Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Thạch Thương liên tục thầm tự trách ở trong lòng, đồng dạng những người khác cũng như vậy, chỉ có điều không để lộ ra bên ngoài mà thôi.
Dù sao Thạch Thương còn kiêm nhiệm cả lĩnh đoàn nên trọng trách của hắn quá lớn, xem như tu hành đạt được cảnh giới Ngưng Dịch thì tâm cảnh chưa chắc đã vững như bàn thạch được.
Trong mắt Khương Hy, Thạch Thương không tồi nhưng đó là đánh giá về mặt cá nhân, còn khi để hắn làm lĩnh đoàn thì năng lực lại không đủ.
Thành ra chuyến này cũng có chút ủy khuất hắn một chút.
Khương Hy âm thầm lắc lắc đầu, ánh mắt di chuyển về phía mười cái thông đạo kia. Hắn vốn đã để ý ngay từ đầu rồi, từ sau khi cái cầu thang xoắn ốc này xuất hiện thì tại các thông đạo đó cũng xuất hiện một lớp bình chướng vô hình ngăn cách lại.
Trước đó Khương Hy không biết bằng cách nào để khai mở thông đạo lên tầng hai thì bây giờ hắn đã rõ ràng được đôi chút rồi.
Để lên được tầng thứ hai thì trước mắt có hai cách.
Cách đầu là dùng chìa tra vào cái ổ khóa ở trên kia, bất quá ngoại trừ mở thông đạo ra thì còn huyền cơ nào khác không thì hắn không chắc được.
Cách thứ hai hẳn là tất cả mọi người đều rời khỏi từng căn phòng một rồi tập trung về cái đại sảnh này.
Mỗi chiếc chìa khóa hẳn ngay từ đầu đã được ếm lên đó một loại phù chú nào đó dùng để định vị nên Băng Thần Cung sẽ cảm ứng được ngay mà tự động khai mở thông đạo.
Khương Hy nhìn qua mười cái thông đạo đó được một chút rồi rảo bước chân tiến lên hành lang, theo trí nhớ quan sát được quãng đường đi của mấy nhóm người phía trước thì đi được một đoạn đủ dài thì cước bộ hắn liền dừng lại.
Trúc Nguyên Bút ngay lập tức xuất hiện trong tay mà họa ra một đạo Phá Tự Phù.
Phá Tự Phù vừa ra, quang mang chói rọi mang theo một cỗ khí tức sâm nhiên vô cùng nội liễm. Cỗ khí tức này tản mác ra một đạo xung kình vô hình như gợn sóng mà tỏa ra xung quanh.
Mảnh không gian trước mặt Khương Hy liền rung động lên một đợt, hình ảnh đoạn cầu thang trước mặt liền xiêu vẹo rất khó coi.
Không bao lâu sau, một đạo lục quang bất ngờ hiện lên ở trước mặt, trên đó tựa hồ đã xuất hiện ra một vài vết nứt rồi.
Đồng dạng ở hai vòng xoắn phía bên dưới cũng xuất hiện ra một đạo lục quang, vị trí vết nứt tựa hồ có nét tương đồng với cái trước mặt Khương Hy.
Phá Tự Phù vẫn đồng dạng tỏa ra xung lực như cũ, từ tốn, chậm rãi nhưng chắc chắn. Chờ đợi khoảng tầm mười đến mười lăm phút nữa hẳn sẽ phá xong.
Trong khoảng thời gian này, Khương Hy chỉ việc đợi cùng quan sát đạo lục quang này là được.
Đạo lục quang này rất thú vị, nó cứ như là một dạng tiết điểm không gian được hiện hữu ra bên ngoài vậy. Bước qua đạo lục quang này, Khương Hy chắc mẩm hắn sẽ xuất hiện ở hai vòng xoắn phía dưới.
Trước khi phá có lẽ hắn sẽ thử một chút xem thử cảm giác thế nào nhưng bây giờ trên đó đã xuất hiện vết nứt rồi, cũng có nghĩa là thông đạo không gian đang ở tình huống bất ổn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lấy thực lực hiện tại của Khương Hy, bước vào đó sẽ đối mặt với nguy hiểm mười phần, hắn không có dại gì mà chơi ngu đến thế.
