Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
"Dừng lại"
Hai người đàn ông đứng trước cổng đồng loạt lên tiếng, là một trung niên và một thanh niên. Hai người họ đều mang phục trang lính quan phủ, trên tay cầm giáo. Bọn họ đều đang thủ thế đề phòng, nhìn về hướng trung niên mặt sẹo.
Cũng không trách được họ, trung niên mặt sẹo quả thật rất dữ tợn, trông như thổ phỉ hơn là phu xe. Điền đại phu ném lệnh bài cho Khương Hy, như hiểu ý, hắn nhoài ra phía trước cười nói:
"Hai vị, chúng ta phụng mệnh Nguyệt Hải Thành chủ đến đây chữa bệnh"
Nói xong, hắn đưa lệnh bài ra. Trung niên nhân gác cổng thấy dung mạo hắn liền có chút giật mình, cẩn thận tiếp nhận lệnh bài nhìn qua một lượt. Sau đó thở ra một hơi, hơi khom người hành lễ đáp:
"Ban nãy có chút mạo phạm, mong công tử thứ lỗi. Tại hạ sẽ đi bẩm báo quan phủ đại nhân ngay, phiền công tử đợi ở đây"
Khương Hy nhẹ gật đầu, trung niên nhân kia liền chạy vào trấn. Thanh niên gác cổng còn lại không còn cảnh giác bọn họ nữa, trở lại vị trí đứng ban đầu. Thi thoảng, thanh niên có chút hiếu kỳ mà nhìn sang vị trung niên mặt sẹo và Khương Hy. Trung niên không để ý đến, dường như đã quá quen thuộc rồi, còn Khương Hy, hắn càng không để tâm.
Một lát sau, trung niên nhân kia chạy ra lại, thở lấy hơi một lát rồi hướng Khương Hy mà nói:
"Quan phủ đại nhân muốn gặp các vị, phiền các vị đi theo tại hạ"
"Phiền đại thúc rồi", Khương Hy cười đáp.
"Không dám, không dám", trung niên nhân lắc đầu cười khổ mà nói.
Sau đó, trung niên nhân liền dẫn đường đi trước, trung niên mặt sẹo đánh xe chầm chậm theo sau.
Linh Vân trấn cũng không tính là quá nhỏ, nếu nói diện tích thì cũng được gần một nửa Bắc Thành. Nơi đây sinh sống chủ yếu là phàm nhân, lượng linh khí ở đây rất nghèo nàn. Khương Hy không ra khỏi thành thì thôi, ra rồi mới biết Bắc Thành dù không tu sĩ, linh khí vẫn dồi dào hơn nơi đây. Địa thế của Nguyệt Hải Thành quả thật rất tốt.
Nhân khẩu trấn vốn khá đông nhưng đi trên đường lại không thấy mấy. Nếu thấy cũng là những gương mặt ảm đạm, lo lắng, tuyệt vọng. Cuộc sống nơi đây gần như bị đảo lộn bởi vì dịch bệnh. Không người nào còn để tâm đến làm ăn buôn bán nữa.
Với tình hình này tiếp diễn, không qua mấy tháng trấn này thành trấn hoang cũng không phải không thể.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến trước Quan phủ, trước cửa mấy lính canh nghiêm nghị mà đứng hai hàng. Không chỉ để canh mà còn bảo vệ người đàn ông đứng giữa.
Người đàn ông này mang một bộ đồ rộng thùng thình, dù cơ thể của hắn cũng không gầy nhưng so với bộ đồ lại quá sai. Ngược lại, gương mặt to tròn của hắn lại hợp với bộ đồ hơn. Người đàn ông này là một tráng niên ngoài ba mươi, trên mặt chỉ có một chòm râu ở dưới cằm.
Người đàn ông trông có chút kỳ quặc là người quyền lực nhất Linh Vân trấn - Quan phủ Lâm Lục Viễn.
Xe ngựa dừng lại, Khương Hy vén màn đi xuống trước tiên. Không ít ánh mắt đổ dồn về phía hắn, cảm giác rất kỳ quái, mọi người thầm nghĩ.
"Vị công tử này là y sư?"
Lâm Lục Viễn nhíu mày khó hiểu. Nhưng không lâu sau liền nhìn về người tiếp theo xuống xe. Lâm Lục Viễn thấy gì?
