Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246
Một đại cường giả Nguyên Anh cảnh bị áp chế tu vi thì thực lực sẽ như thế nào?
Câu hỏi này rất khó để trả lời nhưng trực quan mà nói thì có thể biến thái như tên Tuyết tướng từng đối đầu với Khương Hy hoặc là chính bản thân hắn.
Lão tổ Nguyên Anh cảnh dù thế nào đi nữa thì cũng là cấp bậc đại lão của tu chân giới, trên con đường tu đạo, những vị lão tổ này đã đi được rất xa và rất lâu.
Đại đa số tu sĩ của tu chân giới sẽ không hiểu được con đường mà các vị lão tổ này đi được. Trên đời này, chỉ có Nguyên Anh cảnh mới hiểu được Nguyên Anh cảnh.
Tu sĩ có thể tu luyện đến Nguyên Anh cảnh có ai không kinh qua ngàn vạn trận chiến, kinh nghiệm cùng thể ngộ đều được tích lũy qua một quãng thời gian rất dài.
Cho dù có bị áp chế về cảnh giới thấp hơn thì kinh nghiệm cùng thể ngộ vẫn nằm ở đó, thần thông hay ý cảnh lại không hề mất đi, các vị lão tổ này vẫn sẽ biến thái như cũ thôi.
Lấy ví dụ dễ hiểu như Thương Nguyên chân nhân chẳng hạn, cá nhân Khương Hy cũng không chắc hiện tại lão đang ở cảnh giới nào nhưng chắc chắn là đỉnh phong cảnh của Nguyên Anh rồi.
Thương Nguyên bây giờ kể cả có bị áp chế về đỉnh phong cảnh của Trúc Cơ đi nữa thì xem như cả sáu người Thạch Thương cùng lên cũng chẳng khiến lão gặp khó khăn được.
Thậm chí nghiêm túc một chút thì lão có thể giết cả sáu người đó như đồ tể giết gà mổ heo.
Vậy nên các vị lão tổ này tốt nhất đừng có đi áp chế cảnh giới làm gì, nếu không thì đúng là một cơn ác mộng đối với thế hệ trẻ.
...
Khương Hy cố tình để cho bọn hắn suy nghĩ thật lâu, hắn biết lượng thông tin này quá mức trùng kích, người bình thường khó mà tiếp thu nổi.
Bất quá những người ở đây đều là tinh anh cả nên quá trình tiếp thu của bọn hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian, tầm ba mươi phút là đã chấp nhận sự thật các đại lão Lam Thiên Tuyết Tộc bị áp chế cảnh giới rồi.
Tiếp theo, bọn hắn liền tu họp lại mà lên chiến lược đấu pháp.
Băng Thần Cung là cơ duyên lớn nhất của Bắc Nguyên Vạn Dặm, nhân loại thèm muốn cơ duyên này thì dân bản địa đương nhiên cũng thèm muốn.
Yêu thú thì thôi, dù sao trong lịch sử, yêu thú không đạt đến Yêu Tướng cảnh thì không đời nào có thể tiếp nhận cơ duyên này nhưng Lam Thiên Tuyết Tộc thì khác.
Trừ bỏ hình dáng phổ thông có hơi khác so với nhân loại nhưng chung quy lại vẫn là nhân hình, vô luận là vũ lực hay trí lực, bộ tộc này hoàn toàn xứng đáng là địch thủ của nhân loại.
Theo Thạch Thương thì trước mắt, hắn cùng Liêm Đào, Thái Huỳnh Liên Phương sẽ liên thủ lại đấu với Tuyết Vương.
Sau khi xác nhận Tuyết Vương là lão tổ Nguyên Anh cảnh thì chiến ý của bọn hắn không hề giảm chút nào cả, ngược lại còn tăng cao lên rất nhiều.
Đấu với Tuyết Vương thể nào cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều thể ngộ, Thạch Thương ước tính chỉ cần ba người bọn hắn cẩn trọng một chút thì mạng sống vẫn có thể toàn vẹn được, quan trọng là ở các mặt chiến trường khác.