Lại qua thêm mười lăm phút, vết nứt xuất hiện mỗi lúc một nhiều rồi một tiếng ‘rắc’ thanh thúy như thủy tinh vỡ đột ngột vang lên, thông đạo không gian ngay lập tức vỡ ra thành từng mảnh rồi hóa thành quang vụ tiêu biến đi.
Đồng dạng thông đạo ở hai vòng xoắn bên dưới cũng như vậy.
Đợi quang vụ trôi hết đi, Khương Hy cũng không vội thu Phá Tự Phù lại, hai chân hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Thông đạo không gian đã bị phá nên hiển nhiên, Khương Hy là người đầu tiên có thể đi quá được nửa quãng đường.
Đám người ở bên dưới thấy vậy liền vui mừng mà vội vàng chuẩn bị chạy lên nhưng rất nhanh, Thạch Thương đã vội ngăn lại rồi.
Nửa đường trước có thông đạo không gian thì ai biết được nửa đường sau liệu có loại cạm bẫy nào không.
Đám người này vội vội vàng vàng chạy theo không những không giúp được gì, ngược lại còn khiến trận hình ở trên kia thêm loạn. Đợi toàn bộ cạm bẫy bị phá xong hết rồi thì đi cũng không muộn.
Quả nhiên, Khương Hy đi được hai phần ba đoạn đường thì bất ngờ dừng bước chân lại, đầu hắn có chút hơi nghiêng nghiêng tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó, dưới ánh nhìn khó hiểu của đám người bên dưới, Khương Hy đột nhiên đi lùi lại ba bậc, rồi lại tiến lên năm bậc. Tại bậc thứ năm đột nhiên hắn tự mình dậm chân bảy nhịp rồi mới tiến lên thêm ba bậc nữa.
Tiếp theo như một quy luật, hắn lại lùi về sau năm bậc, đồng dạng cũng dậm chân bảy nhịp rồi mới tiếp tục tiến lên thêm mười bậc.
Mỗi lần di chuyển như vậy tự nhiên tạo thành một loại quy luật nhất định. Bạch Tương Duyệt thấy vậy liền giật mình thốt lên:
“Ra vậy, là âm luật”.
Tiếp đó nàng liền hướng về phía các đệ tử phía sau mà nói:
“Tất cả nhanh chóng ghi nhớ quy luật này lại, nửa đường sau nhất định sẽ gặp phải thứ cần theo quy luật này mà di chuyển”.
Đám người nghe vậy liền vội vội vàng vàng phóng linh thức lên trên mà quan sát Khương Hy di chuyển. Bất quá hắn có kết giới tinh thần ngăn chặn lại nên đại đa số người ở dưới không thể thấy được.
Cho nên tất cả liền nhao nhao tản ra xung quanh rồi ngự khí bay lên mà quan sát.
Đồng dạng về phía Lam Thiên Tuyết Tộc cũng tế ra pháp khí phi hành hình bản dẹt đó mà bay lên quan sát quy luật.
Vì cái loại quy luật phiền hà này mà một phần ba đoạn đường cuối của Khương Hy đi rất lâu, phải tốn đến gần mười lăm phút sau đó hắn mới có thể thuận lợi bước lên được tầng thứ hai.
Khóe miệng liền cong lên đầy vui vẻ.
Kế tiếp hắn liền thu lại Phá Tự Phù rồi quan sát xung quanh, hắn là người đầu tiên lên tầng hai và tại tầng thứ hai này hắn không có chút thông tin nào cả, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Khương Hy cũng không biết vì lý do gì mà Băng Thần Cung lại hiếm được lưu tên ở trong cổ tịch, hắn phải đọc qua rất nhiều cổ tịch mới có thể mò đến cái tên này.
Nên mọi thông tin về Băng Thần Cung gần như biệt tăm biệt tích trừ cái tên cùng một chút thông tin phụ cận bên ngoài.