Hắn thấy một lão nhân thấp bé, lưng có chút còng. Còn vị công tử kia lại đứng phía sau lão nhân. Sau đó xe ngựa liền đi, không còn ai xuất hiện nữa. Lâm Lục viễn liền xác định chủ vị là lão nhân này, hắn có chút hoài nghi.
Lâm Lục Viễn tại sao lại hoài nghi?
Vì mỗi lần đón y sư từ Nguyệt Hải Thành đến thì người cầm lệnh bài đều là một viên quan từ Phủ Thành chủ. Lần này người đến lại là một lão nhân ăn mặc cũ kỹ, không giống chỗ nào gọi là "quan". Lâm Lục Viễn ở chính trường nhiều năm ánh mắt không tầm thường, liền nghĩ đến lão nhân này là y sư, hơn nữa địa vị rất cao. Trong lúc Lâm Lục Viễn suy nghĩ thì Điền đại phu đã lên tiếng:
"Lão phu Điền Y, bái kiến quan phủ đại nhân"
"Tại hạ Khương Hy, bái kiến quan phủ đại nhân"
Hai người lần lượt hành lễ với Lâm Lục Viễn, hắn cũng lấy lại tinh thần mà đáp lễ:
"Bản quan là Lâm Lục Viễn, quan phủ Linh Vân trấn".
Mặt ngoài Lâm Lục Viễn đáp thế nhưng trong đầu hắn lại có chấn động không nhẹ. Từ lúc Điền đại phu xưng "Điền Y" ra, hắn liền nghĩ tới cái gì đó. Trầm mặc một lát hắn hỏi:
"Xin hỏi vị đại phu đây và Điền thần y có quan hệ gì?"
Điền đại phu nghe vậy liền cười đáp:
"Lâm đại nhân, hành y họ Điền khắp Nguyệt Hải Thành chỉ có mình lão phu"
"Thật?", Lâm Lục Viễn mở to hai mắt chấn kinh mà nói.
"Lão phu không gạt người", Điền đại phu cười nhẹ nói ra.
Lâm Lục Viễn hít một hơi, hai chân hắn run lẩy bẩy, hắn không kìm được nữa rồi, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ:
"Lâm Lục Viễn thất lễ, mong Điền thần y tha tội, cầu xin ngài hãy cứu lấy bản trấn"
Lính gác xung quanh trợn mắt lên mà nhìn Lâm Lục Viễn, bọn họ không ngờ rằng quan phủ đại nhân sẽ quỳ trước những người này. Trong mắt bọn hắn, quan phủ đại nhân rất kiêu ngạo, chưa từng lui bước với ai, kể cả những người tới trước đó cũng không làm gì được vị đại nhân này. Bọn họ rất nhanh cũng liền quỳ xuống theo.
Cảnh tượng này đối với dân bản trấn có chút dọa người, mọi người thấy quan phủ đại nhân quỳ gối hành lễ cũng lập tức không suy nghĩ gì mà quỳ xuống. Trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ, người khiến quan phủ đại nhân quỳ xuống tất có địa vị cực cao.
Điền đại phu thấy cảnh tượng này có chút đau đầu, Khương Hy mặt ngoài không thể hiện nhưng mặt trong lại có chút ngạc nhiên.
Nguyệt Hải tam nhân hắn có nghe danh, Điền đại phu đương nhiên danh khí cao nhất nhưng lan đến tận trấn này thì y thuật của lão không phải vừa đâu. Khương Hy chưa từng chứng kiến toàn diện y thuật của Điền đại phu nên không biết phải nói gì.
Hai người còn lại của Nguyệt Hải tam nhân hắn cũng có đánh giá khác nhau. Thần trù Tứ nương thì khỏi nói, ngày nào cũng ăn đồ của Tứ nương nấu hắn đương nhiên biết một hai. Hơn nữa Tứ nương chỉ mới dùng phàm thực để nấu mà thôi, hắn chưa bao giờ thử linh thực do Tứ nương nấu bao giờ.
Còn lão Hoàng thì hắn hoài nghi vô cùng, lão nhân trông vô công rồi nghề này không có điểm nào gọi là thần kịch cả, trông lão không khác gì tên lừa đảo. Ngặt nỗi, lão lừa đảo lại không có lấy mục đích cụ thể gì, thậm chí thi thoảng còn trả lại. Nhìn chung mà nói, lão nhân này vô cầu vô dục vô niệm, lấy kiến thức sống cả ngàn năm của Khương Hy, hắn cũng không lý giải nổi lão nhân này.