Đám người Thạch Thương trên thực tế cũng không phải là hoàn toàn mù tịt về Lam Thiên Tuyết Tộc, chí ít số lượng cường giả của tộc đó bọn hắn vẫn nắm trong lòng bàn tay.
Trừ bỏ Tuyết Vương ra thì bên dưới vẫn còn mười cường giả khác, bao gồm hai Tuyết soái cùng tám Tuyết tướng.
Trong đó thì có một Tuyết tướng đã bị Bạch Tương Duyệt đánh chết từ trước rồi.
Hai Tuyết soái sẽ do ba người Bạch Tương Duyệt, Khắc Hoàng cùng Cố Phi Thiên đảm nhận, bảy Tuyết tướng sẽ do lục đại thế lực đối phó.
Còn binh lính bên dưới sẽ do các thế lực và tán tu khác hợp lực đối đầu.
Phẩn bổ nhiệm vụ như thế này tính ra cũng tương đối ổn, chí ít Khương Hy nghĩ là thế. Hắn cũng đã nghe qua tên Tuyết tướng mà Bạch Tương Duyệt đã giết.
Thực lực theo nàng đánh giá thì rất mạnh, hàn khí cực kỳ nhiều, kinh nghiệm đấu pháp cũng rất phong phú, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong chỉ cần phân tâm một chút thôi thì cũng mất mạng như chơi.
Bất quá Khương Hy nghe mô tả xong thì hắn lại có cảm giác tên Tuyết tướng này... không mạnh bằng tên đã đấu với hắn.
Mặc dù ở một chiêu cuối Khương Hy đắc thủ nhưng đừng quên rằng trừ bỏ hiệp đầu tiên ra thì còn lại đôi bên là dùng tay chân đấu với nhau.
Khương Hy không hiểu tại sao tên Tuyết tướng kia lại không tiếp tục dùng cặp chủy thủ kia đấu với hắn nhưng hắn chắc một điều rằng, tên đó vẫn chưa tung toàn lực ra đánh.
Nhưng qua mô tả của Bạch Tương Duyệt về Tuyết tướng nàng giết thì Khương Hy cảm thấy cái tên bị giết đó còn không mạnh bằng cái tên đã đấu với hắn trong tình huống không dùng vũ khí.
Xem chừng... tên kia đích thật là hạng quái thai trong số Tuyết tướng rồi.
Khương Hy cũng không muốn gặp lại hắn chút nào vì cái thằng này quá biến thái, xác suất nguy hiểm của hắn cũng cực cao, hắn cũng không muốn đánh cược chút nào.
Cũng may Khương Hy không nói quá rõ về tên kia cho đám Thạch Thương biết nên nhiệm vụ của hắn chính là quần công.
Dùng phù đạo của hắn đi quần công đánh chết đám binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Đối với nhiệm vụ này, Khương Hy đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, công việc nhàn hạ, thù lao lại cao, hắn sao không tiếp nhận được.
Dù gì hiện tại hắn đang mang danh là thư sinh của Thư Viện nên phần ăn chia cơ duyên trong Băng Thần Cung của hắn cũng xấp xỉ với lục đại thế lực, nhiều là chuyện đương nhiên rồi.
Bất quá, tương tự như mấy lần trước, hắn cũng lui lại một bước, nhận phần ít hơn hai thành so với lục đại thế lực.
Đây chính là bán mặt mũi cho các đại thế lực này. Thư Viện cường đại là đúng nhưng đây là Bắc Nguyên, Thư Viện cũng chỉ là khách mà thôi, không thể mở miệng đòi ăn chia ngang bằng với thế lực bản địa được.
Vô tình, hành động này của hắn lại ghi điểm trong lòng sáu người Thạch Thương, thái độ của bọn hắn cũng hòa hoãn đi rất nhiều, chí ít về mặt lợi ích, đôi bên không có mâu thuẫn gì với nhau.
Theo kế hoạch, ngày mai tất cả sẽ đồng loạt nhổ trại mà xuất phát tiến về Băng Thần Cung. Thời gian đi chí ít cũng phải mất khoảng hai ngày đường.