Nhóm người theo sau hắn chí ít cũng phải mất một đoạn thời gian kha khá thì mới có thể leo lên được. Dù sao loại quy luật bước bộ đó cũng không dễ ghi nhớ.
...
Nói về tầng thứ hai của Băng Thần Cung thì Khương Hy chỉ có thể dùng một từ để miêu tả mà thôi. Đó là choáng ngợp.
Đúng vậy, là choáng ngợp, bởi tầng thứ hai đích thật là cung điện, hành lang không chỉ vừa dài vừa rộng mà trên tường còn đường chạm trổ rất tinh tế, ở trên trần nhà còn được khắc họa lại rất nhiều hình ảnh sinh động.
Nhưng dưới con mắt của Khương Hy thì những bức họa đó đang miêu tả lại quang cảnh chiến tranh, nhân vật trong đó bao gồm có nhân loại, có Lam Thiên Tuyết Tộc, có yêu thú, thậm chí có các loại bộ tộc khác mà hắn không nhận ra.
Như những nhóm người da đỏ có sừng ở trên đầu hay nhóm người lùn mình đầy lông lá chẳng hạn. Dựa vào bức họa đó, Khương Hy có thể nhận ra rằng những bộ tộc này đang tranh đấu lẫn nhau.
Ngoài ra thì hắn không còn thấy thêm được gì nữa bởi bức họa này chỉ kéo dài được một đoạn mà thôi.
Quay về lại cái hành lang trang hoàng này thì so với tầng một, tầng hai còn muốn sáng hơn rất nhiều bởi ở hai bên tường được khảm rất nhiều Dạ Minh Châu.
Mặt khác, dọc hai bên hành lang còn có rất nhiều căn phòng, hơn nữa mỗi căn phòng đều không có cửa, ai muốn thâm nhập thì cứ việc thâm nhập.
Bất quá Khương Hy cũng chỉ đi được một đoạn trăm mét là dừng. Dưới con mắt của hắn, tầng thứ hai này hẳn sẽ tồn tại thêm không ít cơ duyên đâu.
Nhưng hắn lại thấy tầng thứ hai này vậy mà lại không có bất cứ cái gì thủ hộ, vô luận là khôi lỗi, yêu thú hay bất kỳ cạm bẫy phù văn đều không có lấy một cái.
Thà có thì đỡ lo, đằng này không có bất cứ thứ gì cả nên nội tâm Khương Hy liền có chút khẩn trương không thôi.
Ba thứ trên mặc dù thực lực có chút hơi yếu nhưng cũng đủ đối phó được nhưng những cái khác thì hắn không chắc.
Nếu nhỡ như thứ thủ hộ lần này giả dụ là... Không, không, không được nói.
Khương Hy vội vàng đưa tay lên vả vả vài cái vào miệng mình. Chuyến đi Bắc Nguyên Vạn Dặm này đã khiến hắn nhận ra rằng cái miệng của hắn đen đủi thế nào rồi.
Coi như trong đầu có nghĩ đến thì tốt nhất nên im miệng lại, nếu không lỡ vạ miệng một cái mà thành sự thật thì tình huống sẽ mười phần khó chơi.
Bởi thứ đó thật sự rất kinh dị, Khương Hy không muốn dây vào chút nào.
Trấn an bản thân xong, hắn liền quay lưng lại mà trở về gần cái thông đạo kia mà ngồi xuống đả tọa.
Thiên địa linh khí ở đây rất nồng đậm, nhất là Thủy linh khí nên hắn sẽ không để phí khoảng thời gian này.
Từng tiếng hô hấp theo quy luật liền phả ra, Thủy linh khí ngay lập tức thâm nhập vào thể nội, xuyên qua từng tòa Linh Kiều một rồi chuyển hóa thành linh lực.
Thực Dục Thiên cảm ứng được linh lực ngay lập tức liền lao đến cắn nuốt rồi trả về pháp lực tinh thuần.
Pháp lực xuất hiện ngay tức khắc liền luân chuyển theo từng đường kinh mạch trong cơ thể mà ôn dưỡng.