Điền đại phu thở dài, nói:
"Lâm đại nhân đứng dậy đi, ngài đừng dọa lão phu. Mọi người cũng đừng quỳ nữa"
"Điền thần y ngài quá lời rồi. Bản quan chưa từng nghĩ tới chuyện ngài sẽ hạ giá tới đây", Lâm Lục Viễn đứng dậy một mặt vui mừng mà nhìn Điền đại phu.
"Hạ giá gì chứ, lão phu là y sư, có bệnh thì lão phu chữa", Điền đại phu phẩy tay nói
"Vâng vâng, Điền thần y nói phải"
Lâm Lục Viễn một mặt lấy lòng nói ra, sau đó mời Điền đại phu vào phủ. Khương Hy lặng lẽ xách hòm thuốc theo sau, từ đầu đến cuối Lâm Lục Viễn không hề nói với Khương Hy một câu nào. Với hắn, nhân vật không quan trọng thì không cần quan tâm. Khương Hy càng không để tâm tới Lâm Lục Viễn, hắn càng lo hơn là dịch bệnh ở đây. Hắn không rõ thông tin về dịch bệnh này lắm, chỉ Điền đại phu nắm rõ.
Ở trong phủ, Lâm Lục Viễn tiếp đón Điền đại phu rất chu đáo, hắn cũng đã trả tấm lệnh bài lại cho Điền đại phu. Tấm lệnh bài này hắn không dám cầm lâu, thứ này ở trong tay Điền đại phu là vật hộ thân nhưng trong tay Lâm Lục Viễn lại là vật sát thân. Hai người khách khí nói vài câu, sau đó Điền đại phu nói:
"Lâm đại nhân, ngài có thể nói rõ hơn về dịch bệnh được không?"
Nghe đến dịch bệnh, Lâm Lục Viễn như già thêm mười tuổi. Từ lúc dịch bệnh nổ ra đến giờ hắn mệt quá rồi, không những phải đốc thúc y sư tìm cách cứu chữa, trấn an nhân tâm mà còn phải lo cái mạng của mình, hắn sợ bị nhiễm bệnh. Đến cái mạng còn chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói đến cái ghế quan phủ này..
Lâm Lục Viễn đáp:
"Điền thần y, dịch bệnh này đã phát sinh được một khoảng thời gian. Không biết nguyên do tại sao nhưng người bị bệnh đầu tiên sẽ có triệu chứng như bị cảm mạo. Dần về sau cả người tái trắng, thổ huyết liên tục, không thuốc nào trị nổi. Có người thì trực tiếp phát điên lên cào xé bản thân mình. Khoảng thời gian từ triệu chứng đầu cho đến lúc thổ huyết tương đối lâu, khoảng tầm hai hay ba tháng. Còn đến lúc thổ huyết rồi thì rất nhanh, không đến hai tuần lliền chết, đến nay trong trấn đã chết... mười bảy người rồi"
"Mười bảy người? Nhiều như thế!", Điền đại phu chấn kinh, trong thư lão biết đã có mười hai người thiệt mạng, vậy năm người sau là mới mất gần đây.
"Vốn dĩ không nhiều thế, hôm kia vừa mất hai người, hôm qua cũng đột ngột mất thêm ba người nữa", Lâm Lục Viễn thở dài.
Điền đại phu trầm mặc, mân mê chén trà trong tay. Một lát sau, lão đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói với Lâm Lục Viễn:
"Lâm đại nhân, phiền ngài tập trung những người bị bệnh đến phủ, còn những người đến giai đoạn thổ huyết rồi lão phu sẽ đích thân đến tận nhà khám"
"Điền thần y, chuyện này... "
Lâm Lục Viễn có chút xoắn quýt, tiếp xúc một hai người có thể không sao nhưng tập trung tất cả đến phủ không phải nói rước bệnh tới thân sao.
Điền đại phu hiểu ý Lâm Lục Viễn, lão nói:
"Đại nhân chỉ cần cho mượn tiền sảnh là được, còn ngài có thể ở hậu viện, chỉ là mượn chỗ chữa bệnh thôi, không thể lây đến toàn phủ được. Hơn nữa theo tin tức của Phủ Thành chủ thì dịch bệnh này muốn lây thì phải cần có điều kiện gì đó. Còn phần lão phu, đại nhân có thể cắt cử một người dẫn đường".