Dọc đường đi này, gặp mai phục của Lam Thiên Tuyết Tộc là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra nên nội trong đêm này, tất cả đệ tử các tông môn cùng tán tu đều cẩn thận mà chuẩn bị hết mọi thứ.
Về phần Khương Hy thì hắn chỉ việc đả tọa nghỉ ngơi là được, phù trận hắn đã chuẩn bị sẵn trong trận bàn rồi, thời điểm đến tự nhiên sẽ xuất ra dùng.
...
Màn đêm buông xuống, khắp chốn bí cảnh này đều ngập tràn trong tinh quang của tinh hải, ở phía bắc, từng dải cực quang kéo dài phi thường hút mắt cùng diễm lệ.
Khương Hy tùy ý tìm một chỗ tương đối cao phụ cận trận doanh mà ngắm sao trời, thi thoảng một tay hắn đưa lên mà bấm cho mình một quẻ, kết quả đương nhiên rất mơ hồ không rõ ràng.
Khương Hy cũng không quá ngạc nhiên với cái quẻ này, đối phương có tu sĩ Nguyên Anh cảnh thì làm sao mà hắn tính toán ra được thiên cơ.
Dùng toán mệnh thông thường thì thiên cơ tất sẽ nghiêng về phía các vị lão tổ kia thôi.
Hắn đương nhiên có thể dùng toán mệnh bậc cao hơn nhưng hiện tại tu vi không đủ nên không thể tra được.
Bất quá kết quả đó hắn cũng xem như hài lòng, bởi biết trước thì... mất hay.
Đợt trước hắn cũng đã tự bói một quẻ trong trận đại chiến với Thuần Thú Môn, kết quả là tiểu hung nhưng thực tế lại được tính là đại cát.
Bởi phe Tinh Sơn Thành toàn thắng trận này.
Chỉ có điều Khương Hy quên mất, thiên cơ là đang tính tình huống của hắn chứ không phải tình huống của chiến trận Tinh Sơn Thành.
Tiểu hung ngày đó của hắn đương nhiên chính là Nhậm Trác Nhiên. Vô luận Mị Cơ có phản bội Thuần Thú Môn hay bên Tinh Sơn Thành có hai vị lão tổ phản bội đi nữa thì cũng chả ảnh hưởng đến Nhậm Trác Nhiên.
Thành ra tiểu hung vẫn luôn là tiểu hung.
Thế trận lúc đó hắn chắc chắn sẽ vận dụng nhân tức nên quẻ đó không đổi là đúng. Nhưng hiện tại, quẻ bói đã không hiện rõ.
Chứng tỏ mấu chốt của quẻ tượng nằm ở sự lựa chọn của hắn.
Chọn đúng là cát, chọn sai tự nhiên là hung.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn không quá phiền muộn với tình huống này, ngược lại còn có cảm giác rất kích thích.
Tu hành vốn là việc nhàm chán, thi thoảng thêm chút gia vị như thế này cũng không tồi.
Đột nhiên, ánh mắt hắn có hơi đổi mà liếc ra phía sau. Một thân ảnh bạch y điểm xuyết liên hoa màu hồng phấn xuất hiện.
Hắn quay lại mỉm cười nói ra:
“Bạch đạo hữu cũng có nhã hứng ngắm sao sao?”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười, gương mặt thanh tú kia của nàng lay động nhìn rất thiện cảm, nàng tiến lại bên cạnh hắn ngồi xuống rồi nói ra:
“Đa tạ Lâm đ*o hữu”.
Khương Hy nhìn nàng một chút rồi nói:
“Ý đạo hữu là chuyện gì?”.
Bạch Tương Duyệt nói:
“Ta thay mặt hai vị sư muội đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ ngày hôm đó, nếu không hiện tại hai muội ấy có lẽ đã trầm luân với đạo tâm rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy cảm thấy có chút hơi kỳ quái, đệ tử nội môn của Huyền Thủy Am đúng là rất quan trọng thật nhưng hai nàng chỉ mới là sơ kỳ cảnh của Trúc Cơ, nào có tư cách để Bạch Tương Duyệt quan tâm nhiều đến thế.