Quá trình này diễn ra không nhanh nhưng cũng đủ hiệu quả, tu hành chính là chậm rãi như vậy.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, lần lượt từng người bắt đầu vượt qua cầu thang mà xuất hiện ở tầng hai.
Dĩ nhiên, nhóm người đầu tiên xuất hiện tự nhiên là cao tầng của nhân loại rồi. Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí mà đình chỉ tu hành, hắn hướng về phía trước mà nói ra:
“Các vị đạo hữu đến rồi sao?”.
Sáu người Thạch Thương thấy vậy liền bước đến gần Khương Hy ôm quyền mà nói:
“Lần này đa tạ Lâm đ*o hữu đã xuất lực”.
Khương Hy phất phất tay đáp lại:
“Không có gì, tiểu sinh cùng các vị đã ở trên một thuyền, tự nhiên sẽ trợ giúp một tay”.
“Bất quá ngươi lại đang đứng chung một thuyền với chúng ta nhỉ?”.
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, sắc mặt Khương Hy liền nổi lên đầy hắc tuyến, hắn liếc mắt ra sau lạnh nhạt nói:
“Ngươi không thể xuất hiện một cách bình thường được sao?”.
Tuyết tướng bước đến mỉm cười đáp:
“Làm sao ta biết được ngươi có âm thầm toan tính gì không?”.
Khương Hy chống người đứng dậy, đưa tay lên phủi phủi một chút băng vụ dính trên phục trang rồi quay người nói ra:
“Ngươi nhìn chằm chằm ta thế này thì tính toán thế nào được?”.
Tuyết tướng cười cười không đáp, nhưng ánh mắt hoàng kim kia vẫn rất gắt gao nhìn thẳng về phía hắn, cứ như sợ sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó vậy.
Khương Hy liền cảm thấy phiền muộn không thôi.
Không bao lâu sau đó, nhóm người của Lam Thiên Tuyết Tộc cũng tiến lên đây, dù sao song phương đều là cao tầng, đi lên đầu cũng là chuyện bình thường.
Nam tử Tuyết soái bước đến đối mặt với Thạch Thương rồi nói:
“Đừng dây dưa nữa, bây giờ trao đổi con tin rồi đường ai nấy đi”.
Thạch Thương nhìn qua Khương Hy một chút rồi gật đầu, theo đó, Khương Hy liền bước qua đứng ở bên phía đội ngũ Lam Thiên Tuyết Tộc. Còn nữ tử Tuyết soái kia thì uyển chuyển rảo bước về phía sáu người Thạch Thương.
Dáng người của nữ tử Tuyết soái rất được, cho nên Cố Phi Thiên cùng Liêm Đào liền nhịn không được mà liếc nhìn một cái.
Về phần Thạch Thương thì hắn không nhìn, hắn là lĩnh đoàn nên phong phạm phải có một chút. Khắc Hoàng cũng đồng dạng, bất quá thằng này từ đầu đến cuối đều là nhắm mắt, hắn nhìn bằng gì thì không ai biết được.
Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương thấy vậy liền đồng loạt bước đến đứng ở hai bên nữ tử Tuyết soái, một phần linh thức liền tỏa ra mà khóa lại hành động của nàng.
Chỉ cần nàng có dị động là cả hai người sẽ nhận ra ngay.
Ngoài ra, Thái Huỳnh Liên Phương còn gửi đến Cố Phi Thiên cùng Liêm Đào một cái ánh mắt rất lạnh nhạt, ý bảo còn nhìn nữa thì ta sẽ tháo hai cặp mắt của các ngươi xuống.
Thẳng thắng mà nói, đây chính là đe dọa.
Hai người thấy vậy liền khụ khụ vài tiếng rồi đánh ánh mắt sang chỗ khác.
Đám Tuyết tướng của Lam Thiên Tuyết Tộc nhìn thấy bộ dạng thất thố của hai tên kia thì liền thầm cười một tiếng không thôi.