Bị nói như vậy, Lâm Lục Viễn có chút xấu hổ. Hắn đúng là sợ bị nhiễm bệnh nhưng đối phương dù sao cũng là thần y, lời nói vẫn có đôi chút trọng lượng, hắn không định phản bác. Trầm mặc một lát sau, Lâm Lục Viễn nói:
"Điền thần y, bản quan sẽ đi thu xếp ngay, mọi sự trông cậy vào ngài"
"Được, tin tưởng ở lão phu"
Nói xong Lâm Lục Viễn liền ra ngoài. Điền đại phu uống một hớp trà, gật gù rồi nhìn qua Khương Hy, hỏi:
"Đại nhãn tử, lần này mang đủ thuốc không?"
"Lão bá, ngoại trừ Hàn Huyền cao mang hơi nhiều ra, còn lại e rằng chỉ đủ cho một trăm người", Khương Hy nói
"Một trăm người... “, Điền đại phu trầm ngâm
Sau đó, lão thở dài nói ra tiếp:
“Chúng ta chưa rõ nguyên nhân, đành tận lực thôi".
...
Hiệu suất làm việc của Lâm Lục Viễn không tồi, không đến nửa canh giờ tiền sảnh bắt đầu đông người lên. Để tập hợp với tốc độ này, Lâm Lục Viễn trực tiếp mở cửa kho lương thực, phân phát cho những nhà có người bệnh. Đồng thời thông báo thần y từ Nguyệt Hải Thành đến chữa bệnh. Nghe danh thần y, không ít người liền lập tức chạy đến, thầm mong bắt được cọng lông cứu mạng.
Nhìn thấy người người tụ tập như vậy, Điền đại phu và Khương Hy lòng liền âm trầm hẳn đi.
Quá nhiều. Ít nhất cũng hai trăm người.
Khương Hy nhíu mày, hắn có chút hoài nghi về người viết phong thư kia.
"Tốc độ lây lan tương đối chậm"... Cảm quan của tên đó không phải bị liệt rồi chứ?
Điền đại phu nhìn qua Khương Hy, nói:
"Đại nhãn tử, nổi không?"
Khương Hy nhìn Điền đại phu, đáp:
"Sẽ rất mệt"
Điền đại phu hài lòng gật đầu, nhón chân lên xoa đầu hắn. Khương Hy có chút bất đắc dĩ, Điền đại phu dạo gần đây rất thích xoa đầu hắn. Điền đại phu cười nói:
"Lão phu sẽ xử lý nhanh"
Sau đó, lão quay qua nhìn Lâm Lục Viễn đang ổn định người bệnh. Ổn định xong, Lâm Lục Viễn đi đến chỗ Điền đại phu, cười nói:
"Điền thần y, có thể bắt đầu rồi chứ?"
"Bắt đầu được rồi"
Điền đại phu gật đầu nói, sau đó hướng đi đường vòng ra cửa. Lâm Lục Viễn một mặt ngớ người ra, cảm giác không đúng, hắn liền chạy theo Điền đại phu nói:
"Điền thần y, bệnh nhân... ở đây"
"Lão phu biết, lão phu đã nói rồi, lão phu khám cho những người đã đến giai đoạn thổ huyết”
Lâm Lục Viễn liền biến sắc, lắp bắp nói ra:
"Vậy... những người ở đây...thì sao?"
Điền đại phu cười nói:
"Đã có đại nhãn tử lo"
"Đại nhãn tử?"
Lâm Lục Viễn bất giác nhìn về hướng Khương Hy đang đứng, Khương Hy đang chuẩn bị dụng cụ và thuốc men. Lâm Lục Viễn có chút khó thở, nói:
"Điền thần y, vị công tử kia dù là truyền nhân của ngài nhưng... cũng không phải ngài a"
Điền đại phu nghiêm túc nhìn Lâm Lục Viễn nói ra:
"Lâm đại nhân, những người trước đến đây không sánh được với đại nhãn tử, càng không sánh được với lão phu. Thủ đoạn xem bệnh của đại nhãn tử hoàn toàn không dưới lão phu"
Nghe Điền đại phu nói, Lâm Lục Viễn hoàn toàn chấn kinh, "không dưới lão phu" là ý gì. Lâm Lục Viễn khó thở thật sự, thầm nghĩ:
"Vị công tử kia sẽ không phải là... tiểu thần y chứ?"