Hơn nữa còn là thay hai nàng cảm tạ, rốt cuộc quan hệ giữa đôi bên là như thế nào đây.
Khương Hy nói ra:
“Không sao, đều là chuyện tiểu sinh nên làm. Mặt khác, Bạch đạo hữu có vẻ rất thân thiết với đồng môn sư muội, tiểu sinh quả thật rất ghen tị”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Lâm đ*o hữu quá lời rồi, đều là đồng môn cả, bình thường dù có xích mích thì đối ngoại cũng phải an tĩnh hết xuống. Không phải Thư Viện cũng như vậy sao?”.
Khương Hy cười cười không đáp, nội tâm tán thưởng Bạch Tương Duyệt không thôi, nàng đối đáp phải nói là quá khéo, vừa thực tế không che giấu, lại vừa có chút mùi đáp trả lại không nhẹ.
Đừng nói là Thư Viện mà bất cứ thế thực nào cũng sẽ có nội bộ phân tranh, chỉ có điều tại Thư Viện nó phức tạp hơn nhiều lần mà thôi.
Thư Viện là Nho Môn nhất mạch, mà Nho Môn thì gắn liền với nhân gian cùng hoàng quyền, mà nhất là hoàng quyền.
Thử nghĩ thế này, thư sinh của Thư Viện vốn không có nhiều ước thúc như các thế lực khác, đã bái nhập vào rồi thì không thể rời đi dễ dàng.
Tại Thư Viện, thư sinh nếu không phải là chân truyền thì có thể rời đi về thế lực của mình, một thư sinh có thể chân đạp từ ba đến bốn cái thuyền, đây là một loại đãi ngộ mà không thế lực nào có thể rút ra được.
Cho nên thư sinh tại Thư Viện thường có xu hướng là làm quan trong Tam Đại Hoàng Triều. Bối cảnh không chỉ dày mà quyền lực cũng rất lớn.
Mà tranh đấu giữa quan lại với nhau nó còn quyết liệt cùng độc ác hơn gấp mấy lần so với nội bộ tông môn.
Dĩ nhiên, Thư Viện không ước thúc không có nghĩa là người muốn rời đi là rời được. Thư sinh có thể đi nhưng về sau một khi Thư Viện phát hiệu lệnh thì bắt buộc phải nghe theo, nếu không sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Muốn rời đi, vậy thì ba ngón chỉ thiên mà thề đi rồi rời.
Cho nên, về bản chất, Thư Viện không khác gì các thế lực khác cả, nhưng chí ít vẫn thoải mái hơn một chút.
Khương Hy cũng vì lời thế đó và cũng vì Thần Cơ lão nhân nên hắn mới không đi Hạo Nhiên chiêu sinh năm đó.
Nếu không lấy tình huống của hắn hiện tại thì đã trực tiếp trở thành học sinh của Phu Tử rồi. Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ chính là nhân tuyển thích hợp nhất cho Phu Tử đời kế.
Thư Viện sao có thể bỏ qua được, mà nhất là tam đại tộc kia.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi hướng Bạch Tương Duyệt nói ra:
“Nho Môn chung quy khác biệt với Phật Môn, tranh đấu quyền lực cũng có thể xem như một cách để tu hành. Mà tu hành là chuyện người ngoài không được phép can thiệp vào, cho nên đồng môn tại Thư Viện muốn hợp lực lại với nhau cũng không dễ. Tiểu sinh ghen tị với quý phái cũng là vì điểm này”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Lâm đ*o hữu có kiến giải rất thú vị, khó trách đạo hữu lại mạnh đến như vậy”.
Khương Hy từ tốn nói ra:
“Tiểu sinh không dám nhận”.
Bạch Tương Duyệt cười cười không nói. Sau đó, hai người bọn hắn không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa mà chuyển sang ngắm sao trời.
Cảnh quan đẹp thế này, hai người cùng ngắm tự nhiên đẹp hơn đôi chút.
Một cơn phong tuyết nhẹ liền thổi ngang qua, từng làn khói trắng liền hòa mình vào hư không.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!
