tiếng, không được đi ra!"
Diệp Quân Lãng trầm giọng nói.
"Anh, anh định đi chiến đấu sao?"
Tô Hồng Tụ hỏi.
Diệp Quân Lãng không nói gì, nhìn Tô Hồng Tụ mà không hề dao động, anh liền bế Tô Hồng Tụ lên, đem cô ấy nhét vào trong cái hốc này, sau đó anh bắt đầu bố trí ngụy trang.
Tô Hồng Tụ cắn răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
Ngay cả trong tình huống chứa đầy nguy cơ như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ thấy bất kỳ sự hoảng sợ hay bất an nào xuất hiện trên mặt người đàn ông này, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh và thong dong như xưa, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Những vết thương trên khắp cơ thể người đàn ông trước mặt phần lớn là do chặn giúp cô ấy, bao gồm cả tiếng nổ lớn mà cô ấy nghe thấy trước khi hôn mê. Sau khi tỉnh lại, cô ấy không hề hấn gì, có lẽ lúc đó người đàn ông này đã dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô ấy, hứng chịu những làn sóng khí do vụ nổ lớn gây ra.
Cho dù có gặp phải bất kỳ nguy hiểm thế nào, anh vẫn luôn đứng trước mặt cô ấy như một ngọn núi lớn, cho cô ấy một nơi trú ẩn an toàn.
"Anh vẫn sẽ trở về phải không?" Tô Hồng Tụ nhịn không được hỏi.
Diệp Quân Lãng liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Đây là chiến trường, không phải trò chơi. Tình thế trên chiến trường thay đổi nhanh chóng, không ai có thể tránh khỏi tất cả tai nạn và nguy hiểm, trong đó có tôi."
Tô Hồng Tú khẽ cắn môi dưới bằng hàm răng trong suốt nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì, tất cả những gì tôi có thể làm là tự giúp mình, vì vậy anh có thể cho tôi một con dao được không?"
Sắc mặt Diệp Quân Lãng giật mình, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia dịu dàng, anh hít một hơi thật sâu, rút ra một con dao quân dụng, đưa cho Tô Hồng Tụ.
Anh hiểu ý của Tô Hồng Tụ, nếu anh không thể quay lại, mà cô ấy lại bị phần tử có vũ trang tìm thấy, điều duy nhất cô ấy có thể làm chỉ là dùng con dao này để chấm dứt sự đau khổ của chính mình.
Cái chết có lẽ rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là sự sỉ nhục và đau đớn không thể biết trước, ít nhất việc này còn tốt hơn việc rơi vào tay những kẻ có vũ trang đó.
Diệp Quân Lãng đã bố trí ngụy trang ở cửa hang, không ai có thể phát hiện nơi này có cửa hang, anh nói với Tô Hồng Tụ ở bên trong: “Nhớ kỹ lời tôi nói, hơn nữa, bây giờ cũng chưa phải lúc tuyệt vọng, cho nên cô phải cầm con dao trong tay thật cẩn thận, kẻo tự làm mình bị thương."
Nói xong lời này, Diệp Quân Lãng lặng lẽ rời đi.
Trong hang động được ngụy trang kỹ càng, Tô Hồng Tụ ngồi xổm bất động, tay phải nắm chặt chuôi của cây dao quân dụng, ngón tay trắng bệch dị thường do nắm chặt quá mức.
“Anh nhất định phải trở về, nhất định phải trở về….”
Tô Hồng Tụ tự lẩm bẩm, tất cả sự kiên cường của cô ấy lúc này tan biến như băng tuyết tan, những giọt nước mắt vốn đã chực chờ nơi khóe mắt cũng rơi xuống như mưa.
...
Trên nơi cao.
Diệp Quân Lãng nằm bất động như tượng để mai phục.
Anh lợi dụng các công sự xung quanh để che chắn hỗ trợ cho mình, bộ đồ ngụy trang anh đang mặc gần như hòa hợp vào môi trường xung quanh, anh cầm một khẩu súng bắn tỉa M99 trong tay, mắt phải của anh nhìn chằm chằm vào ống ngắm bắn, đè ép hơi thở trở nên khẽ khàng.