...
...
Hai người đàn ông đứng trước cổng đồng loạt lên tiếng, là một trung niên và một thanh niên. Hai người họ đều mang phục trang lính quan phủ, trên tay cầm giáo. Bọn họ đều đang thủ thế đề phòng, nhìn về hướng trung niên mặt sẹo.
Cũng không trách được họ, trung niên mặt sẹo quả thật rất dữ tợn, trông như thổ phỉ hơn là phu xe. Điền đại phu ném lệnh bài cho Khương Hy, như hiểu ý, hắn nhoài ra phía trước cười nói:
"Hai vị, chúng ta phụng mệnh Nguyệt Hải Thành chủ đến đây chữa bệnh"
Nói xong, hắn đưa lệnh bài ra. Trung niên nhân gác cổng thấy dung mạo hắn liền có chút giật mình, cẩn thận tiếp nhận lệnh bài nhìn qua một lượt. Sau đó thở ra một hơi, hơi khom người hành lễ đáp:
"Ban nãy có chút mạo phạm, mong công tử thứ lỗi. Tại hạ sẽ đi bẩm báo quan phủ đại nhân ngay, phiền công tử đợi ở đây"
Khương Hy nhẹ gật đầu, trung niên nhân kia liền chạy vào trấn. Thanh niên gác cổng còn lại không còn cảnh giác bọn họ nữa, trở lại vị trí đứng ban đầu. Thi thoảng, thanh niên có chút hiếu kỳ mà nhìn sang vị trung niên mặt sẹo và Khương Hy. Trung niên không để ý đến, dường như đã quá quen thuộc rồi, còn Khương Hy, hắn càng không để tâm.
Một lát sau, trung niên nhân kia chạy ra lại, thở lấy hơi một lát rồi hướng Khương Hy mà nói:
"Quan phủ đại nhân muốn gặp các vị, phiền các vị đi theo tại hạ"
"Phiền đại thúc rồi", Khương Hy cười đáp.
"Không dám, không dám", trung niên nhân lắc đầu cười khổ mà nói.
Sau đó, trung niên nhân liền dẫn đường đi trước, trung niên mặt sẹo đánh xe chầm chậm theo sau.
Linh Vân trấn cũng không tính là quá nhỏ, nếu nói diện tích thì cũng được gần một nửa Bắc Thành. Nơi đây sinh sống chủ yếu là phàm nhân, lượng linh khí ở đây rất nghèo nàn. Khương Hy không ra khỏi thành thì thôi, ra rồi mới biết Bắc Thành dù không tu sĩ, linh khí vẫn dồi dào hơn nơi đây. Địa thế của Nguyệt Hải Thành quả thật rất tốt.
Nhân khẩu trấn vốn khá đông nhưng đi trên đường lại không thấy mấy. Nếu thấy cũng là những gương mặt ảm đạm, lo lắng, tuyệt vọng. Cuộc sống nơi đây gần như bị đảo lộn bởi vì dịch bệnh. Không người nào còn để tâm đến làm ăn buôn bán nữa.
Với tình hình này tiếp diễn, không qua mấy tháng trấn này thành trấn hoang cũng không phải không thể.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã đến trước Quan phủ, trước cửa mấy lính canh nghiêm nghị mà đứng hai hàng. Không chỉ để canh mà còn bảo vệ người đàn ông đứng giữa.
Người đàn ông này mang một bộ đồ rộng thùng thình, dù cơ thể của hắn cũng không gầy nhưng so với bộ đồ lại quá sai. Ngược lại, gương mặt to tròn của hắn lại hợp với bộ đồ hơn. Người đàn ông này là một tráng niên ngoài ba mươi, trên mặt chỉ có một chòm râu ở dưới cằm.
Người đàn ông trông có chút kỳ quặc là người quyền lực nhất Linh Vân trấn - Quan phủ Lâm Lục Viễn.
Xe ngựa dừng lại, Khương Hy vén màn đi xuống trước tiên. Không ít ánh mắt đổ dồn về phía hắn, cảm giác rất kỳ quái, mọi người thầm nghĩ.
"Vị công tử này là y sư?"
Lâm Lục Viễn nhíu mày khó hiểu. Nhưng không lâu sau liền nhìn về người tiếp theo xuống xe. Lâm Lục Viễn thấy gì?