Thấy vậy, trong đầu Khương Hy bỗng dưng nghĩ đến một trò xấu, khóe miệng liền khẽ cong lên đầy ma mãnh.
Dù sao Thạch Thương còn kiêm nhiệm cả lĩnh đoàn nên trọng trách của hắn quá lớn, xem như tu hành đạt được cảnh giới Ngưng Dịch thì tâm cảnh chưa chắc đã vững như bàn thạch được.
Trong mắt Khương Hy, Thạch Thương không tồi nhưng đó là đánh giá về mặt cá nhân, còn khi để hắn làm lĩnh đoàn thì năng lực lại không đủ.
Thành ra chuyến này cũng có chút ủy khuất hắn một chút.
Khương Hy âm thầm lắc lắc đầu, ánh mắt di chuyển về phía mười cái thông đạo kia. Hắn vốn đã để ý ngay từ đầu rồi, từ sau khi cái cầu thang xoắn ốc này xuất hiện thì tại các thông đạo đó cũng xuất hiện một lớp bình chướng vô hình ngăn cách lại.
Trước đó Khương Hy không biết bằng cách nào để khai mở thông đạo lên tầng hai thì bây giờ hắn đã rõ ràng được đôi chút rồi.
Để lên được tầng thứ hai thì trước mắt có hai cách.
Cách đầu là dùng chìa tra vào cái ổ khóa ở trên kia, bất quá ngoại trừ mở thông đạo ra thì còn huyền cơ nào khác không thì hắn không chắc được.
Cách thứ hai hẳn là tất cả mọi người đều rời khỏi từng căn phòng một rồi tập trung về cái đại sảnh này.
Mỗi chiếc chìa khóa hẳn ngay từ đầu đã được ếm lên đó một loại phù chú nào đó dùng để định vị nên Băng Thần Cung sẽ cảm ứng được ngay mà tự động khai mở thông đạo.
Khương Hy nhìn qua mười cái thông đạo đó được một chút rồi rảo bước chân tiến lên hành lang, theo trí nhớ quan sát được quãng đường đi của mấy nhóm người phía trước thì đi được một đoạn đủ dài thì cước bộ hắn liền dừng lại.
Trúc Nguyên Bút ngay lập tức xuất hiện trong tay mà họa ra một đạo Phá Tự Phù.
Phá Tự Phù vừa ra, quang mang chói rọi mang theo một cỗ khí tức sâm nhiên vô cùng nội liễm. Cỗ khí tức này tản mác ra một đạo xung kình vô hình như gợn sóng mà tỏa ra xung quanh.
Mảnh không gian trước mặt Khương Hy liền rung động lên một đợt, hình ảnh đoạn cầu thang trước mặt liền xiêu vẹo rất khó coi.
Không bao lâu sau, một đạo lục quang bất ngờ hiện lên ở trước mặt, trên đó tựa hồ đã xuất hiện ra một vài vết nứt rồi.
Đồng dạng ở hai vòng xoắn phía bên dưới cũng xuất hiện ra một đạo lục quang, vị trí vết nứt tựa hồ có nét tương đồng với cái trước mặt Khương Hy.
Phá Tự Phù vẫn đồng dạng tỏa ra xung lực như cũ, từ tốn, chậm rãi nhưng chắc chắn. Chờ đợi khoảng tầm mười đến mười lăm phút nữa hẳn sẽ phá xong.
Trong khoảng thời gian này, Khương Hy chỉ việc đợi cùng quan sát đạo lục quang này là được.
Đạo lục quang này rất thú vị, nó cứ như là một dạng tiết điểm không gian được hiện hữu ra bên ngoài vậy. Bước qua đạo lục quang này, Khương Hy chắc mẩm hắn sẽ xuất hiện ở hai vòng xoắn phía dưới.
Trước khi phá có lẽ hắn sẽ thử một chút xem thử cảm giác thế nào nhưng bây giờ trên đó đã xuất hiện vết nứt rồi, cũng có nghĩa là thông đạo không gian đang ở tình huống bất ổn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lấy thực lực hiện tại của Khương Hy, bước vào đó sẽ đối mặt với nguy hiểm mười phần, hắn không có dại gì mà chơi ngu đến thế.