Một lúc sau, có vài bóng người đột nhiên xẹt qua ống kính ngắm bắn, những bóng người này có vẻ cực kỳ thận trọng, lén lút và di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Tuy nhiên, vẫn không thể tránh khỏi sự truy lùng từ ống ngắm của Diệp Quân Lãng.
"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"
Diệp Quân Lãng cười lạnh, một tia sát khí lạnh lùng hiện lên sâu trong mắt anh, anh nắm lấy cò súng, ngón trỏ bên phải dần dần siết chặt cò súng.
Khi trong ống ngắm bắn xuất hiện ngày càng nhiều bóng người, Diệp Quân Lãng quả quyết bóp cò…
Vèo!
Mặc dù đã được lắp đặt bộ phận giảm thanh nhưng tiếng xé gió sắc bén của đầu đạn bắn tỉa xuyên qua khoảng không vẫn vô cùng chói tai khi nó bắn về phía trước.
Khi phát súng rơi xuống, Diệp Quân Lãng không nhìn kết quả mà quay súng và bắn thêm hai phát nữa.
Vèo! Vèo!
Lại là hai đầu đạn bắn tỉa nữa bắn về phía trước.
Ba đầu đạn bắn tỉa gần như đồng thời ra khỏi nòng cùng một khoảnh khắc, kỹ thuật bắn tỉa nhanh như vậy có thể gọi là thần kỳ.
Ở hướng phía trước bên phải, Rắn Hổ đang dẫn đầu một nhóm người có vũ trang nhanh chóng lẻn về phía trước, đột nhiên…
Bùm!
Đầu của một người phía trước đột nhiên nổ tung, những thứ màu trắng xen lẫn đỏ bắn tung tóe, văng lên không trung, rồi lại rơi lả tả xuống đất.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, trong chớp mắt--
Bùm! Bùm!
Thêm hai phần tử vũ trang nữa bị đầu đạn bắn tỉa bất ngờ đâm vào giữa lông mày, tiếng đầu bị nổ tung liên tiếp lần lượt vang lên khiến mọi người kinh hãi.
Đến lúc này Rắn Hổ mới phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng hét lên: "Kẻ địch tấn công, né tránh, né tránh!"
Những phần tử vũ trang còn lại lần lượt tìm kiếm công sự để ẩn nấp hoặc nằm xuống ngay lập tức.
Bùm!
Tuy nhiên, một người đã chậm một bước khi định né tránh và núp sau một số cây lớn, một đầu đạn bắn tỉa lao nhanh tới, xuyên qua ngực và bụng anh ta, máu bắn tung tóe ra ngoài, toàn bộ cơ thể gần như bị nổ thành hai đoạn.
Vèo!
Trên sườn cao, Diệp Quân Lãng đang nằm phục kích đột nhiên di chuyển, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, với tốc độ kinh người, anh lao nhanh về phía đám phần tử vũ trang như tia chớp.
Chương 3: Phản công!
Trong mắt Rắn Hổ hiện lên vẻ khát máu và hưng phấn, đối mặt với việc bốn tên lính bên cạnh bị bắn chết, điều này cũng không thể khiến hắn ta lùi bước, mà ngược lại còn tăng thêm sự hưng phấn như thể phát hiện ra con mồi.
Nếu hắn ta có thể giết được mục tiêu trước và bắt được cô gái kia trước, thì hắn ta có thể nhận được 10% phần thưởng riêng.
Trên thế giới này, tiền có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng, thậm chí dù đó là khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
"Theo tao xông lên, mục tiêu ở ngay phía trước, hắn ta đã bị thương, bên người còn có một cô gái, không thể chạy xa được!"
Rắn Hổ thấp giọng kêu lên, hắn ta lãnh đạo một đám phần tử vũ trang xung quanh mình, chia nhau phân tán ra, nhanh chóng ẩn nấp và di chuyển nhanh về hướng phát ra tiếng súng đã được xác định.
Tất nhiên, trong quá trình này, Rắn Hổ cũng không quên liên lạc với người đàn ông có râu quai nón, dù sao đó cũng là đại ca của hắn ta.
Người đàn ông có râu quai nón đang chậm rãi đi tới từ phía sau, sau khi nhận được tin nhắn của Rắn Hổ, gã tỏ ra giật mình, hai hàng lông mày rậm nhíu lại.