Hắn thấy một lão nhân thấp bé, lưng có chút còng. Còn vị công tử kia lại đứng phía sau lão nhân. Sau đó xe ngựa liền đi, không còn ai xuất hiện nữa. Lâm Lục viễn liền xác định chủ vị là lão nhân này, hắn có chút hoài nghi.
Lâm Lục Viễn tại sao lại hoài nghi?
Vì mỗi lần đón y sư từ Nguyệt Hải Thành đến thì người cầm lệnh bài đều là một viên quan từ Phủ Thành chủ. Lần này người đến lại là một lão nhân ăn mặc cũ kỹ, không giống chỗ nào gọi là "quan". Lâm Lục Viễn ở chính trường nhiều năm ánh mắt không tầm thường, liền nghĩ đến lão nhân này là y sư, hơn nữa địa vị rất cao. Trong lúc Lâm Lục Viễn suy nghĩ thì Điền đại phu đã lên tiếng:
"Lão phu Điền Y, bái kiến quan phủ đại nhân"
"Tại hạ Khương Hy, bái kiến quan phủ đại nhân"
Hai người lần lượt hành lễ với Lâm Lục Viễn, hắn cũng lấy lại tinh thần mà đáp lễ:
"Bản quan là Lâm Lục Viễn, quan phủ Linh Vân trấn".
Mặt ngoài Lâm Lục Viễn đáp thế nhưng trong đầu hắn lại có chấn động không nhẹ. Từ lúc Điền đại phu xưng "Điền Y" ra, hắn liền nghĩ tới cái gì đó. Trầm mặc một lát hắn hỏi:
"Xin hỏi vị đại phu đây và Điền thần y có quan hệ gì?"
Điền đại phu nghe vậy liền cười đáp:
"Lâm đại nhân, hành y họ Điền khắp Nguyệt Hải Thành chỉ có mình lão phu"
"Thật?", Lâm Lục Viễn mở to hai mắt chấn kinh mà nói.
"Lão phu không gạt người", Điền đại phu cười nhẹ nói ra.
Lâm Lục Viễn hít một hơi, hai chân hắn run lẩy bẩy, hắn không kìm được nữa rồi, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ:
"Lâm Lục Viễn thất lễ, mong Điền thần y tha tội, cầu xin ngài hãy cứu lấy bản trấn"
Lính gác xung quanh trợn mắt lên mà nhìn Lâm Lục Viễn, bọn họ không ngờ rằng quan phủ đại nhân sẽ quỳ trước những người này. Trong mắt bọn hắn, quan phủ đại nhân rất kiêu ngạo, chưa từng lui bước với ai, kể cả những người tới trước đó cũng không làm gì được vị đại nhân này. Bọn họ rất nhanh cũng liền quỳ xuống theo.
Cảnh tượng này đối với dân bản trấn có chút dọa người, mọi người thấy quan phủ đại nhân quỳ gối hành lễ cũng lập tức không suy nghĩ gì mà quỳ xuống. Trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ, người khiến quan phủ đại nhân quỳ xuống tất có địa vị cực cao.
Điền đại phu thấy cảnh tượng này có chút đau đầu, Khương Hy mặt ngoài không thể hiện nhưng mặt trong lại có chút ngạc nhiên.
Nguyệt Hải tam nhân hắn có nghe danh, Điền đại phu đương nhiên danh khí cao nhất nhưng lan đến tận trấn này thì y thuật của lão không phải vừa đâu. Khương Hy chưa từng chứng kiến toàn diện y thuật của Điền đại phu nên không biết phải nói gì.
Hai người còn lại của Nguyệt Hải tam nhân hắn cũng có đánh giá khác nhau. Thần trù Tứ nương thì khỏi nói, ngày nào cũng ăn đồ của Tứ nương nấu hắn đương nhiên biết một hai. Hơn nữa Tứ nương chỉ mới dùng phàm thực để nấu mà thôi, hắn chưa bao giờ thử linh thực do Tứ nương nấu bao giờ.
Còn lão Hoàng thì hắn hoài nghi vô cùng, lão nhân trông vô công rồi nghề này không có điểm nào gọi là thần kịch cả, trông lão không khác gì tên lừa đảo. Ngặt nỗi, lão lừa đảo lại không có lấy mục đích cụ thể gì, thậm chí thi thoảng còn trả lại. Nhìn chung mà nói, lão nhân này vô cầu vô dục vô niệm, lấy kiến thức sống cả ngàn năm của Khương Hy, hắn cũng không lý giải nổi lão nhân này.