Lại qua thêm mười lăm phút, vết nứt xuất hiện mỗi lúc một nhiều rồi một tiếng ‘rắc’ thanh thúy như thủy tinh vỡ đột ngột vang lên, thông đạo không gian ngay lập tức vỡ ra thành từng mảnh rồi hóa thành quang vụ tiêu biến đi.
Đồng dạng thông đạo ở hai vòng xoắn bên dưới cũng như vậy.
Đợi quang vụ trôi hết đi, Khương Hy cũng không vội thu Phá Tự Phù lại, hai chân hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Thông đạo không gian đã bị phá nên hiển nhiên, Khương Hy là người đầu tiên có thể đi quá được nửa quãng đường.
Đám người ở bên dưới thấy vậy liền vui mừng mà vội vàng chuẩn bị chạy lên nhưng rất nhanh, Thạch Thương đã vội ngăn lại rồi.
Nửa đường trước có thông đạo không gian thì ai biết được nửa đường sau liệu có loại cạm bẫy nào không.
Đám người này vội vội vàng vàng chạy theo không những không giúp được gì, ngược lại còn khiến trận hình ở trên kia thêm loạn. Đợi toàn bộ cạm bẫy bị phá xong hết rồi thì đi cũng không muộn.
Quả nhiên, Khương Hy đi được hai phần ba đoạn đường thì bất ngờ dừng bước chân lại, đầu hắn có chút hơi nghiêng nghiêng tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó, dưới ánh nhìn khó hiểu của đám người bên dưới, Khương Hy đột nhiên đi lùi lại ba bậc, rồi lại tiến lên năm bậc. Tại bậc thứ năm đột nhiên hắn tự mình dậm chân bảy nhịp rồi mới tiến lên thêm ba bậc nữa.
Tiếp theo như một quy luật, hắn lại lùi về sau năm bậc, đồng dạng cũng dậm chân bảy nhịp rồi mới tiếp tục tiến lên thêm mười bậc.
Mỗi lần di chuyển như vậy tự nhiên tạo thành một loại quy luật nhất định. Bạch Tương Duyệt thấy vậy liền giật mình thốt lên:
“Ra vậy, là âm luật”.
Tiếp đó nàng liền hướng về phía các đệ tử phía sau mà nói:
“Tất cả nhanh chóng ghi nhớ quy luật này lại, nửa đường sau nhất định sẽ gặp phải thứ cần theo quy luật này mà di chuyển”.
Đám người nghe vậy liền vội vội vàng vàng phóng linh thức lên trên mà quan sát Khương Hy di chuyển. Bất quá hắn có kết giới tinh thần ngăn chặn lại nên đại đa số người ở dưới không thể thấy được.
Cho nên tất cả liền nhao nhao tản ra xung quanh rồi ngự khí bay lên mà quan sát.
Đồng dạng về phía Lam Thiên Tuyết Tộc cũng tế ra pháp khí phi hành hình bản dẹt đó mà bay lên quan sát quy luật.
Vì cái loại quy luật phiền hà này mà một phần ba đoạn đường cuối của Khương Hy đi rất lâu, phải tốn đến gần mười lăm phút sau đó hắn mới có thể thuận lợi bước lên được tầng thứ hai.
Khóe miệng liền cong lên đầy vui vẻ.
Kế tiếp hắn liền thu lại Phá Tự Phù rồi quan sát xung quanh, hắn là người đầu tiên lên tầng hai và tại tầng thứ hai này hắn không có chút thông tin nào cả, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Khương Hy cũng không biết vì lý do gì mà Băng Thần Cung lại hiếm được lưu tên ở trong cổ tịch, hắn phải đọc qua rất nhiều cổ tịch mới có thể mò đến cái tên này.
Nên mọi thông tin về Băng Thần Cung gần như biệt tăm biệt tích trừ cái tên cùng một chút thông tin phụ cận bên ngoài.