Bên phía Rắn Hổ đã bắt đầu xung đột rồi sao?
Điều này rất khác với những gì gã vẫn nghĩ, gã vốn tưởng rằng người lính đặc chủng kia sẽ cùng mục tiêu bỏ chạy về phía trước, sau đó rơi vào vòng vây của đội thứ tư và thứ năm, gã không ngờ rằng đối phương lại thực sự đi vòng trở lại, tập kích và ám sát những kẻ truy đuổi phía sau .
"Chết tiệt!"
Người đàn ông có râu quai nón chửi thề, gã lập tức liên lạc với hai đội lính phía trước, yêu cầu họ nhanh chóng đến bao vây, đồng thời cũng thông báo cho Bò Cạp Độc, yêu cầu hắn ta dẫn đầu những người phần tử vũ trang khác nhanh chóng tiến đến hỗ trợ Rắn Hổ.
...
Trong rừng mưa, sau khi bốn tiếng súng vang lên, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Rắn Hổ dẫn sáu tên lính còn lại bên người mình lẻn về phía trước, mọi thứ xung quanh khôi phục sự im lặng, không có một chút âm thanh hay hơi thở nào cả, như thể tiếng súng vừa vang lên chỉ là ảo giác.
Cả đoạn đường lén lút tới đây, không thấy một bóng người nào, cũng không cảm nhận được sự có mặt của bất kỳ khí tức dị thường nào, chỉ có sự im lặng chết chóc trong rừng mưa nguyên sinh này.
Dần dần, trên trán Rắn Hổ bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay nắm chặt khẩu súng trường AK47 trở nên ẩm ướt, hắn ta khó nhọc nuốt nước bọt, toàn thân bắt đầu có cảm giác lông tơ dựng đứng.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, ở đâu đó, nơi mà hắn ta không thể nhìn thấy, hình như có một đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là một đôi mắt của sự chết chóc!
Dần dần, không khí xung quanh dường như đông đặc lại, mỗi một hơi thở đều trở nên vô cùng nặng nề, tạo ra một áp lực nặng nề có thể khiến người ta phát điên.
Không chỉ Rắn Hổ mà các phần tử vũ trang khác cũng cảm nhận được điều đó.
"Có nguy hiểm!"
Rắn Hổ không khỏi hét lên.
Tuy nhiên, đã quá muộn, và ngay lập tức--
Vèo!
Một bóng người loé nghiêng ra khỏi bụi cây bên cạnh, chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, tốc độ đang lao tới kia đã đột ngột đạt đến cấp độ cực kì nhanh, lao tới như một tia chớp.
Sau đó, một vật nhọn dính đầy máu lóe lên, sượt qua cổ họng của một tên phần tử vũ trang phía trước.
Xoẹt!
Trên cổ họng của tên này lập tức bị rạch ra một vệt máu, máu phun mạnh ra như cột máu phóng lên cao.
Vật nhọn đẫm máu kia lại giương lên, cây dao quân dụng thấm đẫm một tầng máu xẹt qua cổ họng của một tên lính khác ở bên cạnh.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba tiếng súng lục cấp tốc vang lên, ba tên phần tử vũ trang vừa mới phản ứng còn chưa kịp thực hiện bất kỳ hành vi phản công nào, thì giữa lông mày của bọn họ đã vĩnh viễn in dấu một lỗ đạn.
Bóng người giống như thần ma này lại chợt lóe lao nhanh về phía trước, xẹt ngang qua tên phần tử vũ trang cuối cùng, cây dao quân dụng đẫm máu trong tay anh lập tức tạo ra một chùm tia máu.
"Má!"
Rắn Hổ cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ta gầm lên giận dữ, lập tức quay người với khẩu AK47 trong tay, chuẩn bị bóp cò để tiến hành bắn phá quy mô lớn.
Vù!
Tuy nhiên, một âm thanh xé gió vang lên trong không khí, một thế chân quét ngang về phía cánh tay cầm súng của Rắn Hổ giống như một viên đạn pháo được phóng ra.
Rắc
Tiếng xương cánh tay bị gãy vang lên cực kỳ chói tai, khẩu AK47 trong tay Rắn Hổ bị văng ra ngoài do tác động quá lớn của cú quét chân kia, đồng thời cánh tay phải của hắn ta cũng bị đánh gãy.
