Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: 37: Từ Đường
Trans: Jessica.
Beta: Milcah.
(MinhMinh487928)
- ----
Gia Ngôn ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào tấm vải màu đỏ ở bên trong cái túi màu đen, hai tròng mắt đỏ bừng.
“Tiểu Thiếu Gia, Tiểu Thiếu Gia, sao cậu lại tới đây một mình, làm chúng tôi tìm cậu nãy giờ.”
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, khiến Gia Ngôn giật mình, nhưng lúc nó định quay đầu lại trả lời, chợt phát hiện tấm vải đỏ trên đỉnh đầu đã biến mất, mùi hôi trên cơ thể cũng đã tiêu tan sạch sẽ.
Cùng lúc đó, một cảm giác ớn lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, như thể một khối băng hình nón xuyên qua đỉnh đầu, cắm thẳng vào bộ não của nó.
Cuối cùng hai chân chống đỡ không nổi nữa, nó kinh hãi kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống đất.
Vầng trăng mờ ảo như giọt sương chiếu lên giấy Tuyên Thành, màn đêm buông xuống, ban đêm trái đất chỉ có một màu duy nhất, lúc này đôi mắt lạnh giá của Gia Ngôn cũng dần trở lại bình thường.
Đằng sau nó, hai người hầu đã chết nằm ngửa trên mặt đất, tay chân xếp thành những hình thù kỳ quái, cổ rũ xuống ngực, dường như xương toàn thân đều đã bị gãy.
Gia Ngôn leo lên cầu thang, dùng tay vỗ vào cánh cửa tối om của nhà thờ họ Diêm, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Cha, cha trốn ở bên trong làm gì vậy? Cha thực sự không muốn biết Thúy Quân trước khi chết đã nói gì sao? Cha mở cửa ra đi, con sẽ kể cho cha nghe tất cả những gì nàng ấy đã nói.”
Diêm Dư Trì lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, sau khi tận mắt chứng kiến Gia Ngôn giết chết hai người hầu đi theo mình.
Bây giờ, hắn đang trốn trong một gian phòng của nhà thờ tổ, toàn thân run rẩy, người đầy mồ hôi, giống như một con gà trống vừa được câu lên khỏi mặt nước.
Hắn vẫn chưa hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tối nay sau khi chia tay Thanh Thành, hắn quay trở lại sân của mình, nhưng sau khi cởi quần áo và đi ngủ, mặc dù đã uống rất nhiều rượu nhưng hắn vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh lúc còn sống của Diêm Bạch Lâm và Thúy Quân.
Lời cuối cùng họ nói với hắn là gì, hắn không thể nào nhớ nổi, bởi vì, đó chắc là câu nói phổ biến mà hắn thường xuyên được nghe.
Có lẽ đó là một lời nhắc nhở chu đáo, hoặc là một lời nhắc nhở tử tế.
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, bây giờ hắn không thể nghe đến nơi đến chốn bất cứ thứ gì quá bình thường, và hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa.
Nỗi buồn như thủy triều cuồn cuộn, trào dâng tận đáy lòng, giờ đây Diêm Dư Trì cuối cùng cũng hiểu được những lời người ta thường nói, nỗi đau mất người thân không phải là thứ có thể dễ dàng trải qua ngay từ đầu, nó xuất phát từ từ từng chút một của cuộc sống, ngày qua ngày dần dần trở nên sâu sắc hơn, cuối cùng ]đánh gục bạn trong một điều tưởng chừng như không đáng kể.
Ví dụ như bây giờ, khi đang nằm trên giường, hắn chợt nhớ ra sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói của họ nữa, trong lòng chợt như có dao cứa vào, thật đau đớn.
Nghĩ đến đây hắn chợt đứng dậy, mặc một bộ quần áo rồi đi ra ngoài cửa, cùng với hai người hầu đang canh gác trong sân, đi về phía nhà thờ tổ tiên của Diêm gia.
Bất kể là trên đường đi hay lúc ôm quan tài của Diêm Bạch Lâm và khóc lóc thảm thiết, hắn cũng không nhận ra điều gì bất thường cả, nhưng ngay sau khi trút hết nỗi lòng và chuẩn bị rời khỏi nhà thờ tổ, hắn chợt nhìn thấy ba nén hương trong lư hương trước quan tài đồng loạt bị dập tắt.
Hương bị gãy rồi, thật là xui xẻo, lúc này Diêm Dư Trì cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh cho người hầu canh giữ linh cữu thay ba nén hương rồi cắm lại.