Điền đại phu thở dài, nói:
"Lâm đại nhân đứng dậy đi, ngài đừng dọa lão phu. Mọi người cũng đừng quỳ nữa"
"Điền thần y ngài quá lời rồi. Bản quan chưa từng nghĩ tới chuyện ngài sẽ hạ giá tới đây", Lâm Lục Viễn đứng dậy một mặt vui mừng mà nhìn Điền đại phu.
"Hạ giá gì chứ, lão phu là y sư, có bệnh thì lão phu chữa", Điền đại phu phẩy tay nói
"Vâng vâng, Điền thần y nói phải"
Lâm Lục Viễn một mặt lấy lòng nói ra, sau đó mời Điền đại phu vào phủ. Khương Hy lặng lẽ xách hòm thuốc theo sau, từ đầu đến cuối Lâm Lục Viễn không hề nói với Khương Hy một câu nào. Với hắn, nhân vật không quan trọng thì không cần quan tâm. Khương Hy càng không để tâm tới Lâm Lục Viễn, hắn càng lo hơn là dịch bệnh ở đây. Hắn không rõ thông tin về dịch bệnh này lắm, chỉ Điền đại phu nắm rõ.
Ở trong phủ, Lâm Lục Viễn tiếp đón Điền đại phu rất chu đáo, hắn cũng đã trả tấm lệnh bài lại cho Điền đại phu. Tấm lệnh bài này hắn không dám cầm lâu, thứ này ở trong tay Điền đại phu là vật hộ thân nhưng trong tay Lâm Lục Viễn lại là vật sát thân. Hai người khách khí nói vài câu, sau đó Điền đại phu nói:
"Lâm đại nhân, ngài có thể nói rõ hơn về dịch bệnh được không?"
Nghe đến dịch bệnh, Lâm Lục Viễn như già thêm mười tuổi. Từ lúc dịch bệnh nổ ra đến giờ hắn mệt quá rồi, không những phải đốc thúc y sư tìm cách cứu chữa, trấn an nhân tâm mà còn phải lo cái mạng của mình, hắn sợ bị nhiễm bệnh. Đến cái mạng còn chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói đến cái ghế quan phủ này..
Lâm Lục Viễn đáp:
"Điền thần y, dịch bệnh này đã phát sinh được một khoảng thời gian. Không biết nguyên do tại sao nhưng người bị bệnh đầu tiên sẽ có triệu chứng như bị cảm mạo. Dần về sau cả người tái trắng, thổ huyết liên tục, không thuốc nào trị nổi. Có người thì trực tiếp phát điên lên cào xé bản thân mình. Khoảng thời gian từ triệu chứng đầu cho đến lúc thổ huyết tương đối lâu, khoảng tầm hai hay ba tháng. Còn đến lúc thổ huyết rồi thì rất nhanh, không đến hai tuần lliền chết, đến nay trong trấn đã chết... mười bảy người rồi"
"Mười bảy người? Nhiều như thế!", Điền đại phu chấn kinh, trong thư lão biết đã có mười hai người thiệt mạng, vậy năm người sau là mới mất gần đây.
"Vốn dĩ không nhiều thế, hôm kia vừa mất hai người, hôm qua cũng đột ngột mất thêm ba người nữa", Lâm Lục Viễn thở dài.
Điền đại phu trầm mặc, mân mê chén trà trong tay. Một lát sau, lão đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói với Lâm Lục Viễn:
"Lâm đại nhân, phiền ngài tập trung những người bị bệnh đến phủ, còn những người đến giai đoạn thổ huyết rồi lão phu sẽ đích thân đến tận nhà khám"
"Điền thần y, chuyện này... "
Lâm Lục Viễn có chút xoắn quýt, tiếp xúc một hai người có thể không sao nhưng tập trung tất cả đến phủ không phải nói rước bệnh tới thân sao.
Điền đại phu hiểu ý Lâm Lục Viễn, lão nói:
"Đại nhân chỉ cần cho mượn tiền sảnh là được, còn ngài có thể ở hậu viện, chỉ là mượn chỗ chữa bệnh thôi, không thể lây đến toàn phủ được. Hơn nữa theo tin tức của Phủ Thành chủ thì dịch bệnh này muốn lây thì phải cần có điều kiện gì đó. Còn phần lão phu, đại nhân có thể cắt cử một người dẫn đường".