Rắn Hổ kinh hãi suýt chết, khi hắn ta quay đầu lại liền nhìn thấy họng súng đen ngòm đang xuất hiện trước mặt.
Đó là một cây súng lục kiểu 92.
Bùm!
Súng đưa lên rồi hạ xuống, Rắn Hổ ngã thẳng xuống đất, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Sau khi quét qua chiến trường, Diệp Quân Lãng hít một hơi thật sâu, anh nhanh chóng nhặt từng chiếc ba lô chuyên dụng của những tên phần tử vũ trang lên, mở ra xem xét, ngoài một ít lương thực và nước uống, thì còn có đạn dược.
Điều khiến Diệp Quân Lãng ngạc nhiên là bên trong thực sự có mìn chống bộ binh.
Diệp Quân Lãng thu thập tất cả các loại mìn chống bộ binh, nhặt hai khẩu súng trường tự động M16, nạp đủ đạn rồi bóng người anh lóe lên, nhanh chóng biến mất trong các rừng mưa.
Một lúc sau, ba đội phần tử vũ trang cuối cùng cũng đến, họ xuất hiện tại nơi từng diễn ra trận chiến và nhìn thấy những xác chết nằm trên mặt đất, trong đó có Rắn Hổ chết không nhắm mắt.
Sau đó, người đàn ông có râu quai nón đi tới, sau khi nhìn thấy chiến trường nồng nặc mùi máu này, sắc mặt gã càng thêm u ám, trong mắt lóe lên một cỗ sát ý điên cuồng.
"Tên ngu ngốc chết tiệt này muốn tự mình lập công, không đợi người khác tới đã bao vây truy kích ở đây, rồi tự mình ra tay!" Người đàn ông có râu quai nón lạnh lùng nói, sau đó gã nhìn về phía trước, mũi khụt khịt cố gắng ngửi thử như thể đang cố phân biệt một mùi nào đó.
Cuối cùng, gã đưa tay ra chỉ về phía trước, lạnh lùng nói: “Tên kia chạy trốn về hướng này, tản ra đuổi theo cho tao! Tao không tin ở trong rừng mưa này, nó có thể trốn được bao xa khi vừa dẫn theo một người phụ nữ, vừa bị thương nặng!"
Lúc này, những tên phần tử vũ trang còn lại dưới quyền của người đàn ông có râu quai nón đã tụ tập lại với nhau, có khoảng 27-28 người, mỗi người đều tràn đầy sát khí, bọn họ theo lệnh của người đàn ông có râu quai nón, phân tán ra tạo thành vòng vây, rồi lặng lẽ đi về phía trước.
Rút kinh nghiệm từ trước, nhóm phần tử vũ trang này cực kỳ thận trọng, thực chất họ là lính đánh thuê, mỗi người trong số họ đều đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm.
Vì vậy, trong khu rừng nhiệt đới này, bọn họ biết cách sử dụng hầm trú ẩn để ẩn nấp và lặng lẽ di chuyển, cố gắng tránh lộ diện nhiều nhất có thể.
Dù vậy, sau khi âm thầm di chuyển được một khoảng cách nhất định, sắc mặt của người đàn ông có râu quai nón đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên hét lớn lên...
"Có nguy hiểm!"
Vèo!
Như để tăng thêm sức thuyết phục cho lời nói của người đàn ông có râu quai nón, ngay khi gã vừa đưa ra lời cảnh báo, một tiếng huýt sáo chói tai vang lên.
Đối với những tên lính đánh thuê này, họ biết khi tiếng huýt gió vang lên trong khoảng không như vậy có ý nghĩa gì...
Đầu đạn bắn tỉa!
Bùm!
Quả nhiên, một đầu đạn bắn tỉa ngay lập tức lao tới, đầu của một tên lính đánh thuê nổ tung ngay sao đó.
Đây dường như là một phản ứng dây chuyền, tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba... Từng tên lính đánh thuê đều bị đầu đạn bắn tỉa khó nắm bắt kia tấn công, bọn họ không còn nơi nào để trốn, dù họ có che giấu cẩn thận đến đâu, trước khi chết họ cũng không biết mình đã chết như thế nào.