Nhóm người theo sau hắn chí ít cũng phải mất một đoạn thời gian kha khá thì mới có thể leo lên được. Dù sao loại quy luật bước bộ đó cũng không dễ ghi nhớ.
...
Nói về tầng thứ hai của Băng Thần Cung thì Khương Hy chỉ có thể dùng một từ để miêu tả mà thôi. Đó là choáng ngợp.
Đúng vậy, là choáng ngợp, bởi tầng thứ hai đích thật là cung điện, hành lang không chỉ vừa dài vừa rộng mà trên tường còn đường chạm trổ rất tinh tế, ở trên trần nhà còn được khắc họa lại rất nhiều hình ảnh sinh động.
Nhưng dưới con mắt của Khương Hy thì những bức họa đó đang miêu tả lại quang cảnh chiến tranh, nhân vật trong đó bao gồm có nhân loại, có Lam Thiên Tuyết Tộc, có yêu thú, thậm chí có các loại bộ tộc khác mà hắn không nhận ra.
Như những nhóm người da đỏ có sừng ở trên đầu hay nhóm người lùn mình đầy lông lá chẳng hạn. Dựa vào bức họa đó, Khương Hy có thể nhận ra rằng những bộ tộc này đang tranh đấu lẫn nhau.
Ngoài ra thì hắn không còn thấy thêm được gì nữa bởi bức họa này chỉ kéo dài được một đoạn mà thôi.
Quay về lại cái hành lang trang hoàng này thì so với tầng một, tầng hai còn muốn sáng hơn rất nhiều bởi ở hai bên tường được khảm rất nhiều Dạ Minh Châu.
Mặt khác, dọc hai bên hành lang còn có rất nhiều căn phòng, hơn nữa mỗi căn phòng đều không có cửa, ai muốn thâm nhập thì cứ việc thâm nhập.
Bất quá Khương Hy cũng chỉ đi được một đoạn trăm mét là dừng. Dưới con mắt của hắn, tầng thứ hai này hẳn sẽ tồn tại thêm không ít cơ duyên đâu.
Nhưng hắn lại thấy tầng thứ hai này vậy mà lại không có bất cứ cái gì thủ hộ, vô luận là khôi lỗi, yêu thú hay bất kỳ cạm bẫy phù văn đều không có lấy một cái.
Thà có thì đỡ lo, đằng này không có bất cứ thứ gì cả nên nội tâm Khương Hy liền có chút khẩn trương không thôi.
Ba thứ trên mặc dù thực lực có chút hơi yếu nhưng cũng đủ đối phó được nhưng những cái khác thì hắn không chắc.
Nếu nhỡ như thứ thủ hộ lần này giả dụ là... Không, không, không được nói.
Khương Hy vội vàng đưa tay lên vả vả vài cái vào miệng mình. Chuyến đi Bắc Nguyên Vạn Dặm này đã khiến hắn nhận ra rằng cái miệng của hắn đen đủi thế nào rồi.
Coi như trong đầu có nghĩ đến thì tốt nhất nên im miệng lại, nếu không lỡ vạ miệng một cái mà thành sự thật thì tình huống sẽ mười phần khó chơi.
Bởi thứ đó thật sự rất kinh dị, Khương Hy không muốn dây vào chút nào.
Trấn an bản thân xong, hắn liền quay lưng lại mà trở về gần cái thông đạo kia mà ngồi xuống đả tọa.
Thiên địa linh khí ở đây rất nồng đậm, nhất là Thủy linh khí nên hắn sẽ không để phí khoảng thời gian này.
Từng tiếng hô hấp theo quy luật liền phả ra, Thủy linh khí ngay lập tức thâm nhập vào thể nội, xuyên qua từng tòa Linh Kiều một rồi chuyển hóa thành linh lực.
Thực Dục Thiên cảm ứng được linh lực ngay lập tức liền lao đến cắn nuốt rồi trả về pháp lực tinh thuần.
Pháp lực xuất hiện ngay tức khắc liền luân chuyển theo từng đường kinh mạch trong cơ thể mà ôn dưỡng.