Bị nói như vậy, Lâm Lục Viễn có chút xấu hổ. Hắn đúng là sợ bị nhiễm bệnh nhưng đối phương dù sao cũng là thần y, lời nói vẫn có đôi chút trọng lượng, hắn không định phản bác. Trầm mặc một lát sau, Lâm Lục Viễn nói:
"Điền thần y, bản quan sẽ đi thu xếp ngay, mọi sự trông cậy vào ngài"
"Được, tin tưởng ở lão phu"
Nói xong Lâm Lục Viễn liền ra ngoài. Điền đại phu uống một hớp trà, gật gù rồi nhìn qua Khương Hy, hỏi:
"Đại nhãn tử, lần này mang đủ thuốc không?"
"Lão bá, ngoại trừ Hàn Huyền cao mang hơi nhiều ra, còn lại e rằng chỉ đủ cho một trăm người", Khương Hy nói
"Một trăm người... “, Điền đại phu trầm ngâm
Sau đó, lão thở dài nói ra tiếp:
“Chúng ta chưa rõ nguyên nhân, đành tận lực thôi".
...
Hiệu suất làm việc của Lâm Lục Viễn không tồi, không đến nửa canh giờ tiền sảnh bắt đầu đông người lên. Để tập hợp với tốc độ này, Lâm Lục Viễn trực tiếp mở cửa kho lương thực, phân phát cho những nhà có người bệnh. Đồng thời thông báo thần y từ Nguyệt Hải Thành đến chữa bệnh. Nghe danh thần y, không ít người liền lập tức chạy đến, thầm mong bắt được cọng lông cứu mạng.
Nhìn thấy người người tụ tập như vậy, Điền đại phu và Khương Hy lòng liền âm trầm hẳn đi.
Quá nhiều. Ít nhất cũng hai trăm người.
Khương Hy nhíu mày, hắn có chút hoài nghi về người viết phong thư kia.
"Tốc độ lây lan tương đối chậm"... Cảm quan của tên đó không phải bị liệt rồi chứ?
Điền đại phu nhìn qua Khương Hy, nói:
"Đại nhãn tử, nổi không?"
Khương Hy nhìn Điền đại phu, đáp:
"Sẽ rất mệt"
Điền đại phu hài lòng gật đầu, nhón chân lên xoa đầu hắn. Khương Hy có chút bất đắc dĩ, Điền đại phu dạo gần đây rất thích xoa đầu hắn. Điền đại phu cười nói:
"Lão phu sẽ xử lý nhanh"
Sau đó, lão quay qua nhìn Lâm Lục Viễn đang ổn định người bệnh. Ổn định xong, Lâm Lục Viễn đi đến chỗ Điền đại phu, cười nói:
"Điền thần y, có thể bắt đầu rồi chứ?"
"Bắt đầu được rồi"
Điền đại phu gật đầu nói, sau đó hướng đi đường vòng ra cửa. Lâm Lục Viễn một mặt ngớ người ra, cảm giác không đúng, hắn liền chạy theo Điền đại phu nói:
"Điền thần y, bệnh nhân... ở đây"
"Lão phu biết, lão phu đã nói rồi, lão phu khám cho những người đã đến giai đoạn thổ huyết”
Lâm Lục Viễn liền biến sắc, lắp bắp nói ra:
"Vậy... những người ở đây...thì sao?"
Điền đại phu cười nói:
"Đã có đại nhãn tử lo"
"Đại nhãn tử?"
Lâm Lục Viễn bất giác nhìn về hướng Khương Hy đang đứng, Khương Hy đang chuẩn bị dụng cụ và thuốc men. Lâm Lục Viễn có chút khó thở, nói:
"Điền thần y, vị công tử kia dù là truyền nhân của ngài nhưng... cũng không phải ngài a"
Điền đại phu nghiêm túc nhìn Lâm Lục Viễn nói ra:
"Lâm đại nhân, những người trước đến đây không sánh được với đại nhãn tử, càng không sánh được với lão phu. Thủ đoạn xem bệnh của đại nhãn tử hoàn toàn không dưới lão phu"
Nghe Điền đại phu nói, Lâm Lục Viễn hoàn toàn chấn kinh, "không dưới lão phu" là ý gì. Lâm Lục Viễn khó thở thật sự, thầm nghĩ:
"Vị công tử kia sẽ không phải là... tiểu thần y chứ?"
...
...