"Phản công! Phản công cho tao!"
Người đàn ông có râu quai nón giận dữ gầm lên, gã giơ lên một khẩu súng máy hạng nhẹ và bắn điên cuồng về phía trước.
Đùng đùng đùng!
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông có râu quai nón, những tên lính đánh thuê khác cũng dùng súng bắn về phía trước và phát động một cuộc phản công mạnh mẽ.
Phía trước, trong một căn hầm công sự, một bóng người lao nhanh ra, lăn trên mặt đất, khẩu súng trong tay đặt xuống đất, mỗi tay cầm một khẩu súng trường tự động M16, đồng thời bóp cò, họng súng phụt ra những tia lửa lóe lên và những loạt đạn bắn về phía trước.
Đây là Diệp Quân Lãng, đạn đã dùng hết, những viên đạn mà anh lấy cũng không khớp với đầu đạn bắn tỉa, nên anh chỉ có thể sử dụng súng trường đột kích.
Sau khi Diệp Quân Lãng xuất hiện và nổ súng, những tên lính đánh thuê phía trước cũng khóa chặt vị trí của anh, những người lính đánh thuê máu lạnh và dũng mãnh này ngay lập tức sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của mình để trấn áp và bắt đầu bao vây Diệp Quân Lãng.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng phẳng lặng như giếng cổ, không có một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ có đủ sự bình tĩnh và ổn định.
Anh bắt đầu chạy, vừa chạy vừa liên tục nổ súng.
Đồng thời, anh lợi dụng cây cối xung quanh để bảo vệ mình, có khi nhảy xuống đất, có khi liên tục lăn lộn, vô số viên đạn xẹt qua người anh, thậm chí có mấy lần, viên đạn lạc gần như đã xẹt qua người anh, quả là một tình huống nguy hiểm.
Mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng cuộc phản công của Diệp Quân Lãng không hề hỗn loạn, anh sử dụng hai khẩu súng trường đột kích như thể đang dùng súng bắn tỉa, tạo ra hiệu ứng như đang bắn tỉa.
Bùm bùm bùm bùm!
Diệp Quân Lãng bỗng nhiên vung súng phản công, viên đạn được bắn nhanh ra từ nòng súng gầm rú lao về phía trước, ngay khi ba tên lính đánh thuê đuổi theo từ bên phải xuất hiện ở phía trước, liền bị viên đạn đang lao nhanh tới bắn trúng, ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Sắc mặt Diệp Quân Lãng đột nhiên tối sầm, đôi chân lập tức dồn lực, rồi nhanh chóng tăng tốc độ lên, cấp tốc chạy về một vị trí ở hướng bên trái.
Đó là một vùng đất cao, cũng là nơi Tô Hồng Tụ đang ẩn náu.
Chương 4: Bẫy mìn!
Tô Hồng Tụ ngồi xổm trong hang nhỏ, tay phải vẫn nắm chặt cây dao quân dụng sắc bén này, các khớp ngón tay đã trắng bệch do nắm quá chặt.
Khi chỉ còn lại một mình, cô ấy mới cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nỗi lo lắng và hoảng sợ cũng theo đó mà xâm chiếm cô ấy.
Lúc này cô ấy mới nhận ra rằng Diệp Quân Lãng là chỗ dựa duy nhất của mình trong khu rừng nhiệt đới chết tiệt này.
Diệp Quân Lãng đã ngụy trang rất tốt ở cửa hang, cô ấy không nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng súng nổ.
Mỗi tiếng súng vang lên đều khiến tim cô ấy đập lỡ một nhịp, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Cô ấy không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Diệp Quân Lãng, nhưng vì có tiếng súng nên điều đó có nghĩ là anh vẫn còn sống và vẫn đang chiến đấu, nếu anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, những tiếng súng đó cũng sẽ không liên tục vang vọng xung quanh.
Cô ấy bất an thấp thỏm, tất cả những gì cô ấy có thể làm là thầm cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này...
Rầm!
Dây mây và cỏ khô bố trí ở cửa hang để ngụy trang bị bàn tay của người nào đó đẩy sang một bên, biến cố đột ngột này khiến Tô Hồng Tụ kinh ngạc, cô ấy kêu lên và theo bản năng đâm cây dao quân dụng về phía trước.