Câu hỏi này rất khó để trả lời nhưng trực quan mà nói thì có thể biến thái như tên Tuyết tướng từng đối đầu với Khương Hy hoặc là chính bản thân hắn.
Lão tổ Nguyên Anh cảnh dù thế nào đi nữa thì cũng là cấp bậc đại lão của tu chân giới, trên con đường tu đạo, những vị lão tổ này đã đi được rất xa và rất lâu.
Đại đa số tu sĩ của tu chân giới sẽ không hiểu được con đường mà các vị lão tổ này đi được. Trên đời này, chỉ có Nguyên Anh cảnh mới hiểu được Nguyên Anh cảnh.
Tu sĩ có thể tu luyện đến Nguyên Anh cảnh có ai không kinh qua ngàn vạn trận chiến, kinh nghiệm cùng thể ngộ đều được tích lũy qua một quãng thời gian rất dài.
Cho dù có bị áp chế về cảnh giới thấp hơn thì kinh nghiệm cùng thể ngộ vẫn nằm ở đó, thần thông hay ý cảnh lại không hề mất đi, các vị lão tổ này vẫn sẽ biến thái như cũ thôi.
Lấy ví dụ dễ hiểu như Thương Nguyên chân nhân chẳng hạn, cá nhân Khương Hy cũng không chắc hiện tại lão đang ở cảnh giới nào nhưng chắc chắn là đỉnh phong cảnh của Nguyên Anh rồi.
Thương Nguyên bây giờ kể cả có bị áp chế về đỉnh phong cảnh của Trúc Cơ đi nữa thì xem như cả sáu người Thạch Thương cùng lên cũng chẳng khiến lão gặp khó khăn được.
Thậm chí nghiêm túc một chút thì lão có thể giết cả sáu người đó như đồ tể giết gà mổ heo.
Vậy nên các vị lão tổ này tốt nhất đừng có đi áp chế cảnh giới làm gì, nếu không thì đúng là một cơn ác mộng đối với thế hệ trẻ.
...
Khương Hy cố tình để cho bọn hắn suy nghĩ thật lâu, hắn biết lượng thông tin này quá mức trùng kích, người bình thường khó mà tiếp thu nổi.
Bất quá những người ở đây đều là tinh anh cả nên quá trình tiếp thu của bọn hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian, tầm ba mươi phút là đã chấp nhận sự thật các đại lão Lam Thiên Tuyết Tộc bị áp chế cảnh giới rồi.
Tiếp theo, bọn hắn liền tu họp lại mà lên chiến lược đấu pháp.
Băng Thần Cung là cơ duyên lớn nhất của Bắc Nguyên Vạn Dặm, nhân loại thèm muốn cơ duyên này thì dân bản địa đương nhiên cũng thèm muốn.
Yêu thú thì thôi, dù sao trong lịch sử, yêu thú không đạt đến Yêu Tướng cảnh thì không đời nào có thể tiếp nhận cơ duyên này nhưng Lam Thiên Tuyết Tộc thì khác.
Trừ bỏ hình dáng phổ thông có hơi khác so với nhân loại nhưng chung quy lại vẫn là nhân hình, vô luận là vũ lực hay trí lực, bộ tộc này hoàn toàn xứng đáng là địch thủ của nhân loại.
Theo Thạch Thương thì trước mắt, hắn cùng Liêm Đào, Thái Huỳnh Liên Phương sẽ liên thủ lại đấu với Tuyết Vương.
Sau khi xác nhận Tuyết Vương là lão tổ Nguyên Anh cảnh thì chiến ý của bọn hắn không hề giảm chút nào cả, ngược lại còn tăng cao lên rất nhiều.
Đấu với Tuyết Vương thể nào cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều thể ngộ, Thạch Thương ước tính chỉ cần ba người bọn hắn cẩn trọng một chút thì mạng sống vẫn có thể toàn vẹn được, quan trọng là ở các mặt chiến trường khác.
Đám người Thạch Thương trên thực tế cũng không phải là hoàn toàn mù tịt về Lam Thiên Tuyết Tộc, chí ít số lượng cường giả của tộc đó bọn hắn vẫn nắm trong lòng bàn tay.