Nhưng đợi mãi mà người hầu vẫn không quay trở lại, lúc này Diêm Dư Trì dường như không thể chờ đợi thêm được nữa, bỗng hắn nhìn thấy một người đang đi tới - Diêm Gia Ngôn.
Gia Ngôn không mặc tang phục, chỉ mặc một bộ y phục thường ngày, tấm ngọc trên eo va chạm với thắt lưng đính ngọc, phát ra tiếng “leng keng” trong trẻo.
Nó từ trong bóng tối đi ra, thân hình gầy yếu được bao bọc bởi màu bạc của ánh trăng, trông như một cái bóng không có thật.
Diêm Dư Trì nhìn con trai mình, nhất thời nghĩ, nó vì sao lại không mặc đồ tang? Tại sao nửa đêm một mình đến bái đường tổ tiên, còn không có người đi cùng? Vẻ mặt của nó sao lại ủ rũ như vậy, không giống với cậu bé tốt bụng và lanh lợi ban ngày.
Có vô số câu hỏi trong đầu, nhưng cuối cùng hắn chỉ hỏi nó một câu: “Gia Ngôn, sao con lại đến đây?”
Nghe vậy Gia Ngôn mỉm cười, ngước nhìn cha và nói: “Con đến xem cảnh tượng náo nhiệt.”
Nghe đến đây Diêm Dư Trì chợt nhíu mày: “Náo nhiệt? Con xem náo nhiệt gì? Ông nội con ở đây, con sao có thể ăn nói phản nghịch như vậy?”
Gia Ngôn không những không sợ hãi trước lời mắng mỏ của Diêm Dư Trì, mà nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nó khẽ giơ tay lên, “Hương hỏa Diêm gia sắp đứt rồi, người nhà họ Diêm sắp chết hết rồi.
Sự phấn khích này không đáng xem sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió thổi bay lớp bột màu vàng nâu trên mặt đất, lao tới chỗ Diêm Dư Trì khiến hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sau đó hắn run rẩy giơ ngón tay lên, đối mặt với Gia Ngôn: “Tại sao hương lại ở trên tay con?”
Lúc này, cái đầu mơ mơ màng màng của hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, tuy nhiên, cổ họng dường như bị tắc nghẽn.
Sau một hồi ú ớ, cuối cùng hắn cũng khó khăn thốt ra hai từ: “Là ngươi à?”
Gia Ngôn không nói gì, chỉ nhìn về phía trước một cách mờ nhạt, ánh sáng trong mắt dần mờ đi.
Một đám khói trắng từ từ bốc lên sau lưng nó, ngay sau đó đám khói ngưng tụ lại với nhau tạo thành một bóng người đen kịt.
Có một miếng vải màu đỏ trên đầu của cái bóng, và một bên là miếng vải màu đỏ giống như tròng mắt của nó.
Tấm vải đỏ nhấp nhô lên xuống, nghiêng về phía Diêm Dư Trì đang đứng, tung lên tung xuống, thân ảnh vừa xuất hiện rồi lại biến mất, như đang đi trong cõi âm dương.
Mùi hôi thối bốc ra từ cùng với sự chuyển động của tấm vải đỏ, hòa vào không khí nóng ẩm, lại thêm chút nhớp nháp khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“A.” Cuối cùng Diêm Dư Trì cũng la lên, âm thanh không lớn, nhưng vô cùng sợ hãi.
Hai người hầu đi cùng cũng sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái này, đứng sững tại chỗ.
Sau khi nghe tiếng kêu của Diêm Dư Trì, cả hai đồng thời rút kiếm ra và đứng trước mặt hắn, nhưng nét mặt vẫn còn rất kinh hoàng, chúng chỉ kiếm về phía ác linh, với hy vọng nó sẽ dừng lại.
Điều này dường như đã phát huy tác dụng, tà khí vừa chạm đến mũi dao liền ngừng động đậy, mảnh vải đỏ rung lên, chớp cánh như một con bướm khổng lồ, mang theo một cỗ khí tức tanh tưởi xộc thẳng vào mũi mấy người.
Diêm Dư Trì cảm thấy hai chân không còn nghe theo ý mình nữa, chúng run rẩy dữ dội, như thể không bao lâu nữa chúng sẽ biến thành một vũng bùn lầy lội.
Nhưng những thay đổi về thể chất không lớn bằng sự chấn động trong lòng, ánh mắt hắn chuyển từ ác linh nhìn sang khuôn mặt của Gia Ngôn, giọng yếu ớt lẩm bẩm: “Làm sao có thể là hắn? Làm sao có thể là hắn?”.