Quá trình này diễn ra không nhanh nhưng cũng đủ hiệu quả, tu hành chính là chậm rãi như vậy.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, lần lượt từng người bắt đầu vượt qua cầu thang mà xuất hiện ở tầng hai.
Dĩ nhiên, nhóm người đầu tiên xuất hiện tự nhiên là cao tầng của nhân loại rồi. Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí mà đình chỉ tu hành, hắn hướng về phía trước mà nói ra:
“Các vị đạo hữu đến rồi sao?”.
Sáu người Thạch Thương thấy vậy liền bước đến gần Khương Hy ôm quyền mà nói:
“Lần này đa tạ Lâm đ*o hữu đã xuất lực”.
Khương Hy phất phất tay đáp lại:
“Không có gì, tiểu sinh cùng các vị đã ở trên một thuyền, tự nhiên sẽ trợ giúp một tay”.
“Bất quá ngươi lại đang đứng chung một thuyền với chúng ta nhỉ?”.
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, sắc mặt Khương Hy liền nổi lên đầy hắc tuyến, hắn liếc mắt ra sau lạnh nhạt nói:
“Ngươi không thể xuất hiện một cách bình thường được sao?”.
Tuyết tướng bước đến mỉm cười đáp:
“Làm sao ta biết được ngươi có âm thầm toan tính gì không?”.
Khương Hy chống người đứng dậy, đưa tay lên phủi phủi một chút băng vụ dính trên phục trang rồi quay người nói ra:
“Ngươi nhìn chằm chằm ta thế này thì tính toán thế nào được?”.
Tuyết tướng cười cười không đáp, nhưng ánh mắt hoàng kim kia vẫn rất gắt gao nhìn thẳng về phía hắn, cứ như sợ sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó vậy.
Khương Hy liền cảm thấy phiền muộn không thôi.
Không bao lâu sau đó, nhóm người của Lam Thiên Tuyết Tộc cũng tiến lên đây, dù sao song phương đều là cao tầng, đi lên đầu cũng là chuyện bình thường.
Nam tử Tuyết soái bước đến đối mặt với Thạch Thương rồi nói:
“Đừng dây dưa nữa, bây giờ trao đổi con tin rồi đường ai nấy đi”.
Thạch Thương nhìn qua Khương Hy một chút rồi gật đầu, theo đó, Khương Hy liền bước qua đứng ở bên phía đội ngũ Lam Thiên Tuyết Tộc. Còn nữ tử Tuyết soái kia thì uyển chuyển rảo bước về phía sáu người Thạch Thương.
Dáng người của nữ tử Tuyết soái rất được, cho nên Cố Phi Thiên cùng Liêm Đào liền nhịn không được mà liếc nhìn một cái.
Về phần Thạch Thương thì hắn không nhìn, hắn là lĩnh đoàn nên phong phạm phải có một chút. Khắc Hoàng cũng đồng dạng, bất quá thằng này từ đầu đến cuối đều là nhắm mắt, hắn nhìn bằng gì thì không ai biết được.
Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương thấy vậy liền đồng loạt bước đến đứng ở hai bên nữ tử Tuyết soái, một phần linh thức liền tỏa ra mà khóa lại hành động của nàng.
Chỉ cần nàng có dị động là cả hai người sẽ nhận ra ngay.
Ngoài ra, Thái Huỳnh Liên Phương còn gửi đến Cố Phi Thiên cùng Liêm Đào một cái ánh mắt rất lạnh nhạt, ý bảo còn nhìn nữa thì ta sẽ tháo hai cặp mắt của các ngươi xuống.
Thẳng thắng mà nói, đây chính là đe dọa.
Hai người thấy vậy liền khụ khụ vài tiếng rồi đánh ánh mắt sang chỗ khác.
Đám Tuyết tướng của Lam Thiên Tuyết Tộc nhìn thấy bộ dạng thất thố của hai tên kia thì liền thầm cười một tiếng không thôi.
Thấy vậy, trong đầu Khương Hy bỗng dưng nghĩ đến một trò xấu, khóe miệng liền khẽ cong lên đầy ma mãnh.