Trừ bỏ Tuyết Vương ra thì bên dưới vẫn còn mười cường giả khác, bao gồm hai Tuyết soái cùng tám Tuyết tướng.
Trong đó thì có một Tuyết tướng đã bị Bạch Tương Duyệt đánh chết từ trước rồi.
Hai Tuyết soái sẽ do ba người Bạch Tương Duyệt, Khắc Hoàng cùng Cố Phi Thiên đảm nhận, bảy Tuyết tướng sẽ do lục đại thế lực đối phó.
Còn binh lính bên dưới sẽ do các thế lực và tán tu khác hợp lực đối đầu.
Phẩn bổ nhiệm vụ như thế này tính ra cũng tương đối ổn, chí ít Khương Hy nghĩ là thế. Hắn cũng đã nghe qua tên Tuyết tướng mà Bạch Tương Duyệt đã giết.
Thực lực theo nàng đánh giá thì rất mạnh, hàn khí cực kỳ nhiều, kinh nghiệm đấu pháp cũng rất phong phú, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong chỉ cần phân tâm một chút thôi thì cũng mất mạng như chơi.
Bất quá Khương Hy nghe mô tả xong thì hắn lại có cảm giác tên Tuyết tướng này... không mạnh bằng tên đã đấu với hắn.
Mặc dù ở một chiêu cuối Khương Hy đắc thủ nhưng đừng quên rằng trừ bỏ hiệp đầu tiên ra thì còn lại đôi bên là dùng tay chân đấu với nhau.
Khương Hy không hiểu tại sao tên Tuyết tướng kia lại không tiếp tục dùng cặp chủy thủ kia đấu với hắn nhưng hắn chắc một điều rằng, tên đó vẫn chưa tung toàn lực ra đánh.
Nhưng qua mô tả của Bạch Tương Duyệt về Tuyết tướng nàng giết thì Khương Hy cảm thấy cái tên bị giết đó còn không mạnh bằng cái tên đã đấu với hắn trong tình huống không dùng vũ khí.
Xem chừng... tên kia đích thật là hạng quái thai trong số Tuyết tướng rồi.
Khương Hy cũng không muốn gặp lại hắn chút nào vì cái thằng này quá biến thái, xác suất nguy hiểm của hắn cũng cực cao, hắn cũng không muốn đánh cược chút nào.
Cũng may Khương Hy không nói quá rõ về tên kia cho đám Thạch Thương biết nên nhiệm vụ của hắn chính là quần công.
Dùng phù đạo của hắn đi quần công đánh chết đám binh lính của Lam Thiên Tuyết Tộc.
Đối với nhiệm vụ này, Khương Hy đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, công việc nhàn hạ, thù lao lại cao, hắn sao không tiếp nhận được.
Dù gì hiện tại hắn đang mang danh là thư sinh của Thư Viện nên phần ăn chia cơ duyên trong Băng Thần Cung của hắn cũng xấp xỉ với lục đại thế lực, nhiều là chuyện đương nhiên rồi.
Bất quá, tương tự như mấy lần trước, hắn cũng lui lại một bước, nhận phần ít hơn hai thành so với lục đại thế lực.
Đây chính là bán mặt mũi cho các đại thế lực này. Thư Viện cường đại là đúng nhưng đây là Bắc Nguyên, Thư Viện cũng chỉ là khách mà thôi, không thể mở miệng đòi ăn chia ngang bằng với thế lực bản địa được.
Vô tình, hành động này của hắn lại ghi điểm trong lòng sáu người Thạch Thương, thái độ của bọn hắn cũng hòa hoãn đi rất nhiều, chí ít về mặt lợi ích, đôi bên không có mâu thuẫn gì với nhau.
Theo kế hoạch, ngày mai tất cả sẽ đồng loạt nhổ trại mà xuất phát tiến về Băng Thần Cung. Thời gian đi chí ít cũng phải mất khoảng hai ngày đường.
Dọc đường đi này, gặp mai phục của Lam Thiên Tuyết Tộc là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra nên nội trong đêm này, tất cả đệ tử các tông môn cùng tán tu đều cẩn thận mà chuẩn bị hết mọi thứ.