Beta: Milcah.
(MinhMinh487928)
- ----
Gia Ngôn ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào tấm vải màu đỏ ở bên trong cái túi màu đen, hai tròng mắt đỏ bừng.
“Tiểu Thiếu Gia, Tiểu Thiếu Gia, sao cậu lại tới đây một mình, làm chúng tôi tìm cậu nãy giờ.”
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, khiến Gia Ngôn giật mình, nhưng lúc nó định quay đầu lại trả lời, chợt phát hiện tấm vải đỏ trên đỉnh đầu đã biến mất, mùi hôi trên cơ thể cũng đã tiêu tan sạch sẽ.
Cùng lúc đó, một cảm giác ớn lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, như thể một khối băng hình nón xuyên qua đỉnh đầu, cắm thẳng vào bộ não của nó.
Cuối cùng hai chân chống đỡ không nổi nữa, nó kinh hãi kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống đất.
Vầng trăng mờ ảo như giọt sương chiếu lên giấy Tuyên Thành, màn đêm buông xuống, ban đêm trái đất chỉ có một màu duy nhất, lúc này đôi mắt lạnh giá của Gia Ngôn cũng dần trở lại bình thường.
Đằng sau nó, hai người hầu đã chết nằm ngửa trên mặt đất, tay chân xếp thành những hình thù kỳ quái, cổ rũ xuống ngực, dường như xương toàn thân đều đã bị gãy.
Gia Ngôn leo lên cầu thang, dùng tay vỗ vào cánh cửa tối om của nhà thờ họ Diêm, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Cha, cha trốn ở bên trong làm gì vậy? Cha thực sự không muốn biết Thúy Quân trước khi chết đã nói gì sao? Cha mở cửa ra đi, con sẽ kể cho cha nghe tất cả những gì nàng ấy đã nói.”
Diêm Dư Trì lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, sau khi tận mắt chứng kiến Gia Ngôn giết chết hai người hầu đi theo mình.
Bây giờ, hắn đang trốn trong một gian phòng của nhà thờ tổ, toàn thân run rẩy, người đầy mồ hôi, giống như một con gà trống vừa được câu lên khỏi mặt nước.
Hắn vẫn chưa hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tối nay sau khi chia tay Thanh Thành, hắn quay trở lại sân của mình, nhưng sau khi cởi quần áo và đi ngủ, mặc dù đã uống rất nhiều rượu nhưng hắn vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh lúc còn sống của Diêm Bạch Lâm và Thúy Quân.
Lời cuối cùng họ nói với hắn là gì, hắn không thể nào nhớ nổi, bởi vì, đó chắc là câu nói phổ biến mà hắn thường xuyên được nghe.
Có lẽ đó là một lời nhắc nhở chu đáo, hoặc là một lời nhắc nhở tử tế.
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, bây giờ hắn không thể nghe đến nơi đến chốn bất cứ thứ gì quá bình thường, và hắn vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa.
Nỗi buồn như thủy triều cuồn cuộn, trào dâng tận đáy lòng, giờ đây Diêm Dư Trì cuối cùng cũng hiểu được những lời người ta thường nói, nỗi đau mất người thân không phải là thứ có thể dễ dàng trải qua ngay từ đầu, nó xuất phát từ từ từng chút một của cuộc sống, ngày qua ngày dần dần trở nên sâu sắc hơn, cuối cùng ]đánh gục bạn trong một điều tưởng chừng như không đáng kể.
Ví dụ như bây giờ, khi đang nằm trên giường, hắn chợt nhớ ra sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói của họ nữa, trong lòng chợt như có dao cứa vào, thật đau đớn.
Nghĩ đến đây hắn chợt đứng dậy, mặc một bộ quần áo rồi đi ra ngoài cửa, cùng với hai người hầu đang canh gác trong sân, đi về phía nhà thờ tổ tiên của Diêm gia.
Bất kể là trên đường đi hay lúc ôm quan tài của Diêm Bạch Lâm và khóc lóc thảm thiết, hắn cũng không nhận ra điều gì bất thường cả, nhưng ngay sau khi trút hết nỗi lòng và chuẩn bị rời khỏi nhà thờ tổ, hắn chợt nhìn thấy ba nén hương trong lư hương trước quan tài đồng loạt bị dập tắt.
Hương bị gãy rồi, thật là xui xẻo, lúc này Diêm Dư Trì cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh cho người hầu canh giữ linh cữu thay ba nén hương rồi cắm lại.