Bộp!
Tuy nhiên, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay cô ấy, sau đó bên tai cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Là tôi!"
Tô Hồng Tụ nhìn kỹ lại thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc được tô màu kia.
Khoảnh khắc này, Tô Hồng Tụ vui mừng bật dậy, biểu cảm trên mặt thay đổi ngay lập tức, không biết là đang khóc hay đang cười, lúc này, cô ấy đột nhiên có cảm giác muốn lao vào lòng người đàn ông này.
"Đi theo tôi nhanh lên!"
Diệp Quân Lãng mở miệng, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi cửa hang này, lập tức dẫn cô ấy chạy nhanh về phía trước.
Tô Hồng Tụ không phải là một người lính và cũng chưa được huấn luyện đặc biệt nên dù có cố gắng đến đâu thì cô ấy cũng không thể chạy nhanh được.
Diệp Quân Lãng bế Tô Hồng Tụ lên, một mùi thơm tao nhã xộc thẳng vào mũi anh, người đẹp trong lòng ngực anh có thân hình mềm mại, làn da mà tay anh chạm phải tràn đầy mềm mại đàn hồi.
Diệp Quân Lãng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đang bế một người trong tay, nhưng tốc độ của anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhờ vào cây cối và địa hình xung quanh giúp che chắn mà chạy đi.
Bịch bịch bịch!
Đùng! Đùng! Đùng!
Phía sau anh, từng loạt tiếng súng dày đặc nối tiếp nhau, oanh tạc và đan xen thành một mạng lưới hỏa lực áp đảo.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, Tô Hồng Tụ không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng sợ, khi được Diệp Quân Lãng ôm vào lòng, hai má cô ấy đỏ bừng có chút nóng lên, trong lòng giống như có một con hươu đang lao nhanh.
Hơi ấm trong lồng ngực Diệp Quân Lãng và khí chất nam tính đặc trưng bao trùm toàn bộ cơ thể cô ấy.
Lúc này, trong đầu Tô Hồng Tụ thậm chí còn có một ý nghĩ cực kỳ buồn cười - cho dù có chết, cô ấy cũng không có gì phải sợ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông này!
Đột nhiên, Diệp Quân Lãng đang chạy thì chợt khom người nằm sấp xuống đất, sau đó lăn một cái, đè Tô Hồng Tụ bên dưới thân mình.
Điều này làm cho sắc mặt Tô Hồng Tụ càng đỏ hơn, cô ấy khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên--
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất ở khu vực xung quanh dường như rung chuyển một chút, kéo theo đó là những loạt âm thanh "xoẹt xoẹt xoẹt" xé toạc không khí.
"A!"
Tiếp theo sau là những tiếng la hét thảm thiết, những tên lính đánh thuê truy đuổi từ phía sau bị hất văng lên cao trong tiếng nổ to kia, những mảnh vỡ như viên bi bắn nhanh về các hướng khác nhau, xuyên qua cơ thể những tên lính đánh thuê đã bước vào phạm vi khu vực bị gài bom này.
Bẫy mìn!
Đó chính xác là bẫy mìn mà Diệp Quân Lãng đã bố trí sẵn từ trước, sử dụng mìn chống bộ binh mà anh đã lấy được, cuối cùng dụ kẻ địch vào, tạo thành một cảnh tàn sát như lúc này!
Dù cách bãi mìn một khoảng khá xa nhưng bụi đất mịt mù từ vụ nổ vẫn văng rào rạt lên trên lưng Diệp Quân Lãng, sau khi vụ nổ kết thúc, anh lập tức đứng dậy và nói với Tô Hồng Tụ đang nằm trên mặt đất: "Nằm xuống và đừng cử động!"
Vừa nói, Diệp Quân Lãng vừa cầm hai khẩu súng trường đột kích vừa lao về phía sau, đồng thời bóp cò súng bằng cả hai tay trái - phải.
Đùng đùng đùng!
Những viên đạn bắn ra từ họng của hai khẩu súng trường đột kích bắn về phía địa điểm vừa xảy ra vụ nổ.
Những tên phần tử vũ trang của quân địch vừa gặp phải tác động từ vụ nổ mạnh, việc này đã làm gián đoạn đội hình bao vây, ngay cả những tên còn sống sót sau vụ nổ cũng không thể tổ chức đội hình phản công hiệu quả trong thời gian ngắn.