Về phần Khương Hy thì hắn chỉ việc đả tọa nghỉ ngơi là được, phù trận hắn đã chuẩn bị sẵn trong trận bàn rồi, thời điểm đến tự nhiên sẽ xuất ra dùng.
...
Màn đêm buông xuống, khắp chốn bí cảnh này đều ngập tràn trong tinh quang của tinh hải, ở phía bắc, từng dải cực quang kéo dài phi thường hút mắt cùng diễm lệ.
Khương Hy tùy ý tìm một chỗ tương đối cao phụ cận trận doanh mà ngắm sao trời, thi thoảng một tay hắn đưa lên mà bấm cho mình một quẻ, kết quả đương nhiên rất mơ hồ không rõ ràng.
Khương Hy cũng không quá ngạc nhiên với cái quẻ này, đối phương có tu sĩ Nguyên Anh cảnh thì làm sao mà hắn tính toán ra được thiên cơ.
Dùng toán mệnh thông thường thì thiên cơ tất sẽ nghiêng về phía các vị lão tổ kia thôi.
Hắn đương nhiên có thể dùng toán mệnh bậc cao hơn nhưng hiện tại tu vi không đủ nên không thể tra được.
Bất quá kết quả đó hắn cũng xem như hài lòng, bởi biết trước thì... mất hay.
Đợt trước hắn cũng đã tự bói một quẻ trong trận đại chiến với Thuần Thú Môn, kết quả là tiểu hung nhưng thực tế lại được tính là đại cát.
Bởi phe Tinh Sơn Thành toàn thắng trận này.
Chỉ có điều Khương Hy quên mất, thiên cơ là đang tính tình huống của hắn chứ không phải tình huống của chiến trận Tinh Sơn Thành.
Tiểu hung ngày đó của hắn đương nhiên chính là Nhậm Trác Nhiên. Vô luận Mị Cơ có phản bội Thuần Thú Môn hay bên Tinh Sơn Thành có hai vị lão tổ phản bội đi nữa thì cũng chả ảnh hưởng đến Nhậm Trác Nhiên.
Thành ra tiểu hung vẫn luôn là tiểu hung.
Thế trận lúc đó hắn chắc chắn sẽ vận dụng nhân tức nên quẻ đó không đổi là đúng. Nhưng hiện tại, quẻ bói đã không hiện rõ.
Chứng tỏ mấu chốt của quẻ tượng nằm ở sự lựa chọn của hắn.
Chọn đúng là cát, chọn sai tự nhiên là hung.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn không quá phiền muộn với tình huống này, ngược lại còn có cảm giác rất kích thích.
Tu hành vốn là việc nhàm chán, thi thoảng thêm chút gia vị như thế này cũng không tồi.
Đột nhiên, ánh mắt hắn có hơi đổi mà liếc ra phía sau. Một thân ảnh bạch y điểm xuyết liên hoa màu hồng phấn xuất hiện.
Hắn quay lại mỉm cười nói ra:
“Bạch đạo hữu cũng có nhã hứng ngắm sao sao?”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười, gương mặt thanh tú kia của nàng lay động nhìn rất thiện cảm, nàng tiến lại bên cạnh hắn ngồi xuống rồi nói ra:
“Đa tạ Lâm đ*o hữu”.
Khương Hy nhìn nàng một chút rồi nói:
“Ý đạo hữu là chuyện gì?”.
Bạch Tương Duyệt nói:
“Ta thay mặt hai vị sư muội đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ ngày hôm đó, nếu không hiện tại hai muội ấy có lẽ đã trầm luân với đạo tâm rồi”.
Nghe vậy, Khương Hy cảm thấy có chút hơi kỳ quái, đệ tử nội môn của Huyền Thủy Am đúng là rất quan trọng thật nhưng hai nàng chỉ mới là sơ kỳ cảnh của Trúc Cơ, nào có tư cách để Bạch Tương Duyệt quan tâm nhiều đến thế.