Nhưng đợi mãi mà người hầu vẫn không quay trở lại, lúc này Diêm Dư Trì dường như không thể chờ đợi thêm được nữa, bỗng hắn nhìn thấy một người đang đi tới - Diêm Gia Ngôn.
Gia Ngôn không mặc tang phục, chỉ mặc một bộ y phục thường ngày, tấm ngọc trên eo va chạm với thắt lưng đính ngọc, phát ra tiếng “leng keng” trong trẻo.
Nó từ trong bóng tối đi ra, thân hình gầy yếu được bao bọc bởi màu bạc của ánh trăng, trông như một cái bóng không có thật.
Diêm Dư Trì nhìn con trai mình, nhất thời nghĩ, nó vì sao lại không mặc đồ tang? Tại sao nửa đêm một mình đến bái đường tổ tiên, còn không có người đi cùng? Vẻ mặt của nó sao lại ủ rũ như vậy, không giống với cậu bé tốt bụng và lanh lợi ban ngày.
Có vô số câu hỏi trong đầu, nhưng cuối cùng hắn chỉ hỏi nó một câu: “Gia Ngôn, sao con lại đến đây?”
Nghe vậy Gia Ngôn mỉm cười, ngước nhìn cha và nói: “Con đến xem cảnh tượng náo nhiệt.”
Nghe đến đây Diêm Dư Trì chợt nhíu mày: “Náo nhiệt? Con xem náo nhiệt gì? Ông nội con ở đây, con sao có thể ăn nói phản nghịch như vậy?”
Gia Ngôn không những không sợ hãi trước lời mắng mỏ của Diêm Dư Trì, mà nụ cười trên mặt càng thêm sâu, nó khẽ giơ tay lên, “Hương hỏa Diêm gia sắp đứt rồi, người nhà họ Diêm sắp chết hết rồi.
Sự phấn khích này không đáng xem sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió thổi bay lớp bột màu vàng nâu trên mặt đất, lao tới chỗ Diêm Dư Trì khiến hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sau đó hắn run rẩy giơ ngón tay lên, đối mặt với Gia Ngôn: “Tại sao hương lại ở trên tay con?”
Lúc này, cái đầu mơ mơ màng màng của hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, tuy nhiên, cổ họng dường như bị tắc nghẽn.
Sau một hồi ú ớ, cuối cùng hắn cũng khó khăn thốt ra hai từ: “Là ngươi à?”
Gia Ngôn không nói gì, chỉ nhìn về phía trước một cách mờ nhạt, ánh sáng trong mắt dần mờ đi.
Một đám khói trắng từ từ bốc lên sau lưng nó, ngay sau đó đám khói ngưng tụ lại với nhau tạo thành một bóng người đen kịt.
Có một miếng vải màu đỏ trên đầu của cái bóng, và một bên là miếng vải màu đỏ giống như tròng mắt của nó.
Tấm vải đỏ nhấp nhô lên xuống, nghiêng về phía Diêm Dư Trì đang đứng, tung lên tung xuống, thân ảnh vừa xuất hiện rồi lại biến mất, như đang đi trong cõi âm dương.
Mùi hôi thối bốc ra từ cùng với sự chuyển động của tấm vải đỏ, hòa vào không khí nóng ẩm, lại thêm chút nhớp nháp khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“A.” Cuối cùng Diêm Dư Trì cũng la lên, âm thanh không lớn, nhưng vô cùng sợ hãi.
Hai người hầu đi cùng cũng sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái này, đứng sững tại chỗ.
Sau khi nghe tiếng kêu của Diêm Dư Trì, cả hai đồng thời rút kiếm ra và đứng trước mặt hắn, nhưng nét mặt vẫn còn rất kinh hoàng, chúng chỉ kiếm về phía ác linh, với hy vọng nó sẽ dừng lại.
Điều này dường như đã phát huy tác dụng, tà khí vừa chạm đến mũi dao liền ngừng động đậy, mảnh vải đỏ rung lên, chớp cánh như một con bướm khổng lồ, mang theo một cỗ khí tức tanh tưởi xộc thẳng vào mũi mấy người.
Diêm Dư Trì cảm thấy hai chân không còn nghe theo ý mình nữa, chúng run rẩy dữ dội, như thể không bao lâu nữa chúng sẽ biến thành một vũng bùn lầy lội.
Nhưng những thay đổi về thể chất không lớn bằng sự chấn động trong lòng, ánh mắt hắn chuyển từ ác linh nhìn sang khuôn mặt của Gia Ngôn, giọng yếu ớt lẩm bẩm: “Làm sao có thể là hắn? Làm sao có thể là hắn?”.