Vì vậy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để tóm gọn tất cả đám quân địch này trong một lần!
Thân là Binh Vương của Long Ảnh, trong thế giới hắc ám Diệp Quân Lãng thậm chí còn được mệnh danh là Ma Vương Satan, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Trong lúc xạ kích, một số tên lính của quân địch vừa đứng dậy đã bị trúng đạn, một số thì bị thương muốn chạy trốn nhưng lại bị ngã gục trên đường.
Người đàn ông có râu quai nón chưa bước vào bãi mìn, thời điểm phát nổ, gã đã nằm rạp trên mặt đất.
Khi gã đứng dậy lần nữa, thứ gã nhìn thấy là một cảnh tượng bi thảm, số tên lính còn sống sót còn chưa đầy mười người.
"Đừng hoảng sợ, phản công, phản công lại cho tao!"
Người đàn ông có râu quai nón gầm lên giận dữ, gã cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ và điên cuồng bắn về phía trước.
Trong tiếng súng đang lao trực diện tới, Diệp Quân Lãng thực sự lao về phía trước, anh phải lao về phía trước vì kẻ địch có lợi thế về quân số, nếu bọn họ lại tổ chức phản công lần nữa, anh dẫn theo Tô Hồng Tụ ở bên cạnh, sẽ rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
Trong quá trình tiến lên, thứ có thể tạo ra mối đe dọa nhất định cho anh, chính là khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón kia.
Nghĩ tới việc này, trong mắt Diệp Quân Lãng lại tràn ngập sát khí lạnh lùng, khẩu súng trường đột kích M17 anh cầm trên tay trái chuyên bắn về hướng người đàn ông có râu quai nón, trong khi khẩu súng trường đột kích M16 được anh cầm trên tay phải quét qua những tên lính đánh thuê còn lại.
Người đàn ông có râu quai nón phía trước có linh cảm cực kỳ nhạy bén, xung quanh không có hầm trú ẩn kiên cố, khi sát ý của Diệp Quân Lãng truyền đến, gã dứt khoát nằm bò xuống đất và liên tục lăn tròn, tránh khỏi những viên đạn đang được bắn ra ào ạt.
Người đàn ông có râu quai nón lăn lộn di chuyển, tìm kiếm một công sự gần đó để yểm trợ cho cuộc phản công, với khoảng cách này, khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay gã tạm thời không thể phát ra hỏa lực uy hiếp.
Cơ hội ngắn ngủi này bị Diệp Quân Lãng nắm bắt, trong mắt anh hiện lên sát ý, khuôn mặt vốn âm trầm của anh đột nhiên trở nên hung ác, sát ý vốn bị đè nén trong lòng giống như núi lửa phun trào, hoàn toàn bùng nổ.
Sát khí toàn thân dâng trào mãnh liệt, mơ hồ dâng lên mùi máu tanh như thây sơn biển máu, lúc này Diệp Quân Lãng giống như một con thú khát máu, hoàn toàn hồi sinh!
Chỉ cần một luồng khí tức tỏa ra từ người anh, cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh hãi, luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ kia áp đảo khiến người ta dâng lên cảm giác bất lực không thể phản kháng.
Đây chính là bản chất thực sự của Satan!
Đùng đùng đùng đùng!
Đầu tiên, khẩu súng trường đột kích trong tay phải của Diệp Quân Lãng bắn theo hình bán nguyệt, áp chế hỏa lực của những tên lính đánh thuê trước đó còn sót lại, sau đó anh giẫm hai chân và thi triển kỹ năng chiến đấu vật lý mạnh mẽ nhất của mình - tốc biến!
Diệp Quân Lãng bùng nổ sức mạnh, dùng hết sức lực lao tới, anh thường có thể trong nháy mắt lao về phía trước hơn mười mét, đây chính là con át chủ bài của anh trong chiến đấu!
Chỉ nhoáng người lên một cái, anh đã đến gần vị trí của kẻ địch, rồi lại lóe người một lần nữa!
Diệp Quân Lãng giống như một vị thần giết chóc, hừng hực khí thế lao nhanh về phía trước!