Hơn nữa còn là thay hai nàng cảm tạ, rốt cuộc quan hệ giữa đôi bên là như thế nào đây.
Khương Hy nói ra:
“Không sao, đều là chuyện tiểu sinh nên làm. Mặt khác, Bạch đạo hữu có vẻ rất thân thiết với đồng môn sư muội, tiểu sinh quả thật rất ghen tị”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Lâm đ*o hữu quá lời rồi, đều là đồng môn cả, bình thường dù có xích mích thì đối ngoại cũng phải an tĩnh hết xuống. Không phải Thư Viện cũng như vậy sao?”.
Khương Hy cười cười không đáp, nội tâm tán thưởng Bạch Tương Duyệt không thôi, nàng đối đáp phải nói là quá khéo, vừa thực tế không che giấu, lại vừa có chút mùi đáp trả lại không nhẹ.
Đừng nói là Thư Viện mà bất cứ thế thực nào cũng sẽ có nội bộ phân tranh, chỉ có điều tại Thư Viện nó phức tạp hơn nhiều lần mà thôi.
Thư Viện là Nho Môn nhất mạch, mà Nho Môn thì gắn liền với nhân gian cùng hoàng quyền, mà nhất là hoàng quyền.
Thử nghĩ thế này, thư sinh của Thư Viện vốn không có nhiều ước thúc như các thế lực khác, đã bái nhập vào rồi thì không thể rời đi dễ dàng.
Tại Thư Viện, thư sinh nếu không phải là chân truyền thì có thể rời đi về thế lực của mình, một thư sinh có thể chân đạp từ ba đến bốn cái thuyền, đây là một loại đãi ngộ mà không thế lực nào có thể rút ra được.
Cho nên thư sinh tại Thư Viện thường có xu hướng là làm quan trong Tam Đại Hoàng Triều. Bối cảnh không chỉ dày mà quyền lực cũng rất lớn.
Mà tranh đấu giữa quan lại với nhau nó còn quyết liệt cùng độc ác hơn gấp mấy lần so với nội bộ tông môn.
Dĩ nhiên, Thư Viện không ước thúc không có nghĩa là người muốn rời đi là rời được. Thư sinh có thể đi nhưng về sau một khi Thư Viện phát hiệu lệnh thì bắt buộc phải nghe theo, nếu không sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Muốn rời đi, vậy thì ba ngón chỉ thiên mà thề đi rồi rời.
Cho nên, về bản chất, Thư Viện không khác gì các thế lực khác cả, nhưng chí ít vẫn thoải mái hơn một chút.
Khương Hy cũng vì lời thế đó và cũng vì Thần Cơ lão nhân nên hắn mới không đi Hạo Nhiên chiêu sinh năm đó.
Nếu không lấy tình huống của hắn hiện tại thì đã trực tiếp trở thành học sinh của Phu Tử rồi. Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ chính là nhân tuyển thích hợp nhất cho Phu Tử đời kế.
Thư Viện sao có thể bỏ qua được, mà nhất là tam đại tộc kia.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi hướng Bạch Tương Duyệt nói ra:
“Nho Môn chung quy khác biệt với Phật Môn, tranh đấu quyền lực cũng có thể xem như một cách để tu hành. Mà tu hành là chuyện người ngoài không được phép can thiệp vào, cho nên đồng môn tại Thư Viện muốn hợp lực lại với nhau cũng không dễ. Tiểu sinh ghen tị với quý phái cũng là vì điểm này”.
Bạch Tương Duyệt mỉm cười đáp lại:
“Lâm đ*o hữu có kiến giải rất thú vị, khó trách đạo hữu lại mạnh đến như vậy”.
Khương Hy từ tốn nói ra:
“Tiểu sinh không dám nhận”.
Bạch Tương Duyệt cười cười không nói. Sau đó, hai người bọn hắn không tiếp tục nói chuyện với nhau nữa mà chuyển sang ngắm sao trời.
Cảnh quan đẹp thế này, hai người cùng ngắm tự nhiên đẹp hơn đôi chút.
Một cơn phong tuyết nhẹ liền thổi ngang qua, từng làn khói trắng liền hòa mình vào hư không.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!